Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi
-
Chương 8: Đêm xuân (1) H
Màn đêm buông xuống trên thành phố A phồn hoa diễm lệ muôn màu rực rỡ. Đèn đường ngoài xa lấp lánh ánh vàng, bầu trời đen điểm xuyết vài nốt sáng.
Trong màn đêm mờ ảo, tại căn phòng VIP ở BOISE, hai cơ thể nóng bỏng quấn chặt lấy nhau không rời, cùng vượt qua một đêm mưa giông bão tố.
Cơn say ập tới bất ngờ khiến Đổng Thanh Thư không kịp trở tay, rõ ràng trước đó cô vẫn còn tỉnh táo lắm, thế nhưng không biết từ lúc nào thần trí đã bị đánh sạch đi, hiện tại chỉ có thể chống đỡ trong sự bất lực.
Lúc này đầu óc cô mơ mơ màng màng không rõ thực hư, mi mắt mỏi mệt nhắm nghiền không nhấc nổi.
Dường như cô đã bị người khác bỏ thuốc, khiến cơ thể nóng bừng lên dữ dội, những tưởng đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang châm chít đâm vào mạch máu bức điên lý trí của cô.
Cảm nhận rõ ràng được hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh ấm áp phả lên chiếc cổ trắng muốt của mình, Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Dục vọng nguyên thuỷ trong lòng nổi dậy khiến cô bất giác rướn người hôn hôn lên yết hầu của người đàn ông kia.
Thơm quá, mùi hương nam tính này khiến cô si mê, kèm với đó chính là hương nước hoa thanh mát nhàn nhạt. Hương thơm này, quá mức quen thuộc! Cô đã từng nghe thấy ở đâu chứ…
Trong cơn say, Đổng Thanh Thư mặc kệ người nọ là ai, chỉ biết rằng hơi thở kia quá là quyến rũ, khiến cho thần trí cô mơ hồ, lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm - cô muốn lăn giường!
Người đàn ông kia đã ôm cô vào một căn phòng xa hoa bậc nhất của nơi này, ánh sáng vàng nhạt khiến cho Đổng Thanh Thư cảm thấy rất êm ái dễ chịu. Cơ thể người phụ nữ nọ như con rắn nước mềm mại uốn lượn nằm ở trên giường, ga giường màu đen mạnh mẽ bật lên tông da trắng sáng của cô.
Trông Đổng Thanh Thư hệt như một món quà quý giá chờ đợi người đàn ông nọ từng bước từng bước tiến tới mở ra vậy.
Trái tim cô cứ thấp thỏm lo âu, Đổng Thanh Thư vừa muốn cùng anh ta loạn say một đêm không cần biết đến trời mây gì nữa, lại vừa run rẩy sợ hãi nghĩ liệu với một xử nữ hai mươi mấy năm sống trên đời chưa từng có một mối tình vắt vai như mình… khi lâm trận có lẽ nào sẽ ngất sớm vì thiếu kinh nghiệm hay không?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng lúc này lí trí sắp bị đánh gục bởi khoái cảm mất rồi. Từng cái va chạm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô chiềm sâu vào trong dục vọng.
Bàn tay to lớn ấy cởi từng chiếc cúc áo của cô, sau đó lại luồn ra sau lưng, nhẹ nhàng như không mở tung khóa áo nội y màu đen quyến rũ. Chiếc quần tây trong nháy mắt cũng bị đánh bay đi mất, từ lúc nào cơ thể của Đổng Thanh Thư đã chẳng còn một mảnh vải cho thân nào nữa, trần trụi không còn sót lại chút gì ngoài chiếc quần tam giác che chắn nơi nhạy cảm không thể để người khác chạm tới.
Sau lớp quần áo đơn giản tưởng chừng như vô cùng nhàm chán kia không ngờ lại là một thân thể đẩy đà và gợi cảm đến mức khiến người nhìn ngạt thở vì quá chấn động. Yết hầu người đàn ông nọ khẽ lăn, đôi con ngươi thâm trầm ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt mà không thể dời mắt.
Đổng Thanh Thư đánh rùng mình một cái, có thể là vì tiết trời ban đêm se lạnh khiến cô không nhịn được mà run rẩy. Hoặc là nói, bởi vì ánh mắt quá mức trần trụi kia của anh ta làm lòng cô hoảng loạn khẽ run.
Thấy cô gái dưới thân mình phát lạnh, người đàn ông nọ khẽ cười trầm một tiếng, cúi đầu hôn lên trước ngực mềm mại phập phồng theo từng nhịp thở của cô. Cơ thể non mịn nhẵn nhụi của cô gái thoang thoảng hương rượu phong tình, kèm với hương nước hoa dịu ngọt khiến lòng người si mê.
Bàn tay anh ta lại không rảnh rỗi, trượt xuống chiếc eo mềm mại thon gầy rồi dừng lại trước chiếc quần nhỏ ren đen kia của cô. Kéo một cái liền trượt xuống mắt cá chân, cơ thể của người phụ nữ hiện tại đã hoàn toàn hiện rõ ngay trước mắt, khiến hơi thở anh thêm phần cực nhọc.
Đổng Thanh Thư say lắm rồi, lại bị cơn đê mê của thuốc làm cho thần trí mơ hồ. Cô hoàn toàn làm theo bản năng, bị lột sạch đồ cũng không biết ngượng, chỉ chăm chỉ rướn người mổ mổ lên gương mặt cương nghị trông có vẻ rất điển trai của người đàn ông kia, lại cọ cọ môi vào cằm anh, đưa lưỡi khẽ liếm một cái.
Cảm nhận được sự ẩm ướt đầy cám dỗ đó, ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuống cô gái nọ. Bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch cao, trong tiếng nói mang theo hơi thở trầm đục rất quyến rũ phả lên vành tai cô.
“Bé cưng có vẻ rất biết cách làm tôi vui đấy.”
Dục vọng giữa hai chân anh ta từ lâu đã rục rịch kêu gào, cơ thể cường tráng của người đàn ông phủ xuống người cô, anh cúi đầu hôn lên khóe môi hồng nhuận xinh xắn của Đổng Thanh Thư, miệng lưỡi cả hai giao triền, hơi thở hòa quyện đan xen.
Môi lưỡi mút mát lấy nhau không ngừng vang lên từng tiếng ái muội kích tình, hòa vào đó chính là tiếng thở dốc thấm đậm dục vọng vang vang trong căn phòng mờ ảo ánh đèn.
Đêm nay có lẽ là một đêm dài!
Trong màn đêm mờ ảo, tại căn phòng VIP ở BOISE, hai cơ thể nóng bỏng quấn chặt lấy nhau không rời, cùng vượt qua một đêm mưa giông bão tố.
Cơn say ập tới bất ngờ khiến Đổng Thanh Thư không kịp trở tay, rõ ràng trước đó cô vẫn còn tỉnh táo lắm, thế nhưng không biết từ lúc nào thần trí đã bị đánh sạch đi, hiện tại chỉ có thể chống đỡ trong sự bất lực.
Lúc này đầu óc cô mơ mơ màng màng không rõ thực hư, mi mắt mỏi mệt nhắm nghiền không nhấc nổi.
Dường như cô đã bị người khác bỏ thuốc, khiến cơ thể nóng bừng lên dữ dội, những tưởng đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang châm chít đâm vào mạch máu bức điên lý trí của cô.
Cảm nhận rõ ràng được hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh ấm áp phả lên chiếc cổ trắng muốt của mình, Đổng Thanh Thư trộm nuốt một ngụm nước bọt.
Dục vọng nguyên thuỷ trong lòng nổi dậy khiến cô bất giác rướn người hôn hôn lên yết hầu của người đàn ông kia.
Thơm quá, mùi hương nam tính này khiến cô si mê, kèm với đó chính là hương nước hoa thanh mát nhàn nhạt. Hương thơm này, quá mức quen thuộc! Cô đã từng nghe thấy ở đâu chứ…
Trong cơn say, Đổng Thanh Thư mặc kệ người nọ là ai, chỉ biết rằng hơi thở kia quá là quyến rũ, khiến cho thần trí cô mơ hồ, lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm - cô muốn lăn giường!
Người đàn ông kia đã ôm cô vào một căn phòng xa hoa bậc nhất của nơi này, ánh sáng vàng nhạt khiến cho Đổng Thanh Thư cảm thấy rất êm ái dễ chịu. Cơ thể người phụ nữ nọ như con rắn nước mềm mại uốn lượn nằm ở trên giường, ga giường màu đen mạnh mẽ bật lên tông da trắng sáng của cô.
Trông Đổng Thanh Thư hệt như một món quà quý giá chờ đợi người đàn ông nọ từng bước từng bước tiến tới mở ra vậy.
Trái tim cô cứ thấp thỏm lo âu, Đổng Thanh Thư vừa muốn cùng anh ta loạn say một đêm không cần biết đến trời mây gì nữa, lại vừa run rẩy sợ hãi nghĩ liệu với một xử nữ hai mươi mấy năm sống trên đời chưa từng có một mối tình vắt vai như mình… khi lâm trận có lẽ nào sẽ ngất sớm vì thiếu kinh nghiệm hay không?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng lúc này lí trí sắp bị đánh gục bởi khoái cảm mất rồi. Từng cái va chạm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô chiềm sâu vào trong dục vọng.
Bàn tay to lớn ấy cởi từng chiếc cúc áo của cô, sau đó lại luồn ra sau lưng, nhẹ nhàng như không mở tung khóa áo nội y màu đen quyến rũ. Chiếc quần tây trong nháy mắt cũng bị đánh bay đi mất, từ lúc nào cơ thể của Đổng Thanh Thư đã chẳng còn một mảnh vải cho thân nào nữa, trần trụi không còn sót lại chút gì ngoài chiếc quần tam giác che chắn nơi nhạy cảm không thể để người khác chạm tới.
Sau lớp quần áo đơn giản tưởng chừng như vô cùng nhàm chán kia không ngờ lại là một thân thể đẩy đà và gợi cảm đến mức khiến người nhìn ngạt thở vì quá chấn động. Yết hầu người đàn ông nọ khẽ lăn, đôi con ngươi thâm trầm ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt mà không thể dời mắt.
Đổng Thanh Thư đánh rùng mình một cái, có thể là vì tiết trời ban đêm se lạnh khiến cô không nhịn được mà run rẩy. Hoặc là nói, bởi vì ánh mắt quá mức trần trụi kia của anh ta làm lòng cô hoảng loạn khẽ run.
Thấy cô gái dưới thân mình phát lạnh, người đàn ông nọ khẽ cười trầm một tiếng, cúi đầu hôn lên trước ngực mềm mại phập phồng theo từng nhịp thở của cô. Cơ thể non mịn nhẵn nhụi của cô gái thoang thoảng hương rượu phong tình, kèm với hương nước hoa dịu ngọt khiến lòng người si mê.
Bàn tay anh ta lại không rảnh rỗi, trượt xuống chiếc eo mềm mại thon gầy rồi dừng lại trước chiếc quần nhỏ ren đen kia của cô. Kéo một cái liền trượt xuống mắt cá chân, cơ thể của người phụ nữ hiện tại đã hoàn toàn hiện rõ ngay trước mắt, khiến hơi thở anh thêm phần cực nhọc.
Đổng Thanh Thư say lắm rồi, lại bị cơn đê mê của thuốc làm cho thần trí mơ hồ. Cô hoàn toàn làm theo bản năng, bị lột sạch đồ cũng không biết ngượng, chỉ chăm chỉ rướn người mổ mổ lên gương mặt cương nghị trông có vẻ rất điển trai của người đàn ông kia, lại cọ cọ môi vào cằm anh, đưa lưỡi khẽ liếm một cái.
Cảm nhận được sự ẩm ướt đầy cám dỗ đó, ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuống cô gái nọ. Bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch cao, trong tiếng nói mang theo hơi thở trầm đục rất quyến rũ phả lên vành tai cô.
“Bé cưng có vẻ rất biết cách làm tôi vui đấy.”
Dục vọng giữa hai chân anh ta từ lâu đã rục rịch kêu gào, cơ thể cường tráng của người đàn ông phủ xuống người cô, anh cúi đầu hôn lên khóe môi hồng nhuận xinh xắn của Đổng Thanh Thư, miệng lưỡi cả hai giao triền, hơi thở hòa quyện đan xen.
Môi lưỡi mút mát lấy nhau không ngừng vang lên từng tiếng ái muội kích tình, hòa vào đó chính là tiếng thở dốc thấm đậm dục vọng vang vang trong căn phòng mờ ảo ánh đèn.
Đêm nay có lẽ là một đêm dài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook