Kim Đồng
Chương 18

Trong hai ngày, đoàn thiện nguyện của Hạ Nhất Minh đi từ thiện tại ba huyện vùng cao. Nương việc phân phát lương thực thực phẩm cho các hộ già cả neo đơn và quần áo sách vở cho các em học sinh nghèo trên dọc chặng đường đi đã giúp mẹ của Hạ Nhất Minh – bà Trâu Vịnh Mai khuây khỏa rất nhiều.

Cái chết của chồng đã khiến bà trầm cảm trong một thời gian dài. Không phải vì bà yêu chồng mình bao nhiêu. Chồng bà là người cục cằn, khi còn sống, nhà cửa lúc nào cũng căng thẳng, thế nhưng cuộc sống là thế, bà đã sống trong hoàn cảnh ấy hằng bao nhiêu năm, dù không hạnh phúc nhưng cuộc sống vẫn êm đềm trôi đi nếu bà nhịn nhục. Thế rồi bất thình lình, chồng bà tự sát, điều đó khiến bà hụt hẫng và mù mịt hoàn toàn với tương lai, cuộc đời đã tước đoạt cả đi cơ hội chịu đựng của bà.

May thay vẫn có Hạ Nhất Minh ở bên để nương tựa tinh thần, tình trạng bệnh của bà dần dần thuyên giảm. Sau này, Hạ Nhất Minh tiếp nhận đống hậu quả mà bố để lại, gầy dựng lại công ty và chuyển đổi hình thức, đưa một doanh nghiệp tư nhân nhỏ không tên tuổi trở thành cánh chim đầu đàn. Tất thảy coi như sự bù đắp của cuộc đời.

Giờ thì Trâu Vịnh Mai bình tâm hơn nhiều, cuộc sống của bà vẫn bình dị và không nhiều biến đổi. Bà vẫn là người phụ nữ của gia đình, nội trợ, dọn dẹp, nuôi thêm một chú chó con, không bài bạc hay khiêu vũ giải khuây, thú vui của bà chỉ quanh quẩn đi chùa lễ phật, đi từ thiện cùng tổ chức từ thiện của Hạ Nhất Minh.

Tết năm nay cùng đi từ thiện với Hạ Nhất Minh làm bà rất phấn khởi. Con trai bà chẳng chịu lấy vợ nên cứ mỗi độ Tết nhất là chỉ còn độc hai mẹ con ở nhà, nhà cửa quạnh quẽ cô đơn biết mấy. Nay được đi làm từ thiện, xung quanh đầy ắp những nhân viên trẻ trung nhiệt huyết và giới truyền thông, vừa đông vui vừa ý nghĩa biết bao.

Tâm nguyện duy nhất của bà bây giờ chỉ hằng mong Hạ Nhất Minh lập gia đình, sinh con đẻ cái vui cửa vui nhà. Hạ Nhất Minh đã sắp bước sang tuổi ba mươi, là độ tuổi đủ chín để yên bề gia thất. Trong suy nghĩ của bà, Hạ Nhất Minh xứng đôi vừa lứa với bất cứ cô gái nào, chỉ cần tìm một người trẻ trung, ưa nhìn, thùy mị nết na, gia đình cơ bản là đủ. Ấy vậy mà Hạ Nhất Minh chẳng chịu kết hôn, thành thử ra bà ngắm mấy cô nhân viên bên cạnh anh thấy cô nào cũng ưng ý.

Miễn là Hạ Nhất Minh sớm lấy vợ, sinh một trai một gái là cuộc đời bà viên mãn rồi.

*

Đi từ thiện hai ngày mà đám nhân viên của Hạ Nhất Minh đã cung phụng Trâu Vịnh Mai như gì, còn âm thầm gọi bà là “Thái hậu”. Mấy cô gái trẻ tận dụng triệt để ‘nhất cự ly nhì tốc độ’ để trổ hết tài nghệ làm bà vui lòng – chỉ cần có thể lọt mắt xanh Hạ Nhất Minh một lần thôi là cuộc đời lên hương rồi! Không tóm được Hạ Nhất Minh thì bắt mẹ anh ta trước!

Cứ thế mà chẳng mấy Trâu Vịnh Mai đã ưng một cô lắm, thêm cả Wechat người ta bảo là giữ liên lạc để sau này còn cùng nhau đi lễ chùa.

Hạ Nhất Minh thừa hiểu mục đích của đám nhân viên cấp dưới nịnh đầm mẹ mình là gì, nhưng anh không mấy quan tâm, mẹ anh vui là được.

Thế nhưng ai ngờ đâu rằng đoàn thiện nguyện vừa kết thúc hành trình, mẹ anh đã nằng nặc bắt anh đi lễ chùa cùng bà, lại còn gọi thêm cả cô nhân viên tên Tiểu Ngô kia. Mấy năm gần đây, mỗi lần lên chùa bái phật, bà đều được thầy trụ trì đích thân tiếp đón, làm bà nở mày nở mặt trong nhóm bạn bè lắm.

Nhờ lần theo mẹ đi thắp hương lễ phật này, Hạ Nhất Minh mới vỡ nhẽ thì ra hầu hết nguồn kinh tế anh cung cấp cho mẹ mình đều được bà công đức vào chùa cả.

Hạ Nhất Minh không nói gì, coi như bà bỏ tiền mua hạnh phúc.

Cơ mà điều khiến anh câm nín nhất chính là lần này mẹ anh bí mật dẫn theo đối tượng mai mốt, lại còn hào hứng hỏi trụ trì xem “đường tình duyên” cho anh.

Lúc thắp hương, bà đuổi Hạ Nhất Minh và Tiểu Ngô ra ngoài, “Thanh niên mấy đứa ra ngoài đi dạo ngắm tuyết đi cho mẹ tĩnh tâm cầu nguyện.”

Hạ Nhất Minh liếc nhìn Tiểu Ngô, “Đi.”

Tiểu Ngô ngoan ngoãn theo sau anh, mặt mày đỏ lựng.

Hạ Nhất Minh đưa cô đi uống nước.

“Giám đốc Hạ, cô Trâu thân thiện với tốt bụng quá anh nhỉ, làm em cứ muốn kết bạn với cô quá cơ.” – cô gái nhỏ nhẹ nói.

Hạ Nhất Minh nhìn cô rồi bất giác nhớ về người bạn gái đầu tiên của mình, anh vẫn nhớ như in cảm giác năm ấy, là chả có cảm giác gì.

“Tôi không can thiệp vào các mối quan hệ của mẹ tôi, không ảnh hưởng đến công việc là được, nhưng bản thân tôi thì chẳng bao giờ kết bạn với nhân viên của mình.”

Hạ Nhất Minh thẳng thừng tuyên bố.

*

Trở về từ Chùa, Trâu Vịnh Mai lại thao thao đả thông tư tưởng cho Hạ Nhất Minh, lần này thêm cả quẻ bói của sư trụ trì rằng năm nay anh được tuổi kết hôn lắm, sau lại lan man hỏi anh có cảm nghĩ gì về Tiểu Ngô.

Rõ ràng là trụ trì chưa tính đến việc luật pháp nước nhà chưa chấp thuận hôn nhân đồng giới.

Hạ Nhất Minh nghĩ bụng, chắc anh phải phái người đến tâm sự với sư trụ trì – là đừng có tạo hy vọng vớ vẩn cho mẹ anh, để mẹ anh hy vọng là tạo áp lực cho anh, để anh áp lực, anh mất hứng là anh giới thiệu ngôi chùa khác cho mẹ anh ngay không nói nhiều, ông ta nên hiểu được tiền căn hậu quả của việc này.

Điều may mắn duy nhất gỡ gạc lại mọi thứ là tối đó Hạ Nhất Minh có hẹn với Tô Bùi, hai người hẹn nhau tại một quán bar tên Sói Hoang mà họ thường tụ tập trước kia.

*

Tuyết mỏng mảnh lả lơi rơi rụng khi màn đêm buông xuống, tấm bảng hiệu nhập nhoạng giữa trận mưa tuyết bảng lảng.

Hạ Nhất Minh đến sớm hơn Tô Bùi và gọi một ly rượu trước. Tô Bùi thấy cậu ta ngay khi bước vào quán. Anh ngồi vào bàn, cởi áo khoác và cảm khái, “Quán vắng quá nhỉ.”

Mười mấy năm trước, đêm nào ở đây cũng chật ních người, anh và Hạ Nhất Minh thường đàn đúm đến nửa đêm mới về. Rồi bẵng đi một thời gian dài không ghé tới nữa, giờ quay lại mới thấy mọi thứ đã đổi thay hết cả. Tối nay quán vắng khách, phong cách trang trí cũng đã sửa sang, không còn âm nhạc sôi động và những màn biểu diễn nóng bỏng, mà thay bằng dòng nhạc Jazz du dương nhẹ nhàng.

Hạ Nhất Minh đồng tình, “Nãy em còn tưởng nhầm chỗ đấy, không còn giống Sói Hoang nữa rồi, nên gọi là Chó Nhà thì hợp hơn ấy nhỉ.”

Tô Bùi cười, “Những khách cũ trước kia cũng đến tuổi hết nhảy nhót nổi rồi, thảnh thơi nhâm nhi đồ uống nghe nhạc là đủ.”

Một em trai tóc đỏ đến hỏi Tô Bùi uống gì.

Tô Bùi đáp, “Cho anh coca nhé.”

Hạ Nhất Minh trợn mắt, “Sao lại uống coca, đã bảo uống rượu mà, uống xong có tài xế của em chở về.”

Tô Bùi cảm nhận được rằng hôm nay Hạ Nhất Minh muốn uống thật, nếu giờ nói rằng anh kiêng rượu vì bệnh thì tụt hứng quá.

“Ừm… vậy thì cho anh một coca với một bia.” – anh sẽ đặt cốc bia ở đây, nhìn thôi chứ không uống.

Thức uống và món nhắm nhanh chóng được bưng lên, anh chàng ca sĩ đồng quê trên bục nhắm mắt và đong đưa cơ thể thả hồn vào âm nhạc.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Thế tranh của Tề Bạch Thạch là sao anh?”

Tô Bùi thuật lại sơ bộ câu chuyện.

“Vợ chồng bác cả nhà anh vẫn tin chắc đó là tranh thật, anh đoán là họ đã tìm chuyên gia giám định rồi cũng nên. Nhưng ông cụ thì không muốn bán cho những người sưu tập nước ngoài, muốn giữ ở trong nước.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Vậy anh nghĩ sao?”

Tô Bùi đáp, “Anh thì chỉ mong ông bà vui thôi. Thật ra… anh không muốn can thiệp vào chuyện chia tài sản. Em cũng biết mẹ anh đấy, tính bà ôn hòa, đơn giản, thích hưởng thụ nhưng chưa bao giờ biết tính toán. Anh sợ bà bị cuốn vào, nhỡ rạn nứt tình cảm đâm ra nghĩ ngợi thôi.”

Hạ Nhất Minh thở dài, “Anh này, có đôi khi sống tốt cũng chưa chắc đã hay đâu.”

Tô Bùi nhìn cốc bia rồi nghĩ bụng, mình sẽ chỉ hớp một ngụm nhỏ thôi.

Nghĩ là làm, anh cầm cốc bia rồi hợp một ngụm thật nhỏ, “Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Nếu là em ấy, em là cháu được ông cụ quý nhất nhà cơ mà, em sẽ dẹp hết những người cản đường, độc chiếm sự thiên vị của ông bà, cho dù phải sử dụng mưu hèn kế bẩn, huynh đệ tương tàn thì em cũng phải chiếm cho bằng hết số tranh cổ làm của riêng.”

Tô Bùi phì cười, “Giám đốc Hạ ơi là giám đốc Hạ.”

Hạ Nhất Minh nhìn sang, “Dù sao cũng là tài sản của ông cụ, cụ thích cho ai thì cho. Những người họ hàng kia, anh cho là họ nghĩ cho anh hả? Không có đâu, lúc anh thành công thì họ chầu chực đợi anh ngã xuống, còn khi anh thất bại thì họ sẽ đứng bên cười nhạo và hau háu thừa cơ để vùi dập anh lần nữa…”

Tô Bùi biết Hạ Nhất Minh lại liên tưởng tới những người thân thích của mình, dù cho hiện tại cậu ta đã thành công cỡ nào thì những nỗi nhục nhã khi xưa vẫn là những vết sẹo không thể phôi pha. Anh không muốn bóc trần cậu, anh cười nói:

“Nghe cậu nói kìa, cứ làm như họ hàng nhà anh kinh khủng hơn cả Linh cẩu không bằng.”

Chủ đề kỳ lạ “Tranh thật của Tề Thạch Bạch” không được đề cập tới nữa.

Tô Bùi hỏi chuyện hai mẹ con Hạ Nhất Minh đi từ thiện thế nào, anh kể rằng anh đã xem tin tức trên mạng và biết vùng cao nơi Hạ Nhất Minh đi thiện nguyện vào mùa đông vừa rồi thật sự rất nghèo khó.

Hạ Nhất Minh càu nhàu, “Mẹ em còn làm mối cho em trên đường đi đây này.”

Tô Bùi bật cười ha hả, “Làm mối cho gái bản à? Cẩn thận bị bỏ bùa đấy nhá.”

Dường như câu chuyện làm Tô Bùi thấy rất thích thú. Anh cười sảng khoái, nụ cười nguyên sơ như những tháng năm vô lo vô nghĩ, đôi mắt cong nửa cung tròn hoàn hảo đẹp đến nỗi chỉ có những họa sĩ tài ba nhất mới có thể nắm bắt được.

Hạ Nhất Minh ngắm mãi chẳng đủ, thậm chí trong khoảnh khắc ấy cậu đã mải miết bao suy nghĩ, nếu cậu chạm lên nơi đuôi mắt ấy, rồi hôn thật nhẹ lên mí mắt ấy, cảm giác sẽ thế nào nhỉ, có xốp mềm như cậu vẫn hằng tưởng tượng hay không?

Cổ họng cậu khô căng như bị vắt kiệt nước, chỉ có thể hớp vội ngụm rượu xua đi.

Chỉ đến khi thấy bản mặt Hạ Nhất Minh trưng rõ vẻ – “Bạn thân ơi, chuyện này không buồn cười đâu, bạn đang chơi với lửa đấy” – thì Tô Bùi mới ngơi cười, “Mẹ cậu sốt ruột cũng phải thôi, trẻ trung, tài năng, cơ ngơi có, kinh tế vững, cớ sao vẫn độc thân, giờ chỉ cần lấy một cô vợ hiền là mĩ mãn rồi.”

Hạ Nhất Minh cau có, “Anh cũng cho là em nên lấy vợ hả?”

Tô Bùi trả lời, “Lời nói của người đã ly hôn đáng tin không hở? Nhưng anh nghĩ nếu cậu lấy vợ thì sẽ xử lý tốt hơn anh là cái chắc.”

Vừa nhắc cái là anh chán chường bộc bạch, “Đây là chỗ cậu hơn anh, anh bị tình yêu làm cho mù quáng, tự chủ thấp nên cơ sự mới thế…” – rồi chẳng kìm nổi lòng, anh hớp thêm ngụm bia nữa, tự giễu, “Cậu thì khác. Cậu ngắm chuẩn xác mục tiêu rồi luôn đạt được nó, cậu cũng tự chủ giỏi hơn anh.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Thật vậy chứ?”

“Thật.”

Hạ Nhất Minh nghĩ, đúng thật, đây chẳng phải chính là kết quả của tự chủ đó hay sao.

*

Hai người hàn huyên hơn hai tiếng, Tô Bùi nhìn thời gian, “Anh phải về thôi, muộn quá rồi.”

Hạ Nhất Minh gọi lái xe tới, đưa Tô Bùi về trước.

Trên đường đi, Tô Bùi đã hơi buồn ngủ, Hạ Nhất Minh nhỏ nhẹ hỏi, “Tô Bùi, anh sẽ đi bước nữa chứ?” – cậu vẫn canh cánh chuyện họ hàng Tô Bùi thuyết phục và giới thiệu đối tượng cho anh.

Tô Bùi gà gật ngáp dài, “Thôi thôi… ai cũng bảo Bích Quy cần người chăm sóc, anh cần người chăm lo. Nhưng… thế là tìm bảo mẫu chứ đâu phải kết hôn, cớ gì anh làm hại người ta.”

Hạ Nhất Minh thở phào, “Anh khờ quá…”

Tô Bùi chợt nhớ ra một chuyện bèn hỏi, “Lần trước cậu nói có tên anh trong di chúc của cậu ấy, thật đấy à?”

“Thật, nhưng không để tranh của Tề Bạch Thạch cho anh đâu.”

Tô Bùi phì cười.

Anh nói, “Nhất Minh này, anh có thể sửa nó được không?”

Hạ Nhất Minh khó hiểu, “Là sao? Đời nào em chết sớm vậy.”

Tô Bùi đáp, “Không phải, anh muốn cậu đáp ứng một chuyện, bởi vì anh cảm thấy với điều kiện sức khỏe của mình thì chắc anh không có phúc hưởng quyền lợi trong di chúc của cậu đâu. Nên anh muốn cậu hứa với anh, coi như một lời hứa giữa hai người đàn ông.”

Hạ Nhất Minh nhìn anh, cậu cảm thấy những điều anh sắp nói đây không phải những điều mình muốn nghe, nhưng lại chẳng thể từ chối được yêu cầu của anh.

“Chuyện gì.”

Tô Bùi nói, “Nếu một ngày nào đó anh không còn, cậu hãy chăm sóc Bích Quy thay anh, bất kể là con bé mười, hai mươi hay ba mươi tuổi.”

Hạ Nhất Minh cau có, “Đang Tết nhất mà anh nói gì xúi quẩy vậy?”

Tô Bùi biết Hạ Nhất Minh đã đồng ý, anh cười rằng, “Ừm, anh biết rồi.”

Hạ Nhất Minh cũng đòi hỏi điều kiện, “Vậy anh cũng phải hứa với em một điều.”

“Ok, không vấn đề.”

Hạ Nhất Minh mất hứng, “Em còn chưa nói mà. Thế nhỡ em muốn anh…” – suýt thì cậu buột miệng – nhỡ em muốn ngủ với anh thì anh cũng đồng ý à!

Tô Bùi cười, “Muốn anh làm gì nào?” – hôm nay anh được uống bia, dù chỉ mấy ngụm chưa say nhưng đã đời lắm, cảm giác biết sai vẫn làm ấy khoái dã man tận.

Hạ Nhất Minh nói, “Em muốn nói cái thuở độc thân năm xưa ấy tự do khoái chí biết bao, nên bây giờ anh em mình mặc kệ kết hôn với tái hôn đi, anh thấy sao?”

Tô Bùi sảng khoái đáp, “OK!”

Tô Bùi cảm giác mình được giải thoát chân thật hơn lúc nào hết, cái thuở trẻ trung hết mình chẳng màng sự đời ấy mới nhớ nhung làm sao.

Dợm anh còn chốt thêm lần nữa, “OK!!! Anh sẽ không kết hôn nữa đâu!”

Hạ Nhất Minh nở một nụ cười bí hiểm.

_____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương