Kim Ngọc Mãn Đường
-
Chương 6
*********
Sau mấy ngày sau, rốt cục cũng về tới kinh thành.
Khí hậu rét đậm, phía chân trời rơi rất nhiều tuyết, nhiệt độ cực thấp, trên bến tàu nô bộc của hai phủ Nghiêm
Tiền sớm đã tụ tập ở đó, còn đem theo lò sười, áo ấm, đợi đội tàu cập
bờ, chủ tử rời thuyền, thì lập tức ân cần tiên lên săn sóc.
Kim Kim khoác bạch bào ấm áp, chầm chậm đi lên xe ngựa, vừa mới vừa ngồi xuống, tiếp nhận canh ngọt ấm nóng mà
tiểu nha hoàn bưng tới, màn xe lại bị nhấc lên, Nghiêm Diệu Ngọc bước
vào trong xe.
“Đây là xe của nhà ta.” Kim Kim múc một muỗng ngọt canh, nhíu mày nhìn hắn. Xe ngựa vốn rộng rãi, lại bị thân
hình cao lớn của hắn chen vào, lập tức trở nên có chút hẹp.
“Ta biết.”
Nghiêm Diệu Ngọc thản nhiên ngồi xuống, nắm tay nhỏ bé của nàng, đem thìa canh ngọt hướng miệng đưa đến, nửa điểm cũng không khách khí. Màn xe lại bị xốc lên, lần này tiến vào là bốn cái đầu nhỏ tròn tròn. “Thiếu chủ, ngài đi nhầm!” “Này không phải xe của chúng ta a!” “Chúng ta xe ở bên kia!” “Ô ô, kia một đao đem đầu óc thiếu chủ thành choáng váng rồi a.” Giáp, Ất, Bính, Đinh, quang quác hô, vươn tay nhỏ bé phì nộn kéo ống tay áo Nghiêm Diệu Ngọc, muốn đem hắn lôi ra khỏi xe ngựa Tiền gia. “Đừng kéo, ta không nhận lầm xe.” Nghiêm Diệu Ngọc giơ tay lên, bốn đôi tay nhỏ bé trên ống tay áo tự động buông ra.“Ta không muốn cùng Kim Nhi tách ra, quyết định cùng nàng đáp chiếc xe này.” Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời nhìn về phía Kim Kim, lập tức tụm lại. Các nàng ái muội cười trộm, gật đầu như đảo tỏi, tự động lùi ra ngoài, thậm chí còn lôi kéo tiểu nha hoàn của Kim Kim xuống xe, làm cho hai người có thể ở cùng một chỗ.
A, Thiếu chủ cùng Đại cô nương cảm tình tốt lắm đâu! Đây chính là việc vui lớn khắp thiên hạ a! Mã phu giật dây cương, bốn con tuấn mã đi trước, từng bước trầm ổn, cố ý bảo trì tốc độ. Mà bên trong xe ngựa, đệm gối bằng nhung lại mềm mại, ngồi ở bên trong vô cùng thoải mái, không hề cảm giác được một chút xóc nảy. Nghiêm Diệu Ngọc buông rèm trướng hai bên,trong xe nhất thời âm u, còn có thêm mấy phần không khí vô cùng thân thiết. “Kim Nhi, vì sao cho thuyền đi nhanh như vậy? Ngươi là cố ý muốn tránh ta sao?” Hắn bàn tay to duỗi ra, đem thân mình mềm mại kéo vào trong lòng, con ngươi đen trung hiện lên hai đoá hoả diễm quen thuộc. Ánh mắt như vậy, làm cho má phấn Kim Kim đỏ lên, không tự chủ được di dời tầm mắt. “Trong nhà có cả núi chuyện còn chờ ta trở về xử lý.” Nàng duy trì ngữ khí bình tĩnh mà trả lời, thân mình lại bởi vì hắn ôm, có vẻ hơi cứng ngắc, đôi tay nhỏ bé lại quơ đi quơ lại, không biết nên để ở đâu.
Quan hệ của bọn họ trong lúc đó, đã có một bước “tiến triển” trọng đại. Kim Kim đương nhiên biết, bản thân là bị Nghiêm Diệu Ngọc kéo lên giường, nam nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước, thừa dịp nàng mềm lòng, ti bỉ dụ hoặc nàng. Ngày ấy, hắn hôn toàn thân của nàng, ở trên thân thể của nàng, dấy lên dục hoả. Nhưng khoái cảm tuyệt vời này, ở lúc hắn chân chính giữ lấy nàng, lại trở thành xé rách đau đớn. Hoa kính nhỏ nhắn non mềm, không thể thừa nhận to lớn của hắn, đau đớn làm cho Kim Kim khóc lóc giãy dụa, thậm chí đem đầu vai kiên cố của hắn cắn vài phát, để lại một loạt dấu răng nhi. Nàng khóc, mắng hoặc là khẩn cầu, đều không làm cho Nghiêm Diệu Ngọc dừng tay, hắn khắc chế dừng lại mọi động tác, cũng không muốn rời đi nàng, cố ý giữ lấy mềm mại của nàng, ở nới đó để lại ấn ký của riêng hắn. Thân hình hắn to lớn nóng bỏng, mỗi một tấc đều đặt trên người nàng, thân mật làm cho nàng run run, mà bàn tay to ngăm đen kia, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng. Hắn dựa vào cái trán nàng ẩm ướt, một câu lại một câu gọi tên của nàng, ôn nhu nhẵn nhụi duyện môi đóa hoa đỏ mọng.
Thẳng đến đau đớn rút đi, sự trống rỗng khó chịu, lại lần nữa thổi quét mà đến, thân thể của nàng tử dần dần mềm mại, mà trong cơ thể có nhiệt năng của hắn, làm nàng khó nhịn vặn vẹo, cơ hồ mở miệng khẩn cầu. Thẳng đến lúc này, Nghiêm Diệu Ngọc mới bằng lòng phóng thích kích tình giam giữ hồi lâu, nhiệt liệt giữ lấy nàng. Trí nhớ quá mức rõ ràng, làm cho mặt của Kim Kim càng đỏ bừng. “Suy nghĩ cái gì?” Bên tai truyền đến hơi thở nóng, làm nàng nhịn không được run run. “Đương nhiên là chuyện cửa hàng.” Cho dù đánh chết, nàng cũng không thừa nhận, bản thân đang vụng trộm nhớ lại chuyện tình đêm hôm đó. “Toàn bộ đều bỏ đi.” Nghiêm Diệu Ngọc cúi đầu, cắn cái gáy non mềm của nàng.“Ta còn trọng yếu hơn mấy chuyện đó.” Thừa dịp nàng phân tâ, đôi tay xấu xa kia lại lần nữa đi vào quần áo của nàng, cởi bỏ nút áo trên y phục, nắm phấn nộn rất tròn của nàng Kim Kim thở gấp một tiếng, vội vàng sửa lại quần áo, lui đến một góc.
“Lát nữa sẽ vào thành, nếu ngươi hại ta quần áo không chỉnh xuống xe, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.” Nếu không phản kháng, khẳng định hắn sẽ tại nơi này đem nàng lột sạch! Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thân mình to lớn nhích lại gần, bất quá lúc này sau khi nghe nàng cảnh cáo, cũng không có hành động gây rối gì. “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta nhân dịp này, thương lượng chút việc chính sự.” Hắn ung dung nói, cuốn lại màn thêu, làm cho bên trong xe sáng sủa một chút, cũng khiến nàng an tâm hơn. “Thương lượng?” Kim Kim hồ nghi nhìn hắn một cái.”Có chính sự gì cần thương lượng?” “Việc hôn nhân của chúng ta.”
Hắn vươn tay, điều chỉnh phượng trâm hơi lệch trên đầu nàng, làm tôn lên khuôn mặt phấn nộn.“Theo lý mà nói, ta là nên đến nhà cầu hôn trước, nhưng phụ mẫu hai ta, nay đều ở Tứ Xuyên…” “Đợi chút!” Nàng thân thủ che đi môi hắn, trong đầu có chút hỗn loạn. Nghiêm Diệu Ngọc cầm lấy ngón tay nhuyễn nộn nhỏ bé, nhẹ nhàng cắn cắn. “Chờ? Không, ta cự tuyệt, Kim Nhi, cọc hôn nhân này đã trì hoãn lâu lắm rồi.” Còn chờ? Hắn đã đợi mười năm, đương nhiên muốn nhân cơ cộ này, mau chóng đem nàng thú vào cửa. Việc hôn nhân? Nghiêm Diệu Ngọc cùng nàng đàm việc hôn nhân? Hắn muốn kết hôn với nàng sao? Một cỗ cảm giác ngọt ngào, lặng lẽ nảy lên trong lòng, tâm nàng ấm áp, môi nhịn không được mỉm cười. Kim Kim rũ mắt xuống, cắn môi, không cho nụ cười mở rộng, tay nhỏ bé vuốt ve hoa thêu trên váy, không chịu nhìn hắn.
Nhưng mà, hắn vì sao muốn kết hôn với nàng? Là vì…ân, hắn để ý nàng, thích nàng? Hay là bởi vì hai người đã có da thịt chi thân, hắn liền cho rằng, nàng nên gả cho hắn? Nghĩ nghĩ, hưng phấn trong lòng dần dần phai nhạt. Tuy nói đã muốn ủy thân cho Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng Kim Kim cũng không giống nữ tử bình thường, những năm gần đây lăn lộn thương trường, làm cho nàng kiên cường hơn người, tuy rằng có giữ mình trong sạch, nhưng cũng không quá xem trọng. Nếu không phải bản thân nàng cam tâm tình nguyện, hắn dụ hoặc tuyệt không hiệu quả. Ngoại trừ nam nhân này, nàng xác thực không muốn uỷ thân cho người khác.Nhưng là, chỉ vì một việc nhỏ này, nàng nhất định phải gả cho hắn sao? Những chuyện mười năm qua ập đến, giống như đèn kéo quân, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu nàng. Nam nhân này, lấy dấm chua đổi rượu, làm cho nàng mất mặt trước toàn dân trong thành. Nam nhân này, cáo già, luôn lừa nàng xoay quanh.
Nam nhân này, uy hiếp nàng, trêu đùa nàng, khi dễ nàng, còn thên hành vi ác liệt này nữa, quả thật là tội lỗi chồng chất, không sao đếm xuể. Tuy nói hắn cứu nàng khỏi đao của Mặt Nạ Bạc, còn bị trúng một đao, nhưng nhiều lắm cũng chỉ bù đắp một phần nhỏ oán khí nàng tích lũy mười năm, nàng con chưa có cơ hộ trả thù hắn mà. Sau một lúc lâu sau, Kim Kim chậm rãi mở miệng. “Việc hôn nhân gì? Ta không nhớ rõ đã từng đáp ứng gả cho ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói, trong mắt lóe ra ý cười giả dối. Câu trả lời này, làm cho sắc mặt hắn cứng đờ.
“Ngươi đây là có ý gì?” “Ý là, ta không tính gả cho ngươi.” Nàng ngẩng đầu, bảo trì trấn định, nháy mắt, dùng biểu tình vô tội nhất nhìn hắn.“Ngươi đã cứu ta một mạng, ta lấy thân báo đáp, bởi vậy, hai chúng ta coi như huề nhau đi?” Ngôn luận kinh thế hãi tục này, làm cho Nghiêm Diệu Ngọc nheo mắt lại. Hắn cúi đầu, tới gần mấy tấc, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia. “Kim nhi, chúng ta đã có vợ chồng chi thân.” Hắn nhẹ giọng nói, thanh âm bình tĩnh mà nguy hiểm. Hai tay của nàng nắm chặt váy, hít sâu một hơi, che dấu hưng phấn trong lòng.
“Dù sao không có người biết, vậy không tính toán gì hết. Nhớ không rõ sao? Đây chính là khuôn vàng thước ngọc mà ngươi dạy ta nhiều năm nay.” Nha, rốt cục! Đợi lâu như vậy, rốt cục đến phiên nàng nói những lời này! Nguyện ý cùng hắn mây mưa triền miên là một chuyện, muốn nàng gật đầu gả cho hắn làm vợ, lại là một chuyện khác. Nàng nếu không thừa cơ hội này, giải toả oán khí trong lòng, chẳng phải làm trái vơi tác phong của nàng sao? Muốn lấy nàng làm vợ? Hắc hắc, có thể a, nếu hắn có thành ý, trước mặt toàn dân kinh thành hướng nàng cúi đầu, thừa nhận mọi tội ác trong những năm gần đây, dỗ nàng vui vẻ, đến lúc đó hãy đến đàm hôn sự. Nghiêm Diệu Ngọc híp mắt lại, trừng mắt nhìn nụ cười khả ái, hai mắt sáng lên của tiểu nữ nhân, gân xanh trên trán giật giật. Tốt, nữ nhân này, dám lấy luẩn điểm của hắn chống lại hắn! Con ngươi đen trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, bạc môi chậm rãi cong lên, cười thập phần tà ác.
Chớp mắt, hắn đột nhiên ra tay,đem nàng kéo vào trong lòng. “Kim nhi, ngươi biết không? Ta có thể dùng cái trống trên cửa thành, đem chuyện của hai ta chiêu cáo toàn thành. Đến lúc đó, ngươi muốn cho bao nhiêu người biết, thì có bấy nhiêu người biết.” Nghiêm Diệu Ngọc tựa vào bên tai nàng, nhẹ giọng uy hiếp. Trên cửa thành có một cái trống to, chỉ khi có địch nhân tập kích, mới có thể đánh trống để cảnh báo. Nếu hắn thật sự dùng nó, làm kinh động toàn thành, khẳng định sẽ đem Hoàng Thượng từ trên long ỷ thượng sợ tới mức ngã xuống mất. Kim Kim mặt cười đỏ lên, không nghĩ tới hắn lại nghĩ ra thủ đoạn ác liệt như vậy, ngay cả mối quan hệ thân thiết này cũng có thể lợi dụng, uy hiếp muốn lên cửa thành đánh trống chiêu cáo mọi người, nói hắn cùng nàng…nói bọn họ đã…bọn họ đã… Đáng giận! Trong lòng nàng vừa giận lại hoảng, cho dù sợ hãi, ngoài miệng lại vẫn không chịu yếu thế.“Nói miệng không bằng chứng, ta liều chết cũng không nhận, làm sao có người tin ngươi.” “Chậc, ngươi đã quên sao? Chỉ cần là lời ta nói, tuyệt đối sẽ có người tin.” Ngón tay ngăm đen, ở trước mắt nàng lắc hai cái. Trên mặt Nghiêm Diệu Ngọc lộ vẻ đắc ý, trong lòng nàng lại dâng lên một ngọn lửa, hận không thể há mồm cắn đầu ngón tay của hắn.
Đột nhiên, thù mới hận cũ của mấy năm nay, toàn bộ bộc phát nàng nắm chặt phấn quyền, hảo tâm lúc trước biến mất không thấy. Ngay cả chuyện cầu thân, người này cũng còn muốn khi dễ nàng?! “Thì tính sao? Nếu ngươi muốn ta mắt mặt trước toàn thành, vậy cứ việc! Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi phá hư thanh danh của ta.” Nàng tức giận hừ một tiếng, giương giọng ra lệnh.“Dừng xe!” Mã xa phu nghe được mệnh lệnh, vội vàng phát ra một tiếng hô, giữ chặt dây cương, đem xe dừng lại. Kim Kim nhấc màn xe lên, lại bị Nghiêm Diệu Ngọc một phen giữ chặt. “Ngươi có khả năng đã hoài hài tử của ta.” Ý cười trên mặt hắn mất hết, ánh mắt âm u. Nguyên lai, hắn vội vã thú nàng, là vì hắn không muốn cốt nhục lưu lạc bên ngoài?
“Nếu thực sự có đứa nhỏ, ta cũng có thể một người nuôi sống hắn.” Nàng xoay tay lại xuống xe, ngạo nghễ bước đi, khắc chế không vì lời nói của hắn mà khổ sở. Nghiêm Diệu Ngọc hít sâu một hơi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu hắn bị tức trước mắt đen kịt. Hắn đè nén xúc động muốn rống giận, đợi cho trong lòng bình tĩnh, mới vén rèm xuống xe. “Kim nhi, đừng giận dỗi.” “Có ai rảnh giận dỗi với ngươi?!” Nàng cũng không quay đầu lại, nhấc váy, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.“Nếu ngươi lo lắng cho đứa nhỏ, vậy khuyên ngươi cứ yên tâm đi, vô luận là có đứa nhỏ hay không, ta đều có thể tự mình xử lý, sẽ không làm phiền đến ngươi.” Nàng thẳng tắp đi vào trong thành, đem hắn bỏ lại phía sau. “Đáng chết, đứng lại!” Bất chấp vệ sĩ thụ thảnh cùng mọi người đang nhìn, Nghiêm Diệu Ngọc nhanh chân chạy đến, ở trước cửa Huyền Vũ giữ chặt nàng. Hai người trước cửa Huyền Vũ do dự, Giáp, Ất, Bính, Đinh đi theo phía sau không hiểu ra sao, mấy cái miệng nhỏ nhắn mở ra, trợn mắt há hốc mồm. Sao lại thế này, lúc vừa mới lên xe, hai người không phải còn ngọt ngào mật mật sao? Như thế nào mới sau một lát, lại ầm ỹ thế này?
Hai tay Nghiêm Diệu Ngọc chế trụ bả vai của nàng, đem nàng kéo đến đối mặt với chính mình. “Kim nhi, ngươi không lấy ta, còn có thể gả cho ai?” “Gả cho ai cũng được!” Nàng vừa tức lại khổ sở, nhất thời nói lung tung. “Ngươi đã hai mươi lăm tuổi, trừ bỏ ta, còn có ai muốn thú ngươi?” Oanh! Kim Kim thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân này lại có lá gan nói loại chuyện này. Hắn cũng không ngẫm lại, nàng là vì ai mà tới tận bây giờ cũng chưa xuất giá? “Ngươi chê ta già? Ngươi dám chê ta già?” Nàng tức giận đến toàn thân phát run, trong tay nếu có đao, khẳng định đã chém qua. “Ta từ đầu tới đuôi chưa nói cái chữ kia a!” Nghiêm Diệu Ngọc có thể hiểu được, nữ nhân không nói lý có bao nhiêu đáng sợ. Vô luận hắn nói hết lời, nàng đều nghe không vào, hắn mới nói một câu, nàng đã nói lại mười câu. Hắn nổi giận, lòng bàn tay ngứa ngáy, không thể quyết định là nên đánh phấn mông của nàng một chút, hay là hung hăng hôn trụ nàng.
“Ngươi chưa nói, nhưng ngươi chính là nghĩ như vậy!” Kim Kim căn bản nghe không vào, ngón trỏ dùng sức chọc vào hắn ngực, đem buồn bực toàn phát tiết ở trên đầu ngón tay.“Hai mươi lăm tuổi! Hai mươi lăm tuổi thì thế nào? Nếu chê ta già, vậy ngươi đi thú cái tiểu biểu muộivừa mới mười lăm, lại trắng noãn ngọt ngảo kia a!” “Mười bốn.” “Cái gì?” Cái gì mười bốn? “Nàng chỉ có mười bốn tuổi chín tháng, còn chưa tròn mười lăm.” Kim Kim bị chọc tức! “Ta chỉ biết, ngươi quả nhiên là trâu già khoái gặm cỏ non!” Nàng đã sớm hoài nghi, hắn đối con gái trẻ tuổi có “ham mê” đặc thù. Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia là so với nàng trẻ tuổi hơn, lại so với nàng đáng yêu hơn, so với nàng…. Không biết vì sao, nàng tức giận đến muốn khóc. “Ta không…”
Nghiêm Diệu Ngọc mở miệng muốn cãi lại, lại bị đánh gãy. “Những năm gần đây, người đăng môn cầu thân ta, nhiều đến cửa đểu bị đạp đổ đâu!” “Kim…” Hắn lại lần nữa mở miệng, lại lần nữa bị đánh gãy. “Đừng gọi ta!” Kim Kim bỏ tay hắn ra, đối với khuôn mặt tuấn tú kia tức giận kêu.“Nói cho ngươi biết, bổn cô nương cho dù đã quá hai lăm, cũng không cần ai lo, không cần Nghiêm đại công tử ngươi hy sinh cái tôi, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nói ta gả không ra hả? Ha, bổn cô nương gả cho ngươi xem!” Nàng khí thế cuồn cuộn rống xong, vung tay áo, xoay người liền đi hướng thành tây, khi đi qua, mọi người né tránh, chỉ sợ cản đường của nàng, sẽ bị đôi hài thêu kia đá văng. Nghiêm Diệu Ngọc đứng tại chỗ, trừng mắt kia thân ảnh kiều nhỏ càng đi càng xa, hai đấm nắm chặt, sắc mặt lại vô cùng dọa người. Hắn không hề mở miệng gọi nàng, lại càng không đuổi theo, ngược lại là lãnh nghiêm mặt, quay đầu liền hướng thành đông đi đến.
Trước cửa Huyền Vũ, chỉ thấy Tiền Kim Kim cùng Nghiêm Diệu Ngọc, đường ai nấy đi, hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa. Ất, Bính,Đinh đi theo phía sau, kinh hoảng nhìn phải nhìn trái, gấp đến độ đều nhanh khóc đi ra. Tuy rằng thân là nha hoàn Nghiêm, nhưng các nàng lại thích Húc Nhật công tử là người Tiền gia, lúc này chủ tử cùng Đại cô nương giận nhau, nhanh như vậy trở mặt, liền ngay cả củ thử, tính tình luôn luôn hảo, nhưng lại ở trước mặt công chúng làm mặt lạnh, đáng sợ tới mức thương gia hai bên không dám tiến lên vấn an. Làm sao bây giờ đâu?
Thật sự phải chọn sao? Các nàng là nên chọn chủ tử, hay là Húc Nhật công tử? Bánh bao tứ tỷ muội hoảng loạn, trong lòng có chủ ý, đầu tiên là hướng Đông chạy vài bước, ngẫm lại không đúng, lại quay đầu đi Tây chạy vài bước, ở trước cửa Huyền Vũ giống như đám ruồi bọ đi vòng vèo. Ô ô, kia hiện tại…hiện tại….
Nghiêm Diệu Ngọc thản nhiên ngồi xuống, nắm tay nhỏ bé của nàng, đem thìa canh ngọt hướng miệng đưa đến, nửa điểm cũng không khách khí. Màn xe lại bị xốc lên, lần này tiến vào là bốn cái đầu nhỏ tròn tròn. “Thiếu chủ, ngài đi nhầm!” “Này không phải xe của chúng ta a!” “Chúng ta xe ở bên kia!” “Ô ô, kia một đao đem đầu óc thiếu chủ thành choáng váng rồi a.” Giáp, Ất, Bính, Đinh, quang quác hô, vươn tay nhỏ bé phì nộn kéo ống tay áo Nghiêm Diệu Ngọc, muốn đem hắn lôi ra khỏi xe ngựa Tiền gia. “Đừng kéo, ta không nhận lầm xe.” Nghiêm Diệu Ngọc giơ tay lên, bốn đôi tay nhỏ bé trên ống tay áo tự động buông ra.“Ta không muốn cùng Kim Nhi tách ra, quyết định cùng nàng đáp chiếc xe này.” Bốn khuôn mặt nhỏ nhắn đồng thời nhìn về phía Kim Kim, lập tức tụm lại. Các nàng ái muội cười trộm, gật đầu như đảo tỏi, tự động lùi ra ngoài, thậm chí còn lôi kéo tiểu nha hoàn của Kim Kim xuống xe, làm cho hai người có thể ở cùng một chỗ.
A, Thiếu chủ cùng Đại cô nương cảm tình tốt lắm đâu! Đây chính là việc vui lớn khắp thiên hạ a! Mã phu giật dây cương, bốn con tuấn mã đi trước, từng bước trầm ổn, cố ý bảo trì tốc độ. Mà bên trong xe ngựa, đệm gối bằng nhung lại mềm mại, ngồi ở bên trong vô cùng thoải mái, không hề cảm giác được một chút xóc nảy. Nghiêm Diệu Ngọc buông rèm trướng hai bên,trong xe nhất thời âm u, còn có thêm mấy phần không khí vô cùng thân thiết. “Kim Nhi, vì sao cho thuyền đi nhanh như vậy? Ngươi là cố ý muốn tránh ta sao?” Hắn bàn tay to duỗi ra, đem thân mình mềm mại kéo vào trong lòng, con ngươi đen trung hiện lên hai đoá hoả diễm quen thuộc. Ánh mắt như vậy, làm cho má phấn Kim Kim đỏ lên, không tự chủ được di dời tầm mắt. “Trong nhà có cả núi chuyện còn chờ ta trở về xử lý.” Nàng duy trì ngữ khí bình tĩnh mà trả lời, thân mình lại bởi vì hắn ôm, có vẻ hơi cứng ngắc, đôi tay nhỏ bé lại quơ đi quơ lại, không biết nên để ở đâu.
Quan hệ của bọn họ trong lúc đó, đã có một bước “tiến triển” trọng đại. Kim Kim đương nhiên biết, bản thân là bị Nghiêm Diệu Ngọc kéo lên giường, nam nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước, thừa dịp nàng mềm lòng, ti bỉ dụ hoặc nàng. Ngày ấy, hắn hôn toàn thân của nàng, ở trên thân thể của nàng, dấy lên dục hoả. Nhưng khoái cảm tuyệt vời này, ở lúc hắn chân chính giữ lấy nàng, lại trở thành xé rách đau đớn. Hoa kính nhỏ nhắn non mềm, không thể thừa nhận to lớn của hắn, đau đớn làm cho Kim Kim khóc lóc giãy dụa, thậm chí đem đầu vai kiên cố của hắn cắn vài phát, để lại một loạt dấu răng nhi. Nàng khóc, mắng hoặc là khẩn cầu, đều không làm cho Nghiêm Diệu Ngọc dừng tay, hắn khắc chế dừng lại mọi động tác, cũng không muốn rời đi nàng, cố ý giữ lấy mềm mại của nàng, ở nới đó để lại ấn ký của riêng hắn. Thân hình hắn to lớn nóng bỏng, mỗi một tấc đều đặt trên người nàng, thân mật làm cho nàng run run, mà bàn tay to ngăm đen kia, lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của nàng. Hắn dựa vào cái trán nàng ẩm ướt, một câu lại một câu gọi tên của nàng, ôn nhu nhẵn nhụi duyện môi đóa hoa đỏ mọng.
Thẳng đến đau đớn rút đi, sự trống rỗng khó chịu, lại lần nữa thổi quét mà đến, thân thể của nàng tử dần dần mềm mại, mà trong cơ thể có nhiệt năng của hắn, làm nàng khó nhịn vặn vẹo, cơ hồ mở miệng khẩn cầu. Thẳng đến lúc này, Nghiêm Diệu Ngọc mới bằng lòng phóng thích kích tình giam giữ hồi lâu, nhiệt liệt giữ lấy nàng. Trí nhớ quá mức rõ ràng, làm cho mặt của Kim Kim càng đỏ bừng. “Suy nghĩ cái gì?” Bên tai truyền đến hơi thở nóng, làm nàng nhịn không được run run. “Đương nhiên là chuyện cửa hàng.” Cho dù đánh chết, nàng cũng không thừa nhận, bản thân đang vụng trộm nhớ lại chuyện tình đêm hôm đó. “Toàn bộ đều bỏ đi.” Nghiêm Diệu Ngọc cúi đầu, cắn cái gáy non mềm của nàng.“Ta còn trọng yếu hơn mấy chuyện đó.” Thừa dịp nàng phân tâ, đôi tay xấu xa kia lại lần nữa đi vào quần áo của nàng, cởi bỏ nút áo trên y phục, nắm phấn nộn rất tròn của nàng Kim Kim thở gấp một tiếng, vội vàng sửa lại quần áo, lui đến một góc.
“Lát nữa sẽ vào thành, nếu ngươi hại ta quần áo không chỉnh xuống xe, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.” Nếu không phản kháng, khẳng định hắn sẽ tại nơi này đem nàng lột sạch! Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, thân mình to lớn nhích lại gần, bất quá lúc này sau khi nghe nàng cảnh cáo, cũng không có hành động gây rối gì. “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta nhân dịp này, thương lượng chút việc chính sự.” Hắn ung dung nói, cuốn lại màn thêu, làm cho bên trong xe sáng sủa một chút, cũng khiến nàng an tâm hơn. “Thương lượng?” Kim Kim hồ nghi nhìn hắn một cái.”Có chính sự gì cần thương lượng?” “Việc hôn nhân của chúng ta.”
Hắn vươn tay, điều chỉnh phượng trâm hơi lệch trên đầu nàng, làm tôn lên khuôn mặt phấn nộn.“Theo lý mà nói, ta là nên đến nhà cầu hôn trước, nhưng phụ mẫu hai ta, nay đều ở Tứ Xuyên…” “Đợi chút!” Nàng thân thủ che đi môi hắn, trong đầu có chút hỗn loạn. Nghiêm Diệu Ngọc cầm lấy ngón tay nhuyễn nộn nhỏ bé, nhẹ nhàng cắn cắn. “Chờ? Không, ta cự tuyệt, Kim Nhi, cọc hôn nhân này đã trì hoãn lâu lắm rồi.” Còn chờ? Hắn đã đợi mười năm, đương nhiên muốn nhân cơ cộ này, mau chóng đem nàng thú vào cửa. Việc hôn nhân? Nghiêm Diệu Ngọc cùng nàng đàm việc hôn nhân? Hắn muốn kết hôn với nàng sao? Một cỗ cảm giác ngọt ngào, lặng lẽ nảy lên trong lòng, tâm nàng ấm áp, môi nhịn không được mỉm cười. Kim Kim rũ mắt xuống, cắn môi, không cho nụ cười mở rộng, tay nhỏ bé vuốt ve hoa thêu trên váy, không chịu nhìn hắn.
Nhưng mà, hắn vì sao muốn kết hôn với nàng? Là vì…ân, hắn để ý nàng, thích nàng? Hay là bởi vì hai người đã có da thịt chi thân, hắn liền cho rằng, nàng nên gả cho hắn? Nghĩ nghĩ, hưng phấn trong lòng dần dần phai nhạt. Tuy nói đã muốn ủy thân cho Nghiêm Diệu Ngọc, nhưng Kim Kim cũng không giống nữ tử bình thường, những năm gần đây lăn lộn thương trường, làm cho nàng kiên cường hơn người, tuy rằng có giữ mình trong sạch, nhưng cũng không quá xem trọng. Nếu không phải bản thân nàng cam tâm tình nguyện, hắn dụ hoặc tuyệt không hiệu quả. Ngoại trừ nam nhân này, nàng xác thực không muốn uỷ thân cho người khác.Nhưng là, chỉ vì một việc nhỏ này, nàng nhất định phải gả cho hắn sao? Những chuyện mười năm qua ập đến, giống như đèn kéo quân, từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu nàng. Nam nhân này, lấy dấm chua đổi rượu, làm cho nàng mất mặt trước toàn dân trong thành. Nam nhân này, cáo già, luôn lừa nàng xoay quanh.
Nam nhân này, uy hiếp nàng, trêu đùa nàng, khi dễ nàng, còn thên hành vi ác liệt này nữa, quả thật là tội lỗi chồng chất, không sao đếm xuể. Tuy nói hắn cứu nàng khỏi đao của Mặt Nạ Bạc, còn bị trúng một đao, nhưng nhiều lắm cũng chỉ bù đắp một phần nhỏ oán khí nàng tích lũy mười năm, nàng con chưa có cơ hộ trả thù hắn mà. Sau một lúc lâu sau, Kim Kim chậm rãi mở miệng. “Việc hôn nhân gì? Ta không nhớ rõ đã từng đáp ứng gả cho ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói, trong mắt lóe ra ý cười giả dối. Câu trả lời này, làm cho sắc mặt hắn cứng đờ.
“Ngươi đây là có ý gì?” “Ý là, ta không tính gả cho ngươi.” Nàng ngẩng đầu, bảo trì trấn định, nháy mắt, dùng biểu tình vô tội nhất nhìn hắn.“Ngươi đã cứu ta một mạng, ta lấy thân báo đáp, bởi vậy, hai chúng ta coi như huề nhau đi?” Ngôn luận kinh thế hãi tục này, làm cho Nghiêm Diệu Ngọc nheo mắt lại. Hắn cúi đầu, tới gần mấy tấc, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia. “Kim nhi, chúng ta đã có vợ chồng chi thân.” Hắn nhẹ giọng nói, thanh âm bình tĩnh mà nguy hiểm. Hai tay của nàng nắm chặt váy, hít sâu một hơi, che dấu hưng phấn trong lòng.
“Dù sao không có người biết, vậy không tính toán gì hết. Nhớ không rõ sao? Đây chính là khuôn vàng thước ngọc mà ngươi dạy ta nhiều năm nay.” Nha, rốt cục! Đợi lâu như vậy, rốt cục đến phiên nàng nói những lời này! Nguyện ý cùng hắn mây mưa triền miên là một chuyện, muốn nàng gật đầu gả cho hắn làm vợ, lại là một chuyện khác. Nàng nếu không thừa cơ hội này, giải toả oán khí trong lòng, chẳng phải làm trái vơi tác phong của nàng sao? Muốn lấy nàng làm vợ? Hắc hắc, có thể a, nếu hắn có thành ý, trước mặt toàn dân kinh thành hướng nàng cúi đầu, thừa nhận mọi tội ác trong những năm gần đây, dỗ nàng vui vẻ, đến lúc đó hãy đến đàm hôn sự. Nghiêm Diệu Ngọc híp mắt lại, trừng mắt nhìn nụ cười khả ái, hai mắt sáng lên của tiểu nữ nhân, gân xanh trên trán giật giật. Tốt, nữ nhân này, dám lấy luẩn điểm của hắn chống lại hắn! Con ngươi đen trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, bạc môi chậm rãi cong lên, cười thập phần tà ác.
Chớp mắt, hắn đột nhiên ra tay,đem nàng kéo vào trong lòng. “Kim nhi, ngươi biết không? Ta có thể dùng cái trống trên cửa thành, đem chuyện của hai ta chiêu cáo toàn thành. Đến lúc đó, ngươi muốn cho bao nhiêu người biết, thì có bấy nhiêu người biết.” Nghiêm Diệu Ngọc tựa vào bên tai nàng, nhẹ giọng uy hiếp. Trên cửa thành có một cái trống to, chỉ khi có địch nhân tập kích, mới có thể đánh trống để cảnh báo. Nếu hắn thật sự dùng nó, làm kinh động toàn thành, khẳng định sẽ đem Hoàng Thượng từ trên long ỷ thượng sợ tới mức ngã xuống mất. Kim Kim mặt cười đỏ lên, không nghĩ tới hắn lại nghĩ ra thủ đoạn ác liệt như vậy, ngay cả mối quan hệ thân thiết này cũng có thể lợi dụng, uy hiếp muốn lên cửa thành đánh trống chiêu cáo mọi người, nói hắn cùng nàng…nói bọn họ đã…bọn họ đã… Đáng giận! Trong lòng nàng vừa giận lại hoảng, cho dù sợ hãi, ngoài miệng lại vẫn không chịu yếu thế.“Nói miệng không bằng chứng, ta liều chết cũng không nhận, làm sao có người tin ngươi.” “Chậc, ngươi đã quên sao? Chỉ cần là lời ta nói, tuyệt đối sẽ có người tin.” Ngón tay ngăm đen, ở trước mắt nàng lắc hai cái. Trên mặt Nghiêm Diệu Ngọc lộ vẻ đắc ý, trong lòng nàng lại dâng lên một ngọn lửa, hận không thể há mồm cắn đầu ngón tay của hắn.
Đột nhiên, thù mới hận cũ của mấy năm nay, toàn bộ bộc phát nàng nắm chặt phấn quyền, hảo tâm lúc trước biến mất không thấy. Ngay cả chuyện cầu thân, người này cũng còn muốn khi dễ nàng?! “Thì tính sao? Nếu ngươi muốn ta mắt mặt trước toàn thành, vậy cứ việc! Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi phá hư thanh danh của ta.” Nàng tức giận hừ một tiếng, giương giọng ra lệnh.“Dừng xe!” Mã xa phu nghe được mệnh lệnh, vội vàng phát ra một tiếng hô, giữ chặt dây cương, đem xe dừng lại. Kim Kim nhấc màn xe lên, lại bị Nghiêm Diệu Ngọc một phen giữ chặt. “Ngươi có khả năng đã hoài hài tử của ta.” Ý cười trên mặt hắn mất hết, ánh mắt âm u. Nguyên lai, hắn vội vã thú nàng, là vì hắn không muốn cốt nhục lưu lạc bên ngoài?
“Nếu thực sự có đứa nhỏ, ta cũng có thể một người nuôi sống hắn.” Nàng xoay tay lại xuống xe, ngạo nghễ bước đi, khắc chế không vì lời nói của hắn mà khổ sở. Nghiêm Diệu Ngọc hít sâu một hơi, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu hắn bị tức trước mắt đen kịt. Hắn đè nén xúc động muốn rống giận, đợi cho trong lòng bình tĩnh, mới vén rèm xuống xe. “Kim nhi, đừng giận dỗi.” “Có ai rảnh giận dỗi với ngươi?!” Nàng cũng không quay đầu lại, nhấc váy, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.“Nếu ngươi lo lắng cho đứa nhỏ, vậy khuyên ngươi cứ yên tâm đi, vô luận là có đứa nhỏ hay không, ta đều có thể tự mình xử lý, sẽ không làm phiền đến ngươi.” Nàng thẳng tắp đi vào trong thành, đem hắn bỏ lại phía sau. “Đáng chết, đứng lại!” Bất chấp vệ sĩ thụ thảnh cùng mọi người đang nhìn, Nghiêm Diệu Ngọc nhanh chân chạy đến, ở trước cửa Huyền Vũ giữ chặt nàng. Hai người trước cửa Huyền Vũ do dự, Giáp, Ất, Bính, Đinh đi theo phía sau không hiểu ra sao, mấy cái miệng nhỏ nhắn mở ra, trợn mắt há hốc mồm. Sao lại thế này, lúc vừa mới lên xe, hai người không phải còn ngọt ngào mật mật sao? Như thế nào mới sau một lát, lại ầm ỹ thế này?
Hai tay Nghiêm Diệu Ngọc chế trụ bả vai của nàng, đem nàng kéo đến đối mặt với chính mình. “Kim nhi, ngươi không lấy ta, còn có thể gả cho ai?” “Gả cho ai cũng được!” Nàng vừa tức lại khổ sở, nhất thời nói lung tung. “Ngươi đã hai mươi lăm tuổi, trừ bỏ ta, còn có ai muốn thú ngươi?” Oanh! Kim Kim thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân này lại có lá gan nói loại chuyện này. Hắn cũng không ngẫm lại, nàng là vì ai mà tới tận bây giờ cũng chưa xuất giá? “Ngươi chê ta già? Ngươi dám chê ta già?” Nàng tức giận đến toàn thân phát run, trong tay nếu có đao, khẳng định đã chém qua. “Ta từ đầu tới đuôi chưa nói cái chữ kia a!” Nghiêm Diệu Ngọc có thể hiểu được, nữ nhân không nói lý có bao nhiêu đáng sợ. Vô luận hắn nói hết lời, nàng đều nghe không vào, hắn mới nói một câu, nàng đã nói lại mười câu. Hắn nổi giận, lòng bàn tay ngứa ngáy, không thể quyết định là nên đánh phấn mông của nàng một chút, hay là hung hăng hôn trụ nàng.
“Ngươi chưa nói, nhưng ngươi chính là nghĩ như vậy!” Kim Kim căn bản nghe không vào, ngón trỏ dùng sức chọc vào hắn ngực, đem buồn bực toàn phát tiết ở trên đầu ngón tay.“Hai mươi lăm tuổi! Hai mươi lăm tuổi thì thế nào? Nếu chê ta già, vậy ngươi đi thú cái tiểu biểu muộivừa mới mười lăm, lại trắng noãn ngọt ngảo kia a!” “Mười bốn.” “Cái gì?” Cái gì mười bốn? “Nàng chỉ có mười bốn tuổi chín tháng, còn chưa tròn mười lăm.” Kim Kim bị chọc tức! “Ta chỉ biết, ngươi quả nhiên là trâu già khoái gặm cỏ non!” Nàng đã sớm hoài nghi, hắn đối con gái trẻ tuổi có “ham mê” đặc thù. Đúng vậy đúng vậy, cô gái kia là so với nàng trẻ tuổi hơn, lại so với nàng đáng yêu hơn, so với nàng…. Không biết vì sao, nàng tức giận đến muốn khóc. “Ta không…”
Nghiêm Diệu Ngọc mở miệng muốn cãi lại, lại bị đánh gãy. “Những năm gần đây, người đăng môn cầu thân ta, nhiều đến cửa đểu bị đạp đổ đâu!” “Kim…” Hắn lại lần nữa mở miệng, lại lần nữa bị đánh gãy. “Đừng gọi ta!” Kim Kim bỏ tay hắn ra, đối với khuôn mặt tuấn tú kia tức giận kêu.“Nói cho ngươi biết, bổn cô nương cho dù đã quá hai lăm, cũng không cần ai lo, không cần Nghiêm đại công tử ngươi hy sinh cái tôi, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nói ta gả không ra hả? Ha, bổn cô nương gả cho ngươi xem!” Nàng khí thế cuồn cuộn rống xong, vung tay áo, xoay người liền đi hướng thành tây, khi đi qua, mọi người né tránh, chỉ sợ cản đường của nàng, sẽ bị đôi hài thêu kia đá văng. Nghiêm Diệu Ngọc đứng tại chỗ, trừng mắt kia thân ảnh kiều nhỏ càng đi càng xa, hai đấm nắm chặt, sắc mặt lại vô cùng dọa người. Hắn không hề mở miệng gọi nàng, lại càng không đuổi theo, ngược lại là lãnh nghiêm mặt, quay đầu liền hướng thành đông đi đến.
Trước cửa Huyền Vũ, chỉ thấy Tiền Kim Kim cùng Nghiêm Diệu Ngọc, đường ai nấy đi, hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa. Ất, Bính,Đinh đi theo phía sau, kinh hoảng nhìn phải nhìn trái, gấp đến độ đều nhanh khóc đi ra. Tuy rằng thân là nha hoàn Nghiêm, nhưng các nàng lại thích Húc Nhật công tử là người Tiền gia, lúc này chủ tử cùng Đại cô nương giận nhau, nhanh như vậy trở mặt, liền ngay cả củ thử, tính tình luôn luôn hảo, nhưng lại ở trước mặt công chúng làm mặt lạnh, đáng sợ tới mức thương gia hai bên không dám tiến lên vấn an. Làm sao bây giờ đâu?
Thật sự phải chọn sao? Các nàng là nên chọn chủ tử, hay là Húc Nhật công tử? Bánh bao tứ tỷ muội hoảng loạn, trong lòng có chủ ý, đầu tiên là hướng Đông chạy vài bước, ngẫm lại không đúng, lại quay đầu đi Tây chạy vài bước, ở trước cửa Huyền Vũ giống như đám ruồi bọ đi vòng vèo. Ô ô, kia hiện tại…hiện tại….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook