Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
-
Chương 123-1
Editor: Yosa_Truong
Nhận lấy ánh mắt tò mò của nhiều người như vậy, Lam Linh biết rõ nếu nàng muốn triệt để kết thúc chuyện này, nàng buộc phải đưa ra chứng cứđể chứng minh trong sạch, nếu không tất cả suy đoán sẽ biến thành lời đồn, hơn nữa sẽ có vô số người c ố tình châm ngòi lửa, tung ra lời đồn bất lợi cho nàng.
Lam Linh không phải là đặc biệt để ý đến thanh danh của mình, nhưng danh tiếng của Yến Kinh Hàn nàng lại không thể không suy tính.
Thân phận của Yến Kinh Hàn còn ở đó, Yến Minh Hiên vẫn luôn muốn trừ khử Yến Kinh Hàn, nàng không chút nghi ngờ Yến Minh Hiên sẽ mượn chuyện này để đả kích danh vọng của Yến Kinh Hàn, điều này đối với hắn mà nói là phi thường bất lợi.
Hiện tại cục diện chính trị thay đổi bất ngờ, bất kỳ một cái cạm bẫy nho nhỏ nào đều có thể đưa tới một nguy cơ lớn, nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn loại chuyện như vậy phát sinh!
Nhưng làm thế nào chứng minh trong sạch của mình? Chẳng lẽ muốn nàng ở trước công chúng nói ra nàng cùng Yến Kinh Hàn vẫn chưa có viên phòng, nàng vẫn còn là thân xử tử?
Như vậy mặc dù có thể chứng minh được trong sạch của mình, nhưng nàng sẽ ném mặt mũi Hàn vương phủ cùng Lam tướng phủ đi đâu?
Về phần lam tướng phủ, Lam Linh có thể bỏ mặc, vốn chính là Lam Xảo Phượng tính kế trước, mất mặt cũng phải, nhưng Yến Kinh Hànlà nam nhân của nàng, nếu vì thế mà truyền ra Yến Kinh Hàn có sở thích lạ hoặc là bị đồn đãi là đoạn tụ các kiểu, mặt mũi Yến Kinh Hàn sẽ mất hết.
Mặc dù theo Lam Linh mặt mũi không phải là thứ trọng yếu nhất, đương nhiên muốn bỏ mặt mũi mà chọn trong sạch, nhưng Yến Kinh Hàn là nam nhi, hơn nữa còn là một nam nhân cổ đại thân phận tôn quý, Lam Linh cảm thấy chuyện mặt mũi đối với hắn mà nói nhất định rất trọng yếu, dùng mặt mũi của hắn để đổi lấy trong sạch của mình, Lam Linh có chút nói không nên lời.
"Như thế nào? Hàn vương phi không những lấy không ra chứng cứ còn có tật giật mình cố ý lừa gạt vương gia?" Lam Kim Châu nhìn Lam Linh, cũng không lập tức lên tiếng, tinh thần trở nên tỉnh táo, trong nội tâm cảm thấy Lam Linh nhất định là lấy không ra chứng cứ, loại chuyện đó, chết không đối chứng, làm sao có thể có chứng cớ gì? Trừ phi nàng bây giờ còn thân xử nữ!
Nhưng Lam Kim Châu cảm thấy hoàn toàn không khả năng này, Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn thành hôn thời gian dài như vậy, Lam Linh vốn dĩ lớn lên một bộ dáng hồng nhan họa thủy, Yến Kinh Hàn là một nam nhân bình thường, hắn làm sao có thể cùng nàng cùng ngủ trên 1 giường mà không chạm vào nàng?
Mặc dù Lam Kim Châu đối với Yến Kinh Hàn ái mộ không thôi, nhưng nàng cũng biết thân phận mình cùng thân phận của Yến Kinh Hàn, dù cho Yến Kinh Hàn nguyện ý thu nàng, Yến Kinh Hàn cũng không thể có thể chỉ có một nữ nhân, vì thế, Lam Kim Châu cũng không đặc biệt để ý chuyện Yến Kinh Hàn có nữ nhân khác, nàng sở dĩ đi khắp nơi nhằm vào Lam Linh, chỉ là muốn giẫm đạp Lam Linh để đến gần Yến Kinh Hàn mà thôi.
Lam Linh cười cười, mới vừa muốn mở miệng, liền nghe thanh âm Thượng Quan Vân Thụy truyền tới, "Ai ô, đây là thế nào? Bản cung tới trễ rồi sao?"
Mọi người tìm thanh âm xoay người nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà đã xuất hiện ở đằng sau đám người.
Thượng Quan Vân Thụy vẫn một thân cẩm bào hoa mỹ màu đỏ thẫm, mắt đào hoa yêu nghiệt chứa đầy vui vẻ, một tay lắc lắc quạt xếp, phong lưu lỗi lạc.
Ánh Hà một tay cầm kiếm, theo sát sau lưng Thượng Quan Vân Thụy, trên mặt vẫn là một bộ dáng cứng nhắc.
"Mời Thụy Thái Tử đến." Yến Minh Hiên phân phó ngự lâm quân một câu, ngự lâm quân lập tức nhường đường, Thượng Quan Vân Thụy dẫn Ánh Hà chậm chạp đi lên trước.
"Hoàng thượng, hôm nay thật là náo nhiệt nha!" Ánh mắt nhẹ nhàng quét mấy người ở đây một lần, Thượng Quan Vân Thụy nhìn Yến Minh Hiên cười nói một câu.
"Để cho Thụy Thái Tử chê cười." Yến Minh Hiên hàn huyên một câu.
"Làm sao được? Bản cung đúng lúc đi ngang qua, tới xem náo nhiệt thôi." Thượng Quan Vân Thụy nói, tựa hồ lúc này mới nhìn đến Lam Kim Châu, trong giọng nói cảm thấy kinh ngạc, "Đây không phải là Lam đại tiểu thư sao? Như thế nào lại quỳ trên mặt đất? Nhìn cách ăn này, chắc không phải là làm chuyện xấu hổ bị người ta bắt được đi"
Vừa nghe, Lam Kim Châu hận không thể đứng lên mắng Thượng Quan Vân Thụy vài câu, con mắt nào của hắn thấy nàng làm chuyện xấu hổ mờ ám? Nàng ăn vận như vậy thì có làm sao? Đây cũng không phải làchuyện Bắc Ninh thái tử có thể quản!
Lam Kim Châu cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy chính là không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác, nhưng người ta là Bắc Ninh thái tử, là khách quý của Hoàng thượng cùng thái hậu, không phải là người nàng có thể mắng, nghĩ vậy Lam Kim Châu mấp máy môi nhưng không có lên tiếng.
"Thụy Thái Tử thực có nhãn lực thật tốt nha, Lam đại tiểu thư vừa mới vu hãm Hàn vương phi, bị chúng ta nhìn thấy, chỉ tiếc Thụy Thái Tử đã tới chậm một bước, không được xem." Nhạc Tư Ngữ cười nói tiếp một câu.
"Phải không?" Thượng Quan Vân Thụy tựa hồ rất kinh ngạc, ánh mắt đem Lam Kim Châu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lúc này mới nói: "Nhìn không ra nha, Lam đại tiểu thư can đảm so với Bản cung nhiều lắm. Lần trước Bản cung chỉ có đùa cợt mà thôi, không lâu sau liền cảm giác toàn thân khó chịu, Bản cung cảm thấy khả năng này chính là Bản cung làm sai nên bị Phật tổ trừng phạt; hôm nay là ngày Hoàng thượng vì dân cầu phúc, Phật tổ phỏng đoán sớm một chút đã tới rồi, Lam đại tiểu thư, ngươi nên chú ý, Phật tổ chỉ sợ là đang trên đỉnh đầu của ngươi nhìn ngươi đó."
Ở đông sở Phật giáo cực kỳ thịnh hành, rất nhiều dân chúng đều tin tưởng Phật tổ tồn tại, tin tưởng Phật tổ có thể mang đến phúc lợi, hơn nữa đối với việc làm của bọn họ cũng rõ ràng tường tận, điển hình là việc Hoàng đế và hoàng hậu dẫn theo trọng thần đi cầu an Phật tổ.
Nghe Thượng Quan Vân Thụy nói như vậy, dân chúng ở đây cũng không khỏi nhìn lên trời xem, sau đó vừa nhìn về phía Lam Kim Châu.
Nhưng mà Lam Kim Châu lại không hề bị lay động, bởi vì nàng ta căn bản không cho rằng mình đang vu hãm Lam Linh, Lam Linh bị tặc nhân làm bậy là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận mà thôi, Phật tổ nếu thật là trên trời nhìn thấy, người bị trừng phạt cũng là nàng ta ( Lam Linh)!
"Thái tử điện hạ, Hàn vương phi tìm không ra chứng cớ chứng minh trong sạch của mình, đó chính là sự thật, nàng đang lừa gạt vương gia, mà thần nữ cũng không phải đang vu hãm nàng, dù cho Phật tổ trên trời nhìn thấy, thần nữ cũng không sợ!" Lam Kim Châu nói xong ưỡn thẳng lên sống lưng, lại là vẻ mặt chính khí!
"A? Bản cung hiểu, các ngươi cứ tiếp tục, không cần lo cho Bản cung." Thượng Quan Vân Thụy cười lui qua một bên, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua trên người Yến Kinh Hàn, vốn là hắn muốn hù dọa Lam Kim Châu một chút giúp vị huynh đệ này, bây giờ nhìn lại một chiêu này cũng không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.
Lam Ngọc nhìn Thượng Quan Vân Thụy một cái, con mắt nhanh chóng xẹt qua một tia cười lạnh, chính mình mạng không dài, còn có tâm tư quản người khác sao?
Thượng Quan Vân Thụy tự nhiên cũng nhìn thấy Lam Ngọc, nhưng vẫn tiếp tục cười đến rạng rỡ, thu thập hắn, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Hoàng thượng, để nô tì xem, chuyện này đến đây chấm dứt đi." Lam Hân Nhi đột nhiên nhìn Yến Minh Hiên mở miệng nói: "Loại chuyện như vậy bất luận là thật hay giả, ngoại trừ Hàn vương phi cũng không có người thứ 2 biết rõ, nếu là trị Lam Kim Châu tội vu hãm cũng có chút gượng ép, nếu để cho Hàn vương phi đưa ra chứng cứ chứng minh trong sạch của mình lại làm cho người khác khó chịu, nô tì xem ra, hai bên nhượng bộ một bước coi như chuyện này chưa từng có phát sinh là được."
Lam Hân Nhi đột nhiên làm người hoà giải, nhưng Lam Linh lại biết, nàng ta thật ra không muốn làm cho nàng chứng minh trong sạch của mình, nói như vậy, nàng ta mới có cơ hội tốt!
"Hoàng hậu nương nương không phải là vương phi của bản vương làm sao biết là làm người khác khó chịu?!" thanh âm Yến Kinh Hàn lành lạnh trong nháy mắt liền tiếp lời nóicủa Lam Hân Nhi, nhưng ánh mắt cũng không hề rơi vào trên người Lam Hân Nhi.
Nghe vậy, nội tâm Lam Hân Nhi mãnh liệt dấy lên một trận đau nhói, hắn thế nhưng vì giúp đỡ ả tiện nhân này mà đối chọi với mình? Hắn có biết hắn là nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong 5 năm rồi hay không?
Lam Hân Nhi đè ép lửa giận ghen tuông trong lòng, nhàn nhạt mở miệng: "Chiếu theo ý tứ của hàn vương, Hàn vương phi nhất định có thể đưa ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình?"
"Đó là đương nhiên." Yến Kinh Hàn nói nhìn về phía Lam Linh, "Nàng muốn nói như thế nào, liền nói như thế đó, không cần cố kỵ bản vương."
Yến Kinh Hàn mặc dù nói năng mịt mờ, nhưng Lam Linh cũng hiểu được hắn là khiến cho nàng không cần cố kỵ mặt mũi của hắn, hắn cũng không ngại nàng đem chuyện bọn họ không hề viên phòng công bố ở đây.
Nghe Yến Kinh Hàn lời nói, Lam Linh rất muốn lao vào trong ngực hắn, ôm hắn, ôn nhu gọi một tiếng "Phu quân", nhưng nàng biết rõ này lúc không được, chỉ có thể đè ép cảm động trong lòng, hướng về phía Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu một cái.
Lam Linh mới vừa muốn mở miệng, một đoạn sáo du dương đột nhiên truyền vào trong tai, ngay sau đó lại nghe được vài tiếng chuông thanh thúy, Lam Linh lập tức theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào đối diện nóc nhà thượng đã có hai người đang đứng.
Một người trong đó mặc một thân bạch y, đầu đội mũ che mặt, trong tay cầm một cây sáo chi bích, trên cây sáo treo một cái lục lạc lấp lánh kim quang, ở bên cạnh nàng có nhất người thị nữ mặc toàn lụa trắng, khăn trắng che mặt, một trận gió thổi qua, hai người tay áo tung bay, mặc dù thấy không rõ dung mạo, nhưng phong thái lại không thua gì trích tiên từ trên trời giáng xuống!
"Vô Ưu Cung cung chủ!"
"Vô Ưu Cung cung chủ đến đây!"
Một khắc sau, trong đám người nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô liên tiếp!
Vô Ưu Cung kể từ mười năm trước đột nhiên xuất hiện, trải qua mười năm, sớm đã nổi tiếng!
Không chỉ ở Đông Sở, thậm chí ở trong mắt toàn bộ dân chúng trong thiên hạ, Vô Ưu Cung thánh nhân làm việc không cần hồi báo, là một đại thiện nhân, dân chúng nhận được ân huệ của Vô Ưu Cung nhiều vô số kể, hơn nữa bằng truyền miệng, tích lũy tháng ngày, Vô Ưu Cung cung chủ đã sớm hóa thân thành thần.
Mặc dù không có người thấy được Vô Ưu Cung cung chủ, càng không biết nàng ta lớn lên bộ dáng là gì, nhưng rất nhiều người cũng biết Vô Ưu Cung cung chủ có hai thứ đồ vật, một là thiên huyền cầm, hai là kim chuông sáo ngọc.
Năm năm trước, Vô Ưu Cung cung chủ dùng thiên huyền cầm giúp Hàn vương gia phá địch, chuyện nàyliên tục được bàn tán ca ngợi say sưa, mà khi này trên người Vô Ưu Cung cung chủ mang theo kim chuông sáo ngọc, có được kim chuông buộc lên trên sáo ngọc chỉ sợ trừ Vô Ưu Cung cung chủ ra, ở thế gian này rốt không tìm được người thứ hai, vì thế, dân chúng liền đem kim chuông sáo ngọc trở thành ký hiệu của Vô Ưu Cung cung chủ.
Lam Linh nghe dân chúng hoan hô, nhìn hai người trên nóc nhà, trong lòng có chút suy đoán, chẳng lẽ người mang mũ che mặt đúng là chủ tử của Lăng Sương? Nàng nhanh như vậy đã trở lại? Hơn nữa lại là đến giúp mình? Lam Linh cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng, nhưng đến cùng là chỗ nào, lại nói không nên lời.
Yến Minh Hiên tự nhiên cũng đã được nghe nói Vô Ưu Cung, đối với Vô Ưu Cung thế lực tài phú, tự nhiên cũng là có ý đồ, hắn muốn bắt bọn họ, thu phục để sau này dùng, nhưng Vô Ưu Cung từ trước đến nay thần bí, hắn liên tục không thể gặp được kỳ môn, lúc này nhìn thấy Vô Ưu Cung cung chủ đến đây, Yến Minh Hiên lập tức liền có ý tưởng.
"Thanh Tuyền, đi thỉnh Vô Ưu Cung cung chủ đến." Yến Minh Hiên cố ý dùng một chữ "Thỉnh", theo Yến Minh Hiên, chỉ bằng thế lực của Vô Ưu Cung, tài phú, danh vọng đủ để cho hắn đem Vô Ưu Cung cung chủ tôn sùng là thượng khách.
"Vâng!" Thanh Tuyền công công nhanh chóng chạy lên trước, nhìn hai người trên nóc nhà, la lớn: "Hoàng thượng có chỉ, thỉnh nhị vị tiến lên nói chuyện!"
Ánh mắt của mọi người tất cả đều rơi ở trên thân của hai người, Lam Kim Châu lại một lần nữa bị làm lơ!
Lam Kim Châu oán hận không thôi, nàng chưa từng có nghe nói qua cái gì Vô Ưu Cung cung chủ, lại không hiểu vì sao bọn họ được hoan nghênh như vậy, ngay cả Hoàng thượng thấy được cũng muốn mời nàng tađến, nàng ta đến cùng là ai? Dựa vào cái gì vừa xuất hiện liền cắt đứt chuyện của nàng?
Nhận lấy ánh mắt tò mò của nhiều người như vậy, Lam Linh biết rõ nếu nàng muốn triệt để kết thúc chuyện này, nàng buộc phải đưa ra chứng cứđể chứng minh trong sạch, nếu không tất cả suy đoán sẽ biến thành lời đồn, hơn nữa sẽ có vô số người c ố tình châm ngòi lửa, tung ra lời đồn bất lợi cho nàng.
Lam Linh không phải là đặc biệt để ý đến thanh danh của mình, nhưng danh tiếng của Yến Kinh Hàn nàng lại không thể không suy tính.
Thân phận của Yến Kinh Hàn còn ở đó, Yến Minh Hiên vẫn luôn muốn trừ khử Yến Kinh Hàn, nàng không chút nghi ngờ Yến Minh Hiên sẽ mượn chuyện này để đả kích danh vọng của Yến Kinh Hàn, điều này đối với hắn mà nói là phi thường bất lợi.
Hiện tại cục diện chính trị thay đổi bất ngờ, bất kỳ một cái cạm bẫy nho nhỏ nào đều có thể đưa tới một nguy cơ lớn, nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn loại chuyện như vậy phát sinh!
Nhưng làm thế nào chứng minh trong sạch của mình? Chẳng lẽ muốn nàng ở trước công chúng nói ra nàng cùng Yến Kinh Hàn vẫn chưa có viên phòng, nàng vẫn còn là thân xử tử?
Như vậy mặc dù có thể chứng minh được trong sạch của mình, nhưng nàng sẽ ném mặt mũi Hàn vương phủ cùng Lam tướng phủ đi đâu?
Về phần lam tướng phủ, Lam Linh có thể bỏ mặc, vốn chính là Lam Xảo Phượng tính kế trước, mất mặt cũng phải, nhưng Yến Kinh Hànlà nam nhân của nàng, nếu vì thế mà truyền ra Yến Kinh Hàn có sở thích lạ hoặc là bị đồn đãi là đoạn tụ các kiểu, mặt mũi Yến Kinh Hàn sẽ mất hết.
Mặc dù theo Lam Linh mặt mũi không phải là thứ trọng yếu nhất, đương nhiên muốn bỏ mặt mũi mà chọn trong sạch, nhưng Yến Kinh Hàn là nam nhi, hơn nữa còn là một nam nhân cổ đại thân phận tôn quý, Lam Linh cảm thấy chuyện mặt mũi đối với hắn mà nói nhất định rất trọng yếu, dùng mặt mũi của hắn để đổi lấy trong sạch của mình, Lam Linh có chút nói không nên lời.
"Như thế nào? Hàn vương phi không những lấy không ra chứng cứ còn có tật giật mình cố ý lừa gạt vương gia?" Lam Kim Châu nhìn Lam Linh, cũng không lập tức lên tiếng, tinh thần trở nên tỉnh táo, trong nội tâm cảm thấy Lam Linh nhất định là lấy không ra chứng cứ, loại chuyện đó, chết không đối chứng, làm sao có thể có chứng cớ gì? Trừ phi nàng bây giờ còn thân xử nữ!
Nhưng Lam Kim Châu cảm thấy hoàn toàn không khả năng này, Lam Linh cùng Yến Kinh Hàn thành hôn thời gian dài như vậy, Lam Linh vốn dĩ lớn lên một bộ dáng hồng nhan họa thủy, Yến Kinh Hàn là một nam nhân bình thường, hắn làm sao có thể cùng nàng cùng ngủ trên 1 giường mà không chạm vào nàng?
Mặc dù Lam Kim Châu đối với Yến Kinh Hàn ái mộ không thôi, nhưng nàng cũng biết thân phận mình cùng thân phận của Yến Kinh Hàn, dù cho Yến Kinh Hàn nguyện ý thu nàng, Yến Kinh Hàn cũng không thể có thể chỉ có một nữ nhân, vì thế, Lam Kim Châu cũng không đặc biệt để ý chuyện Yến Kinh Hàn có nữ nhân khác, nàng sở dĩ đi khắp nơi nhằm vào Lam Linh, chỉ là muốn giẫm đạp Lam Linh để đến gần Yến Kinh Hàn mà thôi.
Lam Linh cười cười, mới vừa muốn mở miệng, liền nghe thanh âm Thượng Quan Vân Thụy truyền tới, "Ai ô, đây là thế nào? Bản cung tới trễ rồi sao?"
Mọi người tìm thanh âm xoay người nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Vân Thụy cùng Ánh Hà đã xuất hiện ở đằng sau đám người.
Thượng Quan Vân Thụy vẫn một thân cẩm bào hoa mỹ màu đỏ thẫm, mắt đào hoa yêu nghiệt chứa đầy vui vẻ, một tay lắc lắc quạt xếp, phong lưu lỗi lạc.
Ánh Hà một tay cầm kiếm, theo sát sau lưng Thượng Quan Vân Thụy, trên mặt vẫn là một bộ dáng cứng nhắc.
"Mời Thụy Thái Tử đến." Yến Minh Hiên phân phó ngự lâm quân một câu, ngự lâm quân lập tức nhường đường, Thượng Quan Vân Thụy dẫn Ánh Hà chậm chạp đi lên trước.
"Hoàng thượng, hôm nay thật là náo nhiệt nha!" Ánh mắt nhẹ nhàng quét mấy người ở đây một lần, Thượng Quan Vân Thụy nhìn Yến Minh Hiên cười nói một câu.
"Để cho Thụy Thái Tử chê cười." Yến Minh Hiên hàn huyên một câu.
"Làm sao được? Bản cung đúng lúc đi ngang qua, tới xem náo nhiệt thôi." Thượng Quan Vân Thụy nói, tựa hồ lúc này mới nhìn đến Lam Kim Châu, trong giọng nói cảm thấy kinh ngạc, "Đây không phải là Lam đại tiểu thư sao? Như thế nào lại quỳ trên mặt đất? Nhìn cách ăn này, chắc không phải là làm chuyện xấu hổ bị người ta bắt được đi"
Vừa nghe, Lam Kim Châu hận không thể đứng lên mắng Thượng Quan Vân Thụy vài câu, con mắt nào của hắn thấy nàng làm chuyện xấu hổ mờ ám? Nàng ăn vận như vậy thì có làm sao? Đây cũng không phải làchuyện Bắc Ninh thái tử có thể quản!
Lam Kim Châu cảm thấy Thượng Quan Vân Thụy chính là không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác, nhưng người ta là Bắc Ninh thái tử, là khách quý của Hoàng thượng cùng thái hậu, không phải là người nàng có thể mắng, nghĩ vậy Lam Kim Châu mấp máy môi nhưng không có lên tiếng.
"Thụy Thái Tử thực có nhãn lực thật tốt nha, Lam đại tiểu thư vừa mới vu hãm Hàn vương phi, bị chúng ta nhìn thấy, chỉ tiếc Thụy Thái Tử đã tới chậm một bước, không được xem." Nhạc Tư Ngữ cười nói tiếp một câu.
"Phải không?" Thượng Quan Vân Thụy tựa hồ rất kinh ngạc, ánh mắt đem Lam Kim Châu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, lúc này mới nói: "Nhìn không ra nha, Lam đại tiểu thư can đảm so với Bản cung nhiều lắm. Lần trước Bản cung chỉ có đùa cợt mà thôi, không lâu sau liền cảm giác toàn thân khó chịu, Bản cung cảm thấy khả năng này chính là Bản cung làm sai nên bị Phật tổ trừng phạt; hôm nay là ngày Hoàng thượng vì dân cầu phúc, Phật tổ phỏng đoán sớm một chút đã tới rồi, Lam đại tiểu thư, ngươi nên chú ý, Phật tổ chỉ sợ là đang trên đỉnh đầu của ngươi nhìn ngươi đó."
Ở đông sở Phật giáo cực kỳ thịnh hành, rất nhiều dân chúng đều tin tưởng Phật tổ tồn tại, tin tưởng Phật tổ có thể mang đến phúc lợi, hơn nữa đối với việc làm của bọn họ cũng rõ ràng tường tận, điển hình là việc Hoàng đế và hoàng hậu dẫn theo trọng thần đi cầu an Phật tổ.
Nghe Thượng Quan Vân Thụy nói như vậy, dân chúng ở đây cũng không khỏi nhìn lên trời xem, sau đó vừa nhìn về phía Lam Kim Châu.
Nhưng mà Lam Kim Châu lại không hề bị lay động, bởi vì nàng ta căn bản không cho rằng mình đang vu hãm Lam Linh, Lam Linh bị tặc nhân làm bậy là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là chính nàng không muốn thừa nhận mà thôi, Phật tổ nếu thật là trên trời nhìn thấy, người bị trừng phạt cũng là nàng ta ( Lam Linh)!
"Thái tử điện hạ, Hàn vương phi tìm không ra chứng cớ chứng minh trong sạch của mình, đó chính là sự thật, nàng đang lừa gạt vương gia, mà thần nữ cũng không phải đang vu hãm nàng, dù cho Phật tổ trên trời nhìn thấy, thần nữ cũng không sợ!" Lam Kim Châu nói xong ưỡn thẳng lên sống lưng, lại là vẻ mặt chính khí!
"A? Bản cung hiểu, các ngươi cứ tiếp tục, không cần lo cho Bản cung." Thượng Quan Vân Thụy cười lui qua một bên, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua trên người Yến Kinh Hàn, vốn là hắn muốn hù dọa Lam Kim Châu một chút giúp vị huynh đệ này, bây giờ nhìn lại một chiêu này cũng không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.
Lam Ngọc nhìn Thượng Quan Vân Thụy một cái, con mắt nhanh chóng xẹt qua một tia cười lạnh, chính mình mạng không dài, còn có tâm tư quản người khác sao?
Thượng Quan Vân Thụy tự nhiên cũng nhìn thấy Lam Ngọc, nhưng vẫn tiếp tục cười đến rạng rỡ, thu thập hắn, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Hoàng thượng, để nô tì xem, chuyện này đến đây chấm dứt đi." Lam Hân Nhi đột nhiên nhìn Yến Minh Hiên mở miệng nói: "Loại chuyện như vậy bất luận là thật hay giả, ngoại trừ Hàn vương phi cũng không có người thứ 2 biết rõ, nếu là trị Lam Kim Châu tội vu hãm cũng có chút gượng ép, nếu để cho Hàn vương phi đưa ra chứng cứ chứng minh trong sạch của mình lại làm cho người khác khó chịu, nô tì xem ra, hai bên nhượng bộ một bước coi như chuyện này chưa từng có phát sinh là được."
Lam Hân Nhi đột nhiên làm người hoà giải, nhưng Lam Linh lại biết, nàng ta thật ra không muốn làm cho nàng chứng minh trong sạch của mình, nói như vậy, nàng ta mới có cơ hội tốt!
"Hoàng hậu nương nương không phải là vương phi của bản vương làm sao biết là làm người khác khó chịu?!" thanh âm Yến Kinh Hàn lành lạnh trong nháy mắt liền tiếp lời nóicủa Lam Hân Nhi, nhưng ánh mắt cũng không hề rơi vào trên người Lam Hân Nhi.
Nghe vậy, nội tâm Lam Hân Nhi mãnh liệt dấy lên một trận đau nhói, hắn thế nhưng vì giúp đỡ ả tiện nhân này mà đối chọi với mình? Hắn có biết hắn là nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong 5 năm rồi hay không?
Lam Hân Nhi đè ép lửa giận ghen tuông trong lòng, nhàn nhạt mở miệng: "Chiếu theo ý tứ của hàn vương, Hàn vương phi nhất định có thể đưa ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình?"
"Đó là đương nhiên." Yến Kinh Hàn nói nhìn về phía Lam Linh, "Nàng muốn nói như thế nào, liền nói như thế đó, không cần cố kỵ bản vương."
Yến Kinh Hàn mặc dù nói năng mịt mờ, nhưng Lam Linh cũng hiểu được hắn là khiến cho nàng không cần cố kỵ mặt mũi của hắn, hắn cũng không ngại nàng đem chuyện bọn họ không hề viên phòng công bố ở đây.
Nghe Yến Kinh Hàn lời nói, Lam Linh rất muốn lao vào trong ngực hắn, ôm hắn, ôn nhu gọi một tiếng "Phu quân", nhưng nàng biết rõ này lúc không được, chỉ có thể đè ép cảm động trong lòng, hướng về phía Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu một cái.
Lam Linh mới vừa muốn mở miệng, một đoạn sáo du dương đột nhiên truyền vào trong tai, ngay sau đó lại nghe được vài tiếng chuông thanh thúy, Lam Linh lập tức theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào đối diện nóc nhà thượng đã có hai người đang đứng.
Một người trong đó mặc một thân bạch y, đầu đội mũ che mặt, trong tay cầm một cây sáo chi bích, trên cây sáo treo một cái lục lạc lấp lánh kim quang, ở bên cạnh nàng có nhất người thị nữ mặc toàn lụa trắng, khăn trắng che mặt, một trận gió thổi qua, hai người tay áo tung bay, mặc dù thấy không rõ dung mạo, nhưng phong thái lại không thua gì trích tiên từ trên trời giáng xuống!
"Vô Ưu Cung cung chủ!"
"Vô Ưu Cung cung chủ đến đây!"
Một khắc sau, trong đám người nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô liên tiếp!
Vô Ưu Cung kể từ mười năm trước đột nhiên xuất hiện, trải qua mười năm, sớm đã nổi tiếng!
Không chỉ ở Đông Sở, thậm chí ở trong mắt toàn bộ dân chúng trong thiên hạ, Vô Ưu Cung thánh nhân làm việc không cần hồi báo, là một đại thiện nhân, dân chúng nhận được ân huệ của Vô Ưu Cung nhiều vô số kể, hơn nữa bằng truyền miệng, tích lũy tháng ngày, Vô Ưu Cung cung chủ đã sớm hóa thân thành thần.
Mặc dù không có người thấy được Vô Ưu Cung cung chủ, càng không biết nàng ta lớn lên bộ dáng là gì, nhưng rất nhiều người cũng biết Vô Ưu Cung cung chủ có hai thứ đồ vật, một là thiên huyền cầm, hai là kim chuông sáo ngọc.
Năm năm trước, Vô Ưu Cung cung chủ dùng thiên huyền cầm giúp Hàn vương gia phá địch, chuyện nàyliên tục được bàn tán ca ngợi say sưa, mà khi này trên người Vô Ưu Cung cung chủ mang theo kim chuông sáo ngọc, có được kim chuông buộc lên trên sáo ngọc chỉ sợ trừ Vô Ưu Cung cung chủ ra, ở thế gian này rốt không tìm được người thứ hai, vì thế, dân chúng liền đem kim chuông sáo ngọc trở thành ký hiệu của Vô Ưu Cung cung chủ.
Lam Linh nghe dân chúng hoan hô, nhìn hai người trên nóc nhà, trong lòng có chút suy đoán, chẳng lẽ người mang mũ che mặt đúng là chủ tử của Lăng Sương? Nàng nhanh như vậy đã trở lại? Hơn nữa lại là đến giúp mình? Lam Linh cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng, nhưng đến cùng là chỗ nào, lại nói không nên lời.
Yến Minh Hiên tự nhiên cũng đã được nghe nói Vô Ưu Cung, đối với Vô Ưu Cung thế lực tài phú, tự nhiên cũng là có ý đồ, hắn muốn bắt bọn họ, thu phục để sau này dùng, nhưng Vô Ưu Cung từ trước đến nay thần bí, hắn liên tục không thể gặp được kỳ môn, lúc này nhìn thấy Vô Ưu Cung cung chủ đến đây, Yến Minh Hiên lập tức liền có ý tưởng.
"Thanh Tuyền, đi thỉnh Vô Ưu Cung cung chủ đến." Yến Minh Hiên cố ý dùng một chữ "Thỉnh", theo Yến Minh Hiên, chỉ bằng thế lực của Vô Ưu Cung, tài phú, danh vọng đủ để cho hắn đem Vô Ưu Cung cung chủ tôn sùng là thượng khách.
"Vâng!" Thanh Tuyền công công nhanh chóng chạy lên trước, nhìn hai người trên nóc nhà, la lớn: "Hoàng thượng có chỉ, thỉnh nhị vị tiến lên nói chuyện!"
Ánh mắt của mọi người tất cả đều rơi ở trên thân của hai người, Lam Kim Châu lại một lần nữa bị làm lơ!
Lam Kim Châu oán hận không thôi, nàng chưa từng có nghe nói qua cái gì Vô Ưu Cung cung chủ, lại không hiểu vì sao bọn họ được hoan nghênh như vậy, ngay cả Hoàng thượng thấy được cũng muốn mời nàng tađến, nàng ta đến cùng là ai? Dựa vào cái gì vừa xuất hiện liền cắt đứt chuyện của nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook