“Thật nhiều điểu linh… Lẽ nào Đào Nguyên quận đã xảy ra thảm họa?” Thấy những cánh chim đen tập hợp với nhau xẹt qua, Lam Hạ đứng ở đầu thì thào tự nói, vẻ mặt căng thẳng, ngón tay giữ chặt dây cương của thiên mã, thúc giục tốc độ nhanh hơn, “Không tốt! Có lẽ nào hoàng thái tử điện hạ và thái tử phi đã xảy ra chuyện? Hồng Diên, chúng ta phải nhanh hơn chút!”
Nhưng mà, khi Lam Vương quay đầu thì lại thấy Xích Vương đang quay đầu lại nhìn phương hướng đám điểu linh bay qua, suy nghĩ xuất thần, trên khuôn mặt hiện lên biểu tình kì dị.
“Làm sao vậy?” Lam Hạ vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Lam Hạ…Ngươi có nhìn thấy có điểu linh bị thương ở trong đám vừa đến không?” Vẫn nhìn đến khi đám ma vật kia gào thét rồi biến mất trong bóng đêm, Hồng Diên mới quay đầu lại, vừa lao đi vùn vụt vừa thì thào hỏi đồng đội ở bên cạnh, “Trông rất quen mắt…hẳn là chúng ta đã gặp qua lúc trước kia.

Ngươi nhận ra nó sao?”
“Ta không để ý.” Trong lòng Lam Hạ lo lắng, bởi vì hắn đã nhìn thấy cảnh tương thê thảm trên mặt đất, “Giống ai sao?”
“Bạch Vương.” Hồng Diên cắn chặt môi, phun ra hai chữ.
Lam Hạ kinh ngạc nhìn lại, thấy sắc mặt của Xích Vương, biết là không phải nói đùa: “Bạch Vương? Ngươi nói tới là Bạch Vương đời trước, hay là thái tử phi Bạch Vương hiện tại?”
Xích Vương cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa: “Đều giống.”
“Trời…” Lam Vương bỗng nhiên có chút hiểu ra, bật thốt lên tiếng nói nhỏ: “Ngươi là nói ma vật đó là — !”
Hồng Diên không nói gì, chỉ là chậm rãi gật đầu, ngay giây phút đó, dường như cảm ứng thấy cái gì, hai người bọn họ cấp tốc ghìm cương ngựa, dẫn một đám chiến sĩ minh linh im hơi lặng tiếng đáp xuống mặt đất trong đình viện đổ nát.
Nơi đó có tấm biển bị nhiều mũi tên cắm lung tung lên, bên trên viết mấy chữ lớn màu vàng: Như Ý đổ phường.
“Hình như là ở chỗ này.” Cảm giác được hơi thở của hoàng thái tử điện hạ, Lam Hạ lòng nóng như lửa đốt, không kịp nghĩ nhiều về đề tài vừa rồi, nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa.
*****
Đi cách xa người cô gái có màu trắng thuần khiết này, liền bị đêm tối vô biên vô hạn bao vây.
Khôi lỗi sư lặng lẽ dẫn theo người gỗ đi ở trong đống phế tích.

Khi đi ngang qua đoạn tường còn đang cháy thoi thóp, ánh lửa yếu ớt làm hồng khuôn mặt tái nhợt của hắn, trong ánh mắt mờ mịt lại xuất hiện cừu hận và ác độc, không ngừng như tia chớp xẹt qua con mắt màu thâm lam.
Người gỗ vốn phát ra tiếng cùm cụp cùm cụp đi theo sát bên người chủ nhân, nhưng nó bỗng nhiên dừng chân, kéo kéo dây dẫn trong tay của Tô Ma, giơ tay chỉ thẳng con đường trước mặt và Như Ý đổ phường ở xa xa — Đã đi nhầm phương hướng rồi!
Nhưng mà khôi lỗi sư căn bản không có để ý người gỗ, tự mình đi một cách bất định ở trong đống phế tích, không hề dừng lại bước chân, kéo mạnh đến mức làm A Nặc lảo đảo một cái bay ra ngoài.

Có lẽ biết tâm tình chủ nhân đang vô cùng tồi tệ, người gỗ vốn luôn không nghe lời lúc này lại vội vã mà lặng lẽ đi theo ở phía sau.
Một cái hàng rào gỗ đổ xuống chắn ở trước mặt.
Nhưng cái hàng rào không chịu nổi một lần va chạm như vậy lại làm cho thiếu chủ giao nhân kinh ngạc, lập tức dừng bước, đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn xuyên qua hàng rào trước mắt, dường như lại nhìn thấy một không gian và thời gian khác cực xa cực xa.

Không gian và thời gian khác đó vẫn có một hàng rào gỗ, nó giống như là một cánh cửa chặn ở trong trí nhớ.
Phía sau cái cũi gỗ rắn chắc là khuôn mặt hoảng sợ của một đứa trẻ con ít tuổi, trốn ở trong một góc của cũi, đôi mắt màu thâm bích mở to nhìn một đám người dáng điệu thương nhân đang vây quanh ở bên ngoài.

Đứa trẻ liều mạng đem cơ thể co lại — giống như nếu đem cơ thể cuộn tròn thật chặt lại là có thể biến thành một điểm rất nhỏ rất nhỏ, có thể biến mất ở trong cái không gian tràn ngập hơi tiền và mùi dơ bẩn hèn hạ này.
Nhưng mà bàn tay to khoẻ từ bên ngoài tiến vào, lại không tốn chút sức nào mà tóm lấy hắn, xách ra ngoài, bày ra với khách thương: “Các ngươi nhìn, chưa được bốn mươi tuổi! Tuổi thật rất là nhỏ nha, sau này có thể vì các ngươi kiếm được tiền trong thời gian dài đấy!”
“Phía sau lưng nó là vật gì vậy? Cái bớt lớn thế? — Ôi chao, trong bụng có phải có khối u nhọt không?” Có bàn tay hướng đến, xé mở quần áo của nó, nhìn kỹ rồi cau mày chán ghét, “Cái thứ này làm sao bán ra được? Chỉ có thể dùng để sản xuất trân châu, còn muốn tốn công dạy nó dệt lụa, thực sự không có tí lãi nào.”
“Này này, đừng đi, đừng đi, giá cả có thể thương lượng — ngươi nhìn lại khuôn mặt của nó xem, tin rằng chưa thấy qua khuôn mặt nào đẹp vậy đâu!” Chủ hàng nóng nảy, cố sức xoay khuôn mặt của đứa trẻ hướng về phía người khách thương đã đi xa để rao hàng.
Những ngày như vậy đã trôi qua trong bao nhiêu năm…Tám mươi năm? Chín mươi năm?
Trong góc phòng âm u ở chợ phía đông Diệp Thành, cái cũi gỗ chính là nhà lúc nhỏ của hắn, thế nên rất lâu tới nay, hắn luôn cho rằng cái nơi cả năm không thấy ánh mặt trời, tràn ngập mùi hôi thối này chính là toàn bộ thế giới.

“Vật” được coi là ánh mắt đã ở trong sự quan sát mà lớn dần lên, vẻ kinh hoảng và sợ hãi lúc ban đầu đã biến thành sự tê dại, cừu hận và sự chống đối càng ngày càng lớn lên.

Dường như một cây dây leo độc hại đang điên cuồng mà bén rễ và leo lên, cuốn chặt lấy trái tim của đứa trẻ, làm xương cốt của hắn bị vặn vẹo, dây leo rậm rạp đến mức che đậy tất cả tia sáng ở trên đỉnh đầu hắn.
Đã trải qua đau nhức của việc mổ ngực xẻ bụng, nỗi khổ của việc bị phá xương tạo chân, chết đi sống lại.

Tới một ngày biến thành hình người, hắn đã bị người ta mua đi, chịu nhiều đau khổ hơn chỉ vì người chủ muốn ép ra giọt nước mắt cuối cùng trong mắt của một đứa trẻ giao nhân.
Nhưng mà, khi đó,ngọn lửa thù hận quanh năm suốt tháng thiêu đốt đã khiến cho tâm phế của hắn bị khô nứt, dù cho bị đánh đập tàn nhẫn và chịu lăng nhục như thế nào, vẫn không hề có một giọt nước mắt từ trong đôi mắt âm kiêu của đứa trẻ giao nhân chảy ra.

Tới một ngày, sau khi chịu hành hạ vô cùng điên cuồng, đứa trẻ giao nhân vẫn cắn nát môi cũng không chịu khóc một tiếng.

Trong lúc hấp hối, đứa trẻ nghe thấy chủ nhân ở bên cạnh thương lượng: hay là cứ trực tiếp từ trên người đứa trẻ giao nhân không thể tạo ra trân châu này, đào “ngưng bích châu” ra để bán lấy tiền đi?
Ngay giây phút ấy, hắn đã không chút nghĩ ngợi, cầm lấy con thoi bạc để dệt lụa, đâm vào hai mắt của mình, đâm thủng nhãn cầu.
Người Không Tang này đừng bao giờ muốn từ trên người hắn lấy được bất cứ cái gì.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng có mơ tưởng!
Kỳ thực, trước khi bị mù, đôi mắt của hắn vốn chẳng bao giờ thấy ánh sáng.


Trước mắt đều là màu đen, và một màn đêm tối vô cùng vô tận.
Cho đến sau này, hắn bị Thanh Vương phủ thu nhận, lại bị đưa lên trên đỉnh Bạch Tháp thực hiện một âm mưu đê tiện — cuối cùng từ trong tay Thanh Vương đổi lấy tự do trở về, nhưng mà hắn cũng đã trả giá bằng thứ cuối cùng còn sót lại trong hắn, từ đó hắn không còn có gì nữa.

Hắn không có tôn nghiêm, cũng không có tiêu chuẩn làm người, cái gì hắn đều có thể phản bội, cái gì cũng có thể bán đứng.
Tất cả mọi thứ làm sao có thể quên? Làm sao có thể quên?
Chịu sỉ nhục và hành hạ nhiều năm như vậy, rất nhiều tộc nhân đã bị dày vò và chết đi, lưng của hắn cõng theo huyết hải thâm cừu như thế, liều lĩnh ra đi mới có được lực lượng, lẽ nào trở về cũng không thể báo thù bộ tộc đáng bị trời phạt này, mà ngược lại muốn cầm lấy bàn tay đã dính đầy máu của giao nhân đó, cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, kề vai chiến đấu sao?
Hắn làm sao có thể làm được? Làm sao có thể làm được?
Khôi lỗi sư ngỡ ngàng đứng ở trong đống phế tích, đối mặt với hàng rào gỗ nằm ngổn ngang, cánh tay chậm rãi giơ lên, đánh một quyền vào trên đầu gỗ trước mặt — trong nháy mắt, hàng rào bị một lực lượng đáng sợ làm vỡ thành bốn năm phần.
Nhưng mà tay của Tô Ma lại khồng hề dừng lại, liên tiếp đánh vào từng khúc gỗ đã bị chặt đứt, một quyền lại một quyền.

Mãi đến khi cả cái hàng rào gỗ biến thành những mảnh vụn.
Giữa không trung đầy những mảnh gỗ vụn bay lên, khôi lỗi sư bỗng nhiên dùng bàn tay đã chảy đầy máu chống xuống trên mặt đất đã cháy đen, cả người run run mà quỳ rạp xuống trong đống đổ nát.

Một chút bột phấn còn lại của minh châu từ khe hở của nắm tay rơi hết ra, nối tiếp là những giọt máu đỏ thẫm từ lòng bàn tay thấm ra, nhỏ giọt xuống .
Gió đêm thổi tới, đầy mùi tanh hôi mà mà ẩm ướt — hệt như con phố âm u, đầy mùi tiền trong chợ phía đông mấy trăm năm.
Trầm mặc.

Trong im lặng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “cùm cụp” đến gần, sau đó có vật gì đó mát mát lạnh lạnh ôm lấy cái cổ của hắn.

Người gỗ Tô Nặc yên lặng tựa đầu vào bên má chủ nhân, trong ánh mắt luôn âm u lần đầu tiên thay đổi thành sự cảm thông và an ủi.
Khôi lỗi sư không nói gì, chỉ là lặng lẽ ôm chặt người gỗ của chính mình.
Trong nháy mắt đó, giữa đôi huynh đệ sinh đôi kỳ dị vốn tới bây giờ luôn đối lập đấu tranh, xuất hiện sự thấu hiểu và quan tâm, giống như gắn bó thân mật mà sống dựa vào nhau.
“A Nặc,” Rất lâu sau, Tô Ma ôm người gỗ đứng lên, có chút suy yếu hỏi, “Ngươi…thực sự thích cái ma vật đó sao?”
“Cùm cụp”, người gỗ không nói gì, chỉ là hơi gật đầu, nhếch miệng mỉm cười.

“Được rồi… Liền như ngươi mong muốn.” Ôm lấy người bạn duy nhất, khôi lỗi sư nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười, “Chờ ngày mai sau khi dàn xếp chuyện của Phục quốc quân xong, chúng ta liền đi tìm cô ấy, có được hay không?” Ngừng một chút, ánh mắt của Tô Ma lại trở nên mờ mịt, hắn thì thào nói nhỏ: “Cùng ma vật bầu bạn, thực ra lại xứng đôi nhỉ — kỳ thực ta thấy U Hoàng đó quá cổ quái…Hình như đã thấy quen mắt ở đâu rồi?”
A Nặc im lặng mà mở miệng ra, làm như vui mừng mà ôm chặt chủ nhân, nhưng mà ánh mắt lại hiện lên vẻ âm u khó lường.
Giây phút đứng lên, khôi lỗi sư và người gỗ đều ngẩn ra.
Hẳn là bị tiếng gỗ vỡ tan tành vừa rồi làm kinh động, cô gái minh linh không biết từ bao giờ đã lặng yên đi tới gần đó, đứng ở góc đường cách xa một trượng, lẳng lặng nhìn khôi lỗi sư ôm người gỗ từ mặt đất đứng lên.

Tóc dài màu trắng từ trán của nàng nhẹ nhàng hạ xuống, ở trong đêm tối đầy máu tanh không có gió mà lại tự lay động, ánh mắt của nàng bởi vì vừa rồi đã nhìn thấy tất cả mà chợt hiện lên cảm xúc không nói rõ thành lời.
Giây đầu tiên khi nhìn thấy Bạch Anh, sự thân thiết và thương xót trên khuôn mặt A Nặc chợt biến mất, nó buông cái cổ của Tô Ma ra, nhảy tới ngồi trên bả vai rộng và ổn định của Tô Ma, nhìn lại phía cô gái minh linh với vẻ mỉa mai ác độc, rồi lại nhìn vẻ mặt của chủ nhân, mơ hồ ánh mắt có vài phần hả hê.
Mấy trăm năm qua, vô luận là khi còn bé ở chợ phía đông, ở trong tay chủ nô; lúc thiếu niên thì ở phủ Thanh Vương, ở thần điện trên Bạch tháp; lúc thanh niên thì ở Trung Châu, rong ruổi khắp nơi, chủ nhân cho tới nay vẫn chưa từng thất thố như vậy — rất nhiều lúc, ở đáy lòng của hắn cũng chưa từng có một tí cảm xúc mềm yếu do dự nào, càng không thể xuất hiện sự phẫn nộ và giãy giụa đến vỡ òa như vậy.
Cuộc sống không nhìn thấy mặt trời ở chợ phía đông như thế, đã rất nhiều năm qua, rất nhiều năm qua, hắn gần như cũng cho rằng mình đã quên rồi… Nhưng hoá ra lại chưa từng quên.

Cừu hận giống như cổ độc, đâm sâu vào tận xương.
Tô Ma không hề nhìn Bạch Anh, hắn nắm chặt tay, đứng lên, đi mà không hề quay đầu lại, hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của đối phương.
“Chờ một chút.” Dường như nhìn ra tâm tình của đối phương, Bạch Anh vẫn đứng ở giữa đường, bỗng nhiên giơ tay ra ngăn cản hắn.

Tựa hồ đã hạ quyết tâm, nàng buông xuống mi, ẩn đi ánh sáng đang chớp động trong mắt, giơ cánh tay lên ngăn cản đường Tô Ma đang đi tới.
Cánh tay hư ảo của minh linh hình thành một cái “ranh giới” trống rỗng, nhưng mà ở ngay trước ranh giới đó, Tô Ma đã dừng bước.
Hai người đứng ngay cạnh sườn nhau nhưng lại không hề nhìn đối phương, cả hai chỉ dừng lại, trầm mặc.
“Cái ma vật vừa rồi…là người thân đã chết đi của ta.” Cánh tay mảnh khảnh hư ảo đột nhiên run nhè nhẹ, Bạch Anh cúi đầu, lời nói không lưu loát, nói tới nói lui, “Con điểu linh đó, là người nhà của ta.”
Tô Ma chợt cả kinh, quay đầu lại nhanh như tia chớp, nhìn một cái thái tử phi Không Tang —
“Thái tử phi cao quý nhất của Bạch Tộc, tại sao luôn có quan hệ với ma vật?” Ở đáy lòng, hắn nghe thấy nụ cười nhạt của A Nặc, lời nói như vậy gần như sắp thốt ra lại bị mạnh mẽ nhịn xuống, khôi lỗi sư nhớ tới bề ngoài như đứa trẻ của cái điểu linh đó, chỉ thản nhiên hỏi: “Là em gái của ngươi?”
Em gái cùng cha khác mẹ của Bạch Anh, con gái do em gái của Thanh Vương và Bạch Vương sinh ra, Bạch Lân — bé gái so với Bạch Anh thì nhỏ hơn mười tuổi, nhưng mà huyết thống so với người chị của mình lại cao quý hơn.

Huynh muội Thanh Vương từng gắng hết sức mưu đồ, muốn cho cô gái đó trở thành thái tử phi, nhưng mà cuối cùng lại không công.

Có người nói đứa trẻ đó khi chết chỉ có mười ba tuổi.
Thảo nào cái ma vật đó lại có hơi thở khiến hắn cảm thấy quen thuộc đến thế.
“Không chỉ là em gái của ta.” Bạch Anh cúi đầu nói, giọng nói bắt đầu run nhè nhẹ, “Đồng thời cũng là mẹ kế, anh em chú bác của ta, đại thần và dân chúng của ta…tất cả những người có huyết thống liên quan tới ta.”
Dường như là bởi vì cảm xúc trong lòng đang kịch liệt dao động, mái tóc trắng như tuyết dài đến mắt cá chân giống như cơn gió bay lên.

Ở giữa những sợi tóc bay tán loạn, hoàng thái tử phi Không Tang quay đầu lại nhìn Tô Ma, trên khuôn mặt hư ảo đã tràn đầy bi thương: “Tô Ma, đó là tất cả tộc nhân của ta sau khi chết đi, bởi vì tuyệt vọng và phẫn nộ mà hóa thành ma vật! Là tà linh do vô số oan hồn trong Bạch Tộc ngưng tụ thành.”

Khôi lỗi sư bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cô gái minh linh ở bên cạnh người.
“Bởi vì ta từ trên Bạch Tháp nhảy xuống một cách tùy hứng, bỏ lại toàn bộ tộc nhân mà mặc kệ, cho nên bọn họ mới bị Thương Lưu đế quốc diệt tộc.

Bị tàn sát không ngừng trong mười năm trên đất phong!” Lần đầu tiên, Bạch Anh không chút nào kiêng kị nói tới tranh cãi ở trăm năm trước, “Ngoại trừ một ít dũng tướng đi theo phụ thân của ta đánh giết thoát ra, trở lại đế đô, tất cả tộc nhân trên đất phong đều đã chết — để tránh cho huyết thống được duy trì, Thương Lưu đế quốc đem tất cả thành viên của vương tộc đưa đến núi Không Tịch ở phương bắc, tàn nhẫn đóng đinh chết ở trong cung!”
“Có hồn phách bị vĩnh viễn giam ở trong đó — nhưng cũng có một số oan hồn ra được bên ngoài, ngưng kết thành tà linh của ma giới.” Bạch Anh đột nhiên cười khổ, hơi nghiêng đầu ở trong gió đêm, lắng nghe, “Ngươi nghe xem…mỗi lúc đêm xuống, trong gió của Vân Hoang còn có tiếng khóc của bao nhiều oan hồn trên núi Không Tịch.”
Tô Ma Tô Ma không nói gì mà quay đầu, quả nhiên ở phương bắc xa xôi, mơ hồ truyền đến tiếng khóc như có như không, tà dị bi thống.
“Không Tang vốn có nghìn vạn con dân, mà hôm nay chỉ còn không đến mười vạn nguời ngủ say ở trong Vô Sắc thành, chẳng thể nhìn thấy ánh mắt trời.” Trong ánh mắt của Bạch Anh bỗng nhiên hiện lên sự bi thương nhìn không thấy đáy, “Nhiều máu đã đổ xuống như vậy còn chưa đủ sao? Dù cho người Không Tang chúng ta đã làm ra tội ác tày trời thế nào, phải trả giá bằng sự tàn sát như vậy còn chưa đủ sao? Cha mẹ, huynh đệ, thân bằng tộc nhân của ta đều đã chết, Bạch Lân mất khi chỉ mới mười ba tuổi…đã đủ hay chưa! Ngươi chẳng lẽ muốn thấy người Không Tang cuối cùng chết mới có thể cam tâm?”
Giọng điệu dữ dội như vậy là cho người gỗ trên vai khôi lỗi sư cũng hơi thay đổi sắc mặt.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Ma có vô số biểu cảm phức tạp đan xen hiện lên, nhưng mà trước sau hắn vẫn không nói một câu gì, chỉ lảo đảo lui về phía sau, dường như không hề muốn đối mặt với những câu hỏi như vậy.
“Van cầu ngươi,” Đột nhiên, bàn tay băng lãnh của hắn bị một bàn tay còn lạnh lẽo hơn lôi kéo, minh linh đã từng chết đi tóm lấy hắn, nhìn vào con mắt của hắn, “Van cầu ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại một chút.

Đáng phải chết thì đều đã chết rồi, xin đừng lại vì những oán hận tích tụ mà để những người có thể sống sót không thể nhìn thấy mặt trời — nếu như lực lượng của ngươi và Chân Lam liên hợp lại, nói không chừng thực sự có thể lật đổ Thương Lưu đế quốc, điều đó vô luận đối với Không Tang chúng ta hay là giao nhân các ngươi đều là lựa chọn tốt nhất.”
Đáng phải chết đều đã chết rồi…Lời đó bỗng nhiên như tia chớp bắn trúng người khôi lỗi sư.
Con mắt trống rỗng mờ mịt của hắn nhìn vào minh linh hư ảo ở trước mặt, hắn lảo đảo lui về phía sau.
“Tô Ma, ta trước kia chưa từng oán hận ngươi, hôm nay càng nguyện ý lại tin tưởng ngươi một lần nữa — một người nếu như còn biết rơi lệ, là còn biết thống khổ, vậy là còn có điều gì đó hắn muốn bảo vệ.” Hiển nhiên cảm thấy được nội tâm của đối phương đang dao động, hoàng thái tử phi Không Tang không chịu buông tay hắn ra, dùng hết toàn lực mà khuyên bảo, “Với lực lượng của ngươi, ngươi vốn có thể mang đến hạnh phúc cho rất nhiều người.

Nếu như ngươi muốn có điều kiện gì để trao đổi thì cứ nói.”
“Xoẹt” Đột nhiên một tiếng sắc nhọn gào thét cắt không khí, Bạch Anh theo bản năng buông lỏng tay ra.
Dây dẫn trong suốt sắc bén như dao cắt tới, tách nàng ra.

Kẻ ra tay chính là người gỗ ngồi ở đầu vai khôi lỗi sư, ánh mắt A Nặc âm kiêu, nó lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện lên sát khí.
Tô Ma giãy thoát tay nàng, lảo đảo lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm phải tường mới dừng lại.

Chẳng mấy chốc liền bình định hơi thở phập phồng ở ngực, hắn lạnh lùng cười, xoay người lại,”Ta phải bảo vệ chính là tộc nhân, cùng người Không Tang các ngươi chẳng có liên quan — thứ mà ta muốn, thì dù đưa tay ra giữ lấy cũng không được nữa rồi.”
Nghe tiếng vỗ cánh ngoài cửa như cơn gió gào thét rồi bay đi, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu tiếp tục nói chuyện.
Như Ý phu nhân thắp đèn lên, mang đến gần để nhìn tình trạng thương tích của Tả quyền sử Phục quốc quân.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Viêm Tịch vốn bởi vì mất máu mà tái nhợt, lại bất ngờ xuất hiện một màu đỏ bừng kì dị, tuy rằng đã cực lực áp chế nhưng hắn vẫn không ngừng ho khan, tay hắn túm chặt lấy miếng vải quấn ở miệng vết thương, dường như ở đó có vật gì đang bùng cháy, khó chịu vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương