Kim Kiếm Lệnh
-
Chương 83: Âm mưu to tát
Người dẫn đầu là một lão già mặc áo rộng thùng thình, mặt vuông tai lớn.
Lão già yên lặng đi tới, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong hai khóe mắt thấp thoáng có những tia sáng lạnh lùng thâm độc.
Đi sau lão là tám người đàn ông, người nào cũng mặc áo cỡ đến đầu gối, trạc độ 40 sắp lên, tay không binh khí, nhưng dáng điệu nhẹ nhàng lanh lẹ, chứng tỏ có trình độ võ công cao siêu.
Tiếp theo chín người này lại xuất hiện thêm ba người nữa.
Người giữa là một đạo nhân mặc áo bào màu vàng, lưng mang kiếm dài, tay cầm phất trần, trông có vẻ đạo mạo quắc thước.
Người đi bên trái là một lão già thân hình ngũ đoản, mặt nhỏ loắt choắt, mặc áo bóng, lưng thắt giày vải, có cày một chiếc điếu tre dài hơn hai thước.
Bên phải là một ông già nữa, mặc áo xanh, mặt mày hốc hác, tuổi ngoài năm mươi.
Đi sau ba lão già có hai mươi đạo sĩ nữa, người nào cũng mặc bào xám, lưng mang kiếm dài.
Lục Phượng Tường vừa trông thấy đám người xuất hiện liền quay lại nhìn Tôn Hiệu Nam như muốn dò ý.
Thì ra ông già mặc áo tía dẫn đầu là Cầm Linh Thần Quân Nam Cung Hột.
Ba nhân vật đi sau là Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong. Còn hai mươi người đi theo, có lẽ là môn đệ của Nga Mi phái.
Vừa đi đến nơi, Cầm Linh Thần Quân đã dùng truyền âm nhập mật gọi Văn Tử Thần lui về.
Lý Thành Hóa cũng thu kiếm, đứng lại một bên dùng nội lực nghỉ dưỡng sức.
Cả hai bên lẳng lặng bố trí lực lượng sắp đặt trận đồ quyết một phen tranh tài cao thấp.
Tôn Hiệu Nam không dằn tâm được, chắp tay cười lạt nói :
- Chà chà, hân hạnh được đón tiếp Linh Phi đạo hữu và Bàng lão ca. Đáng tiếc hôm đại hội trên Ngũ Lão phong thiếu hai phái tham dự nên mất phần hào hứng.
Linh Phi đạo nhân đỏ mặt, vội vàng cúi đầu đáp lễ rồi miễn cưỡng nói :
- Kính chào Lục đạo huynh và Tôn đạo huynh. Mặc dù Nga Mi và Cùng Lai không có mặt hôm ấy, nhưng trong mười ba đại môn phái cũng không đến đầy đủ. Như thế thì nhị vị đạo huynh cũng không nên trách cứ hai anh em chúng tôi.
Lục Phượng Tường vuốt râu nói :
- Còn những môn phái khác, nhị vị lão ca có biết vì lý do gì vắng mặt tại Lư Sơn không?
Cùng Lai Quái Tẩu cười xòa đỡ lời :
- Đáng tiếc có một vài phái vì bận điều gì đó không đến được. Nhưng nếu họ có đến kịp có lẽ cũng khó lòng về tới Lư Sơn!
Lục Phượng Tường quắc mắt nói :
- Bàng lão ca vì sao lại nói thế?
Cùng Lai Quái Tẩu cười đáp :
- Lục lão ca là người đã từng lăn lộn nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ khá nhiều, nếu suy nghĩ tự nhiên biết ngay, hà tất phải giải thích nữa.
Lục Phượng Tường cười lớn nói :
- Lục mỗ có nghe thiên hạ đồn rằng, ngày xưa hai vị có tham gia cuộc vây đánh Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp. Câu chuyện này, Lục mỗ dự định sau khi họp đại hội Lư Sơn mời các phái hội nghị đưa ra hỏi lại nhị vị. Thời may được gặp mặt hôm nay thật là cơ hội rất tốt. Âu cũng là một dịp để khỏi làm nhọc lòng các phái nữa.
Linh Phi đạo nhân cất tiếng cười ngạo nghễ nói :
- Bần đạo có thể nói ngay rằng, ngày trước cũng vây đánh Vệ Duy Tuấn không phải riêng gì hai phái Cùng Lai và Nga Mi đâu.
Nói chưa dứt lời, Giản chân nhân đã cùng hai ái nữ đứng cách xa Cầm Linh Quân chừng hai trượng nói lớn :
- Nam Cung Hột, mày có nhận ra bần đạo là ai không?
Cầm Linh Quân đưa cặp mắt sáng ngời nhìn qua, rồi từ từ nói :
- Các hạ là ai, xin thứ lỗi cho lão phu không được biết.
Nói xong cau mày nhìn Giản Dao nói :
- Uyển nhi, sao con không lại đây với cha? Còn Chử thúc thúc đâu rồi?
Giản Dao nghe nói sợ hãi, vội lùi ra sau nửa bước, lại gần Giản chân nhân.
Bạch Phi Yến tuốt kiếm Thanh Nghệ quắc mắt nói :
- Dao thư thư! Chuyện gì mà sợ hãi nó như vậy?
Giản chân nhân mỉm cười đưa tay chỉ vào đống lửa đang cháy bừng bừng sắp tàn, nói :
- Nam Cung Hột, nếu muốn tìm ra Chử Vệ Kỳ hãy bới đống lửa kia kìa. Hắn sinh ra lửa đốt nhà người, lẽ cố nhiên phải trở về với lửa.
Nam Cung Hột nhìn qua đám lửa rồi thét lớn :
- Uyển nhi, Chử thúc thúc chết vì tay ai?
Giản chân nhân cười nói :
- Chử Vô Kỵ suốt đời làm nhiều điều ác nghiệt nên đã chết vì một chưởng của bần đạo. Đáng tiếc vì hắn không chạy được nên thể xác đã bị thần hỏa thiêu luôn. Thế là hắn tự thiêu lấy mình đúng với câu “ác lai ác báo”.
Nam Cung Hột quắc mắt thét lớn :
- Mày là người nào?
Giản Dao thấy thần sắc Thần quân dễ sợ quá vội vàng nắm áo cha nói :
- Phụ thân, hãy cẩn thận...
Giản chân nhân nói :
- Bần đạo là Thanh Thành Giản Vấn Thiên. Nam Cung Hột, mày có nhớ không, cách đây mười bảy năm trước, vì dòm ngó Cửu Diệp Linh Chi, mày đã hạ độc thủ, dùng “Tử Dương chưởng” giết chết vợ ta, rồi bắt đi một đứa con yêu quý. Bần đạo nuôi mối hận này đã mười bảy năm qua, may ra bây giờ cha con mới được tái ngộ, chính chúng tao đang chờ dịp để đưa tên lão tặc ra đòi nợ máu...
Nói đến đây, Giản chân nhân căm hận quá, trợn trừng hai mắt như muốn tóe ra lửa.
Cầm Linh Quân nhìn Giản Dao hét lớn :
- Uyển nhi, mau lại đây với cha, chúng nó bày chuyện nói láo đấy, con đừng tin.
Giản Dao nhớ đến cái chết của người mẹ thân yêu bất giác động long rưng rưng nước mắt, cất giọng run run nói :
- Nam Cung Hội, tôi không phải là Nam Cung Uyển nữa. Tôi cám ơn ông đã nuôi nấng mười bảy năm qua! Vậy hãy nhận đây một lạy đáp đền... Từ nay về sau mọi thâm tình chấm dứt, Nam Cung Hột là kẻ thù đã sát hại mẹ tôi.
Nói xong sụp xuống lạy.
Cầm Linh Quân trên trán đã lốm đốm mồ hôi, quắc mắt thét lớn :
- Nói láo, Uyển nhi, mày là con đẻ của tao. Mày đừng nghe lời của chúng lừa phỉnh gây chia rẽ cho con chúng mình! Chúng nói láo!
Hai tiếng nói láo được lặp lại hai lần đầy vẻ sát cơ.
Đoạn nhìn qua Giản chân nhân, lão nói lớn :
- Họ Giản kia, tôi mày thật đáng chết!
Giản chân nhân vận công thủ thế đề phòng từ lâu.
Khi thấy đối phương dùng Tử Dương thủ ra tay, đã xoay hữu chưởng một vòng, dùng “Ngũ Nhạc thần chưởng” ra đón lấy.
Hai luồng kình lực chạm nhau, hai thân hình khỏe rung động, không khí như muốn quay cuồng, đất trời đảo lộn.
Năm ngón tay trái của Giản chân nhân co lên, dùng “Thần Đăng chỉ” môn tuyệt học riêng biệt của phái Thanh Thành, điểm luôn một thoáng hàng ba chục chỉ, hàng hà sa vô số lằng sáng nhỏ như tơ bắn ngay vào tử huyệt của Nam Cung Hột.
Chưởng phong, chỉ phong chạm nhau trên không, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp.
Tiếp theo tiếng nổ là những tiếng xòe xòe của Thần Đăng chỉ chạm vào Tử Dương thủ của Nam Cung Hột mà phát sinh ra.
Nam Cung Hột cảm thấy khí huyết đảo ngược, lảo đảo bước lùi ra sau một bước.
Giản chân nhân vì đem toàn lực ra tấn công, chạm phải tiềm lực của Nam Cung Hột cũng lảo đảo lùi luôn năm bước, khí huyết sôi lên sùng sục, nét mặt biến sắc tái xanh.
- Phụ thân.
- Cha!
Giản Dao, Bạch Phi Yến hoảng kinh buộc miệng kêu lớn!
- Hà, hà...
Nam Cung Hột không ngờ công lực đối phương lợi hại đến mức ấy, nhưng sau hai chiêu thử thách đã nắm được tình hình đôi bên, trong bụng đã vững, bước tới mấy bước thét lớn :
- Uyển nhi, đừng nghe lời lếu láo, cha đây!...
Lăng Vân Phụng phi thân chắn ngay trước mặt Giản Dao, quắc mắt nói :
- Giản thư thư, mau mau về săn sóc cho lão tiền bối.
Nói xong hiên ngang đứng yên chờ đợi phản ứng của Nam Cung Hột.
Thôi thị giật mình nghĩ bụng :
- “Con mình tuy võ công khá cao, nhưng xét ra kinh nghiệm còn non nớt, e không phải là đối thủ của tên cáo già Nam Cung Hột”.
Bà vội vàng bước đến đứng ngay bên cạnh con gái.
Lục Phượng Tường, Tôn Hiệu Nam, Trí Năng thiền sư, Lý Thành Hóa cũng đều sợ Nam Cung Hột trong lúc giận dữ ra tay sát hại, nên vôi vàng xây lại bao vây xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng.
Thật là một việc bất ngờ chưa bao giờ có. Nam Cung Hột chợt thấy một cô gái chừng 17, 18 tuổi ngang nhiên chặn trước mặt mình thì không khỏi ngạc nhiên sửng sốt. Cứ như tư cách và địa vị của y trên võ lâm chưa bao giờ có một cao thủ nào dám hành động táo bạo như thế.
Cô gái này là ai, môn đệ phái nào, võ nghệ ra sao lại dám ngang nhiên vuốt râu hùm như vậy!
Không tiện ra tay ngay, Nam Cung Hột liền dừng chân đứng lại, hai luồng nhãn quang đỏ rực sát khí nhìn trừng trừng như muốn nảy lửa, quét qua mọi người một lượt rồi có vẻ khinh thường quát hỏi :
- Chúng bay cả gan thật, định giở trò gì trước mặt lão phu đó!
Rồi nhìn qua phía Giản Dao nói luôn :
- Uyển nhi, hãy lại đây với cha!
Giản Dao, Bạch PhiYến, hai người thủ hai thanh bảo kiếm vừa tuốt khỏi bao, điềm nhiên đứng bên cạnh Giản chân nhân đi hộ vệ trong lúc phụ thân đang vận công điều tức.
Thanh Huy đạo nhân, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân, Vạn Vũ Xương, Tống Thu Văn, Tụ Ngọc Nhàn, Vạn Vũ Sinh, Tề Trường Tự, Lục Phượng Tôn, Tôn Chính, mọi người đều cầm binh khí chú ý phòng bị.
Lăng Vân Phụng quắc mắt nói lớn :
- Nam Cung Hột lão tặc, Dao muội đã nói rõ cho mày nghe rồi mà còn không nhớ sao? Mày là kẻ thù đã sát hại mẹ nàng, chứ nàng đâu phải con gái của mày đâu.
Cầm Linh Quân trợn mắt hằm hằm nói :
- Con tiện tỳ, nếu khôn hồn thì tùy mà ăn ở. Trước mặt lão phu, bất kỳ một kẻ nào, hễ thuận theo tao thì sống, nghịch lại tao nhất định là chết.
Lăng Vân Phụng lẳng lặng ngầm vận dụng “Vô Tướng thần công” đến thập thành lực đạo, lạnh lùng nói :
- Điều đó chưa chắc đâu. Hãy chứng minh xem thử.
- Mày...
Cầm Linh Thần Quân vừa đưa tay phải lên cao, mồm định nói luôn “mày muốn chết” nhưng vừa thốt ra một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại lộ vẻ kinh ngạc buông tay xuống hỏi :
- Mày là người gì của Tuyết Sơn thần ni?
Hắn vừa hỏi dứt lời, Thôi thị đã tiến lên nói :
- Tuyết Sơn thần ni chính là tiên sư.
Nam Cung Hột nói :
- Hai mẹ con bà xưa nay không hoạt động giang hồ, hôm nay tội gì lai để lôi cuốn vào vòng thị phị như vậy?
Thôi phu nhân mỉm cười nói :
- Thế tại sao Thần quân sống tít mãi trên Cầm Linh sơn, tách biệt thế gian, lại đi kết bạn cùng bọn quần tà gian ác để sinh ra lắm chuyện rối lòng?
Cầm Linh Thần Quân mỉm cười nói :
- Mọi việc trên giang hồ đều có manh mối, làm sao mẹ con bà có thể đoán biết được? Lão phu khuyên cả hai rút đi đừng dính dấp tới chuyện người. Đó là lòng tốt, còn nghe hay không là tùy ý.
Nói xong trổ lên một chuỗi cười sằng sặc.
Cả đám người đứng sau lưng đột nhiên chuyển động, hình như muốn rút lui.
Riêng có Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ, Thiết Phiến Tướng Công, Xà Cư Sĩ, Thạch Cổ Triều, Xích Cước Tiên vẫn đứng yên giữ vị trí cũ để chờ đợi lệnh Nam Cung Hột, hình như muốn chặn lấy lối đi.
Tôn Hiệu Nam nhìn thấy số đông người ờ bên địch rút lui một cách bất ngờ đâm ra nghi ngờ. Trước mặt, đường núi dốc lài lài, từ trên đi xuống chỉ duy nhất có một đường độc đạo, bốn bề là vách đá cheo leo dựng đứng như bờ thành, phải chăng bọn chúng có âm mưu gì đây rồi?
Nghĩ vậy liền nhảy ra hét lớn :
- Nam Cung Hột, mày đã cấu kết với bọn quần tà kéo đến đây rồi, đáng lẽ cứ công nhiên cùng chúng ta so tài cao thấp cho rồi. Tại sao lại rủ nhau rút lui có vẻ mờ ám như vậy. Vì sợ hãi hay vì dụng tâm gì nên nói toẹt ra nghe thử.
Nam Cung Hột trợn mắt quát lớn :
- Chúng mày đã lâm vào huyệt địa, cái chết đã kề đến nơi mà chưa biết sao? Có lẽ chúng mày hy vọng thoát ra khỏi Lư Sơn này sao?
Lục Phượng Tường tái mặt nói :
- Mày đừng tưởng mình là truyền nhân của Thiên Sơn thần tăng rồi đem lòng khốn nạn thao túng võ lâm, giở trò gian ác. Nên biết rằng dầu chúng mày có âm mưu sâu độc đến đâu cũng chưa chắc đã làm gì ai nổi.
Lăng Vân Phụng bĩu môi nói :
- Trước khi Thiên Sơn thần tăng viên tịch người đã cắt đặt người có đủ tư cách trông nom môn hộ rồi. Còn phường tồi bại gian ngoa như mày, đâu có thể xem là môn hạ của Thiên Sơn được nữa.
Cầm Linh Quân đôi mắt tóe lửa thét lớn :
- Con tiện tỳ, mày muốn chết hả?
Nói xong tay phải khẽ phất một cái. Một luồng cuồng phong mạnh kinh hồn cuồn cuộn hắt vè phía Lăng Vân Phụng.
Lăng Vân Phụng đã chuẩn bị ngay từ lúc đầu. Khi thấy Nam Cung Bột vừa ra tay, nàng đã vận dụng “Vô Tướng thần công” vào tay trái ra để đón đánh.
Lục Phượng Tường thấy Lăng Vân Phụng bạo gan quá sợ nàng bị hại, vội vàng hét lên một tiếng, dùng “Kiến Nguyên chỉ” điểm ngay vào chưởng của Cầm Linh Quân.
Ghê gớm thay!
Cả hai cao thủ hạng nhất, hợp sức đón đánh nhưng vẫn bị “Tử Dương thủ” đẩy bật văng về phía sau trên bảy tám thước.
Trong khi ba người vừa ra tay thì xung quanh đó bọn Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ, Văn Tử Thần, cùng nhốn nháo, tuốt binh khí cầm tay đề phòng quần hùng tấn công bất ngờ.
Lý Thành Hóa đứng cạnh Vạn Vũ Xương liền dùng truyền âm nhập mật nói nhỏ :
- Vạn đệ, hình như Nam Cung Hột đã vận dụng chiến lược bao vây Vệ minh chủ trước kia để đối phó với bọn mình hôm nay thì phải.
Vạn Vũ Xương lộ vẻ ngạc nhiên nói :
- Chiến lược bao vây Vệ minh chủ như thế nào? Làm sao dùng cách ấy đánh ta được. Xin nói rõ thêm cho biết.
Lý Thành Hóa mỉm cười nói nhỏ :
- Trừ khi chúng ta lùi lại về Ngũ Lão phong ẩn tránh, nếu cứ đứng phơi trên sườn đồi bằng phẳng trống trải này sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất để bọn chúng dùng hỏa công và phóng độc.
Vạn Vũ Xương suy nghĩ một lát bỗng giật mình hỏi :
- Phải rồi! Nhưng không thấy bóng vía Độc Cổ lão bà đâu nữa. Có lẽ bọn chúng lại dùng cái mững cũ, rút lui xuống chiếm giữ đường độc đạo để đánh úp và phóng độc hoặc dùng hỏa công. Nhưng nếu chúng mình rút lên núi, có thể nhất thời yên ổn, nhưng sẽ bị bao vây mãy trên rồi chết đói cả. Một khi để bọn chúng án ngữ được con đường núi chật hiểm trở thì khó bề vượt qua được nữa.
Lý Thành Hóa nói nhỏ :
- Cố thủ không xong vì thiếu lương thực, bây giờ chỉ còn một biện pháp tốt nhất, là cướp thời gian đi vòng xa đằng sau lưng chúng, cố chặn giữ đừng cho bọn chúng rút xuống núi nữa.
Vạn vũ Xương hớn hở nói :
- Nếu vậy cần phải hành động ngay mới được. Chúng ta nên đi mau.
Nói xong khẽ kéo áo Thanh Huy đạo nhân xông ra đi trước.
Trong khi đó bọn Nam Cung Hột và hơn một trăm đệ tử lục tục kéo nhau xuống. Quá nửa số người đã rút khỏi sườn núi rồi.
Trong đám quần tà, Nam Cung Hột đi đầu ngay chính giữa.
Bên phải là Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ, Thạch Cổ Triều Chúc Thanh và Xích Cước Tiên Cổ Lôi.
Phía bên trái là Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ. Cả bọn người đứng sắp thành hình cánh nhạn tỏa ra hai bên, chắn ngay giữa con đường xuống núi, sẵn sàng đón đánh quần hùng.
Xem tiếp hồi 84 Giáo chủ thân chinh
Lão già yên lặng đi tới, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trong hai khóe mắt thấp thoáng có những tia sáng lạnh lùng thâm độc.
Đi sau lão là tám người đàn ông, người nào cũng mặc áo cỡ đến đầu gối, trạc độ 40 sắp lên, tay không binh khí, nhưng dáng điệu nhẹ nhàng lanh lẹ, chứng tỏ có trình độ võ công cao siêu.
Tiếp theo chín người này lại xuất hiện thêm ba người nữa.
Người giữa là một đạo nhân mặc áo bào màu vàng, lưng mang kiếm dài, tay cầm phất trần, trông có vẻ đạo mạo quắc thước.
Người đi bên trái là một lão già thân hình ngũ đoản, mặt nhỏ loắt choắt, mặc áo bóng, lưng thắt giày vải, có cày một chiếc điếu tre dài hơn hai thước.
Bên phải là một ông già nữa, mặc áo xanh, mặt mày hốc hác, tuổi ngoài năm mươi.
Đi sau ba lão già có hai mươi đạo sĩ nữa, người nào cũng mặc bào xám, lưng mang kiếm dài.
Lục Phượng Tường vừa trông thấy đám người xuất hiện liền quay lại nhìn Tôn Hiệu Nam như muốn dò ý.
Thì ra ông già mặc áo tía dẫn đầu là Cầm Linh Thần Quân Nam Cung Hột.
Ba nhân vật đi sau là Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu và Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong. Còn hai mươi người đi theo, có lẽ là môn đệ của Nga Mi phái.
Vừa đi đến nơi, Cầm Linh Thần Quân đã dùng truyền âm nhập mật gọi Văn Tử Thần lui về.
Lý Thành Hóa cũng thu kiếm, đứng lại một bên dùng nội lực nghỉ dưỡng sức.
Cả hai bên lẳng lặng bố trí lực lượng sắp đặt trận đồ quyết một phen tranh tài cao thấp.
Tôn Hiệu Nam không dằn tâm được, chắp tay cười lạt nói :
- Chà chà, hân hạnh được đón tiếp Linh Phi đạo hữu và Bàng lão ca. Đáng tiếc hôm đại hội trên Ngũ Lão phong thiếu hai phái tham dự nên mất phần hào hứng.
Linh Phi đạo nhân đỏ mặt, vội vàng cúi đầu đáp lễ rồi miễn cưỡng nói :
- Kính chào Lục đạo huynh và Tôn đạo huynh. Mặc dù Nga Mi và Cùng Lai không có mặt hôm ấy, nhưng trong mười ba đại môn phái cũng không đến đầy đủ. Như thế thì nhị vị đạo huynh cũng không nên trách cứ hai anh em chúng tôi.
Lục Phượng Tường vuốt râu nói :
- Còn những môn phái khác, nhị vị lão ca có biết vì lý do gì vắng mặt tại Lư Sơn không?
Cùng Lai Quái Tẩu cười xòa đỡ lời :
- Đáng tiếc có một vài phái vì bận điều gì đó không đến được. Nhưng nếu họ có đến kịp có lẽ cũng khó lòng về tới Lư Sơn!
Lục Phượng Tường quắc mắt nói :
- Bàng lão ca vì sao lại nói thế?
Cùng Lai Quái Tẩu cười đáp :
- Lục lão ca là người đã từng lăn lộn nhiều năm, kinh nghiệm giang hồ khá nhiều, nếu suy nghĩ tự nhiên biết ngay, hà tất phải giải thích nữa.
Lục Phượng Tường cười lớn nói :
- Lục mỗ có nghe thiên hạ đồn rằng, ngày xưa hai vị có tham gia cuộc vây đánh Võ lâm Minh chủ Vệ đại hiệp. Câu chuyện này, Lục mỗ dự định sau khi họp đại hội Lư Sơn mời các phái hội nghị đưa ra hỏi lại nhị vị. Thời may được gặp mặt hôm nay thật là cơ hội rất tốt. Âu cũng là một dịp để khỏi làm nhọc lòng các phái nữa.
Linh Phi đạo nhân cất tiếng cười ngạo nghễ nói :
- Bần đạo có thể nói ngay rằng, ngày trước cũng vây đánh Vệ Duy Tuấn không phải riêng gì hai phái Cùng Lai và Nga Mi đâu.
Nói chưa dứt lời, Giản chân nhân đã cùng hai ái nữ đứng cách xa Cầm Linh Quân chừng hai trượng nói lớn :
- Nam Cung Hột, mày có nhận ra bần đạo là ai không?
Cầm Linh Quân đưa cặp mắt sáng ngời nhìn qua, rồi từ từ nói :
- Các hạ là ai, xin thứ lỗi cho lão phu không được biết.
Nói xong cau mày nhìn Giản Dao nói :
- Uyển nhi, sao con không lại đây với cha? Còn Chử thúc thúc đâu rồi?
Giản Dao nghe nói sợ hãi, vội lùi ra sau nửa bước, lại gần Giản chân nhân.
Bạch Phi Yến tuốt kiếm Thanh Nghệ quắc mắt nói :
- Dao thư thư! Chuyện gì mà sợ hãi nó như vậy?
Giản chân nhân mỉm cười đưa tay chỉ vào đống lửa đang cháy bừng bừng sắp tàn, nói :
- Nam Cung Hột, nếu muốn tìm ra Chử Vệ Kỳ hãy bới đống lửa kia kìa. Hắn sinh ra lửa đốt nhà người, lẽ cố nhiên phải trở về với lửa.
Nam Cung Hột nhìn qua đám lửa rồi thét lớn :
- Uyển nhi, Chử thúc thúc chết vì tay ai?
Giản chân nhân cười nói :
- Chử Vô Kỵ suốt đời làm nhiều điều ác nghiệt nên đã chết vì một chưởng của bần đạo. Đáng tiếc vì hắn không chạy được nên thể xác đã bị thần hỏa thiêu luôn. Thế là hắn tự thiêu lấy mình đúng với câu “ác lai ác báo”.
Nam Cung Hột quắc mắt thét lớn :
- Mày là người nào?
Giản Dao thấy thần sắc Thần quân dễ sợ quá vội vàng nắm áo cha nói :
- Phụ thân, hãy cẩn thận...
Giản chân nhân nói :
- Bần đạo là Thanh Thành Giản Vấn Thiên. Nam Cung Hột, mày có nhớ không, cách đây mười bảy năm trước, vì dòm ngó Cửu Diệp Linh Chi, mày đã hạ độc thủ, dùng “Tử Dương chưởng” giết chết vợ ta, rồi bắt đi một đứa con yêu quý. Bần đạo nuôi mối hận này đã mười bảy năm qua, may ra bây giờ cha con mới được tái ngộ, chính chúng tao đang chờ dịp để đưa tên lão tặc ra đòi nợ máu...
Nói đến đây, Giản chân nhân căm hận quá, trợn trừng hai mắt như muốn tóe ra lửa.
Cầm Linh Quân nhìn Giản Dao hét lớn :
- Uyển nhi, mau lại đây với cha, chúng nó bày chuyện nói láo đấy, con đừng tin.
Giản Dao nhớ đến cái chết của người mẹ thân yêu bất giác động long rưng rưng nước mắt, cất giọng run run nói :
- Nam Cung Hội, tôi không phải là Nam Cung Uyển nữa. Tôi cám ơn ông đã nuôi nấng mười bảy năm qua! Vậy hãy nhận đây một lạy đáp đền... Từ nay về sau mọi thâm tình chấm dứt, Nam Cung Hột là kẻ thù đã sát hại mẹ tôi.
Nói xong sụp xuống lạy.
Cầm Linh Quân trên trán đã lốm đốm mồ hôi, quắc mắt thét lớn :
- Nói láo, Uyển nhi, mày là con đẻ của tao. Mày đừng nghe lời của chúng lừa phỉnh gây chia rẽ cho con chúng mình! Chúng nói láo!
Hai tiếng nói láo được lặp lại hai lần đầy vẻ sát cơ.
Đoạn nhìn qua Giản chân nhân, lão nói lớn :
- Họ Giản kia, tôi mày thật đáng chết!
Giản chân nhân vận công thủ thế đề phòng từ lâu.
Khi thấy đối phương dùng Tử Dương thủ ra tay, đã xoay hữu chưởng một vòng, dùng “Ngũ Nhạc thần chưởng” ra đón lấy.
Hai luồng kình lực chạm nhau, hai thân hình khỏe rung động, không khí như muốn quay cuồng, đất trời đảo lộn.
Năm ngón tay trái của Giản chân nhân co lên, dùng “Thần Đăng chỉ” môn tuyệt học riêng biệt của phái Thanh Thành, điểm luôn một thoáng hàng ba chục chỉ, hàng hà sa vô số lằng sáng nhỏ như tơ bắn ngay vào tử huyệt của Nam Cung Hột.
Chưởng phong, chỉ phong chạm nhau trên không, tiếng nổ ầm ầm liên tiếp.
Tiếp theo tiếng nổ là những tiếng xòe xòe của Thần Đăng chỉ chạm vào Tử Dương thủ của Nam Cung Hột mà phát sinh ra.
Nam Cung Hột cảm thấy khí huyết đảo ngược, lảo đảo bước lùi ra sau một bước.
Giản chân nhân vì đem toàn lực ra tấn công, chạm phải tiềm lực của Nam Cung Hột cũng lảo đảo lùi luôn năm bước, khí huyết sôi lên sùng sục, nét mặt biến sắc tái xanh.
- Phụ thân.
- Cha!
Giản Dao, Bạch Phi Yến hoảng kinh buộc miệng kêu lớn!
- Hà, hà...
Nam Cung Hột không ngờ công lực đối phương lợi hại đến mức ấy, nhưng sau hai chiêu thử thách đã nắm được tình hình đôi bên, trong bụng đã vững, bước tới mấy bước thét lớn :
- Uyển nhi, đừng nghe lời lếu láo, cha đây!...
Lăng Vân Phụng phi thân chắn ngay trước mặt Giản Dao, quắc mắt nói :
- Giản thư thư, mau mau về săn sóc cho lão tiền bối.
Nói xong hiên ngang đứng yên chờ đợi phản ứng của Nam Cung Hột.
Thôi thị giật mình nghĩ bụng :
- “Con mình tuy võ công khá cao, nhưng xét ra kinh nghiệm còn non nớt, e không phải là đối thủ của tên cáo già Nam Cung Hột”.
Bà vội vàng bước đến đứng ngay bên cạnh con gái.
Lục Phượng Tường, Tôn Hiệu Nam, Trí Năng thiền sư, Lý Thành Hóa cũng đều sợ Nam Cung Hột trong lúc giận dữ ra tay sát hại, nên vôi vàng xây lại bao vây xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng.
Thật là một việc bất ngờ chưa bao giờ có. Nam Cung Hột chợt thấy một cô gái chừng 17, 18 tuổi ngang nhiên chặn trước mặt mình thì không khỏi ngạc nhiên sửng sốt. Cứ như tư cách và địa vị của y trên võ lâm chưa bao giờ có một cao thủ nào dám hành động táo bạo như thế.
Cô gái này là ai, môn đệ phái nào, võ nghệ ra sao lại dám ngang nhiên vuốt râu hùm như vậy!
Không tiện ra tay ngay, Nam Cung Hột liền dừng chân đứng lại, hai luồng nhãn quang đỏ rực sát khí nhìn trừng trừng như muốn nảy lửa, quét qua mọi người một lượt rồi có vẻ khinh thường quát hỏi :
- Chúng bay cả gan thật, định giở trò gì trước mặt lão phu đó!
Rồi nhìn qua phía Giản Dao nói luôn :
- Uyển nhi, hãy lại đây với cha!
Giản Dao, Bạch PhiYến, hai người thủ hai thanh bảo kiếm vừa tuốt khỏi bao, điềm nhiên đứng bên cạnh Giản chân nhân đi hộ vệ trong lúc phụ thân đang vận công điều tức.
Thanh Huy đạo nhân, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân, Vạn Vũ Xương, Tống Thu Văn, Tụ Ngọc Nhàn, Vạn Vũ Sinh, Tề Trường Tự, Lục Phượng Tôn, Tôn Chính, mọi người đều cầm binh khí chú ý phòng bị.
Lăng Vân Phụng quắc mắt nói lớn :
- Nam Cung Hột lão tặc, Dao muội đã nói rõ cho mày nghe rồi mà còn không nhớ sao? Mày là kẻ thù đã sát hại mẹ nàng, chứ nàng đâu phải con gái của mày đâu.
Cầm Linh Quân trợn mắt hằm hằm nói :
- Con tiện tỳ, nếu khôn hồn thì tùy mà ăn ở. Trước mặt lão phu, bất kỳ một kẻ nào, hễ thuận theo tao thì sống, nghịch lại tao nhất định là chết.
Lăng Vân Phụng lẳng lặng ngầm vận dụng “Vô Tướng thần công” đến thập thành lực đạo, lạnh lùng nói :
- Điều đó chưa chắc đâu. Hãy chứng minh xem thử.
- Mày...
Cầm Linh Thần Quân vừa đưa tay phải lên cao, mồm định nói luôn “mày muốn chết” nhưng vừa thốt ra một tiếng, bỗng nhiên ngừng lại lộ vẻ kinh ngạc buông tay xuống hỏi :
- Mày là người gì của Tuyết Sơn thần ni?
Hắn vừa hỏi dứt lời, Thôi thị đã tiến lên nói :
- Tuyết Sơn thần ni chính là tiên sư.
Nam Cung Hột nói :
- Hai mẹ con bà xưa nay không hoạt động giang hồ, hôm nay tội gì lai để lôi cuốn vào vòng thị phị như vậy?
Thôi phu nhân mỉm cười nói :
- Thế tại sao Thần quân sống tít mãi trên Cầm Linh sơn, tách biệt thế gian, lại đi kết bạn cùng bọn quần tà gian ác để sinh ra lắm chuyện rối lòng?
Cầm Linh Thần Quân mỉm cười nói :
- Mọi việc trên giang hồ đều có manh mối, làm sao mẹ con bà có thể đoán biết được? Lão phu khuyên cả hai rút đi đừng dính dấp tới chuyện người. Đó là lòng tốt, còn nghe hay không là tùy ý.
Nói xong trổ lên một chuỗi cười sằng sặc.
Cả đám người đứng sau lưng đột nhiên chuyển động, hình như muốn rút lui.
Riêng có Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ, Thiết Phiến Tướng Công, Xà Cư Sĩ, Thạch Cổ Triều, Xích Cước Tiên vẫn đứng yên giữ vị trí cũ để chờ đợi lệnh Nam Cung Hột, hình như muốn chặn lấy lối đi.
Tôn Hiệu Nam nhìn thấy số đông người ờ bên địch rút lui một cách bất ngờ đâm ra nghi ngờ. Trước mặt, đường núi dốc lài lài, từ trên đi xuống chỉ duy nhất có một đường độc đạo, bốn bề là vách đá cheo leo dựng đứng như bờ thành, phải chăng bọn chúng có âm mưu gì đây rồi?
Nghĩ vậy liền nhảy ra hét lớn :
- Nam Cung Hột, mày đã cấu kết với bọn quần tà kéo đến đây rồi, đáng lẽ cứ công nhiên cùng chúng ta so tài cao thấp cho rồi. Tại sao lại rủ nhau rút lui có vẻ mờ ám như vậy. Vì sợ hãi hay vì dụng tâm gì nên nói toẹt ra nghe thử.
Nam Cung Hột trợn mắt quát lớn :
- Chúng mày đã lâm vào huyệt địa, cái chết đã kề đến nơi mà chưa biết sao? Có lẽ chúng mày hy vọng thoát ra khỏi Lư Sơn này sao?
Lục Phượng Tường tái mặt nói :
- Mày đừng tưởng mình là truyền nhân của Thiên Sơn thần tăng rồi đem lòng khốn nạn thao túng võ lâm, giở trò gian ác. Nên biết rằng dầu chúng mày có âm mưu sâu độc đến đâu cũng chưa chắc đã làm gì ai nổi.
Lăng Vân Phụng bĩu môi nói :
- Trước khi Thiên Sơn thần tăng viên tịch người đã cắt đặt người có đủ tư cách trông nom môn hộ rồi. Còn phường tồi bại gian ngoa như mày, đâu có thể xem là môn hạ của Thiên Sơn được nữa.
Cầm Linh Quân đôi mắt tóe lửa thét lớn :
- Con tiện tỳ, mày muốn chết hả?
Nói xong tay phải khẽ phất một cái. Một luồng cuồng phong mạnh kinh hồn cuồn cuộn hắt vè phía Lăng Vân Phụng.
Lăng Vân Phụng đã chuẩn bị ngay từ lúc đầu. Khi thấy Nam Cung Bột vừa ra tay, nàng đã vận dụng “Vô Tướng thần công” vào tay trái ra để đón đánh.
Lục Phượng Tường thấy Lăng Vân Phụng bạo gan quá sợ nàng bị hại, vội vàng hét lên một tiếng, dùng “Kiến Nguyên chỉ” điểm ngay vào chưởng của Cầm Linh Quân.
Ghê gớm thay!
Cả hai cao thủ hạng nhất, hợp sức đón đánh nhưng vẫn bị “Tử Dương thủ” đẩy bật văng về phía sau trên bảy tám thước.
Trong khi ba người vừa ra tay thì xung quanh đó bọn Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ, Văn Tử Thần, cùng nhốn nháo, tuốt binh khí cầm tay đề phòng quần hùng tấn công bất ngờ.
Lý Thành Hóa đứng cạnh Vạn Vũ Xương liền dùng truyền âm nhập mật nói nhỏ :
- Vạn đệ, hình như Nam Cung Hột đã vận dụng chiến lược bao vây Vệ minh chủ trước kia để đối phó với bọn mình hôm nay thì phải.
Vạn Vũ Xương lộ vẻ ngạc nhiên nói :
- Chiến lược bao vây Vệ minh chủ như thế nào? Làm sao dùng cách ấy đánh ta được. Xin nói rõ thêm cho biết.
Lý Thành Hóa mỉm cười nói nhỏ :
- Trừ khi chúng ta lùi lại về Ngũ Lão phong ẩn tránh, nếu cứ đứng phơi trên sườn đồi bằng phẳng trống trải này sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất để bọn chúng dùng hỏa công và phóng độc.
Vạn Vũ Xương suy nghĩ một lát bỗng giật mình hỏi :
- Phải rồi! Nhưng không thấy bóng vía Độc Cổ lão bà đâu nữa. Có lẽ bọn chúng lại dùng cái mững cũ, rút lui xuống chiếm giữ đường độc đạo để đánh úp và phóng độc hoặc dùng hỏa công. Nhưng nếu chúng mình rút lên núi, có thể nhất thời yên ổn, nhưng sẽ bị bao vây mãy trên rồi chết đói cả. Một khi để bọn chúng án ngữ được con đường núi chật hiểm trở thì khó bề vượt qua được nữa.
Lý Thành Hóa nói nhỏ :
- Cố thủ không xong vì thiếu lương thực, bây giờ chỉ còn một biện pháp tốt nhất, là cướp thời gian đi vòng xa đằng sau lưng chúng, cố chặn giữ đừng cho bọn chúng rút xuống núi nữa.
Vạn vũ Xương hớn hở nói :
- Nếu vậy cần phải hành động ngay mới được. Chúng ta nên đi mau.
Nói xong khẽ kéo áo Thanh Huy đạo nhân xông ra đi trước.
Trong khi đó bọn Nam Cung Hột và hơn một trăm đệ tử lục tục kéo nhau xuống. Quá nửa số người đã rút khỏi sườn núi rồi.
Trong đám quần tà, Nam Cung Hột đi đầu ngay chính giữa.
Bên phải là Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ, Thạch Cổ Triều Chúc Thanh và Xích Cước Tiên Cổ Lôi.
Phía bên trái là Linh Phi đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu, Đông Cung Cư Sĩ. Cả bọn người đứng sắp thành hình cánh nhạn tỏa ra hai bên, chắn ngay giữa con đường xuống núi, sẵn sàng đón đánh quần hùng.
Xem tiếp hồi 84 Giáo chủ thân chinh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook