Kim Tiền Bang
Chương 64

CHƯƠNG 64

“Xin hỏi Lãnh huynh, hôm nay Thiên Ý Cốc có chuyện gì đặc biệt vậy?”

Trong đại đường Thiên Ý Cốc, Kim Hàn nghi hoặc hỏi Lãnh Duệ, mà Tiền Tiểu Phi ở bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc tỏ vẻ đồng ý, dù sao hắn cũng muốn biết chuyện gì có thể khiến cả Thiên Ý Cốc náo loạn suốt cả một sáng.

Lãnh Duệ nghe vậy cười khổ: “Cho dù nhị vị không hỏi ta cũng sẽ nói, Thiên Ý Cốc bị trộm ghé thăm.”

“Trộm?”

“Đúng vậy,” Lãnh Duệ gật đầu, “Trân bảo trong khố phòng Thiên Ý Cốc đều bị lục tung lên, mấy món quý giá nhất đều không cánh mà bay sạch.”

Tiền Tiểu Phi nghe vậy kỳ quái hỏi: “Trong cốc canh phòng phi thường nghiêm cẩn, kẻ trộm phương nào có bản sự lớn như vậy? Trừ khi là Diệu…”

Từ đã! Tiền Tiểu Phi nói tới đây liền dừng lại, một dự cảm bất lành dâng lên trong lòng, hắn xoay người nhìn về phía Kim Hàn, mà người kia cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngay sau đó Kim Hàn cũng xác nhận luôn: “Đây là thư do tên đạo tặc lưu lại.”

Giấy trắng mực đen rõ ràng:

Làm bạn với Kim Tiền Bang tức là đối địch với ta, đây chỉ là giáo huấn nho nhỏ thôi, nhớ lấy.

– Diệu Không Không.

Tờ giấy chỉ có hơn hai mươi chữ, mà Kim, Tiền phải mất tới nửa ngày mới đọc xong. N lâu sau, Kim Hàn mới ngẩng đầu lên, áy náy nói: “Không ngờ hai người chúng ta lại mang phiền toái đến quý cốc, thật là…”

Lãnh Duệ thoải mái nói: “Kim huynh không cần phải như vậy, là ta mời nhị vị tới, mọi việc đương nhiên không liên quan tới hai người, muốn trách chỉ có thể trách Diệu Không Không đáng giận kia!”

Tiền Tiểu Phi đứng bên cạnh cảm thấy không ổn: “Nếu họa là do chúng ta gây nên thì chúng ta cũng phải có trách nhiệm. Thiên Ý Cốc mất thứ gì chúng ta sẽ bồi thường thứ đó!” Cũng may tiền bán bí tịch vẫn còn nguyên, Tiền Tiểu Phi hy vọng có thể đền bù phần nào tổn thất.

Không ngờ Lãnh Duệ lại thở dài nói: “Kỳ thực mất đi cũng chỉ là mấy thứ đồ vụn vặt thôi, sư phụ cùng lắm chỉ lải nhải vài câu, chỉ là bức ‘Tuyết sơn kính tùng đồ’ kia… Ai… Có bao nhiêu bạc cũng không mua được a!”

“Thứ kia thật quý giá sao? Là ai họa?” Tiền Tiểu Phi tò mò hỏi.

Lãnh Duệ lắc đầu nói: “Là sư phụ tự mình họa, nhưng đấy cũng không phải điều quan trọng, cái chính là mặt trái bức họa có bút tích của đương nhiệm chưởng môn Tuyệt Hạc Phong.”

Tuyệt Hạc Phong thì liên quan gì? Kim Hàn nghi hoặc: “Các ngươi cùng Tuyệt Hạc Phong không phải đối thủ một mất một còn sao? Tại sao trên tranh của sư phụ ngươi lại có bút tích của chưởng môn bọn họ?”

Lãnh Duệ nghe vậy lại thở dài nói: “Nhị vị có điều không biết, từ trước tới nay sư phụ lúc nào cũng đấu với lão gia hỏa Tuyệt Hạc Phong kia, chính là lần nào cũng đều là đánh ngang tay, số lần sư phụ thắng thật là rất ít ỏi… Khụ, đương nhiên, lão gia hỏa kia cũng chẳng thắng được mấy lần. Bọn họ ước định mỗi lần thua đều phải viết ‘Nhận thua trạng’, mà lần đó là gia sư thắng, cho nên lão gia hỏa kia ngay trên bức họa của gia sư viết ‘Nhận thua trạng’, tuy chỉ có mấy chữ, nhưng sư phụ lại quý như trân bảo, chỉ cần còn ở trong cốc, mỗi ngày đều lấy ra xem… Bây giờ… Ai…”

“Ai…” Kim, Tiền cũng phối hợp với Lãnh Duệ mà thở dài. Xem ra lần này bọn họ gây đại họa rồi, bức tranh kia với chưởng môn Thiên Ý Cốc cũng có ý nghĩa không kém gì chức vô địch World Cup với bóng đá Trung Quốc.

“Xem ra chúng ta có lẽ nên đi thôi, miễn khỏi gây thêm tổn thất gì cho các ngươi nữa, dù sao Diệu Không Không quả thật rất khó đối phó.” Bồi thường không nổi rồi thì đành bỏ của chạy lấy người thôi.

Không ngờ Lãnh Duệ lại kích động nói: “Vạn vạn không thể, ta đã mời hai người ở lại Thiên Ý Cốc mười ngày, sao có thể đổi ý được, đây không phải chuyện đại trượng phu làm!”

Kim, Tiền nghe vậy yên lặng không đáp, bất quá không phải vì cảm động, mà vì trong mắt Lãnh Duệ viết rất rõ câu này: “Sao có thể để một mình bên ta chịu hại, ba ngày nữa Tuyệt Hạc Phong tới đón người nhất định cũng phải ăn đủ, ha ha.”

“Ha, ha, nếu Lãnh huynh thịnh tình như vậy chúng ta đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Tiền Tiểu Phi cười gượng.

Qua sự kiện lần này, Kim, Tiền lại rút ra một chân lý mới: Oan gia, tức là có chết cũng phải lôi thằng kia xuống cùng.

Sau bao chờ đợi mòn mỏi, ngày thứ mười cuối cùng cũng tới, Bạch Lẫm Hạo đúng hẹn tới nhận người. Bởi vì hắn hưng phấn quá độ nên đã không nhận ra thái độ khách sáo cùng vui vẻ khác thường của Lãnh Duệ.

“Nghi thức giao tiếp” chỉ mất khoảng nửa nén hương, Lãnh Duệ mỉm cười tiễn Kim Tiền ra khỏi Thiên Ý Cốc. Mà Kim, Tiền hai người đã hoàn toàn bội phục Lãnh Duệ, sau khi mất “Tuyết sơn kính tùng đồ” lại tới “Thiên Ý, Tuyệt Hạc sơn yêu địa giới phân cát đồ”, “Tuyệt Hạc khấu tạ Thiên Ý đáp cứu chi ân biển” mà vẫn có thể cười tới tao nhã như thế thì quả thật rất kiên cường.

Đáng tiếc là Lãnh Duệ trả giá nhiều mà chả được bao nhiêu, Kim, Tiền chỉ ở lại Tuyệt Hạc Phong có sáu ngày ngắn ngủi. Đương nhiên “lời hứa mười ngày” của Bạch Lẫm Hạo không thực hiện được không phải vì không thấy “Tuyệt Hạc sơn hệ bang phái chí tôn kỳ”, mất “Thiên Ý khấp bái Tuyệt Hạc thi dược chi ân tín”, càng không phải vì “Thâm xuyên tiệm dĩ thượng giai quy Tuyệt Hạc lĩnh địa thừa nhận thư” bị xé, mà là – địch quân vây chặt, mà trên núi không gạo không lương… Hai người không muốn cũng không thể không đi a.

Cũng không biết có phải công chúa nhàn quá hóa dở hơi không, vừa biết hai người ở Tuyệt Hạc Phong liền phái đại quân vây chặt sơn mạch, tuyên bố san phẳng núi bắt người. Trận thế dàn ra chặt tới ruồi còn chả bay lọt.

Ai, cũng may Kim Tiền có sự giúp sức của Bạch Lẫm Hạo liền theo mật đạo trốn xuống núi, sau đó cố tình lộ tiếng gió dẫn đại quân tới nơi khác tìm kiếm, không thì chỉ sợ cả đám phải gặm vỏ cây!

Trải qua hai lần gặp nạn, Kim Tiền đã chắc chắn Tuyệt Hạc sơn phong thủy không hợp cho Kim Tiền Bang đặt tổng đàn, mà Tuyệt Hạc hai phái cũng không thấy nhắc lại việc mời bọn họ lập đại bản doanh gần đó nữa [dám nhắc mới lạ], cho nên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hai người quyết định –

Mồng một tháng ba, xuân noãn hoa khai vạn vật sinh sôi, “Ngân hàng Kim Tiền” long trọng khai trương tại thành Tiêu Dao, pháo đỏ điếc tai, chiêng trống vang trời.

Nhưng thứ gây chú ý nhất là nhân khí. Cái gì Vô Ưu sơn trang, Thiên Ý Cốc, Tuyệt Hạc Phong, Tích Thiện Tự… phàm là người có tiếng trên giang hồ đều tới tham dự. Cũng chỉ có thể như vậy thôi, ai bảo người ta là Kim Tiền Bang đâu!

Lại nhìn chiêu bài do “Thệ ảnh châm” Niếp Hiểu Nhã đích thân dùng gấm Tô Châu chế thành, hành vân lưu thủy tựa thiên công, chỉ có bốn chữ mà ý vị lại thâm trường, là đồ độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Từng ấy người ủng hộ, cho nên việc Tiền bang chủ của chúng ta cười phe phé giữa *** cũng là đương nhiên thôi.

“Tiểu Phi huynh, chúc mừng a!”

“Chúc mừng a, Tiểu Phi huynh!”

Pháo khai trương vừa đốt xong, Lãnh Duệ Thiên Ý Cốc cùng Bạch Lẫm Hạo Tuyệt Hạc Phong cũng tới. Bất quá xét thấy hôm nay là ngày vui, hai người cũng cố gắng hòa thuận.

“Đa tạ nhị vị đường xa tới, Kim Hàn bên trong đã dọn sẵn tiệc rượu, nhị vị thỉnh ăn uống vui vẻ a!” Tiền Tiểu Phi vội vàng dẫn hai người vào trong, vừa nói vừa nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, hắn cũng không muốn khai môn yến của mình thành chiến trường.

Hai người cũng thức thời, an an ổn ổn bước vào đại đường. Nhìn theo hai người, Tiền Tiểu Phi thở dài, ghét nhau rồi còn thích đi cùng làm gì a!

Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không kịp nghĩ nhiều hơn, vì vị khách tiếp theo đã tới cửa.

“Cung hỉ cung hỉ, không nghĩ tới Tiểu Phi huynh đã đủ bạc để mở ngân hàng rồi nha -“

Tiền Tiểu Phi không ngẩng đầu cũng biết giọng nói sang sảng này của là Khổng Tiêu. Chỉ thấy hắn cố ý nhíu mày: “Sao giờ mới tới a, tiểu *** của ta bất quá chỉ cách chỗ ngươi có hai con phố, còn tưởng ngươi không thèm tới nữa chứ!”

“Ha ha, sao có thể!” Khổng Tiêu cười, “Huynh đệ khai ***, ta nào có thể không tới góp vui!”

Tiền Tiểu Phi cũng cười: “Quên đi, lần trước ngươi đã giúp chúng ta, ta cũng không thèm so đo nữa.”

Khổng Tiêu nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Duẫn Sa chỉ hơi tùy hứng chút thôi, lần trước nàng tự tiện dụng quân vây núi đã bị Hoàng Thượng giáo huấn rồi, thời gian tới có lẽ sẽ không tới tìm các ngươi nữa.”

“Cái gì? Giáo huấn?! Vậy chẳng phải nàng càng hận chúng ta?! Thiên a -” Tiền Tiểu Phi khoa trương khóc ầm lên: “Khổng huynh, sau này có chuyện ngươi nhất định phải giúp chúng ta nga!”

Khổng Tiêu cảnh giác nói: “Sao ta lại cảm thấy ngươi mở hàng tại thành Tiêu Dao là để dễ cầu cứu ta nếu Duẫn Sa tới đâu…”

“Nào có! Ngươi nghĩ nhiều rồi! Vào trong đi, Kim Hàn đang tiếp rượu ở đại đường…” Tiền Tiểu Phi vội vàng đẩy nam nhân vào trong.

Tới khi thân ảnh nam nhân biến mất tại đại đường, Tiền Tiểu Phi mới thở phào một tiếng, lấy tay lau mồ hôi trên trán – người này cũng thật nhạy bén đi.

Hai nén hương sau, Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục tiếp khách không ngừng nghỉ, cả người tuy đầy mồ hôi mà trong lòng lại thật ngọt ngào, từ giờ, đây chính là nhà của Kim Hàn cùng hắn.

Ngoài cửa dần vắng người hơn, khách nhân đã tới đủ, Tiền Tiểu Phi xoay người vào trong định hỗ trợ Kim Hàn, không ngờ lại thấy Triệu Ngọc Phong lo lắng chạy ra.

“Đại, đại chưởng môn, không tốt rồi!” Nam nhân kinh hoảng kêu.

“Sao vậy?” Tiền Tiểu Phi vội vàng hỏi.

“Cái này… hai người Thiên Ý Tuyệt Hạc lại đánh nhau nữa!”

“Gì?! Lại nữa?!” Tiền Tiểu Phi trợn trắng mắt, “Nhị chưởng môn đâu? Chẳng phải hắn ở đại đường đãi khách sao?”

“Nhị chưởng môn đã sớm biến mất rồi, hắn nói nhiều người nhìn nhức đầu!”

Gì chứ?! Tên này… Tiền Tiểu Phi tự thề với lòng tối nay phải cho chàng đẹp mặt, nói: “Đi, ta với ngươi vào xem!”

Triệu Ngọc Phong nghe vậy lập tức thả lỏng người: “Không hổ là đại chưởng môn!”

“Không có gì không có gì.” Có người khen đương nhiên phải phổng mũi, Tiền Tiểu Phi thiếu chút nữa bay luôn lên trời.

“Đúng rồi, chưởng môn, ngoại trừ hai tên đang đánh kia, trong đại đường vẫn còn chuyện khác cần ngài xử lý nũa.” Triệu Ngọc Phong vội vàng chạy về phía đại đường.

“Chuyện gì cũng không cần phải lo, cứ để cho chưởng môn ta!” Tiền Tiểu Phi chạy theo.

“Ta biết không gì làm khó được sư phụ mà! Cũng chỉ là một nữ tặc thôi!” Triệu Ngọc Phong vẫn tiếp tục đi.

“A?! Nữ, nữ tặc?!… Ta nghĩ mình nên ở ngoài này thêm một lát nữa…” Tiền Tiểu Phi lập tức đứng lại, xoay một trăm tám mươi độ, té khẩn về hướng ngược lại.

Dùng tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cửa, Tiền Tiểu Phi mới hít sâu một hơi, thảo nào nãy giờ hắn vẫn thấy thiêu thiếu mà, hóa ra là chưa gặp Trịnh Ngân Tử! Lúc cần nhất thì không tới là sao!

Bất quá Tiền Tiểu Phi tuy nghiến răng nghiến lợi chửi thầm nhưng cũng vẫn cảm thấy kỳ quái, sự kiện lớn như vậy sao có thể vắng người kia a?

“Là Tiền bang chủ sao?” Giọng nói chợt vang lên làm Tiền Tiểu Phi giật mình.

Hắn vội ngẩng đầu lên, trước mắt là mọt người trẻ tuổi lạ mặt: “Các hạ là…”

“Tại hạ Tiểu Lục, Trịnh Ngân Tử là chưởng quầy của chúng ta.” Người tới tự giới thiệu.

“Thì ra là thế, ta đang muốn hỏi chưởng quầy của các ngươi sao còn chưa tới đâu.” Tiền Tiểu Phi tràn trề hy vọng.

“Nga, là như vậy, bảo khố của Trấn Quốc tướng quân đêm qua bị cướp sạch không còn một mẩu, chưởng quầy của chúng ta đã dọn đồ tới đó điều tra rồi. Hắn nhờ ta chuyển lời tới ngươi, nói hôm nay không tới được, ngày khác sẽ tặng lễ sau.”

Nam nhân nói xong liền rời đi, để lại một mình Tiền Tiểu Phi ai oán khóc thầm. Hắn chưa bao giờ hy vọng gặp Trịnh Ngân Tử như bây giờ a! Không có y thì ai ngăn Diệu Không Không giờ? Sao lại trùng hợp vậy trời, tặc nào lại đi trộm kho của Trấn Quốc tướng quân chứ…

Từ từ! Trùng là trùng chỗ nào? Tiền Tiểu Phi giật mình, trộm bình thường làm sao vào được nhà Trấn Quốc tướng quân, có gan lại có đủ kỹ xảo làm việc này trừ nữ nhân kia còn ai nữa!

Ô ô ~~ Sớm biết thế lúc bị nhốt ở Tích Thiện Tự đã không nói cho Diệu Không Không biết nhược điểm của Trịnh Ngân Tử là “Có đại sự nhất định phải tới”! Giờ hay rồi, gậy ông đập lưng ông luôn rồi!

Nghĩ nghĩ, Triệu Ngọc Phong đã lại chạy ra.

“Đại chưởng môn, đại đường sắp nát bét tới nơi, ngươi còn không mau vào!”

Tiền Tiểu Phi cảm thấy đầu sắp nổ tung, hắn đơn giản ngồi bệt xuống đất gào ầm lên: “Cứ cho bọn họ đánh đi! Đánh đánh chút cũng náo nhiệt! Lão tử mặc kệ!”

Không ngờ Triệu Ngọc Phong cũng ngồi xuống, ôn nhu nói: “Chưởng môn không muốn quản thì đừng quản, cứ giao cho đệ tử là được…”

Tiền Tiểu Phi nghe vậy cảm kích cầm tay nam nhân: “Ngọc Phong… Ngươi…”

“Hư – chưởng môn, ngươi cái gì cũng không cần nói,” Nam nhân nhiệt tình nhìn vào đôi mắt Tiền Tiểu Phi, nhẹ giọng: “Chỉ cần ngươi trả cho chúng ta bảy ngàn lượng bạc, chúng đệ tử Kim Tiền Phong sẽ vì ngươi lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không hai lời!”

“Ân… Cái này… Khụ… Ta đi tìm nhị chưởng môn…” Tiền Tiểu Phi nói xong vội vàng chuồn.

Triệu Ngọc Phong quyết không chịu buông tha: “Đại chưởng môn, ngươi có nghe ta nói không a! Kim Tiền Bang sắp đói cả đám rồi -“

Tiệc mở cửa “Ngân hàng Kim Tiền” vẫn còn đang “náo nhiệt vui vẻ” tiếp tục.

Vì ngươi muốn báo thù, ta càng phải đi theo ngươi, ta tin mình có thể dùng phương pháp hoàn mỹ nhất để báo thù! – Tứ đại môn phái đều biến khỏi giang hồ, câu nói đùa của Tiền Tiểu Phi khi vừa ra khỏi Xuân Phong Môn đã trở thành hiện thực. Chuyện này, chỉ có thể quy cho vận mệnh.

Thành Tiêu Dao, tòa thành hai người vốn chỉ muốn chạy qua chơi chơi, cuối cùng vì đủ mọi duyên cớ mà trở thành nhà bọn họ. Chuyện này, cũng là vận mệnh đi.

Mỗi thời đại trong giang hồ đều có một kẻ đứng đầu sóng ngọn gió. Hôm nay là Kim Tiền Bang, ai biết ngày mai sẽ lại là kẻ nào. Kỳ thực cần gì quản là Trương Tam hay Lý Tứ, bất quá cũng chỉ lại là một đoạn truyền kỳ.

Tây tử hồ bạn trà sơ thục, ôn nhuận noãn lô hương như cố.

Văn nhân ỷ song ngâm phong vũ, mặc khách thiển tiếu đàm giang hồ.

– Hoàn –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương