Kính Vị Tình Thương
-
243: Tề Nhan Vốn Là A Cổ Lạp
Nam Cung Tĩnh Nữ đổi y phục, nhìn thấy Tề Nhan còn ngồi dưới đất, trong lòng nàng lập tức tuôn ra lửa giận: "Đứng lên! Đường đường là hoàng phu, như vậy còn ra thể thống gì?"
Tề Nhan thở dài, nàng im lặng đứng dậy, không nói một lời.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi...!Thôi, tất cả chờ ta quay lại rồi nói."
Lòng Nam Cung Tĩnh Nữ rất loạn, mặc dù nàng không tin những lời buộc tội của Đinh Dậu, nhưng hành động khác thường của Tề Nhan cũng khiến Nam Cung Tĩnh Nữ không biết phải làm sao, ít nhất nàng không biết tại sao Tề Nhan lại hạ thuốc khiến nàng hôn mê ba ngày.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy Tề Nhan nản lòng như thế, dáng vẻ thong dong và đạm nhiên trước kia đều đã biến mất.
Phụ tử Đinh Nghi nói muốn bẩm báo chuyện quan trọng liên quan đến an nguy xã tắc, nên Nam Cung Tĩnh Nữ không dám chậm trễ, nhưng trực giác nói cho nàng chuyện này e rằng...có quan hệ với Tề Nhan.
Tuy nàng cũng không biết Tề Nhan có thể làm ra chuyện gì gây hại cho an nguy xã tắc, nhưng...cớ sao ngự y nói Thu Cúc bị Tề Nhan giết hại? Chuyện này chờ nàng trở lại nàng sẽ cẩn thận hỏi Tề Nhan, Tề Nhan sao có thể giết người được chứ? Sẽ không...
Mấy vị ngự y và Công Dương Hòe còn đứng chờ ở cửa, Nam Cung Tĩnh Nữ không tiện trì hoãn lâu, vì thế nàng để lại một câu "chờ ta quay về" rồi vội vàng rời đi.
Mà Tề Nhan từ khi bọn ngự y xông vào, thì không nói một lời nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ đi ở phía trước, mấy ngự y, Công Dương Hòe và các thị vệ đi theo sau.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy mấy vị ngự y này thì lập tức giận sôi máu, bọn họ vậy mà còn chưa từ bỏ ý định, còn dám đi theo nàng, nàng vì thế mà càng giận dữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ dừng bước, hỏi: "Hiện tại trẫm muốn đến Ngự Thư Phòng, mấy người các ngươi không về Ngự Y Viện làm việc, còn đi theo làm cái gì?"
Vương ngự y: "Chuyện này...bệ hạ, lão thần chỉ lo lắng, muộn thì chắc chắn sẽ sinh biến, bệ hạ nên hạ ý chỉ sớm, lão thần..."
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên sắc bén, nàng liếc nhìn Công Dương Hòe, Công Dương Hòe lập tức dẫn bọn thị vệ lùi về sau một khoảng cách nhỏ.
Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới mở miệng: "Vương ngự y, trẫm niệm tình nhiều đời Vương thị ngươi hầu hạ nội đình, cho ra đời không ít danh y, cho nên vẫn luôn đối đãi có lễ với ngươi.
Hiện giờ lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, còn dám leo lên đầu trẫm?"
Vương ngự y cuống quít quỳ xuống đất: "Bệ hạ, lão thần chỉ là..."
Nam Cung Tĩnh Nữ cười lạnh: "Chỉ là cái gì? Chỉ là cậy già lên mặt? Chỉ là ỷ thế hiếp người? Chỉ là không phục ta làm nữ đế?"
Vương ngự y và mấy vị ngự y khác cuống quít dập đầu: "Bệ hạ nghiêm trọng rồi, hạ thần không dám."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không dám? Vừa rồi các ngươi dám xô đẩy hoàng phu ở trước mặt trẫm, trẫm không thấy các ngươi có chút khiếp đảm nào."
Vương ngự y: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ...tình thế cấp bách nên thần chỉ là nhất thời, người nọ...hoàng phu bỏ thuốc mê cho bệ hạ, thần đột nhiên lục soát ra một lá thư như vậy, lão thần lúc này mới...!Bệ hạ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt thở ra một hơi, nàng thấp giọng nhưng vẫn kiên định nói: "Vương ngự y, nhiều đời Vương thị các ngươi phụng dưỡng nội đình, năm đó nhờ ngươi dốc lòng chăm sóc mà phụ hoàng mới có thể kéo dài tuổi thọ thêm nhiều năm, trẫm vẫn luôn nhớ kỹ công lao của ngươi.
Nhưng hoàng phu là người bên gối trẫm, trẫm và Tề Nhan đã thành thân chín năm, chuyện của Tề Nhan mà trẫm không biết rõ sao? Lúc nãy trẫm vừa tỉnh lại, đầu óc không tỉnh táo lắm nên mới không giải thích, chuyện này đừng vội nhắc lại.
Tề Nhan là nam hay nữ trẫm biết rõ, không cần phải sai người kiểm tra thân mình Tề Nhan để người ngoài an tâm.
Trẫm niệm tình ngươi không có cố ý nên sẽ không truy cứu tội xô đẩy hoàng phu, chỉ là chuyện này dừng ở đây, sau này ai cũng không được phép nhắc lại...! Dám trái lệnh, giết."
Vương ngự y: "Thần tuân chỉ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Còn nữa, không cho phép bất cứ ai nhắc lại cái thứ gọi là thư tay đó.
Người tìm thấy thư tay, dù là ai thì cũng đều tống cổ ra cung cho trẫm, nội đình không cần loại nô tài bàn lộng thị phi như vậy.
Sau này trẫm không muốn nghe bất kỳ lời nào phỉ báng hoàng phu, đã hiểu chưa?"
Vương ngự y: "Vâng, thần sẽ đi làm ngay."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi đi về trước đi."
Vương ngự y: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn đám người Vương ngự y đi xa, nàng yếu đuối thở dài một tiếng.
Nàng và Tề Nhan thành thân chín năm nhưng vẫn chưa làm việc phu thê, khi vừa nhìn thấy lá thư đó, lòng nàng cũng thực loạn.
Nếu Tề Nhan có thể biểu hiện "bình thường" một chút, nàng tuyệt đối sẽ không mất bình tĩnh...
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng chắc chắn vẫn sẽ đứng về phía Tề Nhan.
Đích thân nàng sẽ đi hỏi Tề Nhan chân tướng sự việc, nhưng trước đó nàng cần phải bày ra thái độ kiên định, khiến những người âm mưu phỉ báng Tề Nhan biết khó mà lui.
Nàng muốn cho những kẻ đó biết: Nàng vĩnh viễn đứng về phía Tề Nhan, khi đóng cửa lại chỉ còn hai người bọn họ, bọn họ có hờn dỗi nhau như thế nào đều được.
Mãi đến giờ khắc này, rốt cuộc Nam Cung Tĩnh Nữ mới hiểu "đạo làm phu thê" mà Đại tỷ vẫn luôn dạy dỗ nàng, chỉ mong rằng nàng lĩnh ngộ còn không tính quá muộn.
Nam Cung Tĩnh Nữ dời mắt, tiếp tục đi đến Ngự Thư Phòng.
Đinh Nghi và Đinh Phụng Sơn quỳ gối trong điện, lòng Đinh Phụng Sơn bồn chồn suốt cả chặng đường tới đây, mấy năm nay hắn đã sống khổ sở trong phòng giam, vì thế hắn không muốn tiếp tục đối nghịch với Tề Nhan.
Đinh Phụng Sơn nhận được tin tức, màn đêm vừa buông xuống là hắn đã đi tìm phụ thân của mình.
Tuy nhiên Đinh Nghi nghe tin thì trầm tư một lúc lâu, sau đó hắn quyết định, dù có bất cứ giá nào hắn cũng phải lật đổ Tề Nhan.
Đinh Phụng Sơn rất khó hiểu: "Phụ thân, tại sao lại vậy? Hiện giờ cô phụ mất binh quyền, hai nhi tử Lục gia một đứa đã chết, đứa còn lại không có thân thiết với chúng ta.
Địa vị của hoàng phu không giống phi tử, sẽ không dễ dàng lay động.
Hơn nữa, sau này hài tử của Tề Nhan và bệ hạ nhất định sẽ là Thái Tử, chúng ta chống lại hắn đúng là không khôn ngoan!"
Đinh Nghi lại mắng: "Tên hồ đồ, nếu chuyện này là thật, chờ đến khi Tề Duyên Quân ra tay thì Đinh phủ chúng ta và Lục phủ đừng hòng sống! Ta sẽ lập tức viết một phong thư cho cô phụ của ngươi, dù có thất bại thì hắn cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ chúng ta, nếu như không làm gì cả thì đó mới thật sự là tai bay vạ gió đến nơi!"
Đinh Nghi nói xong, hắn dựa lưng vào ghế, khuôn mặt già nua tang thương tràn đầy khiếp sợ cùng khó hiểu.
Võ Đại đã nhắc tới một chuyện cũ mà chỉ có hắn, vài tên thuộc hạ và Khất Nhan A Cổ Lạp mới biết được.
Năm đó Đinh Nghi nhìn trúng tọa kỵ Lưu Hỏa của Tề Nhan, muốn đoạt lấy để dâng lên thái uý làm thọ lễ, ai ngờ hắn bị phản kháng kịch liệt.
Hắn tự mình suất quân truy kích thiếu niên cưỡi hồng mã kia, ai ngờ thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể cưỡi ngựa vô cùng điêu luyện, hơn nữa đó còn là ngựa tốt nên bọn họ đuổi không kịp.
Cuối cùng vẫn là lạch trời Lạc Xuyên chặn lại đường đi của thiếu niên đó.
Đinh Nghi còn nhớ, thiếu niên kia quay đầu liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền phóng ngựa nhảy xuống Lạc Xuyên.
Bởi vì đã nhiều năm trôi qua, nên Đinh Nghi đã sớm không nhớ rõ bộ dạng của thiếu niên A Cổ Lạp.
Hắn chỉ nhớ từ lúc đó, hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy con ngựa nào có phẩm tướng thuần khiết, màu lông đặc biệt như thế...
Vì thế Đinh Nghi còn tiếc nuối thật lâu, cho nên hắn nhớ rất rõ về con ngựa này, nhi tử của hắn vừa nhắc là hắn đã nhớ tới.
Nhưng Đinh Nghi cũng không biết, thiếu niên mình truy đuổi ngày xưa vậy mà là thảo nguyên vương tử, hiện giờ còn lắc mình biến hoá thành hoàng phu đương triều.
Nghĩ đến đây, Đinh Nghi chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh.
Hắn tựa hồ nhớ tới ánh mắt tràn ngập sự hận thù của thiếu niên đó...
Nhưng mà chuyện trôi qua quá lâu, hắn nhớ không rõ ràng.
Đinh Nghi cũng không thể tin được, một người thảo nguyên thế mà sẽ ẩn núp trong triều đình Vị Quốc, từng bước một bước lên địa vị cực cao, sau đó sẽ trở thành hoàng phu.
Nhưng Đinh Nghi là quân sĩ tiên phong và là nhân chứng nhìn thấy thảo nguyên sụp đổ.
Hắn không tin nếu Tề Nhan thực sự là A Cổ Lạp thì Tề Nhan sẽ tha cho nhà bọn họ.
Nhưng lần trước, không phải suýt chút nữa Tề Nhan đã hại chết nhi tử duy nhất của hắn rồi sao? Nếu không phải lúc đó có Ngũ hoàng tử giám quốc, lại nể tình mặt mũi Lục phủ thì Phụng Sơn còn sống được sao?
- --
"Bệ hạ giá lâm!"
Đinh Nghi thoát khỏi suy tư, hắn và Đinh Phụng Sơn quỳ trên mặt đất: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi vững ở phía sau bàn, nàng vẫy tay lệnh cho những người còn lại đều lui ra ngoài: "Thái uý nói các ngươi có chuyện quan trọng cần bẩm báo, có đúng như vậy không? Nói đi."
Đinh Phụng Sơn nhìn phụ thân của mình, hắn lấy một tập hồ sơ cũ kĩ từ trong lồng ngực ra và dùng hai tay dâng lên: "Bệ hạ, đêm qua thần nhận được tin, hoàng phu đương triều Tề Nhan không phải là người Vị Quốc.
Hắn vốn là vương tử Xanh Lê bộ của bắc Kính Quốc, tên thật Khất Nhan A Cổ Lạp!"
"Phanh!" Nam Cung Tĩnh Nữ vỗ mạnh vào ngự án: "Làm càn, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ giận dữ.
Nàng chỉ vừa ngủ một giấc mà đột nhiên xuất hiện nhiều thế lực âm mưu chứng minh thân phận người bên gối của nàng.
Đinh Phụng Sơn kinh sợ trước khí phách của Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn cúi đầu không nói, vẫn là Đinh Nghi mở miệng nói: "Bệ hạ, chuyện quan trọng nên lão thần không dám vọng ngôn, xin bệ hạ xem qua hồ sơ rồi định đoạt."
Nam Cung Tĩnh Nữ híp mắt: "Đây là thứ gì?"
Đinh Nghi: "Là hồ sơ hộ tịch."
Nam Cung Tĩnh Nữ mở hồ sơ ra, đó là hộ tịch năm Cảnh Gia thứ tư, trên đó viết: Tề Nhan, biệt hiệu Thiết Trụ, mười bốn tuổi, người thôn Bạch Thủy quận Bạch Lộc của Tấn Châu...
Đến đây vẫn giống hệt phần hồ sơ mà năm đó người đeo mặt nạ giao cho Tề Nhan, nhưng phía sau đột nhiên xuất hiện thêm một đoạn: Năm đầu Cảnh Gia, Tấn Châu phủ bùng phát ôn dịch, sáu người của Tề gia chạy nạn về hướng đông.
Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân và ấu muội của Tề Nhan đều chết trên đường chạy nạn, Tề Nhan theo nạn dân đi tới Trác Châu, được người cùng tộc nhận nuôi.
Sau này người đó chết vì bệnh, Tề Nhan thì ra ngoài lập hộ.
Nhưng vào năm sáu tuổi, Tề Nhan từng mắc bệnh phong, khi phát bệnh thì run rẩy không thể kiểm soát được.
Hiện nay Trác Châu thịnh vượng, xin đảm bảo tình huống là thật, tấu xin châu phủ miễn cho nhi tử không phải đi tòng quân...
Người đeo mặt nạ không có nói cho Tề Nhan: Tề Nhan thật vậy mà xuất thân quân hộ.
Ở Vị Quốc, nam tử nhà quân hộ ít nhất phải có một người đi tòng quân.
Người thân của Tề Nhan đều tử tuyệt, hắn nhất định phải đi tòng quân sau khi lên mười ba tuổi, nhưng người này có bệnh phong nên không thể lên chiến trường, vì vậy mới xuất hiện thêm chứng cứ này.
Khi đưa hồ sơ cho Tề Nhan, người đeo mặt nạ không hề nói những điều này, nàng ta chỉ nói có một cô nhi thích hợp, tuổi tương đương với A Cổ Lạp...
Nam Cung Tĩnh Nữ xem xong thì giận không thể át, nàng còn chưa mở miện thì đã nghe Đinh Nghi tiếp tục nói: "Bệ hạ, bệnh phong là bệnh không thể khỏi hẳn, dù Tề Duyên Quân may mắn vượt qua thì trên mặt và cơ thể đều sẽ để lại sẹo.
Trong hồ sơ còn có một cuốn da dê, trên đó là bản vẽ về Lang Vương.
Nghe nói chỉ có nam tử vương tộc Xanh Lê bộ mới có tư cách xăm hình này vào ngực, bệ hạ chỉ cần cầm nó đi đối chiếu là có thể biết được."
Đầu Nam Cung Tĩnh Nữ "ong" một tiếng, ngực Tề Nhan bị bỏng...!Này, sao có thể trùng hợp như vậy?
Sau khi trầm mặc thật lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ mới hỏi: "Các ngươi lấy tập hồ sơ này từ đâu? Ai đưa cho các ngươi?"
Đinh Nghi: "Là quản gia ở tư trạch của Tề Nhan.
Nghe nói hắn là bà con xa của Tề Nhan thật, cũng là người duy nhất sống sót của Tề thị Tấn Châu.
Mấy năm trước Tề Nhan đảm nhiệm chức vị thái thú ở Tấn Châu, người này từng đến nhận mặt Tề Nhan nhưng rồi bị Tề Nhan dùng số tiền lớn thu mua.
Mấy ngày trước đó, vị này tiêu hết bạc nên mới vào kinh muốn xin Tề Nhan, kết quả bị Tề Nhan giam lỏng ở tư trạch.
Hiện giờ bệ hạ đăng cơ, Tề Nhan cũng trở thành hoàng phu, vị kia nghe được tin tức thì hoảng loạn ngày đêm, sợ mình bị diệt khẩu, vì thế đêm qua hắn mang theo chứng cứ lúc trước hắn dùng để dọa dẫm Tề Nhan tới tìm Phụng Sơn.
Mấy thứ này đều là người nọ thu thập trong suốt mấy năm nay, người nọ đã chuẩn bị từ trước, chỉ là không ngờ tới chuyện Tề Nhan trở thành hoàng phu."
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới Võ Nhị.
Người này nàng đã gặp qua, hơn nữa ngày ấy Tề Nhan biểu hiện thực mất tự nhiên.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác ngón tay mình lạnh lẽo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người khác thì sao? Chỉ bằng một tập hồ sơ cũ mà đã muốn vu hại hoàng phu của trẫm? Hơn nữa...thế nhân đều biết hoàng phu bị phỏng ở ngực trong trận hỏa hoạn tại phò mã phủ, lý do thoái thác của ngươi không khỏi quá mức vừa khéo."
Đinh Nghi: "Người nọ đã đào tẩu suốt đêm, thần vô năng không thể giữ hắn lại.
Chuyện của hoàng vu can hệ đến giang sơn xã tắc, lão thần liều chết tới bẩm, bệ hạ tuyệt đối không thể không cảnh giác, ít nhất là đôi mắt của hắn có vấn đề.
Bệ hạ nhìn kỹ dấu ấn trong phần hồ sơ này đi, tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn sẽ luôn có người nhớ rõ, muốn điều tra cũng không khó, thật sự không được nữa thì còn có thể mời Tiết độ sứ bắc Cửu Châu vào kinh phân biệt."
Đúng như những gì người đeo mặt nạ nói, nàng ta có thể nâng Tề Nhan lên vị trí này thì cũng có thể dìm Tề Nhan xuống.
Năm đó Nam Cung Nhượng cũng từng bí mật điều tra thân thế của Tề Nhan, nhưng hắn không tra ra được manh mối gì cả.
Nhưng khi Tề Nhan chống lại người đeo mặt nạ, tất cả "chứng cứ" đều sẽ bại lộ.
Nam Cung Tĩnh Nữ cố tỏ ra bình tĩnh, không cho phụ tử Đinh gia nhìn ra bất kỳ sơ hở gì.
Nàng tìm cớ rời khỏi Ngự Thư Phòng, cũng lệnh Công Dương Hòe phong tỏa nơi này, không cho phụ tử Đinh gia bước ra nửa bước, còn nàng thì vội vàng quay về Cam Tuyền cung.
Đinh Phụng Sơn có chút hoảng, hắn thấp giọng hỏi: "Phụ thân, bệ hạ không tin thì làm sao bây giờ?"
Đinh Nghi: "Nếu bệ hạ thật sự không tin thì chúng ta đã bị xử lý từ lâu rồi.
Ngươi yên tâm, vi phụ là Điện tiền tướng quân chính tam phẩm, dù bệ hạ muốn xử lý vi phụ thì ít nhất cũng phải cho các triều thần một cái cớ, huống hồ vi phụ đã viết thư cho cô phụ của ngươi, chỉ chờ cửa thành vừa mở thì lá thư sẽ được đưa đi.
Chuyện lớn như vậy, hắn sẽ không ngồi yên nhìn đâu.
Bệ hạ vô cớ mất tích ba ngày, nhất định là Tề Nhan đang giở trò, nếu bệ hạ đã không sao thì không còn cớ gì phong tỏa kinh thành nữa.
Vi phụ tung hoành sa trường mười mấy năm, cũng có chút uy phong trong số các tướng quân, chúng ta sẽ nhân lúc bọn họ đều ở kinh thành mà làm lớn chuyện! Mặc kệ hồ sơ đó có là thật hay không, chuyện này liên quan đến xã tắc, Tề Nhan chắc chắn sẽ không giữ nổi vị trí hoàng phu! Phượng hoàng gặp nạn cũng không bằng gà, đến lúc đó..." Ánh mắt Đinh Nghi lóe lên chút nham hiểm, hắn không có nói thêm gì nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi vào trước mặt Tề Nhan, nàng nhìn đối phương thật lâu, đã vài lần nàng muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu như thế nào.
Cuối cùng vẫn là Tề Nhan đánh vỡ cục diện bế tắc này: "Bệ hạ muốn hỏi cái gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lát, nàng lấy một tập hồ sơ từ cổ tay áo ra và đưa cho Tề Nhan: "Ngươi nhìn xem...những gì được viết ở đây...không phải là ngươi đúng không? Tên Tề Nhan...còn rất phổ biến mà, có phải vậy không? Ngươi...có phải bọn họ mưu hại ngươi không?" Âm cuối của Nam Cung Tĩnh Nữ có chút run rẩy, dường như nàng sắp khóc thành tiếng.
Nàng nhìn Tề Nhan không chớp mắt, thậm chí nghĩ: Nếu Tề Nhan phủ nhận, nàng sẽ tin tưởng, dù có ai cản trở thì nàng đều có thể ứng phó.
Tề Nhan bình tĩnh nhìn nội dung trên đó, khi nàng nhìn thấy đoạn nội dung mà năm đó nàng chưa từng được xem, nàng mỉm cười một cách bất lực.
Thì ra từ lúc nàng nương nhờ người đeo mặt nạ thì đối phương cũng đã xuống tay đề phòng nàng, khó trách nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không phải là đối thủ của nàng ta.
Trận đấu này, từ ban đầu nàng đã thua.
Tề Nhan giương mắt nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, tất nhiên lưu ý tới đôi mắt đỏ hoe chực trào nước mắt của đối phương.
Tề Nhan nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ một lúc lâu, nàng muốn khắc sâu dáng vẻ người trước mặt vào lòng.
Nàng sợ, từ nay về sau sẽ không còn được trông thấy dáng vẻ bình tĩnh như thế của nàng ấy nữa.
Khi Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Tề Nhan yên lặng rơi lệ, thì cũng là lúc nàng phảng phất nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát.
Tề Nhan hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp: "Là thật, ta không phải Tề Nhan."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên bưng kín miệng, từng giọt nước mắt lăn dài, thân thể nàng không ngừng run rẩy, trong mắt là sự thương tâm và tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Tề Nhan dời mắt, giờ khắc này...dường như bình tĩnh hơn những gì nàng nghĩ rất nhiều.
Nàng tiếp tục nói: "Ta tên Khất Nhan A Cổ Lạp, là vương tử Xanh Lê bộ của bắc Kính Quốc, cũng là công chúa...!Ta vốn không muốn giả làm nam tử, chuyện này ngoại trừ phụ mẫu của ta ra thì người biết được có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, việc giả mạo làm Tề Nhan lẻn vào triều đình Vị Quốc là quyết định của chính ta.
Ta tới để báo thù, muốn đích thân đòi lại món nợ máu mà nam Vị thiếu bắc Kính chúng ta."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha.
Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook