Kim Ốc Tàng Phi
-
Chương 5
– Tiểu thư, có thầy tướng số kia rất giỏi, có muốn tới xin quẻ không?
Một giọng nói hân hoan truyền đến, đầy ý giật dây
– Hôm nay chúng ta đến chùa dâng hương chứ không phải đi xem tướng số
Nữ tử mặc trang phục hoa lệ kéo váy, chậm rãi bước xuống bậc thang trước cửa chùa, bình thản nói:
– Huống chi ta cũng không để ý đến mấy chuyện tướng mệnh này.
– Tiểu thư, lời này sai rồi. Nha hoàn cãi lại: – nếu ngươi không để ý đến số mệnh thì cần gì tới chùa dâng hương, cầu nguyện?
– Ta dâng hương là cầu phúc cho cha mẹ, bất kể có linh hay không cũng chỉ cần lòng được bình an. Mà tướng số bói toán, lại có mong chờ, một lòng hi vọng sẽ được sống tốt, tâm sao được bình an?
Nữ tử mặc trang phục hoa lệ cười nói:
– Phàm là những việc ảnh hưởng đến tâm lý ta sẽ không làm
– Nhưng thầy tướng đó thực sự rất linh.
Nha hoàn kia vội vã đến dậm chân.
– Lần trước ta làm rơi chiếc vòng tay, hỏi hắn có tìm được không, hắn nói vòng tay ở bên cạnh giếng, sau này về phủ, quả thực ta tìm được chiếc vòng bên giếng.
– Nhưng thế càng không nên xem. Nữ tử kiên quyết lắc đầu: – nếu tính ra kết quả không tốt chẳng phải sẽ sợ hãi lắm sao?
– Cô nương!
Đang lúc hai chủ tớ tranh luận, bỗng nhiên một lão già râu dài đi tới cản đường đi của bọn họ:
– Cô nương, xin dừng bước.
– Tiên sinh, ngươi đang nói tiểu thư nhà ta sao?
Tiểu nha đầu vừa thấy lão già kia thì mừng rỡ, quay người kéo kéo áo chủ nhân, mặt mày hớn hở:
– Tiểu thư, đây chính là thầy bói mà ta nói đó, hắn chủ động đến đây chào hỏi cùng chúng ta, chắc hẳn có chuyện muốn nói cho chúng ta
Nữ tử thản nhiên gật đầu với lão già, không thân thiện hỏi:
– Không biết tiên sinh có gì chỉ giáo?
– Cô nương, hôm nay ngươi có họa, phải chú ý cẩn thận. Lão già nói nghiêm túc
– Tiểu Ngọc, lấy mấy lạng bạc cho lão nhân gia uống rượu
Nữ tử ngẩng đầu mà bước, đi thẳng về phía trước, căn bản không để ý đến hắn
– Cô nương không tin ta? Lão già kia tức giận.
– Lão nhân gia, cầm bạc rồi đi thôi, hôm nay ta có phúc hay họa đều không liên quan đến ngươi, cũng không phải ngươi nói là có thể thành. Nữ tử cười khinh miệt.
– Tiểu thư, ngươi không thể nói như thế với lão thần tiên.
Nha hoàn ở bên cạnh phát hoảng:
– Hắn thật sự rất giỏi, nếu tức giận làm gì đó thì ngươi thảm rồi
– Lão phu không làm những việc ti tiện linh tinh đó, cô nương nếu không tin ta sẽ không lấy bạc của cô nương,
Lão già thâm trầm nói:
– Như vậy đi, ngoài lời tiên đoán hôm nay có chuyện, lão phu bói cho cô nương một quẻ miễn phí, nếu năm năm sau, quẻ này mất linh thì cô nương quay lại đây đánh tan quán này của lão phu.
– Năm năm sau? Nữ tử cười lớn: – ngày mai chẳng biết ngươi sẽ đi đâu, năm năm sau ta tới đây có thể tìm ngươi sao
– Lão phu ở đây bói toán đã hơn mười năm, mỗi ngày ba mươi quẻ, không thêm không bớt, chưa bao giờ đổi chỗ, cũng không ăn nói bừa bãi. Cô nương có thể đến gần đây hỏi thăm, nếu lão phu chỉ là kẻ lừa gạt, chỉ sợ sớm đã bị đuổi đi, chẳng cần chờ đến hôm nay
– Được, ngươi đã nói vậy ta tạm thời tin ngươi một lần. Nàng nhún vai: – ngươi gieo một quẻ cho bổn cô nương
– Cô nương muốn hỏi chuyện gì?
– Ừm… Nữ tử hơi tự hỏi: – nữ tử tuồi tầm ta thường hỏi cái gì?
– Phần lớn là chuyện nhân duyên
– Được, ta cũng hỏi nhân duyên, ngươi tính cho ta? Chỉ là bói toán thôi sao? Không cần đoán chữ hay rút thăm sao?
– Cái gì cũng không cần, số mệnh của cô nương sớm đã lộ rõ qua tướng mạo của cô nương rồi.
Lão già nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ tử.
– Được, vậy ngươi nhìn bộ dáng của bổn cô nương cho kĩ. Nàng cười to: – nhìn thấy cái gì sao?
– Ta thấy cô nương sinh trong nhà phú quý, từ nhỏ không lo áo cơm, cũng không biết đau khổ chốn nhân gian nhưng sau này, trong ba, bốn năm sẽ có một đại kiếp nạn, nếu cô nương tránh được thì cả đời về sau sẽ mãi mãi bình an
– Không phải hỏi nhân duyên sao? Sao lại nói sang phúc họa? Nữ tử khiêu khích?
– Cô nương, họa đó là do chuyện nhân duyên mà ra
– Xin chỉ giáo thêm
– Cô nương tuy rằng phúc hậu nhưng không có duyên với nhà chồng, nếu cố gắng bên nhau sẽ gặp kiếp nạn.
– À! Vậy ngươi xem cho ta phu quân tương lai là loại người gì?
– Phu quân tương lai của cô nương là người trong hoàng tộc.
Nàng như đang trêu đùa, kiểm tra hắn, hai mắt chớp chớp tinh nghịch.
– Cái gì? Sắc mặt nữ tử đại biến: – ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Là ai dạy ngươi nói những lời này?
– Không có ai dạy lão phu, đều là lão phu nhìn tướng mạo của cô nương mà ra. Lão già khẽ cười: – cô nương có tướng phượng hoàng, có mệnh Vương phi.
– Ngươi… nàng nghẹn họng nhìn hắn, rốt cuộc nói không nên lời.
– Tiểu thư, ta đã nói hắn rất linh mà. Nha hoàn ở bên cười khẽ
– Là nha đầu nhà ngươi làm trò quỷ đi? Nữ tử nhìn nàng: – nếu không người ngoài sao biết được…
– Trời đất chứng giám, Tiểu Ngọc ta không nói bất kì điều gì với lão tiên sinh.
Tiểu Ngọc vội giơ tay thề.
– Lấy mười lạng bạc cho hắn đi
Nữ tử mặc trang phục hoa quý nhất thời trở nên nôn nóng bất an, không dám nhìn lão già đang mìm cười, như là gặp quỷ, vội vàng xuống núi.
Một giọng nói hân hoan truyền đến, đầy ý giật dây
– Hôm nay chúng ta đến chùa dâng hương chứ không phải đi xem tướng số
Nữ tử mặc trang phục hoa lệ kéo váy, chậm rãi bước xuống bậc thang trước cửa chùa, bình thản nói:
– Huống chi ta cũng không để ý đến mấy chuyện tướng mệnh này.
– Tiểu thư, lời này sai rồi. Nha hoàn cãi lại: – nếu ngươi không để ý đến số mệnh thì cần gì tới chùa dâng hương, cầu nguyện?
– Ta dâng hương là cầu phúc cho cha mẹ, bất kể có linh hay không cũng chỉ cần lòng được bình an. Mà tướng số bói toán, lại có mong chờ, một lòng hi vọng sẽ được sống tốt, tâm sao được bình an?
Nữ tử mặc trang phục hoa lệ cười nói:
– Phàm là những việc ảnh hưởng đến tâm lý ta sẽ không làm
– Nhưng thầy tướng đó thực sự rất linh.
Nha hoàn kia vội vã đến dậm chân.
– Lần trước ta làm rơi chiếc vòng tay, hỏi hắn có tìm được không, hắn nói vòng tay ở bên cạnh giếng, sau này về phủ, quả thực ta tìm được chiếc vòng bên giếng.
– Nhưng thế càng không nên xem. Nữ tử kiên quyết lắc đầu: – nếu tính ra kết quả không tốt chẳng phải sẽ sợ hãi lắm sao?
– Cô nương!
Đang lúc hai chủ tớ tranh luận, bỗng nhiên một lão già râu dài đi tới cản đường đi của bọn họ:
– Cô nương, xin dừng bước.
– Tiên sinh, ngươi đang nói tiểu thư nhà ta sao?
Tiểu nha đầu vừa thấy lão già kia thì mừng rỡ, quay người kéo kéo áo chủ nhân, mặt mày hớn hở:
– Tiểu thư, đây chính là thầy bói mà ta nói đó, hắn chủ động đến đây chào hỏi cùng chúng ta, chắc hẳn có chuyện muốn nói cho chúng ta
Nữ tử thản nhiên gật đầu với lão già, không thân thiện hỏi:
– Không biết tiên sinh có gì chỉ giáo?
– Cô nương, hôm nay ngươi có họa, phải chú ý cẩn thận. Lão già nói nghiêm túc
– Tiểu Ngọc, lấy mấy lạng bạc cho lão nhân gia uống rượu
Nữ tử ngẩng đầu mà bước, đi thẳng về phía trước, căn bản không để ý đến hắn
– Cô nương không tin ta? Lão già kia tức giận.
– Lão nhân gia, cầm bạc rồi đi thôi, hôm nay ta có phúc hay họa đều không liên quan đến ngươi, cũng không phải ngươi nói là có thể thành. Nữ tử cười khinh miệt.
– Tiểu thư, ngươi không thể nói như thế với lão thần tiên.
Nha hoàn ở bên cạnh phát hoảng:
– Hắn thật sự rất giỏi, nếu tức giận làm gì đó thì ngươi thảm rồi
– Lão phu không làm những việc ti tiện linh tinh đó, cô nương nếu không tin ta sẽ không lấy bạc của cô nương,
Lão già thâm trầm nói:
– Như vậy đi, ngoài lời tiên đoán hôm nay có chuyện, lão phu bói cho cô nương một quẻ miễn phí, nếu năm năm sau, quẻ này mất linh thì cô nương quay lại đây đánh tan quán này của lão phu.
– Năm năm sau? Nữ tử cười lớn: – ngày mai chẳng biết ngươi sẽ đi đâu, năm năm sau ta tới đây có thể tìm ngươi sao
– Lão phu ở đây bói toán đã hơn mười năm, mỗi ngày ba mươi quẻ, không thêm không bớt, chưa bao giờ đổi chỗ, cũng không ăn nói bừa bãi. Cô nương có thể đến gần đây hỏi thăm, nếu lão phu chỉ là kẻ lừa gạt, chỉ sợ sớm đã bị đuổi đi, chẳng cần chờ đến hôm nay
– Được, ngươi đã nói vậy ta tạm thời tin ngươi một lần. Nàng nhún vai: – ngươi gieo một quẻ cho bổn cô nương
– Cô nương muốn hỏi chuyện gì?
– Ừm… Nữ tử hơi tự hỏi: – nữ tử tuồi tầm ta thường hỏi cái gì?
– Phần lớn là chuyện nhân duyên
– Được, ta cũng hỏi nhân duyên, ngươi tính cho ta? Chỉ là bói toán thôi sao? Không cần đoán chữ hay rút thăm sao?
– Cái gì cũng không cần, số mệnh của cô nương sớm đã lộ rõ qua tướng mạo của cô nương rồi.
Lão già nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ tử.
– Được, vậy ngươi nhìn bộ dáng của bổn cô nương cho kĩ. Nàng cười to: – nhìn thấy cái gì sao?
– Ta thấy cô nương sinh trong nhà phú quý, từ nhỏ không lo áo cơm, cũng không biết đau khổ chốn nhân gian nhưng sau này, trong ba, bốn năm sẽ có một đại kiếp nạn, nếu cô nương tránh được thì cả đời về sau sẽ mãi mãi bình an
– Không phải hỏi nhân duyên sao? Sao lại nói sang phúc họa? Nữ tử khiêu khích?
– Cô nương, họa đó là do chuyện nhân duyên mà ra
– Xin chỉ giáo thêm
– Cô nương tuy rằng phúc hậu nhưng không có duyên với nhà chồng, nếu cố gắng bên nhau sẽ gặp kiếp nạn.
– À! Vậy ngươi xem cho ta phu quân tương lai là loại người gì?
– Phu quân tương lai của cô nương là người trong hoàng tộc.
Nàng như đang trêu đùa, kiểm tra hắn, hai mắt chớp chớp tinh nghịch.
– Cái gì? Sắc mặt nữ tử đại biến: – ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Là ai dạy ngươi nói những lời này?
– Không có ai dạy lão phu, đều là lão phu nhìn tướng mạo của cô nương mà ra. Lão già khẽ cười: – cô nương có tướng phượng hoàng, có mệnh Vương phi.
– Ngươi… nàng nghẹn họng nhìn hắn, rốt cuộc nói không nên lời.
– Tiểu thư, ta đã nói hắn rất linh mà. Nha hoàn ở bên cười khẽ
– Là nha đầu nhà ngươi làm trò quỷ đi? Nữ tử nhìn nàng: – nếu không người ngoài sao biết được…
– Trời đất chứng giám, Tiểu Ngọc ta không nói bất kì điều gì với lão tiên sinh.
Tiểu Ngọc vội giơ tay thề.
– Lấy mười lạng bạc cho hắn đi
Nữ tử mặc trang phục hoa quý nhất thời trở nên nôn nóng bất an, không dám nhìn lão già đang mìm cười, như là gặp quỷ, vội vàng xuống núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook