Kim Tuế Vô Ưu - Thập Vĩ Thố
-
Chương 7
Người này nhất định là vừa rồi thừa dịp hắn phân tâm g.i.ế.c Chu Thường mà đến gần bọn họ. Nhưng dù hắn phân tâm, có thể lặng lẽ đến gần như vậy, nữ tử này nhất định là cao thủ, hơn nữa cực kỳ giỏi ẩn náu.
“Ngươi là ai?” Giọng hắn âm lãnh.
Giải thưởng vừa treo, nhất định sẽ có những người giang hồ khác tò mò nhắm vào.
Nhưng người dám nhúng tay vào chuyện của Hiệp Khách Sơn Trang và Đại Nội, lại rất hiếm thấy. Mục Nhân Cửu chưa từng gặp người này, đao cũng rất xa lạ.
Nàng ta là ai? Lại là ai phái tới cướp danh sách?
Giang A Nhiễm không trả lời.
Nàng chỉnh lại mạng che mặt, lấy tờ giấy treo thưởng trong n.g.ự.c ra, nghiêng đầu, khách sáo mà nghiêm túc: “Ta nhận giải thưởng, ta muốn Triệu Toàn.”
“Hưu——”
Gần như không do dự, ngay sau đó, Mục Nhân Cửu đã ra tay.
Giang A Nhiễm bĩu môi, cũng không để nàng nói hết câu, người này thật không biết võ đức!
Nàng giơ đao lên, mũi chân trượt về phía sau, đỡ roi dài của Mục Nhân Cửu, sau đó hung hăng vung lên, trường đao mang theo sát khí vô tận, c.h.é.m về phía Mục Nhân Cửu.
Động tác thô bạo, nhưng sát thương kinh người, mỗi một lần, đều nhằm g.i.ế.c người.
Mục Nhân Cửu dùng roi dài quấn lấy trường đao, lui về phía sau.
“Đao Tu La?!” Sắc mặt hắn hơi biến đổi, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Giang A Nhiễm, “Ngươi là người phương nào của Trần Lưu, người luyện Đao Tu La?”
Giang A Nhiễm không trả lời, rút đao c.h.é.m tiếp.
Lúc này nàng đã hoàn toàn không để ý tới Triệu Toàn và “tiền mua quan tài” của nàng, trong mắt chỉ có Mục Nhân Cửu, đôi mắt trong veo sạch sẽ lóe lên sự hưng phấn và vui sướng.
Mười ba năm luyện đao trên núi, chỉ có nàng và sư phụ đánh nhau.
Mười năm trước, sư phụ đuổi theo nàng đánh.
Ba năm sau, nàng và sư phụ đánh nhau, nhưng mỗi lần ra tay tàn nhẫn, sư phụ lại ôm lấy cánh tay bị mất một phần, mắng nàng vô lương tâm, bất hiếu.
Hôm nay, rốt cuộc cũng gặp được một cao thủ, có thể không màng sống chết, đánh một trận thật đã.
Mục Nhân Cửu cười lạnh: “Tự tìm đường chết!”
Hai người với tốc độ cực nhanh, điên cuồng đối chiến.
Lưỡi đao sát khí đằng đằng, roi dài hung hãn, cuốn theo vô số lá rụng xung quanh, mảnh vụn bay tán loạn, cây cối ngã xuống dưới đao khí, roi dài quất rơi đầy lá non.
Trăng lạnh treo cao, khiến màn đêm thêm lạnh lẽo, trận chiến của hai người gần như không thể xen vào người thứ ba.
Mấy người khác do Mục Nhân Cửu mang tới vừa mới bị thương, lúc này nhìn nhau, Mục Nhân Cửu không ra lệnh, bọn họ không biết có nên nhúng tay vào hay không.
Hai người đánh đến không phân thắng bại, đều càng đánh càng hưng phấn, chiêu thức cũng càng lúc càng tàn nhẫn.
“Ầm!”
“Xoẹt xoẹt!”
Đao hung hăng c.h.é.m xuống, c.h.é.m đứt tay áo của Mục Nhân Cửu, trên cánh tay cũng lưu lại một vết máu. Mà bên kia, Mục Nhân Cửu lại đánh rơi mạng che mặt của Giang A Nhiễm.
Hai người đều là kiểu đánh “tự tổn tám trăm, cũng phải g.i.ế.c địch một ngàn”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Giang A Nhiễm trở nên rõ ràng.
Giang A Nhiễm cũng không để ý, lại giơ đao lên, nàng đeo mạng che mặt căn bản không phải vì không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt, không có gì phải giấu diếm.
——Đeo mạng che mặt là vì lâu lắm rồi không tiếp xúc với người ngoài, mắc chứng sợ xã hội.
Ngay lúc thuộc hạ của Mục Nhân Cửu định giơ đao lên giúp đỡ, Mục Nhân Cửu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang A Nhiễm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ vẫn luôn lạnh lùng, lúc này lại dậy sóng.
Oanh!
Trong đầu gần như nổ tung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook