Nói xong liền ngủ thiếp đi.

Không bao lâu sau, có người đến ngoài sân, nói Hoắc thị mời ta qua đó.

Chuyện này thật kỳ lạ, trước giờ Hoắc thị luôn tránh mặt ta.
Ta đi ra ngoài nhìn một cái bèn hiểu rõ trong lòng.

Đều là người trong cung.
Chắc hẳn là sự hoang đường của Tôn Bân cuối cùng đã kinh động đến Hoàng hậu.

Cũng phải, nam nhân trong Dũng Liệt hầu phủ đều đã tử trận sa trường, chỉ còn lại hai tỷ muội nương tựa lẫn nhau, tỷ tỷ bảo vệ muộn muộii cũng là lẽ thường tình.
Điều khiến ta bất ngờ là, họ không cho ta gặp Hoắc thị, mà lại gặp một vị đạo cô.

Tuổi còn trẻ mà ánh mắt sáng như đuốc, nhìn ta với vẻ sắc bén.

Ta cũng quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng: Quả là một nhân tài.
Nữ quan Phượng Nghi hỏi ta: "Ngươi chính là Hoan di nương?"
Ta khẽ khom người: "Phải."
Nữ quan Phượng Nghi vội vàng nhìn về phía vị đạo cô: "Tĩnh Hư tiên cô, ngài xem."
Vị đạo cô và ta nhìn nhau một lúc, đột nhiên nói: "Đại nhân cho phép ta và nàng ấy nói chuyện riêng."
Tĩnh Hư đạo cô dẫn ta đi vào một gian phòng khách.

Nàng ta nói: "Ta biết ngươi đã tu luyện nhiều năm, cũng không dễ dàng gì, nếu như bây giờ rời đi, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống."
Ta bật cười.

Đã nói rõ ràng rồi, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa.

"Thật là một đứa trẻ có chí khí."
Tay nàng ta đưa tới, lòng bàn tay nắm một lá bùa Thiên Lôi, với khí thế sấm sét đánh xuống.

Ta nhẹ nhàng thổi một hơi, lá bùa Thiên Lôi liền hóa thành tờ giấy vụn, bay đi mất.
Tĩnh Hư đạo cô kinh ngạc nhìn ta, liên tiếp lùi ba bước: "Ngươi, ngươi có đạo hạnh cao như vậy, không lo tu luyện để sớm ngày đắc đạo, vì sao còn muốn nhúng tay vào chuyện nhân gian!"
Ta ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm, ra hiệu cho nàng ta ngồi.
“Ta dạy ngươi một điều, yêu quái mà ngươi không nhìn ra được năng lực, thì chớ nên thử, tuyệt đối không phải thứ ngươi có thể trêu vào."
Nàng ta không ngồi, vẻ mặt kinh hãi nhìn ta.
Ta khẽ cười lắc đầu: "Yên tâm, Thanh Vân Quan khó khăn lắm mới có một thiên tài như ngươi, ta cũng không nỡ để ngươi c.h.ế.t trong tay ta."
Lúc này nàng ta mới ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.
Ta hỏi: "Hoắc hoàng hậu mời ngươi đến, chẳng qua là vì muội muội nàng ấy trừ tà.

Ngươi đã tìm được nguyên nhân chưa?"
Tĩnh Hư nhíu mày.
Ta nói: "Ồ, ngươi không tìm được à? Chỉ là phát hiện trong phủ có yêu quái là ta, liền nhận định ta chính là tai họa?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương