Kim Tiền Bang
-
Chương 55
CHƯƠNG 55
“Thí chủ nghĩ kỹ chưa?” Hòa thượng nóng ruột nói, “Hay muốn bỏ qua cơ hội chuộc tội này?”
“Nói trước nghe coi đi.” Tiền Tiểu Phi không thể làm gì hơn là tùy lão hòa thượng dắt mũi.
“Lão nạp nghe nói khi bang chủ diệt Cổ Vận có thuận tay cầm đi một thứ, không biết có thể giao cho lão nạp không?”
Nguyên lai vẫn vì [bí sát phương]! Tiền Tiểu Phi bất lực thở dài. Bởi vì tò mò mà trăm phương ngàn kế lấy được, giờ mới thấy là mối họa khôn lường. Bất quá xem lão hòa thượng nói như vậy, hẳn là chuyện hắn cùng Kim Hàn chôn bí tịch chưa lộ ra ngoài.
Vậy cứ giả ngu đi đã.
“Ta không hiểu đại hòa thượng nói gì, khi chúng ta rời khỏi Cổ Vận quả thật không cầm theo cái gì a. Hơn nữa Cổ Vận cũng không phải bọn ta diệt…”
“Ba!”
Tiền Tiểu Phi chưa nói xong đã thấy má trái nóng bỏng, nhìn lại, trong tay lão hòa thượng từ khi nào đã có một cái roi!
“Chơi xấu!” Tiền Tiểu Phi vô cùng ủy khuất! Đáng ra phải như thế này: Người xấu hỏi người tốt mấy câu, người tốt không nói, người xấu cưỡng bức dụ dỗ, người tốt vẫn không nói, cuối cùng mới bị đánh tả tơi! Nào có ai vừa gặp đã quật! Hơn nữa còn xuống tay độc ác như vậy!
“Ta không dư hơi đùa với ngươi, cho nên ngươi cũng thức thời chút đi.” Lão hòa thượng đã sớm vứt lớp da người đi, hóa thân thành ác quỷ ghê tởm. [ít nhất là trong mắt Tiền Tiểu Phi]
“Những lời này đáng ra phải nói trước khi đánh người chứ?” Tiền Tiểu Phi vẫn tiếp tục ủy khuất, “Ngươi đầu tiên phải nói là ‘Nếu không nói cho ta biết bí tịch ở đâu, ta sẽ dùng roi’, sau đó bảo ta chọn a! Như thế này chẳng phải ta có nói ra bí tịch ở đâu cũng đã bị…”
“Ba!” Thêm một roi nữa, ngắt lời Tiền Tiểu Phi, đồng thời cũng đánh tỉnh hắn.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình không phải đang đối mặt với Chu Duẫn Sa tùy hứng mà đơn thuần, cũng không phải Diệu Không Không kiêu ngạo, càng không phải Điền Ngật Thư ngốc nghếch, mà là Pháp Giới! Là kẻ tâm ngoan thủ lạt từng làm cho Kim Hàn bị thương nặng, dẫn đầu tứ đại môn phái tới tiêu diệt toàn bộ Xuân Phong Môn!
Có lẽ mọi chuyện trải qua quá dễ dàng, khiến hắn lầm lẫn, nghĩ rằng cái gọi là nguy hiểm trên giang hồ chẳng qua là một loại trò chơi, cho nên hắn cũng dùng thái độ vui đùa mà đối mặt. Nhưng bây giờ, Tiền Tiểu Phi có thể cảm nhận rõ ràng lệ khí trên người Pháp Giới!
“Còn nói linh tinh, sẽ không chỉ đơn giản là roi đâu.” Pháp Giới cười lạnh, “Ta có thể làm gì ngươi nhỉ, Tiền bang chủ nói xem coi?”
Không để ý tới lời mỉa mai của lão hòa thượng, Tiền Tiểu Phi mím môi cố gắng phân tích tình huống trước mắt. Nếu mình không nói ra chỗ chôn bí tịch, vậy chắc chắn phải ăn không ít đau, thậm chí chưa chắc đã có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai; nhưng nếu nói ra hòa thượng có tha cho hắn không? Tiền Tiểu Phi cảm thấy chuyện này còn xa vời hơn.
Tiền Tiểu Phi yên lặng suy nghĩ. nhưng lão hòa thượng lại không được kiên nhẫn như thế. Roi liên tiếp hạ xuống như mưa rơi trên người hắn, trước ngực, cánh tay, cổ, không nơi nào tránh được. Mảng da thịt trước trán còn bị nước lạnh tẩm nhập, đau thống tâm can.
“Đừng, đừng đánh…” Tiền Tiểu Phi dùng hết khí lực toàn thân mới nói được mấy câu này, vết roi dày đặc trên người làm cho mỗi câu nói cũng như đều động tới miệng vết thương.
“Rốt cục muốn nói?” Hòa thượng khinh miệt nhìn Tiền Tiểu Phi, tựa hồ sớm đoán được kết quả này, hoặc nói là, đây là kết quả hắn muốn.
“Ta…” Một chữ ta vừa xuất khẩu, vô số hình ảnh những nhân vật anh hùng hiện lên trong óc Tiền Tiểu Phi. Hoàng Kế Quang xả thân lấp lỗ châu mai, Khâu Thiếu Vân bất động thiêu thân, Giang tỷ đối mặt khổ hình vẫn giữ nguyên đại nghĩa… Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi khẽ cắn môi: “Ta… nói.”
Không phải hắn không có cốt khí, cái gọi là hiên ngang lẫm liệt ấy chẳng qua vì họ có niềm tin bất di bất dịch với chủ nghĩa cộng sản, với dân tộc Trung Hoa! Mà hắn, đối với bí tịch chẳng có cái gì gọi là niềm tin mà đối với chính mình cũng không có gì tin tưởng, cho nên Tiền Tiểu Phi lựa chọn làm theo câu ngạn ngữ “Kẻ thức thời là tuấn kiệt.”
Pháp Giới hiển nhiên hài lòng với biểu hiện của Tiền Tiểu Phi, rốt cuộc cất roi da đi, chờ nam nhân cung khai.
“Chuyện này… Bí tịch đã bị hủy từ lúc Cổ Vận yên diệt…” Mới nói tới đây, Tiền Tiểu Phi liền thấy hòa thượng giơ roi lên, vội vàng nói, “Ta không lừa ngươi! Thật sự! Ngươi chẳng phải cũng không tìm thấy gì trên người ta sao?”
“Nhưng cũng có thể ở trên người Kim Hàn chứ? Tên kia hẳn là môn chủ vô dụng chết dẫm của Xuân Phong Môn?” Nói tới đây, hòa thượng cười khinh khỉnh.
Tiền Tiểu Phi cắn chặt răng, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, cuối cùng mở miệng: “Tên kia chẳng qua là người hầu của ta, ai chẳng biết Kim Tiền Bang do một tay ta lập nên, nếu thực sự có bí tịch, ta sao có thể để cho một ngoại nhân giữ?”
Hòa thượng không nói gì, Tiền Tiểu Phi biết lời mình nói thật sự trúng ý lão gia hỏa này, tiếp tục cố gắng: “Cho nên ta thật sự không có bí tịch.”
Hòa thượng cười lạnh: “Thí chủ chẳng lẽ nghĩ ngươi không có bí tịch thì ta sẽ thả ngươi?”
Tiền Tiểu Phi đương nhiên không trông cậy vào chuyện đó, hắn vội vàng đáp: “Không, dù sao cũng thật vất vả mới thấy bí tịch, sao có thể bỏ qua dễ dàng đâu. Lúc ấy ta mất ba ngày ba đêm đọc thuộc lòng, chính là sau này đại thủy bất ngờ xảy ra, trong lúc lẩn trốn ta mới phải vứt bỏ bí tịch, may mà tuy rằng bí tịch bị nước lũ hủy, nhưng ta cũng đều đã ghi tạc trong đầu. Sư phụ nếu không chê, ta có thể viết cho ngươi.”
Lúc đầu, vẻ mặt hòa thượng cũng bình tĩnh, nhưng khi nghe tới câu cuối cùng Tiền Tiểu Phi nói, lại cười tới âm ngoan: “Ngươi chẳng lẽ cũng định nói rằng bí tịch kia dùng thứ chữ cổ quái không phải của người Trung Nguyên viết đi.”
Lời Pháp Giới nói khiến Tiền Tiểu Phi lạnh sống lưng, hắn quả thật muốn dùng lại cách đã lừa Điền Ngật Thư, nhưng tịa sao hòa thượng này lại biết? Chẳng lẽ… Hình ảnh thi thể Điền Ngật Thư hiện lên trong đầu Tiền Tiểu Phi, hắn tròn mắt nhìn hòa thượng, kẻ này thật sự lãnh huyết tới mức mặt không đổi sắc giết chết đồng bọn của mình.
Pháp Giới nhanh chóng giải đáp câu hỏi này của Tiền Tiểu Phi. Chỉ thấy hắn lôi một tập giấy Tuyên Thành từ trong người ra, ném bốp một cái vào mặt Tiền Tiểu Phi: “Thứ rác rưởi này chủ có thể lừa tên ngu ấy thôi!”
Đám giấy rơi xuống đất, Tiền Tiểu Phi nhìn theo, không khỏi choáng váng. Chẳng phải kia chính là [Tập truyện cổ tích] mình viết cho Điền Ngật Thư sao? Không còn gì để nghi ngờ, kẻ giết Điền Ngật Thư chính là Pháp Giới!
Tim Tiền Tiểu Phi đật mạnh. Hắn thật sự sợ hãi, là loại sợ hãi từ trong cốt tủy mà từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng gặp qua. Chỉ một giây không chú ý thôi là có thể bị giết, không, không hề, lần này không hề giống ngàn lẻ một đêm!
“Ta từng được nghe, bí tịch kia vốn viết bằng Hán tự, chỉ cần là người biết chữ liền có thể đọc được, cho nên Tiền bang chủ có muốn nói thật hay không đây?”
Cố trấn áp từng trận run rẩy trong lòng, Tiền Tiểu Phi ra vẻ thoải mái nói: “Đầu óc tên Điền Ngật Thư kia làm sao có thể sánh với sư phụ, mấy cái kỹ xảo mèo cào này của ta có thể lừa hắn, sao dám bêu xấu trước mặt sư phụ đâu?”
“Ý ngươi là…”
“Cho ta giấy cùng bút, lần này ta viết bí tịch thật.” Tiền Tiểu Phi vừa nói vừa cố nhớ lại mấy câu trong [bí sát phương].
“Ngươi chỉ đọc thôi là được rồi, ngươi có đầu, ta cũng có.” Hòa thượng quả thật giảo hoạt, thà rằng tự mình nhớ chứ không muốn viết lại trên giấy, quyết không để một cơ hội nào để bí tịch lọt ra ngoài! Tiền Tiểu Phi hoàn toàn có lý do để tin tưởng, ngày mình nói ra hết thảy mọi thứ cũng chính là ngày giỗ của mình!
Dù sao cũng không lo được nhiều như vậy, Tiền Tiểu Phi giờ chỉ có thể lừa dối qua cửa, vội vàng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, loại đầu tiên là Chậm Khát Tán, gồm ba tiền nhu chậm huyết, năm tiền cúc hoa, hai tiền cẩu kỷ, một lượng ái hao thảo, một gốc thạch ngọc hoa, nghiền nát thêm nước đun bốn canh giờ, sau đó cô đặc lại. Độc này trông như một viên dược hoàn màu đỏ, nhưng vừa pha vào nước sẽ thành vô sắc, sát nhân vô hình.”
“Thật sao?” Lão hòa thượng vẫn còn nghi ngờ.
“Đương nhiên, không tin đi làm thử!” Tiền Tiểu Phi nói như thật.
Kỳ thực đương nhiên không làm được đi! Tiền Tiểu Phi hắn không phải Trương Vô Kỵ, đọc một lần là mãi không quên! Chẳng qua là đem một đống tên thuốc mơ mơ hồ hồ còn nhớ được soạn lại, nói lung tung một hồi thôi. Đương nhiên cũng không tới nỗi sai nhiều lắm, bởi nếu thái quá hẳn sẽ làm người khác hoài nghi. Chỉ cần bịa thêm mấy cái phối liệu vốn không có trên đời, tỷ như cái gì thạch ngọc hoa, vậy lão hòa thượng có ngồi cả đời cũng không biết sai chỗ nào.
Hòa thượng ngồi tụng nửa ngày, thật lâu sau mới nói tiếp: “Loại sau đi.”
“Loại dược thứ hai tên Thất Huyết Phấn, hai tiền nhu ngưu giác, ba tiền oa cự, năm tiền lộc nhung, một tiền bạch ngân thảo, trộn lẫn nghiền thành bột là được. Khi dùng có thể hòa vào nước hoặc cho vào trong lửa…”
“Loại thứ ba tên Thanh Nhân Đan, nhu…”
“Thứ tư Bách Độc Túy…”
“…”
“Thứ chín Cổ Tiễn Cam…”
“…”
Tiền Tiểu Phi cố ý nói thật nhanh, không cho hòa thượng có cơ hội đặt câu hỏi, hắn cũng không tin một tên hòa thượng sắp xuống mồ có thể nhớ được nhiều như vậy! Hơn nữa hắn muốn đặt cược, cược xem hòa thượng có tin hắn thật sự nhớ rõ bí tịch, thậm chí thật sự đang đọc bí tịch hay không!
Rốt cuộc, lão hòa thượng đầu hàng.
“Hôm nay tới đây thôi, hôm sau ta lại tới.”
“Từ đã!” Tiền Tiểu Phi gọi Pháp Giới lại, “Ngươi không cởi trói ta ngủ thế nào a!”
Không ngờ hòa thượng thản nhiên cười: “Từ hôm nay trở đi đành phiền toái bang chủ ngủ đứng. Dù sao ngươi có thể diệt cả tam đại môn phái, làm sao ta có thể bất cẩn đây, ta cũng không muốn hôm nào đó mất cái mạng nhỏ này luôn!”
Hòa thượng cứ như vậy cười khẩy bước ra ngoài.
TMD! Tiền Tiểu Phi ức chế chửi ầm lên. Tên hòa thượng này không phải người!
Ngày đầu tiên đã khó khăn như vậy, liệu hắn có đợi được Kim Hàn không? Tiền Tiểu Phi không chắc nữa. Ảo não cố sức giãy dụa cổ tay, nhưng dây chỉ càng buộc chặt hơn.
Kháo, đau thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook