Kim Ốc Hận
-
Quyển 4 - Chương 73: Mười năm Hà Tây mười năm Hà Đông[1]
[1] Hà Đông chính là tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc bây
giờ. Do sông Hoàng Hà chảy qua phía Tây của tỉnh Sơn Tây, tức là Sơn
Tây nằm ở phía đông của sông Hoàng Hà, cho nên ngày xưa người địa
phương gọi Sơn Tây là Hà Đông.
Rất nhanh, các cung nữ được tuyển từ khắp mọi miền đã về đến nơi. A Kiều không đủ sức quản việc này nên giao cho Lục Y, Mạc Thất và Mạc Vong, “Các ngươi hỏi ý của các cung nữ ngoài ba mươi tuổi của toàn bộ điện trong cung Vị Ương, nếu ai muốn về nhà thì sẽ cho về rồi bổ sung người mới vào. Chi phí cho cung nữ trong tất cả các điện cũng phải cắt giảm đi một chút. Cung Kiến Chương hay cung Vị Ương đều thế.”
“Về phần chọn lựa cung nữ mới”, nàng dặn, “không câu nệ tướng mạo, gia thế, chỉ cần nhanh nhẹn, trung thực là được. Ngoài ra cũng nói thêm cho họ biết từ giờ trở đi thì niên hạn phục vụ là hai bảy tuổi, nếu ai có gì không bằng lòng thì cứ đến nói trực tiếp với ta.” Cả ba người đều cúi đầu vâng dạ, lĩnh mệnh rời đi.
Lệnh này vừa ban ra đã khiến cho cả cung nữ cũ và mới đều cảm động công đức của Trần nương nương. Thỉnh thoảng cũng có một vài phi tần cấp thấp trong cung Vị Ương đã từng được ân sủng của bệ hạ từ nhiều năm trước ôm hận trước sự độc chiếm ân sủng của Trần nương nương nên đã đánh cuộc một lần lành làm gáo vỡ làm muôi gây náo loạn đến cả điện Tuyên Thất, nhưng bệ hạ chỉ cau mày nói, “Trẫm đã giao mọi chuyện trong hậu cung cho Trần hoàng hậu cân nhắc quyết định, từ phi tần, nữ quan tới cung nữ, nội thị trong cung Vị Ương đều phải tuân thủ.” Sau đó lại tuyên phạt cắt ba tháng bổng lộc của những người này.
Tất cả cung nữ liền câm như hến, vài ngày sau vẫn có người tò mò hỏi, “Trần nương nương ở trong điện nào của cung Vị Ương nhỉ?”
“Trần nương nương không ở trong Vị Ương”, lại có người ra vẻ hiểu biết, “nghe nói Trần nương nương là phi tần mà bệ hạ sủng ái nhất, được coi như là hoàng hậu của cung Vị Ương. Trần nương nương thân thể cao quý, tính ra còn là biểu tỷ của bệ hạ. Hai người có tình cảm từ nhỏ, bệ hạ từng nói rằng nếu lấy được Trần nương nương làm thê tử thì nhất định sẽ xây một lầu vàng cực lớn cho nàng.”
“Phì”, liền có người cười nhạo, “Có ai chưa từng nghe chuyện này mà cần cô nói chứ.”
“Cô thì biết cái gì?” Người nọ nói vẻ không vui vì bị ngắt lời, “Những năm qua bệ hạ quả nhiên đã giữ đúng lời hứa, xây cung Kiến Chương còn hoa lệ hơn cả cung Vị Ương tặng cho Trần nương nương. Mấy hôm trước Trần nương nương đã chuyển vào điện Trường Môn của cung Kiến Chương. Tôi còn nghe nói rằng tất cả phi tần đều ở trong cung Vị Ương, bởi vậy mà trong cung Kiến Chương chỉ có một mình Trần nương nương. Các người thử ngẫm mà xem ân sủng của bệ hạ đối với Trần nương nương sâu đậm đến mức nào.”
Các cung nữ vừa mới xa nhà xa quê vào cung nghe vậy đều không nhịn được nghĩ đến phong thái của Trần nương nương danh chấn kinh thành, hồi lâu sau mới có người lên tiếng, “Tôi nghe nói cũng vì cung Kiến Chương mới xây xong nên chúng ta mới được tuyển vào làm cung nữ đấy.” Không biết ai sẽ có phúc khí có thể được hầu hạ Trần nương nương đây.
“Nhưng mà”, một giọng thì thào, “tôi từng nghe nói rằng có một khoảng thời gian bệ hạ đã chán ghét ruồng bỏ Trần hoàng hậu, trục xuất người và lập một vị ca cơ làm hoàng hậu. Chỗ mà Trần hoàng hậu ở sau khi bị trục xuất gọi là cung Trường Môn.”
Đám cung nữ im lặng hồi lâu rồi đồng thanh nói, “Nói mò.” Vệ Tử Phu sớm đã thành một khối đất vàng còn Trần nương nương vẫn được Thánh thượng cực kỳ sủng ái, bên nào nhẹ bên nào nặng thì chẳng cần nhìn cũng biết.
“Điều này cũng có thể là thực”, có người lại nói, “Cái gì thuộc về ai đã do trời định. Người khác muốn đoạt cũng đoạt không được.”
“Đám lười biếng này”, một vị cô cô dạy dỗ cung nữ đi ngang qua, nghe thấy tiếng trò chuyện liền bước vào, “đã trễ thế rồi còn chưa chịu nghỉ ngơi, học tập chưa đủ vất vả sao?”
Đám cung nữ vội vàng im bặt rồi nằm xuống nhưng cô cô vẫn không buông tha, “Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì? Nếu không nói cho ta thì ngày mai ta sẽ không tha.”
“Ngươi nói mau”, bà tiện tay chỉ một cung nữ. Người cung nữ này lại hồn nhiên, “Chúng tôi đang nói chuyện Trần nương nương thật hạnh phúc.”
Đám cung nữ đều sợ đến tái mặt, len lén nhìn cô cô nhưng lại thấy bà tỏ nét mặt dịu dàng, khẽ bật cười, “Các ngươi đã biết được những gì nào?”
Cung nữ kia liền bạo gan, “Cô cô, người ở trong cung đã lâu chắc đã từng được gặp Trần nương nương, nương nương thật sự đẹp lắm phải không?”
“Đúng là đám các ngươi chẳng biết gì cả”, cô cô cười nói, “Lúc Trần nương nương vừa mới bị trục xuất về cung Trường Môn thì cô cô đây còn chưa tiến cung. Những năm nay người chuyển về điện Ngọc Đường thì cô cô đứng trong nội cung có mấy lần được trông thấy từ xa, quả nhiên là mặt mày như vẽ… Kỳ thật”, bà bỗng chuyển giọng, “các ngươi nhìn Công chúa Duyệt Trữ thì biết, người sinh ra con gái xinh đẹp như vậy có thể tầm thường được sao?”
Lúc đó Trần A Kiều đang đánh cờ với Lưu Triệt tại điện Trường Môn. Đối với cờ vây, nàng tự nhận trình độ của mình không cao, tuy những năm qua có tập luyện nên trình độ đã hơn trước đây nhưng vẫn không thể là đối thủ của Lưu Triệt chơi cờ từ nhỏ. Nàng đánh cờ với y thì mười trận thua đến chín nhưng Lưu Triệt chỉ si mê ngắm nhìn dung nhan của nàng, cờ chưa tới chung cuộc đã hôn lên môi rồi nhẹ nhàng bế nàng lên giường. Nàng chế giễu, “Trận này cũng không thể coi như người thắng.”
“Chờ một lát lại tiếp tục”, Lưu Triệt nào có để tâm đến ván cờ, chỉ thuận miệng nói, “Kiều Kiều thắng làm sao được.” Nụ cười nàng hơi sững lại, thầm nghĩ lần sau nhất định phải hất bàn cờ đi. Nhưng rất nhanh nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện gì. Ân ái qua đi, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng nghe tiếng y gọi tên mình thì cũng mơ màng đáp lại.
“Kiều Kiều, nàng còn nhớ không”, y thì thầm, “Ngày ấy cũng ở Trường Môn này, chúng ta chơi cờ năm quân…” Y cúi đầu nhìn xuống đã thấy nàng nhắm mắt, nhịp thở đều đặn, đi vào giấc ngủ từ khi nào. Ánh mắt y sáng lên, nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài một hơi, khẽ vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nàng. Những chuyện năm xưa giờ đã quá xa xăm.
Kinh Thi từng viết tháng Bảy đổ lửa. Mãi đến cuối tháng Bảy thì cái nóng trong thành Trường An mới dần lui, đi lại trong cung Kiến Chương dường như đã cảm giác thấy hơi thở mùa thu sắp tới. Tất cả các đại quan trong kinh thành đều đang chuẩn bị những việc liên quan tới chuyến bệ hạ tuần du sông Phần. Trong thời gian bệ hạ tuần du cũng là lần đầu tiên Hoàng tử trưởng Lưu Mạch với thân phận thái tử ở lại Trường An giám sát việc nước.
“Không biết”, Mạc Ưu và Mạc Sầu vừa sắp xếp hành trang cho Trần A Kiều vừa nhìn nhau vẻ lo âu, “Thái tử điện hạ có thể làm được không?”
A Kiều đang đọc sách bên cạnh, nghe vậy buồn cười nói, “Có nhiều trọng thần giúp đỡ như vậy thì còn gì có thể sai lầm được đây?” Nàng tin con mình sẽ đủ sáng suốt, không để lộ sơ hở nào cho người khác lợi dụng.
“Nương nương”, Lục Y dẫn theo hai cung nữ vừa mới tiến cung là Ánh Chu và Phiếu Tử từ ngoài rèm bước vào, nói, “Ba cung nữ trước kia của điện Ngọc Đường vừa về quê, theo lệ sẽ giảm một người. Nô tỳ thấy hai người này cũng được nên dẫn về để bổ sung.”
Ánh Chu, Phiếu Tử quỳ gối, bái lạy, “Tham kiến Trần nương nương.”
A Kiều đánh giá hai cô gái còn rất trẻ, thấy một cô dáng vẻ ngây thơ, cô còn lại có dáng vẻ thanh nhã nên đều ưa thích, gật đầu, “Chỗ của ta không có quy tắc gì cả, các ngươi ở thêm ít ngày nữa sẽ biết.” Hai người cung kính dập đầu.
“Nương nương”, Mạc Ưu hầu hạ A Kiều lâu ngày nên biết chủ nhân rất tốt bụng, hỏi, “Nương nương hãy nói cho chúng nô tỳ biết sẽ dẫn ai đi theo trong chuyến bệ hạ tuần du sông Phần lần này?”
Cô vừa hỏi như vậy thì tất cả cung nhân trong điện, thậm chí ngay cả Lục Y cũng đều dỏng tai lên, chỉ có mấy cung nữ vừa gia nhập thì sợ run người, chưa từng nghĩ tới cung nhân trong điện Trường Môn lại có thể nói chuyện với chủ nhân như vậy.
A Kiều buông quyển sách xuống, “Ta dặn các ngươi lúc ra ngoài không cần mang quá nhiều hành lý, đủ là được. Người cũng thế, không cần đi quá nhiều. Như vậy đi, cũng đừng nói ta bất công, cung nữ thì dẫn theo một mới một cũ, nội thị Thành Liệt trầm tĩnh cẩn thận nên ta để hắn hầu hạ Thái tử điện hạ, sau này cứ thế. Ngoài ra chọn một cung nữ khác hầu hạ Công chúa Duyệt Trữ.”
Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng, không chịu, “Như thế chẳng phải khiến cho chúng nô tỳ phải đánh nhau vỡ đầu sao?” Tuy cung Kiến Chương vô cùng hoa lệ nhưng nếu ở quá lâu sẽ rất nhớ không khí bên ngoài.
Đã đến tháng Tám, chuyến đi tuần của thiên tử chuẩn bị suốt mấy tháng cuối cùng đã sẵn sàng. Ngày mùng mười tháng Tám năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Lưu Triệt dẫn theo Trần A Kiều, Công chúa Duyệt Trữ và tất cả đại thần tuần du sông Phần, để lại Thái tử Lưu Mạch gần bước sang tuổi mười lăm ở lại đế đô Trường An giám sát việc nước, có thể tự xử lý tất cả chính sự, nếu như có việc lớn thì phải cho khoái mã báo Hoàng đế. Vương tử Kim Nhật Đan từ thân phận phần tử của phủ Thái tử vào triều nhậm chức Quang Lộc đại phu và đệ đệ khác mẹ Hoắc Quang của Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh hiện giờ đã thăng đến chức thái trung đại phu đều đi theo tùy tùng.
“Lần này mới công bằng chứ?” Lưu Sơ nhìn từ long xa ra ngoài thấy những ruộng lúa mạch gợn sóng đến tận chân trời, thỉnh thoảng lại thấy một thôn quê giản dị nhưng tràn đầy sức sống, bỗng buông rèm quay sang đắc ý nói, “Từ trước đến giờ chỉ có mỗi ca ca xuất cung còn con thì ở lại một mình. Lần này cũng đến lượt con xuất cung để ca ca ở lại nội cung.”
A Kiều cốc vào đầu cô mắng yêu, “Con ghen tỵ với cả ca ca sao?”
“Đâu có!” Lưu Sơ cãi, “Con chỉ cảm thấy trong cung buồn chán, đi ra xem đồng ruộng thấy thật thoáng đãng. Huống chi”, cô ngẩng đầu ngắm Lưu Triệt và A Kiều, hài lòng, “phụ hoàng cùng mẫu thân đều ở bên, không thể tốt hơn, thêm cả ca ca nữa là hoàn mỹ.” A Kiều phì cười, liếc thấy ánh mắt Lưu Triệt cũng sáng lên ấm áp.
Lưu Sơ hưng phấn, không chịu ở hành cung đã chuẩn bị trước mà khăng khăng đòi vào ở trong một nhà trọ trông rất sạch đẹp. Lưu Triệt chiều cô nên cũng không phản đối, dùng thân phận thương nhân chọn lấy mấy căn phòng tốt nhất, chỉ khổ mấy thị vệ đi theo phải cải trang.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý nhăn nhó tiến lên, “Nếu muốn ở đây thì phải bao toàn bộ nhà trọ, nếu không nơi này hỗn tạp khó an toàn.”
Lưu Sơ nghe xong cảm thấy không đúng, vừa muốn lên tiếng, đã thấy mẫu thân quay đầu, cười hỏi lại, “Lấy đâu ra nhiều thích khách như vậy chứ? Nếu bao hết thì chúng ta ra ngoài ở trọ còn có ý nghĩa gì?”
Lưu Triệt chớp lấy cơ hội trêu chọc, “Trẫm chỉ định nói tính Sơ Nhi trẻ con nhưng không ngờ cả Kiều Kiều cũng thế.”
Nàng trừng mắt, “Nếu phu quân đại nhân không muốn ra thì ai động tới người được chứ?”
Y trầm mặc một lát rồi cười phá lên, “Kiều Kiều nói thật hay.”
Chưởng quỹ Tiền Lai của nhà trọ Tường Phúc từ trong bước ra, từ xa đã thấy nhóm người ăn mặc y phục tôn quý, khí độ bất phàm, nhất là người đàn ông ở chính giữa có cặp mắt sắc sảo, không giận mà uy. Lão biết đó là người đứng đầu nên không dám chậm trễ, đích thân ra đón, khom người nói, “Bản điếm là nhà trọ tốt nhất thành Lâm Phần, mấy vị khách quan muốn ở trọ thì xin mời đi theo ta.”
Lão rất tự tin vì bàn ghế đồ đạc trong nhà trọ đều trên mức thông dụng ở các nhà giàu hạng trung của Đại Hán, nhưng khi thấy người đàn ông áo đen vẫn khẽ nhíu mày liền thầm giật mình, biết người này vô cùng giàu sang.
Lưu Triệt nhìn sang thấy A Kiều và Lưu Sơ đang khá hào hứng nên cũng không nói gì, gật đầu, “Ta bao hết toàn bộ số phòng hảo hạng.”
“À”, chưởng quỹ Tiền Lai quá sức vui mừng nhưng vẫn còn do dự nói, “Bản điếm có bảy phòng hảo hạng nhưng một phòng đã có người ở rồi.”
“Thì lấy hết sáu phòng kia vậy”, Trần A Kiều ngẩng đầu, nói chặn ngang ý định đuổi người của Dương Đắc Ý, “Hãy thu dọn ba gian phòng hảo hạng trước đã.” Nàng thăm dò sắc mặt của Lưu Triệt rồi nói tiếp, “Tất cả chăn gối đều phải mới. Không cần lo về chuyện tiền phòng.” Nàng phất tay, tùy tùng đi theo liền móc ra một xâu tiền, nói, “Phàm là đồ ăn mặc và vật dụng đều phải theo tiêu chuẩn tốt nhất, sẽ không thiếu tiền phòng của ngươi.”
Chưởng quỹ Tiền Lai kinh hãi, gập người cung kính, “Ta biết rồi, để ta đi chuẩn bị.”
Tiền trả đầy đủ nên chưởng quỹ cũng hành động rất dứt khoát, rất nhanh đã có tiểu nhị bước tới, “Phòng chữ Thiên số một và số hai đã được thu dọn xong. Xin mời khách quan đi theo tôi.”
Đi xe ngựa suốt cả ngày nên Lưu Sơ đã mệt mỏi, từ nãy đến giờ là cố gắng gượng, lúc này thu xếp xong liền được Mạc Sầu dẫn đến phòng số hai, thoáng chốc đã ngủ say. Trong lòng A Kiều chợt dâng lên niềm hưng phấn, thật giống như cảm giác mỗi lần lén trốn nhà ra ngoài chơi với bạn bè khi nàng còn thơ bé, thứ cảm giác này giờ đây đâu dễ tìm lại được. Nàng tựa vào cửa sổ phòng khách ngắm nhìn đường phố tấp nập phía dưới đang vọng lên những tiếng rao hàng bằng khẩu âm đặc trưng của vùng Sơn Tây.
“Kiều Kiều thích ồn ào như vậy sao?” Lưu Triệt sau khi được cung nữ hầu rửa mặt xong thì nhẹ bước đến gần đứng ở sau lưng nàng.
“Vâng.” Nàng không nhịn được cười nói, “Ở trong cung đã lâu, giờ nghe lại những âm thanh này thì thấy như từ trên mây trở lại trần gian, không thể chân thực hơn được nữa.”
Y ngắm nhìn vẻ mặt hoan hỉ của nàng, “Nhưng trong nhân gian lại không biết có bao nhiêu người ngày đêm mong mỏi có thể tìm được đường dẫn lên trời xanh.”
Nàng bình thản, “Chẳng qua là thấy lạ mà thôi. Bệ hạ thấy mình trị nước bình yên, con dân thái hòa thì mất hứng sao?” Hỏi xong, nàng chăm chú quan sát nét mặt y, cố tìm một nét không vui nhưng lại chỉ thấy toát lên vẻ nhu hòa, “Đã ở bên ngoài thì đừng xưng hô theo nghi lễ trong cung nữa. Kiều Kiều hãy gọi là Triệt Nhi giống như trước đây có hơn không?”
“Thiếp không dám.” Nàng lắc đầu, “Để cho người ngoài nghe thấy gọi tên húy của thánh thượng thì chẳng phải loạn hết sao.”
Trên hành lang bằng gỗ bên ngoài cửa vang lên những tiếng chân bước lẹt xẹt. Tiểu nhị gõ cửa, nói, “Khách quan, mời dùng trà.” Gã bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Dương Đắc Ý biến sắc mặt, liền cùng thị vệ lao vọt ra hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì”, Tiểu nhị bị dọa đến phát sợ, ngập ngừng đáp. Gã tò mò nhìn về hướng bên trong phòng, không biết đôi vợ chồng ở tại phòng số một kia rốt cuộc có thân phận gì. “Chẳng qua là một con cua mà thôi.”
Gã mang nước trà vào trong phòng, đặt lên trên bàn rồi xoay người lại nhặt con cua lên, “Khách quan là người vùng ngoài nên không biết, bờ sông Phần của chúng tôi cứ đến mùa thu là có cua bò ra nên thường xuyên có thể trông thấy.”
Dương Đắc Ý giẫm chân, chỉ là một con cua, cớ gì lại khiến phải ngạc nhiên như thế. Trong gian phòng hảo hạng ở đối diện vang lên tiếng cười rồi đóng cửa lại.
“Ồ!” A Kiều nhìn thấy con cua béo vàng trong tay tiểu nhị thì chợt nảy ra ý, “Tiểu nhị ca, có thể bắt một giỏ cua mang về đây cho ta được không?”
“Bờ sông Phần có nhiều cua nhưng chẳng ai thèm bắt vì không đáng tiền”, Tiểu nhị nghi hoặc nhìn A Kiều và hỏi, “Phu nhân muốn bắt cua làm gì?”
Nàng chỉ cười, “Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết.”
Dương Đắc Ý thử độc rồi rót cho Lưu Triệt và A Kiều mỗi người một chén trà, thở dài, “Chủ nhân, phu nhân, thật ra thì trà trong cung ngon hơn trà này nhiều, tội gì phải mất công ra tận bên ngoài như thế này chứ?”
A Kiều nhấp thử một ngụm. Sau khi nàng và Tang Hoằng Dương đưa kỹ thuật chế trà vào kinh doanh thì chỉ trong vài năm, trà sao thủ công đã thế chỗ của loại trà trước đây trên khắp đất nước Đại Hán. Loại trà chưởng quỹ lấy ra chiêu đãi bọn họ đã là cực phẩm trong dân gian. Tuy đối với A Kiều thì vẫn chưa là gì cả nhưng loại thường uống ở nhà thuở nhỏ thì cũng chỉ như vậy mà thôi. A Kiều thầm thở dài một tiếng, tự biết bản thân đã quen với cuộc sống xa hoa lãng phí trong hoàng cung nên ngày càng xa cách cuộc sống trước đây.
Cua ở sông Phần có chút khác với cua của những nhánh sông con còn lại của sông mẹ Trường Giang, thân hình to hơn nhưng chân lại bé hơn, một giỏ chứa được khoảng chừng trăm con. Lúc này đang là cuối tháng Tám theo lịch thời Hán, cua có mùi vị ngon nhất. A Kiều chọn lấy ba, bốn mươi con cua cái còn thả hết cua đực. Nàng mượn phòng bếp của nhà trọ, bóc bỏ mai, chân càng và yếm cua, dùng lửa mạnh nướng chín rồi sắp lên khay.
Các đầu bếp trợn mắt há mồm quan sát, không một ai biết là có thể ăn cua theo cách này. Lưu Sơ đứng bên xem, thấy cua vừa chín tới mùi thơm nức mũi thì không nhịn được đã định ăn vụng một con nhưng nhìn khay cua thì lại không biết ăn như thế nào, đành ngước lên nhìn A Kiều vẻ chờ đợi. A Kiều bật cười, nói, “Thì cứ chấm vào mà ăn thôi.” Nàng lấy gừng, hành và dấm pha với nước dùng, bóc vỏ cua làm mẫu, chấm vào nước chấm rồi đút cho Lưu Sơ.
Lưu Sơ ăn thử, cảm thấy miếng thịt cua trong miệng vô cùng non mềm thì cực kỳ thích thú, thốt lên khen, “Ngon quá!”
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý phụng lệnh Lưu Triệt tới tìm A Kiều, thấy hai mẹ con nàng đang ăn cua trong bếp thì vội giục, “Chủ nhân đợi lâu rồi.”
Lưu Sơ trừng mắt nhìn, chợt nhớ rằng phụ hoàng còn đang đợi ở ngoài đại đường liền cúi đầu có vẻ áy náy. A Kiều dỗ dành, “Chúng ta quay lên nào.”
Cua rất ngon nhưng Lưu Triệt thấy vẫn nguyên hình nên chỉ dám lấy đũa lật qua lật lại, hỏi giọng nghi ngờ, “Thứ này có thể ăn được thật sao?”
Những người khác trên đại đường cũng đều ngửi thấy mùi thơm, nhưng vẫn không nghĩ rằng những con cua thường ngày nhìn thấy khắp nơi trong thành lại có thể nướng lên ăn được nên cùng lắng tai nghe đáp án.
“Người có thể không ăn cũng được”, A Kiều thản nhiên đáp rồi túm lấy tay Lưu Sơ nói, “Cua tính hàn, sức khỏe Tảo Tảo không tốt nên không được ăn nhiều.”
“Con không chịu”, Lưu Sơ chu môi, “Ăn ngon vậy mà.”
Lưu Triệt biết rằng con gái được mẹ nuôi dưỡng từ thuở nhỏ nên rất kén ăn, không khỏi động lòng hiếu kỳ, ra dấu bảo Dương Đắc Ý gỡ cho một con cua. Y nghe thấy A Kiều cười phì một tiếng nhưng vẫn học nàng chấm nước chấm, vừa nếm thử một miếng liền nhướng mày, quả nhiên là ngon vô cùng.
“Được rồi”, A Kiều nói, “Con chỉ được ăn thêm một con nữa, nhiều hơn là không được.”
“Ứ”. Lưu Sơ khẽ làu bàu, “Mẫu thân làm nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ người và phụ… phụ thân đại nhân ăn hết cả hay sao?”
A Kiều hơi gắt, “Mẫu thân có mang cho người khác cũng không để con ăn thêm nữa.”
“Dương Tam”, nàng xoay người lại gọi.
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý khom lưng đáp.
“Cua còn dư, ngươi và những người cùng đi mỗi người một con, còn lại thì mang mời mỗi bàn một con. Phải rồi”, nàng nhìn lên căn phòng hảo hạng trên lầu hai, nói, “Mang một con đến mời vị tiên sinh trên phòng hảo hạng kia nữa.” Dương Đắc Ý khom người vâng dạ, chỉ mỗi mình Lưu Sơ giận dỗi quay lưng.
Mọi người tạ ơn, thận trọng nếm thử theo cách vừa chứng kiến rồi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ đến kinh ngạc. Căn phòng hảo hạng trên lầu hai không mở cửa, chỉ vang lên tiếng đàn tựa như thay lời chào hỏi.
Rất nhanh, các cung nữ được tuyển từ khắp mọi miền đã về đến nơi. A Kiều không đủ sức quản việc này nên giao cho Lục Y, Mạc Thất và Mạc Vong, “Các ngươi hỏi ý của các cung nữ ngoài ba mươi tuổi của toàn bộ điện trong cung Vị Ương, nếu ai muốn về nhà thì sẽ cho về rồi bổ sung người mới vào. Chi phí cho cung nữ trong tất cả các điện cũng phải cắt giảm đi một chút. Cung Kiến Chương hay cung Vị Ương đều thế.”
“Về phần chọn lựa cung nữ mới”, nàng dặn, “không câu nệ tướng mạo, gia thế, chỉ cần nhanh nhẹn, trung thực là được. Ngoài ra cũng nói thêm cho họ biết từ giờ trở đi thì niên hạn phục vụ là hai bảy tuổi, nếu ai có gì không bằng lòng thì cứ đến nói trực tiếp với ta.” Cả ba người đều cúi đầu vâng dạ, lĩnh mệnh rời đi.
Lệnh này vừa ban ra đã khiến cho cả cung nữ cũ và mới đều cảm động công đức của Trần nương nương. Thỉnh thoảng cũng có một vài phi tần cấp thấp trong cung Vị Ương đã từng được ân sủng của bệ hạ từ nhiều năm trước ôm hận trước sự độc chiếm ân sủng của Trần nương nương nên đã đánh cuộc một lần lành làm gáo vỡ làm muôi gây náo loạn đến cả điện Tuyên Thất, nhưng bệ hạ chỉ cau mày nói, “Trẫm đã giao mọi chuyện trong hậu cung cho Trần hoàng hậu cân nhắc quyết định, từ phi tần, nữ quan tới cung nữ, nội thị trong cung Vị Ương đều phải tuân thủ.” Sau đó lại tuyên phạt cắt ba tháng bổng lộc của những người này.
Tất cả cung nữ liền câm như hến, vài ngày sau vẫn có người tò mò hỏi, “Trần nương nương ở trong điện nào của cung Vị Ương nhỉ?”
“Trần nương nương không ở trong Vị Ương”, lại có người ra vẻ hiểu biết, “nghe nói Trần nương nương là phi tần mà bệ hạ sủng ái nhất, được coi như là hoàng hậu của cung Vị Ương. Trần nương nương thân thể cao quý, tính ra còn là biểu tỷ của bệ hạ. Hai người có tình cảm từ nhỏ, bệ hạ từng nói rằng nếu lấy được Trần nương nương làm thê tử thì nhất định sẽ xây một lầu vàng cực lớn cho nàng.”
“Phì”, liền có người cười nhạo, “Có ai chưa từng nghe chuyện này mà cần cô nói chứ.”
“Cô thì biết cái gì?” Người nọ nói vẻ không vui vì bị ngắt lời, “Những năm qua bệ hạ quả nhiên đã giữ đúng lời hứa, xây cung Kiến Chương còn hoa lệ hơn cả cung Vị Ương tặng cho Trần nương nương. Mấy hôm trước Trần nương nương đã chuyển vào điện Trường Môn của cung Kiến Chương. Tôi còn nghe nói rằng tất cả phi tần đều ở trong cung Vị Ương, bởi vậy mà trong cung Kiến Chương chỉ có một mình Trần nương nương. Các người thử ngẫm mà xem ân sủng của bệ hạ đối với Trần nương nương sâu đậm đến mức nào.”
Các cung nữ vừa mới xa nhà xa quê vào cung nghe vậy đều không nhịn được nghĩ đến phong thái của Trần nương nương danh chấn kinh thành, hồi lâu sau mới có người lên tiếng, “Tôi nghe nói cũng vì cung Kiến Chương mới xây xong nên chúng ta mới được tuyển vào làm cung nữ đấy.” Không biết ai sẽ có phúc khí có thể được hầu hạ Trần nương nương đây.
“Nhưng mà”, một giọng thì thào, “tôi từng nghe nói rằng có một khoảng thời gian bệ hạ đã chán ghét ruồng bỏ Trần hoàng hậu, trục xuất người và lập một vị ca cơ làm hoàng hậu. Chỗ mà Trần hoàng hậu ở sau khi bị trục xuất gọi là cung Trường Môn.”
Đám cung nữ im lặng hồi lâu rồi đồng thanh nói, “Nói mò.” Vệ Tử Phu sớm đã thành một khối đất vàng còn Trần nương nương vẫn được Thánh thượng cực kỳ sủng ái, bên nào nhẹ bên nào nặng thì chẳng cần nhìn cũng biết.
“Điều này cũng có thể là thực”, có người lại nói, “Cái gì thuộc về ai đã do trời định. Người khác muốn đoạt cũng đoạt không được.”
“Đám lười biếng này”, một vị cô cô dạy dỗ cung nữ đi ngang qua, nghe thấy tiếng trò chuyện liền bước vào, “đã trễ thế rồi còn chưa chịu nghỉ ngơi, học tập chưa đủ vất vả sao?”
Đám cung nữ vội vàng im bặt rồi nằm xuống nhưng cô cô vẫn không buông tha, “Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì? Nếu không nói cho ta thì ngày mai ta sẽ không tha.”
“Ngươi nói mau”, bà tiện tay chỉ một cung nữ. Người cung nữ này lại hồn nhiên, “Chúng tôi đang nói chuyện Trần nương nương thật hạnh phúc.”
Đám cung nữ đều sợ đến tái mặt, len lén nhìn cô cô nhưng lại thấy bà tỏ nét mặt dịu dàng, khẽ bật cười, “Các ngươi đã biết được những gì nào?”
Cung nữ kia liền bạo gan, “Cô cô, người ở trong cung đã lâu chắc đã từng được gặp Trần nương nương, nương nương thật sự đẹp lắm phải không?”
“Đúng là đám các ngươi chẳng biết gì cả”, cô cô cười nói, “Lúc Trần nương nương vừa mới bị trục xuất về cung Trường Môn thì cô cô đây còn chưa tiến cung. Những năm nay người chuyển về điện Ngọc Đường thì cô cô đứng trong nội cung có mấy lần được trông thấy từ xa, quả nhiên là mặt mày như vẽ… Kỳ thật”, bà bỗng chuyển giọng, “các ngươi nhìn Công chúa Duyệt Trữ thì biết, người sinh ra con gái xinh đẹp như vậy có thể tầm thường được sao?”
Lúc đó Trần A Kiều đang đánh cờ với Lưu Triệt tại điện Trường Môn. Đối với cờ vây, nàng tự nhận trình độ của mình không cao, tuy những năm qua có tập luyện nên trình độ đã hơn trước đây nhưng vẫn không thể là đối thủ của Lưu Triệt chơi cờ từ nhỏ. Nàng đánh cờ với y thì mười trận thua đến chín nhưng Lưu Triệt chỉ si mê ngắm nhìn dung nhan của nàng, cờ chưa tới chung cuộc đã hôn lên môi rồi nhẹ nhàng bế nàng lên giường. Nàng chế giễu, “Trận này cũng không thể coi như người thắng.”
“Chờ một lát lại tiếp tục”, Lưu Triệt nào có để tâm đến ván cờ, chỉ thuận miệng nói, “Kiều Kiều thắng làm sao được.” Nụ cười nàng hơi sững lại, thầm nghĩ lần sau nhất định phải hất bàn cờ đi. Nhưng rất nhanh nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện gì. Ân ái qua đi, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng nghe tiếng y gọi tên mình thì cũng mơ màng đáp lại.
“Kiều Kiều, nàng còn nhớ không”, y thì thầm, “Ngày ấy cũng ở Trường Môn này, chúng ta chơi cờ năm quân…” Y cúi đầu nhìn xuống đã thấy nàng nhắm mắt, nhịp thở đều đặn, đi vào giấc ngủ từ khi nào. Ánh mắt y sáng lên, nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài một hơi, khẽ vén lại mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt nàng. Những chuyện năm xưa giờ đã quá xa xăm.
Kinh Thi từng viết tháng Bảy đổ lửa. Mãi đến cuối tháng Bảy thì cái nóng trong thành Trường An mới dần lui, đi lại trong cung Kiến Chương dường như đã cảm giác thấy hơi thở mùa thu sắp tới. Tất cả các đại quan trong kinh thành đều đang chuẩn bị những việc liên quan tới chuyến bệ hạ tuần du sông Phần. Trong thời gian bệ hạ tuần du cũng là lần đầu tiên Hoàng tử trưởng Lưu Mạch với thân phận thái tử ở lại Trường An giám sát việc nước.
“Không biết”, Mạc Ưu và Mạc Sầu vừa sắp xếp hành trang cho Trần A Kiều vừa nhìn nhau vẻ lo âu, “Thái tử điện hạ có thể làm được không?”
A Kiều đang đọc sách bên cạnh, nghe vậy buồn cười nói, “Có nhiều trọng thần giúp đỡ như vậy thì còn gì có thể sai lầm được đây?” Nàng tin con mình sẽ đủ sáng suốt, không để lộ sơ hở nào cho người khác lợi dụng.
“Nương nương”, Lục Y dẫn theo hai cung nữ vừa mới tiến cung là Ánh Chu và Phiếu Tử từ ngoài rèm bước vào, nói, “Ba cung nữ trước kia của điện Ngọc Đường vừa về quê, theo lệ sẽ giảm một người. Nô tỳ thấy hai người này cũng được nên dẫn về để bổ sung.”
Ánh Chu, Phiếu Tử quỳ gối, bái lạy, “Tham kiến Trần nương nương.”
A Kiều đánh giá hai cô gái còn rất trẻ, thấy một cô dáng vẻ ngây thơ, cô còn lại có dáng vẻ thanh nhã nên đều ưa thích, gật đầu, “Chỗ của ta không có quy tắc gì cả, các ngươi ở thêm ít ngày nữa sẽ biết.” Hai người cung kính dập đầu.
“Nương nương”, Mạc Ưu hầu hạ A Kiều lâu ngày nên biết chủ nhân rất tốt bụng, hỏi, “Nương nương hãy nói cho chúng nô tỳ biết sẽ dẫn ai đi theo trong chuyến bệ hạ tuần du sông Phần lần này?”
Cô vừa hỏi như vậy thì tất cả cung nhân trong điện, thậm chí ngay cả Lục Y cũng đều dỏng tai lên, chỉ có mấy cung nữ vừa gia nhập thì sợ run người, chưa từng nghĩ tới cung nhân trong điện Trường Môn lại có thể nói chuyện với chủ nhân như vậy.
A Kiều buông quyển sách xuống, “Ta dặn các ngươi lúc ra ngoài không cần mang quá nhiều hành lý, đủ là được. Người cũng thế, không cần đi quá nhiều. Như vậy đi, cũng đừng nói ta bất công, cung nữ thì dẫn theo một mới một cũ, nội thị Thành Liệt trầm tĩnh cẩn thận nên ta để hắn hầu hạ Thái tử điện hạ, sau này cứ thế. Ngoài ra chọn một cung nữ khác hầu hạ Công chúa Duyệt Trữ.”
Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng, không chịu, “Như thế chẳng phải khiến cho chúng nô tỳ phải đánh nhau vỡ đầu sao?” Tuy cung Kiến Chương vô cùng hoa lệ nhưng nếu ở quá lâu sẽ rất nhớ không khí bên ngoài.
Đã đến tháng Tám, chuyến đi tuần của thiên tử chuẩn bị suốt mấy tháng cuối cùng đã sẵn sàng. Ngày mùng mười tháng Tám năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Lưu Triệt dẫn theo Trần A Kiều, Công chúa Duyệt Trữ và tất cả đại thần tuần du sông Phần, để lại Thái tử Lưu Mạch gần bước sang tuổi mười lăm ở lại đế đô Trường An giám sát việc nước, có thể tự xử lý tất cả chính sự, nếu như có việc lớn thì phải cho khoái mã báo Hoàng đế. Vương tử Kim Nhật Đan từ thân phận phần tử của phủ Thái tử vào triều nhậm chức Quang Lộc đại phu và đệ đệ khác mẹ Hoắc Quang của Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh hiện giờ đã thăng đến chức thái trung đại phu đều đi theo tùy tùng.
“Lần này mới công bằng chứ?” Lưu Sơ nhìn từ long xa ra ngoài thấy những ruộng lúa mạch gợn sóng đến tận chân trời, thỉnh thoảng lại thấy một thôn quê giản dị nhưng tràn đầy sức sống, bỗng buông rèm quay sang đắc ý nói, “Từ trước đến giờ chỉ có mỗi ca ca xuất cung còn con thì ở lại một mình. Lần này cũng đến lượt con xuất cung để ca ca ở lại nội cung.”
A Kiều cốc vào đầu cô mắng yêu, “Con ghen tỵ với cả ca ca sao?”
“Đâu có!” Lưu Sơ cãi, “Con chỉ cảm thấy trong cung buồn chán, đi ra xem đồng ruộng thấy thật thoáng đãng. Huống chi”, cô ngẩng đầu ngắm Lưu Triệt và A Kiều, hài lòng, “phụ hoàng cùng mẫu thân đều ở bên, không thể tốt hơn, thêm cả ca ca nữa là hoàn mỹ.” A Kiều phì cười, liếc thấy ánh mắt Lưu Triệt cũng sáng lên ấm áp.
Lưu Sơ hưng phấn, không chịu ở hành cung đã chuẩn bị trước mà khăng khăng đòi vào ở trong một nhà trọ trông rất sạch đẹp. Lưu Triệt chiều cô nên cũng không phản đối, dùng thân phận thương nhân chọn lấy mấy căn phòng tốt nhất, chỉ khổ mấy thị vệ đi theo phải cải trang.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý nhăn nhó tiến lên, “Nếu muốn ở đây thì phải bao toàn bộ nhà trọ, nếu không nơi này hỗn tạp khó an toàn.”
Lưu Sơ nghe xong cảm thấy không đúng, vừa muốn lên tiếng, đã thấy mẫu thân quay đầu, cười hỏi lại, “Lấy đâu ra nhiều thích khách như vậy chứ? Nếu bao hết thì chúng ta ra ngoài ở trọ còn có ý nghĩa gì?”
Lưu Triệt chớp lấy cơ hội trêu chọc, “Trẫm chỉ định nói tính Sơ Nhi trẻ con nhưng không ngờ cả Kiều Kiều cũng thế.”
Nàng trừng mắt, “Nếu phu quân đại nhân không muốn ra thì ai động tới người được chứ?”
Y trầm mặc một lát rồi cười phá lên, “Kiều Kiều nói thật hay.”
Chưởng quỹ Tiền Lai của nhà trọ Tường Phúc từ trong bước ra, từ xa đã thấy nhóm người ăn mặc y phục tôn quý, khí độ bất phàm, nhất là người đàn ông ở chính giữa có cặp mắt sắc sảo, không giận mà uy. Lão biết đó là người đứng đầu nên không dám chậm trễ, đích thân ra đón, khom người nói, “Bản điếm là nhà trọ tốt nhất thành Lâm Phần, mấy vị khách quan muốn ở trọ thì xin mời đi theo ta.”
Lão rất tự tin vì bàn ghế đồ đạc trong nhà trọ đều trên mức thông dụng ở các nhà giàu hạng trung của Đại Hán, nhưng khi thấy người đàn ông áo đen vẫn khẽ nhíu mày liền thầm giật mình, biết người này vô cùng giàu sang.
Lưu Triệt nhìn sang thấy A Kiều và Lưu Sơ đang khá hào hứng nên cũng không nói gì, gật đầu, “Ta bao hết toàn bộ số phòng hảo hạng.”
“À”, chưởng quỹ Tiền Lai quá sức vui mừng nhưng vẫn còn do dự nói, “Bản điếm có bảy phòng hảo hạng nhưng một phòng đã có người ở rồi.”
“Thì lấy hết sáu phòng kia vậy”, Trần A Kiều ngẩng đầu, nói chặn ngang ý định đuổi người của Dương Đắc Ý, “Hãy thu dọn ba gian phòng hảo hạng trước đã.” Nàng thăm dò sắc mặt của Lưu Triệt rồi nói tiếp, “Tất cả chăn gối đều phải mới. Không cần lo về chuyện tiền phòng.” Nàng phất tay, tùy tùng đi theo liền móc ra một xâu tiền, nói, “Phàm là đồ ăn mặc và vật dụng đều phải theo tiêu chuẩn tốt nhất, sẽ không thiếu tiền phòng của ngươi.”
Chưởng quỹ Tiền Lai kinh hãi, gập người cung kính, “Ta biết rồi, để ta đi chuẩn bị.”
Tiền trả đầy đủ nên chưởng quỹ cũng hành động rất dứt khoát, rất nhanh đã có tiểu nhị bước tới, “Phòng chữ Thiên số một và số hai đã được thu dọn xong. Xin mời khách quan đi theo tôi.”
Đi xe ngựa suốt cả ngày nên Lưu Sơ đã mệt mỏi, từ nãy đến giờ là cố gắng gượng, lúc này thu xếp xong liền được Mạc Sầu dẫn đến phòng số hai, thoáng chốc đã ngủ say. Trong lòng A Kiều chợt dâng lên niềm hưng phấn, thật giống như cảm giác mỗi lần lén trốn nhà ra ngoài chơi với bạn bè khi nàng còn thơ bé, thứ cảm giác này giờ đây đâu dễ tìm lại được. Nàng tựa vào cửa sổ phòng khách ngắm nhìn đường phố tấp nập phía dưới đang vọng lên những tiếng rao hàng bằng khẩu âm đặc trưng của vùng Sơn Tây.
“Kiều Kiều thích ồn ào như vậy sao?” Lưu Triệt sau khi được cung nữ hầu rửa mặt xong thì nhẹ bước đến gần đứng ở sau lưng nàng.
“Vâng.” Nàng không nhịn được cười nói, “Ở trong cung đã lâu, giờ nghe lại những âm thanh này thì thấy như từ trên mây trở lại trần gian, không thể chân thực hơn được nữa.”
Y ngắm nhìn vẻ mặt hoan hỉ của nàng, “Nhưng trong nhân gian lại không biết có bao nhiêu người ngày đêm mong mỏi có thể tìm được đường dẫn lên trời xanh.”
Nàng bình thản, “Chẳng qua là thấy lạ mà thôi. Bệ hạ thấy mình trị nước bình yên, con dân thái hòa thì mất hứng sao?” Hỏi xong, nàng chăm chú quan sát nét mặt y, cố tìm một nét không vui nhưng lại chỉ thấy toát lên vẻ nhu hòa, “Đã ở bên ngoài thì đừng xưng hô theo nghi lễ trong cung nữa. Kiều Kiều hãy gọi là Triệt Nhi giống như trước đây có hơn không?”
“Thiếp không dám.” Nàng lắc đầu, “Để cho người ngoài nghe thấy gọi tên húy của thánh thượng thì chẳng phải loạn hết sao.”
Trên hành lang bằng gỗ bên ngoài cửa vang lên những tiếng chân bước lẹt xẹt. Tiểu nhị gõ cửa, nói, “Khách quan, mời dùng trà.” Gã bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi.
Dương Đắc Ý biến sắc mặt, liền cùng thị vệ lao vọt ra hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì”, Tiểu nhị bị dọa đến phát sợ, ngập ngừng đáp. Gã tò mò nhìn về hướng bên trong phòng, không biết đôi vợ chồng ở tại phòng số một kia rốt cuộc có thân phận gì. “Chẳng qua là một con cua mà thôi.”
Gã mang nước trà vào trong phòng, đặt lên trên bàn rồi xoay người lại nhặt con cua lên, “Khách quan là người vùng ngoài nên không biết, bờ sông Phần của chúng tôi cứ đến mùa thu là có cua bò ra nên thường xuyên có thể trông thấy.”
Dương Đắc Ý giẫm chân, chỉ là một con cua, cớ gì lại khiến phải ngạc nhiên như thế. Trong gian phòng hảo hạng ở đối diện vang lên tiếng cười rồi đóng cửa lại.
“Ồ!” A Kiều nhìn thấy con cua béo vàng trong tay tiểu nhị thì chợt nảy ra ý, “Tiểu nhị ca, có thể bắt một giỏ cua mang về đây cho ta được không?”
“Bờ sông Phần có nhiều cua nhưng chẳng ai thèm bắt vì không đáng tiền”, Tiểu nhị nghi hoặc nhìn A Kiều và hỏi, “Phu nhân muốn bắt cua làm gì?”
Nàng chỉ cười, “Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết.”
Dương Đắc Ý thử độc rồi rót cho Lưu Triệt và A Kiều mỗi người một chén trà, thở dài, “Chủ nhân, phu nhân, thật ra thì trà trong cung ngon hơn trà này nhiều, tội gì phải mất công ra tận bên ngoài như thế này chứ?”
A Kiều nhấp thử một ngụm. Sau khi nàng và Tang Hoằng Dương đưa kỹ thuật chế trà vào kinh doanh thì chỉ trong vài năm, trà sao thủ công đã thế chỗ của loại trà trước đây trên khắp đất nước Đại Hán. Loại trà chưởng quỹ lấy ra chiêu đãi bọn họ đã là cực phẩm trong dân gian. Tuy đối với A Kiều thì vẫn chưa là gì cả nhưng loại thường uống ở nhà thuở nhỏ thì cũng chỉ như vậy mà thôi. A Kiều thầm thở dài một tiếng, tự biết bản thân đã quen với cuộc sống xa hoa lãng phí trong hoàng cung nên ngày càng xa cách cuộc sống trước đây.
Cua ở sông Phần có chút khác với cua của những nhánh sông con còn lại của sông mẹ Trường Giang, thân hình to hơn nhưng chân lại bé hơn, một giỏ chứa được khoảng chừng trăm con. Lúc này đang là cuối tháng Tám theo lịch thời Hán, cua có mùi vị ngon nhất. A Kiều chọn lấy ba, bốn mươi con cua cái còn thả hết cua đực. Nàng mượn phòng bếp của nhà trọ, bóc bỏ mai, chân càng và yếm cua, dùng lửa mạnh nướng chín rồi sắp lên khay.
Các đầu bếp trợn mắt há mồm quan sát, không một ai biết là có thể ăn cua theo cách này. Lưu Sơ đứng bên xem, thấy cua vừa chín tới mùi thơm nức mũi thì không nhịn được đã định ăn vụng một con nhưng nhìn khay cua thì lại không biết ăn như thế nào, đành ngước lên nhìn A Kiều vẻ chờ đợi. A Kiều bật cười, nói, “Thì cứ chấm vào mà ăn thôi.” Nàng lấy gừng, hành và dấm pha với nước dùng, bóc vỏ cua làm mẫu, chấm vào nước chấm rồi đút cho Lưu Sơ.
Lưu Sơ ăn thử, cảm thấy miếng thịt cua trong miệng vô cùng non mềm thì cực kỳ thích thú, thốt lên khen, “Ngon quá!”
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý phụng lệnh Lưu Triệt tới tìm A Kiều, thấy hai mẹ con nàng đang ăn cua trong bếp thì vội giục, “Chủ nhân đợi lâu rồi.”
Lưu Sơ trừng mắt nhìn, chợt nhớ rằng phụ hoàng còn đang đợi ở ngoài đại đường liền cúi đầu có vẻ áy náy. A Kiều dỗ dành, “Chúng ta quay lên nào.”
Cua rất ngon nhưng Lưu Triệt thấy vẫn nguyên hình nên chỉ dám lấy đũa lật qua lật lại, hỏi giọng nghi ngờ, “Thứ này có thể ăn được thật sao?”
Những người khác trên đại đường cũng đều ngửi thấy mùi thơm, nhưng vẫn không nghĩ rằng những con cua thường ngày nhìn thấy khắp nơi trong thành lại có thể nướng lên ăn được nên cùng lắng tai nghe đáp án.
“Người có thể không ăn cũng được”, A Kiều thản nhiên đáp rồi túm lấy tay Lưu Sơ nói, “Cua tính hàn, sức khỏe Tảo Tảo không tốt nên không được ăn nhiều.”
“Con không chịu”, Lưu Sơ chu môi, “Ăn ngon vậy mà.”
Lưu Triệt biết rằng con gái được mẹ nuôi dưỡng từ thuở nhỏ nên rất kén ăn, không khỏi động lòng hiếu kỳ, ra dấu bảo Dương Đắc Ý gỡ cho một con cua. Y nghe thấy A Kiều cười phì một tiếng nhưng vẫn học nàng chấm nước chấm, vừa nếm thử một miếng liền nhướng mày, quả nhiên là ngon vô cùng.
“Được rồi”, A Kiều nói, “Con chỉ được ăn thêm một con nữa, nhiều hơn là không được.”
“Ứ”. Lưu Sơ khẽ làu bàu, “Mẫu thân làm nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ người và phụ… phụ thân đại nhân ăn hết cả hay sao?”
A Kiều hơi gắt, “Mẫu thân có mang cho người khác cũng không để con ăn thêm nữa.”
“Dương Tam”, nàng xoay người lại gọi.
“Phu nhân”, Dương Đắc Ý khom lưng đáp.
“Cua còn dư, ngươi và những người cùng đi mỗi người một con, còn lại thì mang mời mỗi bàn một con. Phải rồi”, nàng nhìn lên căn phòng hảo hạng trên lầu hai, nói, “Mang một con đến mời vị tiên sinh trên phòng hảo hạng kia nữa.” Dương Đắc Ý khom người vâng dạ, chỉ mỗi mình Lưu Sơ giận dỗi quay lưng.
Mọi người tạ ơn, thận trọng nếm thử theo cách vừa chứng kiến rồi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ đến kinh ngạc. Căn phòng hảo hạng trên lầu hai không mở cửa, chỉ vang lên tiếng đàn tựa như thay lời chào hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook