Kunluthái Từ Khôn Theo Đuổi Vợ
-
Chương 37: Say rượu làm càn
Đến cổng chung cứ Phạm Thừa Thừa làn trước tới đón Thái Từ Khôn là ở đây chứ chưa có lên nhà anh, lấy điện thoại gọi cho Lâm Vũ thì anh ta không bắt máy, hỏi Thái Từ Khôn thì anh ta say không biết trời trăng gì, anh bất lực tính đưa Thái Từ Khôn đến khách sạn thì bất ngờ nhìn thấy Bạch Lộc từ ngoài taxi bước ra, anh vộ gọi lớn
"Chị Bạch Lộc"
Thấy có tiếng gọi mình cô nheo mắt lại, phía bên kia thấy có người cô vội đi qua đó, nhìn thấy hai người cô lên tiếng chào hỏi:
-Xin chào! Cậu vừa gọi tôi sao?
-Vâng, chị có thể giúp em đưa anh ấy lên phòng được không, Bảo vệ chung cư không cho phép người lạ vào cho nên..
Vừa nghe Phạm Thừa Thừa nói tầm mắt của cô vừa hạ xuống phía người say rượi kia, thì ra là anh.
-Nhưng thật sự tôi cũng không biết phòng của Thái Từ Khôn ở đâu,
Phạm Thừa Thừa có chút ngạc nhiên nhìn cô,
-Tôi nói thật đấy để tôi thử gọi điện hỏi quản lý khu nhà xem sao.
Nói rồi sau một hồi hỏi thăm cuối cùng cũng biết được số phòng của Thái Từ Khôn, hai người chật vật đứa cậu ta lên phòng, cũng vừa lúc đó chuông điện thoại của Phạm Thừa Thừa vang lên, sau khi nghe điện thoại anh ta có vẻ bất đăc dĩ, nói rằng chị gái gọi về có việc gấp chính vì vậy không còn cách nào khác Phạm Thừa Thừa đành nhờ cô chiếu cố cho Thái Từ Khôn.
Cô thấy có chút bất tiện, vì dù gì họ cũng đã chia tay, nhưng suy cho cùng anh cũng say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chắc sẽ không sao, cho nên cuối cùng cô cũng đồng ý.
Phạm Thừa Thừa quay mặt đi cũng thể hiện rõ ý cười trên môi, anh nhìn ra Bạch Lộc rõ ràng là vẫn quan tâm Thái Từ Khôn, anh thầm nghĩ " mong sao anh tự mình có thể tận cụng cơ hội mà ôm mỹ nhân về nhà, em cũng chỉ giúp được đến đây mà thôi"
Cô không biết phải làm thế nào với một người say rượu cô chưa từng phải chăm sóc ai bao giờ. Chỉnh lại tư thế ngay ngắn, cởi bớt áo ngoài cho anh dễ ngủ không ngờ anh lật người ôm chặt cô vào trong ngực, dù cô có ra sức dãy dụa thế nào anh cũng không buông tay, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
-Bạch Mộng Nghiên đừng rời khỏi tôi có được không? Anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, cô im lặng hồi lâu quên cả giãy dụa cứ như vậy nhìn anh, bất ngờ anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, mùi rượu nhàn nhạt xộc thẳng vào khoang miệng khiến cô có chút mơ màng, nụ hôn anh mang lại vô cùng mãnh liệt, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà luồn vào trong áo cô, xoa lắn cặp ngực đẫy đà, cô chợt giật mình ý thức quay về thực tại.Sau một hồi vật lộn cuối cùng cô cũng thoát khỏi vòng tay anh, có chút tức giận, cô đắp cho anh cái chăn mỏng, pha một cốc nước chanh giải rượu để trên bàn cạnh giường ngủ, xong xuôi cô trở về phòng của mình.
Nửa đêm anh tỉnh giấc vì khát nước, nhớ lại cảm giác chân thật lúc tối, anh đưa tay lên sờ môi của mình, nở nụ cười nguy hiểm, "Bạch Mộng Nghiên em sẽ không thoát khỏi tôi đâu"
Thời gian trôi cũng nhanh thật chỉ còn một tuần nữa là đến tết. Ngày mai là lịch trình cuối cùng trong năm của anh, anh quyết định bay đến Chiết Giang sớm hơn dự kiến một ngày, anh dự định kết thúc lịch trình này sẽ về ăn tết cùng gia đình.
Phía bên này Bạch Lộc cũng hối hả chuẩn bị cho buổi gặp mặt đêm cuối năm của đài Chiết Giang này, không những vậy mẹ cô còn luôn thúc giục cô đi coi mắt, coi trai của một người bạn của mẹ mới đi du học về, hai người đã hẹn cuối tuần này sẽ cùng nhau gặp mặt.
Tại đêm hội hai người gặp lại nhau nhưng ai cũng đều hơi mất tự nhiên, bên cạnh Châu Thâm tinh ý nhận ra, anh thì thầm với Bạch Lộc:
-Hai người có chuyện gì sao, thấy thái độ lạ quá,
-Bọn em thì có chuyện gì được, vẫn bình thường mà.
-Vậy cậu ta? Vừa nói Châu Thâm vừa đánh mắt về phía Thái Từ Khôn.
Lúc nghỉ giữa giờ, Bạch Lộc nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ.
-Con nhớ rồi mà, nhất định cuối tuần con sẽ gặp anh ta, lần này con sẽ không trốn nữa, mẹ yên tâm chưa, mẫu hậu của con, cô vừa cười vừa trêu đùa nói với mẹ,
Nhìn sang Châu Thâm cô phàn nàn:
-Mẹ em lại muốn em đi coi mắt, em đã trốn nhiều lần rồi, lần này chắc là không được, lần này là con trai của bạn mẹ cũng là bạn của cậu út, em trốn cũng không thoát được,
Châu Thâm lên tiếng đùa cợt,
-Cũng nên tìm bạn trai đi thôi, một mình cô đơn lắm, tôi cũng muốn đi coi mắt nè mà có ai để coi đâu. Nói rồi anh vỗ vỗ vai Bạch Lộc động viên.
Ở bên ngoài Thái Từ Khôn đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Châu Thâm và Bạch Lộc.
Tiết mục cuối cùng là gửi lời chúc mừng từ khách mời và bắn pháo hoa,
Lời chúc của Thái Từ Khôn và Bạch Lộc đều mang một ý nghĩa mong rằng những người họ yêu thương đều được bình an vui vẻ.
Cuối cùng là màn bắn pháo hoa kết thúc chương trình, cả hai đều chạy theo hồi tưởng của bản thân,
Cô cũng nhớ lại lần đó cùng anh xem bắn pháo hoa ở quảng trường Hoành Điếm. Hai người cùng nắm tay nhau, cùng nhau hoà vào dòng người, cũng là những tia sáng lấp lánh ấy nhưng giờ đây hai người ở hai tình cảnh khác khác nhau, không giống như lúc trước nữa.
Kết thúc đêm hội tất cả về khách sạn nghỉ ngơi, cô bước qua anh một cách nhẹ nhàng, cả đoàn anh em đều thấy có gì đó không đúng nhưng họ không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng tư.
Cô đã đặt vé về thành phố A vào ngày mai, anh cũng đổi vé của mình từ thành phố S chuyển thành vé đến thành phố A.
Sáng sớm ngày hôm sau mọi người chia tay nhau, anh và cô cùng làm thủ tục tại quầy lễ tân, cô ngạc nhiên thấy anh cũng đến thành phố A không để ý nhiều cô chỉ nghĩ anh đến đó vì công việc.
"Chị Bạch Lộc"
Thấy có tiếng gọi mình cô nheo mắt lại, phía bên kia thấy có người cô vội đi qua đó, nhìn thấy hai người cô lên tiếng chào hỏi:
-Xin chào! Cậu vừa gọi tôi sao?
-Vâng, chị có thể giúp em đưa anh ấy lên phòng được không, Bảo vệ chung cư không cho phép người lạ vào cho nên..
Vừa nghe Phạm Thừa Thừa nói tầm mắt của cô vừa hạ xuống phía người say rượi kia, thì ra là anh.
-Nhưng thật sự tôi cũng không biết phòng của Thái Từ Khôn ở đâu,
Phạm Thừa Thừa có chút ngạc nhiên nhìn cô,
-Tôi nói thật đấy để tôi thử gọi điện hỏi quản lý khu nhà xem sao.
Nói rồi sau một hồi hỏi thăm cuối cùng cũng biết được số phòng của Thái Từ Khôn, hai người chật vật đứa cậu ta lên phòng, cũng vừa lúc đó chuông điện thoại của Phạm Thừa Thừa vang lên, sau khi nghe điện thoại anh ta có vẻ bất đăc dĩ, nói rằng chị gái gọi về có việc gấp chính vì vậy không còn cách nào khác Phạm Thừa Thừa đành nhờ cô chiếu cố cho Thái Từ Khôn.
Cô thấy có chút bất tiện, vì dù gì họ cũng đã chia tay, nhưng suy cho cùng anh cũng say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chắc sẽ không sao, cho nên cuối cùng cô cũng đồng ý.
Phạm Thừa Thừa quay mặt đi cũng thể hiện rõ ý cười trên môi, anh nhìn ra Bạch Lộc rõ ràng là vẫn quan tâm Thái Từ Khôn, anh thầm nghĩ " mong sao anh tự mình có thể tận cụng cơ hội mà ôm mỹ nhân về nhà, em cũng chỉ giúp được đến đây mà thôi"
Cô không biết phải làm thế nào với một người say rượu cô chưa từng phải chăm sóc ai bao giờ. Chỉnh lại tư thế ngay ngắn, cởi bớt áo ngoài cho anh dễ ngủ không ngờ anh lật người ôm chặt cô vào trong ngực, dù cô có ra sức dãy dụa thế nào anh cũng không buông tay, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
-Bạch Mộng Nghiên đừng rời khỏi tôi có được không? Anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, cô im lặng hồi lâu quên cả giãy dụa cứ như vậy nhìn anh, bất ngờ anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, mùi rượu nhàn nhạt xộc thẳng vào khoang miệng khiến cô có chút mơ màng, nụ hôn anh mang lại vô cùng mãnh liệt, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi mà luồn vào trong áo cô, xoa lắn cặp ngực đẫy đà, cô chợt giật mình ý thức quay về thực tại.Sau một hồi vật lộn cuối cùng cô cũng thoát khỏi vòng tay anh, có chút tức giận, cô đắp cho anh cái chăn mỏng, pha một cốc nước chanh giải rượu để trên bàn cạnh giường ngủ, xong xuôi cô trở về phòng của mình.
Nửa đêm anh tỉnh giấc vì khát nước, nhớ lại cảm giác chân thật lúc tối, anh đưa tay lên sờ môi của mình, nở nụ cười nguy hiểm, "Bạch Mộng Nghiên em sẽ không thoát khỏi tôi đâu"
Thời gian trôi cũng nhanh thật chỉ còn một tuần nữa là đến tết. Ngày mai là lịch trình cuối cùng trong năm của anh, anh quyết định bay đến Chiết Giang sớm hơn dự kiến một ngày, anh dự định kết thúc lịch trình này sẽ về ăn tết cùng gia đình.
Phía bên này Bạch Lộc cũng hối hả chuẩn bị cho buổi gặp mặt đêm cuối năm của đài Chiết Giang này, không những vậy mẹ cô còn luôn thúc giục cô đi coi mắt, coi trai của một người bạn của mẹ mới đi du học về, hai người đã hẹn cuối tuần này sẽ cùng nhau gặp mặt.
Tại đêm hội hai người gặp lại nhau nhưng ai cũng đều hơi mất tự nhiên, bên cạnh Châu Thâm tinh ý nhận ra, anh thì thầm với Bạch Lộc:
-Hai người có chuyện gì sao, thấy thái độ lạ quá,
-Bọn em thì có chuyện gì được, vẫn bình thường mà.
-Vậy cậu ta? Vừa nói Châu Thâm vừa đánh mắt về phía Thái Từ Khôn.
Lúc nghỉ giữa giờ, Bạch Lộc nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ.
-Con nhớ rồi mà, nhất định cuối tuần con sẽ gặp anh ta, lần này con sẽ không trốn nữa, mẹ yên tâm chưa, mẫu hậu của con, cô vừa cười vừa trêu đùa nói với mẹ,
Nhìn sang Châu Thâm cô phàn nàn:
-Mẹ em lại muốn em đi coi mắt, em đã trốn nhiều lần rồi, lần này chắc là không được, lần này là con trai của bạn mẹ cũng là bạn của cậu út, em trốn cũng không thoát được,
Châu Thâm lên tiếng đùa cợt,
-Cũng nên tìm bạn trai đi thôi, một mình cô đơn lắm, tôi cũng muốn đi coi mắt nè mà có ai để coi đâu. Nói rồi anh vỗ vỗ vai Bạch Lộc động viên.
Ở bên ngoài Thái Từ Khôn đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của Châu Thâm và Bạch Lộc.
Tiết mục cuối cùng là gửi lời chúc mừng từ khách mời và bắn pháo hoa,
Lời chúc của Thái Từ Khôn và Bạch Lộc đều mang một ý nghĩa mong rằng những người họ yêu thương đều được bình an vui vẻ.
Cuối cùng là màn bắn pháo hoa kết thúc chương trình, cả hai đều chạy theo hồi tưởng của bản thân,
Cô cũng nhớ lại lần đó cùng anh xem bắn pháo hoa ở quảng trường Hoành Điếm. Hai người cùng nắm tay nhau, cùng nhau hoà vào dòng người, cũng là những tia sáng lấp lánh ấy nhưng giờ đây hai người ở hai tình cảnh khác khác nhau, không giống như lúc trước nữa.
Kết thúc đêm hội tất cả về khách sạn nghỉ ngơi, cô bước qua anh một cách nhẹ nhàng, cả đoàn anh em đều thấy có gì đó không đúng nhưng họ không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng tư.
Cô đã đặt vé về thành phố A vào ngày mai, anh cũng đổi vé của mình từ thành phố S chuyển thành vé đến thành phố A.
Sáng sớm ngày hôm sau mọi người chia tay nhau, anh và cô cùng làm thủ tục tại quầy lễ tân, cô ngạc nhiên thấy anh cũng đến thành phố A không để ý nhiều cô chỉ nghĩ anh đến đó vì công việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook