Kim Đồng
-
Chương 9
Hôm sau là một ngày bận rộn.
Cuối cùng Tô Bùi cũng sắp xếp gọn gàng đống hành lý và thu dọn sơ loa được ngôi nhà.
Kế tiếp, anh gọi điện cho văn phòng biên kịch mà anh biết và phàn nàn về sự hợp tác không mấy vui vẻ trong đoàn phim lần này, sau đó nhờ họ để ý giúp anh đoàn phim nào uy tín hơn, anh đã đặc biệt nhấn mạnh “uy tín” mấy lần. Bên phòng biên kịch đề nghị anh phác thảo trước nội dung gì đó để họ có thể hỗ trợ giới thiệu.
Tô Bùi đang gấp rút muốn tìm công việc tiếp theo, song điều khiến anh lo lắng hơn cả là việc thanh toán của đoàn phim “Bí mật Dung Thành”.
Nếu đoàn phim vẫn chậm trễ thanh khoản thì mấy tháng trời vất vả coi như công cốc.
Tô Bùi không thích việc phải “đòi nợ”, rõ ràng là thù lao anh xứng đáng nhận được mà phải liên tục đòi hỏi về nó, điều đó rất dễ bào mòn lòng tự trọng cũng như cảm xúc của mỗi người.
Anh gọi cho bên sản xuất hỏi về việc thanh toán và chỉ nhận được câu trả lời là “thư thư mấy hôm” để họ thu xếp.
Tô Bùi nửa tin nửa ngờ, song lúc này anh cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Tô Bùi ngẫm nghĩ rồi gọi cho Lý Nham – biên tập viên bên nhà xuất bản mà anh từng hợp tác trước đây, hỏi họ có thể tái bản một số tiểu thuyết cũ của anh hay không.
Lý Nham không mấy lạc quan vì sự suy thoái của ngành xuất bản sách hiện giờ. Các nhà xuất bản cũng đang rất thận trọng với mỗi đầu sách mà họ muốn xuất ra thị trường, tuy nhiên Lý Nham vẫn nói rằng sẽ thử hỏi ý kiến Tổng biên tập.
“Tô Bùi à, tiểu thuyết mới của cậu đã xong chưa?” – Lý Nham hỏi. Ông là một biên tập viên già, tuổi đời lớn hơn Tô Bùi rất nhiều. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh cũng do ông biên tập.
Tô Bùi chợt nhớ lời nhận xét của Hạ Nhất Minh về cuốn sách mới của mình tối hôm qua, anh đáp, “Cháu mới viết được một nửa thôi… còn phải thay đổi mấy chỗ nữa.”
Lý Nham động viên, “Chú sẽ cố gắng giúp cậu trong việc tái bản cuốn sách cũ. Thế nhưng mà tốt hơn hết là cậu nên hoàn thành cuốn mới càng sớm càng tốt đi.”
Tô Bùi trò chuyện với ông một lúc rồi hẹn cùng nhau bàn bạc về cuốn sách mới vào lần gặp mặt sau.
Sau khi liên hệ xong công việc, Tô Bùi đến một cửa hàng sửa xe tư nhân. Xe anh gặp phải vài trục trặc nên anh đã đem nó đi sửa trước khi gói ghém hành lý theo đoàn phim, chắc giờ sửa xong rồi.
Tô Bùi là khách quen của cửa hàng nên thường được ông chủ giảm giá, thế nhưng khi nhìn thấy số tiền phải trả vẫn khiến anh xót hết ruột gan, nhoằng cái bay luôn mấy nghìn tệ.
Vừa cà thẻ tín dụng anh vừa nhẩm nghĩ mình phải giục đoàn phim nhanh chóng thanh toán thù lao thôi.
Sau khi trả tiền và lấy xe, Tô Bùi nhấn ga, lái chiếc Cadillac của mình đến trường học của Bích Quy.
Ba giờ chiều thứ sáu, cổng trường tư chật cứng những chiếc xe hơi sang trọng, BMW series 7 đỗ nhan nhản, xe thể thao siêu sang cũng đậu mấy con, chiếc Cadillac đã mấy năm tuổi của anh chỉ đủ giữ thể diện, nom không tới nỗi nghèo nàn lắm.
Bích Quy thấy Tô Bùi từ xa thì phấn khích ra trò, con bé đeo cặp trên vai, tay xách túi, lon ton chạy ra chỗ bố.
“Bố ơi bố!”
Tô Bùi mỉm cười. Bích Quy thừa hưởng khuôn mặt của mẹ nhưng đường nét thì y đúc anh, nhất là đôi mắt, đó là đôi mắt của anh. Nhìn phiên bản bé gái của mình luôn khiến anh cảm thấy đáng yêu đến lạ thường.
Bích Quy chạy đến trước mặt anh, quẳng cả hai chiếc túi cho anh và mồm thì liến thoắng, “Sao bố về sớm thế ạ? Con cứ tưởng hôm nay bà nội đến đón con cơ.”
Tô Bùi cất cặp của con bé lên xe và cười toét, “Vì bố nhớ con gái rượu của bố, siêu siêu nhớ.” – dù trò chuyện với Bích Quy bằng giọng điệu như với một cô bé mẫu giáo, nhưng Tô Bùi cũng nhận ra, hơn một tháng không gặp, dường như con gái mình đã cao lên chun chút rồi.
Hơn tháng trời Bích Quy không được gặp bố, con bé không trèo lên xe mà quấn lấy bố nấn ná trò chuyện ở cổng trường, không chỉ vì nhớ mà còn vì muốn khoe khoang, có lần con bé đã nghe thấy mẹ của bạn cùng lớp nói rằng, “…Bố của Tô Yển trẻ thật đấy, tôi cứ tưởng đó là anh của con bé cơ… trông giống diễn viên nào ấy nhỉ…”
Bích Quy nhớ như in, con bé kể với bạn rằng bố mình là một nhà biên kịch! Vừa trẻ vừa đẹp trai! Nên giờ chính là thời điểm tốt nhất để khoe chứ còn gì nữa! Bất cứ khi nào có bạn đi qua là con bé đều vẫy tay và khoe “Bố tớ trở về từ đoàn phim rồi nè!”
Tô Bùi biết thừa âm mưu của con gái, anh chỉ cảm thấy buồn cười, thực không biết cái tính cách này thừa hưởng từ ai.
*
Tô Bùi dẫn Bích Quy đến trung tâm thương mại dạo chơi, ăn bánh ngọt và uống cốc trà sữa đang nổi tiếng trên mạng. Bà của Bích Quy không cho con bé uống trà sữa, nhưng vì vừa đi công tác xa về nên Tô Bùi phải hối lộ cô con gái chút đỉnh.
Tô Bùi nhấm nháp miếng bánh sầu riêng ngàn tầng trong lúc hỏi han tình hình học hành của Bích Quy tại trường và cuộc sống của con bé khi ở nhà bà nội.
“Con đã nhận được quần áo và đồ chơi bố mua chưa?” – Tô Bùi hỏi.
“Con nhận được rồi!” – Bích Quy nói, “Nhưng bố ơi, bố đừng mua Lego cho con nữa nhé.”
Tô Bùi ngạc nhiên, “Vì sao thế? Con không thích Lego nữa à?”
Bích Quy ngập ngừng, “Một bộ Lego đắt lắm…”
Tô Bùi cảm động, anh không ngờ con bé mới mấy tuổi đầu đã bắt đầu biết tiết kiệm cho gia đình, chí ít là hơn anh.
“… Bố, bố tiết kiệm tiền mua mấy bộ Lego để mua cho con một chiếc điện thoại được không ạ, con muốn có một chiếc điện thoại thông minh.” – Bích Quy nói hết câu.
Suýt thì Tô Bùi nghẹn bánh, Bích Quy thân thiết vỗ lưng cho anh, song Tô Bùi lập tức từ chối, “Con mới học lớp ba, dùng điện thoại thông minh làm gì. Đừng có mơ, không được.”
Anh thẳng thừng từ chối, “Bố sẽ xem xét khi con lên cấp II, còn giờ thì chưa phải lúc.”
Con bé hụt hẫng mất một lúc, nhưng không cãi lại. Là một đứa trẻ thông minh, con bé hiểu rằng bố mẹ đã ly hôn và bố thì phải bôn ba vất vả làm việc bên ngoài.
Nên Bích Quy chỉ biết rầu rĩ vùi mặt ăn.
Tô Bùi dỗ dành, “Đừng giận, con không muốn về nhà xem bố mang gì về cho con à?”
Đứa trẻ nào cũng thích người nổi tiếng, con bé tức tội vực lại tinh thần khi nghe bố nói, “Có ảnh với chữ ký của Thu Nhược Dương không ạ?”
Tô Bùi hỏi, “Thu Nhược Dương là ai?” – tuy là biên kịch nhưng sự thực anh không quen biết nhiều người trong làng giải trí lắm.
Bích Quy nói, “Anh ấy là thần tượng hot nhất bây giờ đó bố! Bọn con gái lớp con ai cũng thích ảnh á!”
Giờ anh mới nhớ ra Thu Nhược Dương là thành viên của một ban nhạc thần tượng, nổi tiếng nhờ vẻ ngoài, hầu hết người hâm mộ đều ở độ 10 tới 25 tuổi. Anh cảm thấy không ổn chút nào, con bé mới mấy tuổi đầu đã ‘đu’ thần tượng rồi?
“Con thích anh ấy hả?” – anh hỏi.
Bích Quy lắc đầu, “Con chẳng có cảm giác gì, nhưng chủ yếu là để có đề tài buôn với bọn bạn thôi ạ. Nếu có ảnh với chữ ký của Thu Nhược Dương thì tụi nó ghen tị lắm.”
Tô Bùi không nhịn nổi cười, anh hỏi, “Thế còn chữ ký của Phương Tử Linh với Tử Hi thì sao?”
Bích Quy gật gù ra chiều như một nhà đánh giá tài ba, sau đó miễn cường đồng ý, “Cũng được bố ạ, giờ họ cũng đang nổi lắm, lừa tụi trẻ con dễ ẹc.”
*
Tối đó, Tô Bùi nấu món canh sườn và tôm nhúng theo công thức của Hạ Nhất Minh, nhưng không ngon bằng cậu ta. Thế nhưng Bích Quy thì hài lòng ra trò, con bé xuýt xoa khen bố khéo tay với ngon đứt căn tin nhà trường.
Ăn xong bữa tối, Bích Quy đưa bố kiểm tra bài tập về nhà, khi Tô Bùi đang đọc bài văn con bé viết thì có người gọi điện.
Tô Bùi thấy người gọi thì nhấc máy ngay, là Tiểu Nhan gọi tới. Cô nói với Tô Bùi rằng mình đã mất việc và không dám về quê cho bố mẹ biết, tạm thời cô tá túc ở nhà một người bạn cũ, người bạn này đang làm việc cho một blogger chuyên về đời sống, tuy nói là một đội nhưng thực chất là cô viết thuê.
“Tạm thời tìm được chỗ ở vậy là tốt rồi.” – Tô Bùi an ủi, anh nghĩ nếu Tiểu Nhan là “gián điệp” của vợ Bách Văn Thâm thì cớ gì lại túng quẫn tới vậy.
Tiểu Nhan cũng đang băn khoăn về vấn đề thanh khoản, tuy thù lao của cô ít hơn Tô Bùi nhưng cũng mấy chục nghìn tệ.
Tô Bùi khuyên cô đừng quá lo lắng, “Bí mật Dung Thành” không phải đoàn phim vớ vẩn nên hẳn sẽ không có chuyện quỵt tiền.
Trò chuyện với Tiểu Nhan xong, anh quay ra thì thấy Bích Quy đã ngủ gật trên ghế, anh đến gần và vuốt ve mái tóc con bé, thủ thỉ dỗ dành, “Bích Quy, dậy tắm rửa rồi hãng ngủ con.”
Bích Quy ngái ngủ hỏi bố, “Chúc bố ngủ ngon… mai bố còn ở nhà không…”
Tô Bùi ngừng một chút mới đáp, “Bố có.”
*
Thứ bảy, Tô Bùi chở Bích Quy tới lớp học múa, sau đó sang nhà mẹ ăn cơm.
Vừa tới nhà bà, Bích Quy đã nhanh nhảu báo cáo ngay với bà mình, “Tối qua bố nấu canh sườn ngon lắm bà ơi!”
Văn Tâm Lan, mẹ của Tô Bùi thừa biết con trai mình nên bà chỉ cười hỏi, “Sao lại nhàn hạ tới nỗi tự nấu nướng thế hở anh?”
Tô Bùi đáp, “Có người bạn mang nguyên liệu đến, cậu ấy dạy con nấu ấy mà.”
Mẹ anh nghe thấy vậy thì hào hứng lắm, bà bế Bích Quy rồi hỏi dò, “Con có thấy cô mang đồ tới không?”
Bích Quy trả lời, “Con không ạ, nhưng con nghe thấy bố nói chuyện điện thoại với một cô tối qua.”
Văn Tâm Lan hí hửng nói, “Thế à…” – tuy đã ngoài năm mươi nhưng do giữ gìn chăm sóc tốt nên giọng nói của bà vẫn thanh thanh tươi trẻ, khi cố ý kéo dài giọng còn có đôi chút nũng nịu của thiếu nữ.
Tô Bùi giải thích, “Người gọi là trợ lý cũ của con ở đoàn phim, hỏi con mấy vấn đề liên quan đến công việc. Còn người cho thức ăn là bạn cũ của con, và đó là một người đàn ông.”
Anh nhấn mạnh là bạn, giới tính nam. Thật ra mẹ anh có biết Hạ Nhất Minh, nhưng anh không muốn nhắc đến cậu ta, dù sao bây giờ danh tiếng của Hạ Nhất Minh cũng quá lớn và Văn Tâm Lan thì cho là họ không còn liên hệ với nhau nhiều.
Bà tỏ ra tiếc nuối, “Tiếc thế chứ.”
Tô Bùi vờ như không hiểu vì sao bà than thở, anh gọi Bích Quy ra ăn trái cây.
Mẹ anh sống trong một ngôi nhà tuy nhỏ nhưng được bài trí rất trang nhã.
Tường trắng phau, không treo tranh ảnh gì, sô pha được phủ một tấm thảm theo phong cách Bohemian sặc sỡ, tủ TV đặt một lọ thủy tinh với bó hồng tươi thắm. Trên giá sách có vài bức ảnh gia đình, trong đó bắt mắt nhất là bức ảnh bà lúc còn trẻ trong chiếc đầm đỏ, đeo vòng ngọc trai trên cổ, làn da mịn màng và khuôn mặt thì rạng ngời, bà đang bế một cậu bé đáng yêu trên tay, đó là Tô Bùi.
Mỗi lần nhìn ngắm bức ảnh này, anh đều cảm thấy mẹ mình chẳng hề thay đổi, dù trải qua bao nhiêu việc thì bà vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, bà chưa bao giờ ngừng theo đuổi cái đẹp và sự tinh tế.
Vậy nên kể cả khi bố anh qua đời, mẹ anh không suy sụp nhiều, bà vẫn sống cuộc sống như trước đó, khiêu vũ, luyện thư pháp và hội họa, thi thoảng du lịch đây đó khi có thời gian.
Càng trưởng thành, Tô Bùi càng khâm phục mẹ mình.
*
Ăn xong, Bích Quy nằm trong lòng bố xem hoạt hình. Tô Bùi nhìn màn hình nhấp nháy đủ sắc màu thì bất giác thất thần, anh vô thức móc bao thuốc lá ra rồi giật mình tỉnh táo lại, anh đang ở nhà mẹ và Bích Quy thì đang ngồi trong lòng.
Anh cất điếu thuốc đi.
Văn Tâm Lan hỏi, “Con lại không bỏ được thuốc lá à? Gần đây có chuyện gì hả?”
Tô Bùi lập tức mỉm cười, “Không có chuyện gì đâu mẹ, con đang chuẩn bị một kịch bản mới thôi.”
*
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Bích Quy trở lại trường, Tô Bùi có thời gian yên tĩnh để làm việc. Anh nghĩ đến việc sửa lại cuốn tiểu thuyết mới và tìm một đề tài thích hợp để viết kịch bản.
Hôm thứ tư, anh hẹn Hạ Nhất Minh sang nhà Diêu Chí Thành chơi, hai người họ làm hòa đều nhờ công sức của cậu ta, cũng đã mấy tháng rồi anh không gặp Diêu Chí Thành nên tiện thể sang thăm người bạn chí cốt của mình.
___________
Cuối cùng Tô Bùi cũng sắp xếp gọn gàng đống hành lý và thu dọn sơ loa được ngôi nhà.
Kế tiếp, anh gọi điện cho văn phòng biên kịch mà anh biết và phàn nàn về sự hợp tác không mấy vui vẻ trong đoàn phim lần này, sau đó nhờ họ để ý giúp anh đoàn phim nào uy tín hơn, anh đã đặc biệt nhấn mạnh “uy tín” mấy lần. Bên phòng biên kịch đề nghị anh phác thảo trước nội dung gì đó để họ có thể hỗ trợ giới thiệu.
Tô Bùi đang gấp rút muốn tìm công việc tiếp theo, song điều khiến anh lo lắng hơn cả là việc thanh toán của đoàn phim “Bí mật Dung Thành”.
Nếu đoàn phim vẫn chậm trễ thanh khoản thì mấy tháng trời vất vả coi như công cốc.
Tô Bùi không thích việc phải “đòi nợ”, rõ ràng là thù lao anh xứng đáng nhận được mà phải liên tục đòi hỏi về nó, điều đó rất dễ bào mòn lòng tự trọng cũng như cảm xúc của mỗi người.
Anh gọi cho bên sản xuất hỏi về việc thanh toán và chỉ nhận được câu trả lời là “thư thư mấy hôm” để họ thu xếp.
Tô Bùi nửa tin nửa ngờ, song lúc này anh cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Tô Bùi ngẫm nghĩ rồi gọi cho Lý Nham – biên tập viên bên nhà xuất bản mà anh từng hợp tác trước đây, hỏi họ có thể tái bản một số tiểu thuyết cũ của anh hay không.
Lý Nham không mấy lạc quan vì sự suy thoái của ngành xuất bản sách hiện giờ. Các nhà xuất bản cũng đang rất thận trọng với mỗi đầu sách mà họ muốn xuất ra thị trường, tuy nhiên Lý Nham vẫn nói rằng sẽ thử hỏi ý kiến Tổng biên tập.
“Tô Bùi à, tiểu thuyết mới của cậu đã xong chưa?” – Lý Nham hỏi. Ông là một biên tập viên già, tuổi đời lớn hơn Tô Bùi rất nhiều. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh cũng do ông biên tập.
Tô Bùi chợt nhớ lời nhận xét của Hạ Nhất Minh về cuốn sách mới của mình tối hôm qua, anh đáp, “Cháu mới viết được một nửa thôi… còn phải thay đổi mấy chỗ nữa.”
Lý Nham động viên, “Chú sẽ cố gắng giúp cậu trong việc tái bản cuốn sách cũ. Thế nhưng mà tốt hơn hết là cậu nên hoàn thành cuốn mới càng sớm càng tốt đi.”
Tô Bùi trò chuyện với ông một lúc rồi hẹn cùng nhau bàn bạc về cuốn sách mới vào lần gặp mặt sau.
Sau khi liên hệ xong công việc, Tô Bùi đến một cửa hàng sửa xe tư nhân. Xe anh gặp phải vài trục trặc nên anh đã đem nó đi sửa trước khi gói ghém hành lý theo đoàn phim, chắc giờ sửa xong rồi.
Tô Bùi là khách quen của cửa hàng nên thường được ông chủ giảm giá, thế nhưng khi nhìn thấy số tiền phải trả vẫn khiến anh xót hết ruột gan, nhoằng cái bay luôn mấy nghìn tệ.
Vừa cà thẻ tín dụng anh vừa nhẩm nghĩ mình phải giục đoàn phim nhanh chóng thanh toán thù lao thôi.
Sau khi trả tiền và lấy xe, Tô Bùi nhấn ga, lái chiếc Cadillac của mình đến trường học của Bích Quy.
Ba giờ chiều thứ sáu, cổng trường tư chật cứng những chiếc xe hơi sang trọng, BMW series 7 đỗ nhan nhản, xe thể thao siêu sang cũng đậu mấy con, chiếc Cadillac đã mấy năm tuổi của anh chỉ đủ giữ thể diện, nom không tới nỗi nghèo nàn lắm.
Bích Quy thấy Tô Bùi từ xa thì phấn khích ra trò, con bé đeo cặp trên vai, tay xách túi, lon ton chạy ra chỗ bố.
“Bố ơi bố!”
Tô Bùi mỉm cười. Bích Quy thừa hưởng khuôn mặt của mẹ nhưng đường nét thì y đúc anh, nhất là đôi mắt, đó là đôi mắt của anh. Nhìn phiên bản bé gái của mình luôn khiến anh cảm thấy đáng yêu đến lạ thường.
Bích Quy chạy đến trước mặt anh, quẳng cả hai chiếc túi cho anh và mồm thì liến thoắng, “Sao bố về sớm thế ạ? Con cứ tưởng hôm nay bà nội đến đón con cơ.”
Tô Bùi cất cặp của con bé lên xe và cười toét, “Vì bố nhớ con gái rượu của bố, siêu siêu nhớ.” – dù trò chuyện với Bích Quy bằng giọng điệu như với một cô bé mẫu giáo, nhưng Tô Bùi cũng nhận ra, hơn một tháng không gặp, dường như con gái mình đã cao lên chun chút rồi.
Hơn tháng trời Bích Quy không được gặp bố, con bé không trèo lên xe mà quấn lấy bố nấn ná trò chuyện ở cổng trường, không chỉ vì nhớ mà còn vì muốn khoe khoang, có lần con bé đã nghe thấy mẹ của bạn cùng lớp nói rằng, “…Bố của Tô Yển trẻ thật đấy, tôi cứ tưởng đó là anh của con bé cơ… trông giống diễn viên nào ấy nhỉ…”
Bích Quy nhớ như in, con bé kể với bạn rằng bố mình là một nhà biên kịch! Vừa trẻ vừa đẹp trai! Nên giờ chính là thời điểm tốt nhất để khoe chứ còn gì nữa! Bất cứ khi nào có bạn đi qua là con bé đều vẫy tay và khoe “Bố tớ trở về từ đoàn phim rồi nè!”
Tô Bùi biết thừa âm mưu của con gái, anh chỉ cảm thấy buồn cười, thực không biết cái tính cách này thừa hưởng từ ai.
*
Tô Bùi dẫn Bích Quy đến trung tâm thương mại dạo chơi, ăn bánh ngọt và uống cốc trà sữa đang nổi tiếng trên mạng. Bà của Bích Quy không cho con bé uống trà sữa, nhưng vì vừa đi công tác xa về nên Tô Bùi phải hối lộ cô con gái chút đỉnh.
Tô Bùi nhấm nháp miếng bánh sầu riêng ngàn tầng trong lúc hỏi han tình hình học hành của Bích Quy tại trường và cuộc sống của con bé khi ở nhà bà nội.
“Con đã nhận được quần áo và đồ chơi bố mua chưa?” – Tô Bùi hỏi.
“Con nhận được rồi!” – Bích Quy nói, “Nhưng bố ơi, bố đừng mua Lego cho con nữa nhé.”
Tô Bùi ngạc nhiên, “Vì sao thế? Con không thích Lego nữa à?”
Bích Quy ngập ngừng, “Một bộ Lego đắt lắm…”
Tô Bùi cảm động, anh không ngờ con bé mới mấy tuổi đầu đã bắt đầu biết tiết kiệm cho gia đình, chí ít là hơn anh.
“… Bố, bố tiết kiệm tiền mua mấy bộ Lego để mua cho con một chiếc điện thoại được không ạ, con muốn có một chiếc điện thoại thông minh.” – Bích Quy nói hết câu.
Suýt thì Tô Bùi nghẹn bánh, Bích Quy thân thiết vỗ lưng cho anh, song Tô Bùi lập tức từ chối, “Con mới học lớp ba, dùng điện thoại thông minh làm gì. Đừng có mơ, không được.”
Anh thẳng thừng từ chối, “Bố sẽ xem xét khi con lên cấp II, còn giờ thì chưa phải lúc.”
Con bé hụt hẫng mất một lúc, nhưng không cãi lại. Là một đứa trẻ thông minh, con bé hiểu rằng bố mẹ đã ly hôn và bố thì phải bôn ba vất vả làm việc bên ngoài.
Nên Bích Quy chỉ biết rầu rĩ vùi mặt ăn.
Tô Bùi dỗ dành, “Đừng giận, con không muốn về nhà xem bố mang gì về cho con à?”
Đứa trẻ nào cũng thích người nổi tiếng, con bé tức tội vực lại tinh thần khi nghe bố nói, “Có ảnh với chữ ký của Thu Nhược Dương không ạ?”
Tô Bùi hỏi, “Thu Nhược Dương là ai?” – tuy là biên kịch nhưng sự thực anh không quen biết nhiều người trong làng giải trí lắm.
Bích Quy nói, “Anh ấy là thần tượng hot nhất bây giờ đó bố! Bọn con gái lớp con ai cũng thích ảnh á!”
Giờ anh mới nhớ ra Thu Nhược Dương là thành viên của một ban nhạc thần tượng, nổi tiếng nhờ vẻ ngoài, hầu hết người hâm mộ đều ở độ 10 tới 25 tuổi. Anh cảm thấy không ổn chút nào, con bé mới mấy tuổi đầu đã ‘đu’ thần tượng rồi?
“Con thích anh ấy hả?” – anh hỏi.
Bích Quy lắc đầu, “Con chẳng có cảm giác gì, nhưng chủ yếu là để có đề tài buôn với bọn bạn thôi ạ. Nếu có ảnh với chữ ký của Thu Nhược Dương thì tụi nó ghen tị lắm.”
Tô Bùi không nhịn nổi cười, anh hỏi, “Thế còn chữ ký của Phương Tử Linh với Tử Hi thì sao?”
Bích Quy gật gù ra chiều như một nhà đánh giá tài ba, sau đó miễn cường đồng ý, “Cũng được bố ạ, giờ họ cũng đang nổi lắm, lừa tụi trẻ con dễ ẹc.”
*
Tối đó, Tô Bùi nấu món canh sườn và tôm nhúng theo công thức của Hạ Nhất Minh, nhưng không ngon bằng cậu ta. Thế nhưng Bích Quy thì hài lòng ra trò, con bé xuýt xoa khen bố khéo tay với ngon đứt căn tin nhà trường.
Ăn xong bữa tối, Bích Quy đưa bố kiểm tra bài tập về nhà, khi Tô Bùi đang đọc bài văn con bé viết thì có người gọi điện.
Tô Bùi thấy người gọi thì nhấc máy ngay, là Tiểu Nhan gọi tới. Cô nói với Tô Bùi rằng mình đã mất việc và không dám về quê cho bố mẹ biết, tạm thời cô tá túc ở nhà một người bạn cũ, người bạn này đang làm việc cho một blogger chuyên về đời sống, tuy nói là một đội nhưng thực chất là cô viết thuê.
“Tạm thời tìm được chỗ ở vậy là tốt rồi.” – Tô Bùi an ủi, anh nghĩ nếu Tiểu Nhan là “gián điệp” của vợ Bách Văn Thâm thì cớ gì lại túng quẫn tới vậy.
Tiểu Nhan cũng đang băn khoăn về vấn đề thanh khoản, tuy thù lao của cô ít hơn Tô Bùi nhưng cũng mấy chục nghìn tệ.
Tô Bùi khuyên cô đừng quá lo lắng, “Bí mật Dung Thành” không phải đoàn phim vớ vẩn nên hẳn sẽ không có chuyện quỵt tiền.
Trò chuyện với Tiểu Nhan xong, anh quay ra thì thấy Bích Quy đã ngủ gật trên ghế, anh đến gần và vuốt ve mái tóc con bé, thủ thỉ dỗ dành, “Bích Quy, dậy tắm rửa rồi hãng ngủ con.”
Bích Quy ngái ngủ hỏi bố, “Chúc bố ngủ ngon… mai bố còn ở nhà không…”
Tô Bùi ngừng một chút mới đáp, “Bố có.”
*
Thứ bảy, Tô Bùi chở Bích Quy tới lớp học múa, sau đó sang nhà mẹ ăn cơm.
Vừa tới nhà bà, Bích Quy đã nhanh nhảu báo cáo ngay với bà mình, “Tối qua bố nấu canh sườn ngon lắm bà ơi!”
Văn Tâm Lan, mẹ của Tô Bùi thừa biết con trai mình nên bà chỉ cười hỏi, “Sao lại nhàn hạ tới nỗi tự nấu nướng thế hở anh?”
Tô Bùi đáp, “Có người bạn mang nguyên liệu đến, cậu ấy dạy con nấu ấy mà.”
Mẹ anh nghe thấy vậy thì hào hứng lắm, bà bế Bích Quy rồi hỏi dò, “Con có thấy cô mang đồ tới không?”
Bích Quy trả lời, “Con không ạ, nhưng con nghe thấy bố nói chuyện điện thoại với một cô tối qua.”
Văn Tâm Lan hí hửng nói, “Thế à…” – tuy đã ngoài năm mươi nhưng do giữ gìn chăm sóc tốt nên giọng nói của bà vẫn thanh thanh tươi trẻ, khi cố ý kéo dài giọng còn có đôi chút nũng nịu của thiếu nữ.
Tô Bùi giải thích, “Người gọi là trợ lý cũ của con ở đoàn phim, hỏi con mấy vấn đề liên quan đến công việc. Còn người cho thức ăn là bạn cũ của con, và đó là một người đàn ông.”
Anh nhấn mạnh là bạn, giới tính nam. Thật ra mẹ anh có biết Hạ Nhất Minh, nhưng anh không muốn nhắc đến cậu ta, dù sao bây giờ danh tiếng của Hạ Nhất Minh cũng quá lớn và Văn Tâm Lan thì cho là họ không còn liên hệ với nhau nhiều.
Bà tỏ ra tiếc nuối, “Tiếc thế chứ.”
Tô Bùi vờ như không hiểu vì sao bà than thở, anh gọi Bích Quy ra ăn trái cây.
Mẹ anh sống trong một ngôi nhà tuy nhỏ nhưng được bài trí rất trang nhã.
Tường trắng phau, không treo tranh ảnh gì, sô pha được phủ một tấm thảm theo phong cách Bohemian sặc sỡ, tủ TV đặt một lọ thủy tinh với bó hồng tươi thắm. Trên giá sách có vài bức ảnh gia đình, trong đó bắt mắt nhất là bức ảnh bà lúc còn trẻ trong chiếc đầm đỏ, đeo vòng ngọc trai trên cổ, làn da mịn màng và khuôn mặt thì rạng ngời, bà đang bế một cậu bé đáng yêu trên tay, đó là Tô Bùi.
Mỗi lần nhìn ngắm bức ảnh này, anh đều cảm thấy mẹ mình chẳng hề thay đổi, dù trải qua bao nhiêu việc thì bà vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, bà chưa bao giờ ngừng theo đuổi cái đẹp và sự tinh tế.
Vậy nên kể cả khi bố anh qua đời, mẹ anh không suy sụp nhiều, bà vẫn sống cuộc sống như trước đó, khiêu vũ, luyện thư pháp và hội họa, thi thoảng du lịch đây đó khi có thời gian.
Càng trưởng thành, Tô Bùi càng khâm phục mẹ mình.
*
Ăn xong, Bích Quy nằm trong lòng bố xem hoạt hình. Tô Bùi nhìn màn hình nhấp nháy đủ sắc màu thì bất giác thất thần, anh vô thức móc bao thuốc lá ra rồi giật mình tỉnh táo lại, anh đang ở nhà mẹ và Bích Quy thì đang ngồi trong lòng.
Anh cất điếu thuốc đi.
Văn Tâm Lan hỏi, “Con lại không bỏ được thuốc lá à? Gần đây có chuyện gì hả?”
Tô Bùi lập tức mỉm cười, “Không có chuyện gì đâu mẹ, con đang chuẩn bị một kịch bản mới thôi.”
*
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Bích Quy trở lại trường, Tô Bùi có thời gian yên tĩnh để làm việc. Anh nghĩ đến việc sửa lại cuốn tiểu thuyết mới và tìm một đề tài thích hợp để viết kịch bản.
Hôm thứ tư, anh hẹn Hạ Nhất Minh sang nhà Diêu Chí Thành chơi, hai người họ làm hòa đều nhờ công sức của cậu ta, cũng đã mấy tháng rồi anh không gặp Diêu Chí Thành nên tiện thể sang thăm người bạn chí cốt của mình.
___________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook