kim Gia Hiên 2 Áng Thơ Thầm Lặng
-
C55: Chương 55
Một đêm giao thừa an lành cho mọi gia đình. Đây là đêm đón giao thừa với người nhà đầu tiên kể từ lúc cảnh sát Kim tham gia công tác đến nay không cần phải tăng ca.
Thượng Dương dẫn hắn trở về nhà, hai người cùng bố mẹ ăn cơm đón giao thừa, vốn ăn xong định trở về nhưng lại bị bà Thượng giữ lại, đêm đó hai người ngủ lại nhà, như này cũng tiết kiệm được sáng sớm mai thức dậy sớm sẽ lại phải đến chúc tết bố mẹ.
Ăn xong, ông Thượng chỉ ngồi một lát rồi về phòng nằm nghỉ – không chỉ vì ông đặc biệt buồn ngủ từ khi bị ốm, mà còn vì ông biết sự có mặt của mình sẽ khiến người trẻ tuổi cảm thấy không được tự nhiên.
Trong phòng khách, ba người mở TV xem, lấy Gala Lễ hội mùa xuân làm nhạc nền và trò chuyện với nhau.
Kim Húc thực ra không giỏi trò chuyện với người lớn tuổi, hắn luôn tỏ ra dè dặt và mất tự nhiên, nhưng bà Thượng lại rất thích hắn, sẽ chủ động tìm đề tài, nói chuyện được một lát, bà còn đi vào trong buồng tìm mấy quyển album ảnh lớn ở nhà và cho Kim Húc xem.
Bên trong Album ảnh có rất nhiều bức ảnh của Thượng Dương khi còn nhỏ, anh từ nhỏ đã có hình thức xuất sắc, trong tất cả các bức ảnh chụp chung anh luôn là người đầu tiên bạn nhìn thấy, khi nhỏ tuổi thì Thượng Dương rất dễ thương, thời niên thiếu thì sạch sẽ và đẹp đẽ, có thể nhìn thấy rõ ở trong bức ảnh cấp hai tuổi dậy thì rất khó khí chất trung nhị, và khi vào trường cảnh sát thì để tóc đầu đinh, về sau tất cả ảnh đều là dáng vẻ soái khí thẳng tắp, hơn nữa còn càng lúc càng có khí chất lãnh đạo hơn.
– Em ấy đẹp lắm ạ. – Kim Húc mỉm cười xem, không quên khen mẹ vợ, – Vừa nhìn là biết giống cô ạ.
Bởi vì không có bố ở đây nên Thương Dương nằm ườn trên chiếc ghế sofa lớn bên cạnh, ôm Elizabeth trong tay, xem chương trình trên TV và nghe hai người bên cạnh trò chuyện. Lúc này anh đang nghe Kim Húc nịnh nọt mẹ mình, cũng phụ hoạ nói:
– Em chỉ thừa hưởng một phần mười nhan sắc của cảnh giám Dương thôi là có thể đi lại trong khu Đông Thành rồi.
Còn bà Thượng được hai người khen nịnh mà cười sung sướng, lại cho Kim Húc xem:
– Cháu xem mấy tấm này này, đáng yêu lắm.
Đó là bức ảnh chụp Thượng Dương khi còn học mẫu giáo, mặc một chiếc váy nhỏ và cài một chiếc trâm hoa trên tóc. Bà Thượng giải thích rằng ban đầu bà rất muốn có một cô con gái, kết quả là sinh ra Thượng Dương, không còn cách nào cả, nhân lúc Thượng Dương còn nhỏ không biết gì cũng không biết phản kháng, liền tranh thủ cơ hội cho con ăn mặc kiểu này, quả nhiên là làm đến nghiện.
– Đây là lúc nó hai ba tuổi, lúc ba bốn tuổi nó cũng thích mặc váy. – Bà Thượng tiết lộ những giai thoại thú vị thời thơ ấu của con trai, nói, – Khi đó cô chú còn ở trong đại viên công an, nó vừa mặc váy, cô còn chưa kịp buộc dây lưng cho nó, nó đã chạy vào trong viện, xoay vòng vòng bảo các bạn khác nhìn mình, tự giới thiệu “Tớ chính là một Hoa tiên tử”. Câu cuôi bà còn nói với giọng điệu của một đứa trẻ chỉ có hoa tiên tử mới có.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nén cười đến đau bụng, không dám cười ra tiếng, chỉ sợ lát sẽ bị Thượng Dương đánh.
Thượng Dương thì xấu hổ mặt đỏ bừng, không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đành tự bào chữa:
– Chắc là mùa hè, mặc váy mát hơn mặc quần.
Bà Thượng nói:
– Vậy con đội khăn lụa lên đầu bắt chước làm Bạch nương tử, tay còn làm thế này thế này như biến pháp thuật…
– Con đi ngủ đây. – Thượng Dương xấu hổ không đừng được, đứng lên bỏ chạy, trước khi vào buồng ngủ còn tìm lý do trốn chạy của mình, – Tiết mục năm nay sao chả hay gì sất.
Buồng ngủ của anh vẫn luôn giữ cho anh, bình thường anh cũng thi thoảng ở lại qua đêm, tối nay anh ngủ trong phòng của mình, Kim Húc ngủ ở phòng cho khách đã được bà Thượng dọn dẹp sạch sẽ từ sớm.
Sáng ngày hôm sau, Thượng Dương thức dậy ra khỏi giường đi ra ngoài xem, Kim Húc đang giúp mẹ chuẩn bị ăn sáng, nói chính xác là mẹ cắn hạt dưa, chỉ huy Kim Húc trộn rau nguội với sủi cảo. Kim Húc đeo tạp dề, ngày mùng một Tết, dáng vẻ oai phong cầm đũa trộn rau nhân rau, làm việc mà mặt mày hớn hở.
– Mẹ ơi, chúc mừng năm mới ạ! – Thượng Dương chúc tết mẹ, lại như một cơn gió đi đến phòng ngủ chính, bố anh qua năm bổn mạng ngồi bên mép giường đi đôi tất đỏ, Thượng Dương chúc tết ông, – Chúc mừng năm mới bố ạ.
Cuối cùng anh trở lại bếp ôm quyền với Kim Húc:
– Chúc mừng năm mới anh.
Kim Húc nói:
– Chúc mừng năm mới em.
Bà Thượng hiện không ở trong bếp, hắn hỏi Thượng Dương:
– Em muốn ăn sủi cảo nhân gì để anh làm nhiều cho em chút.
Thượng Dương xắn tay áo muốn giúp hắn làm sủi cảo, nói:
– Nhân gì cũng được ạ. Mỗi loại một chút đi anh.
– Em không phải làm đâu. – Kim Húc nói, – Em ra ngoài chơi đi.
Thượng Dương cũng không đi mà ngó ra ngoài nhìn một chút, thấy mẹ đang đi qua phòng khách đi vào phòng ngủ tìm bố nói chuyện, anh quay đầu lại tới gần Kim Húc dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hôn hắn một cái.
Kim Húc: – …
Ở nhà mình ngủ một giấc, Thượng Dương như ngủ ra một chút tính trẻ con tinh nghịch, biểu hiện ra ngoài chính là cả gan làm loạn, còn có chút tùy hứng. Chỉ có người được yêu thương đầy đủ mới có thể như thế. Mà Kim Húc cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc đoàn tụ, niềm vui gia đình đã cách biệt mấy năm trong lễ hội truyền thống này.
– Chúc mừng năm mới. – Kim Húc nghiêm túc nói, – Cảm ơn em.
– Chúc mừng phát tài. – Thượng Dương nhoẻn cười với hắn, nói, – Em cũng yêu anh.
Đến xế chiều, hai người tạm biệt bố mẹ trở về nhà mình, cũng mang theo Elizabeth về cùng.
Dưới sự quản lý tương đối khỏe mạnh của mẹ Thượng Dương, chú chó nhỏ mũm mĩm này đã giảm cân thành công và không còn thở hổn hển sau khi đi được vài bước như trước nữa, vừa xuống xe dắt nó đi, nó liền tung tăng chạy nhảy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Vừa bước vào nhà, Thượng Dương đi thêm nước vào vòi uống nước của cún con, Kim Húc cởi quần áo mũ đầu hổ ra cho nó, nhiệt độ trong nhà cao, mặc sẽ không thoải mái.
– Em còn chưa hỏi anh đó. – Thượng Dương tò mò hỏi, – Tối qua sau khi em đi ngủ rồi, anh với mẹ còn nói chuyện gì nữa thế?
Kim Húc nói:
– Mẹ nói Khương Vân cùng mấy đứa nhỏ trêu chọc em, từ đó về sau em liền không mặc váy nữa. Tiểu Khương khi còn bé rất ghét.
Thượng Dương nói:
– Khi còn bé không hiểu chuyện, người lớn đều bận rộn, không có thời gian quản lý bọn em. Về sau em cũng đánh lại, đuổi nó chạy khắp sân, không tới hai ngày nó đã học được cách trèo cây rồi.
– Bây giờ cậu ta có ở Bắc Kinh không? – Kim Húc nói, – Có rảnh thì mời cậu ta ăn bữa cơm.
Thượng Dương nói:
– Không ạ. Em cũng không biết cậu ta đang ở đâu. Anh thích cậu ta thật à? Rất ít khi thấy anh chủ động nói muốn mời ai đi ăn cơm.
– Cậu ta hiện tại không làm người ta ghét. – Kim Húc một tay bế Elizabeth đang ôm chân hắn lên, một mặt tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi, nói khoác mà không biết ngượng, – Anh muốn tìm người quen để khoe ân ái thôi.
Thượng Dương phì cười:
– Vậy không bằng hãm hại Viên Đinh đi, gọi cậu ta tới nhà ăn cơm, dù sao thì Cục Điều tra hình sự cũng nghỉ mà.
Lại hỏi:
– Chỉ mỗi nghe mẹ em kể hồi nhỏ của em mà hai người trò chuyện tới tận mười hai giờ mới đi ngủ cơ à.
Kim Húc ôm lấy chó ngồi ở trên ghế sa lon, nói:
– Cô nói em có chút tính tình thiếu gia, lúc em nổi cái tính thiếu gia lên, bảo anh đừng chấp nhặt em, bảo anh nhường nhịn em.
Đáp lại hành vi này của mẹ, Thượng Dương chỉ biết hừ một tiếng.
– Cô còn nói, – Kim Húc bắt chước giọng của bà Thượng, nói, – Tiểu Dương mềm lòng, dễ nói chuyện, nếu cãi nhau thật thì dễ quên, các con ở bên nhau thì phải thông cảm lẫn nhau, trong công việc giúp đỡ lẫn nhau, phải quý trọng nhau.
Thượng Dương không nói gì cả.
– Em nghe thấy không? – Kim Húc cáo mượn oai hùm nói, – Tiểu Dương, mẹ em bảo em phải quý trọng anh.
Hắn chưa từng gọi Thượng Dương như vậy ở trước mặt, chỉ gọi thế ở sau lưng, lần này gọi thế ngay trước mặt, trong lòng có chút gợn sóng, bất giác nín thở, muốn xem Thượng Dương có phản ứng gì.
– Tiểu Dương nhớ rồi. – Nhưng Thượng Dương không nhận ra, nói, – Nhưng không liên quan đến Thượng Dương.
Kim Húc: – …
Thượng Dương tự cho là mình nói chuyện rất buồn cười, nghênh ngang chắp tay sau lưng đi vào phòng trong, thay quần áo chợt kịp phản ứng, hình như lần này không phải nhái giọng trẻ con thì phải? Thay quần áo xong ra ngoài, anh quan sát Kim Húc, ánh mắt kỳ lạ.
Kim Húc đang buồn chán vuốt ve con chó, còn Elizabeth thì bị vuốt ve thoải mái đến mức đôi chân ngắn ngủn dang ra và cái bụng lộ ra.
Thượng Dương nói:
– Vừa nãy anh gọi em là gì?
– … – Kim Húc nói, – Em không thích thì không gọi nữa.
Thượng Dương nói:
– Không phải không thích…mà thấy hơi không quen thôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy một quả quýt ngọt từ đĩa hoa quả trên bàn cà phê lột vỏ, lại nói với Kim Húc:
– Anh gọi một lần nữa xem.
Kim Húc lại gọi anh lần nữa, lần này anh bật cười nói:
– Dễ nghe lắm.
Elizabeth đợi một lúc cũng không có ai vuốt ve mình, chắc nó thấy mình bị dư thừa nên nhảy ra khỏi ghế sofa chạy đi gặm cắn món đồ chơi.
Thượng Dương ăn quýt, biếng nhác nằm gối lên đùi Kim Húc, bảo Kim Húc gọi mình như thế nhiều lần. Kim Húc nói:
– Em xác định có khối băng lớn.
Thượng Dương:
– Khối băng lớn? Là gì cơ?
– Bình thường nên viết là một khối băng biểu tượng cảm xúc. – Kim Húc nghiêm trang phổ cập khoa học, nói, – Cứu mạng cũng không thể viết thành cứu mạng, mà phải viết thành cửu mẫn. Anh không rõ vì sao, anh đoán là vì bộc lộ phong cách tây.
Thượng Dương phá lên cười.
Kim Húc cũng cười lên, xoa nắn vành tai của Thượng Dương một chốc. Thượng Dương ngưng cười, chăm chú nhìn hắn, hắn cúi người xuống hôn Thượng Dương, một lát sau, Thượng Dương cũng giống như Elizabeth thoải mái đến mức nhấc bắp chân lên, lật bụng.
Trong kỳ nghỉ tết âm lịch ngắn hạn, ngày này qua ngày khác, hai người ngoại trừ dắt chó đi dạo và mua thức ăn thì không hề bước chân ra khỏi cửa, ỷ vào tuổi trẻ và cái eo hông dẻo dai mà cả ngày làm xằng làm bậy.
Mãi đến mùng Sáu tết, trước ngày đi làm một ngày, Thượng Dương chuẩn bị tham dự buổi họp mặt cấp ba mà không thể không đứng lên thu dọn yêu khí tích cóp trong mấy ngày ở trong động bàn tơ, ăn mặc nghiêm chỉnh quay trở lại hình người. Trước khi ra ngoài, anh hỏi Kim Húc:
– Lát em về có cần em mua đồ ăn cho anh không?
– Không cần đâu. Anh dắt chó đi dạo thì tiện sẽ ăn luôn. – Kim Húc rất không thích anh đi tụ tập gặp mặt này, nói, – Cấp ba thì có gì hay ho mà tụ họp chứ? Tốt nhiêu bao nhiêu năm rồi, có mấy khi gặp nhau đâu mà tụ họp.
Thượng Dương nói:
– Bọn em không phải năm nào cũng họp lớp, thi thoảng có rảnh thì mới tụ tập một lần. Năm nay vừa tròn mười lăm năm, chủ nhiệm lớp sắp về hưu, với lại có mấy bạn cũng về nước phát triển…
Anh giải thích, bản thân cũng thấy lý do này chẳng có chút sức nặng nào. Trường cấp 3 của anh là ngôi trường trọng điểm, danh giá, có lịch sử lâu đời, càng danh tiếng thì học sinh ra trường càng thích tiệc tùng, trường càng danh tiếng thì học sinh càng dễ có “tiền đồ” và luôn có “lợi ích” của việc tụ tập mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm. Gộp những lý do này lại việc tụ tập tiệc tùng rất nhàm chán, chẳng qua người trưởng thành xã giao bản thân luôn dung tục và tầm thường như thế, nên đi vẫn phải đi, dẫu sao thì con người là động vật tính xã hội.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
– Chỉ đi ăn bữa cơm thôi, không uống rượu. – Thựng Dương không giải thích thêm nữa, chỉ nói, – Em sẽ về nhanh thôi.
Trong khoảnh khắc này, anh đã có một trải nghiệm mới, anh vốn đã trở thành một người thô tục, mà Kim Húc thì là người “thổ” nhưng không “tục”, người này chỉ làm những gì mình muốn, ở trong mối quan hệ mà mình vui, theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, một người thuần túy, một người thú vị thoát ly cấp thấp.
Trong bữa tiệc, Thượng Dương gặp rất nhiều bạn học cũ, những người cũng giống như mình, không thuần túy, còn đang trôi nổi trong biển lợi ích cấp thấp. Chẳng qua đều là những người đã ngoài ba mươi, có rất nhiều người xuất sắc ở các tầng lớp xã hội khác nhau đã vươn lên đỉnh cao hoặc sắp vươn lên đỉnh cao, mỗi người một cảnh, nhàm chán đương nhiên vẫn là nhàm chán, mọi người EQ đều online, nên ở chung sẽ không quá khó chịu.
Lần trước nhóm này tụ tập là bốn năm trước, trong bốn năm này hầu hết mọi người đều không ai gặp nhau, Thượng Dương thậm chí còn không phân biệt một số bạn học là ai, cũng không thể nhận dạng được bọn họ.
Thượng Dương tự nhận so với các bạn học nhân trung long phượng, anh ở các phương diện đều bình thường không có gì lạ, không phải nhân vật tiêu điểm, nghề nghiệp của mình cũng có tính chất bí mật nhất định, cho nên trong bữa tiệc cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất, còn ngồi ở vị trí không mấy ai chú ý, tính toán lặng lẽ ăn xong bữa cơm thì sẽ rời đi.
Phòng tụ nhỏ rất náo nhiệt, lúc này có một bạn cùng lớp đến muộn, trận chiến lại rất lớn, vừa bước vào cửa đã bị mấy bạn học không khác gì giao tế lập tức vây quanh, chiếm lấy vị trí thuận lợi, nịnh nịnh nọt nọt, lôi kéo làm quen, thể hiện đủ loại tài năng của mình. Một số người chậm hơn không thể tiếp cận, ở vòng ngoài mà trong bụng hối hận đứt ruột. Trong số những người ngồi yên, có xem kịch ăn dưa có, có trào phúng mỉa mai cũng có.
Thượng Dương nhìn người đến muộn này cảm thấy rất quen nhưng mà không nhớ nổi là ai, nghe người ta gọi tên mới bừng tỉnh: Lớp cấp ba có hai cây Ban Thảo, một trong số đó là Thượng Dương, mà người đàn ông tên Tỉnh Hiên này là một cây khác trong đó.
Tuy nhiên khí hậu của hai cây Ban Thảo này khác nhau, cho nên không quen biết nhau. Bố mẹ Thượng Dương làm việc trong ngành công an, chức vụ khi đó không được các phụ huynh bạn học để ý nhắc tới, điều kiện kinh tế cũng rất bình thường. Người bạn Tỉnh Hiên này gia thế bất phàm, những năm đó sự quản lý không chặt chẽ như bây giờ, mỗi lần đi học anh ta đều được tài xế của gia đình đưa đón đến trường trên chiếc xe Hồng Kỳ.
Trong ấn tượng của Thượng Dương, người này đáng lẽ phải ra nước ngoài học dự bị vào nửa cuối năm cuối trung học, về sau tình hình như thế nào, anh cũng không biết rõ, mấy lần tụ tập bạn học cấp ba, bao gồm cả lễ cưới của bạn học, người ta cũng chưa từng tham dự.
Đương nhiên đây là chuyện bình thường. Loại tụ tập cấp ba này lại tới tham gia mới là không bình thường. Có lẽ Tỉnh Hiên nể mặt mũi thầy chủ nhiệm sắp về hưu cho nên mới đi.
Thượng Dương tùy ý nghĩ tới, dù sao thì cũng không có liên quan gì đến anh.
– Này Thượng Dương!
Vào lúc anh đang kiên nhẫn chờ món ăn được mang lên đủ, vùi đầu ăn uống, ăn xong thì về nhà là xong xuôi nhiệm vụ, Tỉnh Hiên nhiệt tình gọi tên anh, còn bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, như là rất thân thiết, nói:
– Tôi tới muộn, hết chỗ rồi. Tôi ngồi cạnh cậu được không?
Thượng Dương dù nghi hoặc nhưng cũng lịch sự trả lời:
– Đương nhiên là được. Cậu cứ tự nhiên.
Hôm nay đặt tổng cộng có bốn bàn, bàn bên cạnh rõ ràng còn một ghế trống, hình như là do một người bạn cùng lớp biết trước Tỉnh Hiên sẽ đến để lại cho anh ta, thế nhưng anh ta lại ngồi xuống bên cạnh Thượng Dương. Thượng Dương rõ ràng là nhìn thấy mấy vị bạn học trước nay mạnh vì gạo bạo vì tiền nhìn nhau, rõ ràng là không nghĩ tới Tỉnh Hiên không ngồi bên này mà lại chạy tới bàn khác.
Tỉnh Hiên treo áo khoác lên móc áo gần đó rồi quay lại ngồi cạnh Thương Dương, những bạn học khác ở bàn này chào hỏi anh ta, hỏi anh ta dạo gần đây bận cái gì, anh ta lịch sự trả lời từng người một.
Từ cuộc trò chuyện của anh ta với bạn cùng lớp, Thượng Dương biết anh ta đã về nước lập nghiệp mấy năm, cùng người khác hùn vốn mở công ty khoa học kỹ thuật, công ty này đã hoàn tất việc niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ vào năm ngoái. Người đang nói chuyện với Tỉnh Hiên hiện đang làm việc cho một cơ quan liên kết với Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc.
– Nghe nói cậu làm cảnh sát hả? – Tỉnh Hiên ứng phó với bạn học xong quay sang bắt chuyện Thượng Dương, nói, – Không ngờ nha, tôi còn tưởng cậu sẽ theo học nghệ thuật.
Thượng Dương kinh ngạc:
– Tôi không hề có tế bào nghệ thuật nào, có phải cậu nhớ lầm người không?
Tỉnh Hiên cười cười:
– Tiết mục biểu diễn năm lớp 11, tôi nhớ cậu có đàn dương cầm bài “Thiên Không Thành”, rất hay.
Bản thân Thượng Dương cũng đã quên mất, bị người ta nhắc lại cũng nhớ ra, lúc đó anh cuống lên tranh thủ tập luyện tạm thời một thời gian, không phải vì yêu thích piano hay nghệ thuật, mà là đang ở tuổi thiếu niên, chỉ muốn được chú ý mà thôi.
– Đàn linh tinh đấy. – Thượng Dương xấu hổ nhắc tới chuyện cũ này, vội chuyển đề tài khác, – Về sau lớn lên vẫn muốn làm việc gì đó nghiêm túc, cho nên vào đại học công an, kế đó thì ra trường đi làm trong ngành luôn.
Tỉnh Hiên dò xét anh, nói:
– Nhưng mà cậu không thay đổi chút nào cả, tôi vừa vào một cái là nhận ra ngay.
– Cậu cũng không thay đổi gì mấy, cậu vừa bước vào thì tôi…- Thượng Dương vốn định nói cũng nhận ra anh ta, nhưng kỳ thực là không hề, cuối cùng vẫn thành thật nói, – Tôi cũng nhìn thấy cậu quen quen.
Tỉnh Hiên ngẩn người, nhìn Thượng Dương rồi sau đó cười lên. Lúc này có những bạn học khác đến bắt chuyện với anh ta, anh ta chuyển sang nói chuyện với người khác vài câu, bạn học này vừa đi người bạn học khác lại tới, cứ lần lượt không dứt.
Thượng Dương ngồi bên cạnh uống trà, tiếp tục chờ món ăn mang lên.
– Mệt quá thôi! – Tỉnh Hiên đuổi mấy bạn học đến làm quen đi, thấp giọng nói với Thượng Dương, vẻ mặt vẫn rất hiền hòa, nhưng giọng điệu thì lại rất khác, nói, – Mấy người này phiền quá.
Thượng Dương không rõ ý tứ của anh ta, lại càng không hiểu rõ anh ta, đành phải giả vờ như không nghe thấy.
Cuối cùng món ăn cũng được bưng lên, bữa tiệc bắt đầu, náo nhiệt hơn hai tiếng mới gần như kết thúc.
Một bộ phận bạn học có ý muốn đổi sân chơi, bất kể là muốn đi hay là không muốn đều phải tham gia hết, người khác còn khách sáo, Thượng Dương thực sự không nhịn được, nói mình vừa nhận được thông báo đơn vị có việc, xét thấy đơn vị công an lúc nào cũng có việc, lý do này rất hợp lý, Thượng Dương cầm áo khoác chuẩn bị ra về.
– Tôi cũng có việc phải đi. – Tỉnh Hiên cũng đứng lên cầm áo khoác, nói với Thượng Dương, – Tôi cũng đi đại lộ Trường An, tiện đưa cậu một đoạn nhé.
Thượng Dương: -…
Việc một COO khởi nghiệp bận rộn bất cứ lúc nào là điều hợp lý.
– Tôi nói này Tỉnh Hiên, – Ra khỏi cửa nhà hàng, Thượng Dương nói, – Nghèo không mua nổi xe nó viết ở trên mặt tôi à?
Không thì làm sao Tỉnh Hiên biết anh không lái xe tới? Đương nhiên Thượng Dương cũng không nghèo đến mức không mua nổi xe, chỉ là không có nhu cầu mới không mua mà thôi.
Tỉnh Hiên cười thành tiếng:
– Tôi biết cậu không mua xe, cũng không đứng tên nhà.
Thượng Dương nghĩ trong bụng chắc là bạn học nào nói cho anh ta rồi, nói:
– Cậu có việc bận thì cứ đi đi.
Tỉnh Hiên nói:
– Tôi không có việc gì cả, chẳng qua là không muốn ở đây thêm nữa, họ đều là những người phiền phức, không thoải mái.
Thượng Dương rất muốn nói đã không muốn thế sao cậu còn tới làm gì, nhưng nghĩ, chẳng phải mình cũng tới đó thôi.
– Thật ra nhà tôi ở phố Trường An. – Tỉnh Hiên nói, – Tiện đường đưa cậu đi, đừng ngại.
– Vậy à, thế thì tôi không khách sáo nữa. – Thượng Dương nói.
Trên đường đi, Tỉnh Hiên câu được câu không trò chuyện mấy chủ đề râu ria với Thượng Dương, chủ yếu là về công việc và bố mẹ.
Anh ta biết bố mẹ Thượng Dương đều đã nghỉ hưu, còn biết bố Thượng Dương năm ngoái bị bệnh nặng một trận.
– Cậu nghe ai nói thế? – Thượng Dương hỏi.
Không nhà không xe còn có thể cho là bạn học nào đó tiết lộ cho anh ta, chuyện của bố mẹ anh thì không có mấy người biết, nhưng chắc chắn cũng không thể coi đó là bí mật.
Tỉnh Hiên lái xe, quay sang nhìn Thượng Dương, ánh mắt cùng biểu lộ kia toát lên một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Thượng Dương: – …
Anh cảm thấy rất khó chịu, lại bởi vì liên tưởng đến cái gì đó mà rất muốn cười.
Sau đó lúc Kim Húc nhắn Wechat hỏi anh “Kết thúc chưa? Mấy giờ về nhà?”, anh đáp “Đang trên đường về, em gặp một tên tâm thần.”.
Kim Húc: Gì cơ?
Thượng Dương: Chính là có một người có chút giống anh.
Kim Húc: Ý là gì?
Thượng Dương: Giống anh lúc trước theo đuổi em, giống 70-80%.
Kim Húc: Ý là gì?
Thượng Dương: Khi không thích nói chuyện thì sẽ giả X, còn giả cực kỳ nhuần nhuyễn.
Kim Húc:???
Kim Húc: Ai giả X ai nhuần nhuyễn?
Thượng Dương không hồi âm lại hắn, quyết định về nhà rồi trêu hắn sau.
Mười mấy giây sau, Kim Húc tức thì bắt được trọng điểm: Là một người đàn ông theo đuổi em? Bạn học cấp ba của em à?
Mà lúc này xe của Tỉnh Hiên đã sắp đến đơn vị của Thượng Dương, con đường này không thể dừng xe, Thượng Dương đang muốn nói xem chỗ nào thích hợp thì thả mình xuống.
Tỉnh Hiên nói:
– Cậu ở sau đơn vị đúng không? Tôi đưa cậu đến cổng tiểu khu, thuận tiện mà.
Thượng Dương: –? Cậu biết chỗ ở của tôi nữa à?
Tỉnh Hiên cầm tay lái, liếc anh một cái, nói:
– Cảnh sát Thượng, nếu như tôi nói tôi từng điều tra cậu, cậu sẽ không bắt tôi chứ?
Hết chương 55
Thượng Dương dẫn hắn trở về nhà, hai người cùng bố mẹ ăn cơm đón giao thừa, vốn ăn xong định trở về nhưng lại bị bà Thượng giữ lại, đêm đó hai người ngủ lại nhà, như này cũng tiết kiệm được sáng sớm mai thức dậy sớm sẽ lại phải đến chúc tết bố mẹ.
Ăn xong, ông Thượng chỉ ngồi một lát rồi về phòng nằm nghỉ – không chỉ vì ông đặc biệt buồn ngủ từ khi bị ốm, mà còn vì ông biết sự có mặt của mình sẽ khiến người trẻ tuổi cảm thấy không được tự nhiên.
Trong phòng khách, ba người mở TV xem, lấy Gala Lễ hội mùa xuân làm nhạc nền và trò chuyện với nhau.
Kim Húc thực ra không giỏi trò chuyện với người lớn tuổi, hắn luôn tỏ ra dè dặt và mất tự nhiên, nhưng bà Thượng lại rất thích hắn, sẽ chủ động tìm đề tài, nói chuyện được một lát, bà còn đi vào trong buồng tìm mấy quyển album ảnh lớn ở nhà và cho Kim Húc xem.
Bên trong Album ảnh có rất nhiều bức ảnh của Thượng Dương khi còn nhỏ, anh từ nhỏ đã có hình thức xuất sắc, trong tất cả các bức ảnh chụp chung anh luôn là người đầu tiên bạn nhìn thấy, khi nhỏ tuổi thì Thượng Dương rất dễ thương, thời niên thiếu thì sạch sẽ và đẹp đẽ, có thể nhìn thấy rõ ở trong bức ảnh cấp hai tuổi dậy thì rất khó khí chất trung nhị, và khi vào trường cảnh sát thì để tóc đầu đinh, về sau tất cả ảnh đều là dáng vẻ soái khí thẳng tắp, hơn nữa còn càng lúc càng có khí chất lãnh đạo hơn.
– Em ấy đẹp lắm ạ. – Kim Húc mỉm cười xem, không quên khen mẹ vợ, – Vừa nhìn là biết giống cô ạ.
Bởi vì không có bố ở đây nên Thương Dương nằm ườn trên chiếc ghế sofa lớn bên cạnh, ôm Elizabeth trong tay, xem chương trình trên TV và nghe hai người bên cạnh trò chuyện. Lúc này anh đang nghe Kim Húc nịnh nọt mẹ mình, cũng phụ hoạ nói:
– Em chỉ thừa hưởng một phần mười nhan sắc của cảnh giám Dương thôi là có thể đi lại trong khu Đông Thành rồi.
Còn bà Thượng được hai người khen nịnh mà cười sung sướng, lại cho Kim Húc xem:
– Cháu xem mấy tấm này này, đáng yêu lắm.
Đó là bức ảnh chụp Thượng Dương khi còn học mẫu giáo, mặc một chiếc váy nhỏ và cài một chiếc trâm hoa trên tóc. Bà Thượng giải thích rằng ban đầu bà rất muốn có một cô con gái, kết quả là sinh ra Thượng Dương, không còn cách nào cả, nhân lúc Thượng Dương còn nhỏ không biết gì cũng không biết phản kháng, liền tranh thủ cơ hội cho con ăn mặc kiểu này, quả nhiên là làm đến nghiện.
– Đây là lúc nó hai ba tuổi, lúc ba bốn tuổi nó cũng thích mặc váy. – Bà Thượng tiết lộ những giai thoại thú vị thời thơ ấu của con trai, nói, – Khi đó cô chú còn ở trong đại viên công an, nó vừa mặc váy, cô còn chưa kịp buộc dây lưng cho nó, nó đã chạy vào trong viện, xoay vòng vòng bảo các bạn khác nhìn mình, tự giới thiệu “Tớ chính là một Hoa tiên tử”. Câu cuôi bà còn nói với giọng điệu của một đứa trẻ chỉ có hoa tiên tử mới có.
Thượng Dương: – …
Kim Húc nén cười đến đau bụng, không dám cười ra tiếng, chỉ sợ lát sẽ bị Thượng Dương đánh.
Thượng Dương thì xấu hổ mặt đỏ bừng, không nhớ rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, đành tự bào chữa:
– Chắc là mùa hè, mặc váy mát hơn mặc quần.
Bà Thượng nói:
– Vậy con đội khăn lụa lên đầu bắt chước làm Bạch nương tử, tay còn làm thế này thế này như biến pháp thuật…
– Con đi ngủ đây. – Thượng Dương xấu hổ không đừng được, đứng lên bỏ chạy, trước khi vào buồng ngủ còn tìm lý do trốn chạy của mình, – Tiết mục năm nay sao chả hay gì sất.
Buồng ngủ của anh vẫn luôn giữ cho anh, bình thường anh cũng thi thoảng ở lại qua đêm, tối nay anh ngủ trong phòng của mình, Kim Húc ngủ ở phòng cho khách đã được bà Thượng dọn dẹp sạch sẽ từ sớm.
Sáng ngày hôm sau, Thượng Dương thức dậy ra khỏi giường đi ra ngoài xem, Kim Húc đang giúp mẹ chuẩn bị ăn sáng, nói chính xác là mẹ cắn hạt dưa, chỉ huy Kim Húc trộn rau nguội với sủi cảo. Kim Húc đeo tạp dề, ngày mùng một Tết, dáng vẻ oai phong cầm đũa trộn rau nhân rau, làm việc mà mặt mày hớn hở.
– Mẹ ơi, chúc mừng năm mới ạ! – Thượng Dương chúc tết mẹ, lại như một cơn gió đi đến phòng ngủ chính, bố anh qua năm bổn mạng ngồi bên mép giường đi đôi tất đỏ, Thượng Dương chúc tết ông, – Chúc mừng năm mới bố ạ.
Cuối cùng anh trở lại bếp ôm quyền với Kim Húc:
– Chúc mừng năm mới anh.
Kim Húc nói:
– Chúc mừng năm mới em.
Bà Thượng hiện không ở trong bếp, hắn hỏi Thượng Dương:
– Em muốn ăn sủi cảo nhân gì để anh làm nhiều cho em chút.
Thượng Dương xắn tay áo muốn giúp hắn làm sủi cảo, nói:
– Nhân gì cũng được ạ. Mỗi loại một chút đi anh.
– Em không phải làm đâu. – Kim Húc nói, – Em ra ngoài chơi đi.
Thượng Dương cũng không đi mà ngó ra ngoài nhìn một chút, thấy mẹ đang đi qua phòng khách đi vào phòng ngủ tìm bố nói chuyện, anh quay đầu lại tới gần Kim Húc dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hôn hắn một cái.
Kim Húc: – …
Ở nhà mình ngủ một giấc, Thượng Dương như ngủ ra một chút tính trẻ con tinh nghịch, biểu hiện ra ngoài chính là cả gan làm loạn, còn có chút tùy hứng. Chỉ có người được yêu thương đầy đủ mới có thể như thế. Mà Kim Húc cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc đoàn tụ, niềm vui gia đình đã cách biệt mấy năm trong lễ hội truyền thống này.
– Chúc mừng năm mới. – Kim Húc nghiêm túc nói, – Cảm ơn em.
– Chúc mừng phát tài. – Thượng Dương nhoẻn cười với hắn, nói, – Em cũng yêu anh.
Đến xế chiều, hai người tạm biệt bố mẹ trở về nhà mình, cũng mang theo Elizabeth về cùng.
Dưới sự quản lý tương đối khỏe mạnh của mẹ Thượng Dương, chú chó nhỏ mũm mĩm này đã giảm cân thành công và không còn thở hổn hển sau khi đi được vài bước như trước nữa, vừa xuống xe dắt nó đi, nó liền tung tăng chạy nhảy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Vừa bước vào nhà, Thượng Dương đi thêm nước vào vòi uống nước của cún con, Kim Húc cởi quần áo mũ đầu hổ ra cho nó, nhiệt độ trong nhà cao, mặc sẽ không thoải mái.
– Em còn chưa hỏi anh đó. – Thượng Dương tò mò hỏi, – Tối qua sau khi em đi ngủ rồi, anh với mẹ còn nói chuyện gì nữa thế?
Kim Húc nói:
– Mẹ nói Khương Vân cùng mấy đứa nhỏ trêu chọc em, từ đó về sau em liền không mặc váy nữa. Tiểu Khương khi còn bé rất ghét.
Thượng Dương nói:
– Khi còn bé không hiểu chuyện, người lớn đều bận rộn, không có thời gian quản lý bọn em. Về sau em cũng đánh lại, đuổi nó chạy khắp sân, không tới hai ngày nó đã học được cách trèo cây rồi.
– Bây giờ cậu ta có ở Bắc Kinh không? – Kim Húc nói, – Có rảnh thì mời cậu ta ăn bữa cơm.
Thượng Dương nói:
– Không ạ. Em cũng không biết cậu ta đang ở đâu. Anh thích cậu ta thật à? Rất ít khi thấy anh chủ động nói muốn mời ai đi ăn cơm.
– Cậu ta hiện tại không làm người ta ghét. – Kim Húc một tay bế Elizabeth đang ôm chân hắn lên, một mặt tỏ vẻ lạnh lùng ngầu lòi, nói khoác mà không biết ngượng, – Anh muốn tìm người quen để khoe ân ái thôi.
Thượng Dương phì cười:
– Vậy không bằng hãm hại Viên Đinh đi, gọi cậu ta tới nhà ăn cơm, dù sao thì Cục Điều tra hình sự cũng nghỉ mà.
Lại hỏi:
– Chỉ mỗi nghe mẹ em kể hồi nhỏ của em mà hai người trò chuyện tới tận mười hai giờ mới đi ngủ cơ à.
Kim Húc ôm lấy chó ngồi ở trên ghế sa lon, nói:
– Cô nói em có chút tính tình thiếu gia, lúc em nổi cái tính thiếu gia lên, bảo anh đừng chấp nhặt em, bảo anh nhường nhịn em.
Đáp lại hành vi này của mẹ, Thượng Dương chỉ biết hừ một tiếng.
– Cô còn nói, – Kim Húc bắt chước giọng của bà Thượng, nói, – Tiểu Dương mềm lòng, dễ nói chuyện, nếu cãi nhau thật thì dễ quên, các con ở bên nhau thì phải thông cảm lẫn nhau, trong công việc giúp đỡ lẫn nhau, phải quý trọng nhau.
Thượng Dương không nói gì cả.
– Em nghe thấy không? – Kim Húc cáo mượn oai hùm nói, – Tiểu Dương, mẹ em bảo em phải quý trọng anh.
Hắn chưa từng gọi Thượng Dương như vậy ở trước mặt, chỉ gọi thế ở sau lưng, lần này gọi thế ngay trước mặt, trong lòng có chút gợn sóng, bất giác nín thở, muốn xem Thượng Dương có phản ứng gì.
– Tiểu Dương nhớ rồi. – Nhưng Thượng Dương không nhận ra, nói, – Nhưng không liên quan đến Thượng Dương.
Kim Húc: – …
Thượng Dương tự cho là mình nói chuyện rất buồn cười, nghênh ngang chắp tay sau lưng đi vào phòng trong, thay quần áo chợt kịp phản ứng, hình như lần này không phải nhái giọng trẻ con thì phải? Thay quần áo xong ra ngoài, anh quan sát Kim Húc, ánh mắt kỳ lạ.
Kim Húc đang buồn chán vuốt ve con chó, còn Elizabeth thì bị vuốt ve thoải mái đến mức đôi chân ngắn ngủn dang ra và cái bụng lộ ra.
Thượng Dương nói:
– Vừa nãy anh gọi em là gì?
– … – Kim Húc nói, – Em không thích thì không gọi nữa.
Thượng Dương nói:
– Không phải không thích…mà thấy hơi không quen thôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy một quả quýt ngọt từ đĩa hoa quả trên bàn cà phê lột vỏ, lại nói với Kim Húc:
– Anh gọi một lần nữa xem.
Kim Húc lại gọi anh lần nữa, lần này anh bật cười nói:
– Dễ nghe lắm.
Elizabeth đợi một lúc cũng không có ai vuốt ve mình, chắc nó thấy mình bị dư thừa nên nhảy ra khỏi ghế sofa chạy đi gặm cắn món đồ chơi.
Thượng Dương ăn quýt, biếng nhác nằm gối lên đùi Kim Húc, bảo Kim Húc gọi mình như thế nhiều lần. Kim Húc nói:
– Em xác định có khối băng lớn.
Thượng Dương:
– Khối băng lớn? Là gì cơ?
– Bình thường nên viết là một khối băng biểu tượng cảm xúc. – Kim Húc nghiêm trang phổ cập khoa học, nói, – Cứu mạng cũng không thể viết thành cứu mạng, mà phải viết thành cửu mẫn. Anh không rõ vì sao, anh đoán là vì bộc lộ phong cách tây.
Thượng Dương phá lên cười.
Kim Húc cũng cười lên, xoa nắn vành tai của Thượng Dương một chốc. Thượng Dương ngưng cười, chăm chú nhìn hắn, hắn cúi người xuống hôn Thượng Dương, một lát sau, Thượng Dương cũng giống như Elizabeth thoải mái đến mức nhấc bắp chân lên, lật bụng.
Trong kỳ nghỉ tết âm lịch ngắn hạn, ngày này qua ngày khác, hai người ngoại trừ dắt chó đi dạo và mua thức ăn thì không hề bước chân ra khỏi cửa, ỷ vào tuổi trẻ và cái eo hông dẻo dai mà cả ngày làm xằng làm bậy.
Mãi đến mùng Sáu tết, trước ngày đi làm một ngày, Thượng Dương chuẩn bị tham dự buổi họp mặt cấp ba mà không thể không đứng lên thu dọn yêu khí tích cóp trong mấy ngày ở trong động bàn tơ, ăn mặc nghiêm chỉnh quay trở lại hình người. Trước khi ra ngoài, anh hỏi Kim Húc:
– Lát em về có cần em mua đồ ăn cho anh không?
– Không cần đâu. Anh dắt chó đi dạo thì tiện sẽ ăn luôn. – Kim Húc rất không thích anh đi tụ tập gặp mặt này, nói, – Cấp ba thì có gì hay ho mà tụ họp chứ? Tốt nhiêu bao nhiêu năm rồi, có mấy khi gặp nhau đâu mà tụ họp.
Thượng Dương nói:
– Bọn em không phải năm nào cũng họp lớp, thi thoảng có rảnh thì mới tụ tập một lần. Năm nay vừa tròn mười lăm năm, chủ nhiệm lớp sắp về hưu, với lại có mấy bạn cũng về nước phát triển…
Anh giải thích, bản thân cũng thấy lý do này chẳng có chút sức nặng nào. Trường cấp 3 của anh là ngôi trường trọng điểm, danh giá, có lịch sử lâu đời, càng danh tiếng thì học sinh ra trường càng thích tiệc tùng, trường càng danh tiếng thì học sinh càng dễ có “tiền đồ” và luôn có “lợi ích” của việc tụ tập mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm. Gộp những lý do này lại việc tụ tập tiệc tùng rất nhàm chán, chẳng qua người trưởng thành xã giao bản thân luôn dung tục và tầm thường như thế, nên đi vẫn phải đi, dẫu sao thì con người là động vật tính xã hội.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
– Chỉ đi ăn bữa cơm thôi, không uống rượu. – Thựng Dương không giải thích thêm nữa, chỉ nói, – Em sẽ về nhanh thôi.
Trong khoảnh khắc này, anh đã có một trải nghiệm mới, anh vốn đã trở thành một người thô tục, mà Kim Húc thì là người “thổ” nhưng không “tục”, người này chỉ làm những gì mình muốn, ở trong mối quan hệ mà mình vui, theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, một người thuần túy, một người thú vị thoát ly cấp thấp.
Trong bữa tiệc, Thượng Dương gặp rất nhiều bạn học cũ, những người cũng giống như mình, không thuần túy, còn đang trôi nổi trong biển lợi ích cấp thấp. Chẳng qua đều là những người đã ngoài ba mươi, có rất nhiều người xuất sắc ở các tầng lớp xã hội khác nhau đã vươn lên đỉnh cao hoặc sắp vươn lên đỉnh cao, mỗi người một cảnh, nhàm chán đương nhiên vẫn là nhàm chán, mọi người EQ đều online, nên ở chung sẽ không quá khó chịu.
Lần trước nhóm này tụ tập là bốn năm trước, trong bốn năm này hầu hết mọi người đều không ai gặp nhau, Thượng Dương thậm chí còn không phân biệt một số bạn học là ai, cũng không thể nhận dạng được bọn họ.
Thượng Dương tự nhận so với các bạn học nhân trung long phượng, anh ở các phương diện đều bình thường không có gì lạ, không phải nhân vật tiêu điểm, nghề nghiệp của mình cũng có tính chất bí mật nhất định, cho nên trong bữa tiệc cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất, còn ngồi ở vị trí không mấy ai chú ý, tính toán lặng lẽ ăn xong bữa cơm thì sẽ rời đi.
Phòng tụ nhỏ rất náo nhiệt, lúc này có một bạn cùng lớp đến muộn, trận chiến lại rất lớn, vừa bước vào cửa đã bị mấy bạn học không khác gì giao tế lập tức vây quanh, chiếm lấy vị trí thuận lợi, nịnh nịnh nọt nọt, lôi kéo làm quen, thể hiện đủ loại tài năng của mình. Một số người chậm hơn không thể tiếp cận, ở vòng ngoài mà trong bụng hối hận đứt ruột. Trong số những người ngồi yên, có xem kịch ăn dưa có, có trào phúng mỉa mai cũng có.
Thượng Dương nhìn người đến muộn này cảm thấy rất quen nhưng mà không nhớ nổi là ai, nghe người ta gọi tên mới bừng tỉnh: Lớp cấp ba có hai cây Ban Thảo, một trong số đó là Thượng Dương, mà người đàn ông tên Tỉnh Hiên này là một cây khác trong đó.
Tuy nhiên khí hậu của hai cây Ban Thảo này khác nhau, cho nên không quen biết nhau. Bố mẹ Thượng Dương làm việc trong ngành công an, chức vụ khi đó không được các phụ huynh bạn học để ý nhắc tới, điều kiện kinh tế cũng rất bình thường. Người bạn Tỉnh Hiên này gia thế bất phàm, những năm đó sự quản lý không chặt chẽ như bây giờ, mỗi lần đi học anh ta đều được tài xế của gia đình đưa đón đến trường trên chiếc xe Hồng Kỳ.
Trong ấn tượng của Thượng Dương, người này đáng lẽ phải ra nước ngoài học dự bị vào nửa cuối năm cuối trung học, về sau tình hình như thế nào, anh cũng không biết rõ, mấy lần tụ tập bạn học cấp ba, bao gồm cả lễ cưới của bạn học, người ta cũng chưa từng tham dự.
Đương nhiên đây là chuyện bình thường. Loại tụ tập cấp ba này lại tới tham gia mới là không bình thường. Có lẽ Tỉnh Hiên nể mặt mũi thầy chủ nhiệm sắp về hưu cho nên mới đi.
Thượng Dương tùy ý nghĩ tới, dù sao thì cũng không có liên quan gì đến anh.
– Này Thượng Dương!
Vào lúc anh đang kiên nhẫn chờ món ăn được mang lên đủ, vùi đầu ăn uống, ăn xong thì về nhà là xong xuôi nhiệm vụ, Tỉnh Hiên nhiệt tình gọi tên anh, còn bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, như là rất thân thiết, nói:
– Tôi tới muộn, hết chỗ rồi. Tôi ngồi cạnh cậu được không?
Thượng Dương dù nghi hoặc nhưng cũng lịch sự trả lời:
– Đương nhiên là được. Cậu cứ tự nhiên.
Hôm nay đặt tổng cộng có bốn bàn, bàn bên cạnh rõ ràng còn một ghế trống, hình như là do một người bạn cùng lớp biết trước Tỉnh Hiên sẽ đến để lại cho anh ta, thế nhưng anh ta lại ngồi xuống bên cạnh Thượng Dương. Thượng Dương rõ ràng là nhìn thấy mấy vị bạn học trước nay mạnh vì gạo bạo vì tiền nhìn nhau, rõ ràng là không nghĩ tới Tỉnh Hiên không ngồi bên này mà lại chạy tới bàn khác.
Tỉnh Hiên treo áo khoác lên móc áo gần đó rồi quay lại ngồi cạnh Thương Dương, những bạn học khác ở bàn này chào hỏi anh ta, hỏi anh ta dạo gần đây bận cái gì, anh ta lịch sự trả lời từng người một.
Từ cuộc trò chuyện của anh ta với bạn cùng lớp, Thượng Dương biết anh ta đã về nước lập nghiệp mấy năm, cùng người khác hùn vốn mở công ty khoa học kỹ thuật, công ty này đã hoàn tất việc niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ vào năm ngoái. Người đang nói chuyện với Tỉnh Hiên hiện đang làm việc cho một cơ quan liên kết với Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc.
– Nghe nói cậu làm cảnh sát hả? – Tỉnh Hiên ứng phó với bạn học xong quay sang bắt chuyện Thượng Dương, nói, – Không ngờ nha, tôi còn tưởng cậu sẽ theo học nghệ thuật.
Thượng Dương kinh ngạc:
– Tôi không hề có tế bào nghệ thuật nào, có phải cậu nhớ lầm người không?
Tỉnh Hiên cười cười:
– Tiết mục biểu diễn năm lớp 11, tôi nhớ cậu có đàn dương cầm bài “Thiên Không Thành”, rất hay.
Bản thân Thượng Dương cũng đã quên mất, bị người ta nhắc lại cũng nhớ ra, lúc đó anh cuống lên tranh thủ tập luyện tạm thời một thời gian, không phải vì yêu thích piano hay nghệ thuật, mà là đang ở tuổi thiếu niên, chỉ muốn được chú ý mà thôi.
– Đàn linh tinh đấy. – Thượng Dương xấu hổ nhắc tới chuyện cũ này, vội chuyển đề tài khác, – Về sau lớn lên vẫn muốn làm việc gì đó nghiêm túc, cho nên vào đại học công an, kế đó thì ra trường đi làm trong ngành luôn.
Tỉnh Hiên dò xét anh, nói:
– Nhưng mà cậu không thay đổi chút nào cả, tôi vừa vào một cái là nhận ra ngay.
– Cậu cũng không thay đổi gì mấy, cậu vừa bước vào thì tôi…- Thượng Dương vốn định nói cũng nhận ra anh ta, nhưng kỳ thực là không hề, cuối cùng vẫn thành thật nói, – Tôi cũng nhìn thấy cậu quen quen.
Tỉnh Hiên ngẩn người, nhìn Thượng Dương rồi sau đó cười lên. Lúc này có những bạn học khác đến bắt chuyện với anh ta, anh ta chuyển sang nói chuyện với người khác vài câu, bạn học này vừa đi người bạn học khác lại tới, cứ lần lượt không dứt.
Thượng Dương ngồi bên cạnh uống trà, tiếp tục chờ món ăn mang lên.
– Mệt quá thôi! – Tỉnh Hiên đuổi mấy bạn học đến làm quen đi, thấp giọng nói với Thượng Dương, vẻ mặt vẫn rất hiền hòa, nhưng giọng điệu thì lại rất khác, nói, – Mấy người này phiền quá.
Thượng Dương không rõ ý tứ của anh ta, lại càng không hiểu rõ anh ta, đành phải giả vờ như không nghe thấy.
Cuối cùng món ăn cũng được bưng lên, bữa tiệc bắt đầu, náo nhiệt hơn hai tiếng mới gần như kết thúc.
Một bộ phận bạn học có ý muốn đổi sân chơi, bất kể là muốn đi hay là không muốn đều phải tham gia hết, người khác còn khách sáo, Thượng Dương thực sự không nhịn được, nói mình vừa nhận được thông báo đơn vị có việc, xét thấy đơn vị công an lúc nào cũng có việc, lý do này rất hợp lý, Thượng Dương cầm áo khoác chuẩn bị ra về.
– Tôi cũng có việc phải đi. – Tỉnh Hiên cũng đứng lên cầm áo khoác, nói với Thượng Dương, – Tôi cũng đi đại lộ Trường An, tiện đưa cậu một đoạn nhé.
Thượng Dương: -…
Việc một COO khởi nghiệp bận rộn bất cứ lúc nào là điều hợp lý.
– Tôi nói này Tỉnh Hiên, – Ra khỏi cửa nhà hàng, Thượng Dương nói, – Nghèo không mua nổi xe nó viết ở trên mặt tôi à?
Không thì làm sao Tỉnh Hiên biết anh không lái xe tới? Đương nhiên Thượng Dương cũng không nghèo đến mức không mua nổi xe, chỉ là không có nhu cầu mới không mua mà thôi.
Tỉnh Hiên cười thành tiếng:
– Tôi biết cậu không mua xe, cũng không đứng tên nhà.
Thượng Dương nghĩ trong bụng chắc là bạn học nào nói cho anh ta rồi, nói:
– Cậu có việc bận thì cứ đi đi.
Tỉnh Hiên nói:
– Tôi không có việc gì cả, chẳng qua là không muốn ở đây thêm nữa, họ đều là những người phiền phức, không thoải mái.
Thượng Dương rất muốn nói đã không muốn thế sao cậu còn tới làm gì, nhưng nghĩ, chẳng phải mình cũng tới đó thôi.
– Thật ra nhà tôi ở phố Trường An. – Tỉnh Hiên nói, – Tiện đường đưa cậu đi, đừng ngại.
– Vậy à, thế thì tôi không khách sáo nữa. – Thượng Dương nói.
Trên đường đi, Tỉnh Hiên câu được câu không trò chuyện mấy chủ đề râu ria với Thượng Dương, chủ yếu là về công việc và bố mẹ.
Anh ta biết bố mẹ Thượng Dương đều đã nghỉ hưu, còn biết bố Thượng Dương năm ngoái bị bệnh nặng một trận.
– Cậu nghe ai nói thế? – Thượng Dương hỏi.
Không nhà không xe còn có thể cho là bạn học nào đó tiết lộ cho anh ta, chuyện của bố mẹ anh thì không có mấy người biết, nhưng chắc chắn cũng không thể coi đó là bí mật.
Tỉnh Hiên lái xe, quay sang nhìn Thượng Dương, ánh mắt cùng biểu lộ kia toát lên một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Thượng Dương: – …
Anh cảm thấy rất khó chịu, lại bởi vì liên tưởng đến cái gì đó mà rất muốn cười.
Sau đó lúc Kim Húc nhắn Wechat hỏi anh “Kết thúc chưa? Mấy giờ về nhà?”, anh đáp “Đang trên đường về, em gặp một tên tâm thần.”.
Kim Húc: Gì cơ?
Thượng Dương: Chính là có một người có chút giống anh.
Kim Húc: Ý là gì?
Thượng Dương: Giống anh lúc trước theo đuổi em, giống 70-80%.
Kim Húc: Ý là gì?
Thượng Dương: Khi không thích nói chuyện thì sẽ giả X, còn giả cực kỳ nhuần nhuyễn.
Kim Húc:???
Kim Húc: Ai giả X ai nhuần nhuyễn?
Thượng Dương không hồi âm lại hắn, quyết định về nhà rồi trêu hắn sau.
Mười mấy giây sau, Kim Húc tức thì bắt được trọng điểm: Là một người đàn ông theo đuổi em? Bạn học cấp ba của em à?
Mà lúc này xe của Tỉnh Hiên đã sắp đến đơn vị của Thượng Dương, con đường này không thể dừng xe, Thượng Dương đang muốn nói xem chỗ nào thích hợp thì thả mình xuống.
Tỉnh Hiên nói:
– Cậu ở sau đơn vị đúng không? Tôi đưa cậu đến cổng tiểu khu, thuận tiện mà.
Thượng Dương: –? Cậu biết chỗ ở của tôi nữa à?
Tỉnh Hiên cầm tay lái, liếc anh một cái, nói:
– Cảnh sát Thượng, nếu như tôi nói tôi từng điều tra cậu, cậu sẽ không bắt tôi chứ?
Hết chương 55
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook