Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
-
Chương 258: Kết cục (2)
Thần Hi nghe, càng thêm lo lắng, muốn giải thích, lại bị anh trai cướp lời, “Thần Hi, không cần giải thích, anh trai cảm thấy em không làm gì sai cả. Anh hiểu, lúc em đi tự thú, thật ra mình đã có chủ ý quyết định thay mẹ ngồi tù rồi, nếu không cũng sẽ không sắp xếp mẹ nghỉ phép đi du lịch, ngay cả tờ giấy thỏa thuận ly hôn cũng viết xong, hơn nữa, nếu ván này em thắng, cái lão Diệp Thuần Lập kia thật sẽ không khai mẹ ra, nếu cuối cùng mẹ vẫn không xuất hiện, thì em sẽ thật sự ngồi tù. Nhưng là, nói như vậy, nếu như mẹ biết được, bà biết được cả đời cũng sẽ không vui vẻ! Em xem bây giờ xem, mẹ ở trong đó, ngược lại thật bình thản, theo cách mẹ nói, đây chính là giải thoát, cho nên, em cũng không cần phải cứ tự trách mình, cứ sống cuộc sống của mình cho thật tốt, chính là sự an ủi lớn nhất cho mẹ, hiểu chưa hả?”
“Dạ……” Thần Hi gật đầu.
“Vậy giờ sao hả? Còn muốn ly hôn với Tống Sở nữa hay không?” Tả Thần Viễn nói đến chuyện riêng tư của em gái, anh không phải không cảm thấy, dường như hôn nhân của em gái cũng không được hạnh phúc, mặc dù cho tới bây giờ em ấy vẫn không nói, nhưng anh nghĩ, cho dù không có vụ án này, em ấy cũng không vui.
Thần Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không để ý, mùa xuân cũng đã qua, lại một mùa hè nữa lại sắp đến……
Vẫn là vùng đất Bắc Kinh ấy, vẫn là vùng đất trống trải này, giữa mùa hè, cỏ cây xanh tươi, trời xanh nước biếc, một vẻ dồi dào sức sống.
Cạnh bờ, người chàng trai ăn mặc freestyle kiểu cao bồi áo T shirt đang thổi kèn acmonica, thổi ca khúc “Thầm trộm nhớ em” đang thịnh hành liên tục đứng hạng nhất trên các bảng xếp hạng âm nhạc, vốn là một bản nhạc rock, trong cơn gió thoảng lại dùng acmonica thổi ra tiếng réo rắt, lại là một ý cảnh khác như đang buồn man mác day dứt.
Trong cảnh ấy chẳng biết tự khi nào lại có thêm một người con gái, giẫm lên cỏ, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lẳng lặng lắng nghe, không biết tự lúc nào, đôi mắt đã đẫm lệ mờ ảo……
Cuối cùng, chàng trai ấy cũng thổi xong, xoay người chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt khi xoay người, kinh ngạc thấy sau lưng mình cách vài bước chân có một cô gái, không nhịn được bật thốt gọi, “Khả Tâm?!”
Người đến chính là Khả Tâm.
Lại thấy cô từng bước từng bước một đến gần anh, nước mắt trong mắt có vui mừng cũng có oán giận, “Em cho là…… Anh cũng sẽ không đến nữa…… Cũng không đến nữa……”, Lặp đi lặp lại, nói đến nổi, cũng đã thành nức nở nghẹn ngào.
“Anh……” Chàng trai cúi đầu xuống, sắc mặt phức tạp, có áy náy, cũng có…… Chút tự ti khó nói nên lời.
Khả Tâm bịt miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống dưới.
Chàng trai thấy cô rơi nước mắt, bắt đầu luống cuống tay chân, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng ngón tay vẫn dừng trên không trung, lại không dám chạm vào cô.
“Khả Tâm……” Cuối cùng ngón tay anh cũng chạm vào đôi mắt cô, mang theo chút thương tiếc, lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên ấy, “Khả Tâm, anh không phải Tế Hạ, anh là Thư Khai……”
Nước mắt Khả Tâm ào ào tuôn rơi, không ngừng gật đầu, “Em biết rõ! Em biết rõ anh là Thư Khai không phải là Tế Hạ! Em không muốn Tế Hạ! Không muốn…… Tế Hạ rất rốt, nhưng người đó không dành cho em……”
“Khả Tâm……” Trong lòng Thư Khai vui vẻ như sóng tình triều dâng trào, tay đang chạm vào đôi mắt cô thuận tay trượt ra sau đầu cô, hơi dùng chút lực, liền kéo cô vào trong lòng mình, “Tối mai, ban nhạc của anh có tổ chức liveshow em sẽ đến chứ?”
“Sẽ! Nhất định đến!” Khả Tâm kiên định nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Sau này, mỗi show, em đều tới…… Chỉ cần…… Chỉ cần anh không ghét bỏ em……”
“Làm sao anh lại ghét bỏ em? Làm sao……” Trước mắt Thư Khai xuất hiện lần đầu tiên nhìn thấy Khả Tâm, ngồi trên xe lăn, mặc áo trắng, trong trời đông gió lạnh xào xạt, giống như một đóa hoa nhỏ trên núi, bị cơn gió lạnh dày vò làm người ta thương tiếc, khi đó, không kìm lòng được cứ muốn đến gần cô, nhìn thấy, lại là những dải băng gạc đang che đôi mắt cô, làn da tái nhợt cùng băng gạc như cùng một màu, trong chớp mắt kia, anh như nghe thấy tiếng lòng mình, lộp bộp lộp bộp liên hồi……
Rồi sau đó, không hề hẹn trước mà mỗi ngày đều là “liveshow của kèn acmonica”……
“Thư Khai…… Em là con gái của tên tội phạm bị xử tử hình…… Bây giờ em là người chỉ hai bàn tay trắng…… Em cũng từng thích anh rể anh…… Những chuyện này, anh đều không để ý tới sao?” Chuyện cũ đối với cô giống như một cơn ác mộng, từ một thiên kim tiểu thư trở thành con gái tội phạm bị xử tử hình, mức chênh lệch rất lớn như dòng sông so với mặt biển, chỉ có cô mới có thể thể nghiệm, còn đối với Thần An nhiều năm lưu luyến si mê, mặc dù sau khi gặp được Thư Khai vẫn không thể thay đổi được, khi đi ra nước ngoài chữa trị mắt, cha ép Tả Thần An cùng đi, cô cũng không ngăn cản, có chút mong đợi, lợi dụng sự thương hại của anh, hoặc là còn có thể ràng buộc anh vì mình mà ở lại, cho đến khi trước ngày giải phẫu anh bỏ cô mà trở về nước, cô mới biết, giấc mộng Tế Hạ này, coi như đã kết thúc……
Đã từng có người hỏi cô, rốt cuộc cô thích Tả Thần An là vì cái gì? Thích anh săn sóc tỉ mỉ? Thích anh cho cô ấm áp? Hay là yêu thích anh vì anh trân quý cô như trân bảo? Chính cô cũng không nghĩ ra đáp án là gì.
Từ nước ngoài trở về, nhiều lần trở lại mảnh đất trống này, lại thêm một lần nhớ đến chuyện này, lại càng loạn thêm. Tả Thần An chưa bao giờ chăm sóc cô tỉ mỉ, chưa bao giờ cho cô thân thiết cùng ấm áp, lại càng không trân quý cô như trân bảo. Anh đối với cô, giống như những ngôi sao sáng chiếu sáng cả một góc trời, ánh sáng chói lóa, tràn đầy mê hoặc, làm cho cô mê muội, làm cho cô sùng bái, nhưng mà, chính mình vẫn chưa đến gần anh dù là một lần……
Chẳng lẽ, cô yêu Thần An, cho tới bây giờ cũng chỉ như một cô gái xuân thì sùng bái thôi sao? Cái ý nghĩ này làm cho cô cảm thấy mất mác…… Đứng trước mặt Thư Khai ở nơi này, lại tưởng nhớ đến chút chuyện xưa kia ấy, lại làm cô hiểu rõ cảm giác chính mình, giống như có thứ gì gần trong gang tấc, có lẽ, có thể dựa gần vào, mới gọi là ấm áp……
Thư Khai nâng tay cô lên, “Cái kèn acmonica này của anh, chính là thứ anh trân quý cả đời này, lúc anh còn bé, chị anh đã tặng cho anh, có nó, nó mới tạo ra âm nhạc của anh, mà người từng nghe anh thổi kèn acmonica, chỉ có hai người, một là chị anh, một…… Là em……”
Ý của anh, là anh đang chia sẻ với cô thứ anh trân quý nhất sao?
Nước mắt trong mắt cô lại dâng trào, cô gái nào chẳng khát vọng trở thành bảo bối của người kia kia chứ, cô theo đuổi nhiều năm, thật ra đã mệt mỏi lắm rồi, cảm giác được người quý trọng, thật là tốt……
“Thư Khai…….” Cô tựa sát vào lòng anh, “Cám ơn anh, không ngại……”
Nói xong, nhìn trộm anh một cái, hỏi, “Cái bài hát anh vừa mới thổi, tên là gì?”
Sắc mặt Thư Khai đơ ra, hỏi đằng đáp nẻo, “Cái đó là…… tác phẩm mới anh vừa mới sáng tác……”
“Vâng, em biết rồi! Nhưng tên nó là gì?” Ánh mắt Khả Tâm liếc xéo, có chút nghịch ngợm, có chút cố chấp.
“Tên là…… [Thầm trộm nhớ em]…….” Giọng nói của anh nhỏ đến mức không thể nghe được gì.
Khả Tâm cười, làm sao không biết được tên bài hát? Liên tục đứng đầu bảng xếp hạng mấy tuần nay chứ! Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục gây khó dễ, “Nhớ đến ai?”
“Em……” Trên mặt Thư Khai xuất hiện mấy vệt ửng ửng hồng.
Bệnh xấu hổ của anh cũng lây sang cho cô, gương mặt đỏ ửng, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Thật ra thì…… Có thể quang minh chính đại (đường hoàng) mà đọc lên…...”
Thư Khai ôm người trong ngực càng chặt hơn, lòng vẫn còn có chút không xác định, “Khả Tâm, từ nay về sau từ từ anh sẽ tập sáng tác ca khúc, nhạc sĩ Thư Khai, ca sĩ Thư Khai, có lẽ, sẽ không bao giờ hát ca khúc Tế Hạ nữa……”
“Em biết rõ……” Cô nắm chặt áo anh, làm sao không hiểu ý tứ trong câu nói ấy của anh chứ? “Anh là Thư Khai, không phải là người nào khác cả, em muốn nghe ca khúc của anh, bài hát của anh, em muốn anh sáng tác một bài hát riêng cho em, mỗi người đều có một ca khúc thuộc về mình……”
Người đó đã từng, viết một bài hát đến bây giờ cũng chỉ cho riêng một người, mà nay, rốt cuộc cô cũng tìm được một người vì cô mà sáng tác một bài hát, đây chẳng phải là một kết thúc rất tốt đẹp sao?
Trên một sân vận động, cờ băng rôn của các ca sĩ ban nhạc Tế Hạ tràn ngập cả khán đài đại nhạc hội.
Thật sớm, trên hàng ghế đầu tiên đã có một cô gái mặc bộ đồ màu trắng đã ngồi vào, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ khi đi đến nhìn thấy cô gái ấy, hai người đều ngẩn cả người.
“Là Khả Tâm!” Hạ Vãn Lộ bấu chặt vào cánh tay Tả Thần An.
Tả Thần An bị đau, nắm chặt tay cô, vội vã giải thích, “Không phải anh mời cô ấy tới đâu! Tuyệt đối không phải là anh đâu!”
“Em có ý này sao? Anh có tật nên giật mình thôi!” Hạ Vãn Lộ cố ý chọc anh, đùa giỡn anh.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Khả Tâm cũng quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, ngược lại rất tự nhiên cùng bĩnh tĩnh đứng dậy, cùng chào hỏi với bọn họ, “Anh Thần An, Hạ Hạ, chào anh chị.”
“Chào em……” Tả Thần An ra vẻ trấn định, “Sao em cũng tới đây?”
Khả Tâm chỉ chỉ lên trên sân khấu, nhoẻn miệng cười, “Xem ca nhạc!”
“À……. Vậy…… Cùng xem đi……” Tả Thần An phát hiện chỗ ngồi của Khả Tâm lại trùng hợp mà nằm kế bên bọn họ, vì vậy để Hạ Vãn Lộ ngồi vào chính giữa, tách mình và Khả Tâm ra.
Hạ Vãn Lộ nhíu nhíu mày, bình tĩnh ngồi xuống giữa hai người họ, mà Khả Tâm, vẫn chỉ mỉm cười chăm chú nhìn lên trên sân khấu, giống như chẳng có chuyện khác thường nào cả, chỉ có Tả Thần An, vẫn cứ nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ, giống như tinh thần có chút mất tập trung.
Hạ Vãn Lộ mắc cười, định ghé vào tai anh, dùng giọng nói chỉ anh có thể nghe thấy nói ra một câu, “Còn nói trong lòng không có quỷ…… Đang chột dạ nên người toát hết cả mồ hôi……”
Tả Thần An quýnh quáng lên, mày nhíu chặt, “Anh chột dạ gì chứ, là quá nóng……”
Vừa nói xong, mới phát hiện vẻ giảo hoạt nghịch ngợm trong mắt Hạ Vãn Lộ, mới biết cô trêu chọc anh từ nãy tới giờ, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy buồn cười, con heo này càng ngày càng thích càng quấy, phải trừng phạt cô một chút mới được, lúc này thuận người nhanh như chớp cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái, anh đang ở trước hàng ngàn vạn người đang nhìn vào, mà hôn cô.
“Anh…… Mắc cỡ chết mất!” Cô thẹn thùng không thôi, xoay đầu lại, không dám nhúc nhích mà nhìn chòng chọc lên sân khấu, chỉ nghe tiếng ồn ào sau lưng mình càng lúc càng lớn, cũng không biết rốt cuộc là ai đang cười cô, hay là vì Thư Khai đang đi ra sân khấu mà hoan hô……
Tả Thần An thấy cô ngượng ngùng như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, “Người ta đâu có nhìn chúng ta đâu? Đang nhìn Thư Khai thôi! Chồng của em, hôm nay đã là trai đẹp quá thời rồi, không ai chú ý tới đâu, Thư Khai mới đang tuổi thanh xuân!”
“Quá thời mới tốt……. Không có ai nhớ tới……” Hạ Vãn Lộ cúi đầu nói nhỏ, giọng nói lại bị tiếng vỗ tay hoan hô như sấm át hết cả.
“Em nói gì thế?”
Tả Thần An sáp lại gần để nghe, bị Hạ Vãn Lộ đẩy ra, “Xem ca nhạc đi!”
Tiết mục Thư Khai diễn rất thành công, Hạ Vãn Lộ hoàn toàn chìm đắm vào rồi, chưa từng nghĩ tới, cái người em trai ở trấn nhỏ Giang Nam từng bị mình đuổi đánh te tua, cuối cùng có một ngày lại trở thành siêu sao, mà tất cả những điều này, đều phải cảm ơn người đang ở bên cạnh cô đây, cảm ơn anh đã cho cô tất cả, mà điều cô có thể báo đáp lại anh, ngoại trừ cho anh cả đời, còn có thể có gì nữa? Môi cô bất giác nở nụ cười, đó là bí mật…… (hoacodat: là gì nhỉ? Là gì nhỉ?)
Nhớ đến anh tốt, không nhịn được lại nhìn anh, giống như có cảm ứng tâm linh với nhau, anh cũng cúi đầu nhìn qua, đèn neon tranh tối tranh sáng chớp tắt qua, ánh mắt anh sáng trong, thân hình như tượng, vẫn anh tuấn làm lòng người say mê……
Cô cảm thấy tâm tư mình đang dao động, lặng lẽ nắm tay anh, bàn tay anh lật ngược lại, cùng cô mười ngón đan xen, thật chặt……
Hai người đang dây dưa làm loạn, cũng không gây ra sự chú ý đến Khả Tâm, ánh mắt của cô giống như đang bị khóa lại thật chặt ở trên người đang biểu diễn trên sân khấu, nhìn chăm chú, một giây cũng chưa từng bỏ lỡ, điều này làm cho Tả Thần An thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy kỳ lạ khó hiểu, trong trí nhớ, thật chưa từng nghe nói Khả Tâm thích nhạc rock, giờ lại thấy cô si mê như vậy……
Lúc này tất nhiên Tả Thần An dù có suy nghĩ đến nát óc cũng sẽ không nghĩ đến Khả Tâm và Thư Khai có liên quan với nhau, lúc nhìn thấy đôi mắt Khả Tâm lóe ra tia sáng cuồng nhiệt như si như say kia, đó là ánh mắt mà anh chưa từng gặp bao giờ…… (hoacodat: Anh muốn vượt tường à???? Tả Thần An: liếc mắt…. hoacodat: bỏ dép chạy té khói……)
Khi đêm diễn cũng gần đến lúc kết thúc, không khí đêm diễn cũng lên đến đoạn cao trào nhất, nhưng, câu nói của Thư Khai lại đẩy nó lên một tầng cao trào khác.
Chỉ thấy anh cầm micro, vừa thở hổn hển vừa nói, “Cám ơn, ban nhạc chúng tôi có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ các bạn đã hết sức ủng hộ, tôi đại diện cả ban nhạc lần nữa cảm ơn mọi người……”
Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, Thư Khai cúi chào một cái, lại nói, “Tại đây, tôi còn phải cảm ơn hai người, không có bọn họ sẽ không có tôi, không có ban nhạc, bọn họ, một là chị tôi, là chị ấy đưa cho cây kèn acmonica đầu tiên, khuyến khích tôi đi trên con đường âm nhạc; một người khác, chính là anh rể Tế Hạ, là anh ấy phát hiện ra tôi, cũng là thầy của tôi, nào, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ lên sân khấu, đêm nay, bọn họ làm khách quý sẽ biểu diễn cho chúng ta nghe bài hát [Lộ gặp Thần An]!”
Sự thật chứng minh, sức quyến rũ trai đẹp quá thời vẫn không hề thuyên giảm chút nào, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm rền đinh tai nhức óc như muốn nổ tung cả khán đài.
Tả Thần An dăt tay Hạ Vãn Lộ từ từ lên sân khấu, chính anh vẫn có chút lo lắng, Hạ Vãn Lộ chưa từng trải qua hoàn cảnh như thế này, có thể bị hồi hộp hay không, vì vậy nắm chặt tay cô, ý muốn an ủi cô, nhưng, thế nhưng anh lại không hề nghĩ tới, Hạ Vãn Lộ lại ranh mãnh nhẹ giọng cười nói bên cạnh anh, “Anh trai vẫn rất đẹp lão……”
Anh bị giật mình, liền cười nói, “Em chê anh già sao?”
Hạ Vãn Lộ tự động câm miệng……
Kinh nghiệm của cô nói cho cô biết, trước mặt người đàn ông này tuyệt đối không thể nói ra cái từ “già” này, nếu không, tối nay cô sẽ bị “sửa trị” rất thê thảm, để chứng minh anh không già……
Những người hâm mộ làm sao nghĩ ra hai người đang ở trên sân khấu, lại đang nói thảo luận với nhau một đề tài rất ám muội? Đều chỉ hưng phấn thét chói tai, bởi vì, Tế Hạ là một huyền thoại, có thể nhìn thấy Tế Hạ một lần thôi cũng đã rất không dễ dàng, mà vợ của Tế Hạ, càng là giống như một vị thần vậy.
Hôm nay, ai ai cũng biết bài hát [Lộ gặp Thần An] là Tế Hạ vì mối tình đầu của mình mà làm ra, anh ít khi hát bài hát này lại không cho phép ai được hát bài hát ấy, có thể thấy, Tế Hạ yêu mối tình đầu của mình đến thế nào. Bây giờ, lại hé lộ tin tức Tế Hạ và mối tình đầu của mình gặp lại nhau, ai ai cũng không dám tin, hôm nay, thế nhưng Thư Khai lại công khai nói Tế Hạ đã kết hôn, hơn nữa, đưa tin vợ của Tế Hạ lại là chị gái của anh, làm sao không làm người ta kích động kia chứ? Tiếng thét chói tai của toàn trường cứ liên tiếp nhau, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Ánh sáng đèn hội tụ chiếu xuống, chiếu vào hai người đang đứng giữa sân khấu, Tả Thần An cầm micro, tay dắt người yêu, khẽ mỉm cười, trong ánh sáng màu xanh dương nhạt, nụ cười này, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, toàn trường đang ồn ào rốt cuộc cũng dần yên lặng trở lại, giọng nói trầm thấp của Thần An trong ánh sáng đèn vàng xoay chuyển nồng ấm vang lên, “Bài hát này có ý nghĩa thế nào chắc mọi người đều biết, mà hôm nay tôi muốn nói là, từ nay về sau sẽ không còn người tên Tế Hạ nữa, cũng sẽ không có công ty Tế Hạ nữa……”
Toàn trường lại ồn ào lần nữa, ngay cả Thư Khai đang đứng một bên trên sân khấu cũng bị khiếp sợ, chỉ có Hạ Vãn Lộ hiểu ý anh đang nói, ngẩng đầu lên, mỉm cười đón lấy ánh mắt anh ……
Anh đáp lại nụ cười của cô, tiếp tục nói, “Đúng, không còn Tế Hạ nữa, chỉ có Tả Thần An. Mà công ty Tế Hạ của tôi, cũng chính thức đổi tên là Kỷ Hạ, Kỷ là kỷ niệm, bởi vì cái tên Tế Hạ, nó có nghĩa tưởng nhớ một mùa hạ, tưởng nhớ một cô gái họ Hạ, nhưng bây giờ, tôi đã tìm được cô ấy, cô ấy đang ở bên cạnh tôi, trở thành bà xã của tôi, hơn nữa sẽ cùng tôi trải qua suốt cuộc đời này, cái tên Tế Hạ này không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên, không còn Tế Hạ, chỉ có Kỷ Hạ, Kỷ của kỷ niệm.”
Ra là vậy, tất cả tin đồn đều là thật, người yêu âm nhạc lại lần nữa càng điên cuồng hơn, hoan hô vì bọn họ……
Âm nhạc chậm rãi vang lên, bài hát này vốn thuộc về hai người bọn họ, rốt cuộc cuộc biểu diễn đã kết thúc tốt đẹp, khi âm nhạc “em không chê, anh không rời” cuối cùng dần dần dừng lại, người xem vẫn còn đắm chìm trong bài hát của bọn họ, thật lâu, im lặng yên tĩnh.
Cho đến khi bọn họ nói lời chào cảm ơn, rời khỏi sân khấu, mới có người phản ứng kịp thời, chảy nước mắt vừa vỗ tay cho bọn họ, lúc đầu chỉ là vài tiếng thưa thớt, sau đó, như sấm vang, thật lâu không dứt, rất nhiều cô gái yêu âm nhạc, vừa nghe vừa rơi nước mắt, vừa vỗ tay, vừa thét chói tai, làm cho tiết mục biểu diễn này, biểu diễn tình cảm thâm tình thật lòng từ trong ra ngoài…….
Liveshow của Thư Khai, kết thúc tốt đẹp.
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đi ra phía sau sân khấu (sau cánh gà), muốn chúc mừng Thư Khai, nhưng lại có người đã đến trước bọn họ một bước.
Khi bọn họ nhìn thấy Thư Khai và Khả Tâm ở sau cánh gà đang ôm chặt nhau thì quá mức kinh hãi, mà hai người kia, lại vẫn chưa phát hiện chị gái và anh rể đã tới, vẫn đắm chìm trong vui sướng của bọn họ.
“Này…… Em không nhìn lầm chứ?” Chính Hạ Vãn Lộ cũng không tin vào ánh mắt mình.
Trái lại mấy thành viên khác trong ban nhạc nhìn thấy ông chủ và bà chủ, vội vàng đến chào hỏi, có điều cũng là gọi theo Thư Khai gọi “Chị cả, anh rể”.
Lúc này hai người đang ôm nhau mới kinh hoàng mà tách nhau ra, hơn nữa Khả Tâm, cô đứng trước mặt hai người càng không dám ngẩng đầu.
Bộ dạng của Khả Tâm, làm Thư Khai cảm thấy khó chịu, anh hiểu ****** Khả Tâm, đã từng thầm yêu anh rể, hôm nay lại trở thành bạn gái của anh, tình cảnh càng lúng túng ngượng ngùng, lúc này, người duy nhất có thể cho cô thêm can đảm, chỉ có anh……
Nếu đã quyết định yêu, sẽ cùng dũng cảm gánh vác, không phải sao?
Anh nắm tay cô, dắt cô, dũng cảm đi tới trước mặt Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An, dũng cảm nói, “Chị, anh rể, cô ấy tên là Khả Tâm.”
Ai không biết cô ấy tên là Khả Tâm chứ?
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ nhìn xem một lượt, đây là Thư Khai muốn quyết tâm bày tỏ với bọn họ, cậu ấy và Khả Tâm muốn cùng nhau……
Hạ Vãn Lộ nghĩ đến cuộc hành trình yêu nhau đầy gian nan của mình và Thần An, âm thầm thở dài, nếu là tình cảm chân thật, làm khó mần chi?
“Thư Khai, chị gái có lời muốn nói với em.” Cô muốn cùng Thư Khai muốn nói chuyện riêng với nhau một chút, cũng muốn để lại không gian cho Tả Thần An, để anh nói chuyện cùng Khả Tâm một chút.
Vậy mà, Khả Tâm ngày thường nhìn rất ngoan ngoãn vâng lời, lúc này lại nắm chặt tay Thư Khai không muốn buông ra, cũng ngẩng đầu lên, kiên định nói, “Anh Thần An, Hạ Hạ, em biết hai người đối với em rất tốt…… Nếu đã có ý định muốn nói, bốn người chúng ta cứ nói rõ ràng một lần đi, muốn chỉ trích, nghi ngờ, phản đối gì đó, em và Thư Khai đều cùng nhau đối mặt.”
Tả Thần An đang rót nước cũng phải chấn rung, lúc trước khi cô mê luyến si mê anh cả một thời gian dài, cũng không thấy cô dũng cảm như vậy, ngoại trừ đứng sau mẹ mình và Diệp Thuần Lập để họ tùy ý quyết định, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cô chủ động tranh thủ, theo ý điều này thì, cô thật sự đã yêu Thư Khai……
“Anh Thần An, Hạ Hạ, ân oán giữa hai nhà chúng ta, nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong, ai thiếu nợ ai, càng thêm nói không rõ ràng, anh chị có mẹ mình đang ở trong tù, em cũng có ba mình xử tử hình, loại đau thương này chỉ có chúng ta mới có thể hiểu rõ, nhưng mà, những chuyện ấy cũng đã qua rồi, không phải sao? Nhớ tới ba em, em vẫn là yêu hận đan xen, vẫn đau như dao đâm vào tim, nhưng mà, em càng muốn sống sao cho thật tốt, hơn nữa, là vì mình mà sống! Nửa đời trước của Diệp Khả Tâm em đều sống vì người khác, sau bước ngoặt biến đổi lớn ấy, em chỉ muốn vì mình sống cho thật tốt, cũng muốn yêu một lần, em và Thư Khai, là thật tâm, cho nên, xin thành toàn cho chúng em!” Khả Tâm lại nói tiếp.
“Nếu như…… Chị không đồng ý?” Hạ Vãn Lộ nhìn hai người hỏi.
Trên mặt Thư Khai và Khả Tâm đều cùng hiện ra vẻ lo lắng, chợt, Khả Tâm quỳ gối xuống trước mặt cô, “Em biết chị không ưa thích em, nếu như chị vẫn không đồng ý, âu cũng là do em tự chuốc lấy phiền, em sẽ luôn luôn tranh đấu, sẽ luôn kiên trì, cho đến khi chị đồng ý mới thôi!”
Hạ Vãn Lộ bị dọa sợ, vội vàng đỡ cô dậy, “Ngốc mà! Chị chỉ đùa……”
“Chị, nói như vậy, chị đồng ý rồi sao?” Thư Khai vui quá mà hỏi.
Hạ Vãn Lộ vỗ vỗ lên vai em trai, không biết tự lúc nào, em trai đã thật sự trưởng thành, hôm nay cũng đã biết yêu muốn kết hôn rồi sao? “Ở chỗ của chị thì không thành vấn đề, đừng quên, còn phải về nhà gặp mẹ đó!”
Nói xong, Hạ Vãn Lộ nhìn sang Tả Thần An đang ở bên cạnh, người nào đó đến nay vẫn chưa được mẹ vợ đồng ý đâu.
“Bà xã yên tâm! Anh hiểu, cách mạng chưa thành công, Thần An vẫn cần cố gắng!”
A, trận cách mạng hạnh phúc này, là phải dùng thời gian cả đời để kinh doanh, cần cố gắng, sao chỉ có mỗi mình anh kia chứ?
Ông xã, em sẽ cùng anh cùng nhau cố gắng! Trong lòng Hạ Vãn Lộ thầm nói như thế
“Dạ……” Thần Hi gật đầu.
“Vậy giờ sao hả? Còn muốn ly hôn với Tống Sở nữa hay không?” Tả Thần Viễn nói đến chuyện riêng tư của em gái, anh không phải không cảm thấy, dường như hôn nhân của em gái cũng không được hạnh phúc, mặc dù cho tới bây giờ em ấy vẫn không nói, nhưng anh nghĩ, cho dù không có vụ án này, em ấy cũng không vui.
Thần Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, không để ý, mùa xuân cũng đã qua, lại một mùa hè nữa lại sắp đến……
Vẫn là vùng đất Bắc Kinh ấy, vẫn là vùng đất trống trải này, giữa mùa hè, cỏ cây xanh tươi, trời xanh nước biếc, một vẻ dồi dào sức sống.
Cạnh bờ, người chàng trai ăn mặc freestyle kiểu cao bồi áo T shirt đang thổi kèn acmonica, thổi ca khúc “Thầm trộm nhớ em” đang thịnh hành liên tục đứng hạng nhất trên các bảng xếp hạng âm nhạc, vốn là một bản nhạc rock, trong cơn gió thoảng lại dùng acmonica thổi ra tiếng réo rắt, lại là một ý cảnh khác như đang buồn man mác day dứt.
Trong cảnh ấy chẳng biết tự khi nào lại có thêm một người con gái, giẫm lên cỏ, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lẳng lặng lắng nghe, không biết tự lúc nào, đôi mắt đã đẫm lệ mờ ảo……
Cuối cùng, chàng trai ấy cũng thổi xong, xoay người chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt khi xoay người, kinh ngạc thấy sau lưng mình cách vài bước chân có một cô gái, không nhịn được bật thốt gọi, “Khả Tâm?!”
Người đến chính là Khả Tâm.
Lại thấy cô từng bước từng bước một đến gần anh, nước mắt trong mắt có vui mừng cũng có oán giận, “Em cho là…… Anh cũng sẽ không đến nữa…… Cũng không đến nữa……”, Lặp đi lặp lại, nói đến nổi, cũng đã thành nức nở nghẹn ngào.
“Anh……” Chàng trai cúi đầu xuống, sắc mặt phức tạp, có áy náy, cũng có…… Chút tự ti khó nói nên lời.
Khả Tâm bịt miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống dưới.
Chàng trai thấy cô rơi nước mắt, bắt đầu luống cuống tay chân, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng ngón tay vẫn dừng trên không trung, lại không dám chạm vào cô.
“Khả Tâm……” Cuối cùng ngón tay anh cũng chạm vào đôi mắt cô, mang theo chút thương tiếc, lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên ấy, “Khả Tâm, anh không phải Tế Hạ, anh là Thư Khai……”
Nước mắt Khả Tâm ào ào tuôn rơi, không ngừng gật đầu, “Em biết rõ! Em biết rõ anh là Thư Khai không phải là Tế Hạ! Em không muốn Tế Hạ! Không muốn…… Tế Hạ rất rốt, nhưng người đó không dành cho em……”
“Khả Tâm……” Trong lòng Thư Khai vui vẻ như sóng tình triều dâng trào, tay đang chạm vào đôi mắt cô thuận tay trượt ra sau đầu cô, hơi dùng chút lực, liền kéo cô vào trong lòng mình, “Tối mai, ban nhạc của anh có tổ chức liveshow em sẽ đến chứ?”
“Sẽ! Nhất định đến!” Khả Tâm kiên định nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “Sau này, mỗi show, em đều tới…… Chỉ cần…… Chỉ cần anh không ghét bỏ em……”
“Làm sao anh lại ghét bỏ em? Làm sao……” Trước mắt Thư Khai xuất hiện lần đầu tiên nhìn thấy Khả Tâm, ngồi trên xe lăn, mặc áo trắng, trong trời đông gió lạnh xào xạt, giống như một đóa hoa nhỏ trên núi, bị cơn gió lạnh dày vò làm người ta thương tiếc, khi đó, không kìm lòng được cứ muốn đến gần cô, nhìn thấy, lại là những dải băng gạc đang che đôi mắt cô, làn da tái nhợt cùng băng gạc như cùng một màu, trong chớp mắt kia, anh như nghe thấy tiếng lòng mình, lộp bộp lộp bộp liên hồi……
Rồi sau đó, không hề hẹn trước mà mỗi ngày đều là “liveshow của kèn acmonica”……
“Thư Khai…… Em là con gái của tên tội phạm bị xử tử hình…… Bây giờ em là người chỉ hai bàn tay trắng…… Em cũng từng thích anh rể anh…… Những chuyện này, anh đều không để ý tới sao?” Chuyện cũ đối với cô giống như một cơn ác mộng, từ một thiên kim tiểu thư trở thành con gái tội phạm bị xử tử hình, mức chênh lệch rất lớn như dòng sông so với mặt biển, chỉ có cô mới có thể thể nghiệm, còn đối với Thần An nhiều năm lưu luyến si mê, mặc dù sau khi gặp được Thư Khai vẫn không thể thay đổi được, khi đi ra nước ngoài chữa trị mắt, cha ép Tả Thần An cùng đi, cô cũng không ngăn cản, có chút mong đợi, lợi dụng sự thương hại của anh, hoặc là còn có thể ràng buộc anh vì mình mà ở lại, cho đến khi trước ngày giải phẫu anh bỏ cô mà trở về nước, cô mới biết, giấc mộng Tế Hạ này, coi như đã kết thúc……
Đã từng có người hỏi cô, rốt cuộc cô thích Tả Thần An là vì cái gì? Thích anh săn sóc tỉ mỉ? Thích anh cho cô ấm áp? Hay là yêu thích anh vì anh trân quý cô như trân bảo? Chính cô cũng không nghĩ ra đáp án là gì.
Từ nước ngoài trở về, nhiều lần trở lại mảnh đất trống này, lại thêm một lần nhớ đến chuyện này, lại càng loạn thêm. Tả Thần An chưa bao giờ chăm sóc cô tỉ mỉ, chưa bao giờ cho cô thân thiết cùng ấm áp, lại càng không trân quý cô như trân bảo. Anh đối với cô, giống như những ngôi sao sáng chiếu sáng cả một góc trời, ánh sáng chói lóa, tràn đầy mê hoặc, làm cho cô mê muội, làm cho cô sùng bái, nhưng mà, chính mình vẫn chưa đến gần anh dù là một lần……
Chẳng lẽ, cô yêu Thần An, cho tới bây giờ cũng chỉ như một cô gái xuân thì sùng bái thôi sao? Cái ý nghĩ này làm cho cô cảm thấy mất mác…… Đứng trước mặt Thư Khai ở nơi này, lại tưởng nhớ đến chút chuyện xưa kia ấy, lại làm cô hiểu rõ cảm giác chính mình, giống như có thứ gì gần trong gang tấc, có lẽ, có thể dựa gần vào, mới gọi là ấm áp……
Thư Khai nâng tay cô lên, “Cái kèn acmonica này của anh, chính là thứ anh trân quý cả đời này, lúc anh còn bé, chị anh đã tặng cho anh, có nó, nó mới tạo ra âm nhạc của anh, mà người từng nghe anh thổi kèn acmonica, chỉ có hai người, một là chị anh, một…… Là em……”
Ý của anh, là anh đang chia sẻ với cô thứ anh trân quý nhất sao?
Nước mắt trong mắt cô lại dâng trào, cô gái nào chẳng khát vọng trở thành bảo bối của người kia kia chứ, cô theo đuổi nhiều năm, thật ra đã mệt mỏi lắm rồi, cảm giác được người quý trọng, thật là tốt……
“Thư Khai…….” Cô tựa sát vào lòng anh, “Cám ơn anh, không ngại……”
Nói xong, nhìn trộm anh một cái, hỏi, “Cái bài hát anh vừa mới thổi, tên là gì?”
Sắc mặt Thư Khai đơ ra, hỏi đằng đáp nẻo, “Cái đó là…… tác phẩm mới anh vừa mới sáng tác……”
“Vâng, em biết rồi! Nhưng tên nó là gì?” Ánh mắt Khả Tâm liếc xéo, có chút nghịch ngợm, có chút cố chấp.
“Tên là…… [Thầm trộm nhớ em]…….” Giọng nói của anh nhỏ đến mức không thể nghe được gì.
Khả Tâm cười, làm sao không biết được tên bài hát? Liên tục đứng đầu bảng xếp hạng mấy tuần nay chứ! Nhưng cô vẫn muốn tiếp tục gây khó dễ, “Nhớ đến ai?”
“Em……” Trên mặt Thư Khai xuất hiện mấy vệt ửng ửng hồng.
Bệnh xấu hổ của anh cũng lây sang cho cô, gương mặt đỏ ửng, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Thật ra thì…… Có thể quang minh chính đại (đường hoàng) mà đọc lên…...”
Thư Khai ôm người trong ngực càng chặt hơn, lòng vẫn còn có chút không xác định, “Khả Tâm, từ nay về sau từ từ anh sẽ tập sáng tác ca khúc, nhạc sĩ Thư Khai, ca sĩ Thư Khai, có lẽ, sẽ không bao giờ hát ca khúc Tế Hạ nữa……”
“Em biết rõ……” Cô nắm chặt áo anh, làm sao không hiểu ý tứ trong câu nói ấy của anh chứ? “Anh là Thư Khai, không phải là người nào khác cả, em muốn nghe ca khúc của anh, bài hát của anh, em muốn anh sáng tác một bài hát riêng cho em, mỗi người đều có một ca khúc thuộc về mình……”
Người đó đã từng, viết một bài hát đến bây giờ cũng chỉ cho riêng một người, mà nay, rốt cuộc cô cũng tìm được một người vì cô mà sáng tác một bài hát, đây chẳng phải là một kết thúc rất tốt đẹp sao?
Trên một sân vận động, cờ băng rôn của các ca sĩ ban nhạc Tế Hạ tràn ngập cả khán đài đại nhạc hội.
Thật sớm, trên hàng ghế đầu tiên đã có một cô gái mặc bộ đồ màu trắng đã ngồi vào, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ khi đi đến nhìn thấy cô gái ấy, hai người đều ngẩn cả người.
“Là Khả Tâm!” Hạ Vãn Lộ bấu chặt vào cánh tay Tả Thần An.
Tả Thần An bị đau, nắm chặt tay cô, vội vã giải thích, “Không phải anh mời cô ấy tới đâu! Tuyệt đối không phải là anh đâu!”
“Em có ý này sao? Anh có tật nên giật mình thôi!” Hạ Vãn Lộ cố ý chọc anh, đùa giỡn anh.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Khả Tâm cũng quay đầu lại nhìn thấy bọn họ, ngược lại rất tự nhiên cùng bĩnh tĩnh đứng dậy, cùng chào hỏi với bọn họ, “Anh Thần An, Hạ Hạ, chào anh chị.”
“Chào em……” Tả Thần An ra vẻ trấn định, “Sao em cũng tới đây?”
Khả Tâm chỉ chỉ lên trên sân khấu, nhoẻn miệng cười, “Xem ca nhạc!”
“À……. Vậy…… Cùng xem đi……” Tả Thần An phát hiện chỗ ngồi của Khả Tâm lại trùng hợp mà nằm kế bên bọn họ, vì vậy để Hạ Vãn Lộ ngồi vào chính giữa, tách mình và Khả Tâm ra.
Hạ Vãn Lộ nhíu nhíu mày, bình tĩnh ngồi xuống giữa hai người họ, mà Khả Tâm, vẫn chỉ mỉm cười chăm chú nhìn lên trên sân khấu, giống như chẳng có chuyện khác thường nào cả, chỉ có Tả Thần An, vẫn cứ nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ, giống như tinh thần có chút mất tập trung.
Hạ Vãn Lộ mắc cười, định ghé vào tai anh, dùng giọng nói chỉ anh có thể nghe thấy nói ra một câu, “Còn nói trong lòng không có quỷ…… Đang chột dạ nên người toát hết cả mồ hôi……”
Tả Thần An quýnh quáng lên, mày nhíu chặt, “Anh chột dạ gì chứ, là quá nóng……”
Vừa nói xong, mới phát hiện vẻ giảo hoạt nghịch ngợm trong mắt Hạ Vãn Lộ, mới biết cô trêu chọc anh từ nãy tới giờ, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy buồn cười, con heo này càng ngày càng thích càng quấy, phải trừng phạt cô một chút mới được, lúc này thuận người nhanh như chớp cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cái, anh đang ở trước hàng ngàn vạn người đang nhìn vào, mà hôn cô.
“Anh…… Mắc cỡ chết mất!” Cô thẹn thùng không thôi, xoay đầu lại, không dám nhúc nhích mà nhìn chòng chọc lên sân khấu, chỉ nghe tiếng ồn ào sau lưng mình càng lúc càng lớn, cũng không biết rốt cuộc là ai đang cười cô, hay là vì Thư Khai đang đi ra sân khấu mà hoan hô……
Tả Thần An thấy cô ngượng ngùng như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, “Người ta đâu có nhìn chúng ta đâu? Đang nhìn Thư Khai thôi! Chồng của em, hôm nay đã là trai đẹp quá thời rồi, không ai chú ý tới đâu, Thư Khai mới đang tuổi thanh xuân!”
“Quá thời mới tốt……. Không có ai nhớ tới……” Hạ Vãn Lộ cúi đầu nói nhỏ, giọng nói lại bị tiếng vỗ tay hoan hô như sấm át hết cả.
“Em nói gì thế?”
Tả Thần An sáp lại gần để nghe, bị Hạ Vãn Lộ đẩy ra, “Xem ca nhạc đi!”
Tiết mục Thư Khai diễn rất thành công, Hạ Vãn Lộ hoàn toàn chìm đắm vào rồi, chưa từng nghĩ tới, cái người em trai ở trấn nhỏ Giang Nam từng bị mình đuổi đánh te tua, cuối cùng có một ngày lại trở thành siêu sao, mà tất cả những điều này, đều phải cảm ơn người đang ở bên cạnh cô đây, cảm ơn anh đã cho cô tất cả, mà điều cô có thể báo đáp lại anh, ngoại trừ cho anh cả đời, còn có thể có gì nữa? Môi cô bất giác nở nụ cười, đó là bí mật…… (hoacodat: là gì nhỉ? Là gì nhỉ?)
Nhớ đến anh tốt, không nhịn được lại nhìn anh, giống như có cảm ứng tâm linh với nhau, anh cũng cúi đầu nhìn qua, đèn neon tranh tối tranh sáng chớp tắt qua, ánh mắt anh sáng trong, thân hình như tượng, vẫn anh tuấn làm lòng người say mê……
Cô cảm thấy tâm tư mình đang dao động, lặng lẽ nắm tay anh, bàn tay anh lật ngược lại, cùng cô mười ngón đan xen, thật chặt……
Hai người đang dây dưa làm loạn, cũng không gây ra sự chú ý đến Khả Tâm, ánh mắt của cô giống như đang bị khóa lại thật chặt ở trên người đang biểu diễn trên sân khấu, nhìn chăm chú, một giây cũng chưa từng bỏ lỡ, điều này làm cho Tả Thần An thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy kỳ lạ khó hiểu, trong trí nhớ, thật chưa từng nghe nói Khả Tâm thích nhạc rock, giờ lại thấy cô si mê như vậy……
Lúc này tất nhiên Tả Thần An dù có suy nghĩ đến nát óc cũng sẽ không nghĩ đến Khả Tâm và Thư Khai có liên quan với nhau, lúc nhìn thấy đôi mắt Khả Tâm lóe ra tia sáng cuồng nhiệt như si như say kia, đó là ánh mắt mà anh chưa từng gặp bao giờ…… (hoacodat: Anh muốn vượt tường à???? Tả Thần An: liếc mắt…. hoacodat: bỏ dép chạy té khói……)
Khi đêm diễn cũng gần đến lúc kết thúc, không khí đêm diễn cũng lên đến đoạn cao trào nhất, nhưng, câu nói của Thư Khai lại đẩy nó lên một tầng cao trào khác.
Chỉ thấy anh cầm micro, vừa thở hổn hển vừa nói, “Cám ơn, ban nhạc chúng tôi có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ các bạn đã hết sức ủng hộ, tôi đại diện cả ban nhạc lần nữa cảm ơn mọi người……”
Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, Thư Khai cúi chào một cái, lại nói, “Tại đây, tôi còn phải cảm ơn hai người, không có bọn họ sẽ không có tôi, không có ban nhạc, bọn họ, một là chị tôi, là chị ấy đưa cho cây kèn acmonica đầu tiên, khuyến khích tôi đi trên con đường âm nhạc; một người khác, chính là anh rể Tế Hạ, là anh ấy phát hiện ra tôi, cũng là thầy của tôi, nào, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ lên sân khấu, đêm nay, bọn họ làm khách quý sẽ biểu diễn cho chúng ta nghe bài hát [Lộ gặp Thần An]!”
Sự thật chứng minh, sức quyến rũ trai đẹp quá thời vẫn không hề thuyên giảm chút nào, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm rền đinh tai nhức óc như muốn nổ tung cả khán đài.
Tả Thần An dăt tay Hạ Vãn Lộ từ từ lên sân khấu, chính anh vẫn có chút lo lắng, Hạ Vãn Lộ chưa từng trải qua hoàn cảnh như thế này, có thể bị hồi hộp hay không, vì vậy nắm chặt tay cô, ý muốn an ủi cô, nhưng, thế nhưng anh lại không hề nghĩ tới, Hạ Vãn Lộ lại ranh mãnh nhẹ giọng cười nói bên cạnh anh, “Anh trai vẫn rất đẹp lão……”
Anh bị giật mình, liền cười nói, “Em chê anh già sao?”
Hạ Vãn Lộ tự động câm miệng……
Kinh nghiệm của cô nói cho cô biết, trước mặt người đàn ông này tuyệt đối không thể nói ra cái từ “già” này, nếu không, tối nay cô sẽ bị “sửa trị” rất thê thảm, để chứng minh anh không già……
Những người hâm mộ làm sao nghĩ ra hai người đang ở trên sân khấu, lại đang nói thảo luận với nhau một đề tài rất ám muội? Đều chỉ hưng phấn thét chói tai, bởi vì, Tế Hạ là một huyền thoại, có thể nhìn thấy Tế Hạ một lần thôi cũng đã rất không dễ dàng, mà vợ của Tế Hạ, càng là giống như một vị thần vậy.
Hôm nay, ai ai cũng biết bài hát [Lộ gặp Thần An] là Tế Hạ vì mối tình đầu của mình mà làm ra, anh ít khi hát bài hát này lại không cho phép ai được hát bài hát ấy, có thể thấy, Tế Hạ yêu mối tình đầu của mình đến thế nào. Bây giờ, lại hé lộ tin tức Tế Hạ và mối tình đầu của mình gặp lại nhau, ai ai cũng không dám tin, hôm nay, thế nhưng Thư Khai lại công khai nói Tế Hạ đã kết hôn, hơn nữa, đưa tin vợ của Tế Hạ lại là chị gái của anh, làm sao không làm người ta kích động kia chứ? Tiếng thét chói tai của toàn trường cứ liên tiếp nhau, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Ánh sáng đèn hội tụ chiếu xuống, chiếu vào hai người đang đứng giữa sân khấu, Tả Thần An cầm micro, tay dắt người yêu, khẽ mỉm cười, trong ánh sáng màu xanh dương nhạt, nụ cười này, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, toàn trường đang ồn ào rốt cuộc cũng dần yên lặng trở lại, giọng nói trầm thấp của Thần An trong ánh sáng đèn vàng xoay chuyển nồng ấm vang lên, “Bài hát này có ý nghĩa thế nào chắc mọi người đều biết, mà hôm nay tôi muốn nói là, từ nay về sau sẽ không còn người tên Tế Hạ nữa, cũng sẽ không có công ty Tế Hạ nữa……”
Toàn trường lại ồn ào lần nữa, ngay cả Thư Khai đang đứng một bên trên sân khấu cũng bị khiếp sợ, chỉ có Hạ Vãn Lộ hiểu ý anh đang nói, ngẩng đầu lên, mỉm cười đón lấy ánh mắt anh ……
Anh đáp lại nụ cười của cô, tiếp tục nói, “Đúng, không còn Tế Hạ nữa, chỉ có Tả Thần An. Mà công ty Tế Hạ của tôi, cũng chính thức đổi tên là Kỷ Hạ, Kỷ là kỷ niệm, bởi vì cái tên Tế Hạ, nó có nghĩa tưởng nhớ một mùa hạ, tưởng nhớ một cô gái họ Hạ, nhưng bây giờ, tôi đã tìm được cô ấy, cô ấy đang ở bên cạnh tôi, trở thành bà xã của tôi, hơn nữa sẽ cùng tôi trải qua suốt cuộc đời này, cái tên Tế Hạ này không còn ý nghĩa gì nữa, cho nên, không còn Tế Hạ, chỉ có Kỷ Hạ, Kỷ của kỷ niệm.”
Ra là vậy, tất cả tin đồn đều là thật, người yêu âm nhạc lại lần nữa càng điên cuồng hơn, hoan hô vì bọn họ……
Âm nhạc chậm rãi vang lên, bài hát này vốn thuộc về hai người bọn họ, rốt cuộc cuộc biểu diễn đã kết thúc tốt đẹp, khi âm nhạc “em không chê, anh không rời” cuối cùng dần dần dừng lại, người xem vẫn còn đắm chìm trong bài hát của bọn họ, thật lâu, im lặng yên tĩnh.
Cho đến khi bọn họ nói lời chào cảm ơn, rời khỏi sân khấu, mới có người phản ứng kịp thời, chảy nước mắt vừa vỗ tay cho bọn họ, lúc đầu chỉ là vài tiếng thưa thớt, sau đó, như sấm vang, thật lâu không dứt, rất nhiều cô gái yêu âm nhạc, vừa nghe vừa rơi nước mắt, vừa vỗ tay, vừa thét chói tai, làm cho tiết mục biểu diễn này, biểu diễn tình cảm thâm tình thật lòng từ trong ra ngoài…….
Liveshow của Thư Khai, kết thúc tốt đẹp.
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đi ra phía sau sân khấu (sau cánh gà), muốn chúc mừng Thư Khai, nhưng lại có người đã đến trước bọn họ một bước.
Khi bọn họ nhìn thấy Thư Khai và Khả Tâm ở sau cánh gà đang ôm chặt nhau thì quá mức kinh hãi, mà hai người kia, lại vẫn chưa phát hiện chị gái và anh rể đã tới, vẫn đắm chìm trong vui sướng của bọn họ.
“Này…… Em không nhìn lầm chứ?” Chính Hạ Vãn Lộ cũng không tin vào ánh mắt mình.
Trái lại mấy thành viên khác trong ban nhạc nhìn thấy ông chủ và bà chủ, vội vàng đến chào hỏi, có điều cũng là gọi theo Thư Khai gọi “Chị cả, anh rể”.
Lúc này hai người đang ôm nhau mới kinh hoàng mà tách nhau ra, hơn nữa Khả Tâm, cô đứng trước mặt hai người càng không dám ngẩng đầu.
Bộ dạng của Khả Tâm, làm Thư Khai cảm thấy khó chịu, anh hiểu ****** Khả Tâm, đã từng thầm yêu anh rể, hôm nay lại trở thành bạn gái của anh, tình cảnh càng lúng túng ngượng ngùng, lúc này, người duy nhất có thể cho cô thêm can đảm, chỉ có anh……
Nếu đã quyết định yêu, sẽ cùng dũng cảm gánh vác, không phải sao?
Anh nắm tay cô, dắt cô, dũng cảm đi tới trước mặt Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An, dũng cảm nói, “Chị, anh rể, cô ấy tên là Khả Tâm.”
Ai không biết cô ấy tên là Khả Tâm chứ?
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ nhìn xem một lượt, đây là Thư Khai muốn quyết tâm bày tỏ với bọn họ, cậu ấy và Khả Tâm muốn cùng nhau……
Hạ Vãn Lộ nghĩ đến cuộc hành trình yêu nhau đầy gian nan của mình và Thần An, âm thầm thở dài, nếu là tình cảm chân thật, làm khó mần chi?
“Thư Khai, chị gái có lời muốn nói với em.” Cô muốn cùng Thư Khai muốn nói chuyện riêng với nhau một chút, cũng muốn để lại không gian cho Tả Thần An, để anh nói chuyện cùng Khả Tâm một chút.
Vậy mà, Khả Tâm ngày thường nhìn rất ngoan ngoãn vâng lời, lúc này lại nắm chặt tay Thư Khai không muốn buông ra, cũng ngẩng đầu lên, kiên định nói, “Anh Thần An, Hạ Hạ, em biết hai người đối với em rất tốt…… Nếu đã có ý định muốn nói, bốn người chúng ta cứ nói rõ ràng một lần đi, muốn chỉ trích, nghi ngờ, phản đối gì đó, em và Thư Khai đều cùng nhau đối mặt.”
Tả Thần An đang rót nước cũng phải chấn rung, lúc trước khi cô mê luyến si mê anh cả một thời gian dài, cũng không thấy cô dũng cảm như vậy, ngoại trừ đứng sau mẹ mình và Diệp Thuần Lập để họ tùy ý quyết định, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cô chủ động tranh thủ, theo ý điều này thì, cô thật sự đã yêu Thư Khai……
“Anh Thần An, Hạ Hạ, ân oán giữa hai nhà chúng ta, nói mấy ngày mấy đêm cũng không xong, ai thiếu nợ ai, càng thêm nói không rõ ràng, anh chị có mẹ mình đang ở trong tù, em cũng có ba mình xử tử hình, loại đau thương này chỉ có chúng ta mới có thể hiểu rõ, nhưng mà, những chuyện ấy cũng đã qua rồi, không phải sao? Nhớ tới ba em, em vẫn là yêu hận đan xen, vẫn đau như dao đâm vào tim, nhưng mà, em càng muốn sống sao cho thật tốt, hơn nữa, là vì mình mà sống! Nửa đời trước của Diệp Khả Tâm em đều sống vì người khác, sau bước ngoặt biến đổi lớn ấy, em chỉ muốn vì mình sống cho thật tốt, cũng muốn yêu một lần, em và Thư Khai, là thật tâm, cho nên, xin thành toàn cho chúng em!” Khả Tâm lại nói tiếp.
“Nếu như…… Chị không đồng ý?” Hạ Vãn Lộ nhìn hai người hỏi.
Trên mặt Thư Khai và Khả Tâm đều cùng hiện ra vẻ lo lắng, chợt, Khả Tâm quỳ gối xuống trước mặt cô, “Em biết chị không ưa thích em, nếu như chị vẫn không đồng ý, âu cũng là do em tự chuốc lấy phiền, em sẽ luôn luôn tranh đấu, sẽ luôn kiên trì, cho đến khi chị đồng ý mới thôi!”
Hạ Vãn Lộ bị dọa sợ, vội vàng đỡ cô dậy, “Ngốc mà! Chị chỉ đùa……”
“Chị, nói như vậy, chị đồng ý rồi sao?” Thư Khai vui quá mà hỏi.
Hạ Vãn Lộ vỗ vỗ lên vai em trai, không biết tự lúc nào, em trai đã thật sự trưởng thành, hôm nay cũng đã biết yêu muốn kết hôn rồi sao? “Ở chỗ của chị thì không thành vấn đề, đừng quên, còn phải về nhà gặp mẹ đó!”
Nói xong, Hạ Vãn Lộ nhìn sang Tả Thần An đang ở bên cạnh, người nào đó đến nay vẫn chưa được mẹ vợ đồng ý đâu.
“Bà xã yên tâm! Anh hiểu, cách mạng chưa thành công, Thần An vẫn cần cố gắng!”
A, trận cách mạng hạnh phúc này, là phải dùng thời gian cả đời để kinh doanh, cần cố gắng, sao chỉ có mỗi mình anh kia chứ?
Ông xã, em sẽ cùng anh cùng nhau cố gắng! Trong lòng Hạ Vãn Lộ thầm nói như thế
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook