Kim Phi Tích Bỉ
-
Chương 33: Hợp trà yến (2)
Tối nay tâm tình của Long Tiêu Đình rất tốt, trên mặt hắn khó có được ôn hòa như thế, hắn ngồi bên cạnh Sương Lan Nhi, hỏi nhẹ: “Nàng hôm nay khí sắc không tồi, xiêm y vừa người không?”
Sương Lan Nhi còn chưa kịp mở mồm thì Thu Khả Ngâm đã nói trước: “Phong lão đại ở Thượng Dương thành này quả thực mắt nhìn không thể xen thường, xiêm y mỗi lần đưa tới đều rất đẹp mắt, mặc trên người Lan nhi muội muội thật khiến bách hoa đều phải xấu hổ.”
Sương Lan Nhi cười nhẹ.
Lúc này Long Tiêu Đình bỗng chú ý đến hai bàn tay Sương Lan Nhi đang giấu trong tay áo, mười ngón tay xanh ngọc được băng lại bằng những lớp gạc trắng tinh, một vài chỗ còn lộ ra những vệt máu đỏ thấm ra ngoài.
Thần sắc hắn tối lại, đột nhiên kéo lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn.
Sương Lan Nhi chưa từng nghĩ hắn sẽ có hành động như vậy, nhất thời sửng sốt quên cả thu tay về, liền cứ mặc cho hắn cầm. Tay nàng lạnh như băng còn tay hắn nóng như hỏa. Băng cùng hỏa hai thái cực của trời đất một khắc này vừa đối lập nhau lại vừa dung hòa nhau.
“Có nặng lắm không?” Chần chừ một lúc hắn mới nhẹ giọng hỏi.
“Tiêu Đình…” Thu Khả Ngâm ngồi một bên cắn môi, đáy mắt ngoài sự buồn bã thì nhiều hơn chính là oán hận.Mới vừa rồi Sương Lan nhi xuất hiện, nàng đã có dự cảm không tốt, Sương Lan Nhi này trời sinh thanh tú, hơn nữa nếu chú trọng vào cách ăn mặc, còn từng cùng Vương gia gặp gỡ tình cờ, ở cùng nhau một thời gian dài. Người ta thường nói lâu ngày sinh tình. Hiện tại chỉ sợ đã…
Sương Lan Nhi giống như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thu Khả Ngâm, nàng cả người run lên, lập tức rút tay về.
Lúc nàng cố gắng thu tay, cách xa hắn ra, nàng trông thấy trong ánh mắt ấy mang theo chút thương tiếc, chính là ánh mắt thương tiếc hướng về phía nàng.
Đồng tình, lại là đồng tình! Nàng lúc này bất luận là như thế nào cũng tiếp nhận không nổi ánh mắt như thế.
Nhanh giấu hai tay vào trong áo, nàng lạnh lùng nói: “Không nhọc Vương gia phải
giả bộ.”
Long Tiêu Đình bạc thần khẽ nhếch, trong lòng có chút lúng túng.
Thu Khả Ngâm vội cười giải vây: “Tiêu Đình, đừng nóng giận. Lan nhi muội muội tuổi còn nhỏ, khó tránh có lúc sinh khí, đôi lúc nói ra những lời tổn thương cũng là chuyện bình thường, chàng đừng để trong lòng. Ngày sau thiếp sẽ từ từ khuyên nhủ nàng ấy.” Nói xong nàng còn đặt bàn tay lên kim bào nơi lồng ngực hắn khẽ vuốt.
Sương Lan Nhi xưa nay ghét nhất là loại người thích làm bộ làm tịch, Thu Khả Ngâm rõ ràng hận mình muốn chết, vậy mà ở trước mặt Long Tiêu Đình cứ luôn giả bộ làm thánh nữ, quả nhiên là ghê tởm.
Nàng lạnh lùng cười: “Ta tuổi còn nhỏ, bất quá cũng đã 18, còn nhiều chuyện chưa hiểu. Vương phi nhiều năm nằm giường bệnh tật, hiện giờ cuối cùng bệnh cũng khá lên, thật sự là đáng mừng. Nghe nói Vương phi hơn ta hai tuổi, lại thường hầu hạ bên người Vương gia, nếu Vương phi nguyện ý chỉ điểm một phần, Lan nhi là người mới tới thật vô cùng cảm kích.” Sương Lan Nhi cố ý cường điệu mấy chữ “người mới đến” trước mặt Thu Khả Ngâm.
Lời vừa nói ra làm cho Thu Khả Ngâm lạnh người. Thật hay cho cái tên Sương Lan Nhi này, từng từ từng từ đều đâm vào chỗ đau của nàng, vừa rồi còn châm chọc nàng lớn tuổi, người ta có câu hồng nhan họa thủy, nàng sớm đã qua hai mươi, có thể nào so sánh với thiếu nữ tuổi còn thanh xuân xinh đẹp như hoa. Mà thanh xuân của nàng đều là ốm đau cùng bệnh tật từng ngày trải qua trên giường. Sương Lan Nhi còn châm chọc nàng chỉ là người cũ bên cạnh Tiêu Đình. Đâu có hoa nở thì ắt sẽ có mới nới cũ.
Thu Khả Ngâm mặt biến đổi lúc đỏ lúc trắng, hơi thở dồn dập, cơ hồ đang cố kiềm chế phát tác ra ngoài.
Không khí bị bao phủ bởi một sự lúng túng khó chịu, tư thái Sương Lan Nhi là khinh thường, là lạnh lùng cùng ngạo nghễ mà nhìn lại Thu Khả Ngâm.
Long Tiêu Đình nhìn sườn nhan quật cường của nàng, môi mỏng giật giật, giống như muốn nói gì nhưng chung quy lại vẫn là không nói được lời nào.
Ánh mắt hắn khó có thể thể đoán ra tư vị giờ phút này là gì, lúc sau cuối cùng lại là quy về bình tĩnh. Hắn hơi ngửa đầu ra phía sau, tựa như đang ngắm nhìn những ngôi sao phía xa xăm, chỉ thấy đó là một ngân hà sáng lạn, mở ra bát ngát, xa đến như vậy, cho dù là người nào cũng không thể với tới được.
Không khí cứng nhắc cuối cùng cũng được phá vỡ bởi Quế ma ma, tay nàng mang theo một ly trà, chậm rãi đi tới.
Thu Khả Ngâm nháy mắt, khóe môi tản ra một ý cười, nhìn về phía Quế ma ma.
Quế ma ma lúc này hiểu ra ý của Thu Khả Ngâm, nàng bước lên phía trước, đem ly trà tới trước mặt Sương Lan Nhi, cười đến quỷ dị, nói: “Lan phu nhân, tối nay là ngày tốt của Vương gia và Vương phi. Ngài nên kính một ly trà. Mời!”
Sương Lan Nhi ngưng thần, nàng cầm lấy ly trà. Nàng thực ra rất yên tâm, đó là bởi vì có một việc mà nàng không cần phải lo lắng, trước mắt các nàng ta không thể hại chết nàng, cho nên nàng chẳng cần bận tâm trong ly trà này có độc.
Chỉ là nàng vừa mới hơi hơi nâng khuỷu tay lên thì vừa lúc bị Quế ma ma huých vào, liền làm ngiêng ly trà. Nước màu đỏ đậm chảy xuống làm bẩn bộ xiêm y mới, nước trà vẫn còn nóng bỏng thấm qua từng lớp vải chạm vào hai chân nàng khiến nàng cảm thấy đau rát.
“A nha, Lan phu nhân ngài! Hôm nay là ngày mừng của Vương gia cùng Vương phi, ngài sao có thể làm đổ ly trà như vậy, thật là một điềm xấu.” Quế ma ma cả
người quỳ xuống phía trước nói.
Sương Lan Nhi chân bị bỏng đến phát đau, nhưng nàng lập tức đứng dậy, lấy khăn lau qua loa chỗ vải bị nước trà thấm vào.
Quế ma ma tiến đến ra vẻ muốn giúp đỡ nhưng thực ra lại lấy khăn chà sát thật mạnh vào người nàng. Động tác rất kín đáo, chẳng ai có thể nhìn ra, mọi người chỉ thấy Quế ma ma đang giúp Sương lan Nhi lau đi vết ố trên y phục chứ có ai biết nàng ta đang dùng móng tay dài nhọn cấu vào chỗ bị bỏng trên chân của Sương Lan Nhi.
Móng tay sắc nhọn như lưỡi dao cào lên lớp thịt bỏng hồng đã bị trầy da. Đau đến toàn tâm, Sương Lan Nhi rốt cục không chịu đựng không được, một phen đẩy
Quế ma ma ra.
Quế ma ma làm như đứng không vững, cực kỳ khoa trương tư thế ngã ngửa ra phía sau, thẳng tắp ngã nhào ra mặt đất, kêu lên. Nàng nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Vương gia, lão nô cả đời này chứng kiến ngài lớn lên, sống đến cái tuổi này rồi còn chưa có ai đối xử với lão nô vô lễ đến như vậy… Vương gia… Cho dù lão nô chỉ là một hạ nhân nhưng nhiều năm nay đều dốc lòng tận tâm hầu hạ ngài…”
Long Tiêu Đình đứng lên, một tay nắm lấy bả vai Sương Lan Nhi, dùng sức đem nàng quay về hướng mình, nhìn sâu vào trong ánh mắt ấy.
Hắn đôi mi dài hơi cau lại: “Lan nhi, Vương phủ không thể so với dân gian, tính tình của nàng rất khó chấp. Mau xin lỗi Quế ma ma.”
Sương Lan Nhi trong bụng bùng lên một loại lửa giận, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Nàng thực ra rất muốn hét lên với hắn một câu: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đẩy ngã nàng.”
Nhưng chung quy nàng vẫn là nhịn xuống, nhẹ nhàng cười.
Khuyên tai của nàng dài rủ xuống giờ phút này chạm nhẹ vào bàn tay hắn đang nắm lấy bả vai nàng, có một chút lạnh. Một khắc kia hắn nhìn thấy trong mắt nàng sự hồn nhiên tươi cười nở rộ trong màn đêm u tối. Hắn bỗng thấy mình bị mê hoặc.
Đôi môi khẽ động, hắn bật ra mấy chữ: “Nghe lời, đừng tùy hứng!”
Ngay sau đó, Sương Lan Nhi dùng sức gạt tay hắn ra : “Ta đi đổi y phục.”
Nàng vội vàng chạy đi. Nàng đã nghĩ, kỳ thật nàng chạy đi như vậy là bởi sự chật vật của chính mình. Tùy hứng? Trong lòng hắn thì ra vẫn là đối xử với nàng như thế. Phán xét nàng mà không cần phân biệt đúng sai tốt xấu, đây chính là hắn đồng tình với nàng sao? Không, cái này sao gọi là đồng tình. Cả Thụy vương phủ này, bọn họ từng người đều xem nàng không bằng con chó, chỉ là một con chó biết vẫy đuôi với chủ mà thôi.
Nàng khắc chế sự phẫn nộ trong lòng, thẳng trên con đường đá cuội mà chạy thục mạng.
Đêm rất đen, ánh trăng cũng sơ xác.
Không biết có phải là do sương mù che mắt mà nàng dần dần không nhìn rõ con đường trước mặt. Cước bộ càng lúc càng loạn, dần dần mất khống chế. Đột nhiên không biết có thứ gì ngáng giữa đường, nàng không tránh kịp, nhất thời nhào về phía trước.
Nàng nghĩ có lẽ mình sẽ ngã rất thảm thế nhưng thời điểm ngã xuống lại cảm giác có vật mềm mềm phía dưới. Mà vật này lại có thể phát ra âm thanh kỳ quái…
Hơn nữa thanh âm này… như thế nào lại quen tai?
Sương Lan Nhi còn chưa kịp mở mồm thì Thu Khả Ngâm đã nói trước: “Phong lão đại ở Thượng Dương thành này quả thực mắt nhìn không thể xen thường, xiêm y mỗi lần đưa tới đều rất đẹp mắt, mặc trên người Lan nhi muội muội thật khiến bách hoa đều phải xấu hổ.”
Sương Lan Nhi cười nhẹ.
Lúc này Long Tiêu Đình bỗng chú ý đến hai bàn tay Sương Lan Nhi đang giấu trong tay áo, mười ngón tay xanh ngọc được băng lại bằng những lớp gạc trắng tinh, một vài chỗ còn lộ ra những vệt máu đỏ thấm ra ngoài.
Thần sắc hắn tối lại, đột nhiên kéo lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn.
Sương Lan Nhi chưa từng nghĩ hắn sẽ có hành động như vậy, nhất thời sửng sốt quên cả thu tay về, liền cứ mặc cho hắn cầm. Tay nàng lạnh như băng còn tay hắn nóng như hỏa. Băng cùng hỏa hai thái cực của trời đất một khắc này vừa đối lập nhau lại vừa dung hòa nhau.
“Có nặng lắm không?” Chần chừ một lúc hắn mới nhẹ giọng hỏi.
“Tiêu Đình…” Thu Khả Ngâm ngồi một bên cắn môi, đáy mắt ngoài sự buồn bã thì nhiều hơn chính là oán hận.Mới vừa rồi Sương Lan nhi xuất hiện, nàng đã có dự cảm không tốt, Sương Lan Nhi này trời sinh thanh tú, hơn nữa nếu chú trọng vào cách ăn mặc, còn từng cùng Vương gia gặp gỡ tình cờ, ở cùng nhau một thời gian dài. Người ta thường nói lâu ngày sinh tình. Hiện tại chỉ sợ đã…
Sương Lan Nhi giống như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thu Khả Ngâm, nàng cả người run lên, lập tức rút tay về.
Lúc nàng cố gắng thu tay, cách xa hắn ra, nàng trông thấy trong ánh mắt ấy mang theo chút thương tiếc, chính là ánh mắt thương tiếc hướng về phía nàng.
Đồng tình, lại là đồng tình! Nàng lúc này bất luận là như thế nào cũng tiếp nhận không nổi ánh mắt như thế.
Nhanh giấu hai tay vào trong áo, nàng lạnh lùng nói: “Không nhọc Vương gia phải
giả bộ.”
Long Tiêu Đình bạc thần khẽ nhếch, trong lòng có chút lúng túng.
Thu Khả Ngâm vội cười giải vây: “Tiêu Đình, đừng nóng giận. Lan nhi muội muội tuổi còn nhỏ, khó tránh có lúc sinh khí, đôi lúc nói ra những lời tổn thương cũng là chuyện bình thường, chàng đừng để trong lòng. Ngày sau thiếp sẽ từ từ khuyên nhủ nàng ấy.” Nói xong nàng còn đặt bàn tay lên kim bào nơi lồng ngực hắn khẽ vuốt.
Sương Lan Nhi xưa nay ghét nhất là loại người thích làm bộ làm tịch, Thu Khả Ngâm rõ ràng hận mình muốn chết, vậy mà ở trước mặt Long Tiêu Đình cứ luôn giả bộ làm thánh nữ, quả nhiên là ghê tởm.
Nàng lạnh lùng cười: “Ta tuổi còn nhỏ, bất quá cũng đã 18, còn nhiều chuyện chưa hiểu. Vương phi nhiều năm nằm giường bệnh tật, hiện giờ cuối cùng bệnh cũng khá lên, thật sự là đáng mừng. Nghe nói Vương phi hơn ta hai tuổi, lại thường hầu hạ bên người Vương gia, nếu Vương phi nguyện ý chỉ điểm một phần, Lan nhi là người mới tới thật vô cùng cảm kích.” Sương Lan Nhi cố ý cường điệu mấy chữ “người mới đến” trước mặt Thu Khả Ngâm.
Lời vừa nói ra làm cho Thu Khả Ngâm lạnh người. Thật hay cho cái tên Sương Lan Nhi này, từng từ từng từ đều đâm vào chỗ đau của nàng, vừa rồi còn châm chọc nàng lớn tuổi, người ta có câu hồng nhan họa thủy, nàng sớm đã qua hai mươi, có thể nào so sánh với thiếu nữ tuổi còn thanh xuân xinh đẹp như hoa. Mà thanh xuân của nàng đều là ốm đau cùng bệnh tật từng ngày trải qua trên giường. Sương Lan Nhi còn châm chọc nàng chỉ là người cũ bên cạnh Tiêu Đình. Đâu có hoa nở thì ắt sẽ có mới nới cũ.
Thu Khả Ngâm mặt biến đổi lúc đỏ lúc trắng, hơi thở dồn dập, cơ hồ đang cố kiềm chế phát tác ra ngoài.
Không khí bị bao phủ bởi một sự lúng túng khó chịu, tư thái Sương Lan Nhi là khinh thường, là lạnh lùng cùng ngạo nghễ mà nhìn lại Thu Khả Ngâm.
Long Tiêu Đình nhìn sườn nhan quật cường của nàng, môi mỏng giật giật, giống như muốn nói gì nhưng chung quy lại vẫn là không nói được lời nào.
Ánh mắt hắn khó có thể thể đoán ra tư vị giờ phút này là gì, lúc sau cuối cùng lại là quy về bình tĩnh. Hắn hơi ngửa đầu ra phía sau, tựa như đang ngắm nhìn những ngôi sao phía xa xăm, chỉ thấy đó là một ngân hà sáng lạn, mở ra bát ngát, xa đến như vậy, cho dù là người nào cũng không thể với tới được.
Không khí cứng nhắc cuối cùng cũng được phá vỡ bởi Quế ma ma, tay nàng mang theo một ly trà, chậm rãi đi tới.
Thu Khả Ngâm nháy mắt, khóe môi tản ra một ý cười, nhìn về phía Quế ma ma.
Quế ma ma lúc này hiểu ra ý của Thu Khả Ngâm, nàng bước lên phía trước, đem ly trà tới trước mặt Sương Lan Nhi, cười đến quỷ dị, nói: “Lan phu nhân, tối nay là ngày tốt của Vương gia và Vương phi. Ngài nên kính một ly trà. Mời!”
Sương Lan Nhi ngưng thần, nàng cầm lấy ly trà. Nàng thực ra rất yên tâm, đó là bởi vì có một việc mà nàng không cần phải lo lắng, trước mắt các nàng ta không thể hại chết nàng, cho nên nàng chẳng cần bận tâm trong ly trà này có độc.
Chỉ là nàng vừa mới hơi hơi nâng khuỷu tay lên thì vừa lúc bị Quế ma ma huých vào, liền làm ngiêng ly trà. Nước màu đỏ đậm chảy xuống làm bẩn bộ xiêm y mới, nước trà vẫn còn nóng bỏng thấm qua từng lớp vải chạm vào hai chân nàng khiến nàng cảm thấy đau rát.
“A nha, Lan phu nhân ngài! Hôm nay là ngày mừng của Vương gia cùng Vương phi, ngài sao có thể làm đổ ly trà như vậy, thật là một điềm xấu.” Quế ma ma cả
người quỳ xuống phía trước nói.
Sương Lan Nhi chân bị bỏng đến phát đau, nhưng nàng lập tức đứng dậy, lấy khăn lau qua loa chỗ vải bị nước trà thấm vào.
Quế ma ma tiến đến ra vẻ muốn giúp đỡ nhưng thực ra lại lấy khăn chà sát thật mạnh vào người nàng. Động tác rất kín đáo, chẳng ai có thể nhìn ra, mọi người chỉ thấy Quế ma ma đang giúp Sương lan Nhi lau đi vết ố trên y phục chứ có ai biết nàng ta đang dùng móng tay dài nhọn cấu vào chỗ bị bỏng trên chân của Sương Lan Nhi.
Móng tay sắc nhọn như lưỡi dao cào lên lớp thịt bỏng hồng đã bị trầy da. Đau đến toàn tâm, Sương Lan Nhi rốt cục không chịu đựng không được, một phen đẩy
Quế ma ma ra.
Quế ma ma làm như đứng không vững, cực kỳ khoa trương tư thế ngã ngửa ra phía sau, thẳng tắp ngã nhào ra mặt đất, kêu lên. Nàng nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Vương gia, lão nô cả đời này chứng kiến ngài lớn lên, sống đến cái tuổi này rồi còn chưa có ai đối xử với lão nô vô lễ đến như vậy… Vương gia… Cho dù lão nô chỉ là một hạ nhân nhưng nhiều năm nay đều dốc lòng tận tâm hầu hạ ngài…”
Long Tiêu Đình đứng lên, một tay nắm lấy bả vai Sương Lan Nhi, dùng sức đem nàng quay về hướng mình, nhìn sâu vào trong ánh mắt ấy.
Hắn đôi mi dài hơi cau lại: “Lan nhi, Vương phủ không thể so với dân gian, tính tình của nàng rất khó chấp. Mau xin lỗi Quế ma ma.”
Sương Lan Nhi trong bụng bùng lên một loại lửa giận, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Nàng thực ra rất muốn hét lên với hắn một câu: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đẩy ngã nàng.”
Nhưng chung quy nàng vẫn là nhịn xuống, nhẹ nhàng cười.
Khuyên tai của nàng dài rủ xuống giờ phút này chạm nhẹ vào bàn tay hắn đang nắm lấy bả vai nàng, có một chút lạnh. Một khắc kia hắn nhìn thấy trong mắt nàng sự hồn nhiên tươi cười nở rộ trong màn đêm u tối. Hắn bỗng thấy mình bị mê hoặc.
Đôi môi khẽ động, hắn bật ra mấy chữ: “Nghe lời, đừng tùy hứng!”
Ngay sau đó, Sương Lan Nhi dùng sức gạt tay hắn ra : “Ta đi đổi y phục.”
Nàng vội vàng chạy đi. Nàng đã nghĩ, kỳ thật nàng chạy đi như vậy là bởi sự chật vật của chính mình. Tùy hứng? Trong lòng hắn thì ra vẫn là đối xử với nàng như thế. Phán xét nàng mà không cần phân biệt đúng sai tốt xấu, đây chính là hắn đồng tình với nàng sao? Không, cái này sao gọi là đồng tình. Cả Thụy vương phủ này, bọn họ từng người đều xem nàng không bằng con chó, chỉ là một con chó biết vẫy đuôi với chủ mà thôi.
Nàng khắc chế sự phẫn nộ trong lòng, thẳng trên con đường đá cuội mà chạy thục mạng.
Đêm rất đen, ánh trăng cũng sơ xác.
Không biết có phải là do sương mù che mắt mà nàng dần dần không nhìn rõ con đường trước mặt. Cước bộ càng lúc càng loạn, dần dần mất khống chế. Đột nhiên không biết có thứ gì ngáng giữa đường, nàng không tránh kịp, nhất thời nhào về phía trước.
Nàng nghĩ có lẽ mình sẽ ngã rất thảm thế nhưng thời điểm ngã xuống lại cảm giác có vật mềm mềm phía dưới. Mà vật này lại có thể phát ra âm thanh kỳ quái…
Hơn nữa thanh âm này… như thế nào lại quen tai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook