Kim Phi Tích Bỉ
-
Chương 41: Đã xảy ra chuyện
“A, ngươi hiểu được cái gì? Nói ta nghe xem.” Long Đằng ung dung nhìn Sương Lan Nhi, khóe môi nhếch lên, hứng thú càng đậm.
Sương Lan Nhi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Ta đã hiểu toàn bộ quá trình hãm hại.” Nàng dừng lại, ánh mắt rơi trên người Thu Khả Ngâm.
Thu Khả Ngâm cúi đầu, lông mi hơi hơi rung động, nàng bất động thanh sắc nói: “Nga, Lan nhi muội muội, nếu thực sự là hãm hại, vậy thì chuyện này so với việc ăm trộm trong phủ xem ra còn nghiêm trọng hơn. Muội cứ nói lại tỉ mỉ xem sao, bổn vương phi tự có công đạo.”
Sương Lan Nhi cười lạnh một tiếng: “Mới vừa rồi Lạc công công nói đã quá rõ ràng rồi, tất cả giỏ bát giác trong phủ đều được làm giống hệt nhau, cho nên cái giỏ mà Tiểu Tịch cầm về này không phải là cái giỏ ban đầu nàng đem đi. Đơn giản mà nói thì trên đường nó đã đã bị đánh tráo.”
“Đánh tráo? Kia thật đúng là ý kiến mới mẻ!” Khuôn mặt kiều diễm của Thu Khả Ngâm lộ ra một tầng quang mang u tối.
Lạc công công nói ra nghi ngờ: “Nếu là đánh tráo để cầm nhầm, vậy thì tại sao Tiểu Tịch lại không phát hiện ra chiếc trâm ở trong giỏ? Phải biết là chỉ cần sóc lên là sẽ nghe thấy tiếng động của kim loại.”
Sương Lan Nhi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thằng vào Quế ma ma nói: “Chuyện này thì phải nói đến việc người hãm hại quả thực rất cao minh.”
Quế ma ma bị ánh mắt lạnh như băng của nàng lườm qua nhất thời sợ hãi làm lông tóc dựng đứng hết cả lên, cảm giác như có con rắn nhỏ đang trườn sau lưng.
Sương Lan Nhi tiếp tục nói: “Ngươi hãy nhìn đáy của chiếc giỏ này, ở đó có dấu vết của keo dán đã bị khô, mà chiếc trâm chính là được cố định lại nhờ lớp keo dán này. Tiểu Tịch xưa nay làm việc đi đứng luôn cẩn thận, do vậy những động tác lắc lư nhẹ căn bản sẽ không làm cho chiếc trâm bong ra khỏi lớp keo.”
“Vậy khi Tiểu Tịch mở chiếc giỏ ra vì sao lại không thấy chiếc trâm?” Lạc công công lại nghi hoặc nói.
“Bởi vì trong chiếc giỏ này còn có hai lớp ngăn.”
Lần này người mở miệng lại là Thu Đình Lan. Ngón tay hắn chỉ vào mặt nứt ra ở hai bên sườn của chiếc giỏ, thản nhiên nói: “ Chỗ nứt ra này chỉ liếc qua là biết vết tích còn mới, nghĩ xem vừa rồi lớp ngăn mới nứt ra, do đó liền làm lộ chiếc trâm cài vẫn còn cố định ở bên dưới.”
“Theo lời của Lạc công công, vừa rồi Quế ma ma ở trong phòng lục lọi tìm đồ không may làm rơi chiếc giỏ bát giác này, lúc này mới khiến cho Lạc công công chú ý. Cũng chính lúc này, chiếc trâm cài đã tách ra khỏi lớp keo dán, vách ngăn cũng cùng lúc đó nứt ra. Cho nên…” Sương Lan Nhi tiếp lời. Ngụ ý chính là trước đó ở trong phòng, người va vào chiếc giỏ bát giác – Quế ma ma là người có hiềm nghi nhất.
Thu Khả Ngâm rốt cục cũng đứng ngồi không yên, nàng nhất thời hô hấp hỗn loạn, ngực nhấp nhô một hồi không thôi: “Ý tứ của Lan Nhi muội muội đã rõ ràng như vậy, ngươi nói ta nghe xem, Quế ma ma vì sao lại phải làm như vậy? Có lẽ lớp keo kia đã có từ trước thì sao, cũng không thể biết được.”
Thu Đình Lan cười lạnh một tiếng, hắn tiến lên từng bước đoạt lại chiếc trâm cài trong tay Quế ma ma, đặt chiếc trâm vào đáy giỏ nơi có vết keo dán thì thấy vừa khớp: “Khe hở khảm hợp hoàn toàn ăn khớp.”
“Nhưng cũng có thể chính con nhỏ Tiểu Tịch kia tự thiết kế âm mưu, chuẩn bị sẵn lớp keo ở đáy giỏ.” Thu Khả Ngâm dãy dụa nói.
Long Đằng lúc này rốt cục cũng lên tiếng, hắn quay đầu nhìn ra màn mưa phùn kéo dài mãi ngoài cửa sổ, ngữ khí cũng ảm đạm như thời tiết: “Bọn trộm cắp, không ai biết trước chính mình sẽ ăn trộm cái gì. Hà tất phải làm điều thừa.”
Thu Khả Ngâm không khỏi biến sắc, khuôn mặt dần dần tái nhợt cho đến khi huyết sắc đã hoàn toàn biến mất, nàng mãi lúc sau mới nói: “Như vậy là bổn vương phi đã trách nhầm Tiểu Tịch. Thôi được, đợi bổn vương phi điều tra rõ lại chân tướng sự việc sẽ nói sau.” Thu Khả Ngâm đứng lên, nàng quay về phía Sương Lan Nhi, hơi cúi thấp người, trên mặt gượng ép thành khẩn nói: “Lan nhi muội muội, đã làm cho ngươi sợ hãi, thực xin lỗi.”
Xoay người, Thu Khả Ngâm liếc nhìn Quế ma ma một cái, ánh mắt lóe lên. Quế ma ma lập tức hiểu ý, chật vật bò từ trên mặt đất đứng dậy.
Thu Khả Ngâm bàn tay trắng nõn giơ lên, thản nhiên nói: “Đi, hôm nay đã quấy rầy. Bổn vương phi trở về sẽ tra rõ lại lần nữa, chắc chắn sẽ làm cho mọi chuyện rõ ràng.” Nàng nói xong liền đi luôn, không để lại chút thời gian nào để người ngoài kịp lên tiếng.
Lạc công công cùng đám hạ nhân liên can cũng cáo lui.
Sương Lan Nhi cho dù khẽ thở dài một hơi nhưng trên mặt cũng không có một tia không cam lòng, nàng tiến đến nâng Tiểu Tịch dậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải nhanh dùng đá chườm vào vết thương cho đỡ sưng thũng. Về sau đừng làm những việc ngu ngốc như vậy nữa. Bởi vì…” Nàng dừng lại cuối cùng cũng không nói nữa, bởi vì nàng cùng Thu Khả Ngâm mâu thuẫn là không thể hóa giải. Thu Khả Ngâm không có khả năng sẽ buông tha cho nàng. Đồng thời nàng cũng tuyệt đối không có ý định thỏa hiệp với Thu Khả Ngâm.
Tiểu Tịch tìm được đường sống trong chỗ chết, không khỏi rơi lệ nói: “Phu nhân, Tiểu Tịch hôm nay thiếu chút nữa đã làm liên lụy tới phu nhân.”
Thu Đình Lan lúc này đứng ở cửa, hắn nhìn bóng dáng Thu Khả Ngâm cùng Quế ma ma khuất dần, đình trệ trong chốc lát, oán hận nói: “Quế ma ma kẻ điêu lão nô này, chuyện xấu xa đến cỡ nào cũng dám động thủ, lão tử sớm muộn gì cũng đem bà ta phế thành cẩu.”
Long Đằng chau mày, tay đẩy hắn: “Khuê phòng nữ tử nhã nhặn như này, ngươi có thể đừng buông mấy lời thô tục đó hay không hả?”
“Ách…!” Thu Đình Lan trên mặt xẹt qua tia xấu hổ, nhiều năm rong ruổi sa trường, hắn sớm đã quên cái gì là nhã nhặn. Cười gượng một tiếng, hắn lại hỏi: “Thiếu quân, rõ ràng vừa nãy ngươi có thể lật mặt Quế ma ma, cho lão điêu nô này sớm tử sớm siêu sinh. Tại sao ngươi không vạch trần?”
Vừa vặn lúc này Thu Khả Ngâm đỡ Tiểu Tịch đến cửa, nghe được câu hỏi của Thu Đình Lan, nàng xoay người thay Long Đằng đáp lại: “Thị phi khó phân biệt, nếu cứ tiếp tục truy cứu nhất định bức Vương phi nóng nảy, chỉ sợ sẽ đẩy người không can hệ chết thay. Hà tất phải liên lụy đến người vô tội.”
Long Đằng cười liên tục vỗ tay tán thưởng: “Đúng đúng. tiểu Sương Sương của ta quả thực rất hiểu ta,”
Vốn trong lòng Sương Lan nhi vô cùng cảm kích sự xuất hiện này của Long Đằng, nếu không phải hôm nay hắn có lòng nhắc nhở nàng, nàng vô luận thế nào cũng sẽ không phát hiện được âm mưa của Quế ma ma. Chỉ là cảm kích tràn đầy của nàng đều bị mấy từ buồn nôn của hắn triệt để làm tiêu tan. Tiểu Sương Sương – thật sự quá kinh người rồi, hãn!
Nàng cúi mặt, nghiến răng nói: “Long Đằng…”
“Kêu Thiếu Quân!” Long Đằng kiên trì, ghé sát lỗ tai của nàng nỉ non, lặp lại một lần nữa: “Kêu ta một tiếng Thiếu Quân được không. Đừng quên hôm nay ngươi còn thiếu ta một ân tình.”
Thanh âm của hắn có chút ôn nhu cùng thương tiếc thực không thể hiểu nổi, lại giống như mang theo mê hoặc.
Sương Lan Nhi không biết trong lòng lúc này là cảm xúc gì, trong lòng đau xót, bật thốt lên một tiếng gọi hắn: “Thiếu Quân!”
Kiểu xưng hô thân mật như thế này giống như trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách của bọn họ. Bốn mắt cùng nhìn nhau, trong con ngươi của mỗi người đều hiện rõ thân ảnh của đối phương, vẫn là bộ dáng như trong quá khứ đáng tiếc lại phải cách xa nhau như vậy. Trong mâu trung của hắn có một loại thần sắc khó hiểu, còn mâu trung của nàng lại chất chứa sự hối hận.
Đúng vậy, nàng hối hận.
Nàng hẳn là nên tin tưởng hắn, thế nhưng nàng lại lựa chọn bỏ trốn, nếu như không phải như vậy nàng làm sao lại gặp lại Long Tiêu Đình, lại như thế nào lâm vào hoàn cảnh hiện tại? Chẳng lẽ đây chính là số mệnh mà nàng chạy không thoát hay là nên trách chính bản thân nàng?
Thật lâu sau, nàng rốt cục cũng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thực xin lỗi, ngày ấy ta thất hứa.” Nói tới cuối cùng nàng cũng không che dấu được nghẹn ngào.
Nàng nhanh chóng cúi đầu, nhưng hắn vẫn như trước nhìn thấy giáp sườn mặt nàng có dòng nước mắt ươn ướt chậm rãi chảy xuống.
Làn môi mỏng bạc khẽ giật, hắn lúc này đúng là một câu cũng không nói nên lời.
Mãi sau, Thu Đình Lan thúc dục: “Thiếu Quân, chúng ta không nên ở lâu.” Dừng lại, hắn quay đầu nhìn Sương Lan Nhi, trong ánh mắt tràn ngập sự xin lỗi: “Muội muội ta sẽ không từ bỏ ý đồ, chính ngươi hãy cẩn thận.”
Sương Lan Nhi cảm động khảm sâu trong tim, nàng nhẹ gật đầu. Nàng biết, chuyện lần này mới chỉ là bắt đầu, gió to sóng lớn chân chính vẫn còn chưa tới.
Thu Đình Lan lại kêu một tiếng: “Thiếu Quân đi thôi.”
Long Đằng gật gật đầu, trên mặt trong phút chốc lại khôi phục thần thái bất cần đời, chiếc quạt trong tay điểm nhẹ xuống trán Sương Lan Nhi: “Chuyện lần đó, ngươi nhắc lại là có ý tứ gì? Con dế mèn của ta đều bị ngươi dưỡng đến chết rồi, ngày đó ta nửa đêm trở về, haizz, bộ dạng chúng nó đói đến mức gầy rộp, ngày hôm sau tất cả đều xong đời!” Hắn vừa nói vừa đi ra cửa, lại nhắc: “Ta nói lại cho ngươi nghe, mấy con dế đó đều là cực phẩm. Ngươi phải bồi thường cho ta, ít nhất cũng phải bồi cho ta một con hồng ma đầu. Hừ!”
Sương Lan Nhi trong lòng vốn có chút đa cảm, nghe hắn nói như vậy liền sửng sốt: “A, hồng ma đầu? Chủng loại tốt nhất đó, ta biết đi đâu tìm? Sư phó ta cả đời cũng còn chưa có được một con.”
Long Đằng lầm bầm nói: “Đi đâu tìm đó chuyện của ngươi, ta đi đây, lần sau gặp lại là ngươi phải bồi thường cho ta nghe chưa.”
Miệng nàng giật giật, người này… Thật đúng là không có quy tắc.
***
Thời gian qua đi không mặn không nhạt, chốc lát đã là màu thu.
Ngày hôm đó Long Tiêu Đình vừa mới lâm triều, chưa kịp ra khỏi hoàng cung Lạc công công đã tới đón.
Theo lý mà nói thì nội quan trong vương phủ không được tự ý tiến nhập hoàng cung, xem ra Lạc công công tốt xấu gì cũng đã chuẩn bị không ít, nhất định phải có việc vô cùng khẩn cấp.
Lúc này trong lòng Long Tiêu Đình dâng lên một dự cảm không tốt.
Lạc công công gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng lao đến. Hắn hoảng đến ngay cả hành lễ cũng quên: “Vương gia, không tốt! Lan phu nhân đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì?” Long Tiêu Đình sửng sốt, lệnh bài trong tay “binh” một tiếng rơi xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook