Kim Đồng
Chương 64

Trong bể nước nóng, Tô Bùi giữ ý quấn khăn quanh eo trong khi Hạ Nhất Minh thì thể hiện sự thẳng thắn hơn bằng cách lột sạch ngồi bên cạnh. Tuy màu sắc của nước mờ đục đi vì hơi ẩm khiến mọi thứ không còn quá rõ nét, nhưng Tô Bùi vẫn không dám lia mắt xuống dưới.

Ban đầu, Hạ Nhất Minh ngồi nghiêm chỉnh tựa vào thành bể, nhưng môi trường ướt át và nóng nực khiến mọi thứ trở nên rất vi diệu, cậu chạm vào cánh tay anh, cảm thấy làn da ấy căng tràn và đàn hồi hơn bao giờ hết.

Tô Bùi nhìn cậu rồi hỏi bằng giọng đơm chút bồn chồn, “Làm sao vậy?”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Từ sau khi phẫu thuật, anh đã thủ dâm chưa?”

Tô Bùi chìm người xuống nước hỏi, “Em hỏi cái này làm gì?”

Cậu ta cười tủm, “Em quan tâm anh không được hả, anh không lo lắng gì sau cuộc phẫu thuật à, nhỡ ảnh hưởng gì ấy.”

“Không, anh không lo lắng, anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

Câu trả lời đồng nghĩa với việc Tô Bùi thừa nhận rằng mình chưa thủ dâm từ sau ca phẫu thuật, Hạ Nhất Minh khoác vai anh và hôn lên môi anh lần nữa. Tô Bùi đang say sưa trong nụ hôn thì thót mình khi bỗng có bàn tay luồn vào trong khăn tắm, mân mê trườn từ eo xuống đến bắp đùi.

“Ối!” – Tô Bùi vùng vẫy hòng hất bàn tay Hạ Nhất Minh ra.

Nhưng cậu thì thầm vào tai anh, “Đừng sợ, để em thử giúp anh, sẽ khoan khoái lắm.”

Vừa nói cậu vừa lướt những nụ hôn trìu mến lên môi và vành tai Tô Bùi trong khi tay chưa từng ngơi mơn trớn từ đùi trong tới túi bìu. Trong nước nóng, động tác mân mê kia chẳng cần có chất bôi trơn nào cũng đủ kích thích. Tô Bùi khép chặt hai chân vào theo bản năng. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận thấy hai hòn bi của anh đang cứng lên, cậu hưng phấn vì phản ứng của Tô Bùi đến nhanh như vậy.

“Tô Bùi…” – cậu thầm thì tên anh, “Tô Bùi à…”

Tô Bùi nhắm nghiền mắt lại, anh chỉ có thể vòng tay víu lấy cổ Hạ Nhất Minh để không bị trượt xuống nước. Cả hai vẫn giữ nguyên tư thế, hai cơ thể dính chặt lấy nhau. Một tay cậu đỡ eo anh, tay kia mơn trớn dương v*t đã bán cương cứng của anh, mỗi lần vuốt từ gốc lên đỉnh là cậu lại dùng móng tay khều nhẹ lên lỗ niệu đạo nho nhỏ.

Tô Bùi không kìm được tiếng kêu “á” thảng thốt, Hạ Nhất Minh lại nút lấy môi anh. Tô Bùi chỉ còn biết ôm chặt lấy Hạ Nhất Minh hơn, mặc cho đầu óc thả trôi lơ lửng và hơi thở hổn hển khi ham muốn trỗi dậy.

dương v*t của Hạ Nhất Minh cũng đã cứng ngắc đến phát đau nhưng bị chủ nhân bỏ lơ chẳng buồn đoài hoài. Cậu chỉ ôm chặt lấy Tô Bùi và chiều chuộng anh hết mực, cậu muốn Tô Bùi bắn ra vì mình.

Khi Hạ Nhất Minh cúi đầu nhìn phía dưới của Tô Bùi thì một bàn tay thò ra bao bọc lấy nơi đã sưng phồng của mình – là tay Tô Bùi.

Cậu ngước mắt nhìn anh.

Tô Bùi nói với cậu bằng đôi mắt ướt, “Chúng ta cùng nhau…”

Trái tim cậu như muốn nổ tung, suýt nữa đã xuất tinh đầu hàng.

Ngón tay Tô Bùi không mạnh mẽ như Hạ Nhất Minh nhưng mảnh mai và mềm mại hơn cả, chừng như còn run se sẽ vì căng thẳng, động tác cũng chẳng có kỹ thuật gì, Hạ Nhất Minh bị anh vần vò muốn bắn ngay lập tức nhưng bị mắc kẹt lại vì chưa đạt đến cực khoái, điều đó làm cậu khao khát phát điên lên.

Trong lúc hai đôi môi đang mút mát nghiến ngấu, bỗng dưng đầu Tô Bùi gục vào vai Hạ Nhất Minh, sau đó là từng quãng thở dốc dồn dấp đứt quãng cho tới khi anh bắn ra. Lúc này, khi được rảnh tay, Hạ Nhất Minh mới nắm tay Tô Bùi cùng tuốt cho mình.

Khoái cảm cuối cùng cũng tới, ngay khi mà cơn cực khoái đang đủng đỉnh dâng cao thì Tô Bùi bỗng thì thào nói, “Nhất Minh… em to quá à.”

Kích thích chạy dọc từ xương cụt men theo cột sống xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến Hạ Nhất Minh đầu hàng ngay tức thì.

Cậu ôm anh đòi hỏi, “Nói lại đi.”

Nhưng dường như Tô Bùi chẳng ý thức được sự diệu kỳ của những ngôn từ đó, anh còn não nề bảo, “To quá… không vào được đâu.” – bỗng anh không muốn quan hệ với Hạ Nhất Minh nữa, to thế này rồi thì kiểu gì anh cũng bị thương.

Hạ Nhất Minh không cho Tô Bùi thời gian để phản ứng, cậu lật người để anh ngồi trong lòng mình, ngực áp vào lưng anh, mài dương v*t vào giữa hai bẹn đùi anh.

Ước chừng vì mới bắn xong nên dương v*t Hạ Nhất Minh chưa cứng lại ngay, nhưng Tô Bùi đã cảm nhận được nguy hiểm, anh giãy giụa vùng ra, cố gắng trèo lên thành bể nước.

“Anh phải ra thôi… anh không thể ngâm nước nóng quá lâu được…” – Tô Bùi hoảng hốt nói.

Đã lâu rồi Tô Bùi chưa sảng khoái như thế, vì mới xuất tinh một lần nên chân hãy còn run run lẩy bẩy, Hạ Nhất Minh phì cười đỡ lấy anh, “Đừng sợ nào sư phụ Tô, chúng ta thử từ từ.”

Tô Bùi bò ra khỏi bể nước nóng, khoác áo tắm và uống miếng nước khoáng bổ sung thể lực, lúc này anh mới bình tĩnh lại.

Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng chẳng ham ngâm một mình, cậu ra khỏi bể, lau tóc, đi đến bên anh rồi hỏi, “Anh có mệt không?”

Tô Bùi lắc đầu, cơn lười nhác sau cuộc vui bắt đầu quấn lấy anh nhưng tinh thần thì lại phấn chấn lạ thường. Anh nhìn cậu, cậu cũng như anh, trong đôi mắt đen láy ánh lên rạng ngời.

Hạ Nhất Minh kéo anh vào phòng, hai người nằm trên giường tỉ tê tâm sự.

Trong khi mồm miệng thực hiện nhiệm vụ truyền đạt thì cái tay lại bắt đầu táy máy thò vào trong áo tắm rồi lần mò lên ngực anh, Tô Bùi đè cái tay hư hỏng kia, “Đây là từ từ đấy hả?”

Hạ Nhất Minh nhích sát vào người anh dụ dỗ, “Thì em đang khám phá đây còn gì?”

Cậu vuốt ve mái tóc anh, thì thầm, “Đây là phòng riêng của em, rất sạch sẽ.”

Tô Bùi hỏi, “Em không mang những người khác đến đây chứ?”

Đáng lý Hạ Nhất Minh phải cáu tiết với câu hỏi này, nhưng vì vừa thân mật xong nên cậu chẳng thể giận dữ nổi.

Cậu vùng mình đặt anh ở dưới thân, “Em chỉ chờ đợi anh… dù sự chờ đợi ấy tuyệt vọng cỡ nào… thì em cũng không bao giờ chạm vào người khác.”

Tô Bùi giơ tay ốp lên má cậu, anh tin chứ, anh hoàn toàn tin tưởng lời cậu, bởi vì đó là tác phong của Hạ Nhất Minh, và bây giờ anh chỉ muốn tin tưởng tất cả những điều cậu nói mà chẳng mảy may ngại ngần nào – tình yêu của anh mới đơm hoa mà anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi.

Hạ Nhất Minh vạch chiếc áo tắm vốn đã lỏng lẻo trên người Tô Bùi rồi vuốt thật nhẹ lên vết sẹo phẫu thuật của anh bằng từng đầu ngón tay một. Vì phẫu thuật nội soi nên vết sẹo không lớn, nhưng đủ để chứng minh những gì đã xảy ra ở đó.

Tô Bùi cũng sờ miệng vết thương của mình, “Mọi chuyện đã ổn rồi.”

Hạ Nhất Minh “ừ” thật nhẹ, cậu cúi đầu hôn lên vết sẹo nhỏ, Tô Bùi vừa mới cảm động được xíu xiu thì Hạ Nhất Minh đã ngậm đầu v* của anh.

“Đừng…” – giọng Tô Bùi lạc đi.

Anh có thể cảm nhận rõ khoang miệng ấm nóng cùng đầu lưỡi đang cuốn lấy ngực mình như thể đang thưởng thức trái ngọt.

Hạ Nhất Minh vừa liếm láp vừa mở hai đùi anh ra. Tô Bùi chống người ngồi dậy, anh vẫn có chút sợ nếu làm đến cùng, kích thước cương cứng hoàn toàn của Hạ Nhất Minh vừa nãy thật sự khiến trán anh toát mồ hôi hột.

Hạ Nhất Minh ôm lấy anh, rủ rỉ hỏi, “Không được thật ạ?”

Tô Bùi đáp, “Anh không muốn vào viện nữa đâu.”

Hạ Nhất Minh cười khẽ, cậu tóm tay anh và kéo xuống háng mình, nơi đó đã cương cứng trở lại, là cương cứng thật sự.

“Em nên làm gì bây giờ?”

Tô Bùi thảng thốt, “Em dùng thuốc đấy à?” – mới có mười mấy phút mà Hạ Nhất Minh lại cứng rồi.

Hạ Nhất Minh thở dài, “Em sẽ coi đấy là lời khen.”

Tô Bùi không nỡ để Hạ Nhất Minh khó chịu nên giúp cậu chăm sóc thằng em lần nữa. Lần này, Hạ Nhất Minh để Tô Bùi kẹp chặt chân lại, hai người vừa chà xát vừa hôn hít ngấu nghiến.

Đúng lúc này, di động của Tô Bùi vang lên.

Cả hai đang ôm ấp đê mê nên mặc kệ đến chiếc điện thoại phá đám, thế nhưng một phút sau nhạc chuông lại réo lên inh ỏi, Tô Bùi nhoài người nhìn và nhận ra là mẹ mình gọi tới.

Văn Tâm Lan gọi hai cuộc liên tiếp, Tô Bùi vội vàng nói, “Để anh bắt máy đã…”

Anh không biết liệu mẹ mình có gặp phải việc gì hay không.

Tô Bùi cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại vẫn miệt mài tuốt súng cho Hạ Nhất Minh. Anh nhìn cậu và ra hiệu cho cậu hãy trật tự.

“Alo mẹ à? Có chuyện gì…?” – ngay khi lên tiếng, Tô Bùi mới nhận ra giọng mình lả lơi quá thể, thậm chí còn xen lẫn cả theo tiếng hào hển như vừa tập thể dục xong, anh vội vã điều chỉnh lại, “Có chuyện gì thế mẹ?”

Văn Tâm Lan hỏi, “Con đang ở đâu? Mấy giờ rồi mà còn chưa về? Con mới mổ xong, đừng đi chơi quá muộn!”

Bấy giờ Tô Bùi mới nhận ra đã gần 12 giờ.

Hạ Nhất Minh chợt nảy ý đồ xấu, ngay khi Tô Bùi vừa cúp máy, cậu bèn liếm vành tai anh làm anh suýt thét lên thành tiếng.

*

Sau khi giúp Hạ Nhất Minh bắn xong, Tô Bùi tức tốc đứng dậy chỉnh đốn lại bản thân, Hạ Nhất Minh vừa mặc quần áo vừa trêu anh, “Có phải cô biết chuyện của chúng mình không nhỉ? Chứ sao lại gọi điện giục anh về như vậy?”

Tô Bùi cũng ngờ ngợ nhưng anh để lòng không nói ra.

“Chắc không liên quan đến em đâu, mẹ anh lo anh uống rượu ấy mà, với lại bà đánh giá em cao lắm.”

Đêm nay là sinh nhật của Tô Bùi, hai người vừa xác định quan hệ người yêu chính thức lại vừa thân mật xong, Hạ Nhất Minh chỉ muốn dính chặt lấy anh cả ngày lẫn đêm, đưa anh về nhà lúc này như một thử thách vô vùng khó khăn với cậu.

Mỗi lần dừng đèn đỏ trên đường về, cậu cũng phải chìa tay ra nắm tay anh.

Rốt cuộc Tô Bùi cũng cảm thấy Hạ Nhất Minh là bạn trai thật sự khác biệt với lúc làm bạn bè.

“Trước đây, bất kể chúng ta đi đâu chơi, anh cũng thấy em bình tĩnh, đĩnh đạc và trưởng thành hơn tuổi.”

Nhắc đến chuyện đã qua khiến nụ cười trên môi Hạ Nhất Minh phai nhạt đi đôi chút, “Đó là bởi vì em đã kìm nén ham muốn của mình.” – nên bây giờ, khi được ở bên cạnh anh, cậu mới như người bị sốt cao, bị chi phối bởi những thôi thúc cuồng nhiệt.

Cậu chỉ muốn ôm ghì lấy anh thật chặt.

Tô Bùi bùi ngùi, anh nhẹ nhàng cầm tay cậu, “Chúng ta còn nhiều thời gian mà…”

Tới khu nhà của Tô Bùi, Hạ Nhất Minh đưa anh vào thang máy. Tô Bùi định bấm thang máy thì bị Hạ Nhất Minh kéo sang một bên và ép vào tường.

Tuy đã nửa đêm nhưng Tô Bùi vẫn sợ bị người khác nhìn thấy.

Hạ Nhất Minh thì thầm, “Đây là góc chết của camera.”

Tô Bùi vuốt tóc cậu, hỏi với giọng cười khẽ, “Em biết cả cái này nữa hả?”

Hạ Nhất Minh quyến luyến hôn anh mấy cái, thầm thì “Hẹn gặp anh vào ngày mai.”

Nụ hôn quá đỗi dịu dàng này là thứ làm trái tim Tô Bùi rung động nhất đêm nay.

Cả trong lúc lên tầng, lấy chìa khóa mở cửa nhà, Tô Bùi vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc phấn khích ngọt ngào.

Đèn hành lang vẫn được bật, trong phòng khách vang tiếng tivi nho nhỏ. Tô Bùi bước vào, thấy bà Văn Tâm Lan đang ngả vào ghế sô pha, chắc hẳn bà đã thiếp đi trong lúc đợi anh về.

Tô Bùi đi đến bên mẹ, kìm nén niềm hân hoan trong lòng, nhẹ nhàng gọi bà, “Mẹ ơi, con về rồi, mẹ về phòng ngủ đi.”

Văn Tâm Lan mơ màng mở mắt rồi hỏi ngay, “Con ở với Hạ Nhất Minh đến giờ với về đấy à?”

Tô Bùi không ngờ mẹ mình sẽ hỏi về Hạ Nhất Minh, anh chưa kịp chuẩn bị, “À vâng, sau đó có hai người nữa, bọn con đánh mấy ván bài, không ngờ lại muộn thế.”

Văn Tâm Lan ngờ vực nhìn anh, đôi mắt Tô Bùi sáng trong và không chút mệt mỏi nào, cũng không giấu hết đi được tâm trạng hân hoan.

Dĩ nhiên, bà rất mừng vì con trai đã khôi phục sức khỏe và tinh thần, nhưng vẫn có gì đó là lạ…

Song vì đã quá mệt mỏi nên bà sẽ nói chuyện vào ngày mai sau.

*

Hôm sau, Tô Bùi đưa Bích Quy đến trường, lại là Hạ Nhất Minh đến đón. Bích Quy tinh mắt nhận ra xe của chú Hạ ngay khi chưa xuống dưới tầng, con bé hô lên, “Hôm nay là chú Hạ đến đón.”

Văn Tâm Lan hỏi, “Chú Hạ thường đến đưa con đi học lắm hở?”

Tô Bùi thúc giục chen vào câu trả lời của Bích Quy, “Mau xỏ giày vào Bích Quy, con sẽ trễ nếu cứ lề mề đó.”

Tuy chiếc cadillac đã quay trở lại vào đêm qua, nhưng mọi chuyện vẫn quá đột ngột, anh dự định sẽ lái nó vào một hai hôm nữa.

Hai cha con dắt díu nhau xuống lầu, Hạ Nhất Minh đang nhàn nhã ngồi trong xe uống cà phê.

Lần này Tô Bùi ngồi vào ghế phó lái, còn Bích Quy ngồi một mình ở hàng ghế sau.

Anh chưa biết nên nói chuyện này với Bích Quy thế nào, nên khi có mặt con bé, anh vẫn sẽ vào vai một người bạn thân của “chú Hạ” và coi như chưa hề có gì xảy ra.

Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau thì họ đều thấy được ý cười ngầm hiểu trong mắt đối phương.

Hạ Nhất Minh đã khổ sở che dấu mười mấy năm trong bóng tối để rồi cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh, thế nên tâm trạng cậu đang bay bổng hơn lúc nào hết, những giấu giếm hiện giờ cũng được cậu coi là một kiểu tình thú.

Hạ Nhất Minh cười bảo, “Em tưởng tối qua chơi muộn quá, sáng nay anh không dậy nổi chứ.”

Tô Bùi húng hắng họng, “Cũng đâu muộn lắm… mà cà phê thơm thế, em biết thừa anh không được uống mà, cố tình để anh thèm đó hả?”

Hạ Nhất Minh cười, “Anh có thể uống một ngụm mà, nhớ là chỉ một ngụm nhỏ thôi đấy.”

Tô Bùi cầm cốc cà phê của Hạ Nhất Minh lên hớp một ngụm be bé.

Sau khi Bích Quy xuống xe và chạy vào trong trường, Hạ Nhất Minh mới hỏi, “Trưa nay có thời gian đi ăn với em không?”

“Hôm nay anh đến nhà xuất bản nên chắc trưa sẽ ăn với biên tập, tối thì…”

Hạ Nhất Minh cướp lời, “Ăn tối cũng được.”

Tô Bùi biết tỏng bạn trai muốn ám chỉ điều gì, anh nói, “Tối nay anh đưa Bích Quy đến nhà bà ngoại, Thẩm Lam sắp kết hôn nên Bích Quy sẽ ở nhà bà ngoại trong dịp quốc khánh.”

Hạ Nhất Minh tiu nghỉu. Trải qua bao khó khăn cậu và anh mới đến được với nhau, nên giữa những hân hoan hạnh phúc ấy vẫn có gì đó không chân thực, điều đó khiến cậu muốn giữ chặt lấy anh, chỉ một việc rất nhỏ lúc này thôi cũng có thể tác động đến trái tim cậu.

Tô Bùi ướm hỏi, “Nếu em không ngại muộn hơn…”

Đương nhiên, đời nào Hạ Nhất Minh lại ngại muộn cơ chứ, càng muộn càng tốt là đằng khác, Bích Quy không có nhà là không gì hoàn hảo hơn thế nữa. Đến cậu cũng phải khen anh thật biết cách dụ dỗ mình.

“Vậy em sẽ đến nhà anh nấu cơm, đuôi bò hầm thì sao?” – Hạ Nhất Minh đề nghị.

Tô Bùi đồng ý ngay, anh còn đùa rằng, “Chỉ có tài nấu nướng của em là anh không thiệt thôi.”

Tuy đùa là vậy nhưng thực chất Tô Bùi cũng muốn gặp Hạ Nhất Minh ở nhà mình. Họ còn có rất nhiều chuyện để nói, nhất là phải đối mặt với người nhà thế nào và hình tượng của Hạ Nhất Minh với công chúng sẽ ra sao.

Khi Tô Bùi xuống xe, Hạ Nhất Minh kéo tay anh lại, “Đưa chìa khóa nhà cho em.”

Tô Bùi “hả?” lên ngạc nhiên.

Hạ Nhất Minh hùng hồn lý luận, “Đuôi bò hầm cần thời gian, mà như thế thì anh có thể ăn ngay khi về đến nhà.”

Tô Bùi không cãi được, anh lấy chìa khóa nhà đưa cậu rồi trìu mến, “Em sao ra một chiếc để dùng đi.”

Lúc này Hạ Nhất Minh mới hài lòng đi làm.

*

Sau khi Hạ Nhất Minh đi rồi, Tô Bùi đến nhà xuất bản.

Lý Nham nói cho Tô Bùi hai tin tốt.

Tin thứ nhất là cuốn “Ngày dang dở” của Tô Bùi đã tăng doanh số bán hàng sau thành công của bộ phim “Bắc tiến”, tuy Chương Mông vẫn rêu rao tên tuổi Tô Bùi nhưng cũng không hẳn là không có ích.

Tin tốt khác là một nhà xuất bản ở Anh muốn xuất bản cuốn “Ngày dang dở” bản tiếng anh.

Cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh là “Bên kia thời gian” từng rất thành công ở thị trường trong nước và được bán ra nước ngoài với bản tiếng Nhật, song không gây được nhiều tiếng vang vào thời điểm đó, sau này không có cuốn nào bứt phá được như thế nữa.

Lần này có cơ hội bước chân ra thị trường nước ngoài, đương nhiên Tô Bùi rất vui, anh biết việc này có được là nhờ vào công sức lớn của nhà xuất bản và Lý Nham.

Tô Bùi muốn báo tin ngay cho Hạ Nhất Minh.

Anh gửi một tin trong wechat, “Tối nay có tin mừng muốn chia sẻ với em.”

*

Hạ Nhất Minh đến nhà Tô Bùi sau giờ làm việc, khoảnh khắc dùng chìa khóa mở cửa nhà anh khiến cậu cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Sau khi nấu cơm và hầm đuôi bò, Hạ Nhất Minh làm thêm mấy món phụ.

Ngó thời gian, đuôi bò sắp nhừ, Tô Bùi cũng nhắn trên wechat rằng sắp về tới nhà.

Lúc này, Hạ Nhất Minh nghe thấy tiếng mở cửa, ban đầu cậu tưởng là Tô Bùi về nhưng sực nhớ ra chìa khóa của anh đã đưa mình từ sáng chưa lấy lại. Vậy nên khi cậu ngoái lại, chỉ thấy bà Văn Tâm Lan đứng trân ở cửa bếp.

“Cô à?” – cậu không ngờ bà Văn Tâm Lan sẽ đến.

“Ơ!” – Văn Tâm Lan kêu lên kinh ngạc, bà cũng không ngờ Hạ Nhất Minh sẽ có mặt ở đây.

Cả hai đều xấu hổ.

Văn Tâm Lan gượng cười, “Bảo sao, Tô Bùi nhà cô không biết nấu nướng, cô đang thắc mắc ai nấu mà thơm thế…”

Hạ Nhất Minh bình tĩnh trả lời, “Hôm nay cháu hẹn anh Tô Bùi ăn tối, nhưng đồ bên ngoài nhiều dầu mỡ, nên cháu nấu cho yên tâm.”

May mắn là Tô Bùi về nhà sớm, Hạ Nhất Minh không cần phải tiếp chuyện với bà Văn Tâm Lan quá lâu.

Bữa cơm tối của ba người chìm trong bầu không khí nặng nề.

Văn Tâm Lan không vui.

Hạ Nhất Minh cũng mất hứng.

Hai người kia khó chịu, Tô Bùi cũng chẳng vui vẻ nổi.

Anh sợ Hạ Nhất Minh hiểu nhầm rằng mình gọi mẹ tới nên chỉ có thể nhìn cậu mà hỏi mẹ mình, “Mẹ à, sao tối nay mẹ đột nhiên đến đây vậy, con tưởng mẹ đi nhảy…”

Văn Tâm Lan càng nghe càng thấy không ổn, nếu bà không đến thì để Hạ Nhất Minh với Tô Bùi ở nhà thích làm gì thì làm à.

Nghĩ vậy bà bèn hỏi, “Tiểu Hạ này, công ty cháu lớn thế thì chắc bận lắm nhỉ?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Cũng vầy vậy thôi ạ, vì cháu không thích xã giao nên cũng có đủ thời gian.”

Văn Tâm Lan lại nói, “Vậy là bận rồi, thời gian này Tô Bùi được cháu quan tâm nhiều, cô không biết cảm ơn cháu thế nào, lần trước nói muốn mời cháu ăn cơm mà vẫn chưa thực hiện được.”

Tô Bùi nói, “Sinh nhật hôm qua tính là mời rồi.”

Văn Tâm Lan lắc đầu, “Không tính, đó là anh mời, lần này là mẹ mời.”

Bà nhất quyết muốn mời Hạ Nhất Minh một bữa cơm cảm tạ.

Bởi vì có Văn Tâm Lan nên Hạ Nhất Minh không nán lại lâu. Sau khi Hạ Nhất Minh ra về, Tô Bùi mới hỏi, “Có chuyện gì thế mẹ, mẹ có ý kiến gì với Tiểu Hạ à?”

“Tại sao mẹ chỉ mời cậu ấy một bữa ăn thì là có ý kiến hả?” – rồi bà hỏi, “Mẹ chỉ muốn biết giữa anh và Hạ Nhất Minh có gì xảy ra không thôi?”

Tô Bùi không nói lên lời.

Lặng đi một lúc sau anh mới nói, “Mẹ, mẹ hỏi như vậy chắc là vì đã nhận ra gì đó rồi.”

Văn Tâm Lan gật đầu, “Cậu ta quá tốt với con.”

Một nụ cười nhẹ bẫng thoắt hiện trên gương mặt anh, “Vâng, con muốn ở bên cậu ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương