Kim Ốc Hận
Quyển 3 - Chương 63: Liều lấy máu can gián phụ vương

Tại điện Tiêu Phòng trong cung Vị Ương hoa mĩ cách xa ngoài trăm dặm, chị cả của Vệ gia là Vệ Quân Nhụ đang quỳ gối trước điện, đau khổ cầu xin, “Hoàng hậu nương nương, hãy cứu lấy Kính Thanh của tỷ.”

Vệ Tử Phu phiền não đi qua đi lại một hồi, nhẫn nhịn hết mức nhưng cuối cùng cũng gắt lên, “Bản thân nó không ra gì mới phạm tội đến mức này, thậm chí còn liên lụy tới cả Cứ Nhi. Chuyện cho tới bây giờ thì bản cung cũng hết đường xoay xở, tỷ muốn bản cung cứu thế nào cho được? Đại tỷ, tỷ đã nuôi dạy Kính Thanh thế nào vậy?”

Vệ Quân Nhụ xót xa cho cảnh ngộ của con trai, đau đến quặn tim, nước mắt lã chã, lẩm bẩm nói, “Muội dạy con gái cũng đâu có hơn.”

Vệ Tử Phu ngồi trên điện lập tức nhíu mày, lạnh giọng hỏi, “Tỷ vừa nói gì?”

Vệ Quân Nhụ do dự một lát rồi dập đầu, “Mới vừa rồi là thần nói bừa, mong nương nương nghĩ đến tình chúng ta là con cùng một mẹ mà cứu cháu của nương nương một lần.”

Vệ Tử Phu chợt siết chặt nắm tay trong ống tay áo lễ phục hoàng hậu rộng rãi hoa mỹ, sau đó từ từ thả lỏng, bước đến đỡ Vệ Quân Nhụ lên, ôn tồn bảo, “Đại tỷ, không phải là ta không nghĩ cách cứu Kính Thanh nhưng cả ta và Thanh đệ đều bất ngờ về chuyện này thì làm thế nào để cứu đây? Nếu tỷ có biết được điều gì thì xin hãy nói cho rõ ra.”

“Cứ Nhi là con ta”, nàng ta nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Vệ Quân Nhụ thì mắt dần đỏ lên, “Kính Thanh là cháu của ta, sao bản cung lại có thể thấy chết mà không cứu chứ?”

Vệ Quân Nhụ cắn răng, hạ quyết tâm, nói, “Ta cũng không biết rõ lắm, nhưng trừ Cứ Nhi ra thì chỉ có Dương Thạch mới có thể bảo vệ được Kính Thanh.”

“Vân Nhi!” Vệ Tử Phu thất thanh.

“Nương nương cũng biết”, Vệ Quân Nhụ sợ hãi nhìn nàng ta rồi nói tiếp, “Công chúa Dương Thạch chơi với Kính Thanh từ nhỏ…” Bà ta thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Vệ Tử Phu thì nói nhỏ dần rồi nuốt vào mấy lời cuối cùng.

“Bản cung biết rồi”, Vệ Tử Phu thản nhiên, “Đại tỷ về trước đi. Để bản cung thử nghĩ thêm rồi sẽ quyết định nên hành động thế nào.”

Đợi cho Vệ Quân Nhụ đi khỏi, nàng ta giận tái mặt, hỏi, “Vệ Trường công chúa sao rồi?”

Nữ quan thân tín Thải Vi nãy giờ vẫn im như thóc lúc này mới bước lên bẩm, “Đã tỉnh rồi nhưng cơ thể còn yếu ớt.”

Nàng ta gật đầu rồi đi về phía tẩm điện của con gái. Thị nữ vén rèm lên, Vệ Tử Phu liền trông thấy Lưu Phi đang bế con gái quấn trong tã lót ngồi trên đầu giường phía xa, miệng cười hàm chứa vẻ u sầu. Tính Vệ Phỉ vốn hay suy nghĩ từ nhỏ nên mấy ngày nay Vệ Tử Phu thường thấy con gái buồn bực không vui thì cũng chỉ cho là nó đau đớn vì cái chết của biểu ca Hoắc Khứ Bệnh nhưng hôm nay xem ra lại không đơn giản như vậy. Ba đứa con gái của nàng ta từ nhỏ đã rất gắn bó, đặc biệt rất tôn trọng chị cả, nếu như Dương Thạch có suy nghĩ gì thì chắc chắn là Lưu Phỉ sẽ biết.

“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Tử Phu liền nhẹ nhàng cất tiếng chào.

Vệ Tử Phu gật đầu, bảo Thải Vi, “Dẫn tất cả mọi người ra ngoài.” Nàng ta quay sang thấy vẻ mặt Lưu Phỉ thoáng vẻ sợ hãi thì trong lòng chợt lạnh đi, nghĩ chắc Lưu Phỉ đã biết chuyện.

“Hiện giờ ở trong tẩm điện”, Vệ Tử Phu thong thả bước từng bước một về phía trước giường Lưu Phỉ, “chỉ có hai mẹ con chúng ta. Phỉ Nhi, mẫu thân biết con làm việc luôn biết kiềm chế, sao lại ngu ngốc đến mức như vậy?”

“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ rơi lệ nói, “Con cũng không lường được. Lúc Vân Nhi nói thì con cũng đã mắng nó nhưng biểu ca Kính Thanh đã theo thánh giá tới Thượng Lâm Uyển nên cũng không kịp nữa. Vân Nhi khóc lóc cầu xin con đừng nói với người.”

“Hồ đồ”, Vệ Tử Phu giận đến cả người lạnh toát.

“Vân muội chỉ vì bất bình cho con và Chư Ấp”, Lưu Phỉ kéo tay áo Vệ Tử Phu, đau khổ cầu khẩn, “Mẫu hậu, người cứu nó đi.”

“Bản thân mẫu hậu cũng còn khó bảo toàn”, Vệ Tử Phu cười chua chát. Ở khoảng cách sát gần trong gang tấc, Lưu Phỉ mới nhìn thấy rõ ràng Vệ hoàng hậu xinh đẹp vô song năm xưa bây giờ đã có những nếp nhăn hằn bên khóe mắt, dung nhan tiều tụy. Vệ Tử Phu nói tiếp: “Làm sao có thể che chở cho cả Vệ gia?”

Chiều muộn, Hoàng hậu Vệ Tử Phu mới mệt mỏi bước ra khỏi tẩm điện của Vệ Trường công chúa, sau đó truyền gọi Dương Thạch công chúa vào cung. Dương Thạch công chúa đã xuất giá năm ngoái nên mệnh lệnh này cố nhiên không phù hợp với quy định nhưng bệ hạ không có ở cung Vị Ương, trong khi chuyện lần này lại liên quan đến sự tồn vong của Vệ gia nên nàng ta cũng không còn cách nào. Hơn một canh giờ sau, Dương Thạch công chúa Lưu Vân phụng mệnh tiến cung. Vệ Tử Phu nhắm mắt ngồi trong tẩm điện, lúc mở mắt ra nhìn thấy đứa con gái thứ hai đang lẳng lặng đứng trong điện Tiêu Phòng thì lặng đi. Có lẽ Lưu Vân đã biết không còn chút may mắn nào nên mặc một bộ y phục trắng toát, thẳng lưng đứng cực kỳ quật cường, không còn vẻ ôn nhu của thời thiếu nữ. Nữ quan bên cạnh Hoàng hậu khẽ ho khan một tiếng, liền thấy thân thể Lưu Vân cứng đờ, chậm chạp quay đầu lại, nói khẽ, “Mẫu hậu!”

Vệ Tử Phu bảo cung nhân lui ra, hỏi thẳng, “Vân Nhi, con còn muốn nói gì không.

Lưu Vân nở nụ cười buồn bã, quỳ xuống, “Nhi thần không còn lời nào để nói.”

Vệ Tử Phu khẽ quay đầu, giấu đi một giọt nước mắt đang ứa ra. Trong bốn đứa con gái, Lưu Vân là đứa mà nàng ta ít quan tâm và ưu ái nhất. Cô không phải là hoàng tử, lại không phải là đứa con gái được bệ hạ yêu thích nhất như Lưu Sơ, thậm chí không có tính bốc đồng tùy hứng được nhiều người chú ý như Chư Ấp mà chỉ là một Lưu Vân không có gì nổi bật nên khi xảy ra chuyện thì không bị ai nghi ngờ. Nào biết cô lại là người gây ra tai họa lớn khiến ngay cả một hoàng hậu như nàng ta cũng không che giấu nổi.

“Sao con lại làm như vậy chứ?” Nàng ta không nhịn được hỏi.

“Bởi vì con, đại tỷ, tam muội đều rất ghét nó”, Lưu Vân thét lớn, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận. Bất giác nước mắt đã tràn ra giàn giụa khắp cả khuôn mặt. Lưu Phỉ oán hận Lưu Sơ vì biểu ca Hoắc Khứ Bệnh mà cô yêu quý cũng đối xử ưu ái với cô bé này. Lưu Thanh ghét Lưu Sơ là bởi vì Lưu Sơ cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng vốn thuộc về cô. Còn cô thì sao?

“Mẫu hậu, con thật hận”, cô lẩm bẩm, “Tại sao Lưu Sơ là công chúa của Trần gia nhưng lại có thể qua lại với biểu ca Khứ Bệnh mà không người nào dám chỉ trích, còn con yêu biểu ca Kính Thanh thì lại phải gả cho một người khác?”

“Lúc trước con đau khổ cầu xin mẫu hậu nhưng mẫu hậu vẫn không chịu thành toàn.” Trong lòng mang nỗi ấm ức như vậy, một lần sau khi thành thân tình cờ gặp nhau trên phố Trường An, cô vén rèm xe lên gọi một tiếng biểu ca Kính Thanh mà cảm giác muốn ứa nước mắt.

Vệ Tử Phu tái mặt, hỏi gặng, “Nói như vậy là con còn oán hận ta sao?”

Lưu Vân quay đi, “Mẫu hậu, người xứng chức là một hoàng hậu… nhưng lại không phải một mẫu thân tốt.” Có lẽ vì cô cùng với Lưu Phỉ đồng bệnh tương liên như thế nên Lưu Phỉ mới bằng lòng che giấu cho cô và có lẽ còn có cả chút hâm mộ sâu kín. Dù sao thì biểu ca Khứ Bệnh chưa từng yêu Lưu Phỉ còn giữa Công Tôn Kính Thanh và Lưu Vân dù tốt dù xấu có một chút nuối tiếc, dù rằng càng bước càng sai.

“Thế nên con bảo Công Tôn Kính Thanh tùy cơ hành sự ở Thượng Lâm Uyển để mưu hại Lưu Sơ?” Vệ Tử Phu cảm thấy lòng như đông cứng bởi nỗi oán hận của con gái nhưng vẫn không thể dừng lại, máy móc hỏi.

Lưu Vân khẽ cúi đầu, “Lúc ấy con chỉ muốn cho Lưu Sơ một bài học, nào ngờ lại đến nước này, còn làm liên lụy tới biểu ca Kính Thanh và Cứ Nhi.”

“Con nói thật cho mẫu hậu biết” Vệ Tử Phu hỏi khẽ, “Con và Công Tôn Kính Thanh rốt cuộc thân mật đến mức nào?” Lưu Vân không nói gì, vẫn cúi gằm mặt.

“Trong lòng con đau khổ”, Vệ Tử Phu cảm giác trước mắt tối sầm, giận điên lên, “Nhưng trong lòng đại tỷ của con không đau khổ sao? Con là công chúa Đại Hán, ăn sung mặc sướng lại chỉ biết kêu than, làm liên lụy đến cả đệ đệ. Con có biết năm xưa ta làm ca cơ ở phủ Bình Dương công chúa khổ đến mức nào. Ta khổ sở tranh đấu để đổi lấy vinh hoa ngày hôm nay cho các con, giờ con lại đứng đó oán trách ta. Nếu như con hiện giờ không phải là công chúa Đại Hán, thậm chí là một kẻ khố rách áo ôm, đói khát thì lấy ai để oán thán?” Kể từ khi Trần hoàng hậu bị phế, nàng ta giành lấy vị trí phu nhân, chuyển đến điện Tiêu Phòng được thiên hạ tôn vinh thì đã không còn muốn nhớ lại những ngày hàn vi. Nhưng hôm nay, khi nỗi oán hận của con gái như một thanh đao nhọn cắm vào lòng thì những buồn khổ suốt bao năm qua chợt bộc phát. Nàng ta nghĩ lại, mới thấy điện Tiêu Phòng hoa mỹ chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà lao giam hãm mộng đẹp thanh xuân của mình và con gái.

“Mẫu hậu”, Lưu Vân đột nhiên khóc không ra tiếng, “Con biết sai rồi, thế nhưng việc đã đến nước này thì biết làm sao bây giờ?”

Vệ Tử Phu dần trầm tĩnh lại, dằn từng tiếng, “Con lập tức tới Thượng Lâm Uyển nhận tội trước mặt phụ hoàng.”

“Không, con không muốn”, Lưu Vân sợ hãi lắc đầu, “Phụ hoàng yêu Trần A Kiều và Lưu Sơ như vậy, người sẽ giết chết con mất.”

Vệ Tử Phu không kìm được, giáng một cái tát vào mặt con gái, rít lên, “Làm sao con lại hồ đồ như thế, chỉ cần mẫu hậu còn ở đây, đệ đệ của con còn ở đây thì sẽ có thể che chở cho con được an toàn. Nếu là đệ đệ của con bị gán cho tội danh đó thì chúng ta coi như xong.”

“Nhưng nếu con nhận thì con nhất định coi như xong”, Lưu Vân nín khóc, cười lạnh lẽo, “Mẫu hậu định hy sinh Vân Nhi để cứu đệ đệ phải không?” Cô không được ai chú ý, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là Dương Thạch có trọng lượng nhẹ nhất trong lòng phụ hoàng, mẫu hậu.

“Chuyện vốn bắt đầu từ con”, Vệ Tử Phu ngọt nhạt, “Giờ con phải chịu trách nhiệm không phải rất công bằng sao. Con là tỷ tỷ của Cứ Nhi. Năm xưa, Nam Cung cô cô có dũng khí đi tới Hung Nô xa xôi kết hôn cầu hòa vì phụ hoàng của con nên tiên đế trong lòng áy náy đối với hai mẹ con phụ hoàng, sau đó vị trí của phụ hoàng mới vững như núi Thái Sơn. Sao con không thể làm một điều gì đó vì Cứ Nhi?”

“Nhưng Nam Cung cô cô có Trường Tín hầu.” Còn cô thì có ai? Có Công Tôn Kính Thanh vùi thân trong lao ngục ở Thượng Lâm Uyển sao? Cô nghĩ đến đây thì liền có một chút dũng khí. Công Tôn Kính Thanh đến cuối cùng vẫn không chịu khai ra cô thì cô chắc cũng có thể làm được một điều gì đó vì gã.

Lưu Vân cười buồn bã, dập đầu với Vệ Tử Phu, “Đã như vậy thì nhi thần bái biệt mẫu hậu, kính xin mẫu hậu hãy nhớ tới nhi thần.” Cô dừng lại rồi nói tiếp, “Nghĩ tình nhi thần đi chuyến này, kính xin mẫu hậu đáp ứng nhi thần một chuyện.”

Vệ Tử Phu cảm thấy lòng nhũn ra, dịu giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Lưu Vân lại khấu đầu thêm lần nữa, “Nếu sau này Thanh Nhi thật lòng thích ai thì kính xin mẫu hậu tác thành cho nó, đừng gả cho người mà nó không thích.”

Vệ Tử Phu sững sờ, không nói được tiếng nào, song Lưu Vân cũng không cần nàng ta trả lời, đứng dậy bước thẳng ra khỏi điện.

“Truyền xuống”, Vệ Tử Phu im lặng một hồi lâu mới cất giọng, “Bảo Trường Bình hầu hộ tống Dương Thạch công chúa đi Thượng Lâm Uyển.” Ngoài điện, thị nữ thấp giọng lĩnh mệnh.

Lưu Vân bước đi cực kỳ chậm chạp. Từ điện Tiêu Phòng đến cửa cung gần nhất, nếu dùng long xa thì không quá thời gian cháy hết một nén hương, dù đi bộ thì cũng không quá hai khắc[1], nhưng trong thời gian đó cô còn chưa đi được nửa đường.

1 Một khắc bằng mười lăm phút.

“Hoàng tỷ!” Có tiếng gọi từ phía sau truyền đến. Lưu Vân kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Thanh đang thở hổn hển chạy về phía mình.

“Hoàng tỷ, tỷ và mẫu hậu có chuyện gì vậy? Sao mẫu hậu lại đau buồn, mà ánh mắt của tỷ cũng kỳ lạ như vậy?” Mấy ngày nay, Lưu Thanh dĩ nhiên có thể phát hiện thấy không khí khác thường trong điện Tiêu Phòng, nhưng không hiểu nổi là có chuyện gì. Hôm nay Vệ Tử Phu muốn gặp Lưu Vân, ngay cả cô và Lưu Phỉ cũng bị cấm không được tới gần. Cô thấy Lưu Phỉ lặng lẽ rơi lệ nhưng không hỏi được gì, trong lòng lo lắng nên chờ Lưu Vân rời cung bèn hối hả đuổi theo.

“Không có chuyện gì”, Lưu Vân đã quyết định nên bình thản nói.

“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Thanh lẽ lưỡi trêu chọc, “Nếu hoàng tỷ cứ khổ sở thì tỷ phu[2] cũng sẽ đau khổ.” Cô thấy sắc mặt Lưu Vân lập tức cứng ngắc lại liền ngạc nhiên, “Muội nói sai cái gì sao?”

[2] Tỷ phu: Anh rể.

“Không có gì.” Lưu Vân lắc đầu, trong lòng bất giác thấy hơi áy náy với vị hôn phu của mình. Từ khi cô được gả vào Đồng gia, hôn phu sợ thân phận công chúa của cô nên hết mực cung kính. Nếu hắn biết chuyện của cô và biểu ca Kính Thanh thì chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã, chỉ e lần này lại liên lụy đến cả hắn nữa.

Trần A Kiều mê man trên giường mấy ngày liền, khi tỉnh lại cảm giác cơ thể mềm nhũn, mệt mỏi đến cực độ. Một hôm thấy thời tiết ở Thượng Lâm Uyển trong lành, nàng liền sai cung nhân bê ghế tựa ra tắm nắng ngoài điện Tín Hợp. Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, một lúc sau nàng có cảm giác buồn ngủ khiến Lưu Triệt rất lo lắng. Đêm hôm trước các ngự y đã hội chẩn cho A Kiều một lần nữa vì mặc dù nàng đã tỉnh lại nhưng xưa nay sẩy thai vẫn vô cùng tổn hại sức khỏe, e rằng phải bồi dưỡng một khoảng thời gian rất dài mới có thể dần dần hồi phục.

“Phải rồi”, một khắc trước khi thiếp đi, A Kiều chợt nhớ đến những lời đám cung nhân đã nói đêm qua, lập tức tỉnh táo, quay sang bảo Lưu Triệt, “Nghe nói bệ hạ đã ra lệnh bắt giữ sư phụ của thiếp, hôm đó A Kiều dù chưa tỉnh nhưng nghĩ rằng chẳng qua sư phụ cũng chỉ quan tâm đến đồ đệ mà thôi. Kính xin bệ hạ thả người ra đi.”

Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, hời hợt đáp, “Hắn càn rỡ quá!” Tiêu Phương đối với A Kiều rất tốt, trước đây không phải y chưa từng nghi ngờ, chỉ vì kính trọng y thuật và nhân phẩm của Tiêu Phương nên mới tuyệt đối tự tin rằng A Kiều sẽ không thể thoát khỏi vòng tay mình mà mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm đó chắc là Tiêu Phương bị cảnh A Kiều nằm mê man kích động đến mức không tự kiềm chế nổi nên mới có những lời nói làm tổn thương đến đế vương.

“Bệ hạ”, A Kiều nũng nịu, “người là sư phụ của thiếp mà. Nếu không có sư phụ thì hôm nay thiếp cũng không biết đang ở nơi nào.”

Lưu Triệt trầm ngâm một lát, cuối cùng nói, “Nếu như thế thì trẫm đuổi hắn trở về Trường An là được rồi.”

Nàng hài lòng, cười một tiếng rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.

“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý khẽ bẩm, “Công chúa Dương Thạch và Trường Bình hầu từ kinh thành tới cầu kiến.” Lưu Triệt nhíu mày, tiếp đó khuôn mặt lộ vẻ hứng thú.

“Rốt cuộc thì cũng tới rồi”, y lẩm bẩm nói rồi chuyển giọng, “Truyền xuống, trẫm gặp bọn họ ở điện Phất Tô.”

Lưu Vân đi theo một viên nội thị, bộ dạng rụt rè tới điện Phất Tô. Trong điện trải thảm màu đỏ tươi, trang trí hoa lệ nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo. “Nhi thần Lưu Vân tham kiến phụ hoàng!”, cô cúi đầu bái lạy.

Phải một lát sau trên điện mới truyền xuống giọng nói lạnh nhạt của Lưu Triệt, “Đứng dậy đi.”

“Trường Bình hầu đến đây làm gì?”

Vệ Thanh ở dưới điện cúi người nói, “Thần hộ tống Công chúa Dương Thạch trên đường tới nhận tội với bệ hạ.”

Lưu Triệt không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ gật đầu, “Đã đưa đến nơi rồi thì Trường Bình hầu lui xuống trước đi.”

“Bệ hạ”, Vệ Thanh chắp tay nói, “Nghịch thần Công Tôn Kính Thanh tội không thể tha được nhưng dù sao cũng là con cháu của vi thần. Khẩn cầu bệ hạ ân chuẩn cho thần được thăm hỏi.”

“Cũng được”, vẫn là giọng lạnh nhạt của Lưu Triệt.

“Dương Thạch, ngươi muốn nhận tội gì?”

Lưu Vân cảm thấy sống lưng dần dần cứng đờ. Từ nhỏ cô đã vừa sợ hãi vừa kính yêu đối với phụ hoàng của mình. Hôm nay cả điện trống không, chỉ còn lại hai người là mình và phụ hoàng nhưng lại không phải ở trong mối quan hệ cha con. Phụ hoàng có thể dành chút thương xót nào cho mình như đối với con gái không? Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh giá của mình, “Nhi thần muốn cầu kiến Trần nương nương để đích thân thưa tội với người.”

Lưu Triệt cười nhạt, nói, “Trần nương nương thân thể hư nhược, ngươi không được quấy nhiễu nàng.”

Lòng cô từ từ trầm xuống, quả nhiên là phụ hoàng vô cùng sủng ái người phụ nữ kia. Song việc đã đến nước này thì cũng không còn đường lui, cô đành liều nhắm mắt đưa chân, “Nhi thần đích thân đến nhận tội với phụ hoàng. Người hôm đó sai khiến Công Tôn Kính Thanh làm hại Công chúa Duyệt Trữ không phải là Cứ hoàng đệ mà là nhi thần.”

Một lúc thật lâu trôi qua, Lưu Triệt mới lại cười hỏi, “Tại sao trẫm phải tin ngươi?”

“Phụ hoàng”, Lưu Vân rơi lệ nói, “Người cũng biết tính tình của Cứ hoàng đệ mà. Hoàng đệ ôn hòa lương thiện, làm sao có thể gây ra chuyện như vây?”

Lưu Triệt hỏi giọng thâm thúy, “Chẳng phải Vân Nhi cũng luôn dịu dàng ôn nhu đó sao?”

Cô liền cảm thấy tất cả dũng khí trong người giống như thủy triều rút xuống hết sạch mà chỉ còn lại trái tim băng giá. Trái tim băng giá vì giữa cha với con là lại nghi ngờ nhau đến mức độ này.

“Người đâu”, Lưu Triệt ra lệnh, “Lôi công chúa Dương Thạch ra ngoài, hôm nay dẫn về Trường An thẩm vấn cùng với Nhị hoàng tử.”

“Phụ hoàng”, Lưu Vân bỗng nhiên đứng bật dậy, quát lên, “Lui ra.” Trong khoảnh khắc đó, trên người cô toát ra khí thế của một công chúa Đại Hán khiến những thị vệ phụng mệnh bắt người cùng lui lại một bước. “Nhi thần nguyện lấy máu làm chứng rằng những lời nhi thần nói đều là sự thật.” Cô nói như vậy xong thì buồn bã liếc mắt nhìn vị đế vương một cái rồi xoay người lại lao đầu vào cột nhà.

Máu tươi tóe lên, nhuộm đỏ khắp y phục, trong nháy mắt vẽ nên một bức tranh cực đẹp. Cô gắng gượng mở mắt ra, rốt cuộc trông thấy nét mặt vẫn luôn lạnh nhạt tàn khốc của bậc đế vương đã hơi biến sắc.

“Bệ hạ”, thị vệ đến gần xem xét xong liền bẩm báo, “Sức của công chúa Dương Thạch không mạnh lắm nên mặc dù bị thương nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lưu Triệt gật gật đầu, khẽ thở dài, “Đưa nó đến điện Minh Huy nghỉ ngơi.”

Trước điện Tín Hợp có một cây hạnh đang nở hoa rực rỡ, gió thổi qua làm vài cánh hoa rơi xuống trên mặt A Kiều. Nàng dần dần tỉnh giấc, nghe tiếng cung nhân bên cạnh khe khẽ kháo nhau, “Toàn thân Công chúa Dương Thạch đều là máu….”

“Nói đi nói lại, thực sự là Công chúa Dương Thạch làm hại Công chúa Duyệt Trữ sao?”

“Cũng không chừng. Nếu không phải thật thì sao Công chúa Dương Thạch lại chịu trả giá lớn đến như vậy chứ?”

A Kiều ngẫm nghĩ rồi cất tiếng hỏi, “Có mời ngự y tới khám không vậy?”

Lục Y nín lặng, rón rén bước tới gần, “Nương nương tỉnh rồi à?” Đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng mấy thị nữ nhất loạt lên tiếng, “Tham kiến bệ hạ.”

Nhân tiện đang ở điện Phất Tô, Lưu Triệt liền đi theo hành lang xuống đây, lạnh giọng quát, “Các ngươi thật to gan, dám nói nhảm ở trước mặt nương nương.”

Cả đám thị tỳ sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống bái lạy, “Bệ hạ thứ tội, bọn nô tỳ không dám nữa.” A Kiều đỡ lời, “Bọn họ không hề biết rằng thiếp đã tỉnh.”

Lưu Triệt nhìn nàng, “Kiều Kiều có tấm lòng rất lương thiện.” Trần A Kiều biết y sẽ không phạt đám thị tỳ này, bèn nghiêm mặt nói, “Bệ hạ sai rồi. Không phải thiếp là người lương thiện mà thiếp là đại phu, nếu một người bị bệnh thì đại phu phải chữa trị. Thế nhưng nếu người đó phạm tội thì vẫn phải chịu trừng phạt. Đó vẫn là hai việc khác hẳn nhau.”

“Dù sao, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Còn nếu lấy ơn báo oán thì biết lấy cái gì để báo đức?”, nàng nhìn y, chậm rãi hỏi.

“Ồ, ý kiến của Kiều Kiều cũng thật mới mẻ.” Lưu Triệt mỉm cười dìu nàng ngồi dậy rồi đỡ vào trong điện, “Như vậy, nếu thật sự Dương Thạch là chủ mưu thì Kiều Kiều muốn nó phải nhận trừng phạt thế nào?”

“Việc này phải hỏi bệ hạ mới đúng”, nàng điềm nhiên đáp, “Bệ hạ là phụ thân của Tảo Tảo, cũng là phụ thân của Công chúa Dương Thạch, còn là….” Nàng không nói hết câu, ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “A Kiều và Tảo Tảo đều đang đợi bệ hạ đưa ra câu trả lời thỏa đáng.”

Nếu không thể nào có câu trả lời thỏa đáng thì phải làm sao? Lưu Triệt rất muốn hỏi câu này nhưng lại e ngại. Sau khi tỉnh dậy, A Kiều dường như dịu dàng ngoan ngoãn hơn so với trước một chút. Y cũng thỉnh thoảng nhìn thấy nàng thật lòng. Nếu phá hỏng tình cảm ấm áp này thì y không dám chắc hai người sẽ trở lại được như trước kia. A Kiều từ lâu đã chẳng còn là A Kiều của ngày xưa, bọn họ lại chẳng còn trẻ, có được bao nhiêu thời gian để lãng phí? A Kiều không sợ lãng phí thời gian nhưng y lại khác.

Nhà ngục Thượng Lâm Uyển vẫn luôn tăm tối âm u, vì phụng lệnh Hoàng thượng, phủ Đình úy cũng không quá làm khó Vệ Thanh. Vệ Thanh bước xuống cầu thang dẫn vào đại lao, tới trước phòng giam Công Tôn Kính Thanh rồi khẽ gọi, “Kính Thanh!”

Công Tôn Kính Thanh giật mình ngẩng lên, trông thấy Vệ Thanh thì mừng rỡ như điên, “Cữu cữu, cữu cữu”, gã gọi toáng lên, nhào tới trước song sắt, “Có phải người tới cứu cháu ra ngoài hay không?”

Gã thấy Vệ Thanh nín lặng rồi dần dần tỏ vẻ như đưa đám liền chán nản, “Xem ra lần này cháu chết chắc rồi.”

“Ngươi đừng có như vậy”, Vệ Thanh cũng phiền muộn, hỏi, “Ngươi ngẫm nghĩ cho kỹ xem có chút khả năng nào để gỡ tội hay không?”

“Cháu cũng không ngờ rằng chuyện lại tới mức độ thế này”, Công Tôn Kính Thanh lẩm bẩm nói, “Cháu nhiều nhất chỉ muốn để cho con tiểu nha đầu kia ngã ngựa, làm sao biết rằng Trần nương nương lại đang mang bầu rồi con ngựa kia bỗng nhiên phát cuồng lên chứ, rõ ràng chỉ để kim đã bẻ đầu thôi mà.”

Vệ Thanh nhướng mày, “Ngoài gã người hầu tên là Trường Ngữ vâng lệnh ngươi gài kim kia thì có còn ai đến phòng kho nữa không?”

“Đúng rồi”, Công Tôn Kính Thanh chợt bừng tỉnh, “Trần Hi cũng sai người tới phòng kho. Trần Hi chính là người con thứ của Đường Ấp hầu. Hắn còn tới nhà lao gặp cháu, nói cháu vu cáo Nhị hoàng tử là tự tìm đường chết. Cữu cữu”, gã lo lắng nhìn Vệ Thanh, “Cứ biểu đệ có hận cháu không?”

“Thế là ngươi liền phản cung?” Vệ Thanh không khỏi nổi giận mắng, “Hồ đồ, phạm phải chuyện này là hồ đồ thứ nhất, làm liên lụy Nhị hoàng tử là hồ đồ thứ hai, cuối cùng phản cung lại càng hồ đồ. Bệ hạ trước giờ vẫn đa nghi, ngươi nói xuôi nói ngược như thế lại càng đẩy Nhị hoàng tử vào tình cảnh khó khăn.”

“Theo lẽ thì một tên hầu của Trần gia sẽ không dám làm thay chủ nhân những chuyện này.” Vệ Thanh thầm suy nghĩ xem phải nhìn nhận thế nào cho đúng. Hắn cảm thấy người của Trần gia sắp đặt chuyện lần này đúng là vô cùng khôn khéo, giống như bủa một cái lưới lớn bao lấy Vệ gia rồi lạnh lùng quan sát bọn họ cố gắng giãy giụa, cuối cùng đi tới bước diệt vong.

“Kính Thanh”, hắn khẽ bảo, “Ngươi không cần bảo vệ Dương Thạch nữa. Nó đã đích thân đến đây nhận tội với bệ hạ rồi.”

Công Tôn Kính Thanh há hốc miệng, cuối cùng thở dài, “Bệ hạ niệm tình cha con thì chắc sẽ bỏ qua cho nàng thôi.”

Lưu Mạch và Trần Hi đang đánh cờ ở Linh Lung các. Lưu Mạch cầm một quân cờ, chợt hỏi, “Công Tôn Kính Thanh rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Lưu Vân?”

Quân đen và quân trắng trên bàn cờ tách biệt nhau, quân trắng chiếm cứ các góc, linh hoạt đa dạng, vây khốn quân đen song quân đen có linh khí át hẳn, đầu đuôi nối nhau, theo xu thế thì chỉ cần thêm mấy quân nữa sẽ có thể tạo thành một con rồng lớn phá không bay đi.

Trần Hi im lặng, hạ quân cờ ngăn cản mới nói, “Xét theo đại cục trước mắt thì đây chỉ là tiểu tiết mà thôi. Thần thấy điện hại chơi cờ phóng khoáng nhưng chặt chẽ, nhất định không phải là người câu nệ tiểu tiết.”

Lưu Mạch khẽ mỉm cười, nhặt lên một quân khác, trầm ngâm nói, “Ta chính là muốn vô số tiểu tiết đan xen với nhau, cuối cùng làm cho Vệ gia không còn sức chống đỡ nữa.”

Quân cờ được hạ xuống như điểm mắt cho rồng, thế cờ liền dần trở nên sáng sủa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương