Kim Phi Tích Bỉ
-
Chương 7: Quỳ tới khi Vương Phi tỉnh lại
Lúc này Quế ma ma không biết từ nơi nào đem đến một cái thước dài, nguyên lai chính là cái thước dùng để đo quần áo. Chỉ tiếc thước rơi vào tay của Quế ma ma cũng trở thành hung khí. Thanh âm đôm đốp đập vào da thịt nghe thật phá lệ mà thanh thúy lưu loát. Mỗi lần hạ xuống là một lần xuất hiện ấn ký đỏ thẫm trên người.
Sương Lan Nhi gắt gao nhẫn nhịn, không mở miệng nói một lời mà nuốt xuống sự đau đớn. Mồ hôi nàng chảy ròng ròng, miệng vết thương bị mồ hôi chảy thấm vào mà đau đến tê buốt da thịt. Nhưng nàng vẫn không kêu dù chỉ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn cánh tay của Thu Khả Ngâm đặt trên nhuyễn tháp, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Không bao lâu hình như có tiếng bước chân vội vàng chạy đến. Đan Thanh vội vàng đứng thẳng nghênh đón, Quế ma ma cũng buông cái thước trong tay.
Sương Lan Nhi đoán là thái y đến, nàng cố gắng chớp lấy cơ hội, đột nhiên khom lưng, nhảy đến bên người Thu khả Ngâm, mắt thấy kim châm trong tay sẽ phải đâm xuống huyệt dương cốc của nàng.
Không nghĩ ………………
“Khả Ngâm”
Đó là tiếng nói của một nam tử, thâm tình, cấp bách, đau đớn mà ẩn nhẫn.
Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy trước mắt có thứ ánh sáng chói lóe lên, sau đó nàng bị đẩy ra một chỗ khác. Mà dĩ nhiên Thu Khả Ngâm đã nằm trong lồng ngực của một người nào đó, được hắn ôm lấy.
Lần này, hắn – Thụy Vương gia, như lần trước vẫn để lại trong trí nhớ của nàng là một bóng lưng lạnh lùng.
Trong tim hắn giờ chỉ một lòng hướng về nữ tử đang nằm trong ngực, từ lúc đến hắn căn bản còn chưa liếc nhìn nàng đến một cái, đại khái cũng là khinh thường nàng.
Mà nàng vẫn như trước, chỉ có thể nhìn thấy từng mũi thêu kim long sinh động như muốn bay lên ở lưng áo của hắn. Vẫn là kim long sáng chói lóa mắt, triều phục vàng nhạt tượng trưng cho hoàng gia, chỉ có những người có thân phận cao quý như hắn mới được mặc.
Lúc này, Quế ma ma tựa như phát hiện hành động nhỏ của Sương Lan Nhi vừa rồi, nàng đột nhiên tiến đến, nắm cổ tay, lật tay phải của Sương Lan Nhi lên.
Cổ tay Sương Lan Nhi đau nhói, kim châm trong tay nàng rơi xuống tấm thảm mềm mại không để lại bất cứ tiếng động nào.
Quế ma ma tiến lên nhặt kim châm lên, hai mắt trợn ngược như không thể tin được mà gào lên: “ Tiện nhân này, làm hại Vương phi ngất xỉu không tính, thế nhưng vừa rồi ngươi còn định mưu hại người.”
Đan Thanh cũng tiến lên vài bước, hướng về Thụy Vương gia mà tố cáo: “Vương gia, Vương phi có lòng tốt đem y phục trang sức mà Vương gia đích thân đặt làm cho một mình người đem hết cho Sương Lan Nhi, còn bảo nô tỳ đưa nàng ta vào phòng thay đồ nhìn xem có vừa vóc dáng không. Sau khi nàng ta thay xong thì đi ra trước, còn nô tỳ ở lại thu thập lại ngăn tủ một chút. Nào ngờ tiện nhân này không biết nói gì , làm gì, lúc nô tỳ đến thì Vương phi trở thành như thế này. Vương gia người nhất định phải trừng phạt thích đáng con tiện nhân này.” Đan Thanh vừa nói vừa kích động, lòng đầy căm phẫn.
Quế ma ma cũng phụ họa nói: “Vương gia, tiện nhân này tâm địa độc ác, làm chuyện xấu trong Vương phủ. Vương gia người không thể tiếp tục mềm lòng, nhất định phải trừng phạt nàng ta” Nói xong mắt nàng ta ánh lên một tia huyết tinh tàn nhẫn.
Nam tử nhìn người trong lòng đang hôn mê, dung nhan trắng nhợt, thân mình suy nhược như bèo xanh trôi dạt bồng bềnh trên dòng nước vô tình. Hắn nhíu mày, vẻ mặt rối rắm.
Quế ma ma thấy vậy lập tức giựt dây nói: “Vương phi, đem nàng đánh chết rồi ném thi thể cho chó ăn.”
Không nghĩ đến Vương gia khẽ quát một tiếng, thanh âm mãnh liệt như đao chém xuống, trong nháy mắt khiến mọi người kinh sợ:
“Đủ rồi! Bổn vương làm việc khi nào cần các ngươi xen vào. Đều câm hết lại cho ta. Thái y đâu, sao vẫn chưa đến? Còn không mau đi giục!”
Nói rồi, hắn đứng lên, bế Thu Khả Ngâm vào phòng trong.
Một bước cuối cùng trước khi biến mất sau tấm rèm màu vàng, thanh âm lạnh lùng lại lần nữa truyền đến.
“Về phần Lan phu nhân, phạt nàng quỳ gối ngoài cửa cho đến khi Vương phi tỉnh, đến khi nào rõ chân tướng sự việc sẽ xử lý tiếp.”
Sương Lan Nhi sau khi nghe xong, nhìn bóng dáng cao lớn đi mất, nàng hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường. Gia đình quyền quý bên trong đều có hình phạt riêng, nàng sớm đã nghe nói. Nàng trơ mắt nhìn, quả nhiên là như thế.
--- ------- --- ----
Lúc Sương Lan Nhi quỳ thì mưa cũng tạnh, mặt trời ló ra.
Cầu vồng xinh đẹp, khí thế hùng vĩ cắt ngang phía chân trời, dường như in lên mặt hồ nước ở sau lưng Sương Lan Nhi một cây cầu bảy màu chói lọi, một phía chân cầu thì nằm ngay sau nàng, còn chân cầu còn lại giống như kéo dài mãi đến tận chân trời..
Màu sắc mê hoặc chiếu rọi cả khoảng trời xanh lam, như mộng như ảo, xa xa nhìn lại, giống như một con đường lên trời.
Chỉ tiếc cảnh đẹp như vậy , lại đặt sau lưng của một nữ tử đang quỳ dưới đất thật không có duyên. Mà Quế ma ma tâm tư ác độc đã sớm muốn làm khó Sương Lan Nhi, nàng ta để Sương Lan Nhi hướng mặt về phía Khả Viên mà quỳ trên một con đường rải sỏi..
Sương Lan Nhi không phải chưa từng quỳ gối, lúc còn nhỏ, nàng rất nghịch ngợm, phụ thân nghiêm khắc dạy bảo nàng nhưng cũng không bao giờ phạt nặng. Chính là việc bị bắt quỳ gối trên đá cuội thì quả là một phương thức ác độc, đây là lần đầu tiên nàng được lĩnh giáo. Không bao lâu, hai chân của nàng đã tê đến chết lặng, mồ hôi trên khuôn mặt cứ không ngừng rơi xuống, quần áo ẩm ướt lại khô rồi.
Thế nhưng trời không mưa cũng không phải là ông trời chiếu cố nàng. Sau cơn mưa trời sẽ đặc biệt nắng nóng, ánh nắng mãnh liệt thiêu đốt, sóng nhiệt cuồn cuộn phả xuống, đá cuội dưới ánh nắng đều bị nung đến nóng bỏng. Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy từ mặt đất lên đến đỉnh đầu đều nóng bức đến khó chịu.
Thân thể mỏi mệt, chân sớm đã mất cảm giác, nàng kỳ thực đã sớm không chịu được. Nắng nóng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng lại cảm nhận được trong cơ thể một trận rét run, ánh sáng trắng đến lóa mắt nhưng lại như là màu trắng của tuyết rét lạnh đến thấu xương.
Dựa vào trực giác của người học y, nàng biết, giờ phút này nàng nhất định là bởi vì miệng vết thương đã nhiễm trùng dẫn đến sốt cao.
Nàng rất muốn ngất đi, chỉ cần nàng ngã xuống rồi, hết thảy mọi thống khổ đều tan biến, cũng sẽ không có người lưu tâm.
Chính là nàng không muốn, nàng không muốn khuất phục dưới những kẻ lạm dụng uy quyền chỉ bởi một chút quyền quý ấy.
Có lẽ ở trong mắt họ, mạng của nàng chỉ là một con kiến. Nhưng cho dù là chết, nàng cũng muốn chết có tôn nghiêm.
Dần dần nàng thấy mí mắt đã nặng, thân thể vừa mỏi vừa nhũn ra, giống như khí lực cũng bị bốc hơi rồi. Thế nhưng nàng vẫn gắng gượng, dựa vào ý chí kiên cường để tiếp tục chịu đựng cho đến khi Thu Khả Ngâm tỉnh lại.
Cung nữ Tiểu Tịch vẫn ở bên cạnh nàng, lo lắng nhìn Sương Lan Nhi vài lần, dần dần thấy bất an, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, nô tỳ giúp người lấy chút nước. Người cứ uống , nô tỳ sẽ không nói cho ai biết.”
Sương Lan Nhi hờ hững quỳ, không nói một lời, giống như không nghe thấy.
Tiểu Tịch càng lo lắng, qua một lúc nàng quả nhiên đem đến một chén nước, vừa định đem chén nước đặt lên bờ môi đã khô nứt của Sương Lan Nhi thì không nghĩ đến một bóng dáng đánh tới. Ngay sau đó là tiếng chén rơi vỡ, vỡ thành hàng vạn mảnh nhỏ. Quế ma ma liền cho Tiểu Tịch một cái bạt tai, nổi giận mắng: “Tiểu tử ngươi mới vài ngày đã quên mất ai mới là chủ tử sao? Ngươi muốn cho nàng uống nước? Nàng cũng còn xứng mà uống sao? Còn không cút đi cho ta.”
Tiểu Tịch sợ đến mức vội cúi đầu, bụm mặt khóc mà chạy đi.
Quế ma ma cười lạnh một tiếng, nàng cúi người xuống, nâng cằm của Sương Lan Nhi lên, khinh miệt nói: “Nhìn không ra ngươi cũng cao ngạo như thế. Đến giờ vẫn còn muốn kiên trì?” Nàng lắc đầu, lại nói: “Chỉ tiếc, ở Thụy Vương phủ này, Vương gia chỉ sủng ái Vương phi, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng có một ngày ngóc đầu lên. Muốn uống nước không?”
Sương Lan Nhi cũng không thèm để ý đến nàng ta.
Quế ma ma đột nhiên bật ra tiếng cười, đem một ngụm nước bọt nhổ lên mặt nàng.
Sương Lan Nhi gắt gao nhẫn nhịn, không mở miệng nói một lời mà nuốt xuống sự đau đớn. Mồ hôi nàng chảy ròng ròng, miệng vết thương bị mồ hôi chảy thấm vào mà đau đến tê buốt da thịt. Nhưng nàng vẫn không kêu dù chỉ một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn cánh tay của Thu Khả Ngâm đặt trên nhuyễn tháp, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Không bao lâu hình như có tiếng bước chân vội vàng chạy đến. Đan Thanh vội vàng đứng thẳng nghênh đón, Quế ma ma cũng buông cái thước trong tay.
Sương Lan Nhi đoán là thái y đến, nàng cố gắng chớp lấy cơ hội, đột nhiên khom lưng, nhảy đến bên người Thu khả Ngâm, mắt thấy kim châm trong tay sẽ phải đâm xuống huyệt dương cốc của nàng.
Không nghĩ ………………
“Khả Ngâm”
Đó là tiếng nói của một nam tử, thâm tình, cấp bách, đau đớn mà ẩn nhẫn.
Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy trước mắt có thứ ánh sáng chói lóe lên, sau đó nàng bị đẩy ra một chỗ khác. Mà dĩ nhiên Thu Khả Ngâm đã nằm trong lồng ngực của một người nào đó, được hắn ôm lấy.
Lần này, hắn – Thụy Vương gia, như lần trước vẫn để lại trong trí nhớ của nàng là một bóng lưng lạnh lùng.
Trong tim hắn giờ chỉ một lòng hướng về nữ tử đang nằm trong ngực, từ lúc đến hắn căn bản còn chưa liếc nhìn nàng đến một cái, đại khái cũng là khinh thường nàng.
Mà nàng vẫn như trước, chỉ có thể nhìn thấy từng mũi thêu kim long sinh động như muốn bay lên ở lưng áo của hắn. Vẫn là kim long sáng chói lóa mắt, triều phục vàng nhạt tượng trưng cho hoàng gia, chỉ có những người có thân phận cao quý như hắn mới được mặc.
Lúc này, Quế ma ma tựa như phát hiện hành động nhỏ của Sương Lan Nhi vừa rồi, nàng đột nhiên tiến đến, nắm cổ tay, lật tay phải của Sương Lan Nhi lên.
Cổ tay Sương Lan Nhi đau nhói, kim châm trong tay nàng rơi xuống tấm thảm mềm mại không để lại bất cứ tiếng động nào.
Quế ma ma tiến lên nhặt kim châm lên, hai mắt trợn ngược như không thể tin được mà gào lên: “ Tiện nhân này, làm hại Vương phi ngất xỉu không tính, thế nhưng vừa rồi ngươi còn định mưu hại người.”
Đan Thanh cũng tiến lên vài bước, hướng về Thụy Vương gia mà tố cáo: “Vương gia, Vương phi có lòng tốt đem y phục trang sức mà Vương gia đích thân đặt làm cho một mình người đem hết cho Sương Lan Nhi, còn bảo nô tỳ đưa nàng ta vào phòng thay đồ nhìn xem có vừa vóc dáng không. Sau khi nàng ta thay xong thì đi ra trước, còn nô tỳ ở lại thu thập lại ngăn tủ một chút. Nào ngờ tiện nhân này không biết nói gì , làm gì, lúc nô tỳ đến thì Vương phi trở thành như thế này. Vương gia người nhất định phải trừng phạt thích đáng con tiện nhân này.” Đan Thanh vừa nói vừa kích động, lòng đầy căm phẫn.
Quế ma ma cũng phụ họa nói: “Vương gia, tiện nhân này tâm địa độc ác, làm chuyện xấu trong Vương phủ. Vương gia người không thể tiếp tục mềm lòng, nhất định phải trừng phạt nàng ta” Nói xong mắt nàng ta ánh lên một tia huyết tinh tàn nhẫn.
Nam tử nhìn người trong lòng đang hôn mê, dung nhan trắng nhợt, thân mình suy nhược như bèo xanh trôi dạt bồng bềnh trên dòng nước vô tình. Hắn nhíu mày, vẻ mặt rối rắm.
Quế ma ma thấy vậy lập tức giựt dây nói: “Vương phi, đem nàng đánh chết rồi ném thi thể cho chó ăn.”
Không nghĩ đến Vương gia khẽ quát một tiếng, thanh âm mãnh liệt như đao chém xuống, trong nháy mắt khiến mọi người kinh sợ:
“Đủ rồi! Bổn vương làm việc khi nào cần các ngươi xen vào. Đều câm hết lại cho ta. Thái y đâu, sao vẫn chưa đến? Còn không mau đi giục!”
Nói rồi, hắn đứng lên, bế Thu Khả Ngâm vào phòng trong.
Một bước cuối cùng trước khi biến mất sau tấm rèm màu vàng, thanh âm lạnh lùng lại lần nữa truyền đến.
“Về phần Lan phu nhân, phạt nàng quỳ gối ngoài cửa cho đến khi Vương phi tỉnh, đến khi nào rõ chân tướng sự việc sẽ xử lý tiếp.”
Sương Lan Nhi sau khi nghe xong, nhìn bóng dáng cao lớn đi mất, nàng hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường. Gia đình quyền quý bên trong đều có hình phạt riêng, nàng sớm đã nghe nói. Nàng trơ mắt nhìn, quả nhiên là như thế.
--- ------- --- ----
Lúc Sương Lan Nhi quỳ thì mưa cũng tạnh, mặt trời ló ra.
Cầu vồng xinh đẹp, khí thế hùng vĩ cắt ngang phía chân trời, dường như in lên mặt hồ nước ở sau lưng Sương Lan Nhi một cây cầu bảy màu chói lọi, một phía chân cầu thì nằm ngay sau nàng, còn chân cầu còn lại giống như kéo dài mãi đến tận chân trời..
Màu sắc mê hoặc chiếu rọi cả khoảng trời xanh lam, như mộng như ảo, xa xa nhìn lại, giống như một con đường lên trời.
Chỉ tiếc cảnh đẹp như vậy , lại đặt sau lưng của một nữ tử đang quỳ dưới đất thật không có duyên. Mà Quế ma ma tâm tư ác độc đã sớm muốn làm khó Sương Lan Nhi, nàng ta để Sương Lan Nhi hướng mặt về phía Khả Viên mà quỳ trên một con đường rải sỏi..
Sương Lan Nhi không phải chưa từng quỳ gối, lúc còn nhỏ, nàng rất nghịch ngợm, phụ thân nghiêm khắc dạy bảo nàng nhưng cũng không bao giờ phạt nặng. Chính là việc bị bắt quỳ gối trên đá cuội thì quả là một phương thức ác độc, đây là lần đầu tiên nàng được lĩnh giáo. Không bao lâu, hai chân của nàng đã tê đến chết lặng, mồ hôi trên khuôn mặt cứ không ngừng rơi xuống, quần áo ẩm ướt lại khô rồi.
Thế nhưng trời không mưa cũng không phải là ông trời chiếu cố nàng. Sau cơn mưa trời sẽ đặc biệt nắng nóng, ánh nắng mãnh liệt thiêu đốt, sóng nhiệt cuồn cuộn phả xuống, đá cuội dưới ánh nắng đều bị nung đến nóng bỏng. Sương Lan Nhi chỉ cảm thấy từ mặt đất lên đến đỉnh đầu đều nóng bức đến khó chịu.
Thân thể mỏi mệt, chân sớm đã mất cảm giác, nàng kỳ thực đã sớm không chịu được. Nắng nóng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng lại cảm nhận được trong cơ thể một trận rét run, ánh sáng trắng đến lóa mắt nhưng lại như là màu trắng của tuyết rét lạnh đến thấu xương.
Dựa vào trực giác của người học y, nàng biết, giờ phút này nàng nhất định là bởi vì miệng vết thương đã nhiễm trùng dẫn đến sốt cao.
Nàng rất muốn ngất đi, chỉ cần nàng ngã xuống rồi, hết thảy mọi thống khổ đều tan biến, cũng sẽ không có người lưu tâm.
Chính là nàng không muốn, nàng không muốn khuất phục dưới những kẻ lạm dụng uy quyền chỉ bởi một chút quyền quý ấy.
Có lẽ ở trong mắt họ, mạng của nàng chỉ là một con kiến. Nhưng cho dù là chết, nàng cũng muốn chết có tôn nghiêm.
Dần dần nàng thấy mí mắt đã nặng, thân thể vừa mỏi vừa nhũn ra, giống như khí lực cũng bị bốc hơi rồi. Thế nhưng nàng vẫn gắng gượng, dựa vào ý chí kiên cường để tiếp tục chịu đựng cho đến khi Thu Khả Ngâm tỉnh lại.
Cung nữ Tiểu Tịch vẫn ở bên cạnh nàng, lo lắng nhìn Sương Lan Nhi vài lần, dần dần thấy bất an, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, nô tỳ giúp người lấy chút nước. Người cứ uống , nô tỳ sẽ không nói cho ai biết.”
Sương Lan Nhi hờ hững quỳ, không nói một lời, giống như không nghe thấy.
Tiểu Tịch càng lo lắng, qua một lúc nàng quả nhiên đem đến một chén nước, vừa định đem chén nước đặt lên bờ môi đã khô nứt của Sương Lan Nhi thì không nghĩ đến một bóng dáng đánh tới. Ngay sau đó là tiếng chén rơi vỡ, vỡ thành hàng vạn mảnh nhỏ. Quế ma ma liền cho Tiểu Tịch một cái bạt tai, nổi giận mắng: “Tiểu tử ngươi mới vài ngày đã quên mất ai mới là chủ tử sao? Ngươi muốn cho nàng uống nước? Nàng cũng còn xứng mà uống sao? Còn không cút đi cho ta.”
Tiểu Tịch sợ đến mức vội cúi đầu, bụm mặt khóc mà chạy đi.
Quế ma ma cười lạnh một tiếng, nàng cúi người xuống, nâng cằm của Sương Lan Nhi lên, khinh miệt nói: “Nhìn không ra ngươi cũng cao ngạo như thế. Đến giờ vẫn còn muốn kiên trì?” Nàng lắc đầu, lại nói: “Chỉ tiếc, ở Thụy Vương phủ này, Vương gia chỉ sủng ái Vương phi, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng có một ngày ngóc đầu lên. Muốn uống nước không?”
Sương Lan Nhi cũng không thèm để ý đến nàng ta.
Quế ma ma đột nhiên bật ra tiếng cười, đem một ngụm nước bọt nhổ lên mặt nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook