Kính Vạn Hoa Chết Chóc (Tử Vong Vạn Hoa Đồng)
Chương 146: (PN) - Bạch Minh và Trương Dặc Khanh

Sau khi Bạch Minh cùng Trương Dặc Khanh quen biết, Trương Dặc Khanh đã từng hỏi Bạch Minh một vấn đề, rằng: "Ước mơ của em là gì?"

Bạch Minh nghe thấy vấn đề này nở nụ cười tươi sáng, nhìn vào mắt Trương Dặc Khanh, cực kỳ nghiêm túc trả lời, cậu ta nói: "Điều ước của em chính là anh."

Trương Dặc Khanh nghe thấy Bạch Minh trả lời sửng sốt một lát: "Anh đang nghiêm túc hỏi em."

Bạch Minh nói: "Em cũng đang nghiêm túc trả lời."

Bạch Minh thật sự nghiêm túc, trước khi tiếp xúc với cửa, cậu ta là fan phim của Trương Dặc Khanh, say mê điên cuồng nam nhân anh tuấn trên màn hình.

Mỗi một thước phim điện ảnh, mỗi một bộ phim truyền hình, mỗi một quảng cáo của Trương Dặc Khanh, Bạch Minh đều lưu giữ. Khi biết Trương Dặc Khanh muốn rời khỏi màn hình lớn, tiếp tục làm đạo diễn chiến đấu ở các chiến trường phía sau màn ảnh, Bạch Minh như phát điên một khoảng thời gian.


Khoảng thời gian đó người trong tổ chức của cậu ta cũng không dám vào cửa cùng cậu ta, bọn họ đều biết Bạch Minh là loại người tâm trạng không tốt cái gì cũng làm được.

Khi đó Bạch Minh vẫn chưa phải là lão đại trong tổ chức của bọn họ, cậu ta chỉ là một người qua cửa phổ phổ thông thông, nhưng trên người toả ra tiềm lực làm người vào cửa cùng cậu ta đều hơi cảm thấy người này không phải là vật trong ao.

Gia cảnh nhà Bạch Minh tương đối phức tạp, từ nhỏ cậu ta sinh ra trong cô nhi viện, ít nhất vào khoảng mười hai tuổi mới được tìm về. Khi đó cậu ta mới biết được, hoá ra bố mình là một người giàu, mà tìm nguyên nhân tìm cậu ta về cũng không phải phụ tử tình thâm gì, mà là bởi vì em trai của cậu ta cần một lá gan khỏe mạnh.

Chuyện xưa cẩu huyết, lại rơi lên người Bạch Minh.


Kỳ thật trước khi quen biết Trương Dặc Khanh, hai người đã từng gặp nhau một lần.

Đó là tiệc rượu của Bạch gia, Bạch Minh nhỏ nhỏ gầy gầy đứng trong một góc, nhìn Trương Dặc Khanh cùng cha của anh ta cười cười nói chuyện với nhau, khi đó Trương Dặc Khanh còn trẻ, vừa đạt được giải thưởng ảnh đế lần đầu tiên, trên khuôn mặt mang theo chút non nớt, nhưng đã mơ hồ có thể thấy được phong hoa vô song về sau kia.

Bạch Minh nhìn chằm chằm anh ta đã lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, lúc này cậu ta đã là fan phim của Trương Dặc Khanh, nhưng lại không dám tiến lên nói chuyện với anh ta, chỉ dám đứng xa xa nhìn.

Lúc sau, Bạch Minh liền gặp cửa, cậu ta cho rằng duyên phận của mình cùng Trương Dặc Khanh, chỉ bằng một lần gặp gỡ mà thôi.

Nhưng vận mệnh vĩnh viễn là thứ thần kỳ, lúc Bạch Minh đã trải qua mấy năm mài giũa, lúc thế giới trong cửa đã chiếm một vị trí nhỏ, một ngày nọ bạn thân của cậu ta đột nhiên hỏi cậu ta, nói: "Bạch Minh, không phải cậu thích Trương Dặc Khanh sao?"


Miệng Bạch Minh ngậm điếu thuốc, biếng nhác ừ một tiếng.

"Anh ta cũng bắt đầu vào cửa." Bạn thân của cậu ta nói như thế, "Cậu suy xét bàn bạc không?"

Bạch Minh quay đầu nhìn về phía bạn thân của mình: "Cậu nói cái gì?"

Bạn thân vô tội nhìn cậu ta, lặp lại lời vừa rồi một lần.

Bạch Minh dụi thuốc, cười nói: "Không phải cậu đang nói đùa với tôi đấy chứ."

Đương nhiên không phải vui đùa, một khắc khi nhìn thấy Trương Dặc Khanh kia, Bạch Minh liền biết nguyện vọng của mình sắp được thực hiện.

Trương Dặc Khanh đã lui về phía sau màn ảnh không còn non nớt giống lúc thiếu niên, nhưng anh tuấn lại không mảy may giảm bớt, anh ta giống như một bình rượu phủ đầy bụi, thời gian vẫn chưa khiến cho anh ta phai đi mị lực, ngược lại càng thêm tản ra một loại hương thơm chỉ thuộc về năm tháng.
Người có năng lực, đều là kiêu ngạo, Trương Dặc Khanh là người xuất sắc ở trong ngành sản xuất của anh ta. Anh ta đã từng đoạt được vòng nguyệt quế của ảnh đế bốn lần, những giải thưởng lớn nhỏ khác càng vô số kể. Thậm chí năm đầu tiên chuyển xuống phía sau màn làm đạo diễn, đã được đề cử trong giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất trong nước.

Chỉ là đáng tiếc, sau khi gặp phải cửa, vận mệnh của anh ta lại bị ép ngoặt một đường cong.

"Xin chào, tôi tên Bạch Minh." Hai người ngồi đối diện, Bạch Minh mỉm cười vươn tay với Trương Dặc Khanh, cậu ta cười chân thành, thêm cả một khuôn mặt vô hại, thật sự là nhìn không ra một chút nào thuộc về người đi săn đỉnh cấp, cậu ta nói, "Rất vui được biết anh."

Trương Dặc Khanh đương nhiên bị Bạch Minh che mắt, anh ta nắm tay Bạch Minh, nói: "Rất vui được biết cậu, tôi tên Trương Dặc Khanh."
"À." Bạch Minh gật đầu, "Tôi đã từng xem phim của anh."

Trương Dặc Khanh cười cười khách sáo, có vẻ anh ta cho rằng Bạch Minh là một fan điện ảnh bình thường, hoặc ngay cả là fan điện ảnh cũng không tính, chỉ là một người ngẫu nhiên từng xem phim của anh ta thôi. Nhưng hồi lâu sau, lúc Trương Dặc Khanh nhìn thấy ngôi nhà nào đó chất đầy tất cả các tác phẩm của mình, mới hiểu ra Bạch Minh hoàn toàn không vô hại giống như cậu ta biểu hiện ra vậy.

Đương nhiên, lúc này Trương Dặc Khanh hoàn toàn chưa ý thức được những điều đó, anh ta nhìn bộ tóc xoăn tự nhiên, Bạch Minh cười rộ lên thuần phác lạ thường, lại thật sự cho rằng cậu ta là một người trẻ tuổi tính cách ôn hòa......

Khi đó Trương Dặc Khanh thậm chí không thể hiểu vì sao người trong tổ chức của Bạch Minh sợ cậu ta như vậy, anh ta còn nghĩ có phải những người này hiểu lầm tính tình của Bạch Minh hay không......
Bạch Minh trong ngoài cửa, không khác biệt quá lớn, tính cách vẫn ôn hòa, đối mặt với lời lẽ ác liệt nào đó, thậm chí đối với người tỏ ra ác ý với bọn họ, đều chưa bao giờ kịch liệt đánh trả.

Ở thời điểm nào đó, Trương Dặc Khanh thậm chí còn cảm thấy Bạch Minh là thằng nhóc tính tình cực tốt, thậm chí còn từng đứng ra bảo vệ Bạch Minh.

"Tính tình của cậu quá tốt rồi." Trương Dặc Khanh đã từng nói như vậy, "Người thiện bị người khinh, tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không có đâu."

Bạch Minh liền cười tủm tỉm nghe Trương Dặc Khanh chỉ dạy, nói: "Trương ca dạy phải."

Trương Dặc Khanh cũng không biết mình nghĩ như thế nào, nhìn nụ cười ngoan ngoãn kia của Bạch Minh, liền duỗi tay xoa xoa lên đầu cậu ta một chút, xoa xong mới cảm thấy hình như động tác không thích hợp, ho khan một tiếng, mới giải thích: "Nhìn qua xoa rất thích."
Bạch Minh chớp chớp mắt, không tỏ ý kiến.

Tóc Bạch Minh xoã tung, xúc cảm nhất định là tốt nhất, làm người nhìn thấy liền muốn sờ một chút. Nhưng người dám ở động thủ trên đầu hổ dữ thật sự là không nhiều lắm, Trương Dặc Khanh chính là một trong số đó —— tuy rằng khi đó anh ta hoàn toàn không phát hiện ra Bạch Minh là thú dữ mà không phải mèo con đáng yêu gì.

Nhưng giả chung quy là giả, Trương Dặc Khanh cũng không phải kẻ ngu dốt, khi anh ta ý thức được cảm giác không ổn trên người Bạch Minh, quan hệ của hai người đã càng tiến thêm một bước.

Phát hiện dị thường do một câu nói đùa của Trương Dặc Khanh, anh ta nói: "Bạch Minh, sao tôi lại phát hiện người đắc tội với cậu đều xui xẻo nhỉ."

Bạch Minh nghe vậy chớp chớp mắt, nói: "Không nên xui xẻo sao?"

Trương Dặc Khanh sửng sốt nhìn nụ cười của cậu ta, vốn là anh ta đang nói đùa, nhưng sau khi nghĩ cẩn thận, sau lưng lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Bởi vì nhớ lại từ khi anh ta mới cùng Bạch Minh vào cửa đến bây giờ, người đắc tội với Bạch Minh chỉ có thể dùng hai chữ xui xẻo để hình dung, bọn họ lại đều...... đã chết.
Không sai, đã chết, chết bằng các loại tai nạn kỳ kỳ quái quái, có một số việc nhìn qua như là ngoài ý muốn, nhưng nếu số lần xảy ra nhiều, liền không phải ngoài ý muốn.

Ngẫu nhiên chính là tất nhiên ở một trình độ nào đó.

Trương Dặc Khanh nhận ra gì đó nhìn về phía Bạch Minh lần nữa, phát hiện người trẻ tuổi nhìn qua vốn nên rất dễ đoán trước mắt này lại có chút xa lạ.

Cũng may loại cảm giác này chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Minh lại cười thò qua, nói: "Trương ca, buổi tối đi ăn lẩu cùng tôi đi."

"Được thôi." Trương Dặc Khanh đồng ý.

Quan hệ hai người họ lúc này vẫn chỉ là giai đoạn mờ ám, nhưng thế giới sau cửa là có thể chết bất cứ khi nào, tâm tư Bạch Minh giữ gìn với mình, Trương Dặc Khanh cũng nhìn ở trong mắt, vì thế hai người liền càng ngày càng gần, cho đến ngày nọ Trương Dặc Khanh tới một cuộc hẹn xã giao.
Làm một đại lão giới giải trí, đùi của Trương Dặc Khanh đương nhiên là có không ít người muốn ôm, vì thế ngày đó bên hợp tác nọ liền dẫn theo một cô gái xinh đẹp.

Tuy rằng Trương Dặc Khanh đã từ chối trực tiếp, vẫn đã bị Bạch Minh đi theo tới đây xem náo nhiệt vừa vặn nhìn thấy.

Không biết vì sao, đối mặt với ánh mắt của Bạch Minh, Trương Dặc Khanh lại hơi chột dạ, tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, Trương Dặc Khanh đã bị Bạch Minh kéo đến một phòng nghỉ riêng, vốn dĩ anh ta muốn phản kháng, lại phát hiện mình thế mà hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Minh —— bị xách theo như một bao gạo.

"Trương ca có người mình thích à?" Bạch Minh hỏi anh ta như thế.

Trương Dặc Khanh nói: "Không có."

"Không có?" Bạch Minh nói, "Vậy cô ta là thế nào?"

Trương Dặc Khanh nhìn biểu tình của Bạch Minh, ý thức được người trước mắt có vẻ hơi say, anh ta liếm liếm môi, giọng nói khô khốc: "Tôi không thích cô ta."
"Anh không thích cô ta, nhưng anh vẫn sẽ nhận lấy cô ta?" Bạch Minh hỏi.

Trương Dặc Khanh há miệng, muốn giải thích, nhưng lời nói tới bên miệng, kiêu ngạo trong xương cốt không biết vì sao lại bị giọng điệu chất vấn của Bạch Minh kích phát ra ngoài, anh ta nâng cằm lên, lộ ra một biểu tình lãnh đạm, mạnh mẽ đè xuống sự bất an sâu trong nội tâm mình: "Đúng thì thế nào?"

Bạch Minh vươn tay đè lên bờ môi của anh ta, cậu ta dướn người tới, nhẹ giọng nói: "Thì em sẽ tức giận đấy."

Trương Dặc Khanh nhíu mày.

Bạch Minh nói: "Sẽ cực kỳ...... cực kỳ...... tức giận đấy."

Trương Dặc Khanh đang muốn hỏi cậu tức giận thì thế nào, liền bị Bạch Minh đẩy một phát xuống sô pha trong phòng nghỉ, ngón tay Bạch Minh cởi cúc sơ mi đầu tiên trên áo, từ trên cao nhìn xuống Trương Dặc Khanh, ngữ điệu là lạnh nhạt Trương Dặc Khanh chưa bao giờ nghe qua: "Em không muốn đợi."
Trương Dặc Khanh trợn tròn đôi mắt, đây là lần đầu tiên anh ta ý thức được, Bạch Minh so với thanh niên vô hại trong ấn tượng của anh ta dường như hoàn toàn là hai người khác nhau.

"Trương ca." Bạch Minh nói, "Em thích anh, anh có thích em hay không?"

Yết hầu Trương Dặc Khanh nuốt một chút, không trả lời vấn đề của Bạch Minh, chỉ là nói: "Em bình tĩnh một chút......"

Bạch Minh nhìn anh ta: "Cũng là thích đúng không? Chỉ là không muốn thừa nhận...... Nhưng anh không thừa nhận cũng không sao." Cậu ta nở nụ cười, tuấn mỹ như yêu nghiệt, "Chỉ cần em thích anh là được rồi."

Mọi thứ sau đó, thì không thể miêu tả.

Chờ đến lúc Trương Dặc Khanh khôi phục ý thức lần nữa, cả người đều tan thành từng mảnh, anh ta bị Bạch Minh dùng một tấm chăn bọc lại, đặt thẳng vào trong xe, Bạch Minh thấy anh ta tỉnh, cười tủm tỉm nói: "Trương ca, tỉnh rồi? Chúng ta đây liền về nhà."
Trương Dặc Khanh muốn nói chuyện, lại phát hiện giọng mình khàn cực kỳ, anh ta nghĩ tới cái gì, trên má hiện lên một mảng đỏ, gian nan mắng một câu: "Súc sinh."

Bạch Minh chớp chớp mắt: "Trương ca anh đây đang khen em to hả?"

Trương Dặc Khanh: "......" Anh ta phục.

Bạch Minh nói: "Không có việc gì, lúc này mới 3 giờ sáng thôi, chờ lúc về chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Trương Dặc Khanh đang muốn phản bác, Bạch Minh liền hôn lên môi anh ta, cậu ta hôn hơi thô bạo, ép môi Trương Dặc Khanh nổi lên màu đỏ mờ ám.

Trương Dặc Khanh bị cậu ta hôn đến chóng như say, lúc này mới mơ hồ ý thức được, có vẻ mình...... trêu phải nhân vật gì không nên trêu.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy không có gì đặc biệt muốn viết nữa (xin lỗi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương