Nếu để Mạc Hạo Cấp đi làm bằng xe đạp, một tháng có thể tiết kiệm... Ba ngàn; đồ ăn nếu tự mình nấu, cũng có thể tiết kiệm một khoản không nhỏ, nhưng nếu như vậy thì buổi trưa cô phải mang cơm đến công ty cho anh rồi!...

Mạc Hạo Cấp lười biếng nằm trên giường, tay ôm eo Bàng Tử Lê, khiến cô ngoan ngoãn nằm xuống.

Bàng Tử Lê vội túm lấy chăn, trừng mắt nhìn anh.

Cô nàng ngốc còn dám trừng mắt với anh? Đã là vợ thì phải ngoan ngoãn ngủ bên cạnh chồng, chứ không phải chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện của mình.

“Em lại tính cái gì?” Thấy cô giãy giụa muốn ngồi dậy, anh cố ý vòng tay qua ngực cô, ôm lấy cô, cũng khiến cô không ngồi dậy được.

“Em đang tính làm thế nào để có cuộc sống thoải mái hơn.” Đều là tại anh, làm hại bức tranh cuộc sống sau này của cô phải vẽ lại từ đầu.

“Em đừng có suốt ngày nghĩ đến tiền là được rồi.” Anh lẩm bẩm nói, tò mò đưa tay cầm lấy bản kế hoạch gia đình của cô, “Anh xem nào.”

Cô lại gần anh, hỏi nhỏ: “Tiền của anh khi nào thì đưa em giữ?” Không nhìn thấy tiền của anh, thật sự cô không yên tâm.

“Nói sau đi.” Chờ khi anh chắc chắn địa vị của mình cao hơn so với tiền của cô thì mới yên tâm, “Trong bản kế hoạch của em, sao lại không có khoản nào giành cho em bé hết vậy?”

“Em bé?” Mặt của cô giống như thấy gà bay trên trời.

“Em không muốn sinh con sao?” Anh nhíu mày.

“Anh có biết nuôi một đứa bé phải chi hết bao nhiêu không? Anh nhẫn tâm để con phải chịu khổ theo anh sao?” Cô ôm ngực, vẻ mặt không dám tin.

“Anh đã nói em không cần lo lắng chuyện tiền nong rồi mà.” Anh rõ ràng là người có tiền, vì sao cô luôn muốn hiểu lầm anh rất nghèo vậy?

“Nếu con hỏi, ba ba, vì sao nhà của chúng ta nghèo như vậy? Anh sẽ giải thích với nó như thế nào?” Cô nhìn anh oán trách, cảm thấy sao anh không biết suy nghĩ chút nào hết.

Cô nàng này hoàn toàn không nghe lọt tai lời anh nói, hoàn toàn sống ở thế giới của mình, “Em đang nói bậy bạ gì đó?”

“Chờ chúng ta có tiền, kinh tế ổn định thì nói sau.” Cô vỗ vỗ mặt của anh, mọi việc để cô quyết định, hơn nữa sinh con đau lắm, tất cả để cô chuẩn bị tốt tâm lý rồi nói sau.

“Vừa rồi chúng ta không có tránh thai.” Anh nói ra sự thật, “Có lẽ chúng ta đã có em bé rồi.”

“Tại sao anh không mang bao?” Cô tức giận đánh vào cánh tay của anh.

“Anh không phản đối việc có em bé.” Anh nắm tay của cô, ngăn cản hành vi tàn bạo kia.

“Nếu sau này con có hỏi, anh tự nghĩ cách mà trả lời đi.” Cô hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía anh.

Anh liếc mắt, không cảm thấy vấn đề của cô có gì phiền não.

“Này, ông Mạc còn đang tức giận sao?” Cô đột nhiên nghĩ đến, xoay lại nhìn anh.

“Em nên gọi ông ấy một tiếng cha mới đúng.” Anh uốn nắn cô.

“Cha còn đang tức giận sao?” Cô tạm thời quên mất thôi, anh ta đúng là đàn ông thích so đo mà.

“Anh không biết, vài ngày nữa đi thăm là được.”

“Nếu chúng ta lâm vào đường cùng rồi, có phải trở về quỳ xuống cầu cha của anh cho chúng ta một khoản tiền không?” Cô nhắm mắt lại, nghe nhịp đập của tim anh, trong đầu xuất hiện hình ảnh hai người khóc sướt mướt ôm đùi của ông Mạc, xin ông cho bọn họ một cơ hội làm lại từ đầu, mặc dù bây giờ cảm thấy buồn cười, nhưng nếu sự việc xảy ra, nhất định cô sẽ khóc đó!

“Em có thể ngoan ngoãn ngủ được không?” Anh tức giận nói, cô chỉ nghĩ toàn những chuyện kì lạ.

“Này, đây là phòng ngừa chu đáo mà! Bằng không ngày nghỉ chúng ta về nhà anh một chuyến, lấy lòng cha anh trước.”

“Em muốn trở về, anh không ngại, nhưng tính cách của em phải sửa mới được.”

“Nếu cha của anh nhất quyết muốn anh phải ly hôn với em mới bằng lòng giúp anh, vậy anh sẽ lựa chọn như thế nào? Anh sẽ ly hôn sao?”

“Không đâu.”

“Dù cho rất nghèo, rất nghèo?”

“Không đâu.”

“Vậy anh nghèo đến mức bán vợ thì sao? Chính là anh làm phu xe, em bán thân....” (cái này không hiểu lắm, có lẽ liên quan đến sự tích hay tuồng cổ gì đó)

“Câm miệng!” Vấn đề của cô càng lúc càng ngu ngốc.

“Anh nói mau đi!” Cô nhất quyết muốn nghe đáp án.

“...”

Cô ngồi dậy, bắt đầu lay anh.

Anh mở mắt ra, “Xem ra tinh thần của em cũng không tệ lắm.” Vốn không muốn để cô quá mệt mỏi, nhưng người phụ nữ này thật sự là không biết phân biệt, anh xoay người, đặt cô dưới thân.

“Này, em khuyên anh không được làm loạn đó...” Phát hiện ý đồ bất lương của anh, mặt cô lập tức đỏ lên, tay chống lên ngực của anh, không cho anh tới gần.

“Anh có tên có tuổi, không được gọi này này này.” Anh cố ý cắn vành tai mẫn cảm của cô, làm cô thét lên.

“Mạc Hạo Cấp, chờ một chút ~~ A ——” lại bị ngăn chặn.

Người phụ nữ này mặc dù nói chuyện không êm tai, nhưng mùi vị vẫn ngọt ngào như vậy.

Cô liều mạng giãy dụa, “Em... Em không muốn sinh em bé...”

“Nếu như con trưởng thành, cuốc sống không như ý muốn hay xảy ra vấn đề gì, anh sẽ giải quyết.” Anh thì thầm dụ dỗ bên tai cô.

“Nhưng mà... Nhưng mà...” Còn chi phí dạy dỗ con nữa... Cô phải tính toán thật tốt mới được...

“Không có nhưng mà, tập trung một chút.” Anh hôn dọc xuống từ xương quai xanh của cô, muốn làm cho cô mệt mỏi không còn sức lực để lo những chuyện vô bổ như vậy nữa.

“Cha, mẹ, đây là rượu mơ do Tử Lê ủ.” Mạc Hạo Cấp nắm tay Bàng Tử Lê, đưa rượu cho quản gia.

Ông Mạc nặng nề hừ một tiếng, còn đang vì con trai không để ý sự phản đối của ông, cố ý muốn kết hôn với cô gái này mà sinh ra hờn dỗi.

“Tự mình ủ?” Ánh mắt Bà Mạc lóe sáng, cảm thấy rất ngạc nhiên, bên cạnh bà đều không có người biết làm những thứ này.

“Dạ.” Bàng Tử Lê được bà Mạc khen thì dường như có chút ngại ngùng, giống như cô đã làm một việc to tác lắm vậy.

“Có thể dạy mẹ không?” Bà Mạc nôn nóng mở nắp ra, ngửi được một chút mùi hương.

“Được ạ!” Bàng Tử Lê lễ phép trả lời.

“Vợ chồng son đến là tốt rồi, còn đặc biệt mang rượu mơ tới, thật là có lòng.” Bà Mạc thân thiết cười, so với ông Mạc thì rõ ràng thân thiện hơn.

Còn không phải vì cô nàng này, nói muốn trải đường cho tương lai, vừa đấm vừa xoa lôi kéo anh đến đây, Mạc Hạo Cấp liếc vợ một cái không thèm nói chuyện.

“Chỉ sợ không phải là ý tốt.” Ông Mạc chua chát nói, đừng tưởng rằng một bình rượu là có thể lấy lòng ông được.

“Đừng để ý đến ông ấy, lão già thích làm mình làm mẩy.” Bà Mạc lắc đầu, thật hết cách với ông bạn già ngoan cố này rồi.

“Bà ——” Ông Mạc trừng mắt nhìn vợ, không ngờ rằng bà ấy lại đi giúp người ngoài.

“Chúng ta vào trong đi, vừa uống rượu vừa nói chuyện tâm sự, nếu con rảnh tiện thể chỉ cho mẹ biết cái ba lô lần trước làm như thế nào.” Bà Mạc bắt được cơ hội là đem những vấn đề muốn biết hỏi hết.

“Nhưng mà...” Bàng Tử Lê lo lắng nhìn Mạc Hạo Cấp, rất lo cha con bọn họ lại xung đột nữa.

Nhìn mặt anh không chút cảm xúc, Bàng Tử Lê rất muốn kéo Mạc Hạo Cấp sang một bên để dạy dỗ, chẳng lẽ anh chưa từng muốn dùng vẻ mặt vui vẻ hòa nhã nói chuyện với người lớn sao?

“Chúng ta đi thôi!” Bà Mạc kéo cô vào phòng, lấy ly thủy tinh trong ngăn kéo ra, “Loại ly quà tặng này mẹ phải tìm lâu lắm mới được đó.” Ánh mắt của bà đầy đắc ý.

Bàng Tử Lê gượng cười, không biết phải nói gì cho tốt.

Bà Mạc cẩn thận rót rượu mơ vào ly, một ly cho con dâu, một ly cho mình. “Hi vọng chúng ta một nhà hòa thuận, cạn ly.”

“Cạn ly.” Thấy bà Mạc thận trọng như vậy, động tác của Bàng Tử Lê cũng trở nên cẩn thận.

Bà Mạc uống một ngụm, “Ngon.”

“Mẹ thích là tốt rồi.” Bàng Tử Lê thở phào nhẹ nhõm, cô phải suy nghĩ khá lâu mới nghĩ đến món quà này.

“Con vừa gọi mẹ là mẹ...” Mắt bà Mạc đột nhiên đỏ hồng, cảm động nhìn cô.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Bàng Tử Lê bị phản ứng bất ngờ của bà Mạc làm lo lắng, cuống quít đưa giấy lau.

“Mẹ chỉ nhất thời cảm động.” Bà nhẹ lau nước mắt, có chút thẹn thùng. “Mẹ vẫn luôn muốn có một đứa con gái.”

Thật là một người mẹ đa sầu đa cảm, hoàn toàn trái ngược với cha con nhà họ Mạc, tính tình nóng nảy lại ngang ngược.

“Tiểu Lê à! Cha của con hay gây khó dễ cho con, coi như con nể mặt mẹ, bỏ qua cho ông ấy.” Bà Mạc nói đến chữ mẹ này, thiếu chút nữa bật khóc, rốt cuộc bà cũng có con dâu tri kỉ rồi.

“Con không để ý đâu.” Đây cũng là tự làm tự chịu, ai bảo từ đầu cô đã bày ra vẻ mặt tham tiền, bây giờ ông Mạc có thành kiến với cô là chuyện rất tự nhiên.

“Con gái và con trai đúng là không giống nhau.” Bà Mạc hít hít mũi, hiền từ nhìn cô.

“Mẹ, mẹ..... không nghĩ rằng con chỉ tham tiền nhà mọi người sao?”

“Mẹ rất tin tưởng mắt nhìn của Hạo Cấp, chỉ là... Hạo Cấp có chút ngang ngược, con hãy bỏ qua cho nó.” Bà Mạc vỗ vỗ tay của cô, vẻ mặt áy náy.

Bàng Tử Lê gật đầu như giã tỏi, rốt cục không ai biết được nỗi khổ của cô. “Nhưng mà, để cha con họ ở phòng khách được không?”

“Vấn đề của bọn họ không thể một hai ngày là có thể giải quyết, nếu không... Tiểu Lê, con có thể giúp khôngs?”

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bà Mạc, bản năng mách bảo Bàng Tử Lê từ chối, nhưng đối phương là người lớn, cô chỉ có thể mỉm cười chịu trận.

“Con hãy khuyên Hạo Cấp, bảo nó tiếp quản công ty.”

“Mẹ cũng hi vọng Hạo Cấp tiếp quản công ty sao?” Cô vẫn nghĩ rằng bà Mạc không xen vào những chuyện này.

“Mẹ vốn muốn để Hạo Cấp tự quyết định, nhưng lão già này ——” Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Bàng Tử Lê, bà Mạc ngại ngùng cười, “Là cha của con ~~ ông ấy hay buồn bã thở dài, mẹ rất lo lắng, chắc con cũng không đành lòng đúng không?”

“Dạ... Nhưng con khuyên sẽ có tác dụng sao?” Cô không biết trọng lượng của mình trong lòng Mạc Hạo Cấp rốt cuộc là nặng bao nhiêu.

“Có mà, nhất định là có, con là vợ nó, ít nhiều nó cũng nghe theo ý kiến của con, mà tình hình kinh doanh của công ty Hạo Cấp con có biết không?” Bà Mạc lo lắng hỏi.

“Con hỏi, nhưng anh ấy không nói.”

“Thằng bé Hạo Cấp này rất tự cao, cho dù tình hình công ty có không ổn, cũng sẽ chống đỡ đến cùng.” Bà Mạc thở dài ão não.

“Vậy à...” Lời nhắc nhở của bà Mạc khiến Bàng Tử Lê cảm thấy phán đoán trước đây của cô không sai, cộng thêm một trăm ngàn lần này anh chần chừ không đưa, không phải tất cả đã quá rõ ràng rồi sao?

Thì ra do anh không kiếm được tiền, mới nhất định không cho cô giữ tiền, cho nên, cô đã gả cho một kẻ nghèo kiết xác rồi?

Không không không, đây không phải vấn đề trọng điểm, cô lắc đầu, đột nhiên tay bị cầm lấy. “Chuyện này nhờ cậy con.”

“Nhưng... Nhưng mà...”

“Nếu như Hạo Cấp trở về tiếp quản công ty, mẹ sẽ nói cho lão già đó biết tất cả là công lao của con, đến lúc đó ông ấy sẽ xóa bỏ thành kiến với con.”

Thấy bà Mạc mặt mày hớn hở nói, thực sự đơn giản như vậy sao? Bàng Tử Lê muốn mở miệng từ chối lời nhờ vả này, nhưng nhìn nụ cười của bà Mạc, cô không thể khước từ được.

“Tốt lắm, quyết định như vậy đi, giờ con chỉ cho mẹ cách làm ba lô lần trước đi.” Bà Mạc tìm món quà gặp mặt lần trước con dâu đưa cho mình. (cái ba lô á)

“Dạ.” Bàng Tử Lê cầm ba lô từ từ hướng dẫn, nhưng trong đầu chỉ toàn là chuyện bà Mạc muốn nhờ cô giúp đỡ.

Cô đi khuyên Mạc Hạo Cấp, thật sự có tác dụng sao?

Mạc Hạo Cấp tùy ý cầm quyển sách, nhưng lại không lật trang, thỉnh thoảng liếc mắt sang cô gái nhỏ bên cạnh, nhìn cô có vẻ rất phiền não, rõ ràng là con người thẳng thắn, rốt cuộc là chuyện gì đã làm vẻ mặt của cô khó xử như vậy?

“Này, Mạc Hạo Cấp ——”

Cuối cùng cũng chịu mở miệng, cô không thể chịu đựng lâu được đâu, anh nhếch miệng, không có phản ứng, chờ cô tự nói ra.

“Em có việc muốn hỏi anh, nếu như... tâm trạng anh không tốt, hôm nào chúng ta nói cũng được.”

“Có chuyện thì nói đi.” Thấy bộ dạng cô nơm nớp lo sợ, anh không khỏi buồn cười, vờ nhìn tài liệu trong laptop.

“Đầu tiên, anh có thể bỏ công việc xuống không?” Cô khó chịu thấy anh không chú ý đến mình, như vậy muốn cô làm sao mở miệng?

“Em nói, anh đang nghe.” Thật ra anh chỉ muốn thấy cô tức giận, công việc đã sớm bị anh bỏ qua một bên.

Thấy cô bĩu môi, lại nhíu mày, anh nhịn cười, cảm thấy nét mặt của cô thật ngốc nghếch.

“Em hỏi anh, anh có bao giờ suy nghĩ về ý kiến của cha anh – trở về quản lý công ty?” Anh giương mắt nhìn cô, không nói lời nào.

“Anh có nghe rõ câu hỏi của em không vậy?” Tại sao anh không bao giờ để ý đến người khác?

“Em hy vọng anh trở về tiếp quản công ty sao?” Anh hỏi lại cô.

“Ừ.” Thật ra cô cũng không chắc chắn trong lòng mình nghĩ gì.

“Tại sao?” Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, anh tưởng rằng ít nhất còn có cô ủng hộ suy nghĩ của mình.

“Bởi vì... Bởi vì có thể kiếm rất nhiều tiền.” Điều đầu tiên cô nghĩ đến là lợi ích tối ưu nhất.

“Lại là tiền, trong đầu em, cảm nhận của anh so với tiền của em không có chút giá trị nào sao?” Giọng điệu của anh trở nên gay gắt.

Không ngờ rằng đến hôm nay, địa vị của anh trong lòng cô vẫn kém xa so với những tờ giấy không có sinh mệnh kia.

“Anh làm gì hung dữ như vậy? Em cũng chỉ nói đến lợi ích hàng đầu thôi mà.” Cô không nhận ra điều Mạc Hạo Cấp để ý, chỉ cảm thấy rất uất ức.

“Vì sao đột nhiên hỏi như vậy? Em lại nghe lời của ai? Hay là nhận tiền của người ta mới làm việc này? Cha của anh sao?” Anh lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.

“Mẹ cũng chỉ muốn hai cha con anh hòa thuận.” Cô thật thà thẳng thắn chân thành nói, trong lòng cũng hi vọng cha con anh có thể chung sống hòa bình.

“Thì ra là mẹ.” Anh cười lạnh, “Mới có một buổi sáng, đã mua chuộc được em.”

“Mẹ không có mua chuộc em, anh nói chuyện dễ nghe một chút!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Em thích kiếm tiền như vậy, công ty kia được em tiếp quản sẽ tốt lắm, để cho em muốn kiếm bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.” Anh ôm laptop, đi đến phòng sách.

“Này!” Bàng Tử Lê vội vàng đuổi theo, nhưng chưa kịp chạy vào phòng thì rầm một tiếng, bị bỏ lại ngoài cửa.

“Này, anh tức giận cái gì chứ? Mạc Hạo Cấp!” Cô tức giận đập cửa rầm rầm, nên tức giận là cô mới phải chứ? Không làm được gì cho bị anh giễu cợt một trận.

Cô đập cửa, gọi tên anh, nhưng chẳng ăn nhằm gì cả.

“Em mặc kệ anh!” Cô thật sự là gà mẹ mới có thể rơi vào kết cục này, cô đã nói rồi mà! Trong lòng Mạc Hạo Cấp cô chẳng có chút sức ảnh hưởng nào hế!

Lần sau gặp mẹ chồng, nhất định phải than thở với bà, đáng ghét!

* * *

Bực bội một lúc lâu, Bàng Tử Lê quyết định đạp xe đi sửa sang lại vườn rau, sau khi làm xong, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn, nhân tiện nhổ được một củ cải trắng, mang về làm bữa tối.

Về đến nhà, cô vo gạo nấu cơm, bận rộn 30 phút, cô đến trước cửa phòng sách, cố sức gõ cửa. “Mạc Hạo Cấp, anh muốn thành tiên à? Đi ra ăn cơm đi!” Gọi lớn ngoài cửa.

Vài giây sau cánh cửa bật mở.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất rõ ràng, tâm trạng của Mạc Hạo Cấp vẫn còn rất tệ.

Mạc Hạo Cấp nhìn chằm chằm cô, chờ cô nói với mình điều gì đó —— người bình thường sau lúc cãi nhau, khi giật mình thức tỉnh, giọng điệu cũng sẽ mềm mỏng hơn, dịu dàng bày tỏ thiện chí.

“Ăn cơm thôi!” Cô tức giận nói, quay đầu vào bếp, thầm nghĩ: chưa từng thấy người đàn ông nào thích giận đến vậy.

Khóe miệng Mạc Hạo Cấp khẽ nhếch, cô đúng là vô tư như thường mà.

Anh vào bếp, nhìn món ngon trên bàn, đây là cách cô thể hiện sự xin lỗi sao? Nhưng nhìn xem vẻ mặt của cô, một chút ăn năn cũng không có.

Anh ngồi vào bàn, thấy cô đưa cho anh một chén cơm trắng, rồi cứ thế ăn cơm, hoàn toàn không có ý nói chuyện với anh.

“Bàng Tử Lê.”

“Chuyện gì?” Cô bực dọc đáp lời.

“Nếu thật sự em hi vọng anh tiếp quản công ty, anh sẽ trở về.”

“Phải không?” Cô rất nghi ngờ, ý của những lời anh nói là bởi vì cô nên anh mới đồng ý trở về tiếp quản công ty sao?

Đùa à, cô không có quan trọng như vậy, nếu không thì tại sao hôm nay anh lại nổi giận với cô chứ?

“Rất ít người dám trực diện nghi ngờ lời nói của anh.” Anh càng buồn hơn là, với những lời bộc bạch thật lòng mình, cô không rơi nước mắt cảm động thì thôi đi, còn có vẻ mặt nghi ngờ như vậy nữa.

“Cho nên mới nói tính cách của anh cần phải sửa đổi.” Chưa ai dám nói ra sự thật, có thể thấy đồng nghiệp của anh tội nghiệp cỡ nào.

“Em muốn anh trở về tiếp quản công ty sao?” Anh cố nén giận hỏi lại lần nữa, cô nàng ngốc nghếch không biết phân biệt tốt xấu này, trước mặt cô, anh đã vô cùng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không nghĩ tới cô còn dám giáo huấn anh.

“Anh có thể không cần để ý tới ý kiến của em, mặc kệ chuyện nhà mấy người.” Cô mới nói chút ý kiến, mặt anh lại khó coi như vậy, còn nói chuyện hung dữ như vậy, lần sau cô sẽ không nhắc tới nữa.

Nhưng mà như vậy cũng đã chứng minh tình trạng kinh doanh của công ty anh nhất định có vấn đề, nếu không tại sao khi cô vừa nhắc tới tiền, anh lại giống như con nhím, toàn thân xù gai nhọn, nhưng cô đã gả cho anh rồi, chẳng lẽ có thể bỏ mặc anh sao?

Nếu anh sợ một khi cô biết được thu nhập của anh không nhiều mà bỏ đi, như vậy là anh đã quá coi thường cô rồi!

Tuy cô yêu tiền, nhưng cô cũng có máu, có nước mắt, có cảm tình chứ bộ!

Có điều trong vạn cái sai, vẫn nên trách ánh mắt của cô, không dưng lại để ý người đàn ông xấu tính này, tình yêu đúng là mù quáng mà.

“Hôm nay anh có cáu gắt một chút.” Biết rõ tính cô yêu tiền, anh còn vì thế mà nổi nóng, đúng là anh hơi quá đáng.

“Em biết.” Cô liếc nhìn anh, ai lại chẳng có lúc phát cáu? Sau này cô hung dữ hơn anh là được rồi.

Cô nàng thần kinh không ổn định này, nghe không hiểu là anh đang nói xin lỗi sao?

Một chút kỹ xảo đáp lại cũng không có, cô cũng không biết nói “Không sao” hoặc là “Em cũng có chỗ không đúng” …đại loại sao? Thật sự là ngu ngốc.”Em không cảm thấy là mình cũng nên tự kiểm điểm lại sao?”

“Em đã tự kiểm điểm lại rồi, cho nên sau này em sẽ không xem vào chuyện của người khác nữa.” Cô tức giận nói, cảm giác mình thật xui xẻo, làm cho trong ngoài đều không được lòng người.

“Đến bây giờ em cũng không biết là anh giận cái gì sao?”

“Không phải anh giận vì em xen vào chuyện nhà anh sao?”

Anh giận cô vì cô coi trọng tiền hơn anh, giận cô vì cô hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của anh, giận cô vì với ai cô cũng đối xử như vậy... Mạc Hạo Cấp nhếch môi nhìn thẳng cô, lúc lâu sau mới nói: “Quên đi.”

“Kẻ quái dị.” Cô mắng một tiếng, mặc kệ anh.

Mạc Hạo Cấp bĩu môi, trên thế giới người không có tư cách nói lời này nhất chính là cô. “Em sẽ ăn nói thế nào với mẹ anh?”

Đúng rồi! Chút nữa cô quên mất, “Vậy anh thật sự không muốn tiếp quản công ty sao?”

“Đợi vài năm nữa!”

“Vậy là mấy năm?” Tuy nói là không muốn xen vào chuyện nhà của anh nữa, nhưng nếu bà Mạc có hỏi, cô cũng phải biết đường ăn nói mới được.

“Khoảng ba năm.” Sao lại hỏi cặn kẽ như vậy, không phải là cô vẫn còn nghĩ đến chuyện công ty chứ? Nghĩ đến khả năng này, anh lại nhíu mày.

“Ừ, em biết rồi, vậy anh ăn nhiều một chút, đừng lãng phí.” Cô gắp thức ăn cho anh.

Cô nàng này thật là không còn gì để nói, Mạc Hạo Cấp cảm thấy rất bực bội, nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết cô đã nghĩ về cuộc hôn nhân của bọn họ như thế nào?

Bị ép buộc nên bất đắc dĩ phải chấp nhận? Hay là nhất thời bị bề ngoài của anh hấp dẫn?

Kết hôn cũng một thời gian rồi, mặc dù cô đã không la hét đòi ly hôn nữa, nhưng trong lòng anh vẫn còn lo lắng, cô là người vô tâm, có gì nói đó, dám làm dám chịu, sẽ không giận dỗi, sẽ không nói vòng vo, ngược lại anh đã không ngừng so đo tình cảm của cô biểu đạt quá ít.

Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ quen với loại con gái không dịu dàng, không biết làm nũng, càng không nghĩ tới khi thành vợ chồng, người không có cảm giác an toàn lại chính là anh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương