Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
-
Chương 99-4: Tắm uyên ương (4)
Editor: Yosa_Truong
Lam Linh đứng im không động đậy, nhìn Yến Kinh Hàn đi tới trước mặt nàng, ánh mắt thâm thúy tĩnh lặng rơi vào trong mắt của nàng, "Nói! Ngươi đến cùng là ai?"
Yến Kinh Hàn lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi thân phận của Lam Linh, không phải là bởi vì Lam Linh sở hữu khinh công thuộc hàng cao thủ, mà là vì năng lực đối kháng của nàng cũng không phải dạng tồi, loại năng lực nếu không trải qua trăm nghìn trận chiến thì sẽ không thể nào có được!
Lam Linh là thiên kim tướng phủ, sống an nhàn sung sướng, nàng dù cho biết võ công, nhưng cũng không thể nào có kinh nghiệm thực chiến nhiều đến như vậy! Giải thích duy nhất, chính là nàng không phải là Lam Linh!
Lam Linh đương nhiên không sẽ nói cho Yến Kinh Hàn biết nàng là một luồng u hồn chiếm lấy thân thể người khác, chưa nói là Yến Kinh Hàn sẽ không tin tưởng loại chuyện không thể tưởng tượng này, còn có, nàng dựa vào cái gì mà nói cho hắn biết chuyện bí mật này chứ, hắn đâu phải là ai kia của nàng đâu.
Mặc dù toàn thân ướt sũng, nhưng vẫn không thể nào che giấu được khí chất trầm tĩnh như nước thanh nhã như lan của Lam Linh, đứng trong mưa phùn rả rích nàng như một vị tiên tử không hề lây nhiễm trần thế vậy!
"Vương gia, ta mất trí nhớ, ngài tại sao lại cảm thấy ta không phải là Lam Linh, vậy ngài nói cho ta biết đi, ta là ai?" Mạng nhỏ đã được bảo vệ, lại có niềm vui ngoài ý muốn, lúc này tâm tình Lam Linh phi thường tốt, nhìn mặt mũi Yến Kinh Hàn đang đóng băng rúm ró hết lại, Lam Linh cười nhẹ dịu dàng.
Tựa hồ lúc này, Yến Kinh Hàn mới nhớ ra rằng Lam Linh mất trí nhớ, nhìn về phía Lam Linh trong mắt mang theo chút gì đó tìm tòi nghiên cứu, chuyện này càng ngày càng nằm ngoài dự đoán cùng khống chế của hắn, hắn thậm chí ngay cả việc nàng rốt cuộc có phải là Lam Linh hay không hắn cũng không dám khẳng định!
Nhưng mặc dù như thế, Yến Kinh Hàn lại phát hiện tức giân trong lòng lúc trước dường như đã tiêu tán đi không ít, trong lòng sinh ra cảm giác mong đợi mơ hồ.
"Trở về! Không có sự cho phép của bản vương, từ nay về sau không cho phép nàng bước ra khỏi sân nửa bước!" Lời nói của Yến Kinh Hàn vẫn băng hàn se lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta phát rét!
Lam Linh không lên tiếng, nhấc chân đi về phía Tùng Trúc Viện, trong nội tâm không khỏi nghĩ, mạng nhỏ đã đượcbảo vệ, hơn nữa nàng còn có khinh công giỏi như vậy, vượt tường căn bản không hề gây ra hút khó dễ nào, chờ hai ngày nữa, nàng chuẩn bị xong, liền chuồn đi mất, ai còn để ý đến bộ dạng nàycủa hắn nữa chứ!
Yến Kinh Hàn mấp máy môi, một phen vừa rồi không kích thích đượcLam Linh, cứ như hắn vừa nói với bông hoa ven đường vậy, chuện này làm cho hắn không muốn trừng phạt Lam Linh nữa, nhưng ngược lại hắn lạicó ảm giác như có cái gì đó đang nghẹn lại ở trong lòng, không trên không dưới, trong nội tâm rất không thoải mái.
Kết quả ngoài dự liệu của Hạo Nguyệt và Lưu Vân, vốn tưởng rằng vì hành động này của vương phi mà gia sẽ xuống tay không thương tiếc, không nghĩ tới vương phi thế nhưng người lại đầy tuyệt kỹ, một lần nữa phải khiến gia sững người lại, chuyện này chưa hẵn đãlà chuyện tốt.
Lam Linh tâm tình sung sướng, mưa phùn lành lạnh đánh ở trên mặt cũng cảm thấy dị thường thoải mái, nàng mới không thèm đi quản Yến Kinh Hàn cùng Hạo Nguyệt Lưu Vân suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn mau chóng vạch ra kế hoạch chạy trốn, rời Đông Sở, đến thảo nguyên Tây Tề rộng lớn vô ngần, giục ngựa giơ roi, miệt mài rong ruổi!
Nhìn bước chân dị thường thoải mái của Lam Linh, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu thật chặt, không làm không nghĩ nhiều, bước nhanh đi đến bên cạnh Lam Linh sóng vai nhau mà đi, thanh âm lành lạnh vang lên, "Vương phi tựa hồ tâm tình không tệ nha?"
Đắc ý vênh váo? Sao lại thể hiện rõ ràng đến như vậy? Bất quá tâm tình của nàng có vui hay không cùng hắn có quan hệ gì?
"Vương gia, ngài tựa hồ lo quá nhiều chuyện rồi? Ta tâm tình như thế nào cùng ngài không có nửa xu quan hệ nha? Chẳng lẽ bởi vì ngài vừa mới không vui với ta, ta phải mặt mày ủ rũ than thở, thậm chí khóc bù lu bù loa sao? Còn là vương gia ngài nếu thấy ta như vậy chắc sẽ thoả mãn lắm phải không?"
Lời nói của Lam Linh mang theo một tia trêu chọc, một tia trêu tức, tựa hồ phá tan không khí ngột ngạt vừa rồi, làm cho làn mưa phùn mang thêm một màu sắc khác.
Hạo Nguyệt Lưu Vân không tự giác mà kép khoé miệng lên, hai người trong mắt của nhau đều thấy được một nụ cười.
Yến Kinh Hàn mấp máy môi, mày kiếm khẽ nhăn lại, tựa hồ như đang tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời nói của Lam Linh, đột nhiên, Yến Kinh Hàn nhanh chóng ra tay, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lam Linh, ánh mắt sáng như đuốc nhìn nàng, "Nàng nói nàng cùng bản vương không có nửa xu quan hệ? Phải không?"
"Vương gia, ta là nói việc ta mang tâm tình không tốt cùng ngài không có nửa xu quan hệ, ngài nghe thiếu hai chữ, ý nghĩa đã có thể kém cách xa vạn dặm." Lam Linh đi lòng vòng cổ tay (thủ đoạn), muốn tránh bàn tay lạnh như băng của Yến Kinh Hàn, nhưng không thể thành công.
"Ở trong lòng của bản vương thì chúng có cùng một ý nghĩa… chính là nàng từng giây từng phút đều muốn vạch rõ quan hệ với bản vương!" Yến Kinh Hàn không khỏi gia tăng sức mạnh nơi bàn tay, trong nội tâm không hiểu sao lại trở nên tức giận!
Nghe Yến Kinh Hàn nói như vậy, Lam Linh có chút chột dạ, nàng không phải là lúc nào cũng muốn cao bay xa chạy, thoát khỏi sự khống chế của hắn cùng Lam Xảo Phượng sao? Nói nàng muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, chuyện này tựa hồ cũng không sai nha.
"Vương gia, ngài là phu quân của ta, ta muốn cùng ngài vạch rõ quan hệ được sao? Ngài suy nghĩ nhiều rồi." Lam Linh đương nhiên có chết cũng không thừa nhận, nàng biết rõ nếu Yến Kinh Hàn suy nghĩ này của nàng, sẽ ngay lập tức bày bố thiên la địa võng làm cho nàng có chạy đằng trời, nàng đương nhiên sẽ không thể để cho hắn phát giác ra kế hoạch chạy trốn này
" Bản lãnh giấu đầu hở đuôi của vương phi càng lúc càng lớn nha!" Yến Kinh Hàn hoàn toàn không tin, lập tức tay Lam Linh ra, bước nhanh về hướng Tùng Trúc Viện, thanh âm băng hàn thấu xương ngay sau đó vang lên, "Hạo Nguyệt, phân phó người chuẩn bị nước, vương phi hầu hạ bản vương tắm rửa!"
"Vâng!" Hạo Nguyệt nhanh chóng phi thân rời đi.
Lam Linh trong nội tâm lộp bộp một tiếng, người này rõ ràng là có thù tất báo nha, hắn sao tự nhiên lại muốn nàng hầu hạ tắm rửa?
Lam Linh nghiến nghiến răng, sau khi cân nhắc lợi và hại, cũng không có mở miệng cự tuyệt, đi theo Yến Kinh Hàn trở lại Tùng Trúc Viện.
Vào đến phòng, thấy trong đó đã có một cái thùng nước nghi ngút hơi nước, Lam Linh không thể không bội phục năng lực làm việc của thủ hạ Yến Kinh Hàn, tuyệt đối là được nghiêm chỉnh huấn luyện nha!
"Vương gia, ta đi thay đổi y phục xong rồi sẽ hầu hạ ngài tắm rửa, như thế nào?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, lên tiếng thương lượng, ban đêm lạnh lẽo nếu nàng cứ một thân y phục ước đẫm như thế này sẽ sớm cảm lạnh mất.
"Vương phi ở Huyền Băng đầm ngây người nửa canh giờ cũng không sợ lạnh, chuyện này còn phải tính nữa sao." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét mắt nhìn Lam Linh một cái, liền mở tay ra, "Đến đây, giúp bản vương cởi áo ra."
Lam Linh mấp máy môi, dù đã biết con người này là hắc tâm hắc phế ( dạng như tim phổi đen thui á), hắn dùng thủ đoạn này để chỉnh nàng, nàng lại đồng ý với hắn, nàng lúc nào lại trở nên ngu như vậy hả trời?
Lam Linh không còn cách nào, chỉ có thể tiến lên giúp Yến Kinh Hàn cởi bỏ đai ngọc, cởi quần áo, hầu hạ hắn vào thùng tắm.
"Đến, giúp bản vương kỳ lưng!" thanh âm lạnh lùng của Yến Kinh Hàn lại lần nữa vang lên, một cái khăn tắm đồng thời bay đến bờ vai của Lam Linh.
Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, cầm lấy khăn lông trên vai, từ từ đi về hướng thùng tắm, nhìn thấy Yến Kinh Hàn lõa lồ da thịt bên ngoài bóng loáng, Lam Linh mấp máy môi, rất muốn gạt qua bối rối trong lòng, nhưng gương mặt dần dần hiện lên màu hồng phấn đã bán rẻ chính mình.
Lam Linh cắn răng, cầm lấy khăn lông, từ từ nhún nước, liền dùng khăn lau sau lưng Yến Kinh Hàn, không biết là bởi vì khăn lông quá nhỏ, hay vì bối rối của nàng mà tay nhỏ của Lam Linh lại chạm trực tiếp vào lưng của hắn, làm nàng giật bắn mình.
Mặc dù bị hắn hôn, bị hắn ôm, bị bàn tay to của hắn mơn trớn trước ngực, nhưng Lam Linh ngoại trừ tay của hắn thì chưa bao giờ tiếp xúc lấy bộ phận nào khác, cũng chưa hề chạm qua da thịt trên người Yến Kinh Hàn, mà lúc này, trong lúc lơ đãng lại đụng chạm, xúc cảm trơn mượt làm cho tim Lam Linh nhảy nhanh hơn, trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác manh động muốn chạy trốn.
"Ngươi có muốn giúp bản vương kỳ lưng không?" Yến Kinh Hàn đột nhiên xoay người, thanh âm vẫn băng hàn như cũ, nhưng nhìn về phía mắt phượng của Lam Linh lại giống mặt biển như gió êm sóng lặng, nhìn không ra một tia tâm tình.
Chứng kiến phần ngực dưới nước của Yến Kinh Hàn ẩn hiện hai hạt đậu đỏ, trên mặt Lam Linh không khỏi nóng lên một trận, cuống quít đi đến sau lưng Yến Kinh Hàn, nhanh chóng giúp hắn lau lưng.
"Lau mạnh quá, bản vương cảm thấy đau." Yến Kinh Hàn đột nhiên nói một câu.
"Vậy ta nhẹ một chút." Lam Linh có thể chưa từng giúp ai chà lưng bao giờ nên nắm không tốt độ mạnh nhẹ, nàng cho rằng bản thân mình đã dùng sức quá mạnh rồi.
Nhưng mà vẻn vẹn một lúc sau, Yến Kinh Hàn lại bắt đầu bất mãn, "Lau nhẹ quá, bản vương không thoải mái."
Lúc này Lam Linh mới hiểu ra, người này chính xác là đang nhặt xương trong trứng gà nha, mặc kệ nàng làm như thế nào hắn cũng có thể phàn nàn được!
Có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi hắc tâm hắc phế, đồ khốn kiếp!
"Vương gia, nếu ta đã không thể khiến ngài hài lòng như vậy, bảo Triêu Dương gọi hai nữ nhân như hoa như ngọc kia tới hầu hạ ngài nha, thế nào?" Lam Linh nói xong đem khăn lông vứt xuống thùng tắm, đi ra bên ngoài phòng.
Lam Linh vốn dĩ cảm thấy Yến Kinh Hàn vì một chiêu ve sầu thoát xác đến ngâm trong Huyền Băng đầm của mình mà tức giận nên mới bảo nàng hầu hạ tắm rửa, chà lưng cho hắn. Nàng cũng không cùng hắn so đo, ai nghĩ đến, nàng lần nữa nhượng bộ nhưng hắn lại được voi đòi tiên, Lam Linh lập tức không vui, thầm nghĩ nàng lớn như vậy nhưng chưa có ai khiến nàng phải hầu hạ bao giờ, hắn như thế mà còn cảm thấy chưa đủ sao?
Nghe lời nói của Lam Linh, thấy nàng sắp đi ra khỏi phòng, Yến Kinh Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, mộttiếng "Rầm" vang lên, Lâm Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo kình phong bay đến, nàng chưa kịp trốn tránh, đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
"Vương phi cùng bản vương tắm rửa, bản vương sẽ hài lòng." thanh âm Yến Kinh Hàn sau đó vang lên.
Tắm uyên ương? Lam Linh trong đầu một tiếng ầm vang!
Lam Linh đứng im không động đậy, nhìn Yến Kinh Hàn đi tới trước mặt nàng, ánh mắt thâm thúy tĩnh lặng rơi vào trong mắt của nàng, "Nói! Ngươi đến cùng là ai?"
Yến Kinh Hàn lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi thân phận của Lam Linh, không phải là bởi vì Lam Linh sở hữu khinh công thuộc hàng cao thủ, mà là vì năng lực đối kháng của nàng cũng không phải dạng tồi, loại năng lực nếu không trải qua trăm nghìn trận chiến thì sẽ không thể nào có được!
Lam Linh là thiên kim tướng phủ, sống an nhàn sung sướng, nàng dù cho biết võ công, nhưng cũng không thể nào có kinh nghiệm thực chiến nhiều đến như vậy! Giải thích duy nhất, chính là nàng không phải là Lam Linh!
Lam Linh đương nhiên không sẽ nói cho Yến Kinh Hàn biết nàng là một luồng u hồn chiếm lấy thân thể người khác, chưa nói là Yến Kinh Hàn sẽ không tin tưởng loại chuyện không thể tưởng tượng này, còn có, nàng dựa vào cái gì mà nói cho hắn biết chuyện bí mật này chứ, hắn đâu phải là ai kia của nàng đâu.
Mặc dù toàn thân ướt sũng, nhưng vẫn không thể nào che giấu được khí chất trầm tĩnh như nước thanh nhã như lan của Lam Linh, đứng trong mưa phùn rả rích nàng như một vị tiên tử không hề lây nhiễm trần thế vậy!
"Vương gia, ta mất trí nhớ, ngài tại sao lại cảm thấy ta không phải là Lam Linh, vậy ngài nói cho ta biết đi, ta là ai?" Mạng nhỏ đã được bảo vệ, lại có niềm vui ngoài ý muốn, lúc này tâm tình Lam Linh phi thường tốt, nhìn mặt mũi Yến Kinh Hàn đang đóng băng rúm ró hết lại, Lam Linh cười nhẹ dịu dàng.
Tựa hồ lúc này, Yến Kinh Hàn mới nhớ ra rằng Lam Linh mất trí nhớ, nhìn về phía Lam Linh trong mắt mang theo chút gì đó tìm tòi nghiên cứu, chuyện này càng ngày càng nằm ngoài dự đoán cùng khống chế của hắn, hắn thậm chí ngay cả việc nàng rốt cuộc có phải là Lam Linh hay không hắn cũng không dám khẳng định!
Nhưng mặc dù như thế, Yến Kinh Hàn lại phát hiện tức giân trong lòng lúc trước dường như đã tiêu tán đi không ít, trong lòng sinh ra cảm giác mong đợi mơ hồ.
"Trở về! Không có sự cho phép của bản vương, từ nay về sau không cho phép nàng bước ra khỏi sân nửa bước!" Lời nói của Yến Kinh Hàn vẫn băng hàn se lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta phát rét!
Lam Linh không lên tiếng, nhấc chân đi về phía Tùng Trúc Viện, trong nội tâm không khỏi nghĩ, mạng nhỏ đã đượcbảo vệ, hơn nữa nàng còn có khinh công giỏi như vậy, vượt tường căn bản không hề gây ra hút khó dễ nào, chờ hai ngày nữa, nàng chuẩn bị xong, liền chuồn đi mất, ai còn để ý đến bộ dạng nàycủa hắn nữa chứ!
Yến Kinh Hàn mấp máy môi, một phen vừa rồi không kích thích đượcLam Linh, cứ như hắn vừa nói với bông hoa ven đường vậy, chuện này làm cho hắn không muốn trừng phạt Lam Linh nữa, nhưng ngược lại hắn lạicó ảm giác như có cái gì đó đang nghẹn lại ở trong lòng, không trên không dưới, trong nội tâm rất không thoải mái.
Kết quả ngoài dự liệu của Hạo Nguyệt và Lưu Vân, vốn tưởng rằng vì hành động này của vương phi mà gia sẽ xuống tay không thương tiếc, không nghĩ tới vương phi thế nhưng người lại đầy tuyệt kỹ, một lần nữa phải khiến gia sững người lại, chuyện này chưa hẵn đãlà chuyện tốt.
Lam Linh tâm tình sung sướng, mưa phùn lành lạnh đánh ở trên mặt cũng cảm thấy dị thường thoải mái, nàng mới không thèm đi quản Yến Kinh Hàn cùng Hạo Nguyệt Lưu Vân suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn mau chóng vạch ra kế hoạch chạy trốn, rời Đông Sở, đến thảo nguyên Tây Tề rộng lớn vô ngần, giục ngựa giơ roi, miệt mài rong ruổi!
Nhìn bước chân dị thường thoải mái của Lam Linh, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu thật chặt, không làm không nghĩ nhiều, bước nhanh đi đến bên cạnh Lam Linh sóng vai nhau mà đi, thanh âm lành lạnh vang lên, "Vương phi tựa hồ tâm tình không tệ nha?"
Đắc ý vênh váo? Sao lại thể hiện rõ ràng đến như vậy? Bất quá tâm tình của nàng có vui hay không cùng hắn có quan hệ gì?
"Vương gia, ngài tựa hồ lo quá nhiều chuyện rồi? Ta tâm tình như thế nào cùng ngài không có nửa xu quan hệ nha? Chẳng lẽ bởi vì ngài vừa mới không vui với ta, ta phải mặt mày ủ rũ than thở, thậm chí khóc bù lu bù loa sao? Còn là vương gia ngài nếu thấy ta như vậy chắc sẽ thoả mãn lắm phải không?"
Lời nói của Lam Linh mang theo một tia trêu chọc, một tia trêu tức, tựa hồ phá tan không khí ngột ngạt vừa rồi, làm cho làn mưa phùn mang thêm một màu sắc khác.
Hạo Nguyệt Lưu Vân không tự giác mà kép khoé miệng lên, hai người trong mắt của nhau đều thấy được một nụ cười.
Yến Kinh Hàn mấp máy môi, mày kiếm khẽ nhăn lại, tựa hồ như đang tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời nói của Lam Linh, đột nhiên, Yến Kinh Hàn nhanh chóng ra tay, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lam Linh, ánh mắt sáng như đuốc nhìn nàng, "Nàng nói nàng cùng bản vương không có nửa xu quan hệ? Phải không?"
"Vương gia, ta là nói việc ta mang tâm tình không tốt cùng ngài không có nửa xu quan hệ, ngài nghe thiếu hai chữ, ý nghĩa đã có thể kém cách xa vạn dặm." Lam Linh đi lòng vòng cổ tay (thủ đoạn), muốn tránh bàn tay lạnh như băng của Yến Kinh Hàn, nhưng không thể thành công.
"Ở trong lòng của bản vương thì chúng có cùng một ý nghĩa… chính là nàng từng giây từng phút đều muốn vạch rõ quan hệ với bản vương!" Yến Kinh Hàn không khỏi gia tăng sức mạnh nơi bàn tay, trong nội tâm không hiểu sao lại trở nên tức giận!
Nghe Yến Kinh Hàn nói như vậy, Lam Linh có chút chột dạ, nàng không phải là lúc nào cũng muốn cao bay xa chạy, thoát khỏi sự khống chế của hắn cùng Lam Xảo Phượng sao? Nói nàng muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, chuyện này tựa hồ cũng không sai nha.
"Vương gia, ngài là phu quân của ta, ta muốn cùng ngài vạch rõ quan hệ được sao? Ngài suy nghĩ nhiều rồi." Lam Linh đương nhiên có chết cũng không thừa nhận, nàng biết rõ nếu Yến Kinh Hàn suy nghĩ này của nàng, sẽ ngay lập tức bày bố thiên la địa võng làm cho nàng có chạy đằng trời, nàng đương nhiên sẽ không thể để cho hắn phát giác ra kế hoạch chạy trốn này
" Bản lãnh giấu đầu hở đuôi của vương phi càng lúc càng lớn nha!" Yến Kinh Hàn hoàn toàn không tin, lập tức tay Lam Linh ra, bước nhanh về hướng Tùng Trúc Viện, thanh âm băng hàn thấu xương ngay sau đó vang lên, "Hạo Nguyệt, phân phó người chuẩn bị nước, vương phi hầu hạ bản vương tắm rửa!"
"Vâng!" Hạo Nguyệt nhanh chóng phi thân rời đi.
Lam Linh trong nội tâm lộp bộp một tiếng, người này rõ ràng là có thù tất báo nha, hắn sao tự nhiên lại muốn nàng hầu hạ tắm rửa?
Lam Linh nghiến nghiến răng, sau khi cân nhắc lợi và hại, cũng không có mở miệng cự tuyệt, đi theo Yến Kinh Hàn trở lại Tùng Trúc Viện.
Vào đến phòng, thấy trong đó đã có một cái thùng nước nghi ngút hơi nước, Lam Linh không thể không bội phục năng lực làm việc của thủ hạ Yến Kinh Hàn, tuyệt đối là được nghiêm chỉnh huấn luyện nha!
"Vương gia, ta đi thay đổi y phục xong rồi sẽ hầu hạ ngài tắm rửa, như thế nào?" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, lên tiếng thương lượng, ban đêm lạnh lẽo nếu nàng cứ một thân y phục ước đẫm như thế này sẽ sớm cảm lạnh mất.
"Vương phi ở Huyền Băng đầm ngây người nửa canh giờ cũng không sợ lạnh, chuyện này còn phải tính nữa sao." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét mắt nhìn Lam Linh một cái, liền mở tay ra, "Đến đây, giúp bản vương cởi áo ra."
Lam Linh mấp máy môi, dù đã biết con người này là hắc tâm hắc phế ( dạng như tim phổi đen thui á), hắn dùng thủ đoạn này để chỉnh nàng, nàng lại đồng ý với hắn, nàng lúc nào lại trở nên ngu như vậy hả trời?
Lam Linh không còn cách nào, chỉ có thể tiến lên giúp Yến Kinh Hàn cởi bỏ đai ngọc, cởi quần áo, hầu hạ hắn vào thùng tắm.
"Đến, giúp bản vương kỳ lưng!" thanh âm lạnh lùng của Yến Kinh Hàn lại lần nữa vang lên, một cái khăn tắm đồng thời bay đến bờ vai của Lam Linh.
Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, cầm lấy khăn lông trên vai, từ từ đi về hướng thùng tắm, nhìn thấy Yến Kinh Hàn lõa lồ da thịt bên ngoài bóng loáng, Lam Linh mấp máy môi, rất muốn gạt qua bối rối trong lòng, nhưng gương mặt dần dần hiện lên màu hồng phấn đã bán rẻ chính mình.
Lam Linh cắn răng, cầm lấy khăn lông, từ từ nhún nước, liền dùng khăn lau sau lưng Yến Kinh Hàn, không biết là bởi vì khăn lông quá nhỏ, hay vì bối rối của nàng mà tay nhỏ của Lam Linh lại chạm trực tiếp vào lưng của hắn, làm nàng giật bắn mình.
Mặc dù bị hắn hôn, bị hắn ôm, bị bàn tay to của hắn mơn trớn trước ngực, nhưng Lam Linh ngoại trừ tay của hắn thì chưa bao giờ tiếp xúc lấy bộ phận nào khác, cũng chưa hề chạm qua da thịt trên người Yến Kinh Hàn, mà lúc này, trong lúc lơ đãng lại đụng chạm, xúc cảm trơn mượt làm cho tim Lam Linh nhảy nhanh hơn, trong nội tâm đột nhiên dâng lên cảm giác manh động muốn chạy trốn.
"Ngươi có muốn giúp bản vương kỳ lưng không?" Yến Kinh Hàn đột nhiên xoay người, thanh âm vẫn băng hàn như cũ, nhưng nhìn về phía mắt phượng của Lam Linh lại giống mặt biển như gió êm sóng lặng, nhìn không ra một tia tâm tình.
Chứng kiến phần ngực dưới nước của Yến Kinh Hàn ẩn hiện hai hạt đậu đỏ, trên mặt Lam Linh không khỏi nóng lên một trận, cuống quít đi đến sau lưng Yến Kinh Hàn, nhanh chóng giúp hắn lau lưng.
"Lau mạnh quá, bản vương cảm thấy đau." Yến Kinh Hàn đột nhiên nói một câu.
"Vậy ta nhẹ một chút." Lam Linh có thể chưa từng giúp ai chà lưng bao giờ nên nắm không tốt độ mạnh nhẹ, nàng cho rằng bản thân mình đã dùng sức quá mạnh rồi.
Nhưng mà vẻn vẹn một lúc sau, Yến Kinh Hàn lại bắt đầu bất mãn, "Lau nhẹ quá, bản vương không thoải mái."
Lúc này Lam Linh mới hiểu ra, người này chính xác là đang nhặt xương trong trứng gà nha, mặc kệ nàng làm như thế nào hắn cũng có thể phàn nàn được!
Có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi hắc tâm hắc phế, đồ khốn kiếp!
"Vương gia, nếu ta đã không thể khiến ngài hài lòng như vậy, bảo Triêu Dương gọi hai nữ nhân như hoa như ngọc kia tới hầu hạ ngài nha, thế nào?" Lam Linh nói xong đem khăn lông vứt xuống thùng tắm, đi ra bên ngoài phòng.
Lam Linh vốn dĩ cảm thấy Yến Kinh Hàn vì một chiêu ve sầu thoát xác đến ngâm trong Huyền Băng đầm của mình mà tức giận nên mới bảo nàng hầu hạ tắm rửa, chà lưng cho hắn. Nàng cũng không cùng hắn so đo, ai nghĩ đến, nàng lần nữa nhượng bộ nhưng hắn lại được voi đòi tiên, Lam Linh lập tức không vui, thầm nghĩ nàng lớn như vậy nhưng chưa có ai khiến nàng phải hầu hạ bao giờ, hắn như thế mà còn cảm thấy chưa đủ sao?
Nghe lời nói của Lam Linh, thấy nàng sắp đi ra khỏi phòng, Yến Kinh Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, mộttiếng "Rầm" vang lên, Lâm Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo kình phong bay đến, nàng chưa kịp trốn tránh, đã bị một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
"Vương phi cùng bản vương tắm rửa, bản vương sẽ hài lòng." thanh âm Yến Kinh Hàn sau đó vang lên.
Tắm uyên ương? Lam Linh trong đầu một tiếng ầm vang!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook