Kim Ốc Hận
Quyển 1 - Chương 2: Nhà Hán có nữ nhân tên A Kiều

Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. Nhạn Thanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơn giản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.

“Cô nương, tỉnh rồi à?”

Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, mặc y phục thô màu trắng xuất hiện trước cửa sổ, ôn tồn hỏi. Nét mặt bà lộ vẻ phong sương, nhìn thấy từng nếp nhăn.

Theo lễ giáo của nhà Hán thì cách búi tóc của phụ nữ có chồng và thiếu nữ chưa lập gia đình hoàn toàn khác nhau. Lúc Hàn Nhạn Thanh tỉnh lại hôm trước thì kiểu búi tóc đúng là phụ nữ đã có chồng, nhưng qua mấy ngày bị đuổi giết và chạy trốn thì mái tóc đã rối tung. Người phụ nữ thấy khí chất nàng tươi tắn không giống người đã xuất giá nên mới gọi nàng là cô nương. Hàn Nhạn Thanh cũng không muốn phủ nhận, gắng gượng nhỏm dậy, cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng của đại nương.”

“Đừng!” Đại nương vội vàng cản lại, “Cô nương còn mang vết thương trên người, cứ nằm nghỉ đi đã. Hơn nữa, cũng không phải là ta cứu cô.”

“Tiêu tiên sinh ra ngoài hái thuốc đã cứu cô nương đấy, nhưng chủ tớ tiên sinh chăm sóc cô nương bất tiện nên mời ta từ dưới chân núi tới. Phu gia[1] của ta họ Thân, “Bà dừng lại một chút, thấy vẻ mặt yếu ớt của Nhạn Thanh thì biết ý, “Cô nương đã tỉnh lại rồi, để ta đi lấy chén cháo cho cô nương.”

[1] Phu gia: Từ cổ chỉ người chồng.

Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu, “Đa tạ!”

Thân đại nương đẩy cửa đi ra ngoài, phòng trúc lại trở nên yên tĩnh. Chung quanh không một bóng người nhưng nàng lại nghe thấy một giọng phụ nữ ôn nhu pha chút kiêu ngạo, hỏi vẻ kỳ lạ.

“Ngươi chính là phương pháp thay đổi hiện trạng mà Sở Phục nói ư?”

“Ai đó?”, Hàn Nhạn Thanh giật bắn mình theo bản năng rồi nhìn quanh bốn phía. Thân đại nương ở bên ngoài hỏi vọng vào, “Cô nương không sao chứ?”

“Ta là Trần A Kiều”, cô gái kia nói.

Hàn Nhạn Thanh sững người, thanh âm này tựa hồ truyền đến từ trong ý thức của mình, mà thân thể này lại chính là của hoàng hậu bị phế. Nàng vẫn chưa hỏi Thân đại nương xem hiện tại ai là hoàng đế, nhưng tới giờ, Nhạn Thanh lắc đầu, đã không cần phải hỏi nữa. Thật ra thì cũng có thể đoán được, dĩ nhiên, vị hoàng hậu bị phế nổi tiếng nhất triều Hán chính là người này. Lưu Triệt[2], khóe mắt nàng hơi nheo lại, thật đúng là một nhân vật phiền phức.

[2] Lưu Triệt: Tên thật của Hán Vũ Đế.

“Cô nương?”

Nàng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thân đại nương thì cười yếu ớt, “Tôi không sao.”

Thân đại nương lo lắng nhìn nàng rồi giục, “Cô nương ăn cháo rồi nghỉ ngơi, để ta đi gọi Tiêu tiên sinh.”

Nhạn Thanh gật đầu, nhìn Thân đại nương vén rèm rời đi.

“Ngươi… có ý gì?”

Nàng hỏi Trần A Kiều ở trong đầu.

Sau một lúc trầm mặc mới truyền đến thanh âm hơi đượm vẻ bi thiết của Trần A Kiều, “Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi đối với ta rất lãnh đạm, ta rất buồn khổ, Sở Phục nói làm một lễ cúng tế thì có thể sẽ thay đổi được tình hình.”

“Thế cho nên ta mới ở nơi này?”, Hàn Nhạn Thanh lạnh nhạt, “Trước kia khi nghe nói Hán Vũ Đế lấy tội danh Vu cổ[3] phế truất Trần hoàng hậu ta còn cho là y vu oan giá họa, gán tội cho người, nào ngờ thật sự có chuyện này.”

[3] Vu cổ: Con sâu độc do các thầy cúng người miền núi nuôi, theo truyền thuyết thì khi muốn hại một ai đó, các thầy cúng có thể thả nó vào người bị hại và hạ lệnh cho nó cắn xé thân thể người đó.

“Ngươi…”, A Kiều bị chạm vào nỗi đau, thở hồng hộc.

“Ta thì sao? Chẳng hiểu vì đâu lại đến chốn này, vừa tới đã bị đuổi giết, ngươi còn hy vọng ta sẽ nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ ư?”

“Ta là hoàng hậu, sao ngươi dám ăn nói như vậy?”

“Đáng tiếc”, Hàn Nhạn Thanh bĩu môi, “Bây giờ không phải nữa rồi.”

Nói đến đây nàng chợt cảm thấy một nỗi đau đớn thấu xương, bởi vì nàng và Trần A Kiều dùng chung một thân thể nên khi A Kiều đau đớn thì nàng cũng phải gánh chịu. Nhạn Thanh bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi không nên đau lòng, không phải là ngươi sai.”

Rất lâu sau mới lại nghe thanh âm yếu ớt của Trần A Kiều, “Ta và Triệt Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Triệt Nhi nói rằng sau khi lớn lên y sẽ xây lầu vàng tặng cho ta, để ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong thiên hạ. Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai mà ta và y lại đi đến nước này. Y dẫn Vệ Tử Phu về, ta rất tức giận. Triệt Nhi nói y là hoàng đế, không thể nào vĩnh viễn chỉ có một mình ta, muốn ta học cách khoan dung, nhưng nỗi đau khổ của ta y lại không nhìn thấy.”

Trần A Kiều là một phụ nữ luôn có địa vị cao sang, vốn không thể nào kể lể than khóc thống thiết với người khác. Nhưng hiện giờ bị thương quá nặng, lại ở cùng Hàn Nhạn Thanh trong một trạng thái kỳ diệu nên vô tình dấy lên một cảm giác lệ thuộc, có thể thoải mái nói ra hết những u oán trong lòng.

Hàn Nhạn Thanh lẳng lặng lắng nghe tiếng lòng của Trần A Kiều, dần nhớ lại lúc nàng còn bé, cha thường về nhà rất muộn, mẹ nàng thức trắng đêm đợi chờ đau khổ. Khi đó mẹ ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, con nhìn xem đàn ông trong thiên hạ đều bạc bẽo, chỉ biết đến ‘Kim ốc tàng Kiều’, phong lưu sung sướng, có khi nào nhớ tới vợ con ở nhà mỏi mắt đợi chờ đâu.”

Rất lâu, rất lâu sau, nàng vẫn nhớ như in ánh mắt trộn lẫn quyến luyến, u oán, hoài niệm của mẹ nàng khi đó.

Người đời dùng điển tích “Kim ốc tàng Kiều” để chỉ đàn ông ngoài sủng ái tình nhân mà quên mất xuất xứ ban đầu của “Kim ốc tàng Kiều” là kể về người vợ cả của một vị hoàng đế.

“A Kiều, không cần phải đau lòng. Nếu như… ngay cả ngươi cũng không tin bản thân mình thì trách chi cả thế giới này ruồng bỏ ngươi.”

“Ngươi nói không sai. Ngươi chỉ… sinh ra muộn hơn hai ngàn năm.”

Hàn Nhạn Thanh âu sầu:

“Vua Hán chuộng A Kiều, xây cung vàng khóa chặt

Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc

Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan

Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới

Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt

Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây

Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ

Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…”

“Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ…”, Trần A Kiều cứ lẩm bẩm nhắc lại mấy chữ, giọng buồn bã ai oán. Hàn Nhạn Thanh có thể nghe thấy rõ linh hồn nàng ta đang than khóc.

Nàng thở dài, cùng lắm cũng chỉ có thể trách Trần A Kiều yêu quá tuyệt đối, quá thuần túy mà cách yêu lại quá mãnh liệt, quá quật cường. Nàng ta ôm lấy một cõi mộng được dệt nên bởi những lời thề nguyền đẹp đẽ mà không nhận ra đâu là mộng đâu là thực. Cho đến khi hiện thực bày ra trước mặt vẫn không thể tin, ngẩn ngơ không tỉnh lại. Người kia là phu quân của nàng ta nhưng cũng là hoàng đế của Đại Hán. Nàng ta không thể đồng nhất hai thân phận đó làm một, còn y thì đã đi quá xa trên con đường của mình, mãi mãi nàng ta không thể nào theo kịp. Y chán ghét, phiền não nhưng nàng ta lại không chịu chiều theo ý, thêm nữa là y không thể để cho bên ngoại lớn mạnh, nên cuối cùng mới dẫn tới tình cảnh này, dù có ngàn vạn lời cũng chẳng thể nói ra.

“Cô nương!”, từ ngoài cửa truyền vào một giọng đàn ông trầm thấp, rồi một thiếu niên có gương mặt tuấn tú, mặc y phục màu xanh ngọc ôm hòm thuốc vén rèm bước vào trước. Theo sau là một người áo trắng, ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào hơi mờ nhạt nên nhìn không rõ dung nhan. Chỉ cảm giác hắn mặc bộ đồ trắng trông rất thoát trần, tựa như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh lạnh.

“Tiểu nữ là Hàn Nhạn Thanh.” Nàng ở trên giường gắng gượng thi lễ, “Đa tạ ân cứu giúp của tiên sinh.”

“Hàn cô nương không cần khách khí”, Tiêu Phương đưa tay ngăn lại, “Đức của người thầy thuốc là cứu người, không cần phải nói tạ ơn.”

“Cô nương bị ngoại thương nghiêm trọng, lại còn bị ngâm trong nước lâu. Cũng may cô nương đã từng dùng cỏ Thương Phỉ đắp vào, nếu không tình hình e là không ổn. Ta mời Thân đại nương đến băng bó vết thương cho cô, cũng đã bắt mạch kê đơn, uống thuốc ngày hai lần vào buổi sáng và tối, dùng Bạch Chiết đắp lên vết thương. Như vậy chắc không đáng ngại lắm.”

Nàng miễn cưỡng khom người, “Đa tạ tiên sinh.”

Nàng mới đến, trên người cũng không có tiền bạc trang sức gì, cho dù có thì với thân phận mẫn cảm của mình nàng cũng không thể tùy tiện đưa ra nên đành giả bộ như đang khốn đốn. Lại nghe tiếng Tiêu Phương nói, “Đại nương, Hàn cô nương đã tỉnh rồi, bà về đi. Tiểu Hổ Tử đang ở nhà chờ chăm sóc đấy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thân đại nương đáp, “Tiêu tiên sinh, phàm có chuyện gì cứ bảo Lộng Triều tới gọi, ta sẽ lập tức tới ngay. Nếu không nhờ Tiêu tiên sinh thì Tiểu Hổ Tử đã chết từ lâu rồi. Với ân tình này, Tiêu tiên sinh bảo chúng ta làm trâu làm ngựa đều được. Hơn nữa hai thầy trò các vị ở trên núi cũng bất tiện.”

Thiếu niên mặc y phục màu xanh ngọc liền hừ một tiếng, ánh mắt lóe lên cho thấy đang tức giận.

Tiêu Phương vỗ vỗ trán, “Lộng Triều, đệ chăm sóc ta rất tốt, đại nương không có ý nói đệ.”

Người thiếu niên lúc này mới đổi giận thành vui, tâm tư quả thật đơn giản, rõ ràng chỉ như một đứa bé mới lên bảy, tám tuổi.

Y thuật của Tiêu Phương đúng là không tầm thường, Hàn Nhạn Thanh mới uống một thang thuốc đã cảm thấy miệng vết thương dần dần se lại, tinh thần cũng khá hơn.

Trong chiếc sân nhỏ trước căn nhà lá ba gian có hàng rào trúc bao quanh, Hàn Nhạn Thanh ngồi dưới tán cây nhìn người thiếu niên buộc tóc bằng dây vải trắng đang quay lưng về phía mình phơi thuốc, mùi hương thoang thoảng bay khắp khoảng sân.

“Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh bắt chuyện, “Ngươi theo Tiêu tiên sinh được bao năm rồi?”

Lộng Triều xoay người lại, gương mặt tuấn tú không hề có vẻ vui mừng, hỏi ngược lại, “Thương thế của ngươi cũng đỡ rồi, khi nào sẽ rời đi?”

Sau mấy ngày sống chung dưới một mái nhà, Hàn Nhạn Thanh cũng dần dần hiểu tính Lộng Triều nên không tức giận mà chỉ làm bộ đáng thương, “Không cho ta ở thêm một thời gian nữa được sao?”

Lộng Triều liền lộ vẻ chán ghét, đáp lại theo bản năng, “Không được.”

Một người đàn ông mặc áo trắng đẩy cửa bước ra từ mé trái nhà, gọi theo đúng khuôn phép, “Hàn cô nương, xin mời vào nói chuyện.”

Hàn Nhạn Thanh cười duyên dáng, không trêu chọc Lộng Triều nữa, đứng dậy đi vào.

Trong căn nhà tranh trang nhã, trừ kệ thuộc bằng gỗ mộc chứa rất nhiều loại thuốc ra thì chỉ có mấy chiếc bàn. Tiêu Phương ngồi trước bàn, điềm đạm, “Mời Hàn cô nương ngồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Hàn Nhạn Thanh nhìn thẳng vào gương mặt hắn nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Cuộc sống ở hai ngàn năm sau coi trọng vật chất và hư vinh phù phiếm nên đàn ông thời đó cũng mất đi phong độ tao nhã. Có lẽ chỉ ở núi rừng cổ đại mới sinh ra được một người đàn ông đẹp như ngọc trước mặt! Nàng thầm thở dài nhưng không biết rằng một thoáng ánh mắt lưu chuyển đó của mình khi lọt vào mắt Tiêu Phương lại sáng tựa sao trời.

“Hàn cô nương”, Tiêu Phương cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi lên tiếng gọi khiến nàng bừng tỉnh.

Mặt không đổi sắc, hắn quan sát vẻ mặt nàng đang nhìn chén trà trong tay hắn, “Cô nương thích trà ư?”

“À”, Nhạn Thanh hơi giật mình, “Đúng vậy, tôi cũng thích uống từ nhỏ.”

“Thế à?” Tiêu Phương thầm ngạc nhiên nhưng không để lộ ra mắt, “Thế cũng thật là kỳ lạ, trà là một loại đạo mà nữ giới chẳng mấy yêu thích.”

Hắn gọi với ra ngoài, “Lộng Triều, pha thêm một chén trà nữa.”

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân nặng nề, chỉ lát sau Lộng Triều đã vén rèn mang trà vào, đặt phịch xuống trước mặt Hàn Nhạn Thanh, buông thõng một câu: “Trà đây!”

Hàn Nhạn Thanh buột miệng cười, đúng là một đứa trẻ thú vị.

“Lộng Triều!”, Tiêu Phương sầm mặt giáo huấn.

Lộng Triều “hừ” một tiếng, nhưng vừa thấy sắc mặt của Tiêu Phương thì miễn cưỡng cúi đầu lí nhí, “Nhạn Thanh tỷ tỷ, thật xin lỗi.” Hắn cũng không chờ Hàn Nhạn Thanh đáp lễ, cứ thế tự động rời đi, trong chớp mắt đã bay lên trên cây nhãn trong vườn, di chuyển nhanh như cắt, thân pháp biến ảo phiêu diêu quỷ mị.

“Xin lỗi Hàn cô nương”, Tiêu Phương nói giọng áy náy, “Lộng Triều còn nhỏ. Nó không vui vì cuộc sống của hai người chúng ta bị quấy rầy nên mới bực bội như vậy.”

“Còn nhỏ…?”, Hàn Nhạn Thanh mắng thầm, rốt cuộc thì cũng là người nhà bênh nhau mà thôi. Vào thời đó mười ba mười bốn tuổi đã lập gia thất, Lộng Triều dù không lớn lắm nhưng cũng đã hơn mười tám tuổi rồi.

“Tại sao vậy?”, Hàn Nhạn Thanh thản nhiên hỏi, giả bộ như nghe không ra ý tiễn khách mập mờ trong câu nói của Tiêu Phương, “Tiên sinh gọi tôi tới đây có việc gì?”

Nàng nâng chén trà lên, thấy bên trong đen như mực, chẳng thấy nổi một lá trà, bất giác nghi ngờ Lộng Triều nhìn nàng không vừa mắt nên tăng thêm liều lượng, pha chế riêng để nàng khó uống. Lại liếc sang chén trà trong tay Tiêu Phương, thấy nước trà cũng đen như mực giống hệt của mình, hóa ra nguyên nhân chỉ bởi vì phương pháp chế biến trà thời Hán còn lạc hậu.

Hàn Nhạn Thanh thở dài, mới hiểu tại sao vừa rồi nàng nói thích uống trà từ nhỏ thì Tiêu Phương hơi có vẻ ngạc nhiên, chắc hẳn là trà thời này rất khó uống.

Nàng nâng chén trà lên môi. Khẽ nhấp một ngụm, nước trà còn chưa vào đến họng nàng đã vội nhíu mày.

Tiêu Phương liếc sang, “Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày trước ta bắt mạch cho cô nương, phát hiện ra cô nương đã có mang được nửa tháng rồi.”

“Ọe!” Nàng sặc sụa phun ngụm trà ra ngoài, cảm thấy trong lòng mừng rỡ như điên, sau một lát rồi mới nhận ra đây là cảm giác của Trần A Kiều. Có lẽ trong nháy mắt Tiêu Phương nói ra hai chữ đó, Trần A Kiều vẫn ngủ say ở trong đáy lòng nàng suốt mấy ngày qua liền bất chợt tỉnh lại. Lúc này nàng cũng không cách nào ngăn nổi dòng nước mắt ấm áp giàn giụa trên mặt, nó thật nóng, thật ấm áp, thật… Nàng cố đến mấy vẫn trở tay không kịp.

“Thật vậy không? Có thật vậy không?”, Trần A Kiều vui mừng hỏi liến thoắng.

Trong thời điểm này, Hàn Nhạn Thanh bỗng trở thành một kẻ bàng quan, ẩn nấp trong lòng mình dùng ánh mắt tỉnh táo đánh giá sự việc đã phát triển quá xa.

Tiêu Phương thấy “Hàn Nhạn Thanh” trước giờ luôn cư xử vô cùng lý trí đột nhiên biến thành xúc động như thế thì thoáng lấy làm kỳ quặc, nhưng rồi cũng cho là nàng hay tin mang thai nên vui mừng quá độ. Dù sao thì ở thời đại này, toàn bộ giá trị của nữ giới đều thể hiện thông qua việc sinh con nối dõi.

Chẳng lẽ không thấy ngày trước vì không có con cái mà ngay cả Trần hoàng hậu quyền lực nhất kinh thành cũng không thể tránh khỏi kết quả bị trục xuất khỏi Trường Môn.

“A Kiều, A Kiều!”, Hàn Nhạn Thanh khẽ gọi.

“Cái gì?”

“Người phải nhớ rằng ngươi đã không còn là hoàng hậu nữa rồi.”

A Kiều dần dần bĩnh tĩnh tại, đau thương ập tới lại làm nhòa đi niềm vui sướng như điên của nàng ta, “Chỉ là… Nhạn Thanh, ngươi nghe thấy rồi đó, ta đã có con với Triệt Nhi. Triệt Nhi biết chuyện nhất định sẽ rất vui, y và ta mong đợi đứa bé này quá lâu rồi.”

“Vậy sao? Ngươi định thế nào? Trở lại Vị Ương cung nói cho y biết rằng ngươi đã có con chung với y ư? Hãy tỉnh lại đi!” Đến nước này thì dù biết mình rất tàn nhẫn nàng vẫn phải nói, “Bao nhiêu năm dùng hết mọi cách mà không thể mang thai, thế mà bỗng nhiên hôm nay lại có, ở đây không phải có gì kỳ lạ sao? Ngươi… có tin không?”

Lưu Triệt và A Kiều là đôi vợ chồng son trẻ, ân ái mặn nồng nhưng rốt cuộc vẫn không có con. Lưu Triệt là một vị quân chủ tài cao trí lớn nên dù không muốn cũng không thể để cho Trần gia vốn đã có thế lực lớn tiếp tục phát triển thêm nữa. Trần A Kiều có thân thế hiển hách là con gái của Trưởng công chúa Quán Đào và Đường Ấp hầu, được Đậu thái hậu và Hán Cảnh Đế sủng ái. Một A Kiều như vậy mà sinh được hoàng tử thì y phải lấy gì để phong thưởng đây?

Vì vậy, không cần biết A Kiều có khả năng hay không nhưng nàng ta nhất định không thể có con.

Trần A Kiều đau đớn xé lòng, một mực lẩm bẩm phủ nhận là không thể nào, không thể nào, nhưng giọng điệu cứ thấp dần xuống. Lần cuối cùng nàng ta ở bên Triệt Nhi, Triệt Nhi nói rằng hai người đã kết thúc.

Y nói, “Trẫm đã quyết ý phế nàng.”

Sau khi y bỏ đi, nàng ta cảm thấy hoảng sợ, cố gắng nhủ mình đừng khóc nhưng nước mắt cứ chảy ròng ròng, nàng ta cuồng loạn đập phá hết mọi vật trong tầm mắt, miệng nhạt nhẽo vô vị, ăn chút gì cũng nôn ra hết.

“Nhạn Thanh”, nàng ta khẽ thở dài, “Ngươi bảo làm người sống ở trên đời còn có thể tin tưởng được cái gì nữa?”

“A Kiều, ngươi nghe ta. Ta và ngươi sẽ cùng nhau đứng lên. Một ngày nào đó, y sẽ hối hận. Ngươi không được bỏ cuộc. Không một ai làm tổn thương người mình yêu thương mà cứ như thế không có chuyện gì xảy ra như vậy được.”

Nàng dần dần hồi phục tinh thần, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Tiêu Phương. Hắn mặc bộ y phục màu trắng, toát ra một loại mùi hương dễ chịu, vẻ mặt lo lắng, đôi môi mấp máy nói gì đó không rõ.

Nàng cười yếu ớt, khẽ giọng: “Mệt quá.”

“Mạch của cô gấp và nhanh, dường như bị kích động rất mạnh, sao thế?”, hắn hỏi dồn.

Nhạn Thanh nhắm mắt, “Xin hãy thu nhận tôi!”

Hắn hơi sững lại, dường như không thể tin nổi rồi mới bình tĩnh hỏi, “Cô nói sao?”

“Tôi không có tiền, lại đang mang thai, tiên sinh nhẫn tâm đuổi tôi đi, tôi không có nhà để về, phải lưu lạc trên đường, sẽ bị đánh bị cướp hoặc từ từ chết đói.”

“…”

“Tiên sinh nhẫn tâm như vậy sao?”

“…”

Tiêu Phương vẫn im lặng. Hàn Nhạn Thanh đột nhiên cảm thấy rất an tâm, chìm vào giấc ngủ miên man.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương