Kinh Doanh Dưới Âm Phủ
-
Chương 2
Ngay khi tôi muốn tìm thêm một số kênh khác, trạm dịch đã liên hệ với tôi, nói có hàng đóng gói từ dương gian gửi xuống.
Chữ “Uyên” trên bao hàng sáng lấp lánh, lòng tôi khẽ động, mở ra thì thấy có đầy đủ thứ mình muốn, chủng loại còn phong phú hơn lần trước.
Hơn nữa còn rất nhiều loại mà tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy.
Lục Uyên là thần tài gì thế này!
Tôi nóng lòng muốn lấy tất cả chúng ra để đặt lên kệ trưng bày thì lại phát hiện dưới đáy bao còn có một tấm thẻ.
Chính Lục Uyên đã viết nó bằng bút đen rồi đem đốt.
Nét chữ khỏe khoắn mạnh mẽ: “Lần sau còn muốn nhờ anh cái gì thì phải viết báo cáo trải nghiệm sử dụng, đọc cho anh nghe. Mỗi sản phẩm không được dưới 800 chữ”.
Báo cáo trải nghiệm sử dùng?
Không dưới 800 chữ?
Tôi kiểm kê số lượng sản phẩm mà Lục Uyên đã gửi cho mình.
Mẹ ơi! Nhiều như này thì khác nào kích cỡ một quyển tiểu thuyết.
Trước đây tôi không biết Lục Uyên còn có sở thích này đâu đấy!
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ thứ nào trong số những thứ này.
Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.
Tôi ngay lập tức khởi chạy hoạt động đánh giá người dùng trong cửa hàng. Bất kỳ ai có phản hồi hơn 800 chữ sẽ được tặng phiếu giảm giá cho lần mua tới.
Dưới sự tiếp thị khéo léo của tôi, trong vòng một tuần, tôi không chỉ bán hết hàng mà còn nhận được một báo cáo đánh giá cỡ từ điển.
Tôi vừa đến văn phòng quản lý giấc mơ với tư thế ngẩng cao đầu, còn chưa kịp nói thì Mộng Quan đã hỏi trước: “Lại muốn báo mộng?”
“uh-huh.”
Mộng quan cau mày nói: “Không có người chết nào mỗi ngày lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để báo mộng cho người sống đâu, ngay cả Steve Jobs xuống đây cũng không đắc ý như cô.”
Tôi cười cười nói “Tôi đây không phải là đang suy nghĩ cho việc làm của anh sao.”
“Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô rồi.”
Mộng Quan mở cánh cửa vào mộng, vốn dĩ tôi nghĩ còn phải đợi hơi lâu, nhưng không ngờ lần này mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi vào mộng, tôi nhìn lướt qua đồng hồ trên đồng hồ, đã bảy giờ tối.
“Sao anh ngủ sớm dữ zị?”
Nhìn lại lần nữa, Lục Uyên còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, bên dưới là một chiếc quần tây giản dị, tóc hẳn còn được chải chuốt kĩ càng, thậm chí anh còn vuốt keo tạo nếp.
Cổ tay phải vẫn đeo chiếc đồng hồ năm xưa tôi tặng, dây đeo có chút phai màu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất quý tộc của anh.
Ai đi ngủ mà mặc kiểu này, cũng quá quyến rũ rồi đó.
Tôi nghi hoặc “Lẽ nào anh biết hôm nay em sẽ về nên mới cố tình đợi em sao?”
Đáp lại nghĩ hoặc của tôi là nụ cười khẩy của Lục Uyên.
Được thôi, là tự em đa tình không biết xấu hổ.
Lục Uyên ngồi trên ghế xoay, giống như người già, hai tay mảnh khảnh gõ gõ vào tay vịn “Lại kiếm anh muốn gì? Kêu em làm bài tập, đã làm xong chưa?”
Còn bài tập nữa chớ.
Thực sự nghĩ tôi tự dùng rồi.
Kìm nén sự thôi thúc đảo mắt, tôi lấy trải nghiệm người dùng đã thu thập được từ trong túi ra, dâng lên bằng cả hai tay “Trải nghiệm người dùng mà ngài muốn đây, cái nhỏ nhất cũng được viết hết ra rồi, mời ngài xem xét.”
Lục Uyên lật tới lật lui, thình lình ngẩng đầu “Mấy cái này đều là em viết sau khi tự mình trải nghiệm?”
Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại.
Trước khi về đây tôi đã đọc hết nội dung, xóa hết tên liên quan, lẽ nào vẫn có cá lọt lưới sao?
Một bên tôi trả lời “phải”, một bên lại lo lắng nhìn sang, cũng muốn xem thử.
Lục Uyên lật đến một bên trang “Tự em đọc xem.”
Tôi chớp mắt đọc theo chỗ anh ta chỉ: “Trải nghiệm người dùng xuất sắc, từ giờ muốn làm chuyện xấu hổ với nam thần lúc nào cũng được rồi. Trải nghiệm như thật vậy á, dù có chết dưới hoa mẫu đơn cũng mãn nguyện.”
Đúng thật là chân thành, viết vừa có lí vừa đúng trọng điểm.
Tôi không hổ thẹn còn hỏi lại “Xin hỏi có vấn đề gì sao?”
Lục Uyên nhướng mày “Ai là nam thần của em?”
Chết tiệt, lại còn đào hố chờ mình!
“Anh nghe em giải thích, em không có ý đó, ý em là nói…”
Chuyện này tôi không cách nào giải thích được!
Cuối cùng, tôi chỉ có thể cắn răng theo lao đáp: “Anh, anh là nam thần của em đó!”
Nghe thấy cấu này, sắc mặt Lục Uyên cải thiện rõ rệt.
Ngay cả khóe miệng ngàn năm không nhếch mép cũng hơi nhếch lên, giữa lông mày và mắt anh ta có một chút thỏa mãn.
“Bài tập em làm không tệ, muốn gì thì cứ nói với anh đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra Lục Uyên hóa lại đẹp trai đến thế!
Tôi không nhịn được chạy tới, ôm lấy Lục Uyên “moa moa” mấy cái “Chồng vạn tuế!”
Lục Uyên hiển nhiên sửng sốt một chút, tựa hồ không tưởng tượng được anh vươn tay nhéo nhéo mặt tôi, đồng tử thả lõng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết anh ấy muốn hỏi gì, mở miệng nói lớn “Đây là mơ.”
Giấc mơ là hão huyền.
Nhưng nó cũng là sự tồn tại thực sự duy nhất liên kết giữa cõi âm với dương gian.
Tôi nói xong thì thấy hai mắt Lục Uyên đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, tôi thu hai tay anh đặt trên mặt mình xuống.
Chuông reo, đã đến giờ chia tay rồi.
Tôi nói “Lục Uyên, anh đốt thêm cho em một ít nữa đi.”
Lục Uyên không trả lời tôi.
Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ làm.
Với sự giúp đỡ của Lục Uyên, công việc kinh doanh của tôi ngày càng khởi sắc.
Với tốc độ hút vàng này, chỉ mấy tháng nữa thôi tôi có thể tiến vào TOP 100 ma nhà giàu nhất khu đông nam mà không gặp trở ngại gì rồi.
Đáng tiếc, tôi không tiết kiệm được đồng nào.
Tất cả số tiền tôi kiếm được đều dùng để gặp Lục Uyên.
“Cô cứ không tiết chế được như này không được đâu.”
Bộ dạng tiêu tiền như nước của tôi cuối cùng ngay cả Mộng Quan cũng không chịu được nữa, anh ta cứ nhắc nhở tôi “Cô đã chết rồi, người ma hai hướng, sao cô cứ đâm đầu yêu một người còn sống làm chi.”
“Ai ai ai yêu đương đâu chứ, tôi chỉ đi nhập hàng thôi.” Tôi ngẩng cao đầu không chịu thừa nhận “Tôi làm việc này là vì sự nghiệp phát triển kinh doanh bền vững của công ty, đây hoàn toàn là chiến lược đầu tư giai đoạn đầu. ”
“Hừm, có nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”
Mộng quan không tức giận “Nói cô cũng như không, cút cút cút mau cút vào đi.”
Lúc giấc mơ mở ra, Lục Uyên đã đợi tôi.
Tôi rất tự nhiên chạy tới, ôm eo Lục Uyên, vùi mặt vào trong ngực anh, ngọt ngào hét lên: “Chồng ơi!”
Chữ “Uyên” trên bao hàng sáng lấp lánh, lòng tôi khẽ động, mở ra thì thấy có đầy đủ thứ mình muốn, chủng loại còn phong phú hơn lần trước.
Hơn nữa còn rất nhiều loại mà tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy.
Lục Uyên là thần tài gì thế này!
Tôi nóng lòng muốn lấy tất cả chúng ra để đặt lên kệ trưng bày thì lại phát hiện dưới đáy bao còn có một tấm thẻ.
Chính Lục Uyên đã viết nó bằng bút đen rồi đem đốt.
Nét chữ khỏe khoắn mạnh mẽ: “Lần sau còn muốn nhờ anh cái gì thì phải viết báo cáo trải nghiệm sử dụng, đọc cho anh nghe. Mỗi sản phẩm không được dưới 800 chữ”.
Báo cáo trải nghiệm sử dùng?
Không dưới 800 chữ?
Tôi kiểm kê số lượng sản phẩm mà Lục Uyên đã gửi cho mình.
Mẹ ơi! Nhiều như này thì khác nào kích cỡ một quyển tiểu thuyết.
Trước đây tôi không biết Lục Uyên còn có sở thích này đâu đấy!
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ thứ nào trong số những thứ này.
Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.
Tôi ngay lập tức khởi chạy hoạt động đánh giá người dùng trong cửa hàng. Bất kỳ ai có phản hồi hơn 800 chữ sẽ được tặng phiếu giảm giá cho lần mua tới.
Dưới sự tiếp thị khéo léo của tôi, trong vòng một tuần, tôi không chỉ bán hết hàng mà còn nhận được một báo cáo đánh giá cỡ từ điển.
Tôi vừa đến văn phòng quản lý giấc mơ với tư thế ngẩng cao đầu, còn chưa kịp nói thì Mộng Quan đã hỏi trước: “Lại muốn báo mộng?”
“uh-huh.”
Mộng quan cau mày nói: “Không có người chết nào mỗi ngày lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để báo mộng cho người sống đâu, ngay cả Steve Jobs xuống đây cũng không đắc ý như cô.”
Tôi cười cười nói “Tôi đây không phải là đang suy nghĩ cho việc làm của anh sao.”
“Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô rồi.”
Mộng Quan mở cánh cửa vào mộng, vốn dĩ tôi nghĩ còn phải đợi hơi lâu, nhưng không ngờ lần này mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi vào mộng, tôi nhìn lướt qua đồng hồ trên đồng hồ, đã bảy giờ tối.
“Sao anh ngủ sớm dữ zị?”
Nhìn lại lần nữa, Lục Uyên còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, bên dưới là một chiếc quần tây giản dị, tóc hẳn còn được chải chuốt kĩ càng, thậm chí anh còn vuốt keo tạo nếp.
Cổ tay phải vẫn đeo chiếc đồng hồ năm xưa tôi tặng, dây đeo có chút phai màu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất quý tộc của anh.
Ai đi ngủ mà mặc kiểu này, cũng quá quyến rũ rồi đó.
Tôi nghi hoặc “Lẽ nào anh biết hôm nay em sẽ về nên mới cố tình đợi em sao?”
Đáp lại nghĩ hoặc của tôi là nụ cười khẩy của Lục Uyên.
Được thôi, là tự em đa tình không biết xấu hổ.
Lục Uyên ngồi trên ghế xoay, giống như người già, hai tay mảnh khảnh gõ gõ vào tay vịn “Lại kiếm anh muốn gì? Kêu em làm bài tập, đã làm xong chưa?”
Còn bài tập nữa chớ.
Thực sự nghĩ tôi tự dùng rồi.
Kìm nén sự thôi thúc đảo mắt, tôi lấy trải nghiệm người dùng đã thu thập được từ trong túi ra, dâng lên bằng cả hai tay “Trải nghiệm người dùng mà ngài muốn đây, cái nhỏ nhất cũng được viết hết ra rồi, mời ngài xem xét.”
Lục Uyên lật tới lật lui, thình lình ngẩng đầu “Mấy cái này đều là em viết sau khi tự mình trải nghiệm?”
Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại.
Trước khi về đây tôi đã đọc hết nội dung, xóa hết tên liên quan, lẽ nào vẫn có cá lọt lưới sao?
Một bên tôi trả lời “phải”, một bên lại lo lắng nhìn sang, cũng muốn xem thử.
Lục Uyên lật đến một bên trang “Tự em đọc xem.”
Tôi chớp mắt đọc theo chỗ anh ta chỉ: “Trải nghiệm người dùng xuất sắc, từ giờ muốn làm chuyện xấu hổ với nam thần lúc nào cũng được rồi. Trải nghiệm như thật vậy á, dù có chết dưới hoa mẫu đơn cũng mãn nguyện.”
Đúng thật là chân thành, viết vừa có lí vừa đúng trọng điểm.
Tôi không hổ thẹn còn hỏi lại “Xin hỏi có vấn đề gì sao?”
Lục Uyên nhướng mày “Ai là nam thần của em?”
Chết tiệt, lại còn đào hố chờ mình!
“Anh nghe em giải thích, em không có ý đó, ý em là nói…”
Chuyện này tôi không cách nào giải thích được!
Cuối cùng, tôi chỉ có thể cắn răng theo lao đáp: “Anh, anh là nam thần của em đó!”
Nghe thấy cấu này, sắc mặt Lục Uyên cải thiện rõ rệt.
Ngay cả khóe miệng ngàn năm không nhếch mép cũng hơi nhếch lên, giữa lông mày và mắt anh ta có một chút thỏa mãn.
“Bài tập em làm không tệ, muốn gì thì cứ nói với anh đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra Lục Uyên hóa lại đẹp trai đến thế!
Tôi không nhịn được chạy tới, ôm lấy Lục Uyên “moa moa” mấy cái “Chồng vạn tuế!”
Lục Uyên hiển nhiên sửng sốt một chút, tựa hồ không tưởng tượng được anh vươn tay nhéo nhéo mặt tôi, đồng tử thả lõng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi biết anh ấy muốn hỏi gì, mở miệng nói lớn “Đây là mơ.”
Giấc mơ là hão huyền.
Nhưng nó cũng là sự tồn tại thực sự duy nhất liên kết giữa cõi âm với dương gian.
Tôi nói xong thì thấy hai mắt Lục Uyên đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, tôi thu hai tay anh đặt trên mặt mình xuống.
Chuông reo, đã đến giờ chia tay rồi.
Tôi nói “Lục Uyên, anh đốt thêm cho em một ít nữa đi.”
Lục Uyên không trả lời tôi.
Nhưng tôi biết, anh ấy sẽ làm.
Với sự giúp đỡ của Lục Uyên, công việc kinh doanh của tôi ngày càng khởi sắc.
Với tốc độ hút vàng này, chỉ mấy tháng nữa thôi tôi có thể tiến vào TOP 100 ma nhà giàu nhất khu đông nam mà không gặp trở ngại gì rồi.
Đáng tiếc, tôi không tiết kiệm được đồng nào.
Tất cả số tiền tôi kiếm được đều dùng để gặp Lục Uyên.
“Cô cứ không tiết chế được như này không được đâu.”
Bộ dạng tiêu tiền như nước của tôi cuối cùng ngay cả Mộng Quan cũng không chịu được nữa, anh ta cứ nhắc nhở tôi “Cô đã chết rồi, người ma hai hướng, sao cô cứ đâm đầu yêu một người còn sống làm chi.”
“Ai ai ai yêu đương đâu chứ, tôi chỉ đi nhập hàng thôi.” Tôi ngẩng cao đầu không chịu thừa nhận “Tôi làm việc này là vì sự nghiệp phát triển kinh doanh bền vững của công ty, đây hoàn toàn là chiến lược đầu tư giai đoạn đầu. ”
“Hừm, có nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”
Mộng quan không tức giận “Nói cô cũng như không, cút cút cút mau cút vào đi.”
Lúc giấc mơ mở ra, Lục Uyên đã đợi tôi.
Tôi rất tự nhiên chạy tới, ôm eo Lục Uyên, vùi mặt vào trong ngực anh, ngọt ngào hét lên: “Chồng ơi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook