Kinh Tủng Chi Thư
-
Chương 47
Jane
Vào khoảng thời gian ngơ ngẩn ấy ông ta bỗng nhiên có được Quyển sách kinh dị. Số ông ta khá hên vượt qua được vài câu chuyện, cuộc sống trong hiện thực cũng bắt đầu lên hương. Cổ phiếu mua vào đều tăng mạnh, đầu tư vào công ty nào thì công ty đó gặt được thành công lớn.
Sếp Vương nhờ vào sự hỗ trợ của Quyển sách kinh dị, chỉ trong mười năm đã trèo vào bảng Forbes, trở thành một trong những tỷ phú nổi danh. Thời gian dãn cách giữa những câu chuyện ngày càng dài, ông ta cũng ngày càng giàu có. Dần dà ông sa đà vào tất cả những thứ mà tiền tài mang lại, mỹ nữ xinh đẹp trẻ trung, biệt thự xế hộp, lời khen ngợi và nịnh bợ của những người cùng ngành, ăn chơi chè chén, xa hoa trụy lạc.
Trước khi tiến vào Chuyến xe bus kinh hoàng này, ông đã không vào sách suốt năm năm trời. Thời gian năm năm qua khiến nỗi sợ hãi đối với Quyển sách kinh dị của sếp Vương dần bị lãng quên. Đáng tiếc thứ gì nên đến cũng phải đến, chạy trời không thoát khỏi nắng, khi nhìn thấy trong Quyển sách kinh dị xuất hiện nội dung mới, ông ta bắt đầu hoảng sợ.
Sếp Vương không muốn chết, ông tự thấy mình vẫn còn sống chưa đủ, chưa hưởng thụ đủ! Năng lực và lòng đấu tranh sống còn năm nào trong ông đã tắt ngóm từ lâu, bởi vậy sếp Vương dựa vào túi tiền của mình tìm được ba người đã từng vào sách, bỏ một đống tiền thuê họ bảo vệ mạng sống của mình.
Nhưng không ngờ…..ba tên kia còn chết sớm hơn ông ta!
Sếp Vương thở phì phò, mùi máu tanh xộc lên trong cổ họng, phổi sắp nổ tung rồi. Sức khỏe của ông đã bị rượu chè gái gú móc rỗng từ lâu, sếp Vương không chạy tiếp được nữa, cứ chạy thế này ông ta sẽ chết.
Sếp Vương nhìn thấy một căn phòng, thử đẩy vào ai ngờ lại mở ra thật.
Ông ta khấp khởi hy vọng, lúc định chạy vào trốn thì bỗng nhiên sững người ra.
Bên trong phòng chứa xác, những thi thể đang ngồi ngay ngắn trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa đều quay đầu “nhìn” về phía ông ta.
Sếp Vương bỗng nhiên nhận ra điều gì, ông ta theo quán tính định đóng cửa lại tiếp tục xoay người chạy trốn.
Ở một nơi khác, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lần mò mãi cuối cùng cũng tìm được vị trí lò thiêu xác.
Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng trốn ở ngoài cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cẩn thận nhìn vào bên trong.
Thợ giấy Hứa đã đến đây trước họ một bước, gã đứng ở trước lò thiêu lẩm bẩm như bị điên: “Chúng nó không dám đến đây…..Chúng nó không dám đến đây….Lửa ác có thể đốt chúng thành tro….Chúng nó không dám đến đây!”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, Lục Phi Trầm cau mày còn Sở Dương Băng cũng thắc mắc, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đuổi theo thợ giấy Hứa, với sức mạnh của người giấy bằng da người thì chắc chắn chúng phải đuổi kịp gã.
Hai người nín thở quan sát, Sở Dương Băng bỗng thấy một góc quần màu đỏ ở bên cạnh lò thiêu xác.
Sở Dương Băng khẽ giật góc áo của Lục Phi Trầm, ra hiệu cho hắn nhìn về phía lò thiêu xác.
Góc quần màu đỏ ở bên cạnh lò thiêu xác lại rụt về, ngay sau đó khuôn mặt của Dư Khang Ngọc thò ra ngoài, nó liếc mắt nhìn thợ giấy Hứa vẫn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên nở nụ cười “hihi” rồi rúc đầu lại.
Thì ra Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi luôn trốn ở một góc bên cạnh lò thiêu xác, chỗ đó là góc chết nên thợ giấy Hứa không hề nhìn thấy.
Sao thế nhỉ?
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều không hiểu chúng nó định làm gì, bẵng một lúc sau, bên trong nhà hỏa táng bỗng nhiên truyền đến âm thanh xì xà xì xào, tiếp theo đó là những tiếng khóc, tiếng cười, tiếng rên, tiếng chửi rủa lục tục vang lên. Trong bóng tối có bóng người lắc lư, bên trong nhà hỏa táng vốn dĩ yên ắng lại khiến cho Sở Dương Băng có ảo giác về một đám đông huyên náo.
Lúc này trên hành lang nơi Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đang nép người lên cánh cửa, có một đoàn người khóc lóc băng qua, cũng có kẻ mặt mày tham lam chờ đợi. Chúng chỉ là những cái bóng vô thực vút qua trước mặt hai người sống bọn họ, muôn hình vạn trạng, đau khổ cùng cực tại nơi cận kề với cái chết này.
Trong phòng, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi cùng nắm tay nhau bước ra từ bên cạnh lò thiêu xác, hai đứa bé xoay vòng vây quanh thợ giấy Hứa, vừa xoay vừa hát bài ca mà Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hoàn toàn nghe không hiểu.
Thợ giấy Hứa đứng lo lắng hãi hùng trước lò thiêu xác, lại giống như không nhìn thấy hai đứa bé kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “không phải tôi” “chúng nó không dám đến”. Trong tiếng hát của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, hai tay của gã không biết đã đặt lên đỉnh đầu từ lúc nào, sau đó từ đỉnh đầu gã lột da của mình xuống bằng hai tay không!
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm ở ngoài cửa trơ mắt nhìn thợ giấy Hứa bắt đầu từ đỉnh đầu, lột trọn vẹn nguyên tấm da người của mình xuống. Với người bình thường mà nói thì đây là chuyện hoàn toàn bất khả thi, nhưng thợ giấy Hứa do chịu sự khống chế của người giấy bằng da người đã thật sự lột da của mình xuống.
Thợ giấy Hứa đứng ở trước lò thiêu, hai tay cầm bộ da của mình, cơ thịt máu me lộ ra bên ngoài, trong họng gã phát ra tiếng kêu thảm thiết nho nhỏ, giữa tiếng cười vui vẻ của hai đứa bé làm thành một người giấy thô sơ bằng chính da của mình.
Sở Dương Băng nhìn thấy cảnh này mà tê tái da đầu, thợ giấy Hứa cả người máu me be bét, nhưng gã không chết vì mất máu, cũng không chết vì đau đớn mà phải liên tục lặp lại nỗi đau hai đứa trẻ đã gặp trước khi chết.
Bị lột sống, sau đó làm thành người giấy.
Hai đứa bé kia mặc trang phục xinh xắn cười tíu tít, thứ mà chúng muốn báo thù tất nhiên không chỉ là mạng của thợ giấy Hứa, chúng muốn gã ta phải nếm trải trọn vẹn từ đầu chí cuối hết thảy những đau đớn mà chúng đã trải qua khi còn sống. Bất kể là nỗi sợ hãi hay là đau khổ, đều không được thiếu một ly một tý nào.
Ngay lúc này ở cuối hành lang có một bóng người to lớn thở hồng hộc xuất hiện, người này vừa nhìn thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm bèn quát lớn:
“Mau! Chạy mau đi! Nhà hỏa táng này sống lại rồi! Sống lại rồi!”
Sở Dương Băng nhận ra đây là sếp Vương, vừa quát câu này xong sau lưng ông ta bỗng có vô số bàn tay vươn tới, lôi ông ta vào trong bóng tối. Sếp Vương gần như không có khả năng chống trả, la hét thảm thiết bị bóng tối vô biên nuốt chửng.
Sau khi tiếng gào rít khiến người khác buốt tai vang lên, vô số thi thể lít nha lít nhít từ trong hành lang tuôn ra, Lục Phi Trầm nhanh chóng quyết định kéo Sở Dương Băng chạy vào trong phòng thiêu xác, sau đó khóa kín cửa.
Cho dù thế, ngày càng có nhiều bóng ma thấp thoáng trong không gian tối tăm này.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm dẫu sao cũng chỉ là con người, đối mặt với tình huống này chắc chắn phải ở thế vô cùng bị động. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tựa hồ có rất nhiều người đang đi tới đi lui ở bên ngoài.
Nhưng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không để ý đến những điều đó, thứ đầu tiên mà bọn họ phải đối mặt đó là thợ giấy Hứa đã trở thành người thịt và hai đứa bé ở trước lò thiêu xác.
Lục Phi Trầm hít sâu một hơi, đi tới trước mặt hai đứa bé nói: “Thợ giấy Hứa nói muốn dụ hai đứa vào lò thiêu xác, thiêu sạch các em bằng lửa ác bên trong lò.”
Hai đứa bé nghe vậy nhìn chòng chọc Lục Phi Trầm, nụ cười toe toét được vẽ trên mặt giấy khiến người khác nhìn mà rét run trong lòng.
Lục Phi Trầm lại can đảm nói tiếp: “Các em lột da gã, khiến gã biến mình thành người giấy không phải là cách báo thù chân chính, ác hữu ác báo, hai đứa phải kéo gã vào trong lò thiêu xác đốt thành tro mới đúng!”
“Lục Phi Trầm!” Sở Dương Băng không ngờ Lục Phi Trầm sẽ nói như vậy.
Hai người giấy da người vẫn cứ nhìn chòng chọc Lục Phi Trầm, không biết có phải ảo giác của Sở Dương Băng hay không nhưng cậu cứ cảm thấy nụ cười của hai đứa bé càng lúc càng lớn.
Lục Phi Trầm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh biết hai đứa không muốn đến gần lò thiêu xác, anh có thể giúp hai đứa. Đổi lại hai đứa có thể đưa bọn anh ra khỏi nhà hỏa táng không? Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, giữa chúng ta không thù không oán, hai đứa không oán bọn anh được. Người giấy da người có thể dẫn đường, chuyện này không hề tốn sức hai em đúng chứ.”
“Đây là một cuộc giao dịch, bọn anh chỉ muốn sống sót ra khỏi nhà hỏa táng thôi.” Lục Phi Trầm nói, hắn không chắc mình có thể thuyết phục hai đứa bé này hay không, nhưng ngoài trừ hai người giấy da người này ra, bọn họ không còn sự giúp đỡ nào khác.
Hai đứa bé nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hồi lâu, đồng nam Dư Khang Ngọc bỗng nhiên cười “hihi”, ngay sau đó đồng nữ Dư Tú Nhi cũng cười “hihi”.
Vậy là…đồng ý sao?
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, hai đứa bé cũng tránh qua một bên nhường đường.
“Liều một phen!” Lục Phi Trầm nói nhỏ.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đi đến bên cạnh thợ giấy Hứa, thợ giấy Hứa đã là một đống máu thịt nhầy nhụa, bên cạnh gã là người giấy được chế từ bộ da của chính mình.
Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đứng sau lưng hai người, không phát ra tiếng cười hihi nữa, xem ra đang xúi giục họ nhanh tay nhanh chân lên.
Sở Dương Băng hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống nắm lấy hai cổ tay của thợ giấy Hứa, Lục Phi Trầm nâng hai vai của gã lên, cảm giác hai tay mò phải đống máu thịt ấm nóng ấy vô cùng rợn người, đã thế những phần bắp thịt lồ lộ kia còn hấp diêm thị giác của cậu nữa.
Vứt một người bị lột da sống vào trong lò thiêu xác, Sở Dương Băng dám cam đoan đây chắc chắn là thời điểm buồn nôn nhất trong cuộc đời cậu.
Nhưng vì mạng sống, hai người cũng không nghĩ ngợi nhiều được.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hợp lực đặt thợ giấy Hứa lên trên ròng rọc của lò thiêu, Lục Phi Trầm vươn tay đẩy một cái, ròng rọc và thi thể máu thịt nhầy nhụa của thợ giấy Hứa cùng trượt vào trong lò. Bên trong lò vốn dĩ không có thứ gì bỗng nhiên phừng lên một ngọn lửa, thợ giấy Hứa phát ra tiếng kêu gào thảm thiết không giống tiếng người.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng trước lò thiêu có thể thấy được thợ giấy Hứa lăn lộn co giật vì bị thiêu đốt. Bị thiêu sống gần như là cái chết tàn bạo nhất, cũng chỉ có nỗi đau vào chảo dầu mới có thể sánh ngang với nó.
Biểu hiện lạnh lùng của Lục Phi Trầm khi nhìn thợ giấy Hứa hứng chịu đau đớn khiến cho Sở Dương Băng kinh ngạc, người bình thường khi nhìn thấy thảm trạng này thường sẽ tỏ ra thương hại đồng cảm, nhưng Lục Phi Trầm thì không. Ngọn lửa nhảy múa trong lò thiêu xác chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của hắn, ánh lửa quái dị nhảy nhót trong đôi con ngươi của hắn tựa như lửa băng.
Lục Phi Trầm quay người hỏi hai đứa bé kia: “Bây giờ chúng ta đã đi được chưa?”
Người giấy da người, dẫn đường cõi âm.
Hầu táng mở đường, ma quỷ tránh ra.
Bây giờ trong nhà hỏa táng ma quỷ tràn lan, ngoại trừ hai đứa bé này không ai có thể dẫn họ ra ngoài được.
“Hihi!” Hai đứa bé dắt tay nhau cười vui vẻ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này đột nhiên có chuyện!
Bên trong lò thiêu thi thể của thợ giấy Hứa đã thôi dãy dụa, gã đã bị lửa ác đốt chết tươi, nhưng người giấy do chính bộ da của gã làm ra bỗng nhiên chuyển động.
Vào khoảng thời gian ngơ ngẩn ấy ông ta bỗng nhiên có được Quyển sách kinh dị. Số ông ta khá hên vượt qua được vài câu chuyện, cuộc sống trong hiện thực cũng bắt đầu lên hương. Cổ phiếu mua vào đều tăng mạnh, đầu tư vào công ty nào thì công ty đó gặt được thành công lớn.
Sếp Vương nhờ vào sự hỗ trợ của Quyển sách kinh dị, chỉ trong mười năm đã trèo vào bảng Forbes, trở thành một trong những tỷ phú nổi danh. Thời gian dãn cách giữa những câu chuyện ngày càng dài, ông ta cũng ngày càng giàu có. Dần dà ông sa đà vào tất cả những thứ mà tiền tài mang lại, mỹ nữ xinh đẹp trẻ trung, biệt thự xế hộp, lời khen ngợi và nịnh bợ của những người cùng ngành, ăn chơi chè chén, xa hoa trụy lạc.
Trước khi tiến vào Chuyến xe bus kinh hoàng này, ông đã không vào sách suốt năm năm trời. Thời gian năm năm qua khiến nỗi sợ hãi đối với Quyển sách kinh dị của sếp Vương dần bị lãng quên. Đáng tiếc thứ gì nên đến cũng phải đến, chạy trời không thoát khỏi nắng, khi nhìn thấy trong Quyển sách kinh dị xuất hiện nội dung mới, ông ta bắt đầu hoảng sợ.
Sếp Vương không muốn chết, ông tự thấy mình vẫn còn sống chưa đủ, chưa hưởng thụ đủ! Năng lực và lòng đấu tranh sống còn năm nào trong ông đã tắt ngóm từ lâu, bởi vậy sếp Vương dựa vào túi tiền của mình tìm được ba người đã từng vào sách, bỏ một đống tiền thuê họ bảo vệ mạng sống của mình.
Nhưng không ngờ…..ba tên kia còn chết sớm hơn ông ta!
Sếp Vương thở phì phò, mùi máu tanh xộc lên trong cổ họng, phổi sắp nổ tung rồi. Sức khỏe của ông đã bị rượu chè gái gú móc rỗng từ lâu, sếp Vương không chạy tiếp được nữa, cứ chạy thế này ông ta sẽ chết.
Sếp Vương nhìn thấy một căn phòng, thử đẩy vào ai ngờ lại mở ra thật.
Ông ta khấp khởi hy vọng, lúc định chạy vào trốn thì bỗng nhiên sững người ra.
Bên trong phòng chứa xác, những thi thể đang ngồi ngay ngắn trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa đều quay đầu “nhìn” về phía ông ta.
Sếp Vương bỗng nhiên nhận ra điều gì, ông ta theo quán tính định đóng cửa lại tiếp tục xoay người chạy trốn.
Ở một nơi khác, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lần mò mãi cuối cùng cũng tìm được vị trí lò thiêu xác.
Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng trốn ở ngoài cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ, cẩn thận nhìn vào bên trong.
Thợ giấy Hứa đã đến đây trước họ một bước, gã đứng ở trước lò thiêu lẩm bẩm như bị điên: “Chúng nó không dám đến đây…..Chúng nó không dám đến đây….Lửa ác có thể đốt chúng thành tro….Chúng nó không dám đến đây!”
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, Lục Phi Trầm cau mày còn Sở Dương Băng cũng thắc mắc, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đuổi theo thợ giấy Hứa, với sức mạnh của người giấy bằng da người thì chắc chắn chúng phải đuổi kịp gã.
Hai người nín thở quan sát, Sở Dương Băng bỗng thấy một góc quần màu đỏ ở bên cạnh lò thiêu xác.
Sở Dương Băng khẽ giật góc áo của Lục Phi Trầm, ra hiệu cho hắn nhìn về phía lò thiêu xác.
Góc quần màu đỏ ở bên cạnh lò thiêu xác lại rụt về, ngay sau đó khuôn mặt của Dư Khang Ngọc thò ra ngoài, nó liếc mắt nhìn thợ giấy Hứa vẫn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên nở nụ cười “hihi” rồi rúc đầu lại.
Thì ra Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi luôn trốn ở một góc bên cạnh lò thiêu xác, chỗ đó là góc chết nên thợ giấy Hứa không hề nhìn thấy.
Sao thế nhỉ?
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều không hiểu chúng nó định làm gì, bẵng một lúc sau, bên trong nhà hỏa táng bỗng nhiên truyền đến âm thanh xì xà xì xào, tiếp theo đó là những tiếng khóc, tiếng cười, tiếng rên, tiếng chửi rủa lục tục vang lên. Trong bóng tối có bóng người lắc lư, bên trong nhà hỏa táng vốn dĩ yên ắng lại khiến cho Sở Dương Băng có ảo giác về một đám đông huyên náo.
Lúc này trên hành lang nơi Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đang nép người lên cánh cửa, có một đoàn người khóc lóc băng qua, cũng có kẻ mặt mày tham lam chờ đợi. Chúng chỉ là những cái bóng vô thực vút qua trước mặt hai người sống bọn họ, muôn hình vạn trạng, đau khổ cùng cực tại nơi cận kề với cái chết này.
Trong phòng, Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi cùng nắm tay nhau bước ra từ bên cạnh lò thiêu xác, hai đứa bé xoay vòng vây quanh thợ giấy Hứa, vừa xoay vừa hát bài ca mà Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hoàn toàn nghe không hiểu.
Thợ giấy Hứa đứng lo lắng hãi hùng trước lò thiêu xác, lại giống như không nhìn thấy hai đứa bé kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “không phải tôi” “chúng nó không dám đến”. Trong tiếng hát của Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi, hai tay của gã không biết đã đặt lên đỉnh đầu từ lúc nào, sau đó từ đỉnh đầu gã lột da của mình xuống bằng hai tay không!
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm ở ngoài cửa trơ mắt nhìn thợ giấy Hứa bắt đầu từ đỉnh đầu, lột trọn vẹn nguyên tấm da người của mình xuống. Với người bình thường mà nói thì đây là chuyện hoàn toàn bất khả thi, nhưng thợ giấy Hứa do chịu sự khống chế của người giấy bằng da người đã thật sự lột da của mình xuống.
Thợ giấy Hứa đứng ở trước lò thiêu, hai tay cầm bộ da của mình, cơ thịt máu me lộ ra bên ngoài, trong họng gã phát ra tiếng kêu thảm thiết nho nhỏ, giữa tiếng cười vui vẻ của hai đứa bé làm thành một người giấy thô sơ bằng chính da của mình.
Sở Dương Băng nhìn thấy cảnh này mà tê tái da đầu, thợ giấy Hứa cả người máu me be bét, nhưng gã không chết vì mất máu, cũng không chết vì đau đớn mà phải liên tục lặp lại nỗi đau hai đứa trẻ đã gặp trước khi chết.
Bị lột sống, sau đó làm thành người giấy.
Hai đứa bé kia mặc trang phục xinh xắn cười tíu tít, thứ mà chúng muốn báo thù tất nhiên không chỉ là mạng của thợ giấy Hứa, chúng muốn gã ta phải nếm trải trọn vẹn từ đầu chí cuối hết thảy những đau đớn mà chúng đã trải qua khi còn sống. Bất kể là nỗi sợ hãi hay là đau khổ, đều không được thiếu một ly một tý nào.
Ngay lúc này ở cuối hành lang có một bóng người to lớn thở hồng hộc xuất hiện, người này vừa nhìn thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm bèn quát lớn:
“Mau! Chạy mau đi! Nhà hỏa táng này sống lại rồi! Sống lại rồi!”
Sở Dương Băng nhận ra đây là sếp Vương, vừa quát câu này xong sau lưng ông ta bỗng có vô số bàn tay vươn tới, lôi ông ta vào trong bóng tối. Sếp Vương gần như không có khả năng chống trả, la hét thảm thiết bị bóng tối vô biên nuốt chửng.
Sau khi tiếng gào rít khiến người khác buốt tai vang lên, vô số thi thể lít nha lít nhít từ trong hành lang tuôn ra, Lục Phi Trầm nhanh chóng quyết định kéo Sở Dương Băng chạy vào trong phòng thiêu xác, sau đó khóa kín cửa.
Cho dù thế, ngày càng có nhiều bóng ma thấp thoáng trong không gian tối tăm này.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm dẫu sao cũng chỉ là con người, đối mặt với tình huống này chắc chắn phải ở thế vô cùng bị động. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, tựa hồ có rất nhiều người đang đi tới đi lui ở bên ngoài.
Nhưng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không để ý đến những điều đó, thứ đầu tiên mà bọn họ phải đối mặt đó là thợ giấy Hứa đã trở thành người thịt và hai đứa bé ở trước lò thiêu xác.
Lục Phi Trầm hít sâu một hơi, đi tới trước mặt hai đứa bé nói: “Thợ giấy Hứa nói muốn dụ hai đứa vào lò thiêu xác, thiêu sạch các em bằng lửa ác bên trong lò.”
Hai đứa bé nghe vậy nhìn chòng chọc Lục Phi Trầm, nụ cười toe toét được vẽ trên mặt giấy khiến người khác nhìn mà rét run trong lòng.
Lục Phi Trầm lại can đảm nói tiếp: “Các em lột da gã, khiến gã biến mình thành người giấy không phải là cách báo thù chân chính, ác hữu ác báo, hai đứa phải kéo gã vào trong lò thiêu xác đốt thành tro mới đúng!”
“Lục Phi Trầm!” Sở Dương Băng không ngờ Lục Phi Trầm sẽ nói như vậy.
Hai người giấy da người vẫn cứ nhìn chòng chọc Lục Phi Trầm, không biết có phải ảo giác của Sở Dương Băng hay không nhưng cậu cứ cảm thấy nụ cười của hai đứa bé càng lúc càng lớn.
Lục Phi Trầm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Anh biết hai đứa không muốn đến gần lò thiêu xác, anh có thể giúp hai đứa. Đổi lại hai đứa có thể đưa bọn anh ra khỏi nhà hỏa táng không? Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, giữa chúng ta không thù không oán, hai đứa không oán bọn anh được. Người giấy da người có thể dẫn đường, chuyện này không hề tốn sức hai em đúng chứ.”
“Đây là một cuộc giao dịch, bọn anh chỉ muốn sống sót ra khỏi nhà hỏa táng thôi.” Lục Phi Trầm nói, hắn không chắc mình có thể thuyết phục hai đứa bé này hay không, nhưng ngoài trừ hai người giấy da người này ra, bọn họ không còn sự giúp đỡ nào khác.
Hai đứa bé nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hồi lâu, đồng nam Dư Khang Ngọc bỗng nhiên cười “hihi”, ngay sau đó đồng nữ Dư Tú Nhi cũng cười “hihi”.
Vậy là…đồng ý sao?
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn nhau, hai đứa bé cũng tránh qua một bên nhường đường.
“Liều một phen!” Lục Phi Trầm nói nhỏ.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đi đến bên cạnh thợ giấy Hứa, thợ giấy Hứa đã là một đống máu thịt nhầy nhụa, bên cạnh gã là người giấy được chế từ bộ da của chính mình.
Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đứng sau lưng hai người, không phát ra tiếng cười hihi nữa, xem ra đang xúi giục họ nhanh tay nhanh chân lên.
Sở Dương Băng hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống nắm lấy hai cổ tay của thợ giấy Hứa, Lục Phi Trầm nâng hai vai của gã lên, cảm giác hai tay mò phải đống máu thịt ấm nóng ấy vô cùng rợn người, đã thế những phần bắp thịt lồ lộ kia còn hấp diêm thị giác của cậu nữa.
Vứt một người bị lột da sống vào trong lò thiêu xác, Sở Dương Băng dám cam đoan đây chắc chắn là thời điểm buồn nôn nhất trong cuộc đời cậu.
Nhưng vì mạng sống, hai người cũng không nghĩ ngợi nhiều được.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm hợp lực đặt thợ giấy Hứa lên trên ròng rọc của lò thiêu, Lục Phi Trầm vươn tay đẩy một cái, ròng rọc và thi thể máu thịt nhầy nhụa của thợ giấy Hứa cùng trượt vào trong lò. Bên trong lò vốn dĩ không có thứ gì bỗng nhiên phừng lên một ngọn lửa, thợ giấy Hứa phát ra tiếng kêu gào thảm thiết không giống tiếng người.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đứng trước lò thiêu có thể thấy được thợ giấy Hứa lăn lộn co giật vì bị thiêu đốt. Bị thiêu sống gần như là cái chết tàn bạo nhất, cũng chỉ có nỗi đau vào chảo dầu mới có thể sánh ngang với nó.
Biểu hiện lạnh lùng của Lục Phi Trầm khi nhìn thợ giấy Hứa hứng chịu đau đớn khiến cho Sở Dương Băng kinh ngạc, người bình thường khi nhìn thấy thảm trạng này thường sẽ tỏ ra thương hại đồng cảm, nhưng Lục Phi Trầm thì không. Ngọn lửa nhảy múa trong lò thiêu xác chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của hắn, ánh lửa quái dị nhảy nhót trong đôi con ngươi của hắn tựa như lửa băng.
Lục Phi Trầm quay người hỏi hai đứa bé kia: “Bây giờ chúng ta đã đi được chưa?”
Người giấy da người, dẫn đường cõi âm.
Hầu táng mở đường, ma quỷ tránh ra.
Bây giờ trong nhà hỏa táng ma quỷ tràn lan, ngoại trừ hai đứa bé này không ai có thể dẫn họ ra ngoài được.
“Hihi!” Hai đứa bé dắt tay nhau cười vui vẻ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này đột nhiên có chuyện!
Bên trong lò thiêu thi thể của thợ giấy Hứa đã thôi dãy dụa, gã đã bị lửa ác đốt chết tươi, nhưng người giấy do chính bộ da của gã làm ra bỗng nhiên chuyển động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook