Kim Phong Ngọc Lộ
-
Chương 17
Ngụy vương đến Từ phủ cầu hôn gặp phải nỗi khổ bị cự tuyệt, bất đắc dĩ đành giao đồ vật của người trong lòng cho người khác, ai ngờ em vợ này lại không biết điều như vậy. Trong lòng Lý Vân Tễ tràn đầy mong mỏi, Viên Viên nhìn thấy quạt đương nhiên sẽ biết được thân phận thật sự của hắn.
Nhưng mà hắn bất an đợi hai ngày, từ đầu đến cuối không hề có chút tin tức gì truyền đến, đành phải mặt dày trở lại đại môn Từ gia.
Hôm nay các lão gia không ở nhà, Viện quân Từ thị nghênh đón Ngụy vương vào trong uống tách trà nóng. Mới vừa ngồi xuống chẳng bao lâu, người hầu của Vương gia đã mở miệng, “Vương gia muốn gặp Ngụy vương phi tương lai, không biết có tiện chăng?” Thánh chỉ đã ban, chỉ cần Hoàng thượng chưa thu hồi mệnh lệnh thì Từ Bảo Chương vẫn là Vương phi chưa xuất giá của Lý Vân Tễ, gọi vậy cũng không sai.
Thẩm Kính Đình có chút khó khăn, suy nghĩ một chút vẫn gọi hạ nhân đến, “Đi mời Đại thiếu gia lại đây.”
Chờ không lâu lắm, hạ nhân kia đã trở lại, do dự mở miệng, “Đại thiếu gia nói… không muốn gặp khách.”
Nghe vậy gương mặt Thẩm Kính Đình liền tỏ vẻ hiểu rõ, còn thần sắc Ngụy vương lại hơi run lên, trong mắt ngập tràn vẻ không dám tin.
“Tiểu nhi cố chấp, không biết lễ nghi, mong Vương gia tha thứ.” Vốn Viên Viên đã không vui với hôn sự này, Thẩm Kính Đình nhìn nhi tử khóc hai ngày, vẻ mặt đối với kẻ đầu xỏ Ngụy vương đương nhiên cũng không hề dễ chịu, có điều trên mặt vẫn phải làm đủ dáng vẻ.
Lý Vân Tễ không ngờ, sau khi biết Ngụy Thập Cửu và hắn là cùng một người, Từ Bảo Chương vẫn không muốn gặp hắn.
Trong lòng Ngụy vương hỗn loạn, càng sốt ruột hắn lại càng muốn gặp Từ Bảo Chương, lần này không để hạ nhân mở miệng nữa, tự mình nói một câu, “Thỉnh, thỉnh Viện quân, để, để bản vương, gặp Viên Viên một, một lần.”
Vốn biết Ngụy vương không hề dễ dàng mở miệng trước mặt người khác, đừng nhìn vẻ mặt hắn cao ngạo lạnh lùng, thực ra từ nhỏ Lý Vân Tễ vì chứng bệnh này mà trong xương đã vô cùng tự ti. So với ai khác hắn càng hiểu rõ, Từ Bảo Chương chọc người yêu thích đến mức nào, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt, danh môn công tử muốn cưới y. Chính vì như vậy Ngụy vương mới càng thêm không dám thổ lộ chân tình với Từ Bảo Chương. Hắn biết rõ thiếu sót của mình, e sợ nếu thiếu niên biết Ngụy huynh chính là vị Vương gia lớn tuổi trầm mặc tàn tật kia sẽ nảy sinh chán ghét với hắn.
Thẩm Kính Đình không biết Ngụy vương lại tình thâm ý trọng với Viên Viên như vậy, trong lòng cũng thấy bất ngờ. Rốt cuộc Vương gia đã mở miệng, y cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đành đáp ứng đi khuyên bảo Từ Bảo Chương một hồi, ít nhất chịu ra gặp mặt cũng tốt.
Lần chờ đợi này, thật ra cũng không dài bao lâu, nhưng Lý Vân Tễ lại cảm thấy dường như sống một ngày bằng một năm, nửa khắc cũng là dày vò.
Chẳng lẽ, Viên Viên đang giận mình lừa y?
Hoặc là, Viên Viên vẫn còn chưa biết Ngụy Thập Cửu chính là Lý Vân Tễ, hay phải nói… chính vì biết hắn là Lý Vân Tễ nên y mới không chịu gặp lại hắn?
Đáng tiếc, đây là Lý Vân Tễ nóng ruột quá mức, dần dần lui vào ngõ cụt. Hắn một lòng trông ngóng được giải thích với Từ Bảo Chương, có điều chờ trở lại chỉ thấy Thẩm Kính Đình mang theo một phong thư quay về.
“Vương gia, mời.” Thẩm Kính Đình giao thư cho Ngụy vương, liền thấy Ngụy vương không kịp chờ quay về mà mở lá thư ra đọc ngay tại chỗ. Nhìn qua, trong thư kia chỉ viết một câu thơ —
“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã, ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã.” Chuyện đến nước này, Thẩm Kính Đình không che che giấu giấu nữa, nói thẳng, “Nếu Vương gia thật lòng yêu thương nhi tử của ta, kinh xin người nói rõ với Thánh thượng, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng cưỡng ép y.”
* 我心匪石, 不可转也, 我心匪席, 不可卷也 – tạm dịch: tim ta không phải đá, nhưng không thể lay chuyển, tim ta không phải chiếu, nhưng không thể cuộn lại.
Ngã tâm phỉ thạch… Hắn sẽ không nhìn lầm, phong thư này đúng là do tự tay Từ Bảo Chương viết. Ngụy vương run run xiết chặt tờ giấy kia, cố nén đau nhói xót xa trong lòng, nhắm mắt hít sâu…
Mãi đến tận khi bước ra khỏi Từ phủ, Lý Vân Tễ vẫn chưa thể tỉnh táo lại, người khác khuyên cái gì hắn đều không lọt tai. Đợi đến lúc ngồi vào kiệu, Ngụy vương bỗng nhiên đè lại lồng ngực, người hầu chỉ nghe một tiếng rên, liền thấy khóe miệng Vương gia tràn ra một dòng tơ máu đỏ tươi.
Hạ nhân vội vã đưa Vương gia về dịch quán, sau đó mời ngự y đến chẩn trị.
Thái y chắp tay nói, “Đợt này Vương gia đại hỉ đại bi nên mới dẫn tới đại hỏa công tâm, huyết khí dâng trào. Lão thân kê cho Vương gia vài thang thuốc an thần, Vương gia nhớ kỹ sau đó phải tĩnh dưỡng cho tốt, tâm tình đừng thay đổi thất thường, vậy là có thể tốt lành.”
“Đa tạ thái y.” Người hầu tiễn thái y ra khỏi cửa, lúc trở về đã thấy vẻ mặt Vương gia cực kỳ hờ hững, thần sắc không còn nhìn ra vui buồn.
Ai, trong lòng người hầu cũng không khỏi thở dài. Hắn quả thực đâu ngờ Từ tiểu công tử này lại tuyệt tình đến thế, nhưng mà, dù sao Hoàng thượng cũng đã chỉ hôn, lẽ nào còn có thể đổi ý hay sao?
— Đổi ý, đương nhiên là không được.
“Ngươi muốn đi Nam Cương?”
Thừa Càn cung truyền ra một câu kinh sợ. Chỉ thấy vẻ mặt đương kim Thiên tử rất khó tin mà nhìn tiểu đường đệ đang quỳ gối trước mặt mình, thoáng suy nghĩ một chốc liền hỏi, “Có phải là bởi vì Từ Bảo Chương kia không?”
Hôm nay Ngụy vương cũng một thân áo đen mãng bào, hôm trước hắn đổ bệnh, khỏe lại cũng đã gầy đi nửa vòng, gương mặt vốn tuấn tú bức người thoạt nhìn càng thêm thon gầy lạnh lùng. Lý Vân Tễ vừa định mở miệng, Hoàng thượng đã giành nói, “Ngươi không cần ngụy biện, nhất định là vì y.”
Chuyện Từ Bảo Chương không chịu gả cho Ngụy vương, hoàng đế đã sớm biết. Hắn không rõ một đôi này rốt cuộc náo loạn thế nào, lúc trước không phải còn tốt ư, làm sao bây giờ lại chết sống không chịu gả cho.
Bệ hạ đây một tay thông thiên, cái gì cũng rõ như lòng bàn tay, nhưng những người khác đâu có được bản lĩnh này.
Thấy Lý Vân Tễ lòng như tro tàn, Hoàng thượng không khỏi nhíu mày — sao hắn lại không biết Lý Vân Tễ đang có ý định gì. Hôn sự này là hắn ban tặng, muốn thu hồi thánh chỉ đâu đơn giản như vậy, nhưng dù sao Từ Bảo Chương cũng là khào tử, nếu Lý Vân Tễ nhận nhiệm vụ đi trấn giữ biên cương ngay lúc nguy cấp này, hai người còn chưa kịp thành hôn, sau này Từ gia lấy khào tử làm lý do, hôn ước của hai người cũng đành mất hiệu lực.
“Được lắm –” Hoàng thượng ngoài cười nhưng trong không cười, “Vân Tễ, người ngược lại còn giúp người ta có một bậc thang thối lui, trẫm thực sự không biết nên khen ngươi một lời hay là nên trị tội ngươi. Các ngươi một người hai người, có phải đều xem thánh chỉ của trẫm là lời đùa của tiểu hài tử không?”
Ngụy vương ôm quyền, đáp, “Thỉnh bệ, bệ hạ, trị tội.”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Vân Tễ trầm giọng hỏi, “Ngươi thật sự cam lòng giao y cho người khác?”
Không nỡ. Nhưng mà, không nỡ thì làm sao?
Ánh mắt Lý Vân Tễ thần thờ, hắn đã từng nghĩ tới việc ép gả thiếu niên, nhưng mà mấy ngày nay hắn luôn nhớ về Từ Bảo Chương từng ly từng tí, chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của Từ Bảo Chương lúc từ chối hắn — nếu thật sự yêu thương Viên Nhi, hắn sao có thể bức ép y ủy thân cho mình.
Hắn biết, muốn Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, cho dù Hoàng thượng đồng ý thì Từ Bảo Chương sợ là cũng phải chịu chê trách, vậy thì hắn nên tự xin đi Nam Cương trấn giữ, lập tức khởi hành, hôn ước của hắn và Viên Viên liền tự nhiên không thành. Lý Vân Tễ đã suy nghĩ chu toàn, chẳng trách đến Hoàng thượng cũng không biết nên khen hắn, hay là nên gõ đầu hắn.
Giằng co nửa ngày, cuối cùng Hoàng thượng hơi phe phẩy tay áo, nói, “Trẫm phạt ngươi trở về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm mười… không, ba ngày. Ba ngày này không cho phép ngươi vào cung, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi. Sau khi tỉnh táo lại hẵng tiến cung bồi trẫm dùng bữa.”
Đại thám giám Ti lễ giám bước tới, đỡ Ngụy vương dậy, tiễn hắn ra khỏi Thừa Càn cung.
Đầu này có người buồn bã thất vọng, đầu khác cũng có người cô đơn bần thần.
Bên trong Ngự hoa viên, phồn hoa như gấm, một thiếu niên mặc áo xanh ngồi trên bậc thang, gương mặt không hề có chút hứng thú. Từ Bảo Chương đau lòng chừng mấy ngày, bắt đầu tiếp thu sự thực Ngụy vương đã “nuốt lời”. Dạo gần đây y vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, người cũng gầy đi một chút. Nhưng mà Từ Bảo Chương lại che giấu cha chuyện mình luyến mộ một người, người khác và các vị phụ thân chỉ cho rằng y không muốn gả cho Ngụy vương nên mới dằn vặt thành bộ dạng này.
Hôm nay Thẩm Kính Đình mang theo trường mệnh tỏa đã làm lúc trước, vào cung gặp mặt Trắc phi Thái tử, cũng tiện đường mang theo Từ Bảo Chương tiến cung thăm tỷ tỷ và tiểu Quận chúa, thả lỏng tâm trạng đôi chút.
Trắc phi nương nương gặp được nghĩa phụ, đương nhiên có không ít lời riêng tư muốn nói, còn tiểu Quận chúa không phải bú sữa thì cũng ngủ mất. Từ Bảo Chương không dám chọc nàng, liền bước ra khỏi Thái Thần cung, đi dạo đến Ngự hoa viên.
Trước đây nếu biết được vào cung y sẽ rất vui vẻ. Hậu cung này, Hiền phi nương nương sủng ái y nhất, mỗi lần y tiến cung đều sẽ thưởng cho y ăn ngon chơi vui. Nhưng mà bây giờ Từ Bảo Chương đã lớn rồi, y đã biết nhớ nhung một người, ái mộ một người, y không còn là thiếu niên vô ưu vô sầu, chỉ biết ăn uống chơi đùa như trước nữa.
“Ôi chao –” Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Từ Bảo Chương theo tiếng nhìn sang, liền thấy cách không xa trước mặt có hai cung nữ.
“Tỷ tỷ, đây là thế nào?” Từ Bảo Chương bước tới, thấy một chiếc khăn tay màu trắng bị gió thổi xuống hồ sen. Cung nữ kia cố sức duỗi duỗi tay vẫn không thể với đến, buồn phiền nói, “Ai, ta đi gọi Tiểu Xuân Tử lại đây, để cho hắn nghĩ cách.”
“Tỷ tỷ, chờ đã.” Thiếu niên gọi cung nữ lại, tự mình chạy đến dưới gốc cây nhặt một cành cây dài. Liền thấy y chạy trở về, giơ giơ cành cây lên cười hì hì nói, “Ta đến thử xem, coi có với được nó về không.”
Tiếp đó y lập tức ngồi xổm xuống, cầm cành cây ra sức duỗi dài cánh tay.
“Tiểu công tử, người cẩn thận.”
“Ai, nhanh hơn, nhanh hơn, còn chút nữa –“
Từ Bảo Chương cắn môi, chỉ một tí nữa là câu được chiếc khăn tay kia, đúng lúc này không biết gió từ đâu thổi tới, chiếc khăn lập tức bị gió thổi bay đi, Từ Bảo Chương “A” một tiếng, bất cẩn chúi người ra —
Lúc thiếu niên sắp rơi xuống hồ sen, một cánh tay liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, kéo y lại trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Từ Bảo Chương chỉ cảm thấy thân thể lệch đi, bỗng dưng mũi đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Lúc y giương mắt lên, lập tức đối diện với một đôi mắt khác.
Đó là một đôi mắt vô cùng đẹp, lông mày bát thái, mắt như lang kim, dường như có thể đọc thấu tâm trạng, vừa nhìn đã in sâu vào đáy lòng người ta.
Đôi mắt này, cả đời Từ Bảo Chương cũng sẽ không quên.
“Ngụy vương!” Thái giám nhìn thấy Ngụy vương và Từ tiểu công tử thiếu chút rơi xuống hồ, sợ hãi chạy nhanh tới. Cũng may thân thủ Lý Vân Tễ bất phàm, vòng lấy Từ Bảo Chương vững vàng đứng thẳng.
Thiếu niên vừa đứng vững, Ngụy vương liền tức tốc rút tay lại. Ngay cả cơ hội để đối phương nói lời tạ ơn cũng không có, quay người định bỏ đi. Nhưng mà hắn vừa bước vài bước, thiếu niên đằng sau thình lình nói, “Đứng lại.”
Lý Vân Tễ vốn đã quyết định kiếp này phải cắt đứt nhớ mong đối với Từ Bảo Chương, vừa rồi cứu người coi như đã nhớ thương tới tận xương, cũng không dám liếc mắt nhìn người trong lòng nhiều thêm một cái. Cho nên nam nhân nghe tiếng thiếu niên xong cũng chỉ giật mình một chút, sau đó lại cất bước đi.
Từ Bảo Chương thấy Ngụy vương không dừng lại, liền mau chóng đuổi theo. Lý Vân Tễ sợ mình càng dây dưa với Từ Bảo Chương càng không buông bỏ được y, vừa phát hiện thiếu niên đuối theo liền bước nhanh hơn theo bản năng. Dưới tình thế cấp bách, Từ Bảo Chương nhất thời không chú ý bước chân, vấp chân ngã xuống đất. Vừa nghe thiếu niên hô đau, Ngụy vương đã không nhịn được quay đầu lại, thấy Viên Viên ngã sấp xuống, Lý Vân Tễ cái gì cũng quên hết, vội vã quay về cúi người xem xét.
Từ Bảo Chương bắt được hắn, liền nhìn thiếu niên hai mắt đỏ bừng, thở phì phò nói, “Để cho ta đuổi kịp, lần này ngươi, ngươi cho dù có gọi, gọi rách cuống họng…” Từ Bảo Chương vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng ào ào chảy ra.
Cuối cùng y ôm lấy Lý Vân Tễ thật chặt, khóc nói, “Ngụy huynh, ta rất nhớ ngươi…”
Nhưng mà hắn bất an đợi hai ngày, từ đầu đến cuối không hề có chút tin tức gì truyền đến, đành phải mặt dày trở lại đại môn Từ gia.
Hôm nay các lão gia không ở nhà, Viện quân Từ thị nghênh đón Ngụy vương vào trong uống tách trà nóng. Mới vừa ngồi xuống chẳng bao lâu, người hầu của Vương gia đã mở miệng, “Vương gia muốn gặp Ngụy vương phi tương lai, không biết có tiện chăng?” Thánh chỉ đã ban, chỉ cần Hoàng thượng chưa thu hồi mệnh lệnh thì Từ Bảo Chương vẫn là Vương phi chưa xuất giá của Lý Vân Tễ, gọi vậy cũng không sai.
Thẩm Kính Đình có chút khó khăn, suy nghĩ một chút vẫn gọi hạ nhân đến, “Đi mời Đại thiếu gia lại đây.”
Chờ không lâu lắm, hạ nhân kia đã trở lại, do dự mở miệng, “Đại thiếu gia nói… không muốn gặp khách.”
Nghe vậy gương mặt Thẩm Kính Đình liền tỏ vẻ hiểu rõ, còn thần sắc Ngụy vương lại hơi run lên, trong mắt ngập tràn vẻ không dám tin.
“Tiểu nhi cố chấp, không biết lễ nghi, mong Vương gia tha thứ.” Vốn Viên Viên đã không vui với hôn sự này, Thẩm Kính Đình nhìn nhi tử khóc hai ngày, vẻ mặt đối với kẻ đầu xỏ Ngụy vương đương nhiên cũng không hề dễ chịu, có điều trên mặt vẫn phải làm đủ dáng vẻ.
Lý Vân Tễ không ngờ, sau khi biết Ngụy Thập Cửu và hắn là cùng một người, Từ Bảo Chương vẫn không muốn gặp hắn.
Trong lòng Ngụy vương hỗn loạn, càng sốt ruột hắn lại càng muốn gặp Từ Bảo Chương, lần này không để hạ nhân mở miệng nữa, tự mình nói một câu, “Thỉnh, thỉnh Viện quân, để, để bản vương, gặp Viên Viên một, một lần.”
Vốn biết Ngụy vương không hề dễ dàng mở miệng trước mặt người khác, đừng nhìn vẻ mặt hắn cao ngạo lạnh lùng, thực ra từ nhỏ Lý Vân Tễ vì chứng bệnh này mà trong xương đã vô cùng tự ti. So với ai khác hắn càng hiểu rõ, Từ Bảo Chương chọc người yêu thích đến mức nào, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt, danh môn công tử muốn cưới y. Chính vì như vậy Ngụy vương mới càng thêm không dám thổ lộ chân tình với Từ Bảo Chương. Hắn biết rõ thiếu sót của mình, e sợ nếu thiếu niên biết Ngụy huynh chính là vị Vương gia lớn tuổi trầm mặc tàn tật kia sẽ nảy sinh chán ghét với hắn.
Thẩm Kính Đình không biết Ngụy vương lại tình thâm ý trọng với Viên Viên như vậy, trong lòng cũng thấy bất ngờ. Rốt cuộc Vương gia đã mở miệng, y cũng không tiện từ chối thẳng thừng, đành đáp ứng đi khuyên bảo Từ Bảo Chương một hồi, ít nhất chịu ra gặp mặt cũng tốt.
Lần chờ đợi này, thật ra cũng không dài bao lâu, nhưng Lý Vân Tễ lại cảm thấy dường như sống một ngày bằng một năm, nửa khắc cũng là dày vò.
Chẳng lẽ, Viên Viên đang giận mình lừa y?
Hoặc là, Viên Viên vẫn còn chưa biết Ngụy Thập Cửu chính là Lý Vân Tễ, hay phải nói… chính vì biết hắn là Lý Vân Tễ nên y mới không chịu gặp lại hắn?
Đáng tiếc, đây là Lý Vân Tễ nóng ruột quá mức, dần dần lui vào ngõ cụt. Hắn một lòng trông ngóng được giải thích với Từ Bảo Chương, có điều chờ trở lại chỉ thấy Thẩm Kính Đình mang theo một phong thư quay về.
“Vương gia, mời.” Thẩm Kính Đình giao thư cho Ngụy vương, liền thấy Ngụy vương không kịp chờ quay về mà mở lá thư ra đọc ngay tại chỗ. Nhìn qua, trong thư kia chỉ viết một câu thơ —
“Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã, ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã.” Chuyện đến nước này, Thẩm Kính Đình không che che giấu giấu nữa, nói thẳng, “Nếu Vương gia thật lòng yêu thương nhi tử của ta, kinh xin người nói rõ với Thánh thượng, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đừng cưỡng ép y.”
* 我心匪石, 不可转也, 我心匪席, 不可卷也 – tạm dịch: tim ta không phải đá, nhưng không thể lay chuyển, tim ta không phải chiếu, nhưng không thể cuộn lại.
Ngã tâm phỉ thạch… Hắn sẽ không nhìn lầm, phong thư này đúng là do tự tay Từ Bảo Chương viết. Ngụy vương run run xiết chặt tờ giấy kia, cố nén đau nhói xót xa trong lòng, nhắm mắt hít sâu…
Mãi đến tận khi bước ra khỏi Từ phủ, Lý Vân Tễ vẫn chưa thể tỉnh táo lại, người khác khuyên cái gì hắn đều không lọt tai. Đợi đến lúc ngồi vào kiệu, Ngụy vương bỗng nhiên đè lại lồng ngực, người hầu chỉ nghe một tiếng rên, liền thấy khóe miệng Vương gia tràn ra một dòng tơ máu đỏ tươi.
Hạ nhân vội vã đưa Vương gia về dịch quán, sau đó mời ngự y đến chẩn trị.
Thái y chắp tay nói, “Đợt này Vương gia đại hỉ đại bi nên mới dẫn tới đại hỏa công tâm, huyết khí dâng trào. Lão thân kê cho Vương gia vài thang thuốc an thần, Vương gia nhớ kỹ sau đó phải tĩnh dưỡng cho tốt, tâm tình đừng thay đổi thất thường, vậy là có thể tốt lành.”
“Đa tạ thái y.” Người hầu tiễn thái y ra khỏi cửa, lúc trở về đã thấy vẻ mặt Vương gia cực kỳ hờ hững, thần sắc không còn nhìn ra vui buồn.
Ai, trong lòng người hầu cũng không khỏi thở dài. Hắn quả thực đâu ngờ Từ tiểu công tử này lại tuyệt tình đến thế, nhưng mà, dù sao Hoàng thượng cũng đã chỉ hôn, lẽ nào còn có thể đổi ý hay sao?
— Đổi ý, đương nhiên là không được.
“Ngươi muốn đi Nam Cương?”
Thừa Càn cung truyền ra một câu kinh sợ. Chỉ thấy vẻ mặt đương kim Thiên tử rất khó tin mà nhìn tiểu đường đệ đang quỳ gối trước mặt mình, thoáng suy nghĩ một chốc liền hỏi, “Có phải là bởi vì Từ Bảo Chương kia không?”
Hôm nay Ngụy vương cũng một thân áo đen mãng bào, hôm trước hắn đổ bệnh, khỏe lại cũng đã gầy đi nửa vòng, gương mặt vốn tuấn tú bức người thoạt nhìn càng thêm thon gầy lạnh lùng. Lý Vân Tễ vừa định mở miệng, Hoàng thượng đã giành nói, “Ngươi không cần ngụy biện, nhất định là vì y.”
Chuyện Từ Bảo Chương không chịu gả cho Ngụy vương, hoàng đế đã sớm biết. Hắn không rõ một đôi này rốt cuộc náo loạn thế nào, lúc trước không phải còn tốt ư, làm sao bây giờ lại chết sống không chịu gả cho.
Bệ hạ đây một tay thông thiên, cái gì cũng rõ như lòng bàn tay, nhưng những người khác đâu có được bản lĩnh này.
Thấy Lý Vân Tễ lòng như tro tàn, Hoàng thượng không khỏi nhíu mày — sao hắn lại không biết Lý Vân Tễ đang có ý định gì. Hôn sự này là hắn ban tặng, muốn thu hồi thánh chỉ đâu đơn giản như vậy, nhưng dù sao Từ Bảo Chương cũng là khào tử, nếu Lý Vân Tễ nhận nhiệm vụ đi trấn giữ biên cương ngay lúc nguy cấp này, hai người còn chưa kịp thành hôn, sau này Từ gia lấy khào tử làm lý do, hôn ước của hai người cũng đành mất hiệu lực.
“Được lắm –” Hoàng thượng ngoài cười nhưng trong không cười, “Vân Tễ, người ngược lại còn giúp người ta có một bậc thang thối lui, trẫm thực sự không biết nên khen ngươi một lời hay là nên trị tội ngươi. Các ngươi một người hai người, có phải đều xem thánh chỉ của trẫm là lời đùa của tiểu hài tử không?”
Ngụy vương ôm quyền, đáp, “Thỉnh bệ, bệ hạ, trị tội.”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Vân Tễ trầm giọng hỏi, “Ngươi thật sự cam lòng giao y cho người khác?”
Không nỡ. Nhưng mà, không nỡ thì làm sao?
Ánh mắt Lý Vân Tễ thần thờ, hắn đã từng nghĩ tới việc ép gả thiếu niên, nhưng mà mấy ngày nay hắn luôn nhớ về Từ Bảo Chương từng ly từng tí, chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của Từ Bảo Chương lúc từ chối hắn — nếu thật sự yêu thương Viên Nhi, hắn sao có thể bức ép y ủy thân cho mình.
Hắn biết, muốn Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, cho dù Hoàng thượng đồng ý thì Từ Bảo Chương sợ là cũng phải chịu chê trách, vậy thì hắn nên tự xin đi Nam Cương trấn giữ, lập tức khởi hành, hôn ước của hắn và Viên Viên liền tự nhiên không thành. Lý Vân Tễ đã suy nghĩ chu toàn, chẳng trách đến Hoàng thượng cũng không biết nên khen hắn, hay là nên gõ đầu hắn.
Giằng co nửa ngày, cuối cùng Hoàng thượng hơi phe phẩy tay áo, nói, “Trẫm phạt ngươi trở về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm mười… không, ba ngày. Ba ngày này không cho phép ngươi vào cung, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi. Sau khi tỉnh táo lại hẵng tiến cung bồi trẫm dùng bữa.”
Đại thám giám Ti lễ giám bước tới, đỡ Ngụy vương dậy, tiễn hắn ra khỏi Thừa Càn cung.
Đầu này có người buồn bã thất vọng, đầu khác cũng có người cô đơn bần thần.
Bên trong Ngự hoa viên, phồn hoa như gấm, một thiếu niên mặc áo xanh ngồi trên bậc thang, gương mặt không hề có chút hứng thú. Từ Bảo Chương đau lòng chừng mấy ngày, bắt đầu tiếp thu sự thực Ngụy vương đã “nuốt lời”. Dạo gần đây y vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, người cũng gầy đi một chút. Nhưng mà Từ Bảo Chương lại che giấu cha chuyện mình luyến mộ một người, người khác và các vị phụ thân chỉ cho rằng y không muốn gả cho Ngụy vương nên mới dằn vặt thành bộ dạng này.
Hôm nay Thẩm Kính Đình mang theo trường mệnh tỏa đã làm lúc trước, vào cung gặp mặt Trắc phi Thái tử, cũng tiện đường mang theo Từ Bảo Chương tiến cung thăm tỷ tỷ và tiểu Quận chúa, thả lỏng tâm trạng đôi chút.
Trắc phi nương nương gặp được nghĩa phụ, đương nhiên có không ít lời riêng tư muốn nói, còn tiểu Quận chúa không phải bú sữa thì cũng ngủ mất. Từ Bảo Chương không dám chọc nàng, liền bước ra khỏi Thái Thần cung, đi dạo đến Ngự hoa viên.
Trước đây nếu biết được vào cung y sẽ rất vui vẻ. Hậu cung này, Hiền phi nương nương sủng ái y nhất, mỗi lần y tiến cung đều sẽ thưởng cho y ăn ngon chơi vui. Nhưng mà bây giờ Từ Bảo Chương đã lớn rồi, y đã biết nhớ nhung một người, ái mộ một người, y không còn là thiếu niên vô ưu vô sầu, chỉ biết ăn uống chơi đùa như trước nữa.
“Ôi chao –” Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Từ Bảo Chương theo tiếng nhìn sang, liền thấy cách không xa trước mặt có hai cung nữ.
“Tỷ tỷ, đây là thế nào?” Từ Bảo Chương bước tới, thấy một chiếc khăn tay màu trắng bị gió thổi xuống hồ sen. Cung nữ kia cố sức duỗi duỗi tay vẫn không thể với đến, buồn phiền nói, “Ai, ta đi gọi Tiểu Xuân Tử lại đây, để cho hắn nghĩ cách.”
“Tỷ tỷ, chờ đã.” Thiếu niên gọi cung nữ lại, tự mình chạy đến dưới gốc cây nhặt một cành cây dài. Liền thấy y chạy trở về, giơ giơ cành cây lên cười hì hì nói, “Ta đến thử xem, coi có với được nó về không.”
Tiếp đó y lập tức ngồi xổm xuống, cầm cành cây ra sức duỗi dài cánh tay.
“Tiểu công tử, người cẩn thận.”
“Ai, nhanh hơn, nhanh hơn, còn chút nữa –“
Từ Bảo Chương cắn môi, chỉ một tí nữa là câu được chiếc khăn tay kia, đúng lúc này không biết gió từ đâu thổi tới, chiếc khăn lập tức bị gió thổi bay đi, Từ Bảo Chương “A” một tiếng, bất cẩn chúi người ra —
Lúc thiếu niên sắp rơi xuống hồ sen, một cánh tay liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, kéo y lại trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Từ Bảo Chương chỉ cảm thấy thân thể lệch đi, bỗng dưng mũi đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Lúc y giương mắt lên, lập tức đối diện với một đôi mắt khác.
Đó là một đôi mắt vô cùng đẹp, lông mày bát thái, mắt như lang kim, dường như có thể đọc thấu tâm trạng, vừa nhìn đã in sâu vào đáy lòng người ta.
Đôi mắt này, cả đời Từ Bảo Chương cũng sẽ không quên.
“Ngụy vương!” Thái giám nhìn thấy Ngụy vương và Từ tiểu công tử thiếu chút rơi xuống hồ, sợ hãi chạy nhanh tới. Cũng may thân thủ Lý Vân Tễ bất phàm, vòng lấy Từ Bảo Chương vững vàng đứng thẳng.
Thiếu niên vừa đứng vững, Ngụy vương liền tức tốc rút tay lại. Ngay cả cơ hội để đối phương nói lời tạ ơn cũng không có, quay người định bỏ đi. Nhưng mà hắn vừa bước vài bước, thiếu niên đằng sau thình lình nói, “Đứng lại.”
Lý Vân Tễ vốn đã quyết định kiếp này phải cắt đứt nhớ mong đối với Từ Bảo Chương, vừa rồi cứu người coi như đã nhớ thương tới tận xương, cũng không dám liếc mắt nhìn người trong lòng nhiều thêm một cái. Cho nên nam nhân nghe tiếng thiếu niên xong cũng chỉ giật mình một chút, sau đó lại cất bước đi.
Từ Bảo Chương thấy Ngụy vương không dừng lại, liền mau chóng đuổi theo. Lý Vân Tễ sợ mình càng dây dưa với Từ Bảo Chương càng không buông bỏ được y, vừa phát hiện thiếu niên đuối theo liền bước nhanh hơn theo bản năng. Dưới tình thế cấp bách, Từ Bảo Chương nhất thời không chú ý bước chân, vấp chân ngã xuống đất. Vừa nghe thiếu niên hô đau, Ngụy vương đã không nhịn được quay đầu lại, thấy Viên Viên ngã sấp xuống, Lý Vân Tễ cái gì cũng quên hết, vội vã quay về cúi người xem xét.
Từ Bảo Chương bắt được hắn, liền nhìn thiếu niên hai mắt đỏ bừng, thở phì phò nói, “Để cho ta đuổi kịp, lần này ngươi, ngươi cho dù có gọi, gọi rách cuống họng…” Từ Bảo Chương vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng ào ào chảy ra.
Cuối cùng y ôm lấy Lý Vân Tễ thật chặt, khóc nói, “Ngụy huynh, ta rất nhớ ngươi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook