Kim Phong Ngọc Lộ
-
Chương 4
Nói một tí về Từ gia, Viện quân Thẩm Kính Đình là khào tử, ba công là anh em ruột: Đại gia Trấn Bình hầu Từ Trường Phong, Nhị gia Thượng thư Hình bộ Từ Yến Khanh, cuối cùng là Tam gia Từ Tê Hạc. Trắc Phi Từ Anh Lạc (tự Quân Nhi) là con riêng của Từ Trường Phong, sau đó đến Từ Bảo Chương, cuối cùng là hai anh em sinh đôi Từ Nguyên Tiếp và Từ Nguyên Hành. Chi tiết mọi người có thể đọc bộ Tam hỉ để hiểu rõ hơn.
***
Trong lúc Từ Bảo Chương ngây người, hộ vệ Từ phủ và gã sai vặt đã chạy tới nơi, “Thiếu gia! Người… người sắp hù chết Mê Hồ rồi, nếu người xảy ra chuyện gì…” Mê Hồ nào ngờ mới đi mua hạt dẻ ngào đường một chốc mà thiếu chút nữa đã không còn nhìn thấy thiếu gia nhà mình, lập tức sợ tới hồn phi phách tán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Ta không sao, không có chuyện gì, ngươi đừng khóc. Vừa rồi nhờ có… Ôi chao?” Thiếu niên mới an ủi hạ nhân vài câu, ai biết vừa quay đầu lại ân nhân cứu mạng đã xoay người chạy đi.
Từ Bảo Chương vội giơ tay cũng không kịp bắt lấy hắn, trơ mắt nhìn ống tay áo thâm sắc trượt khỏi lòng bàn tay mình, “Chờ đã, chờ –” Y giơ tay lên, còn chưa kịp đuổi theo nửa bước đã bị thị vệ giữ chân lại.
Từ Bảo Chương áng chừng bước chân, hướng về phía kia hô hai tiếng “Này”. Nam nhân đang vội vã rời đi có hơi bất ổn mà lảo đảo một chút, cuối cùng thiếu niên đành nhìn theo thân ảnh kia dần lẩn vào giữa biển người mênh mông.
Thị vệ chặn phía trước, cung kính ôm quyền nói, “Thiếu gia, nơi này không thích hợp ở lâu, mời theo chúng ta mau chóng hồi phủ.” Có tội phạm ẩn thân nơi kinh thành, còn dám ra tay với Từ thiếu gia, ảnh hưởng của việc này có thể lớn có thể nhỏ, khẩn cấp nhất trước mắt vẫn là an nguy của chủ nhân.
Từ Bảo Chương biết sự tình nặng nhẹ, cũng không làm khó người khác, chỉ là trước khi rời đi cứ liếc mắt về hướng kia lưu luyến không rời.
Nam nhân mang mặt nạ đi đường vội vàng, dần dần người chung quanh càng ngày càng ít, sau khi dừng lại hắn mới chậm rãi quay người, lặng im mà nhìn về hướng mình vừa đi tới.
Cặp mắt kia chìm trong bóng tối, soi rọi ánh đèn đuốc lẻ loi, bốn phía náo náo nhiệt nhiệt, chỉ có quanh người hắn là lạnh lẽo cô tịch. Dưới ống tay áo, bàn tay mới vừa nắm lấy tay thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn, lòng bàn tay phảng phất như còn lưu lại từng tia nóng ấm…
Người hầu không biết từ chỗ nào đi ra, lặng lẽ đứng phía sau nam nhân. Lý Vân Tễ vẫn không quay đầu lại, âm thanh khàn khàn truyền tới từ sau mặt nạ, “Người.”
“Hồi bẩm Vương gia, trong ba kẻ đào tẩu đã bắt sống được hai, một tên trong đó, Thập Nhất không cẩn thận nặng tay…” Vừa bẩm báo người hầu vừa nhấc mắt, “Thuộc hạ tới chậm, cứu giá bất lực, xin Vương gia trách phạt.”
Lý Vân Tễ phất phất tay, người hầu hiểu được ý, chắp tay nói, “Hai tên sống sót kia, thuộc hạ đã sai người áp giải tới Hình bộ, giao cho nha môn xử trí.”
Trước khi lui ra, người hầu lại liếc mắt nhìn tấm lưng kia một lần — có phải hắn nhìn sai rồi không, lỗ tai Vương gia, hình như có chút hồng…
Lại nói, Từ Bảo Chương thật vui sướng cầm một ngàn lượng trở về Từ phủ, không biết rằng ở nhà hai vị phụ thân đã sớm biết tin tức, sốt ruột chờ y trong tiền đường Từ phủ.
Đêm khuya, Từ phủ đèn đuốc sáng choang, hạ nhân canh giữ bên ngoài tiền đường, người nào cũng câm như hến. Bất thình lình nghe bên trong truyền ra một tiếng “Quỳ xuống.”
Chỉ thấy trong nội đường “Bịch” một tiếng, thiếu niên ngoan ngoãn quỳ gối. Nhìn trước mặt y, Viện quân Từ gia đứng chắp tay, vị Thẩm thị này tuổi vừa qua nhi lập, dung mạo thanh dật tuấn nhã, nhìn bộ dạng cực kỳ ôn nhu dễ nói chuyện. Nhưng mà xưa nay người càng ôn hòa, một khi phát giận thì dù có là Thanh thiên Đại lão gia của Hình bộ cũng không dám dễ dàng lên tiếng.
Từ Bảo Chương quỳ trên mặt đất, âm thầm chớp mắt vài cái với Nhị gia đang ngồi một bên. Hai phụ tử chưa kịp trao đổi tin tức thì Viện quân đã quay qua bình tĩnh nói, “Nhìn Nhị phụ thân của ngươi làm gì?”
Vốn phải biết Nhị gia Từ gia cực kỳ cưng chiều nhi tử, lúc này cũng không nhịn được nói giúp vào, “Tiểu Quân, Viên Viên xuất môn đã thông báo trong nhà, hộ vệ và hạ nhân cũng đi theo. Chuyện xảy ra tối nay, muốn trách thì phải trách thủ vệ kinh thành giám sát bất lực, kẻ nào cũng trà trộn vào được, hiện tại nhóm đạo tặc này đã bị nhốt hết vào đại lao, bảo đảm ngày mai sẽ cho Tiểu Quân một câu trả lời.”
Từ Nhị gia vừa nói, Từ Bảo Chương liền gật gật đầu. So với quá khứ thì dân phong triều đại này đã mở ra, đặc biệt ở kinh thành, nữ tử khuê phòng có thể xuất môn cùng thủ vệ và hạ nhân, tuy rằng thân phận khào tử quý giá nhưng mấy lão gia Từ gia ngược lại cũng tính là rất khai sáng, chưa bao giờ hạn chế nhi tử phải ở trong nhà.
“Lại nói, hôm nay Viên Viên cũng đã chịu kinh sợ và oan ức, không phải đủ rồi ư.” Từ Nhị gia tự cảm thấy lời mình nói vô cùng có đạo lý, vội đứng lên khỏi chỗ ngồi đỡ thiếu niên dậy, “Đừng quỳ, đừng quỳ, mau đứng lên –”
“Ồ!” Từ Bảo Chương vui vẻ đáp một tiếng, vừa muốn đứng dậy thì đằng trước đột nhiên phát ra tiếng “Hừ” nhẹ.
Một tiếng hừ lạnh, một lớn một nhỏ này ai nên ngồi liền trở lại ngồi, nên quỳ thì tiếp tục quỳ.
Hai phụ tử mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cuối cùng Nhị lão gia nhìn xà nhà, Từ Bảo Chương nhìn mặt đất, một bộ khiêm tốn thụ giáo, rầu rĩ nói, “Cha, Viên Nhi thực sự không biết… đến cùng là Viên Nhi đã làm gì sai?”
Thẩm Kính Đình liếc mắt nhìn gã sai mặt, Mê Hồ nơm nớp lo sợ bước tới, nhìn cũng không dám nhìn thiếu gia nhà mình lấy một cái, lôi ngân phiếu cất giấu trong lồng ngực ra, còn chưa chờ Viện quân hỏi đã bịch một phát quỳ xuống nói, “Hồi, hồi Viện quân, tiểu nhân biết sai rồi, là tiểu nhân không bảo hộ được thiếu gia, không ngăn cản thiếu gia, để thiếu gia bán mất tranh chữ của Nhị lão gia –”
Thẩm tra cũng không cần thẩm tra, chỉ nghe gã sai vặt nói ào ào một đống, Từ Bảo Chương không ngừng kéo kéo hắn nhưng cũng không làm được gì, cuối cùng chuyện nên nói Mê Hồ đều nói hết, chuyện không nên nói cũng nói luôn rồi.
Viện quân chuyển mắt qua nhìn nhi tử, bình tĩnh hỏi, “Lần này ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Từ Bảo Chương đi chơi không sai, nhưng y không chỉ mù quáng tham gia trò vui, còn đem bán cả tranh chữ của phụ thân y. Từ Bảo Chương ham chơi thành tính, bởi vậy mới rước lấy đại họa, Thẩm Kính Đình nghe nhi tử có chuyện tay chân đều nguội lạnh cả đi, bây giờ thấy y xách đuôi về, sau khi tảng đá lớn trong lòng được thả xuống thì cơn lửa giận lại tự nhiên sinh ra.
Chỉ nghe y tức giận nói, “Từ nhỏ ba vị phụ thân của ngươi đã sủng ngươi, nhìn xem, sủng ngươi tới mức không sợ trời không sợ đất. Tính cách ngươi ham chơi, ngày thường cũng thôi, hôm nay lại đưa tới họa sát thân, hại cha ngươi phụ thân ngươi lo lắng như vậy, ta bảo ngươi quỳ xuống ngươi còn dám hỏi ta mình làm sai chỗ nào. Ngày hôm nay ngươi may mắn gặp quý nhân giúp đỡ, có điều nếu cái tính tình kia còn không sửa, mai này ai biết ngươi còn có thể kéo họa gì tới.”
Mỗi một câu này đều làm cho Từ Bảo Chương càng nghe càng cảm thấy xấu hổ. Giờ y mới hiểu được, y bán bức tranh là chuyện nhỏ, gây rắc rối là chuyện lớn, nhưng quan trọng là… còn khiến mấy vị phụ thân lo sợ vì y, thực sự bất hiếu. Cho nên, thiếu niên liền quỳ tại chỗ lạy một cái, ngoan ngoãn nhận sai, “Phụ thân, cha, Viên Viên biết mình làm sai rồi, thỉnh phụ thân và cha trách phạt.”
Từ Nhị gia nghe nói bức họa mình muốn dâng cho Kim thượng trong lễ vạn thọ năm nay bị bán đi, lại còn chỉ có một ngàn lượng, gương mặt tuấn tú đanh lại một phát, nhưng vẫn là đau lòng nhi tử nhiều hơn, “Viên Nhi biết sai là tốt rồi, trách phạt thôi thì…”
Thẩm Kính Đình gọi một tiếng, “Nhị gia.” Từ Yến Khanh lập tức đổi giọng, “Toàn bộ đều tùy cha ngươi.”
Thẩm Kính Đình thấy thiếu niên thật lòng nhận sai, sắc mặt hơi bớt giận, nhưng phạt nhi tử lại không chút nào nương tay, “Hôm nay liền phạt ngươi quỳ ở đây một đêm, cấm túc nửa tháng, sao chép ba lần “Lễ ký”.” Nhìn thấy Từ Bảo Chương cúi mặt đau khổ, Thẩm Kính Đình thong thả nói tiếp, “Nếu còn cảm thấy không phục, chờ Đại phụ thân ngươi trở về liền để hắn đích thân quản lý ngươi.”
Hai ngày nay vừa vặn Trấn Bình hầu không ở kinh thành, trong ba vị phụ thân vẫn là Hầu gia quản thúc nhi tử tương đối nghiêm, nếu do hắn đến phạt thì cũng không thư thái như vậy đâu.
Từ Bảo Chương vừa nghe liền nhanh chóng lắc đầu, “Viên Nhi đâu có không phục, Viên Nhi cảm tạ cha quản thúc!”
Lúc này có hạ nhân tiến vào thông báo, “Viện quân, Tam lão gia và hai tiểu thiếu gia hồi phủ.”
Thẩm Kính Đình gật đầu đáp một tiếng, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Nhị gia nhắc nhở, “Các ngươi ai cũng không được phép giúp hắn.” Nói xong liền phất tay áo bước ra ngoài.
Từ Yến Khanh đuổi theo vài bước, lại nghĩ tới gì đó mà chạy về, cầm đệm mềm lót chỗ ngồi nhét vào dưới gối thiếu niên, dặn dò cẩn thận, “Ta đi dỗ cha ngươi, ngươi ở đây quỳ cho đàng hoàng.”
Vì vậy thiếu niên liền quỳ trong đại sảnh cả buổi tối, còn cái đám phỉ hán công khai cướp giật ở kinh thành, sau khi chịu thẩm tra liền phát hiện đều là kẻ có tội ác tày trời, lập tức tống vào tử lao, chờ qua thu sẽ chém.
Từ Bảo Chương bị cấm túc trong nhà, người cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều chôn trước án thư chép sách. Viện quân tính toán cực chuẩn, chỉ cần mỗi ngày viết sáu canh giờ, ba lần này vừa vặn nửa tháng sẽ chép xong, nếu chậm một bữa nửa ngày thì lại thêm một phần.
Mê Hồ đi vào thư phòng, thấy thiếu niên đang nghiêm nghiêm túc túc ngồi trước bàn. Gã sai vặt lại gần ngó vào, phát hiện thiếu gia nhà mình không hề ngoan ngoãn chép chữ, trái lại không biết đang vẽ thứ gì trên giấy.
Mê Hồ tốt bụng khuyên nhủ, “Thiếu gia, nếu người còn không cố gắng chép chữ, kỳ hạn sắp đến rồi.”
Từ Bảo Chương dường như không nghe thấy, ngòi bút rơi trên trang giấy mở rộng, mực nước múa may theo đầu bút, Mê Hồ nhìn chằm chằm một lúc lâu mới biết, người thiếu niên đang họa trên giấy là một nam nhân. Dù sao Từ Bảo Chương cũng là người kế tục của đệ nhất tài tử kinh thành, muốn vẽ dáng dấp một người nào có gì khó. Đợi y đặt bút xuống, liền thấy nam nhân được vẽ ra trường thân hạc lập*, khí vũ hiên ngang, nhưng mà mặt của hắn lại…
* cao lớn vững chãi như chim hạc.
Mê Hồ ngạc nhiên hỏi, “Thiếu gia, người này sao lại đeo tấm mặt nạ xấu xí như vậy?”
Từ Bảo Chương không trả lời hắn, thổi thổi bức vẽ chưa khô mực nước, sau đó liền giao nó cho gã sai vặt, “Đem đi, gọi người sao thành hơn trăm bức.”
Dù Mê Hồ cảm thấy quái dị, thế nhưng những điều khó hiểu thiếu gia nhà mình làm cũng không chỉ một vài thứ, liền ngoan ngoãn tiếp nhận bức họa, đang định quay đầu ra cửa thì Từ Bảo Chương lại gọi, “Đợi đã.”
Thiếu niên cầm lấy bức họa về, nhìn trái ngó phải, cầm cây bút chấm mực nước thêm một nét vào đôi mắt đằng sau mặt nạ. Nhất thời đôi mắt kia càng trở nên lấp lánh hữu thần, rồi lại giống như hòa với một lớp sương mù mỏng manh, như có như không.
Từ Bảo Chương nhìn nam nhân bên trong bức tranh, bất giác xuất thần. Mê Hồ chỉ thấy thiếu gia nhà mình chậm rãi cong khóe miệng trước bức họa, còn chưa mở miệng hỏi thì Từ Bảo Chương đã nhét lại nó vào tay hắn, “Được rồi, đi đi.”
***
Trong lúc Từ Bảo Chương ngây người, hộ vệ Từ phủ và gã sai vặt đã chạy tới nơi, “Thiếu gia! Người… người sắp hù chết Mê Hồ rồi, nếu người xảy ra chuyện gì…” Mê Hồ nào ngờ mới đi mua hạt dẻ ngào đường một chốc mà thiếu chút nữa đã không còn nhìn thấy thiếu gia nhà mình, lập tức sợ tới hồn phi phách tán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Ta không sao, không có chuyện gì, ngươi đừng khóc. Vừa rồi nhờ có… Ôi chao?” Thiếu niên mới an ủi hạ nhân vài câu, ai biết vừa quay đầu lại ân nhân cứu mạng đã xoay người chạy đi.
Từ Bảo Chương vội giơ tay cũng không kịp bắt lấy hắn, trơ mắt nhìn ống tay áo thâm sắc trượt khỏi lòng bàn tay mình, “Chờ đã, chờ –” Y giơ tay lên, còn chưa kịp đuổi theo nửa bước đã bị thị vệ giữ chân lại.
Từ Bảo Chương áng chừng bước chân, hướng về phía kia hô hai tiếng “Này”. Nam nhân đang vội vã rời đi có hơi bất ổn mà lảo đảo một chút, cuối cùng thiếu niên đành nhìn theo thân ảnh kia dần lẩn vào giữa biển người mênh mông.
Thị vệ chặn phía trước, cung kính ôm quyền nói, “Thiếu gia, nơi này không thích hợp ở lâu, mời theo chúng ta mau chóng hồi phủ.” Có tội phạm ẩn thân nơi kinh thành, còn dám ra tay với Từ thiếu gia, ảnh hưởng của việc này có thể lớn có thể nhỏ, khẩn cấp nhất trước mắt vẫn là an nguy của chủ nhân.
Từ Bảo Chương biết sự tình nặng nhẹ, cũng không làm khó người khác, chỉ là trước khi rời đi cứ liếc mắt về hướng kia lưu luyến không rời.
Nam nhân mang mặt nạ đi đường vội vàng, dần dần người chung quanh càng ngày càng ít, sau khi dừng lại hắn mới chậm rãi quay người, lặng im mà nhìn về hướng mình vừa đi tới.
Cặp mắt kia chìm trong bóng tối, soi rọi ánh đèn đuốc lẻ loi, bốn phía náo náo nhiệt nhiệt, chỉ có quanh người hắn là lạnh lẽo cô tịch. Dưới ống tay áo, bàn tay mới vừa nắm lấy tay thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn, lòng bàn tay phảng phất như còn lưu lại từng tia nóng ấm…
Người hầu không biết từ chỗ nào đi ra, lặng lẽ đứng phía sau nam nhân. Lý Vân Tễ vẫn không quay đầu lại, âm thanh khàn khàn truyền tới từ sau mặt nạ, “Người.”
“Hồi bẩm Vương gia, trong ba kẻ đào tẩu đã bắt sống được hai, một tên trong đó, Thập Nhất không cẩn thận nặng tay…” Vừa bẩm báo người hầu vừa nhấc mắt, “Thuộc hạ tới chậm, cứu giá bất lực, xin Vương gia trách phạt.”
Lý Vân Tễ phất phất tay, người hầu hiểu được ý, chắp tay nói, “Hai tên sống sót kia, thuộc hạ đã sai người áp giải tới Hình bộ, giao cho nha môn xử trí.”
Trước khi lui ra, người hầu lại liếc mắt nhìn tấm lưng kia một lần — có phải hắn nhìn sai rồi không, lỗ tai Vương gia, hình như có chút hồng…
Lại nói, Từ Bảo Chương thật vui sướng cầm một ngàn lượng trở về Từ phủ, không biết rằng ở nhà hai vị phụ thân đã sớm biết tin tức, sốt ruột chờ y trong tiền đường Từ phủ.
Đêm khuya, Từ phủ đèn đuốc sáng choang, hạ nhân canh giữ bên ngoài tiền đường, người nào cũng câm như hến. Bất thình lình nghe bên trong truyền ra một tiếng “Quỳ xuống.”
Chỉ thấy trong nội đường “Bịch” một tiếng, thiếu niên ngoan ngoãn quỳ gối. Nhìn trước mặt y, Viện quân Từ gia đứng chắp tay, vị Thẩm thị này tuổi vừa qua nhi lập, dung mạo thanh dật tuấn nhã, nhìn bộ dạng cực kỳ ôn nhu dễ nói chuyện. Nhưng mà xưa nay người càng ôn hòa, một khi phát giận thì dù có là Thanh thiên Đại lão gia của Hình bộ cũng không dám dễ dàng lên tiếng.
Từ Bảo Chương quỳ trên mặt đất, âm thầm chớp mắt vài cái với Nhị gia đang ngồi một bên. Hai phụ tử chưa kịp trao đổi tin tức thì Viện quân đã quay qua bình tĩnh nói, “Nhìn Nhị phụ thân của ngươi làm gì?”
Vốn phải biết Nhị gia Từ gia cực kỳ cưng chiều nhi tử, lúc này cũng không nhịn được nói giúp vào, “Tiểu Quân, Viên Viên xuất môn đã thông báo trong nhà, hộ vệ và hạ nhân cũng đi theo. Chuyện xảy ra tối nay, muốn trách thì phải trách thủ vệ kinh thành giám sát bất lực, kẻ nào cũng trà trộn vào được, hiện tại nhóm đạo tặc này đã bị nhốt hết vào đại lao, bảo đảm ngày mai sẽ cho Tiểu Quân một câu trả lời.”
Từ Nhị gia vừa nói, Từ Bảo Chương liền gật gật đầu. So với quá khứ thì dân phong triều đại này đã mở ra, đặc biệt ở kinh thành, nữ tử khuê phòng có thể xuất môn cùng thủ vệ và hạ nhân, tuy rằng thân phận khào tử quý giá nhưng mấy lão gia Từ gia ngược lại cũng tính là rất khai sáng, chưa bao giờ hạn chế nhi tử phải ở trong nhà.
“Lại nói, hôm nay Viên Viên cũng đã chịu kinh sợ và oan ức, không phải đủ rồi ư.” Từ Nhị gia tự cảm thấy lời mình nói vô cùng có đạo lý, vội đứng lên khỏi chỗ ngồi đỡ thiếu niên dậy, “Đừng quỳ, đừng quỳ, mau đứng lên –”
“Ồ!” Từ Bảo Chương vui vẻ đáp một tiếng, vừa muốn đứng dậy thì đằng trước đột nhiên phát ra tiếng “Hừ” nhẹ.
Một tiếng hừ lạnh, một lớn một nhỏ này ai nên ngồi liền trở lại ngồi, nên quỳ thì tiếp tục quỳ.
Hai phụ tử mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cuối cùng Nhị lão gia nhìn xà nhà, Từ Bảo Chương nhìn mặt đất, một bộ khiêm tốn thụ giáo, rầu rĩ nói, “Cha, Viên Nhi thực sự không biết… đến cùng là Viên Nhi đã làm gì sai?”
Thẩm Kính Đình liếc mắt nhìn gã sai mặt, Mê Hồ nơm nớp lo sợ bước tới, nhìn cũng không dám nhìn thiếu gia nhà mình lấy một cái, lôi ngân phiếu cất giấu trong lồng ngực ra, còn chưa chờ Viện quân hỏi đã bịch một phát quỳ xuống nói, “Hồi, hồi Viện quân, tiểu nhân biết sai rồi, là tiểu nhân không bảo hộ được thiếu gia, không ngăn cản thiếu gia, để thiếu gia bán mất tranh chữ của Nhị lão gia –”
Thẩm tra cũng không cần thẩm tra, chỉ nghe gã sai vặt nói ào ào một đống, Từ Bảo Chương không ngừng kéo kéo hắn nhưng cũng không làm được gì, cuối cùng chuyện nên nói Mê Hồ đều nói hết, chuyện không nên nói cũng nói luôn rồi.
Viện quân chuyển mắt qua nhìn nhi tử, bình tĩnh hỏi, “Lần này ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Từ Bảo Chương đi chơi không sai, nhưng y không chỉ mù quáng tham gia trò vui, còn đem bán cả tranh chữ của phụ thân y. Từ Bảo Chương ham chơi thành tính, bởi vậy mới rước lấy đại họa, Thẩm Kính Đình nghe nhi tử có chuyện tay chân đều nguội lạnh cả đi, bây giờ thấy y xách đuôi về, sau khi tảng đá lớn trong lòng được thả xuống thì cơn lửa giận lại tự nhiên sinh ra.
Chỉ nghe y tức giận nói, “Từ nhỏ ba vị phụ thân của ngươi đã sủng ngươi, nhìn xem, sủng ngươi tới mức không sợ trời không sợ đất. Tính cách ngươi ham chơi, ngày thường cũng thôi, hôm nay lại đưa tới họa sát thân, hại cha ngươi phụ thân ngươi lo lắng như vậy, ta bảo ngươi quỳ xuống ngươi còn dám hỏi ta mình làm sai chỗ nào. Ngày hôm nay ngươi may mắn gặp quý nhân giúp đỡ, có điều nếu cái tính tình kia còn không sửa, mai này ai biết ngươi còn có thể kéo họa gì tới.”
Mỗi một câu này đều làm cho Từ Bảo Chương càng nghe càng cảm thấy xấu hổ. Giờ y mới hiểu được, y bán bức tranh là chuyện nhỏ, gây rắc rối là chuyện lớn, nhưng quan trọng là… còn khiến mấy vị phụ thân lo sợ vì y, thực sự bất hiếu. Cho nên, thiếu niên liền quỳ tại chỗ lạy một cái, ngoan ngoãn nhận sai, “Phụ thân, cha, Viên Viên biết mình làm sai rồi, thỉnh phụ thân và cha trách phạt.”
Từ Nhị gia nghe nói bức họa mình muốn dâng cho Kim thượng trong lễ vạn thọ năm nay bị bán đi, lại còn chỉ có một ngàn lượng, gương mặt tuấn tú đanh lại một phát, nhưng vẫn là đau lòng nhi tử nhiều hơn, “Viên Nhi biết sai là tốt rồi, trách phạt thôi thì…”
Thẩm Kính Đình gọi một tiếng, “Nhị gia.” Từ Yến Khanh lập tức đổi giọng, “Toàn bộ đều tùy cha ngươi.”
Thẩm Kính Đình thấy thiếu niên thật lòng nhận sai, sắc mặt hơi bớt giận, nhưng phạt nhi tử lại không chút nào nương tay, “Hôm nay liền phạt ngươi quỳ ở đây một đêm, cấm túc nửa tháng, sao chép ba lần “Lễ ký”.” Nhìn thấy Từ Bảo Chương cúi mặt đau khổ, Thẩm Kính Đình thong thả nói tiếp, “Nếu còn cảm thấy không phục, chờ Đại phụ thân ngươi trở về liền để hắn đích thân quản lý ngươi.”
Hai ngày nay vừa vặn Trấn Bình hầu không ở kinh thành, trong ba vị phụ thân vẫn là Hầu gia quản thúc nhi tử tương đối nghiêm, nếu do hắn đến phạt thì cũng không thư thái như vậy đâu.
Từ Bảo Chương vừa nghe liền nhanh chóng lắc đầu, “Viên Nhi đâu có không phục, Viên Nhi cảm tạ cha quản thúc!”
Lúc này có hạ nhân tiến vào thông báo, “Viện quân, Tam lão gia và hai tiểu thiếu gia hồi phủ.”
Thẩm Kính Đình gật đầu đáp một tiếng, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Nhị gia nhắc nhở, “Các ngươi ai cũng không được phép giúp hắn.” Nói xong liền phất tay áo bước ra ngoài.
Từ Yến Khanh đuổi theo vài bước, lại nghĩ tới gì đó mà chạy về, cầm đệm mềm lót chỗ ngồi nhét vào dưới gối thiếu niên, dặn dò cẩn thận, “Ta đi dỗ cha ngươi, ngươi ở đây quỳ cho đàng hoàng.”
Vì vậy thiếu niên liền quỳ trong đại sảnh cả buổi tối, còn cái đám phỉ hán công khai cướp giật ở kinh thành, sau khi chịu thẩm tra liền phát hiện đều là kẻ có tội ác tày trời, lập tức tống vào tử lao, chờ qua thu sẽ chém.
Từ Bảo Chương bị cấm túc trong nhà, người cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều chôn trước án thư chép sách. Viện quân tính toán cực chuẩn, chỉ cần mỗi ngày viết sáu canh giờ, ba lần này vừa vặn nửa tháng sẽ chép xong, nếu chậm một bữa nửa ngày thì lại thêm một phần.
Mê Hồ đi vào thư phòng, thấy thiếu niên đang nghiêm nghiêm túc túc ngồi trước bàn. Gã sai vặt lại gần ngó vào, phát hiện thiếu gia nhà mình không hề ngoan ngoãn chép chữ, trái lại không biết đang vẽ thứ gì trên giấy.
Mê Hồ tốt bụng khuyên nhủ, “Thiếu gia, nếu người còn không cố gắng chép chữ, kỳ hạn sắp đến rồi.”
Từ Bảo Chương dường như không nghe thấy, ngòi bút rơi trên trang giấy mở rộng, mực nước múa may theo đầu bút, Mê Hồ nhìn chằm chằm một lúc lâu mới biết, người thiếu niên đang họa trên giấy là một nam nhân. Dù sao Từ Bảo Chương cũng là người kế tục của đệ nhất tài tử kinh thành, muốn vẽ dáng dấp một người nào có gì khó. Đợi y đặt bút xuống, liền thấy nam nhân được vẽ ra trường thân hạc lập*, khí vũ hiên ngang, nhưng mà mặt của hắn lại…
* cao lớn vững chãi như chim hạc.
Mê Hồ ngạc nhiên hỏi, “Thiếu gia, người này sao lại đeo tấm mặt nạ xấu xí như vậy?”
Từ Bảo Chương không trả lời hắn, thổi thổi bức vẽ chưa khô mực nước, sau đó liền giao nó cho gã sai vặt, “Đem đi, gọi người sao thành hơn trăm bức.”
Dù Mê Hồ cảm thấy quái dị, thế nhưng những điều khó hiểu thiếu gia nhà mình làm cũng không chỉ một vài thứ, liền ngoan ngoãn tiếp nhận bức họa, đang định quay đầu ra cửa thì Từ Bảo Chương lại gọi, “Đợi đã.”
Thiếu niên cầm lấy bức họa về, nhìn trái ngó phải, cầm cây bút chấm mực nước thêm một nét vào đôi mắt đằng sau mặt nạ. Nhất thời đôi mắt kia càng trở nên lấp lánh hữu thần, rồi lại giống như hòa với một lớp sương mù mỏng manh, như có như không.
Từ Bảo Chương nhìn nam nhân bên trong bức tranh, bất giác xuất thần. Mê Hồ chỉ thấy thiếu gia nhà mình chậm rãi cong khóe miệng trước bức họa, còn chưa mở miệng hỏi thì Từ Bảo Chương đã nhét lại nó vào tay hắn, “Được rồi, đi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook