Kim Chủ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi
-
Chương 20: Tình địch
Chương 20
Editor: Mèo tam thể
Bạch Thần đã nói như vậy, Lục Hành Vũ sao có thể không đồng ý, hôn Bạch Thần một cái, hắn nói, “Vậy chúng ta đi.”
“Được.”
Kỳ thực Bạch Thần đáp ứng nhanh như vậy, ngoài những lý do ban nãy ra còn có một vài tâm tư đen tối nho nhỏ bí mật khác.
Nếu như Lục Hành Vũ cùng cậu đăng kí kết hôn, vậy người yêu kia của hắn cũng sẽ biết khó mà rút lui đi?
Nghĩ tới đây, Bạch Thần yên lặng siết chặt tay, cảm thấy bản thân thật đúng là hư hỏng.
Nhưng tưởng tượng đến tương lai chung sống cùng Lục Hành Vũ, Bạch Thần lại cảm thấy, mình thử hư hỏng một lần cũng đáng.
Hai người nắm tay đi ra ngoài cửa, tới cục dân chính làm thủ tục.
Lục Hành Vũ vậy mà không gọi tài xế, tự mình lái xe chở Bạch Thần đi.
Bạch Thần ngồi cạnh Lục Hành Vũ, không nhịn được lén lút nhìn hắn.
Sắc mặt Lục Hành Vũ vậy mà lại vô cùng bình tĩnh, nhưng Bạch Thần vẫn thấy được tia mừng rỡ nhàn nhạt kia trong mắt hắn.
Lục Hành Vũ là mừng rỡ vì sau khi nhận giấy chứng nhận sẽ không cần phải lo lắng về chuyện bị buộc phải rời khỏi ghế giám đốc nữa, hay là cao hứng vì được cùng mình đi nhận giấy đăng kí kết hôn?
Bạch Thần ân ẩn cảm nhận được dường như là vế sau, nhưng lại không dám chắc.
Xe dừng lại trước cửa cục dân chính, Bạch Thần bỗng như nhớ tới điều gì, luống cuống vội vàng lục túi quần, cũng may cậu vẫn mang theo chứng minh thư nhân dân của mình.
Sau khi tìm được chứng minh thư, Bạch Thần phát hiện Lục Hành Vũ vẫn ngồi bất động trên xe, cậu ngẩn người, quay đầu nhìn Lục Hành Vũ, hỏi, “Sao anh không xuống xe?”
Lục Hành Vũ nhìn cậu, trên môi là ý cười khó giải thích, hắn khẽ hất cằm, Bạch Thần nhìn theo hướng Lục Hành Vũ chỉ, trên cổng sắt toà cục dân chính là một ổ khoá xích bự chảng.
Bạch Thần: “…”
“Trở về thôi,” Lục Hành Vũ tiếc nuối cười, khởi động xe.
Bạch Thần bối rối không biết làm sao, nhìn cánh cửa đóng chặt của cục dân chính, bỗng dưng lại có một loại dự cảm xấu, cậu vội vàng nói, “Hay là chúng ta vào thương lượng một chút, xem họ có thể dàn xếp được không?”
Lục Hành Vũ vốn chuẩn bị vặn chìa khoá bỗng dưng ngừng lại, sau đó hắn bật cười haha.
Sau khi Bạch Thần nói ra câu này cũng tự thấy chính mình quá ngu, Lục Hành Vũ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói, “A Thần, em rất gấp sao?”
Bạch Thần giật mình, vì không muốn cho Lục Hành Vũ nhìn ra tâm tình của mình, cậu mím mím môi, dựa vào ghế ngồi, sau đó rũ mắt nói, “Đâu có đâu, là tôi sợ anh vội mà.”
Đâu có đâu –
Đây chính là kiểu câu tiêu chuẩn mỗi khi Bạch Thần muốn giấu giếm gì đó, Lục Hành Vũ nhìn bộ dáng này của cậu, chậc chậc, quá ư là quen thuộc luôn.
Lục Hành Vũ thấy Bạch Thần nóng ruột, trong lòng cao hứng, cũng không nói ra, chỉ khẽ mỉm cười quay đầu chuyên tâm lái xe.
Trong khi lái xe về, Lục Hành Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói, “A Thần, vừa vặn tôi có một người bạn muốn gặp em, bằng không chúng ta nhân tiện hẹn hắn ra ngoài ăn cơm?”
Lục Hành Vũ nguyện ý mang mình đi gặp bạn bè của hắn, Bạch Thần trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, tuy rằng cậu không quá là thích cùng người lạ giao tiếp, nhưng bạn bè của Lục Hành Vũ thì đâu phải người lạ.
Vì vậy, cậu cười đồng ý, “Được.”
Lục Hành Vũ gật gật đầu, mắt tìm bãi đậu xe, sau khi dừng xe lại, hắn rút điện thoại ra đánh một cuộc gọi.
“Tôi đang ở chỗ quảng trường Thiên Hồng này… Đợi chút sắp đến rồi… Ờ ờ, đã biết đã biết.”
Bạch Thần yên lặng dựng lỗ tai lên nghe, Lục Hành Vũ đang nói chuyện với đối phương, bỗng dưng quay đầu hỏi, “A Thần, em có ăn hải sản tươi không?”
Hỏi xong câu này, Lục Hành Vũ liền nhớ tới cơ địa Bạch Thần hay bị dị ứng, nói với điện thoại, “Chuyển sang nơi khác đi, cậu ấy không ăn được hải sản tươi.”
Bạch Thần nghe được lời này của Lục Hành Vũ, khoé môi khẽ mỉm cười, lẳng lặng quan sát gò má hắn.
“Được rồi, vậy lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, Lục Hành Vũ quay đầu nhìn Bạch Thần, cười nói, “Em thật có lộc ăn, lần này Thần Phong đích thân xuống bếp đấy.”
Bạch Thần hơi sững sờ, trong lòng cũng nhận ra mặt mũi Lục Hành Vũ. “Cảm ơn Hành Vũ.”
“Cảm ơn tôi làm cái gì?” Lục Hành Vũ ngạc nhiên hỏi.
Bạch Thần nhíu nhíu mày, không nói lời nào.
Lục Hành Vũ nhìn cậu chằm chằm mấy giây, cũng không quá để ý, hắn mỉm cười khởi động xe, nói, “Tính cách Thần Phong tương đối nhiệt tình, nhưng tôi cùng cậu ta không quá thân quen.”
Bạch Thần trong lòng cao hứng, nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện gì.
Xe rẽ vào một tiểu khu xa hoa, Bạch Thần biết nơi này, đây là một khu nhà giàu nổi tiếng, nghe đâu phòng ở cũng không bán công khai, phải trực tiếp đặt trước, người có thể vào ở không giàu thì cũng có quyền chức.
Khung cảnh bên trong tiểu khu vô cùng tốt, chính giữa là một cái hồ nhân tạo, bao quanh hồ là hàng rào bảo hộ đẹp đẽ tinh xảo, giữa hồ còn có mấy con thiên nga ưu mỹ đẹp đẽ bơi qua bơi lại.
Cuối hàng rào có một cái cửa nhỏ, cửa đó dẫn tới một con đường đi tới cái đình giữa hồ, thường thường trong đình sẽ có một đôi vợ chồng trẻ, mang theo con nhỏ ngồi bên trong hóng mát.
“Hoàn cảnh chỗ này thật tốt,” Bạch Thần nhìn thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa cẩn thận, không nhịn được nói một câu.
Lục Hành Vũ nghe vậy, cười nhạt, “Tôi cũng có một căn nhà ở chỗ này, đã sửa xong rồi, để hôm nào tôi ra ngoài mua một ít đồ nội thất, em muốn lúc nào qua ở cũng được hết.”
Nghĩ tới đây, Lục Hành Vũ bỗng dưng nhớ tới một cái gì đó, “Căn biệt thự bên kia còn phải sửa thêm ít nhất một tháng nữa mới xong, hay là trước tiên A Thần dời vào nơi này ở đi?”
Bạch Thần rất yêu thích khung cảnh nơi đây, nghe Lục Hành Vũ nói vậy, liền ừ một tiếng, đáp. “Tôi sao cũng được, đều nghe anh hết.”
Biết trước câu trả lời sẽ là như vậy, Lục Hành Vũ sờ đầu Bạch Thần, ôn hoà cười, “Muốn cái gì em cũng có thể nói với tôi mà, em cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sau này ra ngoài sẽ dễ bị thiệt thòi.”
Bạch Thần nghe vậy, suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy tôi có thể nói ra yêu cầu sao?”
Lục Hành Vũ hơi sững sờ, tuỳ tiện đáp, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy… nếu tôi nói, tôi muốn Hành Vũ cùng chuyển vào nơi này sống với tôi thì sao?”
Bạch Thần biết dáng vẻ bây giờ của mình trông vô cùng vội vàng, nhưng cậu không nhịn được muốn hỏi.
Cậu hiện giờ đã thông suốt, nếu không chịu nói ra thì chuyện sẽ chẳng đi đâu về đâu hết.
Nếu như năm đó cậu cứ không lo lắng suông như vậy, dám đi tìm Lục Hành Vũ, thì bây giờ Lục Hành Vũ sao có thể thích người khác nhanh như vậy được…
“Em đã nói, đương nhiên tôi sẽ nghe theo.” Lục Hành Vũ nắm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
Hắn nói một câu như vậy, khiến thần tình gợn sóng của Bạch Thần trở nên yên ả.
Ngay tại lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Lục Hành Vũ để Bạch Thần giúp hắn mang tai nghe bluetooth, một bên đánh xe vào bãi đỗ một bên nghe điện thoại.
“Thần Phong? Tôi đến rồi… đang ở dưới lầu… được được, bye bye.”
Xe dừng hẳn, Lục Hành Vũ cười cười, quay đầu nói với Bạch Thần, “Thần Phong nói cậu ta đã nấu xong canh rồi, hiện tại đang rán sườn bò, bảo chúng ta mau mau đi lên.”
Nghe Lục Hành Vũ nói vậy, Bạch Thần cảm thấy người bạn này thực sự rất hiếu khách, yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Xuống xe, Lục Hành Vũ chủ động nắm tay Bạch Thần, cứ như vậy kéo cậu đi, tiến về phía toà chung cư Thần Phong ở.
Thang máy dừng lại ở tầng 11, Bạch Thần ra khỏi thang, vừa liếc mắt đã thấy căn hộ thứ hai mở cửa toang hoang.
Lục Hành Vũ thấy thế, nói, “Hẳn là vì đang nấu ăn, không tiện mở cửa nên mới để vậy, chúng ta mau vào thôi.”
Sau khi vào phòng, Lục Hành Vũ đóng cửa lại, Bạch Thần thấy trên khay trà sạch sẽ có bày mấy chén trà chanh, toàn bộ căn hộ rộng rãi lại trang nhã, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, giống y như phòng mẫu của mấy công ty thiết kế.
Quá cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Thần còn đang tự hỏi không biết tuýp đàn ông nào sẽ đem căn phòng bố trí thành một bộ dạng này, Thần Phong một thân áo đen quần jean mặc tạp dề từ trong bếp bước ra.
Ánh mắt vừa rơi trên người Thần Phong, đầu Bạch Thần liền nổ một tiếng “ầm”.
“Là em?” Thần Phong nhìn thấy Bạch Thần, kinh ngạc thốt lên.
Thấy Thần Phong lộ ra bộ dáng kì diệu như vậy, Lục Hành Vũ không khỏi cau mày, “Các cậu quen nhau?”
Thần Phong nghe vậy, thẳng thắn nở nụ cười. “Vào cái hôm cuối tuần mà tôi qua nhà cậu ấy, thì thấy em ấy một mình trong vườn hoa, mặc một thân đồ trắng, hại tôi nhìn lầm thành tiểu Du.”
Sau khi Thần Phong nói xong câu này, cả Lục Hành Vũ và Bạch Thần đều đồng loại thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thần lúc đầu còn cho rằng Thần Phong không có ý tốt, sau khi nghe xong lời giải thích này, cậu tự trách mình thật quá đa nghi rồi.
Lục Hành Vũ thì lại trầm mặc vài giây, quay đầu tinh tế nhìn Bạch Thần một cái, sau đó hắn nhàn nhạt nói, “Đúng là có hơi giống, nhưng tiểu Du thấp hơn A Thần một chút mà.”
Thần Phong bất đắc dĩ, phất phất tay, “Cao thấp bé lùn gì thì chỉ có cậu mới nhìn ra được.” Nói đoạn, hắn vung tay, quay trở lại nhà bếp.
Lục Hành Vũ yên lặng nở nụ cười, lôi Bạch Thần ngồi xuống ghế sofa, từ tốn giải thích, “Thần Phong là cháu trai của một người bạn của ông nội tôi, khi còn bé bố mẹ hắn thường xuyên ra mặt trận công tác, thế là bèn thả hắn ở nhà ông nội, hắn cũng có một phần cổ phần của Lục thị. Lần này tôi trở về, hắn là người đã giúp tôi giải quyết kha khá việc trong ban giám đốc, coi như – người bạn tốt duy nhất tôi có được.”
Bạch Thần nghe lời giải thích của Lục Hành Vũ, ý nghĩ muốn dò xét Thần Phong hoàn toàn bị loại bỏ.
Dù sao cũng là bạn tốt của Lục Hành Vũ, hơn nữa chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm.
Bạch Thần nở nụ cười, đáp lại, “Tôi cũng cảm thấy hắn rất nhiệt tình, là một người tốt.”
Ngay lúc này, Thần Phong đeo găng tay thật dày bưng chảo gang còn đang nóng xì xèo ra ngoài, sườn bò phía trên toả mùi thơm ngào ngạt.
Nhìn thấy động tác thân mật của Lục Hành Vũ và Bạch Thần, ánh mắt Thần Phong tối sầm, hắn lên tiếng cắt ngang, “Hành Vũ, đến giúp tôi lót bàn nào.”
Lục Hành Vũ nghe thấy tiếng gọi của Thần Phong, vỗ vỗ tay Bạch Thần, đứng dậy tiến lên giúp đỡ.
Bạch Thần thấy thế, cảm thấy giờ mình mà ngồi cũng không tiện, liền đứng lên theo Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ cầm đệm cách nhiệt trải trên bàn ăn, Thần Phong đặt chảo gang nóng hổi lên trên, sau đó liền đuổi Lục Hành Vũ. “Bên trong còn có bát canh, cậu vào bưng ra đi, tôi rửa tay chút.”
Bạch Thần thấy Thần Phong tự nhiên sai khiến Lục Hành Vũ như vậy tâm tình có chút khó chịu, nhưng cậu biết Thần Phong cùng Lục Hành Vũ là bạn rất thân, nên cũng không nói gì.
Đứng yên một chút, Bạch Thần cố gắng đuổi hết đống suy nghĩ không an phận kia ra khỏi đầu mình, tiến lên hỗ trợ.
Editor: Mèo tam thể
Bạch Thần đã nói như vậy, Lục Hành Vũ sao có thể không đồng ý, hôn Bạch Thần một cái, hắn nói, “Vậy chúng ta đi.”
“Được.”
Kỳ thực Bạch Thần đáp ứng nhanh như vậy, ngoài những lý do ban nãy ra còn có một vài tâm tư đen tối nho nhỏ bí mật khác.
Nếu như Lục Hành Vũ cùng cậu đăng kí kết hôn, vậy người yêu kia của hắn cũng sẽ biết khó mà rút lui đi?
Nghĩ tới đây, Bạch Thần yên lặng siết chặt tay, cảm thấy bản thân thật đúng là hư hỏng.
Nhưng tưởng tượng đến tương lai chung sống cùng Lục Hành Vũ, Bạch Thần lại cảm thấy, mình thử hư hỏng một lần cũng đáng.
Hai người nắm tay đi ra ngoài cửa, tới cục dân chính làm thủ tục.
Lục Hành Vũ vậy mà không gọi tài xế, tự mình lái xe chở Bạch Thần đi.
Bạch Thần ngồi cạnh Lục Hành Vũ, không nhịn được lén lút nhìn hắn.
Sắc mặt Lục Hành Vũ vậy mà lại vô cùng bình tĩnh, nhưng Bạch Thần vẫn thấy được tia mừng rỡ nhàn nhạt kia trong mắt hắn.
Lục Hành Vũ là mừng rỡ vì sau khi nhận giấy chứng nhận sẽ không cần phải lo lắng về chuyện bị buộc phải rời khỏi ghế giám đốc nữa, hay là cao hứng vì được cùng mình đi nhận giấy đăng kí kết hôn?
Bạch Thần ân ẩn cảm nhận được dường như là vế sau, nhưng lại không dám chắc.
Xe dừng lại trước cửa cục dân chính, Bạch Thần bỗng như nhớ tới điều gì, luống cuống vội vàng lục túi quần, cũng may cậu vẫn mang theo chứng minh thư nhân dân của mình.
Sau khi tìm được chứng minh thư, Bạch Thần phát hiện Lục Hành Vũ vẫn ngồi bất động trên xe, cậu ngẩn người, quay đầu nhìn Lục Hành Vũ, hỏi, “Sao anh không xuống xe?”
Lục Hành Vũ nhìn cậu, trên môi là ý cười khó giải thích, hắn khẽ hất cằm, Bạch Thần nhìn theo hướng Lục Hành Vũ chỉ, trên cổng sắt toà cục dân chính là một ổ khoá xích bự chảng.
Bạch Thần: “…”
“Trở về thôi,” Lục Hành Vũ tiếc nuối cười, khởi động xe.
Bạch Thần bối rối không biết làm sao, nhìn cánh cửa đóng chặt của cục dân chính, bỗng dưng lại có một loại dự cảm xấu, cậu vội vàng nói, “Hay là chúng ta vào thương lượng một chút, xem họ có thể dàn xếp được không?”
Lục Hành Vũ vốn chuẩn bị vặn chìa khoá bỗng dưng ngừng lại, sau đó hắn bật cười haha.
Sau khi Bạch Thần nói ra câu này cũng tự thấy chính mình quá ngu, Lục Hành Vũ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói, “A Thần, em rất gấp sao?”
Bạch Thần giật mình, vì không muốn cho Lục Hành Vũ nhìn ra tâm tình của mình, cậu mím mím môi, dựa vào ghế ngồi, sau đó rũ mắt nói, “Đâu có đâu, là tôi sợ anh vội mà.”
Đâu có đâu –
Đây chính là kiểu câu tiêu chuẩn mỗi khi Bạch Thần muốn giấu giếm gì đó, Lục Hành Vũ nhìn bộ dáng này của cậu, chậc chậc, quá ư là quen thuộc luôn.
Lục Hành Vũ thấy Bạch Thần nóng ruột, trong lòng cao hứng, cũng không nói ra, chỉ khẽ mỉm cười quay đầu chuyên tâm lái xe.
Trong khi lái xe về, Lục Hành Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói, “A Thần, vừa vặn tôi có một người bạn muốn gặp em, bằng không chúng ta nhân tiện hẹn hắn ra ngoài ăn cơm?”
Lục Hành Vũ nguyện ý mang mình đi gặp bạn bè của hắn, Bạch Thần trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, tuy rằng cậu không quá là thích cùng người lạ giao tiếp, nhưng bạn bè của Lục Hành Vũ thì đâu phải người lạ.
Vì vậy, cậu cười đồng ý, “Được.”
Lục Hành Vũ gật gật đầu, mắt tìm bãi đậu xe, sau khi dừng xe lại, hắn rút điện thoại ra đánh một cuộc gọi.
“Tôi đang ở chỗ quảng trường Thiên Hồng này… Đợi chút sắp đến rồi… Ờ ờ, đã biết đã biết.”
Bạch Thần yên lặng dựng lỗ tai lên nghe, Lục Hành Vũ đang nói chuyện với đối phương, bỗng dưng quay đầu hỏi, “A Thần, em có ăn hải sản tươi không?”
Hỏi xong câu này, Lục Hành Vũ liền nhớ tới cơ địa Bạch Thần hay bị dị ứng, nói với điện thoại, “Chuyển sang nơi khác đi, cậu ấy không ăn được hải sản tươi.”
Bạch Thần nghe được lời này của Lục Hành Vũ, khoé môi khẽ mỉm cười, lẳng lặng quan sát gò má hắn.
“Được rồi, vậy lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, Lục Hành Vũ quay đầu nhìn Bạch Thần, cười nói, “Em thật có lộc ăn, lần này Thần Phong đích thân xuống bếp đấy.”
Bạch Thần hơi sững sờ, trong lòng cũng nhận ra mặt mũi Lục Hành Vũ. “Cảm ơn Hành Vũ.”
“Cảm ơn tôi làm cái gì?” Lục Hành Vũ ngạc nhiên hỏi.
Bạch Thần nhíu nhíu mày, không nói lời nào.
Lục Hành Vũ nhìn cậu chằm chằm mấy giây, cũng không quá để ý, hắn mỉm cười khởi động xe, nói, “Tính cách Thần Phong tương đối nhiệt tình, nhưng tôi cùng cậu ta không quá thân quen.”
Bạch Thần trong lòng cao hứng, nhưng bên ngoài vẫn không thể hiện gì.
Xe rẽ vào một tiểu khu xa hoa, Bạch Thần biết nơi này, đây là một khu nhà giàu nổi tiếng, nghe đâu phòng ở cũng không bán công khai, phải trực tiếp đặt trước, người có thể vào ở không giàu thì cũng có quyền chức.
Khung cảnh bên trong tiểu khu vô cùng tốt, chính giữa là một cái hồ nhân tạo, bao quanh hồ là hàng rào bảo hộ đẹp đẽ tinh xảo, giữa hồ còn có mấy con thiên nga ưu mỹ đẹp đẽ bơi qua bơi lại.
Cuối hàng rào có một cái cửa nhỏ, cửa đó dẫn tới một con đường đi tới cái đình giữa hồ, thường thường trong đình sẽ có một đôi vợ chồng trẻ, mang theo con nhỏ ngồi bên trong hóng mát.
“Hoàn cảnh chỗ này thật tốt,” Bạch Thần nhìn thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa cẩn thận, không nhịn được nói một câu.
Lục Hành Vũ nghe vậy, cười nhạt, “Tôi cũng có một căn nhà ở chỗ này, đã sửa xong rồi, để hôm nào tôi ra ngoài mua một ít đồ nội thất, em muốn lúc nào qua ở cũng được hết.”
Nghĩ tới đây, Lục Hành Vũ bỗng dưng nhớ tới một cái gì đó, “Căn biệt thự bên kia còn phải sửa thêm ít nhất một tháng nữa mới xong, hay là trước tiên A Thần dời vào nơi này ở đi?”
Bạch Thần rất yêu thích khung cảnh nơi đây, nghe Lục Hành Vũ nói vậy, liền ừ một tiếng, đáp. “Tôi sao cũng được, đều nghe anh hết.”
Biết trước câu trả lời sẽ là như vậy, Lục Hành Vũ sờ đầu Bạch Thần, ôn hoà cười, “Muốn cái gì em cũng có thể nói với tôi mà, em cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sau này ra ngoài sẽ dễ bị thiệt thòi.”
Bạch Thần nghe vậy, suy nghĩ một chút, hỏi, “Vậy tôi có thể nói ra yêu cầu sao?”
Lục Hành Vũ hơi sững sờ, tuỳ tiện đáp, “Đương nhiên rồi.”
“Vậy… nếu tôi nói, tôi muốn Hành Vũ cùng chuyển vào nơi này sống với tôi thì sao?”
Bạch Thần biết dáng vẻ bây giờ của mình trông vô cùng vội vàng, nhưng cậu không nhịn được muốn hỏi.
Cậu hiện giờ đã thông suốt, nếu không chịu nói ra thì chuyện sẽ chẳng đi đâu về đâu hết.
Nếu như năm đó cậu cứ không lo lắng suông như vậy, dám đi tìm Lục Hành Vũ, thì bây giờ Lục Hành Vũ sao có thể thích người khác nhanh như vậy được…
“Em đã nói, đương nhiên tôi sẽ nghe theo.” Lục Hành Vũ nắm vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu.
Hắn nói một câu như vậy, khiến thần tình gợn sóng của Bạch Thần trở nên yên ả.
Ngay tại lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Lục Hành Vũ để Bạch Thần giúp hắn mang tai nghe bluetooth, một bên đánh xe vào bãi đỗ một bên nghe điện thoại.
“Thần Phong? Tôi đến rồi… đang ở dưới lầu… được được, bye bye.”
Xe dừng hẳn, Lục Hành Vũ cười cười, quay đầu nói với Bạch Thần, “Thần Phong nói cậu ta đã nấu xong canh rồi, hiện tại đang rán sườn bò, bảo chúng ta mau mau đi lên.”
Nghe Lục Hành Vũ nói vậy, Bạch Thần cảm thấy người bạn này thực sự rất hiếu khách, yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Xuống xe, Lục Hành Vũ chủ động nắm tay Bạch Thần, cứ như vậy kéo cậu đi, tiến về phía toà chung cư Thần Phong ở.
Thang máy dừng lại ở tầng 11, Bạch Thần ra khỏi thang, vừa liếc mắt đã thấy căn hộ thứ hai mở cửa toang hoang.
Lục Hành Vũ thấy thế, nói, “Hẳn là vì đang nấu ăn, không tiện mở cửa nên mới để vậy, chúng ta mau vào thôi.”
Sau khi vào phòng, Lục Hành Vũ đóng cửa lại, Bạch Thần thấy trên khay trà sạch sẽ có bày mấy chén trà chanh, toàn bộ căn hộ rộng rãi lại trang nhã, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, giống y như phòng mẫu của mấy công ty thiết kế.
Quá cẩn thận tỉ mỉ.
Bạch Thần còn đang tự hỏi không biết tuýp đàn ông nào sẽ đem căn phòng bố trí thành một bộ dạng này, Thần Phong một thân áo đen quần jean mặc tạp dề từ trong bếp bước ra.
Ánh mắt vừa rơi trên người Thần Phong, đầu Bạch Thần liền nổ một tiếng “ầm”.
“Là em?” Thần Phong nhìn thấy Bạch Thần, kinh ngạc thốt lên.
Thấy Thần Phong lộ ra bộ dáng kì diệu như vậy, Lục Hành Vũ không khỏi cau mày, “Các cậu quen nhau?”
Thần Phong nghe vậy, thẳng thắn nở nụ cười. “Vào cái hôm cuối tuần mà tôi qua nhà cậu ấy, thì thấy em ấy một mình trong vườn hoa, mặc một thân đồ trắng, hại tôi nhìn lầm thành tiểu Du.”
Sau khi Thần Phong nói xong câu này, cả Lục Hành Vũ và Bạch Thần đều đồng loại thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Thần lúc đầu còn cho rằng Thần Phong không có ý tốt, sau khi nghe xong lời giải thích này, cậu tự trách mình thật quá đa nghi rồi.
Lục Hành Vũ thì lại trầm mặc vài giây, quay đầu tinh tế nhìn Bạch Thần một cái, sau đó hắn nhàn nhạt nói, “Đúng là có hơi giống, nhưng tiểu Du thấp hơn A Thần một chút mà.”
Thần Phong bất đắc dĩ, phất phất tay, “Cao thấp bé lùn gì thì chỉ có cậu mới nhìn ra được.” Nói đoạn, hắn vung tay, quay trở lại nhà bếp.
Lục Hành Vũ yên lặng nở nụ cười, lôi Bạch Thần ngồi xuống ghế sofa, từ tốn giải thích, “Thần Phong là cháu trai của một người bạn của ông nội tôi, khi còn bé bố mẹ hắn thường xuyên ra mặt trận công tác, thế là bèn thả hắn ở nhà ông nội, hắn cũng có một phần cổ phần của Lục thị. Lần này tôi trở về, hắn là người đã giúp tôi giải quyết kha khá việc trong ban giám đốc, coi như – người bạn tốt duy nhất tôi có được.”
Bạch Thần nghe lời giải thích của Lục Hành Vũ, ý nghĩ muốn dò xét Thần Phong hoàn toàn bị loại bỏ.
Dù sao cũng là bạn tốt của Lục Hành Vũ, hơn nữa chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm.
Bạch Thần nở nụ cười, đáp lại, “Tôi cũng cảm thấy hắn rất nhiệt tình, là một người tốt.”
Ngay lúc này, Thần Phong đeo găng tay thật dày bưng chảo gang còn đang nóng xì xèo ra ngoài, sườn bò phía trên toả mùi thơm ngào ngạt.
Nhìn thấy động tác thân mật của Lục Hành Vũ và Bạch Thần, ánh mắt Thần Phong tối sầm, hắn lên tiếng cắt ngang, “Hành Vũ, đến giúp tôi lót bàn nào.”
Lục Hành Vũ nghe thấy tiếng gọi của Thần Phong, vỗ vỗ tay Bạch Thần, đứng dậy tiến lên giúp đỡ.
Bạch Thần thấy thế, cảm thấy giờ mình mà ngồi cũng không tiện, liền đứng lên theo Lục Hành Vũ.
Lục Hành Vũ cầm đệm cách nhiệt trải trên bàn ăn, Thần Phong đặt chảo gang nóng hổi lên trên, sau đó liền đuổi Lục Hành Vũ. “Bên trong còn có bát canh, cậu vào bưng ra đi, tôi rửa tay chút.”
Bạch Thần thấy Thần Phong tự nhiên sai khiến Lục Hành Vũ như vậy tâm tình có chút khó chịu, nhưng cậu biết Thần Phong cùng Lục Hành Vũ là bạn rất thân, nên cũng không nói gì.
Đứng yên một chút, Bạch Thần cố gắng đuổi hết đống suy nghĩ không an phận kia ra khỏi đầu mình, tiến lên hỗ trợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook