Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
-
Chương 5: Xuất giá (ngũ) vả miệng cho ta
Coverter: tieuquyen28
Editor: Tiểu Y
Lam Linh làm một phen khiến cho không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh quỷ dị, Ôn Nương quay đầu nhìn về phía bên cạnh Lam Trí Thân, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo sắc quang, mà trong nội tâm Lam Trí Thân kia dự cảm xấu càng mãnh liệt, một đôi mắt mang theo tia xem xét cùng mơ hồ tức giận thẳng tắp rơi vào trên mặt Lam Linh, ở lúc mấu chốt này, hắn nhất quyết không cho phép ra sai lầm gì!
"Ngươi nói cái gì?" Lam Trí Thân cuối cùng mở miệng, nhưng thanh âm trước là bầu trời bao la bình thường sau lại như giông bão sắp tới, âm trầm đến dọa người, vài tên nha đầu phía sau hắn không khỏi rụt rụt đầu.
Lam Linh đương nhiên cảm nhận được tình hình trước mắt tựa hồ là gió thổi báo giông tố sắp đến, nhưng khóe miệng Lam Linh chỉ cười nhẹ không giảm bớt một phần, nhìn về phía ánh mắt Lam Trí Thân lại không có chút tránh né mảy may, thanh âm vẫn như cũ thanh thúy dễ nghe, như châu rơi khay ngọc, chim hoàng oanh giương họng, "Ta nói ta đem chuyện trước kia đều đã quên, có thể là mất trí nhớ."
Mất trí nhớ! Hai chữ này giống như ma âm đồng dạng thẳng tắp chui vào tai Lam Trí Thân, tâm huyết bọn họ mất nhiều như vậy, tại thời điểm mấu chốt đây, mắt thấy kế hoạch của bọn họ sẽ bước về trước một bước dài, nàng thế nhưng nói nàng mất trí nhớ, vậy cái chút ít tâm huyết của bọn họ kia chẳng phải là toàn bộ uổng phí ? Không! Hắn quyết không cho phép!
Lam Trí Thân tâm đè ép tức giận trong lòng, cũng không lập tức mở miệng, mà nhìn cặp mắt Lam Linh lóe ra ánh sáng lung linh cắt nước thu, trong nội tâm đột nhiên chợt lóe lên một ý niệm, nữ nhi này là hắn nhìn nàng lớn lên , nàng mặc dù không đòi hắn làm gì vui vẻ, nhưng nàng là dạng gì tính tình nào, hắn vẫn biết, nàng trời sinh tính tình nhát gan nhu nhược, không dám nói chuyện lớn tiếng, mà trước mắt nàng nơi nào có bộ dáng nửa điểm nhát gan nhu nhược? Một người có tính tình như thế chẳng lẽ sẽ vì bị mất trí nhớ mà thay đổi sao?
Lam Trí Thân suy tư, trong nội tâm không khỏi hiện lên suy đoán to gan, nữ nhi của hắn có thể hay không bị Yến Kinh Hàn đánh tráo? Nếu thật sự là như thế, như vậy Yến Kinh Hàn không cưới con gái của mình, lại có thể bị cắn ngược lại một cái, làm cho Hoàng Thượng trị chính mình tội khi quân, hắn ngồi thu ngư ông thủ lợi, Lam Trí Thân càng nghĩ càng tính có khả năng này.
Thấy cha của mình không nói lời gì, Lam Kim Châu ở một bên lại không kháng cự những ý nghĩ hưng phấn kỳ quái trong nội tâm, vội vã mở miệng nói: "Muội muội chớ không phải là té một cái thành ngốc tử? Này làm như thế nào cho phải? Hàn vương điện hạ phong thái xuất chúng, chỉ sợ hắn không muốn cưới một kẻ ngu làm vương phi của hắn." Lam Kim Châu nói xong không quên nhìn nhìn Lam Trí Thân, chỉ thiếu chút nữa tự tin nói ra lời nói thay mình vào đó.
Nghe lời nói Lam Kim Châu, khóe miệng Lam Linh vui vẻ tựa hồ sâu hơn một phần, cái tỷ tỷ này chỉ sợ muốn gả cho Yến Kinh Hàn muốn điên rồi đi? Từ nàng vấp ngã đến miệng của nàng nàng liền biến thành ngốc tử, nàng thật là đủ ngốc !
Thấy tiểu thư nhà mình bị Lam Kim Châu nói thành ngốc tử, Thu Diệp một bên không vui, nói "Đại tiểu thư, ngài như thế nào có thể nói tiểu thư như vậy? Tiểu thư chỉ là bị mất trí nhớ, một chút cũng không ngốc, nô tỳ tin tưởng lão gia phu nhân nhất định cũng có thể nhìn ra được."
Lam Kim Châu vốn là đang cùng những ý nghĩ kỳ quái trong lòng làm mộng đẹp, không nghĩ trước mặt mọi người lại bị một nha đầu phản bác, lập tức sinh lòng tức giận, "Nha đầu bỉ ổi! Bổn tiểu thư nói chuyện cũng đến phiên ngươi tới chen miệng vào? ! Người đâu! Đến vả miệng cho ta!"
Một bà tử sau lưng Lam Kim Châu nghe vậy nhanh chóng đi vào trước mặt Thu Diệp, vừa mới đưa tay ra, lại nghe đến thanh âm của Lam Linh dễ nghe kèm cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ vang lên, "Vị mụ mụ này, ngươi cần phải biết, ở trong phòng của ta, ở ngày ta đại hôn, đánh nha đầu của ta, tay của ngươi còn có thể hay không dài trên thân của ngươi? !"
Editor: Tiểu Y
Lam Linh làm một phen khiến cho không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh quỷ dị, Ôn Nương quay đầu nhìn về phía bên cạnh Lam Trí Thân, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo sắc quang, mà trong nội tâm Lam Trí Thân kia dự cảm xấu càng mãnh liệt, một đôi mắt mang theo tia xem xét cùng mơ hồ tức giận thẳng tắp rơi vào trên mặt Lam Linh, ở lúc mấu chốt này, hắn nhất quyết không cho phép ra sai lầm gì!
"Ngươi nói cái gì?" Lam Trí Thân cuối cùng mở miệng, nhưng thanh âm trước là bầu trời bao la bình thường sau lại như giông bão sắp tới, âm trầm đến dọa người, vài tên nha đầu phía sau hắn không khỏi rụt rụt đầu.
Lam Linh đương nhiên cảm nhận được tình hình trước mắt tựa hồ là gió thổi báo giông tố sắp đến, nhưng khóe miệng Lam Linh chỉ cười nhẹ không giảm bớt một phần, nhìn về phía ánh mắt Lam Trí Thân lại không có chút tránh né mảy may, thanh âm vẫn như cũ thanh thúy dễ nghe, như châu rơi khay ngọc, chim hoàng oanh giương họng, "Ta nói ta đem chuyện trước kia đều đã quên, có thể là mất trí nhớ."
Mất trí nhớ! Hai chữ này giống như ma âm đồng dạng thẳng tắp chui vào tai Lam Trí Thân, tâm huyết bọn họ mất nhiều như vậy, tại thời điểm mấu chốt đây, mắt thấy kế hoạch của bọn họ sẽ bước về trước một bước dài, nàng thế nhưng nói nàng mất trí nhớ, vậy cái chút ít tâm huyết của bọn họ kia chẳng phải là toàn bộ uổng phí ? Không! Hắn quyết không cho phép!
Lam Trí Thân tâm đè ép tức giận trong lòng, cũng không lập tức mở miệng, mà nhìn cặp mắt Lam Linh lóe ra ánh sáng lung linh cắt nước thu, trong nội tâm đột nhiên chợt lóe lên một ý niệm, nữ nhi này là hắn nhìn nàng lớn lên , nàng mặc dù không đòi hắn làm gì vui vẻ, nhưng nàng là dạng gì tính tình nào, hắn vẫn biết, nàng trời sinh tính tình nhát gan nhu nhược, không dám nói chuyện lớn tiếng, mà trước mắt nàng nơi nào có bộ dáng nửa điểm nhát gan nhu nhược? Một người có tính tình như thế chẳng lẽ sẽ vì bị mất trí nhớ mà thay đổi sao?
Lam Trí Thân suy tư, trong nội tâm không khỏi hiện lên suy đoán to gan, nữ nhi của hắn có thể hay không bị Yến Kinh Hàn đánh tráo? Nếu thật sự là như thế, như vậy Yến Kinh Hàn không cưới con gái của mình, lại có thể bị cắn ngược lại một cái, làm cho Hoàng Thượng trị chính mình tội khi quân, hắn ngồi thu ngư ông thủ lợi, Lam Trí Thân càng nghĩ càng tính có khả năng này.
Thấy cha của mình không nói lời gì, Lam Kim Châu ở một bên lại không kháng cự những ý nghĩ hưng phấn kỳ quái trong nội tâm, vội vã mở miệng nói: "Muội muội chớ không phải là té một cái thành ngốc tử? Này làm như thế nào cho phải? Hàn vương điện hạ phong thái xuất chúng, chỉ sợ hắn không muốn cưới một kẻ ngu làm vương phi của hắn." Lam Kim Châu nói xong không quên nhìn nhìn Lam Trí Thân, chỉ thiếu chút nữa tự tin nói ra lời nói thay mình vào đó.
Nghe lời nói Lam Kim Châu, khóe miệng Lam Linh vui vẻ tựa hồ sâu hơn một phần, cái tỷ tỷ này chỉ sợ muốn gả cho Yến Kinh Hàn muốn điên rồi đi? Từ nàng vấp ngã đến miệng của nàng nàng liền biến thành ngốc tử, nàng thật là đủ ngốc !
Thấy tiểu thư nhà mình bị Lam Kim Châu nói thành ngốc tử, Thu Diệp một bên không vui, nói "Đại tiểu thư, ngài như thế nào có thể nói tiểu thư như vậy? Tiểu thư chỉ là bị mất trí nhớ, một chút cũng không ngốc, nô tỳ tin tưởng lão gia phu nhân nhất định cũng có thể nhìn ra được."
Lam Kim Châu vốn là đang cùng những ý nghĩ kỳ quái trong lòng làm mộng đẹp, không nghĩ trước mặt mọi người lại bị một nha đầu phản bác, lập tức sinh lòng tức giận, "Nha đầu bỉ ổi! Bổn tiểu thư nói chuyện cũng đến phiên ngươi tới chen miệng vào? ! Người đâu! Đến vả miệng cho ta!"
Một bà tử sau lưng Lam Kim Châu nghe vậy nhanh chóng đi vào trước mặt Thu Diệp, vừa mới đưa tay ra, lại nghe đến thanh âm của Lam Linh dễ nghe kèm cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ vang lên, "Vị mụ mụ này, ngươi cần phải biết, ở trong phòng của ta, ở ngày ta đại hôn, đánh nha đầu của ta, tay của ngươi còn có thể hay không dài trên thân của ngươi? !"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook