Kinh Giác
6: 12


☆ Chương 11
"Em muốn biết cái gì, chị nói cho em nghe, cuộc sống sau này còn dài mà." Lý Ninh Ngọc nói xong, liền ảo não mình quá nuông chìu Cố Hiểu Mộng, chỉ cần em ấy trưng ra tính khí trẻ con, mình liền không còn nguyên tắc nữa.

Cố Hiểu Mộng có được cam kết của cô, lúc này mới hài lòng đi theo Lý Ninh Ngọc lên lầu.

Nhìn chị Ngọc cầm tay mình, bàn tay nhỏ bé kia trắng vô cùng, ngón tay thon dài, truyền tới cảm giác mềm nhũn ôn nhu, để cho Cố Hiểu Mộng trong lòng sợ hãi.

Mấy năm qua, mình chưa bao giờ cùng bất kỳ người nào thân cận như vậy.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đi lên lầu, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh tích tắc của kim đồng hồ treo tường.

Cố Hiểu Mộng cảm giác được lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc rỉ ra ti tí mồ hôi, vội vàng kéo cô lại.

"Chị Ngọc, chị không thoải mái sao?" Cố Hiểu Mộng ân cần hỏi.

"Không có..." Lý Ninh Ngọc bị cô hỏi một chút, xoay người nhìn về phía Cố Hiểu Mộng.

"Chị Ngọc, chị đỏ mặt?" Hai người mới vừa đi lên lầu, Cố Hiểu Mộng chỉ thấy vành tai Lý Ninh Ngọc đỏ lên, vì vậy buông tay cô ra, xít lại gần hỏi.
Lý Ninh Ngọc tuyệt đối không nghĩ tới, Cố Hiểu Mộng lại không cố kỵ chút nào như vậy, cách mình không tới nửa thước.

Nếu mình đi về trước nữa một chút xíu, cái mũi có thể sượt qua mặt em ấy, cô vội vàng né người qua né tránh, nhưng mà bước chân quá lớn, suýt nữa té xuống cầu thang.

Cố Hiểu Mộng vội vàng đưa tay nắm lấy eo Lý Ninh Ngọc, lúc này mới đỡ cô lên.

"Đỏ mặt ? Tôi nào có." Lý Ninh Ngọc đứng vững bước chân, tránh ra khỏi phạm vi cánh tay Cố Hiểu Mộng, vội vàng mở miệng chối.

Nhưng mà chính cô cũng cảm giác rõ ràng, đừng nói là mặt, cả người cũng khô nóng lên.

"Lỗ tai đỏ hết rồi." Cố Hiểu Mộng chỉ chỉ lỗ tai cô nói.


Lý Ninh Ngọc hết lời phản bác, giờ phút này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thầm chửi mình thật là không có tiền đồ.

"Cái nhà này thông gió không tốt, thật khó chịu." Lý Ninh Ngọc dứt lời, cũng không để ý Cố Hiểu Mộng đang có cảm tưởng gì, trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, tự mình đẩy cửa đi vào.

Cố Hiểu Mộng cũng không thèm để ý Lý Ninh Ngọc lạnh nhạt mình, vui vẻ đi theo cô cùng nhau vào phòng ngủ.

"Em có biết cuộc đàm phán ở Trùng Khánh không ?" Lý Ninh Ngọc hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Đương nhiên là biết, người dân cả nước đều biết mà." Cố Hiểu Mộng cảm thấy Lý Ninh Ngọc thật coi thường cô, đây đều là tin tức được đăng trên báo.
"Phải chuẩn bị cho việc đàm phán thất bại cho tốt." Lý Ninh Ngọc tiếp tục nói.

Cố Hiểu Mộng nhìn sắc mặt cô càng thêm nặng nề, biết chị Ngọc nhất định có thể nhìn thấu cục diện hôm nay, Diên An cùng Trùng Khánh ngồi xuống đàm phán đã là đột phá, nhưng mà kết quả cũng không lạc quan lắm.

"Bây giờ, em chính thức thức tỉnh, bắt đầu triển khai công việc, danh hiệu 0621 Diên An, mạng lưới tình báo Thiên Tân gọi em là Hồ Điệp." Lý Ninh Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói nghiêm túc.

Cố Hiểu Mộng trịnh trọng gật đầu một cái, mặc dù vừa ý nhưng trong lòng len lén buồn rầu, danh hiệu của người khác thì mười phần oai vệ, mà mình thì lại là một con số biệt hiệu ngu ngốc.

"Đây là quy định mới về biệt hiệu trong biên chế của Diên An, con số là ngẫu nhiên, em còn có ý kiến gì ?" Lý Ninh Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư Cố Hiểu Mộng, vạch trần nói.

"Không có không có, em nhớ mà." Cố Hiểu Mộng lật đật khoát tay.

Lý Ninh Ngọc lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.

"Chị Ngọc, bất kể chị hạ lệnh gì, em cũng không chùn bước mà phục tùng, nhưng chị có thể nói một chút về chuyện của chị trước hay không." Cố Hiểu Mộng lo lắng lời của mình làm Lý Ninh Ngọc không vui, nhưng mà cô rất muốn biết, từ khi gặp nạn ở Cầu Trang đến chết mà sống lại, đến bây giờ ở Thiên Tân, rốt cuộc chị Ngọc đã trải qua những gì.

Lý Ninh Ngọc đã nghĩ đến cô sẽ hỏi như vậy, đi tới trước bàn ngồi xuống, một tay vịn cánh tay, mở miệng giải thích mình đã trải qua bốn năm như thế nào.
Cố Hiểu Mộng lẳng lặng nghe, cô biết đây là một câu chuyện vô cùng thống khổ, thế nhưng cô nguyện ý phụng bồi Lý Ninh Ngọc cùng nhau đối mặt.

Năm 1941, Cầu Trang.


Lý Ninh Ngọc uống thuốc độc tự sát trong ngục, cô đã tính toán tốt thời gian mình uống thuốc độc.

Một khắc trước khi vệ binh mang thức ăn đến, cô đã uống Kali Xyanua, quả nhiên không ngoài dự liệu, Long Xuyên Phì Nguyên nhận được tin tức rất nhanh liền chạy tới, cũng ra lệnh cho bác sĩ Katori cho cô uống nhiều Glucozo trộn với Natri Nitrite để giải độc.

Nhờ vào thứ này, mới giúp Lý Ninh Ngọc không bỏ mạng tại Cầu Trang, có điều trong thời gian dài thiếu dưỡng khí khiến cho cô tiến vào một loại trạng thái chết giả.

Long Xuyên Phì Nguyên không phát hiện Lý Ninh Ngọc không có chân chính chết đi, chỉ xem Lý Ninh Ngọc như thi thể mà xử lý.

"Đây cũng là dấu ấn của cái chết, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, gian khổ mà dân tộc chúng ta gánh chịu." Lý Ninh Ngọc dứt lời, chậm rãi cởi nút áo trên sườn xám ra.

Cố Hiểu Mộng thấy được hình ảnh mà cô không dám tưởng tượng, nhìn thấy mà giật mình.

Sườn xám của Lý Ninh Ngọc được mở ra một chút, ở giữa xương quai xanh, lộ ra da thịt trắng nõn trên đó bất ngờ có một đường vết sẹo vặn vẹo, vết sẹo này có chiều dài cỡ ngón cái, giống như là sắp đứt rời khỏi da.
"Vết sẹo xấu xí như vậy, còn có ba chỗ nữa." Lý Ninh Ngọc cài lại nút áo lần nữa.

Cố Hiểu Mộng nghe mỗi một chữ Lý Ninh Ngọc nói, mỗi một câu nói, cô đều khó mà kiềm chế được, nước mắt từ trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống, vết sẹo này chính là không tiếng động tố cáo.

"Sau đó Long Xuyên Phì Nguyên rút lui khỏi Cầu Trang, trước khi đi cần phải tiến hành đem tôi hỏa táng, vào lúc này bên phía Diên An đưa tôi ra khỏi Cầu trang." Lý Ninh Ngọc cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, liếm môi một cái.

Cố Hiểu Mộng thấy cô như vậy, vội vàng đưa một ly nước đến trước mặt cô.

"Có lẽ mạng tôi không nên tuyệt, sau khi đi Diên An, tôi bị một y tá trẻ phát hiện ra khác thường, cấp trên lập tức ra lệnh cứu chữa cho tôi.

Lúc ấy quân y ở Diên An, gần như đều tham dự chữa trị cho tôi." Lý Ninh Ngọc uống một hớp nước, giọng mới hơi thong thả một tí.

"Chị Ngọc, chị nên trở về Hàng Châu." Cố Hiểu Mộng khàn giọng nói, vừa nghĩ tới tình hình lúc đó của Lý Ninh Ngọc, lồng ngực ngột ngạt đến không thở nổi, nước mắt đã sớm tuôn trào.

"Đó là tháng 3 năm 1942, tôi đã hôn mê sâu hơn bảy tháng, sau khi tỉnh lại tự biết bởi vì chết giả thiếu dưỡng khí, tạo thành tổn thương không thể phục hồi ở đại não.


Trong một thời gian dài tôi thật sự không thể tiếp nhận sự thật này." Lý Ninh Ngọc rũ mi mắt xuống, nói.
☆ Chương 12
Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc trước mắt, não bị tổn thương? Bộ não mà chị ấy vô cùng trân trọng, đã bị tổn thương đến không thể phục hồi ? Cố Hiểu Mộng biết, khi đó Lý Ninh Ngọc đã đau khổ nhiều như thế nào.

"Chuyện này sau này nên giữ bí mật." Lý Ninh Ngọc thở dài một cái, cố ra vẻ ung dung nói.

Cố Hiểu Mộng bắt lại tay Lý Ninh Ngọc, ngược lại dọa Lý Ninh Ngọc giật mình một cái.

"Chị Ngọc, cho dù sau này chị có trở nên ngốc nghếch đi chăng nữa, em cũng nhất định hết lòng chăm sóc chị." Cố Hiểu Mộng nói năng rất có khí phách.

Lý Ninh Ngọc cười khúc khích, dùng tay trái vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.

"Triệu chứng của tôi không phải là trở nên ngốc nghếch, mà là đặc biệt dễ nhức đầu và ngất xỉu, trí nhớ cũng không tốt như trước, đại khái là đã giảm đến trình độ có thể ghi nhớ một bài báo nhỏ trong ba phút rưỡi của một người bình thường."
Lý Ninh Ngọc cười nhạo nói, từ tận đáy lòng cô không muốn thấy nước mắt của Cố Hiểu Mộng, chỉ mong mỗi ngày em ấy đều có thể vui vẻ.

"Chị Ngọc !" Cố Hiểu Mộng giả bộ tức giận kêu một tiếng.

Lý Ninh Ngọc thấy cô đã khôi phục như thường, tâm tình thả lỏng trở lại, tựa lưng vào ghế ngồi, bây giờ cô vô cùng quý trọng thời khắc thư thái hiếm hoi này.

"Còn một chuyện em muốn biết, chị Ngọc từ hôn mê đến tỉnh lại như thế nào." Cố Hiểu Mộng giương mắt dòm Lý Ninh Ngọc, chờ cô trả lời.
"Đây cũng là một trong những chuyện bí mật." Lý Ninh Ngọc sửng sốt một chút, giả bộ trấn định, cố ý liếc mắt với Cố Hiểu Mộng một cái, hai tròng mắt thoáng qua một nụ cười châm biếm.

Cố Hiểu Mộng lại là một phen khổ sở cầu khẩn, vậy nhưng không nghĩ tới Lý Ninh Ngọc thà chết cũng không nói, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.

Lý Ninh Ngọc thấy cô rốt cuộc cũng không dây dưa nữa, lúc này mới thở phào, trong lòng quyết định chủ ý, kiên quyết không thể nói cho Cố Hiểu Mộng biết, mình là bị thanh âm của em ấy đánh thức.

Lúc ấy ở Diên An, Lý Ninh Ngọc hôn mê, hai quân y trong lúc vô tình nói đến thân phận ở chính phủ Nam Kinh của cô, tự nhiên hàn huyên một hồi lại nói tới Cố Hiểu Mộng của Khoa Tình báo.

Mà ngay lúc này, một trong hai người quân y đó phát hiện, khi nói tới tên của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc đang hôn mê lại có phản ứng.

Phát hiện kinh người như vậy, cao tầng ở Diên An lập tức ra lệnh, để các đồng chí ở Hàng Châu nghĩ đủ mọi cách thu âm lại giọng nói của Cố Hiểu Mộng, sau nhiều lần phát lại rốt cuộc kỳ tích cũng xuất hiện, Lý Ninh Ngọc hôn mê đã hơn bảy tháng từ từ tỉnh lại.

"Dù sao chỉ cần chị Ngọc còn sống, em cũng an tâm rồi." Cố Hiểu Mộng chậm rãi nói.

Buổi tối hôm đó, Cố Hiểu Mộng liền phá lệ báo cáo với Đàm Hán Anh, xin buổi tối đó được dọn vào nhà mình, Đàm Hán Anh mặc dù bất ngờ Cố Hiểu Mộng lại vội vã như vậy nhưng cũng không từ chối yêu cầu của cô, còn chủ động gọi điện cho Quý Quang Dân, để hắn mang theo mấy thuộc hạ ở Sở Hành Động đến giúp Cố Hiểu Mộng dọn nhà.

Cố Hiểu Mộng cũng không cự tuyệt ý tốt của Đàm Hán Anh, có lúc vui vẻ tiếp nhận mới chính là cách bảo vệ tốt nhất, cô phải tùy thời giữ dáng vẻ bình thản nhất.

Đúng như dự đoán, sau khi Quý Quang Dân nhận được lệnh của Đàm Hán Anh, không hề trì hoãn chút nào.

Nửa giờ sau, đúng lúc mang thuộc hạ xuất hiện ở cửa nhà của Cố Hiểu Mộng.

"Chút chuyện riêng này của tôi phải làm phiền Sở trưởng Quý đại giá quang lâm, thật ngại quá." Cố Hiểu Mộng khiêm tốn lễ độ nói.

"Sở trưởng Cố đừng khách sáo, chúng ta đều là người cùng cục, cô lại ở bên ngoài một mình không có người nhà chăm sóc, chút chuyện này tôi làm đều là *hợp tình hợp lý."
Lời nói của Quý Quang Dân tuy rất thoải mái, nhưng một tay cứ một mực đút trong túi quần, ánh mắt tới tới lui lui nhìn bọn họ dọn nhà.

Đôi mày thanh tú của Cố Hiểu Mộng nhíu một cái, không mở miệng hàn huyên nữa, chỉ thấy Quý Quang Dân đi tới cửa phòng, hét lên với các thuộc hạ ở trong phòng.

"Các người phải nhẹ nhàng một chút, nếu như làm dơ hay hư đồ của Sở trưởng Cố, tôi sẽ phạt giam mấy người 24 giờ." Quý Quang Dân hô xong, tiếp tục đứng bất động, giống như đối với hành lý của cô cảm thấy vô cùng hứng thú.

Cố Hiểu Mộng sao có thể không hiểu mờ ám trong đó, đã sớm nhìn ra hôm nay Quý Quang Dân tới dọn nhà cho mình là có ý đồ gì.

"Sở trưởng Quý, tôi chỉ có chút quần áo và đồ trang sức tầm thường này thôi, vả lại, tôi là người thích sạch sẽ.

Sau khi trở về sẽ cầm từng món từng món sắp xếp lại, hơn nữa cũng sẽ rửa sạch hết bọn chúng, cho nên các người cũng không cần quá cẩn trọng." Cố Hiểu Mộng có hàm ý nói xong, liền thấy thân thể Quý Quang Dân ngẩn ra, nghiêng người với mình ngượng ngùng cười một tiếng.

Cố Hiểu Mộng ẩn nấp ba năm ở Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông, đối với việc tra xét ngầm như vậy đã quen đến không thể quen hơn nữa.

Quý Quang Dân rõ ràng chính là muốn nhân cơ hội này, lén lút đặt một ít thiết bị nghe trộm vào hành lý của mình.

Có điều cô cũng không giận, chẳng qua chỉ là thầm cười nhạo thủ đoạn thấp kém không thể chịu nổi này của hắn, nếu mình không phát hiện điều gì bất thường, há chẳng phải là để cho Quý Quang Dân coi thường sao.

Ở Cục An ninh số 7, âm thầm thẩm tra nội bộ nhân viên đều là công việc thường lệ, lặp đi lặp lại, nếu muốn vĩnh viễn được Đàm Hán Anh tín nhiệm, thì phải thông qua thẩm tra thường xuyên.

Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện này, Cố Hiểu Mộng biết, lần thẩm tra này tuyệt đối là không tránh khỏi, chẳng qua là không biết lúc nào máy nghe lén sẽ xuất hiện trong nhà mình.

Nhưng lần này thẩm tra cấp bách như vậy, ngược lại nhắc nhở cho Cố Hiểu Mộng biết rằng, chẳng lẽ Đàm Hán Anh bắt đầu muốn có hành động ? Đối tượng hành động nhất định là tổ chức Diên An ở Thiên Tân.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng dâng lên đắc ý nho nhỏ, mình đánh bậy đánh bạ dọn nhà, vậy mà lại chộp được tình báo trước thời hạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương