Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi
-
Chương 116-1
Editor: An Kin
Lời nói của Lam Linh làm cho lòng Yến Kinh Hàn chấn động, cảm giác bị nhìn thấu mà không có chỗ che giấu. Loại cảm giác này một chút cũng không tốt.
Yến Kinh Hàn lại không phản bác được, Lam Linh nói cũng không sai. Nếu hắn không quan tâm nàng, tại sao lại để ý nàng có lạnh hay không, nàng có lạnh hay không có liên quan gì đến hắn? Hắn chính là lừa mình dối người.
"Phu quân, chúng ta là vợ chồng, là người thân cận, nương tựa vào nhau chung sống cả đời, thừa nhận việc ngươi quan tâm ta khó khăn đến thế sao?" Lam Linh sít sao ôm eo Yến Kinh Hàn, mặc dù nàng không biết trong lòng hắn nàng có hay không có nàng, nhưng nàng có thể nhạy cảm biết được hắn quan tâm nàng, nàng rất thích cảm giác được quan tâm này, nàng không muốn hắn tiếp tục trốn tránh.
Thanh âm Lam Linh rất nhẹ, nhưng "Nương tựa vào nhau, chung sống cả đời" - tám chữ như lưỡi dao sắc bén tạo ra một rung động mỏng như cánh ve, ánh mắt Yến Kinh Hàn trầm xuống, gạt hai tay Lam Linh ra, cũng không quay đầu lại bước ra khỏi gian phòng, bước nhanh theo hướng cửa sân.
Yến Kinh Hàn chưa từng nghĩ tới Nương tựa vào nhau, chung sống cả đời", hiện tại đối với hắn mà nói, nàng cùng hắn càng không có loại khả năng này.
Hắn không thể vì mình đối với nàng có một chút quan tâm, một chút không đành lòng mà khiến cho mình bị đặt dưới lưỡi đao của Lam Xảo Phượng, hắn còn chưa bị sắc đẹp làm mê muội thần trí.
Hắn sẽ không giết nàng, nhưng hắn sẽ để nàng rời đi
Thấy bóng lưng quyết tuyệt của Yến Kinh Hàn, Lam Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng muốn hắn làm bến cảng ấm áp của nàng, nàng muốnlàm hậu thuẫn kiên cường của hắn. Hình như đây chỉ là tâm ý của một mình nàng.
Trong lòng Triêu Dương, Hạo Nguyệt không khỏi than nhẹ một tiếng, bọn họ không biết sao chuyện diễn biến thành như vậy, nhưng bọn họ không dám nhiều lời, đi theo gia nhà mình nhanh chóng ra sân nhỏ.
Lam Linh từ từ mở mắt, nhấc chân ra khỏi gian phòng, trong sân sớm đã không có bóng dáng của Yến Kinh Hàn, chỉ có gió thổi qua rừng trúc, phát ra thanh âm sột soạt.
ời, lúc này mặt trời lên cao chính giữa bầu trời, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp cả vùng đất, đẹp mắt, ấm áp, nhưng lòng Lam Linh lại cảm thấy lành lạnh.
Từ việc Yến Kinh Hàn chuyển biến trong nháy mắt, Lam Linh đã nhìn ra được, mấu chốt là việc Lam Xảo Phượng cho nàng ăn loại thuốc kia, nhưng đến cùng có ảnh hưởng như thế nào, Lam Linh lại không biết.
Nghĩ tới Yến Kinh Hàn đối với nàng xa cách, nghĩ tới Yến Kinh Hàn tự tuyệt nàng như rắn rết, Lam Linh không muốn nếm mùi khổ sở, bởi vì nàng biết rõ ngoại trừ loại bỏ vẻ xù xì bên ngoài, căn bản không giải quyết được vấn đề gì, nhất định nàng phải biết rõ loại thuốc kia đến cùng là gì, chỉ có biết rồi mới có thể tìm được kế sách ứng phó.
Mười năm nghề nghiệp ở kiếp trước đã sớm luyện cho Lam Linh ý chí mạnh mẽ, mặc dù nàng cũng sẽ đau lòng, cũng đau thương, nhưng nàng sẽ không để cho mình vùi bên trong cảm giác đau thương này vùi mình, nàng phải nghĩ biện pháp đem loại bỏ đau thương này.
Lam Linh chưa bao giờ ngồi chờ chết, cho dù kết cục của nàng cuối cùng cũng sẽ chạy không khỏi một chữ chết, nhưng nàng cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt, mà không phải chết trong hối hận đau xót.
Lam Linh đột nhiên nghĩ đến Lăng Sương, nàng cực kỳ hy vọng bởi vì nguyên nhân của loại thuốc kia, chủ tử của Lăng Sương mới bảo nàng đi ngâm trong đầm Huyền Băng.
Lăng Sương là người của Vô Ưu Cung, nàng nếu đã phụng mệnh chủ tử mệnh lệnh bảo vệ mình, như vậy thì nàng có thể biết rõ loại thuốc kia,vậy nàng liền hỏi trước nàng ta một chút.
Lam Linh mặc dù không hiểu người của Vô Ưu Cung vì sao phải bảo vệ nàng, vì sao phải nhúng tay vào chuyện giữa nàng cùng Yến Kinh Hàn, nhưng Lam Linh biết rõ hai nha đầu kia đối với nàng không có ác ý, mặc dù nàng có chút bất mãn đối với hành động bán đứng của các nàng, nhưng không thể không nói, các nàng tựa hồ còn hiểu rõ nàng so với chính mình.
Mặc dù Lăng Lộ cũng là người Vô Ưu Cung, nhưng Lam Linh không biết nàng còn ở trên Vọng Lạc Sơn hay không, dưới mí mắt nhiều người như vậy, nàng không thể nào lại có cơ hội đi Vọng Lạc Sơn, bởi vậy, tìm được Lăng Sương lại phù hợp hơn.
Nhưng vấn đề là, nàng tới chỗ nào có thể tìm tới Lăng Sương đây? Nha đầu kia giống như là buổi tối mới đột nhiên xuất hiện, đến vô ảnh, đi không hình bóng, hơn nữa Lam Linh lại không biết nàng ta ở nơi nào.
Lam Linh hơi nhíu đôi mi thanh tú, nghĩ tới lời nói Lăng Sương từng nói với nàng, nàng đột nhiên nghĩ đến Lăng Sương từng nói qua nàng ta ở Lam tướng phủ âm thầm bảo vệ nàng, điều này không phải đã nói lên nàng nên đến Lam tướng phủ ư?
Nghĩ như thế, Lam Linh khóe miệng nhấc lên một nụ cười, quyết định buổi tối vụng trộm đi Lam tướng phủ tìm Lăng Sương.
Ẩn ở trong bóng tối Thanh Phong – Lưu Vân cũng nghe rõ ràng tường tận chuyện vừa mới xảy ra, theo bọn họ, bình thường nữ tử gặp phải loại chuyện như vậy dù cho không khóc sướt mướt, cũng nhất định là thấp thỏm lo âu, bởi vì từ cử động của gia nhà mình đã có thể thấy được loại thuốc kia tuyệt đối không phải là thuốc tốt.
Nhưng sự tỉnh táo, tự tin, lạc quan của Lam Linh lại một lần nữa làm cho bọn họ dụi mắt mà nhìn, mặc dù thân vùi lấp không biết hiểm cảnh lại không có một tia tinh thần sa sút chán chường, một đôi mắt tĩnh lặng lại rạng rỡ phát sáng!
Thanh Phong – Lưu Vân đột nhiên hy vọng Lam Linh không phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, không có nửa điểm quan hệ cùng Lam Xảo Phượng, nếu là như vậy, nàng cùng gia nhà mình chính là kim ngọc lương duyên người người hâm mộ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nữ tử có thể cùng gia kề vai sát cánh lại là nữ nhi đối thủ một mất một còn của gia, Thanh Phong – Lưu Vân trong nội tâm chỉ có thể thở dài một tiếng.
Kiếp trước mặc dù Lam Linh không yêu đương, nhưng nàng biết rõ yêu chân chính, chân chính thích chính là không oán không hối trả giá, không cầu hồi báo, nếu đã quyết định trở lại bên cạnh hắn, nàng sẽ không bởi vì một phen cử động vừa mới của hắn mà nhẹ nhàng buông tha cho, nàng sẽ cho hắn thấy.
Nghĩ như vậy, Lam Linh nhanh chóng đi ra sân nhỏ, hướng phòng bếp đi đến, kiếp trước nàng không biết nghe ai nói qua, nghĩ phải giữ được tâm của nam, trước hết giữ được dạ dày người này, hơn nữa nàng cũng có vài món ăn sở trường đang muốn làm cho chàng nếm thử.
Lam Linh đã sớm biết phòng bếp bên trong phủ ở vị trí nào, nàng cũng không cần người dẫn đường giúp nàng.
Đang đi tới, Lam Linh đột nhiên nghe được thanh âm Thu Diệp thở hổn hển ở sau vang lên, "Tiểu thư, ngài đợi nô tỳ chút... Người muốn đi đâu?"
Hôm nay Lam Linh tiến cung không mang theo Thu diệp, Thu diệp sửa sang lại gian phòng Lam Linh sau đó liền ở trong sân chờ đợi. Sau Yến Kinh Hàn trở về phòng, liền đuổi nàng trở về phòng của mình.
Thu diệp ngây ngốc ở trong phòng của mình, nhìn thời gian đến trưa, liền đoán rằng tiểu thư nhà mình đã trở lại, liền đi Tùng Trúc Viện, vào sân nhỏ cũng không nhìn thấy tiểu thư nhà mình, về sau nghe ngóng, mới biết tiểu thư nhà mình đến đây, liền vội vàng đuổi đi theo.
Lam Linh dừng bước, xoay người nhìn về phía Thu diệp, "Ta đi phòng bếp làm cho Vương gia làm vài món ăn, ngươi đã đến thì vừa vặn vào phụ giúp ta."
"A..." Thu diệp vội vàng che miệng, nhanh chóng chạy tới phía trước Lam Linh, cuống quít giải thích: "Tiểu thư, nô tỳ... Nô tỳ không phải là không vui ý làm trợ thủ cho ngài, chỉ là nô tỳ đối cây ớt có chút e ngại." Thu diệp thanh âm càng ngày càng nhỏ, vừa nghĩ tới bộ dáng Lam Ngọc đạp mạnh cây ớt sau, Thu diệp nhịn không được rùng mình một cái, nàng một chút cũng không muốn bị cây ớt biến thành một tên hề.
"Yên tâm đi, hôm nay không làm món ăn kia, cũng sẽ không khiến ngươi chạm vào cây ớt." Lam Linh cười nói, ngày đó nàng chỉ là cố ý chỉnh Lam Ngọc, nếu không nghe lời đạp mạnh một chút cây ớt bộ dáng hắn cũng không thể biến thành như vậy, nhưng nghĩ đến ý đồ bất chính phía sau hắn đối với nàng, lúc ấy thực nên dọa cho hắn nhiều chút, trực tiếp cho hắn cay chết đi!
"Vậy là tốt rồi." Thu diệp thở phào một cái, lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng từng lời thề son sắt nói là tiểu thư nhà mình vào nơi nước sôi lửa bỏng đều không chối từ, hôm nay thế nhưng sợ hãi giúp nhà mình tiểu thư dùng ớt, nàng thật là vô dụng.
Lam Linh cười cười, dẫn Thu diệp nhanh chóng vào phòng bếp. Đầu bếp trong phòng thấy vương phi đến đây, lập tức kinh hoảng, bọn họ khi nào gặp qua chủ tử vào phòng bếp?
Lam Linh không để ý đến bọn họ, chỉ để lại một nam hài chịu trách nhiệm nhóm lửa, để các đầu bếp khác đều đi ra bên ngoài, sau đó liền ở trong phòng bếp dạo qua một vòng, tìm được nguyên liệu nấu ăn nàng cần, để Thu diệp giúp nàng, nam hài nhóm lửa, thời gian không đến hai nén hương, bốn món mặn một món canh liền thuận lợi ra nồi.
Thu diệp nhìn thức ăn thơm ngào ngạt, không khỏi hỏi: "Tiểu thư, tay nghềcủa người thật tốt, ngài nấu ăn lúc nào, nô tỳ như thế nào một chút cũng không biết rõ?"
"Cùng đi học thực đơn." Lam Linh đơn giản trả lời lấy lệ một câu, nàng đương nhiên không thể nói cho Thu diệp, nàng kiếp trước cũng rất biết làm món ăn, hơn nữa nàng mất trí nhớ, dù cho trước kia như thế nào, hiện tại chỉ sợ cũng nhớ không được.
Thu diệp "A" một tiếng, không tiếp tục truy vấn.
Lam Linh đem món ăn làm xong đặt trong hộp cơm, lại phân phó đầu bếp phòng bếp không cần cho nàng cùng Yến Kinh Hàn chuẩn bị ăn trưa, liền nhấc theo hộp cơm hướng thư phòng Yến Kinh Hàn mà đi.
Thu diệp đi theo Lam Linh sau lưng, thấy sắp đến cửa thư phòng, chặn lại nói: "Tiểu thư, nô tỳ không đi theo ngài, nô tỳ đi ăn cơm."
"Đi đi." Lam Linh cười cười, biết rõ Thu diệp có nhãn lực phi thường, nàng chỉmượn danh đi ăn cơm, nhưng thật ra là không muốn gây trở ngại cho mình
"Tạ tiểu thư." Thu diệp bước nhanh đi ra ngoài, trên mặt len lén nở nụ cười.
Lam Linh cầm hộp cơm đi đến trước cửa thư phòng, gặp Triêu Dương đứng ở bên cạnhcửa,bộ dáng muốn nói lại thôi, trong nội tâm lập tức đoán được.
"Như thế nào,Vương gia không muốn gặp ta?" Lam Linh nhìn cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng mở miệng.
"Vương phi, vương gia nói người không đói bụng." Triêu Dương yếu ớt nói một câu, gia nhà mình đã sớm biết vương phi đi phòng bếp tự mình nấu đồ ăn, cũng biết Vương phi tất nhiên sẽ mang theo thức ăn đến thư phòng tìm hắn, vì thế, hắn đã sớm phân phó, vương phi tới, liền chặn nàng.
Triêu Dương biết rõ gia nhà mình làm như vậy nhất định là có dụng ý riêng, nhưng Triêu Dương vẫn cảm thấy gia nhà mình làm như vậy sẽ làm tổn thương tấm chân tình của Vương phi, thiên kim tiểu thư, danh môn khuê các, có mấy nữ nhân có thể là tự mình nấu canh cho phu quân? mặc dù nàng là nữ nhi của Lam Trí Thân, nhưng Triêu Dương cảm thấy Vương phi cùng những những người kia của Lam tướng phủ khác nhau, nàng đối với gia nhà mình là thật tâm.
"Phải không?" Lam Linh đương nhiên không tin, hắn chỉ là không muốn gặp nàng mà thôi, nếuhắn đã không muốn gặp nàng, nàng cũng không bắt buộc.
Triêu Dương há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, nhìnHạo Nguyệt một cái, ngoài ý muốn phát hiện trên mặtHạo Nguyệtcũng có một chút bất ổn, xem ra Hạo Nguyệt cũng có cùngý tưởng với hắn.
Lam Linh đem hộp cơm tới tay Triêu Dương, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cười nhạt một tiếng, "Nếu bây giờ không đói, liền đem nhữngmón ăn này cho Hắc Phong ăn cả đi."
Lời nói của Lam Linh làm cho lòng Yến Kinh Hàn chấn động, cảm giác bị nhìn thấu mà không có chỗ che giấu. Loại cảm giác này một chút cũng không tốt.
Yến Kinh Hàn lại không phản bác được, Lam Linh nói cũng không sai. Nếu hắn không quan tâm nàng, tại sao lại để ý nàng có lạnh hay không, nàng có lạnh hay không có liên quan gì đến hắn? Hắn chính là lừa mình dối người.
"Phu quân, chúng ta là vợ chồng, là người thân cận, nương tựa vào nhau chung sống cả đời, thừa nhận việc ngươi quan tâm ta khó khăn đến thế sao?" Lam Linh sít sao ôm eo Yến Kinh Hàn, mặc dù nàng không biết trong lòng hắn nàng có hay không có nàng, nhưng nàng có thể nhạy cảm biết được hắn quan tâm nàng, nàng rất thích cảm giác được quan tâm này, nàng không muốn hắn tiếp tục trốn tránh.
Thanh âm Lam Linh rất nhẹ, nhưng "Nương tựa vào nhau, chung sống cả đời" - tám chữ như lưỡi dao sắc bén tạo ra một rung động mỏng như cánh ve, ánh mắt Yến Kinh Hàn trầm xuống, gạt hai tay Lam Linh ra, cũng không quay đầu lại bước ra khỏi gian phòng, bước nhanh theo hướng cửa sân.
Yến Kinh Hàn chưa từng nghĩ tới Nương tựa vào nhau, chung sống cả đời", hiện tại đối với hắn mà nói, nàng cùng hắn càng không có loại khả năng này.
Hắn không thể vì mình đối với nàng có một chút quan tâm, một chút không đành lòng mà khiến cho mình bị đặt dưới lưỡi đao của Lam Xảo Phượng, hắn còn chưa bị sắc đẹp làm mê muội thần trí.
Hắn sẽ không giết nàng, nhưng hắn sẽ để nàng rời đi
Thấy bóng lưng quyết tuyệt của Yến Kinh Hàn, Lam Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nàng muốn hắn làm bến cảng ấm áp của nàng, nàng muốnlàm hậu thuẫn kiên cường của hắn. Hình như đây chỉ là tâm ý của một mình nàng.
Trong lòng Triêu Dương, Hạo Nguyệt không khỏi than nhẹ một tiếng, bọn họ không biết sao chuyện diễn biến thành như vậy, nhưng bọn họ không dám nhiều lời, đi theo gia nhà mình nhanh chóng ra sân nhỏ.
Lam Linh từ từ mở mắt, nhấc chân ra khỏi gian phòng, trong sân sớm đã không có bóng dáng của Yến Kinh Hàn, chỉ có gió thổi qua rừng trúc, phát ra thanh âm sột soạt.
ời, lúc này mặt trời lên cao chính giữa bầu trời, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp cả vùng đất, đẹp mắt, ấm áp, nhưng lòng Lam Linh lại cảm thấy lành lạnh.
Từ việc Yến Kinh Hàn chuyển biến trong nháy mắt, Lam Linh đã nhìn ra được, mấu chốt là việc Lam Xảo Phượng cho nàng ăn loại thuốc kia, nhưng đến cùng có ảnh hưởng như thế nào, Lam Linh lại không biết.
Nghĩ tới Yến Kinh Hàn đối với nàng xa cách, nghĩ tới Yến Kinh Hàn tự tuyệt nàng như rắn rết, Lam Linh không muốn nếm mùi khổ sở, bởi vì nàng biết rõ ngoại trừ loại bỏ vẻ xù xì bên ngoài, căn bản không giải quyết được vấn đề gì, nhất định nàng phải biết rõ loại thuốc kia đến cùng là gì, chỉ có biết rồi mới có thể tìm được kế sách ứng phó.
Mười năm nghề nghiệp ở kiếp trước đã sớm luyện cho Lam Linh ý chí mạnh mẽ, mặc dù nàng cũng sẽ đau lòng, cũng đau thương, nhưng nàng sẽ không để cho mình vùi bên trong cảm giác đau thương này vùi mình, nàng phải nghĩ biện pháp đem loại bỏ đau thương này.
Lam Linh chưa bao giờ ngồi chờ chết, cho dù kết cục của nàng cuối cùng cũng sẽ chạy không khỏi một chữ chết, nhưng nàng cũng muốn được chết oanh oanh liệt liệt, mà không phải chết trong hối hận đau xót.
Lam Linh đột nhiên nghĩ đến Lăng Sương, nàng cực kỳ hy vọng bởi vì nguyên nhân của loại thuốc kia, chủ tử của Lăng Sương mới bảo nàng đi ngâm trong đầm Huyền Băng.
Lăng Sương là người của Vô Ưu Cung, nàng nếu đã phụng mệnh chủ tử mệnh lệnh bảo vệ mình, như vậy thì nàng có thể biết rõ loại thuốc kia,vậy nàng liền hỏi trước nàng ta một chút.
Lam Linh mặc dù không hiểu người của Vô Ưu Cung vì sao phải bảo vệ nàng, vì sao phải nhúng tay vào chuyện giữa nàng cùng Yến Kinh Hàn, nhưng Lam Linh biết rõ hai nha đầu kia đối với nàng không có ác ý, mặc dù nàng có chút bất mãn đối với hành động bán đứng của các nàng, nhưng không thể không nói, các nàng tựa hồ còn hiểu rõ nàng so với chính mình.
Mặc dù Lăng Lộ cũng là người Vô Ưu Cung, nhưng Lam Linh không biết nàng còn ở trên Vọng Lạc Sơn hay không, dưới mí mắt nhiều người như vậy, nàng không thể nào lại có cơ hội đi Vọng Lạc Sơn, bởi vậy, tìm được Lăng Sương lại phù hợp hơn.
Nhưng vấn đề là, nàng tới chỗ nào có thể tìm tới Lăng Sương đây? Nha đầu kia giống như là buổi tối mới đột nhiên xuất hiện, đến vô ảnh, đi không hình bóng, hơn nữa Lam Linh lại không biết nàng ta ở nơi nào.
Lam Linh hơi nhíu đôi mi thanh tú, nghĩ tới lời nói Lăng Sương từng nói với nàng, nàng đột nhiên nghĩ đến Lăng Sương từng nói qua nàng ta ở Lam tướng phủ âm thầm bảo vệ nàng, điều này không phải đã nói lên nàng nên đến Lam tướng phủ ư?
Nghĩ như thế, Lam Linh khóe miệng nhấc lên một nụ cười, quyết định buổi tối vụng trộm đi Lam tướng phủ tìm Lăng Sương.
Ẩn ở trong bóng tối Thanh Phong – Lưu Vân cũng nghe rõ ràng tường tận chuyện vừa mới xảy ra, theo bọn họ, bình thường nữ tử gặp phải loại chuyện như vậy dù cho không khóc sướt mướt, cũng nhất định là thấp thỏm lo âu, bởi vì từ cử động của gia nhà mình đã có thể thấy được loại thuốc kia tuyệt đối không phải là thuốc tốt.
Nhưng sự tỉnh táo, tự tin, lạc quan của Lam Linh lại một lần nữa làm cho bọn họ dụi mắt mà nhìn, mặc dù thân vùi lấp không biết hiểm cảnh lại không có một tia tinh thần sa sút chán chường, một đôi mắt tĩnh lặng lại rạng rỡ phát sáng!
Thanh Phong – Lưu Vân đột nhiên hy vọng Lam Linh không phải là nữ nhi của Lam Trí Thân, không có nửa điểm quan hệ cùng Lam Xảo Phượng, nếu là như vậy, nàng cùng gia nhà mình chính là kim ngọc lương duyên người người hâm mộ.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nữ tử có thể cùng gia kề vai sát cánh lại là nữ nhi đối thủ một mất một còn của gia, Thanh Phong – Lưu Vân trong nội tâm chỉ có thể thở dài một tiếng.
Kiếp trước mặc dù Lam Linh không yêu đương, nhưng nàng biết rõ yêu chân chính, chân chính thích chính là không oán không hối trả giá, không cầu hồi báo, nếu đã quyết định trở lại bên cạnh hắn, nàng sẽ không bởi vì một phen cử động vừa mới của hắn mà nhẹ nhàng buông tha cho, nàng sẽ cho hắn thấy.
Nghĩ như vậy, Lam Linh nhanh chóng đi ra sân nhỏ, hướng phòng bếp đi đến, kiếp trước nàng không biết nghe ai nói qua, nghĩ phải giữ được tâm của nam, trước hết giữ được dạ dày người này, hơn nữa nàng cũng có vài món ăn sở trường đang muốn làm cho chàng nếm thử.
Lam Linh đã sớm biết phòng bếp bên trong phủ ở vị trí nào, nàng cũng không cần người dẫn đường giúp nàng.
Đang đi tới, Lam Linh đột nhiên nghe được thanh âm Thu Diệp thở hổn hển ở sau vang lên, "Tiểu thư, ngài đợi nô tỳ chút... Người muốn đi đâu?"
Hôm nay Lam Linh tiến cung không mang theo Thu diệp, Thu diệp sửa sang lại gian phòng Lam Linh sau đó liền ở trong sân chờ đợi. Sau Yến Kinh Hàn trở về phòng, liền đuổi nàng trở về phòng của mình.
Thu diệp ngây ngốc ở trong phòng của mình, nhìn thời gian đến trưa, liền đoán rằng tiểu thư nhà mình đã trở lại, liền đi Tùng Trúc Viện, vào sân nhỏ cũng không nhìn thấy tiểu thư nhà mình, về sau nghe ngóng, mới biết tiểu thư nhà mình đến đây, liền vội vàng đuổi đi theo.
Lam Linh dừng bước, xoay người nhìn về phía Thu diệp, "Ta đi phòng bếp làm cho Vương gia làm vài món ăn, ngươi đã đến thì vừa vặn vào phụ giúp ta."
"A..." Thu diệp vội vàng che miệng, nhanh chóng chạy tới phía trước Lam Linh, cuống quít giải thích: "Tiểu thư, nô tỳ... Nô tỳ không phải là không vui ý làm trợ thủ cho ngài, chỉ là nô tỳ đối cây ớt có chút e ngại." Thu diệp thanh âm càng ngày càng nhỏ, vừa nghĩ tới bộ dáng Lam Ngọc đạp mạnh cây ớt sau, Thu diệp nhịn không được rùng mình một cái, nàng một chút cũng không muốn bị cây ớt biến thành một tên hề.
"Yên tâm đi, hôm nay không làm món ăn kia, cũng sẽ không khiến ngươi chạm vào cây ớt." Lam Linh cười nói, ngày đó nàng chỉ là cố ý chỉnh Lam Ngọc, nếu không nghe lời đạp mạnh một chút cây ớt bộ dáng hắn cũng không thể biến thành như vậy, nhưng nghĩ đến ý đồ bất chính phía sau hắn đối với nàng, lúc ấy thực nên dọa cho hắn nhiều chút, trực tiếp cho hắn cay chết đi!
"Vậy là tốt rồi." Thu diệp thở phào một cái, lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng từng lời thề son sắt nói là tiểu thư nhà mình vào nơi nước sôi lửa bỏng đều không chối từ, hôm nay thế nhưng sợ hãi giúp nhà mình tiểu thư dùng ớt, nàng thật là vô dụng.
Lam Linh cười cười, dẫn Thu diệp nhanh chóng vào phòng bếp. Đầu bếp trong phòng thấy vương phi đến đây, lập tức kinh hoảng, bọn họ khi nào gặp qua chủ tử vào phòng bếp?
Lam Linh không để ý đến bọn họ, chỉ để lại một nam hài chịu trách nhiệm nhóm lửa, để các đầu bếp khác đều đi ra bên ngoài, sau đó liền ở trong phòng bếp dạo qua một vòng, tìm được nguyên liệu nấu ăn nàng cần, để Thu diệp giúp nàng, nam hài nhóm lửa, thời gian không đến hai nén hương, bốn món mặn một món canh liền thuận lợi ra nồi.
Thu diệp nhìn thức ăn thơm ngào ngạt, không khỏi hỏi: "Tiểu thư, tay nghềcủa người thật tốt, ngài nấu ăn lúc nào, nô tỳ như thế nào một chút cũng không biết rõ?"
"Cùng đi học thực đơn." Lam Linh đơn giản trả lời lấy lệ một câu, nàng đương nhiên không thể nói cho Thu diệp, nàng kiếp trước cũng rất biết làm món ăn, hơn nữa nàng mất trí nhớ, dù cho trước kia như thế nào, hiện tại chỉ sợ cũng nhớ không được.
Thu diệp "A" một tiếng, không tiếp tục truy vấn.
Lam Linh đem món ăn làm xong đặt trong hộp cơm, lại phân phó đầu bếp phòng bếp không cần cho nàng cùng Yến Kinh Hàn chuẩn bị ăn trưa, liền nhấc theo hộp cơm hướng thư phòng Yến Kinh Hàn mà đi.
Thu diệp đi theo Lam Linh sau lưng, thấy sắp đến cửa thư phòng, chặn lại nói: "Tiểu thư, nô tỳ không đi theo ngài, nô tỳ đi ăn cơm."
"Đi đi." Lam Linh cười cười, biết rõ Thu diệp có nhãn lực phi thường, nàng chỉmượn danh đi ăn cơm, nhưng thật ra là không muốn gây trở ngại cho mình
"Tạ tiểu thư." Thu diệp bước nhanh đi ra ngoài, trên mặt len lén nở nụ cười.
Lam Linh cầm hộp cơm đi đến trước cửa thư phòng, gặp Triêu Dương đứng ở bên cạnhcửa,bộ dáng muốn nói lại thôi, trong nội tâm lập tức đoán được.
"Như thế nào,Vương gia không muốn gặp ta?" Lam Linh nhìn cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng mở miệng.
"Vương phi, vương gia nói người không đói bụng." Triêu Dương yếu ớt nói một câu, gia nhà mình đã sớm biết vương phi đi phòng bếp tự mình nấu đồ ăn, cũng biết Vương phi tất nhiên sẽ mang theo thức ăn đến thư phòng tìm hắn, vì thế, hắn đã sớm phân phó, vương phi tới, liền chặn nàng.
Triêu Dương biết rõ gia nhà mình làm như vậy nhất định là có dụng ý riêng, nhưng Triêu Dương vẫn cảm thấy gia nhà mình làm như vậy sẽ làm tổn thương tấm chân tình của Vương phi, thiên kim tiểu thư, danh môn khuê các, có mấy nữ nhân có thể là tự mình nấu canh cho phu quân? mặc dù nàng là nữ nhi của Lam Trí Thân, nhưng Triêu Dương cảm thấy Vương phi cùng những những người kia của Lam tướng phủ khác nhau, nàng đối với gia nhà mình là thật tâm.
"Phải không?" Lam Linh đương nhiên không tin, hắn chỉ là không muốn gặp nàng mà thôi, nếuhắn đã không muốn gặp nàng, nàng cũng không bắt buộc.
Triêu Dương há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, nhìnHạo Nguyệt một cái, ngoài ý muốn phát hiện trên mặtHạo Nguyệtcũng có một chút bất ổn, xem ra Hạo Nguyệt cũng có cùngý tưởng với hắn.
Lam Linh đem hộp cơm tới tay Triêu Dương, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cười nhạt một tiếng, "Nếu bây giờ không đói, liền đem nhữngmón ăn này cho Hắc Phong ăn cả đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook