Kim Tuế Vô Ưu - Thập Vĩ Thố
-
Chương 4
"Hả?" Người học việc hoang mang.
"Nàng ta muốn dùng tiền triều đình treo thưởng truy nã Triệu Toàn của Hiệp Khách Sơn Trang." Bạch Lão Nhị mỉm cười.
Người học việc: "!!"
Anh ta cao giọng: "Cao thủ nào chui từ đâu ra vậy? Hay là kẻ ngốc nghếch bị bệnh rồi?"
Tấm truy nã đó từ khi được dán lên, ai ai cũng biết.
Triệu Toàn của Hiệp Khách Sơn Trang phản bội, g.i.ế.c c.h.ế.t mấy người của Hiệp Khách Sơn Trang, trộm bảo vật của Hiệp Khách Sơn Trang rồi bỏ trốn, triều đình treo thưởng một trăm lượng vàng, lấy đầu của hắn ta.
Triệu Toàn là ai?
Là cao thủ nằm trong top ba mươi của Hiệp Khách Sơn Trang, tiếng xấu vang xa!
Hơn nữa, toàn bộ Hiệp Khách Sơn Trang, triều đình và các thế lực khác, đều đang tìm kiếm Triệu Toàn, nếu muốn lấy đầu Triệu Toàn, không chỉ phải đánh bại Triệu Toàn, mà còn phải giành được trước Hiệp Khách Sơn Trang, triều đình và các thế lực khác.
Phải ngông cuồng đến mức nào mới dám nhận án văn?
Bạch Lão Nhị lắc đầu: "Còn tưởng thật sự có vụ làm ăn một trăm lượng vàng, hóa ra chỉ là lừa ta, hại ta lãng phí thời gian, còn bị đập vào chân…"
Nói đến chân, ông ta mới hoàn hồn, sau đó, sự chú ý bị phân tán quay trở lại, cơn đau dữ dội trên chân cũng trở nên rõ ràng, ông ta đột nhiên biến sắc, kêu la thảm thiết: "Á —— đau c.h.ế.t ta rồi!"
Người học việc dìu chưởng quầy, nhưng vẫn còn ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
"Kẻ điên này rốt cuộc muốn mua quan tài cho ai? Lại còn bằng lòng liều mạng như vậy?"
Anh ta lắc đầu, người phụ nữ này đi rồi, e là thật sự không quay lại được nữa.
A Nhiễm rời đi không biết bản thân bị người ta coi là "kẻ điên", nhưng cho dù biết, nàng cũng chẳng quan tâm.
Nàng đang xem án văn truy nã, lẩm bẩm: "Triệu Toàn, Hiệp Khách Sơn Trang, triều đình treo thưởng…"
Nàng mới vừa xuống núi, không quen biết những người này, không rõ thế lực phía sau, cũng không biết những cơn sóng ngầm đang cuộn trào ở Kinh Đô.
Nhưng không sao ——
Trước tiên nhúng tay vào, rất nhanh sẽ hiểu rõ.
Đây chính là tiền mua quan tài của nàng, số tiền này, nàng phải lấy.
A Nhiễm khẽ cười, cất tấm truy nã, kéo thấp vành nón, bước vào con hẻm tối, bóng lưng gầy yếu kiên định, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Biệt viện Thái tử, Kinh Đô.
Bạch Ngọc khó hiểu: "Điện hạ, tại sao người lại cho nha môn dán án văn truy nã? Đây chẳng phải là đánh rắn động cỏ, ép Triệu Toàn phải nhanh chóng chạy trốn sao?"
Người nam tử ngồi trên chiếc giường êm ái ở phía trên, trước mặt bày một bàn cờ nhỏ, đang tự mình chơi cờ.
Gió xuân tháng hai se lạnh, nam tử khoác trên mình áo lông thú, lông trắng muốt ở cổ áo càng tôn lên làn da trắng nõn, ánh nến trong chiếc đèn lưu ly lay động, dung mạo hắn tuấn tú như ngọc, khiến người ta say đắm.
Nghe vậy, Tiêu Hòa Thanh khẽ cười, ngón tay thon dài nhặt một quân cờ đen, giọng nói như nước chảy róc rách, trong trẻo êm tai: "Đánh rắn động cỏ, mới có thể dụ rắn ra khỏi hang."
Tiêu Hoà Thanh nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Hắc Ngọc đã đi rồi sao?”
Bạch Ngọc ngẩn ra, vội vàng gật đầu: “Đã đi ạ.”
Hắn vẫn không hiểu, tay nắm chặt roi bên hông, đầu nghiêng về phía trước: “Điện hạ, tại sao lại treo giải thưởng? Hiệp Khách Sơn Trang giấu rất kỹ, người của chúng ta phải khó khăn lắm mới tra ra được tin Triệu Toàn trộm danh sách. Giờ để nha môn treo giải thưởng, chẳng khác nào nói cho Đại Nội biết chuyện này, Hoàng Thành Chỉ Huy Sứ Mục Nhân Cửu đã nhận được tin, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Đó chính là danh sách, danh sách có thể nắm giữ sinh tử của nhiều người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook