Kinh Tủng Chi Thư
-
Chương 91
Bỗng nhiên một bầy chim ăn thịt xuất hiện che kín cả bầu trời, chúng điên cuồng tấn công về phía cánh tay kia, đấu chọi gay gắt với những kỵ sĩ giáp sắt.
Tiếng mỏ chim va chạm với giáp sắt vang lên chói tai. Nếu đối với kỵ sĩ giáp sắt một con chim chẳng là cái thá gì thì bây giờ, một bầy chim như mây đen, hành động cực kỳ nhanh chóng, số lượng lại khổng lồ, những kỵ sĩ giáp sắt nhanh chóng bị cản trở, trên những chiếc giáp sắt xuất hiện từng vết hằn sâu chi chít.
Nhưng nhờ động năng đầy mạnh mẽ của máy móc đã giúp kỵ sĩ sắt đột phá được một khe hở, nhanh chóng thoát khỏi bầy chim.
Thật ra mục tiêu của bầy chim là cánh tay người kia, sau khi kỵ sĩ sắt đột phá khỏi vòng vây chúng liền xông tới chỗ cánh tay, không tiếp tục truy kích kỵ sĩ giáp sắt nữa.
Bầy chim cản trở kỵ sĩ giáp sắt một quãng thời gian, nhưng cũng không đủ để Phương Tình Mỹ chạy đi xa, cuối cùng cô ta vẫn bị bắt lại. Còn Tiền Tử Sam nhờ vào địa hình phức tạp mới trốn thoát thành công.
Sau khi Phương Tình Mỹ bị bắt lại chửi Lương Hữu ầm lên: “Lương Hữu! Mày chết không tử tế! Chết không tử tế!”
Phương Tình Mỹ vừa mở miệng, thân phận nữ giới của cô ta liền bại lộ, Lương Hữu đứng sau lưng giám mục nói: “Ngài thấy chứ, cô ta rõ ràng là mụ phù thuỷ độc ác.”
Giám mục hài lòng rời đi.
Đợi đến khi người của Toà thánh đều đã đi xa, Lục Phi Trầm mới kéo Sở Dương Băng đi vòng vèo một lúc, nói: “Đi, về báo lại với Lilith, sau đó đi quảng trường xem thử.”
Hai người vội vàng về tụ họp cùng Lilith và Giang Chi Nhu, sau khi Lilith hay tin thì nhíu mày nói: “Mục tiêu của Lương Hữu không phải là Tiền Tử Sam và Phương Tình Mỹ, mục tiêu của gã là bác sĩ mỏ chim.”
Sở Dương Băng suy nghĩ một chốc gật đầu tán đồng.
Quả thực Lương Hữu không có lý do để hãm hại Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam, trừ phi gã lúc nào cũng theo dõi bọn họ sát sao, bằng không gã cũng không thể đoán được hôm nay hai người họ sẽ đến chỗ ở của bác sĩ mỏ chim.
Vì vậy, Lương Hữu hẳn là muốn mang người của toà thánh đến chỗ ở của bác sĩ mỏ chim, vừa hay đụng phải Tiền Tử Sam và Phương Tình Mỹ, gã cũng biết thời biết thế chỉ ra và xác nhận hai người họ là nữ phù thuỷ.
“Tiền Tử Sam trốn thoát.” Lục Phi Trầm nói.
“Hai người đi quảng trường thẩm phán.” Lilith nói: “Tôi và Giang Chi Nhu đi tìm Tiền Tử Sam.”
Bốn người tách ra hành động, tất cả người dân trong thành đang tập trung ở quảng trường thẩm phán theo lời kêu gọi của toà thánh, trong quảng trường thẩm phán Phương Tình Mỹ bị trói trên giàn hoả.
Kỵ sĩ giáp sắt đang tưới dầu hỏa lên người cô, từng thùng dầu một xối thẳng lên cơ thể của Phương Tình Mỹ khiến người ngợm nhớp nháp, dầu hỏa chảy thẳng vào miệng, cô hét to một tiếng tuyệt vọng trên giàn thiêu. Đây thật sự là cơn tuyệt vọng khi ở giữa vòng vây của đám lính này, chẳng ai có thể cứu được cô ta.
Giám mục đang đứng trên bậc thềm trước nhà thờ, dõng dạc tuyên bố: “Ả là phù thuỷ. Ả triệu hồi những con chim ăn thịt từ không trung tới, ả gieo rắc bệnh dịch, gieo rắc cái ác! Thiêu chết nó! Thanh tẩy cô ta! Khôi phục lại thành phố huy hoàng của khi xưa!”
“Nhân danh Chúa Cha! Thiêu chết ả!”
Dân chúng trong thành đứng trước quảng trường thẩm phán nườm nượp hô hào theo tiếng kêu của giám mục.
Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều phụ nữ bị thiêu chết, những người phụ nữ ấy có thể là phù thuỷ mà cũng có thể không phải, nhưng đã chứng kiến quá nhiều người chết, họ đã trở nên tê dại từ lâu.
Trong tiếng la ầm ĩ của dân chúng, kỵ sĩ giáp sắt quăng ngọn đuốc về phía Phương Tình Mỹ, tiếng la hét tuyệt vọng của Phương Tình Mỹ thấu tận trời xanh.
Sở Dương Băng nhắm mắt không nhìn tiếp nữa.
Sau khi xét xử nữ phù thuỷ kết thúc, dân chúng trong thành lại lần lượt tản đi. Lúc Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm theo dòng người rời đi quay lại nhìn, bỗng bất ngờ nhìn thấy Lương Hữu đứng bên cạnh giám mục, đã thay một bộ áo choàng màu trắng.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm xác định Phương Tình Mỹ đã chết mới quay trở lại nhà đá tụ họp với Lilith cùng Giang Chi Nhu, nhưng lần này trong nhà có thêm một người – Tiền Tử Sam đang bị thương.
Tiền Tử Sam tựa người vào vách tường, khuôn mặt được băng bó bằng băng vải khiến người ta không nhìn ra được vẻ mặt của cô ta.
Sở Dương Băng nhìn thấy cô ta, do dự định tiến lên thì Tiền Tử Sam chợt nói: “Đừng tới đây!”
Sở Dương Băng dừng bước, cậu nhìn Lilith một cách khó hiểu, Lilith nói: “Cô ta bị nhiễm bệnh rồi.”
Sở Dương Băng nhìn Tiền Tử Sam đang tựa người vào tường, Tiền Tử Sam là người tham gia câu chuyện đầu tiên bị nhiễm dịch.
Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường, quái vật bị bác sĩ mỏ chim cải tạo trước đó đều là bệnh nhân bị nhiễm dịch, Tiền Tử Sam bị quái vật tấn công nghiêm trọng, bị thương chảy máu, gần như chắc chắn sẽ bị lây nhiễm. Người bị lây nhiễm có thể nói không thuốc nào cứu được, bản thân cơ thể họ sẽ chuyển sang màu đen và chết thảm chỉ trong vòng chưa đến một ngày.
Mặc dù Toà thánh có cử người đi rải “nước thánh” nhưng Sở Dương Băng đoán thứ gọi là “nước thánh” thật ra chỉ có công dụng tương tự như nước khử trùng. Nếu không Toà thánh đã giải quyết xong bệnh dịch từ lâu, cần gì phải phong toả cả thành phố chứ?
Mọi người trong phòng chìm vào im lặng, Tiền Tử Sam trốn thoát khỏi tay quái vật và kỵ sĩ giáp sắt của Toà thánh, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát chết.
“Phương Tình Mỹ đã bị thiêu chết trên quảng trường thẩm phán, Lương Hữu đứng ở bên cạnh giám mục, cùng chứng kiến cảnh Phương Tình Mỹ bị thiêu chết.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên mở miệng nói với Tiền Tử Sam.
Tiền Tử Sam nghe vậy chẩm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Phi Trầm, nói: “Anh muốn nói cái gì?”
“Cô còn một cơ hội, cô còn một cơ hội có thể báo thù.” Vẻ mặt Lục Phi Trầm vô cùng lạnh lùng, những lời hắn nói tiếp như băng giá đâm thẳng vào tim Tiền Tử Sam.
“Bác sĩ mỏ chim.”
“Bác sĩ mỏ chim có thể “chữa trị” bệnh nhân, nhưng kết quả chữa trị của gã cô cũng thấy rồi đấy, cô có thể sẽ biến thành quái vật, còn có thể giữ lại suy nghĩ hay không tôi cũng không chắc chắn.”
Lục Phi Trầm thấp giọng nói: “Nhưng chẳng phải cho dù kết quả chữa trị ra sao cũng đều tốt hơn chết tức tưởi ư?”
Tiền Tử Sam chăm chú nhìn Lục Phi Trầm, người có thể tiến vào câu chuyện “Thành phố ôn dịch” đều không phải dạng đơn giản, Tiền Tử Sam đương nhiên hiểu rõ mục đích mà Lục Phi Trầm đang che giấu.
Lục Phi Trầm đang dụ dỗ cô ta tự nguyện trở thành đối tượng cho bác sĩ mỏ chim chữa trị, để thử nghiệm kết cục của người chơi sau khi bị lây nhiễm tìm đến bác sĩ mỏ chim trị liệu sẽ như thế nào.
“Đúng, đây là giá trị duy nhất của cô vào lúc này.” Lục Phi Trầm cũng không muốn che giấu mục đích của bản thân, ánh mắt của hắn khi nhìn Tiền Tử Sam lạnh băng như nhìn một kẻ đã chết.
Lời nói của Lục Phi Trầm tuy tàn khốc, nhưng Tiền Tử Sam định trước sẽ phải chết, nếu đã vậy không bằng chết sao cho có giá trị.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ bao trùm cả căn phòng, Tiền Tử Sam cũng không đắn đo bao lâu, trên thực tế tình hình dịch bệnh cũng không cho phép cô cân nhắc quá lâu. Cô bắt buộc phải tranh thủ khi bản thân còn có năng lực hoạt động tìm đến bác sĩ mỏ chim, bởi vì hiện tại cô đã bị nhiễm bệnh, sẽ không ai muốn tiếp xúc với cô, một khi cô mất khả năng hành động, vậy thì chỉ còn nước chờ chết.
“Được, tôi đi.” Tiền Tử Sam vô cùng bình tĩnh, cô ta nói: “Mấy người có muốn đi theo chứng kiến kết quả chữa trị của tôi không? Rất có tính tham khảo đấy.”
“Chúng tôi sẽ đi.” Ánh mắt Lục Phi Trầm nhìn Tiền Tử Sam có một chút khen ngợi và hứng thú, không bởi gì khác mà là vì hắn khá thích những người dù đối diện với tử vong của bản thân vẫn có được tinh thần hi sinh, bằng lòng làm kẻ lót đường cho những người còn lại.
“Ok, giúp tôi đi tìm bác sĩ mỏ chim đi.” Tiền Tử Sam nói: “Tôi không còn quá nhiều thời gian, nói cho tôi vị trí cụ thể của gã trước khi tôi không thể cử động được nữa.”
Trạng thái hiện tại của Tiền Tử Sam rõ ràng không thể tự đi tìm tung tích của bác sĩ mỏ chim được, nhiệm vụ này hiển nhiên chỉ có thể rơi lên đầu Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, Lilith cùng Giang Chi Nhu vẫn như thường lệ ở lại trấn thủ.
Lục Phi Trầm nói với Lilith và Giang Chi Nhu: “Nhớ tránh xa cô ta chút.”
Làm người phải có tâm phòng bị, ai biết được Tiền Tử Sam có đột nhiên phát điên muốn kéo hai người theo chết chung không.
Lilith lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần anh phải nhắc nhở”
Lục Phi Trầm không để bụng mà bật cười, quay người nói với Sở Dương Băng: “Đi thôi.”
Sở Dương Băng gật đầu đi theo hắn.
Lúc này đã là xế chiều, Sở Dương Băng nhận lấy đồ ăn mà Lục Phi Trầm đưa cho cậu, vội vàng lót bụng ngay trên đường. Hai người theo lệ thường đi ra bên hông cửa thành chờ đợi, trùng hợp nhìn thấy bác sĩ mỏ chim đang bước ra từ một căn nhà đá.
“Xin chào bác sĩ.” Lục Phi Trầm lại gần nói với gã: “Chỗ chúng tôi có một bệnh nhân bị lây bệnh, muốn nhờ anh tới chữa trị.”
“Há, tôi còn nhớ hai người, là hai người nhặt xác không chuyên.” Giọng nói trầm thấp đầy quái dị của bác sĩ mỏ chim phát ra từ chiếc mỏ chim khổng lồ, gã nói: “Bệnh nhân? Chữa bệnh là thiên chức của bác sĩ, không có bác sĩ nào lại từ chối lời yêu câu của bệnh nhân cả.”
Sở Dương Băng nghe được lời nói của bác sĩ mỏ chim mà thầm giật mình, cậu không ngờ gã vẫn còn nhớ tới hai người bọn họ.
“Xin hỏi bệnh nhân ở đâu?” Bác sĩ mỏ chim hỏi.
Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng giữ một khoảng cách an toàn với bác sĩ mỏ chim, hắn nói: “Cô ấy đang ở bên kia chờ anh, chúng tôi sẽ dẫn anh đến đó.”
“À, không được đâu.” Bác sĩ mỏ chim lại nói: “Lúc chữa bệnh cần môi trường sạch sẽ và thiết bị chuyên nghiệp, hai người có thế đưa bệnh nhân đến đây không? Tôi chờ ở căn nhà đá trước mặt kia, sẽ chuẩn bị chu đáo cho lần điều trị này.”
Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, Lục Phi Trầm trả lời: “Chúng tôi sẽ đưa người đến.”
Hai người quay về nơi ở của Tiền Tử Sam, Lục Phi Trầm nói: “Đã tìm được bác sĩ mỏ chim, cô đi theo chúng tôi đi.”
Tiền Tử Sam đứng lên, loạng choà loạng choạng đi theo hai người tới căn nhà đá của bác sĩ mỏ chim.
Bác sĩ mỏ chim thật sự chuẩn bị vô cùng cẩn thận nghiêm túc, dao mổ được xếp ngay ngắn từ nhỏ đến lớn, đủ các loại ống nối, một chiếc giường được phủ vải trắng – cần biết rằng trong thành này, chỉ có giáo sĩ của Toà thánh mới có được tấm vải trắng tinh sạch sẽ như thế, từ đó có thể biết bác sĩ mỏ chim tuyệt đối không phải là hạng tử tế gì.
Tất cả mọi thứ hợp lại với nhau, chỉ đợi Tiền Tử Sam nằm lên chiếc giường đó.
Tiếng mỏ chim va chạm với giáp sắt vang lên chói tai. Nếu đối với kỵ sĩ giáp sắt một con chim chẳng là cái thá gì thì bây giờ, một bầy chim như mây đen, hành động cực kỳ nhanh chóng, số lượng lại khổng lồ, những kỵ sĩ giáp sắt nhanh chóng bị cản trở, trên những chiếc giáp sắt xuất hiện từng vết hằn sâu chi chít.
Nhưng nhờ động năng đầy mạnh mẽ của máy móc đã giúp kỵ sĩ sắt đột phá được một khe hở, nhanh chóng thoát khỏi bầy chim.
Thật ra mục tiêu của bầy chim là cánh tay người kia, sau khi kỵ sĩ sắt đột phá khỏi vòng vây chúng liền xông tới chỗ cánh tay, không tiếp tục truy kích kỵ sĩ giáp sắt nữa.
Bầy chim cản trở kỵ sĩ giáp sắt một quãng thời gian, nhưng cũng không đủ để Phương Tình Mỹ chạy đi xa, cuối cùng cô ta vẫn bị bắt lại. Còn Tiền Tử Sam nhờ vào địa hình phức tạp mới trốn thoát thành công.
Sau khi Phương Tình Mỹ bị bắt lại chửi Lương Hữu ầm lên: “Lương Hữu! Mày chết không tử tế! Chết không tử tế!”
Phương Tình Mỹ vừa mở miệng, thân phận nữ giới của cô ta liền bại lộ, Lương Hữu đứng sau lưng giám mục nói: “Ngài thấy chứ, cô ta rõ ràng là mụ phù thuỷ độc ác.”
Giám mục hài lòng rời đi.
Đợi đến khi người của Toà thánh đều đã đi xa, Lục Phi Trầm mới kéo Sở Dương Băng đi vòng vèo một lúc, nói: “Đi, về báo lại với Lilith, sau đó đi quảng trường xem thử.”
Hai người vội vàng về tụ họp cùng Lilith và Giang Chi Nhu, sau khi Lilith hay tin thì nhíu mày nói: “Mục tiêu của Lương Hữu không phải là Tiền Tử Sam và Phương Tình Mỹ, mục tiêu của gã là bác sĩ mỏ chim.”
Sở Dương Băng suy nghĩ một chốc gật đầu tán đồng.
Quả thực Lương Hữu không có lý do để hãm hại Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam, trừ phi gã lúc nào cũng theo dõi bọn họ sát sao, bằng không gã cũng không thể đoán được hôm nay hai người họ sẽ đến chỗ ở của bác sĩ mỏ chim.
Vì vậy, Lương Hữu hẳn là muốn mang người của toà thánh đến chỗ ở của bác sĩ mỏ chim, vừa hay đụng phải Tiền Tử Sam và Phương Tình Mỹ, gã cũng biết thời biết thế chỉ ra và xác nhận hai người họ là nữ phù thuỷ.
“Tiền Tử Sam trốn thoát.” Lục Phi Trầm nói.
“Hai người đi quảng trường thẩm phán.” Lilith nói: “Tôi và Giang Chi Nhu đi tìm Tiền Tử Sam.”
Bốn người tách ra hành động, tất cả người dân trong thành đang tập trung ở quảng trường thẩm phán theo lời kêu gọi của toà thánh, trong quảng trường thẩm phán Phương Tình Mỹ bị trói trên giàn hoả.
Kỵ sĩ giáp sắt đang tưới dầu hỏa lên người cô, từng thùng dầu một xối thẳng lên cơ thể của Phương Tình Mỹ khiến người ngợm nhớp nháp, dầu hỏa chảy thẳng vào miệng, cô hét to một tiếng tuyệt vọng trên giàn thiêu. Đây thật sự là cơn tuyệt vọng khi ở giữa vòng vây của đám lính này, chẳng ai có thể cứu được cô ta.
Giám mục đang đứng trên bậc thềm trước nhà thờ, dõng dạc tuyên bố: “Ả là phù thuỷ. Ả triệu hồi những con chim ăn thịt từ không trung tới, ả gieo rắc bệnh dịch, gieo rắc cái ác! Thiêu chết nó! Thanh tẩy cô ta! Khôi phục lại thành phố huy hoàng của khi xưa!”
“Nhân danh Chúa Cha! Thiêu chết ả!”
Dân chúng trong thành đứng trước quảng trường thẩm phán nườm nượp hô hào theo tiếng kêu của giám mục.
Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều phụ nữ bị thiêu chết, những người phụ nữ ấy có thể là phù thuỷ mà cũng có thể không phải, nhưng đã chứng kiến quá nhiều người chết, họ đã trở nên tê dại từ lâu.
Trong tiếng la ầm ĩ của dân chúng, kỵ sĩ giáp sắt quăng ngọn đuốc về phía Phương Tình Mỹ, tiếng la hét tuyệt vọng của Phương Tình Mỹ thấu tận trời xanh.
Sở Dương Băng nhắm mắt không nhìn tiếp nữa.
Sau khi xét xử nữ phù thuỷ kết thúc, dân chúng trong thành lại lần lượt tản đi. Lúc Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm theo dòng người rời đi quay lại nhìn, bỗng bất ngờ nhìn thấy Lương Hữu đứng bên cạnh giám mục, đã thay một bộ áo choàng màu trắng.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm xác định Phương Tình Mỹ đã chết mới quay trở lại nhà đá tụ họp với Lilith cùng Giang Chi Nhu, nhưng lần này trong nhà có thêm một người – Tiền Tử Sam đang bị thương.
Tiền Tử Sam tựa người vào vách tường, khuôn mặt được băng bó bằng băng vải khiến người ta không nhìn ra được vẻ mặt của cô ta.
Sở Dương Băng nhìn thấy cô ta, do dự định tiến lên thì Tiền Tử Sam chợt nói: “Đừng tới đây!”
Sở Dương Băng dừng bước, cậu nhìn Lilith một cách khó hiểu, Lilith nói: “Cô ta bị nhiễm bệnh rồi.”
Sở Dương Băng nhìn Tiền Tử Sam đang tựa người vào tường, Tiền Tử Sam là người tham gia câu chuyện đầu tiên bị nhiễm dịch.
Chẳng qua nghĩ lại cũng bình thường, quái vật bị bác sĩ mỏ chim cải tạo trước đó đều là bệnh nhân bị nhiễm dịch, Tiền Tử Sam bị quái vật tấn công nghiêm trọng, bị thương chảy máu, gần như chắc chắn sẽ bị lây nhiễm. Người bị lây nhiễm có thể nói không thuốc nào cứu được, bản thân cơ thể họ sẽ chuyển sang màu đen và chết thảm chỉ trong vòng chưa đến một ngày.
Mặc dù Toà thánh có cử người đi rải “nước thánh” nhưng Sở Dương Băng đoán thứ gọi là “nước thánh” thật ra chỉ có công dụng tương tự như nước khử trùng. Nếu không Toà thánh đã giải quyết xong bệnh dịch từ lâu, cần gì phải phong toả cả thành phố chứ?
Mọi người trong phòng chìm vào im lặng, Tiền Tử Sam trốn thoát khỏi tay quái vật và kỵ sĩ giáp sắt của Toà thánh, nhưng không ngờ vẫn không thể thoát chết.
“Phương Tình Mỹ đã bị thiêu chết trên quảng trường thẩm phán, Lương Hữu đứng ở bên cạnh giám mục, cùng chứng kiến cảnh Phương Tình Mỹ bị thiêu chết.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên mở miệng nói với Tiền Tử Sam.
Tiền Tử Sam nghe vậy chẩm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Phi Trầm, nói: “Anh muốn nói cái gì?”
“Cô còn một cơ hội, cô còn một cơ hội có thể báo thù.” Vẻ mặt Lục Phi Trầm vô cùng lạnh lùng, những lời hắn nói tiếp như băng giá đâm thẳng vào tim Tiền Tử Sam.
“Bác sĩ mỏ chim.”
“Bác sĩ mỏ chim có thể “chữa trị” bệnh nhân, nhưng kết quả chữa trị của gã cô cũng thấy rồi đấy, cô có thể sẽ biến thành quái vật, còn có thể giữ lại suy nghĩ hay không tôi cũng không chắc chắn.”
Lục Phi Trầm thấp giọng nói: “Nhưng chẳng phải cho dù kết quả chữa trị ra sao cũng đều tốt hơn chết tức tưởi ư?”
Tiền Tử Sam chăm chú nhìn Lục Phi Trầm, người có thể tiến vào câu chuyện “Thành phố ôn dịch” đều không phải dạng đơn giản, Tiền Tử Sam đương nhiên hiểu rõ mục đích mà Lục Phi Trầm đang che giấu.
Lục Phi Trầm đang dụ dỗ cô ta tự nguyện trở thành đối tượng cho bác sĩ mỏ chim chữa trị, để thử nghiệm kết cục của người chơi sau khi bị lây nhiễm tìm đến bác sĩ mỏ chim trị liệu sẽ như thế nào.
“Đúng, đây là giá trị duy nhất của cô vào lúc này.” Lục Phi Trầm cũng không muốn che giấu mục đích của bản thân, ánh mắt của hắn khi nhìn Tiền Tử Sam lạnh băng như nhìn một kẻ đã chết.
Lời nói của Lục Phi Trầm tuy tàn khốc, nhưng Tiền Tử Sam định trước sẽ phải chết, nếu đã vậy không bằng chết sao cho có giá trị.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ bao trùm cả căn phòng, Tiền Tử Sam cũng không đắn đo bao lâu, trên thực tế tình hình dịch bệnh cũng không cho phép cô cân nhắc quá lâu. Cô bắt buộc phải tranh thủ khi bản thân còn có năng lực hoạt động tìm đến bác sĩ mỏ chim, bởi vì hiện tại cô đã bị nhiễm bệnh, sẽ không ai muốn tiếp xúc với cô, một khi cô mất khả năng hành động, vậy thì chỉ còn nước chờ chết.
“Được, tôi đi.” Tiền Tử Sam vô cùng bình tĩnh, cô ta nói: “Mấy người có muốn đi theo chứng kiến kết quả chữa trị của tôi không? Rất có tính tham khảo đấy.”
“Chúng tôi sẽ đi.” Ánh mắt Lục Phi Trầm nhìn Tiền Tử Sam có một chút khen ngợi và hứng thú, không bởi gì khác mà là vì hắn khá thích những người dù đối diện với tử vong của bản thân vẫn có được tinh thần hi sinh, bằng lòng làm kẻ lót đường cho những người còn lại.
“Ok, giúp tôi đi tìm bác sĩ mỏ chim đi.” Tiền Tử Sam nói: “Tôi không còn quá nhiều thời gian, nói cho tôi vị trí cụ thể của gã trước khi tôi không thể cử động được nữa.”
Trạng thái hiện tại của Tiền Tử Sam rõ ràng không thể tự đi tìm tung tích của bác sĩ mỏ chim được, nhiệm vụ này hiển nhiên chỉ có thể rơi lên đầu Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, Lilith cùng Giang Chi Nhu vẫn như thường lệ ở lại trấn thủ.
Lục Phi Trầm nói với Lilith và Giang Chi Nhu: “Nhớ tránh xa cô ta chút.”
Làm người phải có tâm phòng bị, ai biết được Tiền Tử Sam có đột nhiên phát điên muốn kéo hai người theo chết chung không.
Lilith lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần anh phải nhắc nhở”
Lục Phi Trầm không để bụng mà bật cười, quay người nói với Sở Dương Băng: “Đi thôi.”
Sở Dương Băng gật đầu đi theo hắn.
Lúc này đã là xế chiều, Sở Dương Băng nhận lấy đồ ăn mà Lục Phi Trầm đưa cho cậu, vội vàng lót bụng ngay trên đường. Hai người theo lệ thường đi ra bên hông cửa thành chờ đợi, trùng hợp nhìn thấy bác sĩ mỏ chim đang bước ra từ một căn nhà đá.
“Xin chào bác sĩ.” Lục Phi Trầm lại gần nói với gã: “Chỗ chúng tôi có một bệnh nhân bị lây bệnh, muốn nhờ anh tới chữa trị.”
“Há, tôi còn nhớ hai người, là hai người nhặt xác không chuyên.” Giọng nói trầm thấp đầy quái dị của bác sĩ mỏ chim phát ra từ chiếc mỏ chim khổng lồ, gã nói: “Bệnh nhân? Chữa bệnh là thiên chức của bác sĩ, không có bác sĩ nào lại từ chối lời yêu câu của bệnh nhân cả.”
Sở Dương Băng nghe được lời nói của bác sĩ mỏ chim mà thầm giật mình, cậu không ngờ gã vẫn còn nhớ tới hai người bọn họ.
“Xin hỏi bệnh nhân ở đâu?” Bác sĩ mỏ chim hỏi.
Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng giữ một khoảng cách an toàn với bác sĩ mỏ chim, hắn nói: “Cô ấy đang ở bên kia chờ anh, chúng tôi sẽ dẫn anh đến đó.”
“À, không được đâu.” Bác sĩ mỏ chim lại nói: “Lúc chữa bệnh cần môi trường sạch sẽ và thiết bị chuyên nghiệp, hai người có thế đưa bệnh nhân đến đây không? Tôi chờ ở căn nhà đá trước mặt kia, sẽ chuẩn bị chu đáo cho lần điều trị này.”
Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, Lục Phi Trầm trả lời: “Chúng tôi sẽ đưa người đến.”
Hai người quay về nơi ở của Tiền Tử Sam, Lục Phi Trầm nói: “Đã tìm được bác sĩ mỏ chim, cô đi theo chúng tôi đi.”
Tiền Tử Sam đứng lên, loạng choà loạng choạng đi theo hai người tới căn nhà đá của bác sĩ mỏ chim.
Bác sĩ mỏ chim thật sự chuẩn bị vô cùng cẩn thận nghiêm túc, dao mổ được xếp ngay ngắn từ nhỏ đến lớn, đủ các loại ống nối, một chiếc giường được phủ vải trắng – cần biết rằng trong thành này, chỉ có giáo sĩ của Toà thánh mới có được tấm vải trắng tinh sạch sẽ như thế, từ đó có thể biết bác sĩ mỏ chim tuyệt đối không phải là hạng tử tế gì.
Tất cả mọi thứ hợp lại với nhau, chỉ đợi Tiền Tử Sam nằm lên chiếc giường đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook