Chính ngọ ngày kế tiếp, vì nghênh đón công chúa giá lâm, Huyền Lăng Vương cho thiết yến ở Tích Ngô đình tại hậu hoa viên. Kính Ảnh giương mắt nhìn công chúa, quả nhiên là hoa lệ tuyệt luân, hết sức xinh đẹp.

Vương gia theo lễ hàn huyên vài câu liền vội vàng rời đi, mọi người cũng đều biết điều chuẩn bị lui ra.

“Kính Ảnh, ngươi lưu lại!” Hàn Kỳ đột nhiên nói, thật ra là chỉ vì không muốn cùng vị công chúa kia một mình đối mặt.

“Dạ!” Kính Ảnh một bộ bạch y, thanh nhã xuất trần. Hắn đứng ở trước án (kiểu bàn dài) thay Hàn Kỳ cùng công chúa rót rượu gắp thức ăn, lại vì bọn họ đánh đàn trợ hứng.

Hàn Kỳ vô cùng buồn chán ứng phó với công chúa, cũng không ngừng liếc về phía Kính Ảnh đang đánh đàn, nghĩ đến nụ hôn nhẹ như hồng vũ đêm qua, như có điều suy nghĩ.

Rượu qua ba tuần (ba lần), Hàn Kỳ bởi vì lo lắng A Đồng, cho nên rời đi một lát.

Công chúa đứng dậy đi đến trước mặt Kính Ảnh, nhìn từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu “Xuy” một tiếng bật cười, “Ngươi…chính là người Hàn Kỳ thích đi?”

Kính Ảnh ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến.

“Thật là thú vị!” Công chúa khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mị nhãn mang tiếu ý dạt dào, “Bị người mình yêu trong một đêm quên sạch, này sẽ là cảm giác gì nha?”

“Công chúa đương nhiên không biết, bởi vì cho dù y ăn ‘Đoạn Tình đan” cũng sẽ không quên công chúa!” Ngụ ý chính là trong lòng y chưa bao giờ có nàng.

“Hảo một bộ nhanh mồm nhanh miệng a!” Công chúa giận quá hóa cười, “Ngươi có tư cách gì cùng ta tranh! Ta có thể làm cho y quan to lộc hậu, hưởng hết vinh hoa. Ta cũng có năng lực vì y sinh con dưỡng cái, để y con cháu dài dài! Ngươi có năng lực cho y cái gì?”

“Đó cũng không phải là y muốn, y muốn, chỉ có thần mới có thể cho y!” Kính Ảnh nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.

“Hừ, thật là chuyện cười! Đừng quên y cũng đã đem ngươi quên sạch, y không hề nhớ rõ ngươi!” Công chúa không ngại phiền ở trên vết thương của hắn sát thêm muối.

“Trí nhớ quên, cảm giác cũng không thể quên được!” Kính Ảnh khẽ mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng nàng đối diện.

“Hảo! Rất tốt!” Công chúa tức giận đến xanh mặt.

Đang muốn phát hỏa, Hàn Kỳ từ xa đi tới, “Như thế nào? Công chúa là đang vì chuyện gì mà tức giận?”

“Tức giận?” Công chúa cười lạnh, “Hàn Kỳ quả nhiên là không giống người thường nha, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng đều là mồm miệng lanh lợi như vậy.”

“Là Kính Ảnh đắc tội công chúa sao?” Hàn Kỳ khẽ nhíu mày.

“Hừ!” Công chúa hừ một tiếng, không nói gì.

“Kính Ảnh, sao lại thế này?” Hàn kỳ xoay đầu lại, chất vấn Kính Ảnh.

“Đường chủ, ta...”

“Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ta chỉ hỏi ngươi phải hay là không phải ”

“... Dạ! Kính Ảnh biết sai rồi!”

“Tốt lắm!” Hàn Kỳ đưa tay cầm lấy bình hoa sứ trắng trên bàn, ném ra ngoài. Trên nền đất ngoài Tích Ngô đình vỡ thành từng mảnh.

Hàn Kỳ lạnh giọng ra lệnh, “Ngươi liền quỳ ở nơi đó, ta không mở miệng, không được đứng dậy.”

“A…” Kính Ảnh biết lúc này là vì đắc tội công chúa, nhưng rõ ràng là vì chuyện tối hôm qua, ai! Chỉ biết không để y xuất hết ngụm khí này, như thế nào cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Kính Ảnh chỉ đành nhận mệnh đi đến ngoài đình, nhấc vạt áo lên, quỳ gối trên mấy mảnh vụn của bình sứ.

Mảnh sứ vỡ vừa mỏng vừa cứng lại cực kỳ sắc bén, cơ hồ như cắt ngay vào hai chân Kính Ảnh, rất nhanh liền huyết nhục mơ hồ, máu đỏ thẫm dần dần rỉ ra, Kính Ảnh phải cắn răng chịu đựng.

Công chúa lúc này cũng có chút kinh ngạc, nam nhân kia ở trước mặt nàng miệng lưỡi lợi hại, dám can đảm châm chọc nàng, thế nhưng ở trước mặt Hàn Kỳ nửa điểm cũng không dám tranh luận, nhu thuận nghe lời tới cực điểm.

Hàn Kỳ đưa công chúa đi, sau trực tiếp trở về Hình Đường, không hề đến xem Kính Ảnh. Từ sau giờ ngọ tới hoàng hôn, Kính Ảnh vẫn quỳ ở đó, vài lần thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng rồi lại mạnh mẽ bảo trì thanh tỉnh.

Trong lúc đó Kính Lăng cũng qua đưa cho hắn một viên thuốc, nói là ngậm trọng miệng có thể hóa giải đau đớn.

Đang nghĩ đến xuất thần, đột nhiên ống tay áo bị người kéo kéo, ngẩng đầu vừa nhìn, A Đồng nhìn mình rưng rưng nước mắt, “Tẩu tử, huynh có đau không a?”

“Không đau!” Kính Ảnh đưa tay xoa nhẹ tóc A Đồng, “Ngoan, A Đồng không khóc!”

“Tẩu tử cũng làm ca ca mất hứng sao?” Thấy Kính Ảnh gật đầu, lại nói tiếp, “Nhưng mà A Đồng cũng thường thường gây rắc rối, ca ca còn chưa có phạt A Đồng!”

“Đó là bởi vì ca ca càng đau lòng A Đồng thôi!”

“Nhưng là tẩu tử…” Lời còn chưa dứt đã bị Kính Ảnh một phen chặn lại, bởi vì hắn thấy Hàn Kỳ đang đứng ở chỗ chưa cách mười thước lạnh lùng nhìn hắn.

Kính Ảnh trơ mắt nhìn Hàn Kỳ quay đầu bước đi. Nghĩ thầm mình tại sao xui xẻo như vậy, Hàn Kỳ y nhất định là đến gọi mình trở về, lại cố tình bị y nghe được hai chữ “tẩu tử” này, hiện tại sẽ không phải để mình quỳ ở đây một đêm chứ?

“A Đồng…”

“Ân?”

“Sau này không được gọi ta là tẩu tử nữa!” Kính Ảnh thở dài, “Nghe thấy không? Bằng không ca ca đệ sẽ lại nổi nóng!”

“A!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đương nhiên, Kính Ảnh cũng không phải ở đây quỳ suốt đêm.

Lúc nửa đêm, nguyên bản Hàn Kỳ đã sớm nên ngủ yên đột nhiên nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Kính Ảnh, không nói hai lời đem hắn ôm ngang trong ngực, xoay người đi vào trong phòng.

Kính Ảnh bị hành động này của y dọa sợ tới mức mất phản ứng, ngơ ngác mặc y ôm mình, ngay cả đau đớn cũng quên hết.

Thẳng đến khi bị Hàn Kỳ một đường ôm vào gian phòng của mình, thả xuống giường, Kính Ảnh mới thật cẩn thận hỏi ra tiếng, “Đường chủ, sao ngươi… Ách!”

Đau nhức từ trên hai chân truyền đến, Hàn Kỳ ở trên thương thế của hắn tay bỗng dùng sức ấn xuống, Kính Ảnh đau đến không khỏi hít một hơi thật sâu.

Còn dám hỏi ta làm sao vậy? Còn không phải bị một tên ngốc từ trên trời giáng xuống biến thành tâm phiền ý loạn, đêm không thể ngủ.

“Nói! Tiếp cận ta rốt cuộc có mục đích gì?” Hàn Kỳ lạnh giọng chất vấn.

“Kính Ảnh không có…” Hàn Kỳ không có giảm bớt lực đạo, ngược lại tăng thêm, Kính Ảnh đau tới cơ hồ muốn ngất đi.

“Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như thế, cố tình để ta gặp ngươi? Ngươi cho ta là người ngu ngốc sao?” Hàn Kỳ sắc mặt so với sương đêm còn lạnh hơn.

“Không phải…”

“Ngươi nếu không phải có mục đích gì, vì sao lại mặc ta đối ngươi như vậy?”

“Không phải, ta... ta... thích...”

“Thích gì? Yêu thích ta sao?” Hàn kỳ không phải không thấy vết thương trên người hắn, chính là chẳng biết tại sao lại không thể khống chế nổi mình, muốn hung hăng gây sức ép người này.

“Ngươi đi theo ta ngày đầu tiên liền hôn trộm ta… Ngươi không cảm thấy yêu thích của ngươi tới quá đột ngột sao?” Ác ý dùng sức ấn xuống, lãnh mắt thấy miệng vết thương rạn nứt tràn ra máu tươi, nhìn thấy biểu tình người nọ bị đau lại ẩn nhẫn, “Như vậy ngươi còn nói ngươi yêu thích ta?”

Kính Ảnh đau suýt nữa không thể ra tiếng, nỗ lực lắc lắc đầu, “Đường chủ, ta thật sự…thật sự thích ngươi…”

“Cho dù ta đối ngươi như vậy?”

Kính Ảnh chịu đựng đau nhức miễn cưỡng ngồi dậy, kéo ống tay áo Hàn Kỳ, đáng thương nhìn y, “Đường chủ, ta thật sự thích ngươi… Ngươi tin ta…”

Hàn Kỳ bị hắn nhìn như vậy, không khỏi tâm niệm hoảng loạn. Cuối cùng chịu thua trận, giống như cam chịu mà thở dài một hơi, thừa nhận… Y mềm lòng.

Hàn Kỳ nhìn vết thương chồng chất trên hai chân Kính Ảnh, càng nhìn càng thấy chướng mắt, không nhịn được bắt đầu hối hận vì hành vi của mình.

Ngoài miệng mặc dù không thừa nhận, một lát sau, rốt cuộc vẫn là lấy thuốc bột ra, động tác thô lỗ giúp hắn rửa sạch băng bó.

Kính Ảnh ngơ ngác mặc y an bài, thầm nghĩ này cũng chuyển biến quá nhanh đi.

“Đường chủ...”

“Ân?” Hàn kỳ thuận miệng lên tiếng, ngay sau đó lại bỗng dừng một chút, hình như đột nhiên hiểu được chính mình đã làm việc điên rồ gì, mạnh mẽ buông Kính Ảnh ra, cúi đầu liền đi ra ngoài.

Kính Ảnh chấn động, vội vàng kêu lên, “Đường chủ!”

Nhưng nghe hắn gọi, Hàn Kỳ càng đi gấp hơn, sau đó chỉ nghe “Bịch” một tiếng, tức khắc đụng vào tường.

Kính Ảnh nín cười không thôi, bất đắc dĩ nói, “Đường chủ, ta vừa rồi chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, bên kia không có đường a.”

Hàn Kỳ phẫn hận trừng mắt liếc hắn một cái, quẫn bách rời đi.

Kính Ảnh nhịn không được trộm lén cười, y thế nhưng cũng có lúc đáng yêu như thế? Rõ ràng một nam tử thành thục tuyệt không có nửa phần mềm yếu.

Bất quá, y quả nhiên đối với ta không phải là hoàn toàn không có cảm giác, nếu không như thế nào lại tâm hoảng ý loạn?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nhị ca, ngươi đây là...” Kính Ảnh vừa vào cửa liền nhìn thấy Kính Lân đang ngồi ở phía trước cửa sổ... trang điểm.

“A! Tiểu Ảnh Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Kính Lân cả người gần như nhào tới trên người Kính Ảnh, “Mau tới nhìn xem nhị ca hôm nay có đẹp không?”

“”... Đẹp... Đẹp!” Kính Ảnh xấu hổ trả lời.

“Này, không chỉ nói miễn cưỡng như vậy thôi chứ?” Kính Lân hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái. Tiếng nói này từng chữ mềm mại dịu dàng tận xương a.

Kính Ảnh nghe được đánh cái rùng mình, nhị ca hắn từ trước đến nay luôn ham thích — phẫn nữ trang. Chẳng qua là hiện tại thế nào lại càng nghiêm túc lên thế?

“Ta nói Tiểu Ảnh Nhi, làm sao ngươi có thời gian rảnh đến nơi này? Vị kia nhà ngươi đâu?”

“Y…gần đây luôn trốn tránh ta, cho nên ta đến chỗ nào, y cũng sẽ không phát hiện.”

“Hả? Trốn ngươi? Không phải là đang lẩn trốn cái gì đi?” Kính Lân nói trúng tim đen.

“Ai biết được? Bất quá ta làm gì đó y cũng ăn rất nhiều a!” Kính Ảnh mỉm cười.

“Nha! Kia ngươi hôm nay đến không phải chỉ vì muốn đến gặp nhị ca chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Kính Ảnh không chút khách khí phủ nhận, “Ta là nghe nói chỗ nhị ca có mật hoa tốt nhất, nghĩ đến cần một ít, A Đồng muốn ăn điểm tâm.”

“Này! Đã có chuyện cầu ta, làm gì không nói dễ nghe chút hả, giả cũng được a!”

“Cùng nhị ca sao cần khách khí như vậy, nhị ca hiểu ta nhất, không phải sao?”

“Đúng a!” Kính Lân bất mãn kéo dài âm thanh, “Chúng ta thương ngươi a, ngươi lại đi đau ngươi khác!”

“Ta có nhiều ngươi quan tâm như vậy, y cũng chí có mỗi ta, ta đương nhiên sẽ đối y thật tốt mới được chứ!” Kính Ảnh theo lý thường đáp lời.

“Đúng rồi, Tiểu Ảnh nhi, thương thế của ngươi đỡ chưa? Ngươi không biết nhị ca có bao nhiêu đau lòng, quỳ thời gian dài như vậy.” Kính Lân khoa trương nói.

“Đã tốt hơn rồi, a? Nhị ca làm sao ngươi cũng biết vậy?”

“Vương gia để chúng ta nghỉ nửa ngày, cho chúng ta coi chừng, sau đó hướng Vương gia báo cáo!”

“…”

“Vương gia nói, ngày đó quá nóng, sợ nắng chiếu hư làn da, cho nên chính mình về phòng trước!”

“…”

“Lại nói, Tiểu Ảnh Nhi hôm đó thật lợi hại, ngươi không thấy công chúa kia bị chọc tức thành bộ dạng gì nữa, thật sự là hả lòng hả dạ!”

“…”

Vương gia a, ngài có thể rất nhàm chán hay không. Bởi vì ngài, thuộc hạ hiện tại đã không còn chút bí mật!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương