Q3

“Ai… Tôi một lát có tiết học…”

Kuroko mê man nhìn hắn.

“Khỏi đi.”



“Tetsuya, trực tiếp đem hành lý của chúng ta đem ra đi.”

“Nhưng mà, Seijuurou…”

“Yên tâm, phòng ngủ chúng ta nhất định sẽ cùng một chỗ.”

Lọn tóc mỏng màu đỏ cũng không che đi ánh sáng bình tĩnh trong đôi đồng tử dị sắc kia.

“Không cho chúng ta ngủ cùng một phòng, cho dù là ký túc xá trưởng cũng phải chết.”

Người kia ngắm nghía vật bằng kim loại sắc bén trong tay, mặt mang mỉm cười “nhìn” ký túc xá trường run run rẩy rẩy đang an bài phòng ngủ của hai người.

Ký túc xá trưởng đáng thương bị dọa đến thiếu chút nữa khóc lên, dẫn hai người đến phòng ngủ tốt nhất ở tầng trệt, có ánh nắng sáng sủa, mở cửa phòng ra, lấy lòng nhìn Akashi.

“Hai cái giường nhỏ thật chướng mắt, trực tiếp hủy đi mang ra ngoài.”

Nhìn chiếc giường đơn cho hai người trong phòng ngủ, Akashi hơi hơi nhíu mày.

Ký túc xá trưởng vô cùng cẩu thối mà nhận lời, đem yêu cầu bắt bẻ của Akashi ghi chép lại.

“Tôi cùng Tetsuya chỉ cần một chiếc giường lớn là đủ rồi, như vậy mặc kệ sau ân ái vẫn có thể ngủ say.”

Động tác ghi chép trong tay của ký túc xá trưởng cứng ngắc.

Thiếu niên màu trời gợn sóng không sợ hãi, trên mặt ửng đỏ.

“Đúng rồi, hiệu quả cách âm ký túc xá này như thế nào?”

Đối mặt với nghi vấn của Akashi, ký túc xá trưởng thật sự sắp bất tỉnh.

Làm ơn, nơi này là ký túc xá đại học, không phải nhà trọ hay khách sạn a a a, vốn là sẽ không có tính toán cho các ngươi làm loại chuyện này a a a, trẻ em ngày nay nói chuyện thực dễ dàng như vậy sao a a a ——

Ở trên là nội tâm của ký túc xá trưởng gào thét.

Kuroko rốt cục không thể nhịn được nữa, phát động misdirection, xoay người rời đi, làm bộ như hoàn toàn không liên quan tới mình…

Cảnh tượng trôi qua giống như đèn kéo quân bay nhanh.

Cùng lên lớp, cùng tan học, cùng đến sân bóng rổ, cùng được xưng là đại đội ngũ Thế hệ Kỳ tích, cùng luyện tập bóng rổ, đồng bọn quen thuộc tụ cùng một chỗ cãi nhau ầm ĩ, ngẫu nhiên sẽ có điểm mâu thuẫn, có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã như mây trôi tan thành khói.

Bình thường mà hạnh phúc.

Trong thoáng chốc, khuôn mặt Akashi lạnh như băng xuất hiện trước mắt Kuroko, khoảng cách hai người không đến một thước.

Trên mặt người nọ là lạnh lùng cùng xa cách, cảm giác khoảng cách hai người không đến một thước lại xa xôi như vậy, giống như cuối cùng cả đời cũng vô pháp với tới.

“Cậu là ai?”

Kuroko nghĩ, ngôn ngữ, quả nhiên là có sức mạnh.

Ba chữ ngắn ngủn, lại giống cây kéo sắc bén, thẳng tắp đâm vào ngực thiếu niên, đau đến huyết nhục mơ hồ.

“Seijuurou…”

Kuroko mãnh liệt ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Không trung vừa mới nổi lên mặt trời, không khí sáng sớm vẫn còn lạnh lẽo. Quần áo trên người Kuroko bị mồ hôi lạnh làm ướt, gió lùa qua hành lang, hắn vô pháp ức chế, hơi hơi phát run.

Lạnh quá.

Kuroko vùi vào trong chăn, đầu vùi vào trong đầu gối, cố gắng thu rút, chống đỡ trái tim đang đập mãnh liệt.

Sắc trời dần dần sáng.

Các phòng ngủ khác lục tục truyền đến thanh âm rửa mặt, Kuroko đứng lên, đem đệm chăn trước cửa phòng toàn bộ thu dọn, thu lại mất mát trên mặt, thay vào vẻ bình thản lạnh nhạt thường ngày.

“Buổi sáng tốt lành, Akashi-kun.”



Giải quyết điểm tâm, Kuroko bắt đầu giúp Akashi đổi thuốc.

Nhẹ nhàng đem băng vải quấn quanh mấy vòng cởi bỏ, thiếu niên cẩn thận dùng nước ấm đem thuốc mỡ còn lại chà lau sạch sẽ, lúc này mới thay cho hắn thuốc mới, một lần nữa kẹp lại thanh nẹp.

Akashi nhìn động tác của thiếu niên, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn không từ trên người người này dời một chút nào.

Mái tóc màu băng lam theo động tác của chủ nhân hơi hơi lay động, con ngươi màu băng lam xinh đẹp đồng dạng nhìn việc trong tay mình, vô cùng chuyên chú. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính, làm cho thiếu niên khí chất trong suốt trước mắt, thoạt nhìn đẹp đến gần như hư vô.

Tầm mắt Akashi xẹt qua đôi môi rõ ràng tái nhợt của người trước mặt, bởi vì giấc ngủ không đủ mà sinh ra quầng thâm ở mắt, hơi hơi nhăn lại mi.

Người này, chẳng lẽ chỉ lo chiếu cố cho mình, hoàn toàn không lo cho thân thể của mình?

Hiện tại, bản thân so với Akashi, thiếu niên trước mặt thoạt nhìn càng giống như một người mới khỏi bệnh qua tai nạn xe cộ.

Đối với ký ức trống rỗng của Akashi mà nói, người quanh mình thoạt nhìn đều xa lạ.

Hắn không có ký ức, giống như trong một đêm, mất đi hết thảy;

Hắn không có ký ức, giống như trong một đêm, bị thế giới vứt bỏ.

Hắn không biết bất luận kẻ nào. Lấy cá tính của hắn, hắn cũng sẽ không chủ động đi ỷ lại bất luận kẻ nào.

Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là, hắn chán ghét ôn nhu của người khác.

Người thiếu niên tên Kuroko Tetsuya này, từ ngày hắn bắt đầu tỉnh, liền một tấc cũng không rời, ở bên cạnh chăn sóc mình.

Akashi không ngốc. Hắn tuyệt không cho rằng, quan hệ giữa hai người trước khi gặp chuyện không may, không chỉ là “bạn cùng phòng” đơn giản như vậy.

Bạn bè?

Hay là, người yêu.

Tuy rằng không có ký ức, nhưng hắn cảm giác, chung quanh Kuroko, chính là khí tức ôn hòa duy nhất của hắn, là chính mình phi thường quen thuộc, hơn nữa, phi thường thích.

“Cậu thoạt nhìn rất mệt.”

Kuroko giúp Akashi đổi thuốc, người sau thình lình nói một câu, khiến Kuroko mê man vài giây.

“Không có việc gì, chỉ là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc mà thôi…”

Kuroko đè huyệt thái dương của mình, bình thản tươi cười như không mỏi mệt.

Chân mày Akashi nhăn càng chặt hơn.

Hắn vươn tay, đem người kia đẩy ngã xuống, lực kéo của Akashi có chút thô lỗ, đem người kia đặt trên giường mềm mại.

Đôi mắt dị sắc nhìn cặp mắt màu trời, không biết làm sao.

“Ngủ đi.”

Akashi lạnh lùng nói.

“Ai… Tôi một lát có tiết học…”

Kuroko mê man nhìn hắn.

“Khỏi đi.”

Mặc kệ là trước hay là sau khi mất trí nhớ, người này vĩnh viễn vẫn tiếc tự như kim.

“Nhưng mà tôi thích tiết học của giáo sư…”

Kuroko còn muốn tranh thủ.

“Tetsuya, đừng để tôi nói lại lần thứ hai.”

Lời còn chưa dứt, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Akashi chỉ cảm thấy còn không kịp phản ứng, những lời này đã từ miệng phát ra, quen thuộc như thế, thân thiết như thế.

Lại không có chút nào xa cách hay chần chờ.

Kuroko có chút hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời, hắn thật sự cho rằng, người yêu mất trí nhớ chỉ là một giấc mộng.

Nhắm mắt lại, lông mi thiếu niên run nhè nhẹ, cả người đều vùi vào đệm chăn mềm mại.

“Akashi-kun, tôi chỉ ngủ một lát thôi… Tỉnh ngủ liền giúp cậu đi mua bữa sáng…”

Để tôi nghỉ ngơi một chút đi, chỉ trong chốc lát.

Ở bên cạnh cậu.

Akashi cầm lấy cuốn sách dạy đánh cờ, tư thái tao nhã lật xem.

Người ngoài có lẽ sẽ cho rằng, hắn đang vô cùng chuyên chú nghiên cứu tài liệu trong tay.

Nhưng mà, Akashi phát giác chính mình hoàn toàn không có cách tập trung.

Hơi thở ấm áp của người bên cạnh thư hoãn lâu dài, từng đợt nhiệt lưu truyền đến tay trái đang chống đỡ trên lưng Akashi, loại cảm giác ôn nhu này khiến người ta muốn rơi lệ, từ ngón tay truyền đến trong ngực.

“Seijuurou…”

Tiếng nỉ non yếu ớt, lộ ra một chút khát cầu cùng quyến luyến.

Ma xui quỷ khiến xoa lên đôi mắt người bên cạnh, chạm tay vào cũng là một mảnh lạnh lẽo.

“Kuroko… Tetsuya…”

Trong đôi đồng tử dị sắc, hiếm thấy lộ ra thần sắc vô hạn mê man.

– TBC –

Lời vô nghĩa của tác giả:

Chương này không có ngược như mấy chương trước đi ~XDD

Đội trưởng mất trí nhớ hảo khó viết… Không nắm chắc a cảm giác khó khăn OOC… 【 gặp trở ngại 】

Tiểu kịch trường:

Tiểu Đạm (cười lấy lòng): Ano, Akashi-kun, tất cả mọi người hô hào để biết kỳ tích nhiều điểm phúc lợi, ngươi xem có phải hay không… (chà xát tay)

Akashi (mỉm cười): Ngươi đã muốn chết một lần, ta cũng không thể không thành toàn ngươi…

Tiểu Đạm (run run rẩy rẩy xoay người sang chỗ khác nhìn Kuroko-chan): Tetsuya cứu ta…

Kuroko (uống vanilla milkshake): Không cần lo lắng, Seijuurou xuống tay có chừng mực. (mỉm cười) Sẽ không để cho ngươi thống khổ.

Tiểu Đạm: …

Editor: Nhanh nhớ ra đi Đỏ cưng ;~; hành thằng Đen ta quyết giết ngươi ;~;

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương