Kính Hoa Duyên
-
Chương 10: Liên hoa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệt bóng bị ánh nến kéo dài, bên trong phòng mơ màng.
“Cách cách, cách cách, ba ba ba!”
Hàn Kính ngồi ở trước bàn, bàn tính hạt châu bị đẩy đến cách cách vang vọng, ngón tay lướt nhẹ, thành thạo lưu loát.
Lật trang sổ sách, ánh mắt băn khoăn, cấp tốc kiểm tra các khoản, mục, bút đi như bay.
Đột nhiên một đôi tay từ phía sau siết lấy bờ vai của hắn, Hàn Kính kinh ngạc nhảy lên một cái, cổ tay run lên, chữ trên giấy bị sai lệch mất một nét bút.
Mạnh mẽ quay đầu lại, là Hoàng đế đang cười híp hai con mắt, sâu thẳm mà nhìn hắn. Hàn Kính thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn buông lỏng, liền bất thình lình cứng ngắc cả người: “Hoàng, Hoàng thượng… Ngươi làm sao…”
Hàn Kính nhanh chóng nhìn quanh hai bên, nhìn thấy cửa sổ chẳng biết đã bị mở ra từ lúc nào, kinh ngạc cùng nghi hoặc. Nơi này là phủ thị lang, không phải là hoàng cung.
Vừa muốn đứng dậy liền bị Hoàng đế lôi trở lại, bên tai là khí tức ấm áp của Hoàng đế: “Xuỵt —— đừng để lộ ra. Trẫm chính là phải lặng lẽ trèo tường mới chuồn ra đây được đấy.”
Hàn Kính âm thầm hít một hơi lãnh khí, khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Nếu như bị ngã thì làm sao bây giờ?”
Hoàng đế xoa nắn mặt của hắn, trêu tức: “Nếu như ta ngã, ngươi sẽ đau lòng sao?”
Hàn Kính nghiêm túc trả lời: “Ta sẽ lo lắng.”
Hoàng đế ngược lại là ngây ngẩn cả người, một lát sau nhếch môi, nắm chặt cánh tay, vùi đầu vào cổ của Hàn Kính, rầu rĩ mà cười, khoang ngực của Hoàng đế rung động phía sau lưng Hàn Kính.
Hàn Kính cọ cọ mấy lần, nhưng vẫn không tránh thoát được, dứt khoát bất động, khó hiểu hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có” Hoàng đế cùng với tóc mai cọ xát, “Ta cao hứng.”
Thở dài một hơi, đem Hàn Kính kéo đến ngồi trên đùi.
Hàn Kính mới vừa vặn vẹo mấy cái, Hoàng đế bỗng nhiên run chân, Hàn Kính mất thăng bằng cứ nghĩ là mình sẽ té ngã, theo bản năng hai tay liền vòng lấy cổ của Hoàng đế, sau đó lại đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, mím mím môi: “Như vậy không tốt.”
Chóp mũi của Hoàng đế tiến đến bên cổ Hàn Kính hít sâu một hơi: “Ngươi như thế nào lại tốt như vậy chứ?”
Hàn Kính không biết đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, đã lâu không gặp Hoàng đế buông lỏng một chút, bất đắc dĩ giãy dụa: “Buông ra đi, ta còn muốn tính sổ.”
Hoàng đế hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, tựa như hoàn hồn từ trong mông lung, đảo mắt nhìn sổ sách lộn xộn trên bàn, đưa tay tùy ý lật lật: “Trẫm có chút hối hận cho ngươi nhậm chức Hộ bộ thị lang.”
Phát hiện ngón tay trên vai đột nhiên căng lên một chút, Hoàng đế liếc mắt nhìn nghi hoặc cùng khẩn trương trong mắt Hàn Kính, không ngừng được cười nhạo: “Là ai nói buổi tối sẽ bồi trẫm? Tới nay hơn một tháng nhưng ngươi cả ngày đều ôm sổ sách tính tiền thuế, nơi nào còn nhớ phải bồi trẫm”
Hàn Kính hơi lúng túng: “Sổ sách quá nhiều, tham quan cũng quá nhiều, ta nghĩ muốn biết rõ ràng, tính toán xong là tốt rồi.”
Hoàng đế thở dài, điểm điểm trán của hắn: “Trên quan trường, kết bè kết cánh, minh tranh ám đấu, rắc rối phức tạp, không phải ngươi để ý đến làm quan thanh liêm sao?”
Hàn Kính nhìn sổ sách trên bàn cùng sổ con, nhăn lại lông mày không nói.
Hoàng đế vuốt tóc của hắn, ôn nhu hỏi: “Ngươi mới vừa vào quan trường, không thể đắc tội những người kia, có hiểu chưa?”
Hàn Kính không tình nguyện gật gật đầu. Hoàng đế không tính toán, đưa tay muốn lấy tấu chương bên cạnh đống sổ sách trên bàn: “Để trẫm nhìn xem, ngươi lại muốn vạch tội ai đây.”
Hàn Kính nhìn thấy hắn đưa tay, vội vàng giơ tay ngăn cản: “Đừng xem.”
Hoàng đế nhất thời nổi lên tâm trêu đùa, đổi một tay khác làm bộ chuẩn bị lấy, Hàn Kính liền nhanh chóng xoay sang bên khác chặn lại. Hoàng đế lại đổi tay, Hàn Kính lại xoay. Hai người ở bên bàn ngươi công ta chặn, không còn biết trời đâu đất đâu.
“Vạch tội ai mà không muốn trẫm xem?”
“Đừng xem.”
“Không được, trẫm phải nhìn một cái.”
“Ngày mai sẽ giao cho ngươi.”
“Ta hiện tại phải xem, sẽ không phải là viết về người không thể gặp gì đó đi?”
“Ai ngươi người này…”
“Ha ha ha…”
“…”
————
Từ sau kỳ thi mùa xuân, Hoàng thượng tâm tình vẫn luôn rất tốt, mỗi ngày vào triều cả khuôn mặt đều mang ý cười. Chúng thần cũng đều nhẹ nhàng, nhàn tản không ít.
Chỉ là hôm nay…
Cao đường bên trên, Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh, một tay chống đỡ hai má, một tay tùy ý đặt ở tay vịn của long ỷ, ngón tay rãnh rỗi gõ vào tay vịn. Sắc mặt vô cùng khó coi.
Dưới đường bá quan văn vỏ đều câm như hến, xếp thành hang, Lễ bộ Thị lang mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, Hàn Kính một mặt mê man.
Hộ bộ Thượng thư quỳ gối ở giữa đại điện.
“Nói lại lần nữa, ngươi muốn kết tội ai?”
Hộ bộ Thượng thư trán chỉa xuống đất: “Bẩm Hoàng thượng, chính là Hàn Lâm viện biên tu, Hộ bộ Thị lang —— Hàn Kính.”
Hoàng đế trầm mặc chốc lát, không hiểu ra sao nở nụ cười: “Vậy ngươi nói một chút, hắn phạm vào điều luật gì? vương pháp gì?”
Hộ bộ Thượng thư hai tay giơ lên cao, vỗ trên đất, âm thanh già nua thê thảm: “Bẩm hoàng thượng! Thần vạch tội Hàn Kính ăn hối lộ trái pháp luật, trung gian kiếm lời trữ tiền riêng, vạch tội hắn khi quân phạm thượng, bất chấp vương pháp! Còn vạch tội hắn làm quan thất đức…”
Hoàng đế không nhịn được cau mày đánh gãy lời lão: “Nói xong chưa”
“Vâng… thần nói xong.”
Hoàng đế thay đổi tư thế ngồi dựa vào: “Hắn ăn hối lộ trái pháp luật trung gian kiếm lời trữ tiền riêng như thế nào? Như thế nào khi quân phạm thượng, bất chấp vương pháp?”
Hộ bộ Thượng thư suy nghĩ một chốc: “Bẩm Hoàng thượng! Hàn đại nhân thân là Hộ bộ Thị lang, chỉ là tam phẩm, lại nhiều lần vượt quá bổn phận chức quyền, can thiệp thuế vụ. Càng có, phố phường đồn đại, Hộ bộ Hàn đại nhân xưa nay xa hoa vô độ, khiến cho người giận sôi…”
“Ân” Hoàng đế gật đầu, “Theo ý kiến của ngươi, tiền của hắn từ đâu mà tới”
“Bẩm Hoàng thượng, nhất định là hắn lấy của công làm của tư, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của lê dân bách tính…”
“Cho nên, trẫm lấy của công làm của tư, trung gian kiếm lời trữ tiền riêng, cướp đoạt mồ hôi nước mắt lê dân?” Hoàng đế đột nhiên cất cao giọng, dọa cho mọi người nhảy lên một cái, hết thảy bá quan cùng nhau quỳ xuống.
Hộ bộ Thượng thư chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, rơi vào trong sương mù.
Hoàng đế đứng dậy khoanh tay, ác liệt mà nhìn xuống: “Hắn tính sổ, là trẫm giao phó; tiền của hắn, là trẫm cho; quyền của hắn, là trẫm cho phép. Nói như thế, Thượng thư đại nhân là muốn chỉ trích trẫm ăn hối lộ trái pháp luật, vượt trách nhiệm độc quyền?”
Hộ bộ Thượng thư bỗng nhiên cả kinh, quỳ phục trên mặt đất: “Thần không dám! Thần không dám! Thần không dám…”
“Câm miệng!” Hoàng đế vài bước đi xuống một cước đá vào vai phải của Vương thượng thư, nổi trận lôi đình, “Đường đường là thượng thư, đứng hàng nhất phẩm, lại chỉ biết ăn nói linh tinh những lời truyền miệng! Ngươi nói Hàn Kính bất chấp vương pháp, vậy cháu trai ngươi thật là tốt, cả ngày ở trên đường làm những gì ngươi đã từng quản qua? Ngươi đây cũng không phải là bất chấp vương pháp sao! Xem ra mũ ô sa này ngươi đã không còn muốn!”
Nghe hoàng đế vô cớ đề cập tới cháu trai Vương Nguyên, Hộ bộ Thượng thư trong lòng kinh hãi, nhanh chóng xin tha: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! …”
Hoàng đế sắc mặt không vui nhìn Hộ bộ Thượng thư quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phía Hàn Kính, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Hàn Kính phía xa xa cũng quỳ trên mặt đất, nghe đến Vương công tử bụ bẫm ở Túy Nguyệt lâu. Trong lòng sáng tỏ, Hoàng đế là đang giúp hắn báo thù. Nghe Vương thượng rối rít thư xin thứ tội, tâm tư thật nhẹ nhàng vui vẻ.
Có phải là nên tính toán một chút đây…
Ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn chăm chú một quyển tấu chương, sắc mặt âm trầm.
Cửa mở, Thường Phúc cẩn thận từng li từng tí một: “Hoàng thượng, Hàn đại nhân đến rồi.”
Hoàng đế trầm mặc.
Thường Phúc quay đầu lại cùng Hàn Kính liếc nhìn nhau một cái, khom người lui ra. Hàn Kính thoáng do dự, tiến lên lễ bái: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế như trước không nói một lời, ánh mắt thâm thúy bao phủ lấy Hàn Kính. Hàn Kính cũng không ngẩng đầu lên, hai bên giằng co, không khí trở nên ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, Hoàng đế cuối cùng uể oải, cầm lấy tấu chương ném tới trước mặt Hàn Kính: “Ngươi này là ý gì “
Hàn Kính dư quang không đoái hoài tới tấu chương, lấy lại bình tĩnh: “Bẩm Hoàng thượng, phía nam xưa nay lũ lụt nhiều lần, thời điểm cuối mùa xuân, phía nam mưa dầm sắp tới, năm rồi khơi thông đường sông không thấy có hiệu quả. Thần cho là, hạ du sông Trường Giang bùn cát trầm tích, xây dựng đê để chống lũ, dùng đất cát sông để chống lụt. Thần khẩn cầu Hoàng thượng, chuẩn thần xuôi nam trị thủy.”
Hoàng thượng nhìn Hàn Kính: “Hôm qua không cho trẫm xem tấu chương chính là vì cái này”
“…” Hàn Kính ngầm thừa nhận.
“Ngươi là đang nghiêm túc”
“…”
“Không chuẩn.” Hoàng đế như chặt đinh chém sắt.
Hàn Kính ngẩng đầu, phát hiện mặt của Hoàng đế đã sớm đen, không khỏi mờ mịt.
Hoàng đế đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt của hắn: “Tại sao lại muốn đi?”
“Hoàng thượng…”
“Là bởi vì Hộ bộ Thượng thư bắt nạt ngươi? Sinh khí? Trẫm sáng sớm không phải đã giúp ngươi trút giận? Nếu còn chưa hết giận liền cách chức điều tra.”
“Không phải…”
“Hay là bởi vì con gái của hắn Vương quý phi? trẫm có Tam Cung Lục Viện ngươi sinh khí đúng hay không? Vậy trẫm sẽ đuổi đám người đó đi”
“Ta không phải có ý đó…”
Hoàng đế không chờ Hàn Kính nói xong, giang hai tay ra đem hắn ôm vào trong ngực: “Trẫm biết, trẫm đã làm cho ngươi chịu ủy khuất, trẫm sau này sẽ không như vậy nữa, đừng đi phía nam, có được hay không?”
Hàn Kính không thể giải thích rõ, có chút nóng nảy, cánh tay vận lực muốn đẩy Hoàng đế ra, phí công.
“Không phải, chỉ là ta nghĩ muốn giúp bách tính phương nam…”
“Ngươi không phải nói sẽ giúp trẫm quản sổ sách?”
Hàn Kính lắc đầu, cực kỳ trịnh trọng: “Hai chuyện này khác nhau, phía nam có nạn lũ…”
“Không cho phép!”
“… Ngươi không nói đạo lý…”
“Trẫm sẽ không nói đạo lý.”
“…” Hàn Kính cúi đầu, mím môi trầm mặc.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ thở phì phò của hắn, ánh mắt sâu xa, vén tóc của Hàn Kính qua bên tai, thanh âm êm dịu: “Ngươi trước đây không phải đã nói, trẫm muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó sao?”
Hàn Kính giương mắt, dường như nhớ ra cái gì đó, có chút khó khăn, cuối cùng vẫn cứ kiên trì lựa chọn trầm mặc.
Thấy Hàn Kính không trả lời,Hhoàng đế tiến đến bên tai của hắn, đầu lưỡi phớt qua vành tai, trêu đến Hàn Kính run lên một cái.
“Trẫm đã nói, sớm muộn sẽ kiểm nghiệm những lời này của ngươi.”
“…” Hàn Kính co cổ lại.
Hoàng đế thở ra một ngụm nhiệt khí: “Nếu ngươi ngay cả bước đi cũng mất nhiều khí lực, còn có thể nghĩ đi về phía nam à “
Hàn Kính hơi mở lớn hai mắt, đối đầu với anh mắt của Hoàng đế, không rõ. Đến khi có phản ứng thì thiên huyền địa chuyển bị hoàng đế vác trên vai.
“Ai ngươi làm gì…” Hàn Kính bụng đặt trên bả vai của Hoàng đế trên, lộp bộp đến khó chịu, chống đỡ hai tay hơi giãy dụa, Hoàng đế tay siết chặt lại càng chặt.
Hàn Kính khó chịu mà nằm nhoài trên bả vai Hoàng đế, không thể làm gì chỉ biết nhìn gót chân sau của Hoàng đế, đạp trên mặt đất chập trùng lên xuống.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem?” Hoàng đế tự mình đi vào trong.
“Ta…” Hàn Kính không biết.
————
Chiều hôm ấy, Hoàng thượng tại ngự thư phòng một mình xử lý chính sự, văn võ đại thần giống nhau đều không gặp.
Chiều hôm ấy, tại phủ đệ của Hộ bộ Thị Lang mọi người đều bất an, vì sau khi lâm triều, Hoàng thượng liền triệu kiến Hàn đại nhân, từ khi đó cho đến bây giờ đã lên đèn vẫn không thấy tăm hơi.
Chiều hôm ấy, Thường Phúc cung cung kính kính, cẩn thận từng li từng tí một canh giữ ở ngoài ngự thư phòng, ngăn cản hết thảy các đại thần đến cầu kiến, không dám lười biếng.
Bên trong ngự thư phòng.
Thỉnh thoảng truyền ra những tiếng kỳ quái.
Hàn Kính hai tay mềm nhũn để trên vai Hoàng đế, lắc lắc cái đầu mê man hỗn loạn, cật lực bảo trì tỉnh táo, đè nén âm thanh nức nở: “Ngươi không nói lý lẽ…”
Hoàng đế thỏa mãn than thở một tiếng, lần thứ hai dùng sức: “Trẫm không nói lý lẽ! Hả?”
“A! …”
“Ha ha ha a…” Hoàng đế cúi người ngậm vành tai của Hàn Kính, nở nụ cười, “Tiểu ngốc qua.”
Hàn Kính rục cổ lại né tránh, vô ý thức nỉ non: “Trịnh Chính…”
“Tiểu ngốc qua, không đi có được hay không…”
“…”
“Trẫm không nỡ a…”
————
Cả triều văn võ đều biết, gần đây Hoàng thượng xem người ở Hộ bộ đều không vừa mắt. Từ hai việc liền có thể suy ra.
Thứ nhất, trước đây không lâu Hộ bộ Thượng thư Vương đại nhân lúc lâm triều vạch tội Thị lang Hàn đại nhân, không nghĩ Hoàng đế lại nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đem hắn đi cách chức điều tra. Trong lời nói của Hoàng đế đối với Hàn đại nhân khắp nơi đều giữ gìn bảo vệ, mọi người đều ngầm hiểu ý, đoán trước Hàn Kính sẽ rất được thánh sủng.
Thứ hai, Thị Lang bộ Hộ Hàn đại nhân trên triều xin Hoàng đế ân chuẩn cho đến phía nam trị nạn lũ lụt, làm cho Thánh thượng giận dữ bãi triều. Sau đó liên tiếp mấy ngày, Hàn đại nhân quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng cầu kiến. Chúng thần đều cho là Hoàng đế nhất định nổi giận, sẽ không gặp.
Cuối cùng…
Gặp là gặp, nhưng vì sao Hàn đại nhân mỗi lần đều là hảo hảo mà tới, nhưng lại khấp khễnh quay về? Chẳng lẽ Hoàng thượng dụng hình? Chúng thần lòng đều có điểm khả nghi, không dám vọng ngôn
====================================
Lão Thụ: còn một chương nữa thôi ~~~ cố lên =)))))
Bàn tính hạt châu.
Vệt bóng bị ánh nến kéo dài, bên trong phòng mơ màng.
“Cách cách, cách cách, ba ba ba!”
Hàn Kính ngồi ở trước bàn, bàn tính hạt châu bị đẩy đến cách cách vang vọng, ngón tay lướt nhẹ, thành thạo lưu loát.
Lật trang sổ sách, ánh mắt băn khoăn, cấp tốc kiểm tra các khoản, mục, bút đi như bay.
Đột nhiên một đôi tay từ phía sau siết lấy bờ vai của hắn, Hàn Kính kinh ngạc nhảy lên một cái, cổ tay run lên, chữ trên giấy bị sai lệch mất một nét bút.
Mạnh mẽ quay đầu lại, là Hoàng đế đang cười híp hai con mắt, sâu thẳm mà nhìn hắn. Hàn Kính thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn buông lỏng, liền bất thình lình cứng ngắc cả người: “Hoàng, Hoàng thượng… Ngươi làm sao…”
Hàn Kính nhanh chóng nhìn quanh hai bên, nhìn thấy cửa sổ chẳng biết đã bị mở ra từ lúc nào, kinh ngạc cùng nghi hoặc. Nơi này là phủ thị lang, không phải là hoàng cung.
Vừa muốn đứng dậy liền bị Hoàng đế lôi trở lại, bên tai là khí tức ấm áp của Hoàng đế: “Xuỵt —— đừng để lộ ra. Trẫm chính là phải lặng lẽ trèo tường mới chuồn ra đây được đấy.”
Hàn Kính âm thầm hít một hơi lãnh khí, khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Nếu như bị ngã thì làm sao bây giờ?”
Hoàng đế xoa nắn mặt của hắn, trêu tức: “Nếu như ta ngã, ngươi sẽ đau lòng sao?”
Hàn Kính nghiêm túc trả lời: “Ta sẽ lo lắng.”
Hoàng đế ngược lại là ngây ngẩn cả người, một lát sau nhếch môi, nắm chặt cánh tay, vùi đầu vào cổ của Hàn Kính, rầu rĩ mà cười, khoang ngực của Hoàng đế rung động phía sau lưng Hàn Kính.
Hàn Kính cọ cọ mấy lần, nhưng vẫn không tránh thoát được, dứt khoát bất động, khó hiểu hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có” Hoàng đế cùng với tóc mai cọ xát, “Ta cao hứng.”
Thở dài một hơi, đem Hàn Kính kéo đến ngồi trên đùi.
Hàn Kính mới vừa vặn vẹo mấy cái, Hoàng đế bỗng nhiên run chân, Hàn Kính mất thăng bằng cứ nghĩ là mình sẽ té ngã, theo bản năng hai tay liền vòng lấy cổ của Hoàng đế, sau đó lại đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, mím mím môi: “Như vậy không tốt.”
Chóp mũi của Hoàng đế tiến đến bên cổ Hàn Kính hít sâu một hơi: “Ngươi như thế nào lại tốt như vậy chứ?”
Hàn Kính không biết đáp lại như thế nào, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, đã lâu không gặp Hoàng đế buông lỏng một chút, bất đắc dĩ giãy dụa: “Buông ra đi, ta còn muốn tính sổ.”
Hoàng đế hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, tựa như hoàn hồn từ trong mông lung, đảo mắt nhìn sổ sách lộn xộn trên bàn, đưa tay tùy ý lật lật: “Trẫm có chút hối hận cho ngươi nhậm chức Hộ bộ thị lang.”
Phát hiện ngón tay trên vai đột nhiên căng lên một chút, Hoàng đế liếc mắt nhìn nghi hoặc cùng khẩn trương trong mắt Hàn Kính, không ngừng được cười nhạo: “Là ai nói buổi tối sẽ bồi trẫm? Tới nay hơn một tháng nhưng ngươi cả ngày đều ôm sổ sách tính tiền thuế, nơi nào còn nhớ phải bồi trẫm”
Hàn Kính hơi lúng túng: “Sổ sách quá nhiều, tham quan cũng quá nhiều, ta nghĩ muốn biết rõ ràng, tính toán xong là tốt rồi.”
Hoàng đế thở dài, điểm điểm trán của hắn: “Trên quan trường, kết bè kết cánh, minh tranh ám đấu, rắc rối phức tạp, không phải ngươi để ý đến làm quan thanh liêm sao?”
Hàn Kính nhìn sổ sách trên bàn cùng sổ con, nhăn lại lông mày không nói.
Hoàng đế vuốt tóc của hắn, ôn nhu hỏi: “Ngươi mới vừa vào quan trường, không thể đắc tội những người kia, có hiểu chưa?”
Hàn Kính không tình nguyện gật gật đầu. Hoàng đế không tính toán, đưa tay muốn lấy tấu chương bên cạnh đống sổ sách trên bàn: “Để trẫm nhìn xem, ngươi lại muốn vạch tội ai đây.”
Hàn Kính nhìn thấy hắn đưa tay, vội vàng giơ tay ngăn cản: “Đừng xem.”
Hoàng đế nhất thời nổi lên tâm trêu đùa, đổi một tay khác làm bộ chuẩn bị lấy, Hàn Kính liền nhanh chóng xoay sang bên khác chặn lại. Hoàng đế lại đổi tay, Hàn Kính lại xoay. Hai người ở bên bàn ngươi công ta chặn, không còn biết trời đâu đất đâu.
“Vạch tội ai mà không muốn trẫm xem?”
“Đừng xem.”
“Không được, trẫm phải nhìn một cái.”
“Ngày mai sẽ giao cho ngươi.”
“Ta hiện tại phải xem, sẽ không phải là viết về người không thể gặp gì đó đi?”
“Ai ngươi người này…”
“Ha ha ha…”
“…”
————
Từ sau kỳ thi mùa xuân, Hoàng thượng tâm tình vẫn luôn rất tốt, mỗi ngày vào triều cả khuôn mặt đều mang ý cười. Chúng thần cũng đều nhẹ nhàng, nhàn tản không ít.
Chỉ là hôm nay…
Cao đường bên trên, Hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh, một tay chống đỡ hai má, một tay tùy ý đặt ở tay vịn của long ỷ, ngón tay rãnh rỗi gõ vào tay vịn. Sắc mặt vô cùng khó coi.
Dưới đường bá quan văn vỏ đều câm như hến, xếp thành hang, Lễ bộ Thị lang mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, Hàn Kính một mặt mê man.
Hộ bộ Thượng thư quỳ gối ở giữa đại điện.
“Nói lại lần nữa, ngươi muốn kết tội ai?”
Hộ bộ Thượng thư trán chỉa xuống đất: “Bẩm Hoàng thượng, chính là Hàn Lâm viện biên tu, Hộ bộ Thị lang —— Hàn Kính.”
Hoàng đế trầm mặc chốc lát, không hiểu ra sao nở nụ cười: “Vậy ngươi nói một chút, hắn phạm vào điều luật gì? vương pháp gì?”
Hộ bộ Thượng thư hai tay giơ lên cao, vỗ trên đất, âm thanh già nua thê thảm: “Bẩm hoàng thượng! Thần vạch tội Hàn Kính ăn hối lộ trái pháp luật, trung gian kiếm lời trữ tiền riêng, vạch tội hắn khi quân phạm thượng, bất chấp vương pháp! Còn vạch tội hắn làm quan thất đức…”
Hoàng đế không nhịn được cau mày đánh gãy lời lão: “Nói xong chưa”
“Vâng… thần nói xong.”
Hoàng đế thay đổi tư thế ngồi dựa vào: “Hắn ăn hối lộ trái pháp luật trung gian kiếm lời trữ tiền riêng như thế nào? Như thế nào khi quân phạm thượng, bất chấp vương pháp?”
Hộ bộ Thượng thư suy nghĩ một chốc: “Bẩm Hoàng thượng! Hàn đại nhân thân là Hộ bộ Thị lang, chỉ là tam phẩm, lại nhiều lần vượt quá bổn phận chức quyền, can thiệp thuế vụ. Càng có, phố phường đồn đại, Hộ bộ Hàn đại nhân xưa nay xa hoa vô độ, khiến cho người giận sôi…”
“Ân” Hoàng đế gật đầu, “Theo ý kiến của ngươi, tiền của hắn từ đâu mà tới”
“Bẩm Hoàng thượng, nhất định là hắn lấy của công làm của tư, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của lê dân bách tính…”
“Cho nên, trẫm lấy của công làm của tư, trung gian kiếm lời trữ tiền riêng, cướp đoạt mồ hôi nước mắt lê dân?” Hoàng đế đột nhiên cất cao giọng, dọa cho mọi người nhảy lên một cái, hết thảy bá quan cùng nhau quỳ xuống.
Hộ bộ Thượng thư chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, rơi vào trong sương mù.
Hoàng đế đứng dậy khoanh tay, ác liệt mà nhìn xuống: “Hắn tính sổ, là trẫm giao phó; tiền của hắn, là trẫm cho; quyền của hắn, là trẫm cho phép. Nói như thế, Thượng thư đại nhân là muốn chỉ trích trẫm ăn hối lộ trái pháp luật, vượt trách nhiệm độc quyền?”
Hộ bộ Thượng thư bỗng nhiên cả kinh, quỳ phục trên mặt đất: “Thần không dám! Thần không dám! Thần không dám…”
“Câm miệng!” Hoàng đế vài bước đi xuống một cước đá vào vai phải của Vương thượng thư, nổi trận lôi đình, “Đường đường là thượng thư, đứng hàng nhất phẩm, lại chỉ biết ăn nói linh tinh những lời truyền miệng! Ngươi nói Hàn Kính bất chấp vương pháp, vậy cháu trai ngươi thật là tốt, cả ngày ở trên đường làm những gì ngươi đã từng quản qua? Ngươi đây cũng không phải là bất chấp vương pháp sao! Xem ra mũ ô sa này ngươi đã không còn muốn!”
Nghe hoàng đế vô cớ đề cập tới cháu trai Vương Nguyên, Hộ bộ Thượng thư trong lòng kinh hãi, nhanh chóng xin tha: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! …”
Hoàng đế sắc mặt không vui nhìn Hộ bộ Thượng thư quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phía Hàn Kính, trong lòng bách chuyển thiên hồi.
Hàn Kính phía xa xa cũng quỳ trên mặt đất, nghe đến Vương công tử bụ bẫm ở Túy Nguyệt lâu. Trong lòng sáng tỏ, Hoàng đế là đang giúp hắn báo thù. Nghe Vương thượng rối rít thư xin thứ tội, tâm tư thật nhẹ nhàng vui vẻ.
Có phải là nên tính toán một chút đây…
Ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn chăm chú một quyển tấu chương, sắc mặt âm trầm.
Cửa mở, Thường Phúc cẩn thận từng li từng tí một: “Hoàng thượng, Hàn đại nhân đến rồi.”
Hoàng đế trầm mặc.
Thường Phúc quay đầu lại cùng Hàn Kính liếc nhìn nhau một cái, khom người lui ra. Hàn Kính thoáng do dự, tiến lên lễ bái: “Vi thần tham kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế như trước không nói một lời, ánh mắt thâm thúy bao phủ lấy Hàn Kính. Hàn Kính cũng không ngẩng đầu lên, hai bên giằng co, không khí trở nên ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, Hoàng đế cuối cùng uể oải, cầm lấy tấu chương ném tới trước mặt Hàn Kính: “Ngươi này là ý gì “
Hàn Kính dư quang không đoái hoài tới tấu chương, lấy lại bình tĩnh: “Bẩm Hoàng thượng, phía nam xưa nay lũ lụt nhiều lần, thời điểm cuối mùa xuân, phía nam mưa dầm sắp tới, năm rồi khơi thông đường sông không thấy có hiệu quả. Thần cho là, hạ du sông Trường Giang bùn cát trầm tích, xây dựng đê để chống lũ, dùng đất cát sông để chống lụt. Thần khẩn cầu Hoàng thượng, chuẩn thần xuôi nam trị thủy.”
Hoàng thượng nhìn Hàn Kính: “Hôm qua không cho trẫm xem tấu chương chính là vì cái này”
“…” Hàn Kính ngầm thừa nhận.
“Ngươi là đang nghiêm túc”
“…”
“Không chuẩn.” Hoàng đế như chặt đinh chém sắt.
Hàn Kính ngẩng đầu, phát hiện mặt của Hoàng đế đã sớm đen, không khỏi mờ mịt.
Hoàng đế đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ mặt của hắn: “Tại sao lại muốn đi?”
“Hoàng thượng…”
“Là bởi vì Hộ bộ Thượng thư bắt nạt ngươi? Sinh khí? Trẫm sáng sớm không phải đã giúp ngươi trút giận? Nếu còn chưa hết giận liền cách chức điều tra.”
“Không phải…”
“Hay là bởi vì con gái của hắn Vương quý phi? trẫm có Tam Cung Lục Viện ngươi sinh khí đúng hay không? Vậy trẫm sẽ đuổi đám người đó đi”
“Ta không phải có ý đó…”
Hoàng đế không chờ Hàn Kính nói xong, giang hai tay ra đem hắn ôm vào trong ngực: “Trẫm biết, trẫm đã làm cho ngươi chịu ủy khuất, trẫm sau này sẽ không như vậy nữa, đừng đi phía nam, có được hay không?”
Hàn Kính không thể giải thích rõ, có chút nóng nảy, cánh tay vận lực muốn đẩy Hoàng đế ra, phí công.
“Không phải, chỉ là ta nghĩ muốn giúp bách tính phương nam…”
“Ngươi không phải nói sẽ giúp trẫm quản sổ sách?”
Hàn Kính lắc đầu, cực kỳ trịnh trọng: “Hai chuyện này khác nhau, phía nam có nạn lũ…”
“Không cho phép!”
“… Ngươi không nói đạo lý…”
“Trẫm sẽ không nói đạo lý.”
“…” Hàn Kính cúi đầu, mím môi trầm mặc.
Hoàng đế nhìn dáng vẻ thở phì phò của hắn, ánh mắt sâu xa, vén tóc của Hàn Kính qua bên tai, thanh âm êm dịu: “Ngươi trước đây không phải đã nói, trẫm muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền làm cái đó sao?”
Hàn Kính giương mắt, dường như nhớ ra cái gì đó, có chút khó khăn, cuối cùng vẫn cứ kiên trì lựa chọn trầm mặc.
Thấy Hàn Kính không trả lời,Hhoàng đế tiến đến bên tai của hắn, đầu lưỡi phớt qua vành tai, trêu đến Hàn Kính run lên một cái.
“Trẫm đã nói, sớm muộn sẽ kiểm nghiệm những lời này của ngươi.”
“…” Hàn Kính co cổ lại.
Hoàng đế thở ra một ngụm nhiệt khí: “Nếu ngươi ngay cả bước đi cũng mất nhiều khí lực, còn có thể nghĩ đi về phía nam à “
Hàn Kính hơi mở lớn hai mắt, đối đầu với anh mắt của Hoàng đế, không rõ. Đến khi có phản ứng thì thiên huyền địa chuyển bị hoàng đế vác trên vai.
“Ai ngươi làm gì…” Hàn Kính bụng đặt trên bả vai của Hoàng đế trên, lộp bộp đến khó chịu, chống đỡ hai tay hơi giãy dụa, Hoàng đế tay siết chặt lại càng chặt.
Hàn Kính khó chịu mà nằm nhoài trên bả vai Hoàng đế, không thể làm gì chỉ biết nhìn gót chân sau của Hoàng đế, đạp trên mặt đất chập trùng lên xuống.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem?” Hoàng đế tự mình đi vào trong.
“Ta…” Hàn Kính không biết.
————
Chiều hôm ấy, Hoàng thượng tại ngự thư phòng một mình xử lý chính sự, văn võ đại thần giống nhau đều không gặp.
Chiều hôm ấy, tại phủ đệ của Hộ bộ Thị Lang mọi người đều bất an, vì sau khi lâm triều, Hoàng thượng liền triệu kiến Hàn đại nhân, từ khi đó cho đến bây giờ đã lên đèn vẫn không thấy tăm hơi.
Chiều hôm ấy, Thường Phúc cung cung kính kính, cẩn thận từng li từng tí một canh giữ ở ngoài ngự thư phòng, ngăn cản hết thảy các đại thần đến cầu kiến, không dám lười biếng.
Bên trong ngự thư phòng.
Thỉnh thoảng truyền ra những tiếng kỳ quái.
Hàn Kính hai tay mềm nhũn để trên vai Hoàng đế, lắc lắc cái đầu mê man hỗn loạn, cật lực bảo trì tỉnh táo, đè nén âm thanh nức nở: “Ngươi không nói lý lẽ…”
Hoàng đế thỏa mãn than thở một tiếng, lần thứ hai dùng sức: “Trẫm không nói lý lẽ! Hả?”
“A! …”
“Ha ha ha a…” Hoàng đế cúi người ngậm vành tai của Hàn Kính, nở nụ cười, “Tiểu ngốc qua.”
Hàn Kính rục cổ lại né tránh, vô ý thức nỉ non: “Trịnh Chính…”
“Tiểu ngốc qua, không đi có được hay không…”
“…”
“Trẫm không nỡ a…”
————
Cả triều văn võ đều biết, gần đây Hoàng thượng xem người ở Hộ bộ đều không vừa mắt. Từ hai việc liền có thể suy ra.
Thứ nhất, trước đây không lâu Hộ bộ Thượng thư Vương đại nhân lúc lâm triều vạch tội Thị lang Hàn đại nhân, không nghĩ Hoàng đế lại nổi trận lôi đình, suýt chút nữa đem hắn đi cách chức điều tra. Trong lời nói của Hoàng đế đối với Hàn đại nhân khắp nơi đều giữ gìn bảo vệ, mọi người đều ngầm hiểu ý, đoán trước Hàn Kính sẽ rất được thánh sủng.
Thứ hai, Thị Lang bộ Hộ Hàn đại nhân trên triều xin Hoàng đế ân chuẩn cho đến phía nam trị nạn lũ lụt, làm cho Thánh thượng giận dữ bãi triều. Sau đó liên tiếp mấy ngày, Hàn đại nhân quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng cầu kiến. Chúng thần đều cho là Hoàng đế nhất định nổi giận, sẽ không gặp.
Cuối cùng…
Gặp là gặp, nhưng vì sao Hàn đại nhân mỗi lần đều là hảo hảo mà tới, nhưng lại khấp khễnh quay về? Chẳng lẽ Hoàng thượng dụng hình? Chúng thần lòng đều có điểm khả nghi, không dám vọng ngôn
====================================
Lão Thụ: còn một chương nữa thôi ~~~ cố lên =)))))
Bàn tính hạt châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook