Nghe thấy giọng nói này, trong lòng anh không hiểu sao nổi lên chua xót, cô bé này, thực sự không muốn rời xa anh.

Anh không nhịn được hôn cái chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cảm thấy hơi nóng, nhìn kỹ lại lần nữa, cô bé con hai má ửng hồng, đúng là bị sốt rồi.

Bế cô bé lên, dịu dàng nói: “Y Thần bảo bối ngoan, cháu đã uống thuốc chưa?”

“Ừ…” Y Thần đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, nũng nịu lắc lắc đầu một cái, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ anh.

“Nếu Y Thần bảo bối không chịu uống thuốc thì cuối tuần cậu sẽ không dẫn cháu đi vườn thú nha!” Giọng nói của anh mềm mại như nước. Nếu nói, Tả Thần An anh cũng có một mặt dịu dàng vậy chỉ có ở trước mặt Y Thần.

“Cậu à…” Y Thần mệt mỏi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh bởi vì sốt lên càng thêm đen bóng. Y Thần có đôi mắt đặc biệt giống mắt của người Tả gia, to tròn xinh đẹp, lông mi dài cong lên, rất giống Tả Thần Hi. Dĩ nhiên, bởi vì Tả Thần Hi và Tả Thần An là chị em sinh đôi cho nên đôi mắt ấy cũng tự nhiên giống với đôi mắt của Tả Thần An. Nếu ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng rằng cô bé này chính này là con gái của Tả Thần An.

Con…

Nơi nào đó trong trái tim của Tả Thần An lại đau nhói, vốn dĩ anh cũng có một đứa con.

“Ừ…” Giọng nói của anh khẽ run, tim cũng âm ỉ đau.

“Con cuối cùng cũng biết trở về nhà.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến cho không khí bỗng chốc trở nên áp bách.

Tả Thần An không thèm để ý tới, một tay bế Y Thần, một tay loay hoay tìm nước để pha thuốc, chuẩn bị cho Y Thần uống thuốc.

Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên, tràn đầy sợ hãi: “Thần An! Mặt con làm sao vậy? Lại đánh nhau với người ta? Thằng bé này sao lại như vậy? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, Tư Tuyền, mau gọi điện thoại cho bác sĩ tư.”

Tả Thần An lúc này mới mở miệng nói: “Con không sao.”

Chỉ ba chữ rất keo kiệt, giống như không bao giờ muốn bố thí thêm một từ, sau đó lại chăm chú mớm thuốc cho Y Thần.

Y Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, sau khi uống thuốc còn gắng gượng chơi với anh một lát, nói rất nhiều thứ, đã lâu không gặp được cậu rồi, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói với anh thì phải.

Tả Thần An nhìn giờ thấy đã đến lúc rồi, lại đút cho bé một chén cháo nhỏ, sau đó, Y Thần dường như không kiên trì nổi nữa, nằm trong lòng anh dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nói với anh một câu cuối cùng: “Cậu à, cậu đừng đi nhé, tối nay cháu muốn ngủ với cậu…”

“Được.” Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, đã thấy khóe miệng Y Thần lộ ra một nụ cười, mí mắt nặng nề khép lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Hàn vẫn ở xa xa nhìn một màn này, ngay từ lúc hai cậu cháu bắt đầu chơi ầm ĩ, cuối cùng bà xoay mặt bước đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Chăm sóc một đứa trẻ bị ốm là một việc rất cực khổ, nhưng việc này đối với Tả Thần An không hề xa lạ, mỗi khi Y Thần ngã bệnh, anh thường là người chăm sóc bé. Lần này, cả buổi tối anh không hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại đưa tay đo thử nhiệt độ. Vốn dĩ sau khi thuốc hạ sốt có tác dụng, Y Thần đã ra mồ hôi,cơn sốt cũng từ từ hạ xuống, nhưng mà đến rạng sáng, trán lại bắt đầu nóng lên, hơn nữa lần này nóng kinh người, so với tối hôm qua đúng là nóng bỏng tay rồi. Anh kinh hãi, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương