Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào
-
Chương 7
Trang Diễn sau khi uống rượu tính tình không tốt, uống say liền trở thành kẻ điên mở miệng không lựa lời. Đại Tây Qua muốn nhảy lên đầu gối của cậu ngồi, lại bị cậu đẩy ra, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu béo chết.
Văn Tu Viễn muốn đỡ cậu về phòng ngủ, chính là phòng ngủ nằm ở trên tầng, Trang Diễn khóc lóc om sòm chơi xấu ngay cả đi đường cũng đi không xong, đây quả thực là sự tình rất khó giải quyết. Không bao lâu Văn Tu Viễn phiền muộn, ngồi trên sopha nhìn Trang Diễn lăn qua lăn lại, qua gần một giờ đồng hồ, Trang Diễn tự mình mệt mỏi, ghé vào sopha ngủ phù phù, Văn Tu Viễn lúc này mới đi qua, ôm Trang Diễn lên tầng.
Nhưng Trang Diễn tựa hồ cũng không ngủ, Văn Tu Viễn giúp cậu thay quần áo ngủ, Trang Diễn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn hắn, thanh âm không rõ thấp giọng nói: “Tôi rất thích anh.”
Trang Diễn thấy được động tác của Văn Tu Viễn rõ ràng cứng đờ, ngẩng đầu có chút giật mình nhìn cậu. Văn Tu Viễn rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, Trang Diễn trong lòng đột ngột hiện lên một loại cảm giác thỏa mãn, không cần suy nghĩ, nhổm người dậy, ở trên mặt Văn Tu Viễn hôn bẹp một cái.
Phát triển tiếp đó Trang Diễn có chút nhớ không rõ, cậu nghĩ đại khái là bản thân uống say không biết xấu hổ quyến rũ Văn Tu Viễn, cứ thế quan hệ bao dưỡng của bọn họ rốt cuộc không còn là hư danh. Văn Tu Viễn cùng cậu lăn giường, gây sức ép một đêm, ngày hôm sau Trang Diễn thắt lưng đau nhức tỉnh lại, nhìn Văn Tu Viễn vẫn ôm mình chưa thức dậy ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng thật cẩn thận đẩy đẩy Văn Tu Viễn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nhỏ giọng nói: “Văn tổng… chuyến bay của anh bị muộn rồi…”
Văn Tu Viễn mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt khó có được nhu hòa, lại nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Hủy bỏ, tôi ở cùng em.”
Đây ước chừng là lời âu yếm đầu tiên Văn Tu Viễn nói với Trang Diễn sau bao nhiêu năm bao dưỡng —– nếu câu nói này được xem như là lời âu yếm.
Về sau thời điểm Trang Diễn công tác nhàn rỗi trở lại căn hộ, Văn Tu Viễn đều sẽ mang Đại Tây Qua qua đây ở. Trang Diễn vô cùng cẩn thận, Văn Tu Viễn cũng không phải là người sơ ý sơ suất gì, quan hệ của bọn họ vẫn luôn được giữ kín, trăm triệu không ngờ tới, cuối cùng thế nhưng bị hủy trong tay một con mèo.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, lại mở ra weibo liền thấy ——
Người đại diện của cậu post weibo chủ động làm sáng tỏ, dùng giọng điệu thập phần hài hước nói cậu cùng Văn Tu Viễn là bằng hữu thân thiết, Văn Tu Viễn đi công tác, cho nên đem mèo tới nhà cậu nhờ nuôi hộ.
Trang Diễn do dự trong chốc lát, vẫn chủ động gọi điện thoại cho người đại diện, hỏi xem chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Người đại diện có chút mờ mịt, nói: “A? Cái gì? Là Văn tổng bảo tôi nói như vậy.”
Trang Diễn: “…”
Văn Tu Viễn muốn đỡ cậu về phòng ngủ, chính là phòng ngủ nằm ở trên tầng, Trang Diễn khóc lóc om sòm chơi xấu ngay cả đi đường cũng đi không xong, đây quả thực là sự tình rất khó giải quyết. Không bao lâu Văn Tu Viễn phiền muộn, ngồi trên sopha nhìn Trang Diễn lăn qua lăn lại, qua gần một giờ đồng hồ, Trang Diễn tự mình mệt mỏi, ghé vào sopha ngủ phù phù, Văn Tu Viễn lúc này mới đi qua, ôm Trang Diễn lên tầng.
Nhưng Trang Diễn tựa hồ cũng không ngủ, Văn Tu Viễn giúp cậu thay quần áo ngủ, Trang Diễn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn hắn, thanh âm không rõ thấp giọng nói: “Tôi rất thích anh.”
Trang Diễn thấy được động tác của Văn Tu Viễn rõ ràng cứng đờ, ngẩng đầu có chút giật mình nhìn cậu. Văn Tu Viễn rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, Trang Diễn trong lòng đột ngột hiện lên một loại cảm giác thỏa mãn, không cần suy nghĩ, nhổm người dậy, ở trên mặt Văn Tu Viễn hôn bẹp một cái.
Phát triển tiếp đó Trang Diễn có chút nhớ không rõ, cậu nghĩ đại khái là bản thân uống say không biết xấu hổ quyến rũ Văn Tu Viễn, cứ thế quan hệ bao dưỡng của bọn họ rốt cuộc không còn là hư danh. Văn Tu Viễn cùng cậu lăn giường, gây sức ép một đêm, ngày hôm sau Trang Diễn thắt lưng đau nhức tỉnh lại, nhìn Văn Tu Viễn vẫn ôm mình chưa thức dậy ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng thật cẩn thận đẩy đẩy Văn Tu Viễn, dùng thanh âm có chút khàn khàn nhỏ giọng nói: “Văn tổng… chuyến bay của anh bị muộn rồi…”
Văn Tu Viễn mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt khó có được nhu hòa, lại nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Hủy bỏ, tôi ở cùng em.”
Đây ước chừng là lời âu yếm đầu tiên Văn Tu Viễn nói với Trang Diễn sau bao nhiêu năm bao dưỡng —– nếu câu nói này được xem như là lời âu yếm.
Về sau thời điểm Trang Diễn công tác nhàn rỗi trở lại căn hộ, Văn Tu Viễn đều sẽ mang Đại Tây Qua qua đây ở. Trang Diễn vô cùng cẩn thận, Văn Tu Viễn cũng không phải là người sơ ý sơ suất gì, quan hệ của bọn họ vẫn luôn được giữ kín, trăm triệu không ngờ tới, cuối cùng thế nhưng bị hủy trong tay một con mèo.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, lại mở ra weibo liền thấy ——
Người đại diện của cậu post weibo chủ động làm sáng tỏ, dùng giọng điệu thập phần hài hước nói cậu cùng Văn Tu Viễn là bằng hữu thân thiết, Văn Tu Viễn đi công tác, cho nên đem mèo tới nhà cậu nhờ nuôi hộ.
Trang Diễn do dự trong chốc lát, vẫn chủ động gọi điện thoại cho người đại diện, hỏi xem chuyện này đến tột cùng là như thế nào.
Người đại diện có chút mờ mịt, nói: “A? Cái gì? Là Văn tổng bảo tôi nói như vậy.”
Trang Diễn: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook