Kim Bài Bảo Phiêu
-
Chương 88: Đừng để lâu hại thận
Tổng biên tập website chính trị Omar bị ám sát, trúng ba phát đạn, đang trong cơn nguy kịch.
Tin tức này chiếm trọn vị trí đầu đề trên tất cả các kênh thông tin, ngay cả nhật báo Avana cũng dành ra một trang để đưa tin, công chúng lại một lần nữa dậy sóng.
Trước khi bị tấn công, Laura đã viết bài châm biếm lực lượng đặc biệt hoành hành ngang ngược, lợi dụng cái gọi là “an ninh tinh cầu” khiến toàn bộ công dân Avana không ai có thể an tâm ngủ yên, đặc công chính phủ miệt thị dân chủ, chà đạp nhân quyền, tùy tiện ám sát công dân, ai sẽ là mục tiêu kế tiếp? Ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không phải là người tiếp theo bị giết? Toàn bộ bài báo được chọn lọc từng câu từng chữ, ngôn từ thông tục ngắn gọn, quan điểm sắc bén rõ ràng, tiêu đề “Ai là mục tiêu kế tiếp?” đánh mạnh vào nỗi lo sợ của đông đảo công chúng. Có thể nói đây gần như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong sự nghiệp của Laura tính đến nay, phạm vi ảnh hưởng mà nó tạo ra cũng không nhỏ, tin tức được đăng lên chỉ trong hai tiếng đã có hơn mười nghìn bình luận.
Ngay sau đó, Laura bị tấn công.
Không cần bất cứ ai chỉ điểm, dư luận vừa nghe tin này đã đồng loạt chĩa mũi dùi về phía lực lượng đặc biệt, Jeffrey lúc đến trụ sở thậm chí còn bị những người biểu tình bên ngoài ném trứng thối và cà chua. Mấy tiếng sau, gã tức giận mở họp báo thanh minh, nói việc Laura bị tấn công hoàn toàn không liên quan đến lực lượng đặc biệt, tất cả những kẻ phát ngôn bôi nhọ danh dự và uy tín của lực lượng đặc biệt sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có phóng viên lập tức hỏi ngược lại, tuyên bố như vậy có phải là đang công khai phủ quyết quyền tự do ngôn luận của công dân không? Còn có người thẳng thắn nói, đặc công Chính phủ các người giỏi nhất là giết người rồi xóa dấu vết, giải thích một câu thế này ai tin? Liên tiếp câu hỏi dồn dập khiến Jeffrey không xoay sở kịp, sắc mặt gã càng lúc càng khó coi.
Lần họp báo này cuối cùng bị qua loa kết thúc, không đạt được hiệu quả như mong muốn, thậm chí chỉ càng chữa lợn lành thành lợn què.
Trước đó nửa tiếng, cạnh khu vực họp báo, Liv đeo thẻ ra vào màu xanh nhạt, huýt sáo đi từ phòng vệ sinh nam ra, đúng lúc có một người đàn ông đi đến, nhìn thấy phụ nữ đi ra thì giật mình vội ngửa đầu nhìn lại bảng chỉ dẫn xem mình có nhìn nhầm không. Liv vỗ vỗ vai anh ta, tốt bụng nói, “Người anh em, cậu không nhìn nhầm đâu, vào đi, đừng để lâu kẻo hại thận.”
Người nọ nửa tin nửa ngờ đi vào nhà vệ sinh, đến phòng riêng cuối cùng, đẩy cửa ra, thấy bên trong có mấy người đàn ông bị nhồi nhét xiêu xiêu vẹo vẹo bất tỉnh nhân sự, mà trên cổ những người này đều không có thẻ ra vào.
Ra khỏi phòng họp báo, Jeffrey trở lại văn phòng, giận dữ chỉ trích người phụ trách kế hoạch: “Không phải chỉ mời 5 tòa soạn lớn nhất đến thôi sao? Hôm nay toàn là thứ rác rưởi gì?”
Người phụ trách kế hoạch cũng rất mông lung: “Những người kia là phóng viên của vài trang báo nhỏ, tôi chắc chắn không hề mời bọn họ, bọn họ không có thẻ ra vào thì làm sao vào đây được.”
Jeffrey tức giận đập bàn: “Vậy ai cung cấp thẻ ra vào?!”
Người phụ trách kế hoạch vội vàng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Jeffrey âm trầm nhìn chằm chằm người nọ, lạnh lùng nói, “Nếu cấp trên đè trách nhiệm lên đầu tôi, các người cũng đừng mong sống được! Cút ra ngoài đi!”
***
Phòng bệnh VIP ở bệnh viện Omar, to con và một vệ sĩ khác đứng ngoài cửa, Lyle dẫn theo Edward và Brian vào trong.
Laura vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nằm bất động trên giường bệnh, trên mặt vẫn đeo máy thở, không thể nói chuyện, ngay cả nghe bọn họ nói cũng rất miễn cưỡng, bác sĩ nói chỉ có thể vào thăm mười phút, nếu lâu hơn bệnh nhân sẽ lại hôn mê.
Lyle khom lưng nắm lấy bàn tay đang đặt ngoài chăn của Laura cẩn thận nhét vào trong chăn, cúi xuống nhẹ giọng nói: “Nơi này rất an toàn, cửa sổ đều là kính chống đạn, bên ngoài cũng có vệ sĩ của tôi, tôi bảo đảm sẽ không ai làm hại cô được nữa.”
Hai hàng mi của Laura giật nhẹ một cái, ánh mắt vẫn như cũ trong suốt, giống như muốn thể hiện mình nghe được những gì hắn nói.
Lyle mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, “Laura, cô rất dũng cảm.”
Lúc hắn mờ mịt nhất, lý tưởng của Laura cho hắn phương hướng. Laura có sự kiên trì mà không phải ai cũng có, dám vì lý tưởng của bản thân mà phấn đấu quên mình, nhìn vào người phụ nữ này, Lyle mới quyết định phải tự nắm bắt cuộc đời của chính mình, quyết định sau khi đòi lại danh dự cho ngài Jasper sẽ rời khỏi Fluorita, cùng Kane sống một cuộc sống tự do tự tại. Chỉ là trời chẳng chiều lòng người, biến cố bất ngờ ập đến cùng tầng tầng lớp lớp bí mật dần hé lộ, khiến hắn một lần nữa trở lại Fluorita, mà thứ tự do kia cuối cùng lại chẳng còn trong tầm với.
Đến tận khi Kane chết rồi, Lyle mới biết mình nhiều yêu người này nhiều đến mức nào. So với y, có biết được những bí mật kia hay không vốn chẳng hề quan trọng, hắn không muốn quan tâm, cũng chẳng còn sức đâu để quan tâm. Trong đầu Lyle hiện tại chỉ có báo thù. Ở tận sâu trong lòng, hắn thực sự rất hy vọng có một viên đạn từ đâu bay ra găm thẳng vào đầu mình, kết thúc cuộc sống như địa ngục này.
—— Từ khi Kane chết, hắn cũng đã chết rồi. Cả đời này, thứ tự do kia sẽ chẳng bao giờ nằm trong tay nữa.
Mục tiêu sống có thể đã mất, nhưng sự giúp đỡ khi đó của Laura, chưa bao giờ hắn thôi cảm kích.
“Cám ơn cô rất nhiều.” Lyle lần thứ hai cúi người, hôn nhẹ lên trán Laura.
***
Lúc Liv từ bên ngoài trở về đã là chạng vạng tối, vừa cởi áo khoác và áo chống đạn áo ném cho Brian vừa thuận miệng hỏi: “Lyle đâu?”
“Trong phòng sưu tầm của Kane.” Brian hất hất đầu.
Liv đứng ngoài gõ cửa gần một phút, đến lúc cô ta sắp không nhịn được xông thẳng vào, Lyle ở bên trong mới lên tiếng, “Vào đi.”
Lyle đang cầm một khẩu súng máy dài khoảng bảy, tám mươi phân, họng súng đen ngòm chĩa thẳng ra cửa. Liv như cười như không nhìn hắn, “Khẩu súng này nặng 1.75kg, tư thế cầm của cậu sai rồi. Tư thế này khiến lực dồn lên cánh tay quá nhiều, không quá một tiếng đường đạn sẽ bắt đầu sai lệch.”
Lyle treo lại khẩu súng lên tường, nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Kane gom lắm hàng thế này, việc gì cậu phải bỏ một đống tiền mua vũ khí của đám buôn lậu, chỗ này cũng thừa đủ dùng.”
“Đây là của Sweetheart, cô đừng nhăm nhe động đến. Vũ khí cho mọi người tôi sẽ cung cấp đủ, không cần cô lo.” Dừng một chút, hắn nói thêm, “Đừng có động vào bất kỳ thứ gì trong này, một thứ cũng không.”
Liv liếm liếm môi, hai mắt phát sáng: “Ở đây có không ít hàng tốt lên chợ đen chưa chắc đã kiếm được.”
Trên mặt Lyle không hề có chút cảm xúc nào, chỉ là yên lặng nhìn cô ta, trong mắt là ý cảnh cáo rõ ràng.
Liv bĩu môi, lườm hắn: “Được rồi, không động vào bảo bối của Kane nhà cậu.”
Lyle lần thứ hai hỏi lại: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cameron thông báo anh ta đã lấy được danh sách đặc công gián điệp mà Chính phủ Avana phái đến các tinh cầu khác.”
Vẻ mặt Lyle chẳng hề dao động, giống như hắn đã sớm biết được chuyện này: “Vậy sao? Giá cả thế nào?”
“50 triệu.”
“Bảo anh ta tự giữ lại mà dùng, tôi không có hứng thú.”
Liv ngạc nhiên: “Cậu không cần? Nếu bản danh sách này được công bố, mấy tên đặc công gián điệp kia sẽ bị quét sạch. Với tổn thất này, lực lượng đặc biệt đến mười năm sau cũng chưa thể khôi phục lại được.”
“Nhưng chuyện này cũng sẽ dẫn đến tranh chấp ngoại giao với các tinh cầu, Avana sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.” Lyle lắc đầu, “Dưới góc độ lãnh đạo Fluorita, tôi không thể làm thế.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp, “Nhưng nếu Cameron định tự mình công bố hoặc bán cho người khác, tôi cũng không quản được.”
“Phức tạp quá.” Liv lầm bầm, “Hiện tại lực lượng đặc biệt cũng đủ te tua rồi, cho dù chúng ta không làm gì, mấy tên “giác ngộ dân chủ” kia cũng sẽ phá nốt, chẳng bao lâu nữa đặc nhiệm sẽ đánh mất hoàn toàn lòng tin của người dân.”
“Mất lòng tin thì thay lãnh đạo, lọc bộ máy, không đủ.” Đôi mắt xanh thẳm của Lyle nheo lại, u ám mờ mịt, sâu không thấy đáy, “Tôi muốn bọn chúng hoàn toàn biến mất.”
Liv sờ sờ cằm, muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?”
“Theo lời cậu nói, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên lấy bản danh sách kia.”
Lyle tiện tay cầm lấy một khẩu súng trên tường, đi ra cửa, “Chúng ta cược đi, tôi cá Cameron sẽ không đem bán mà tự công khai bản danh sách kia.”
“Sao cậu dám nói chắc?” Liv đuổi theo, “Có phải cậu biết cái gì mà tôi không biết đúng không?”
“10 ngàn tệ, cược không?”
“Đồ lừa đảo, cậu đã biết chuyện Cameron sẽ công bố danh sách phải không? Mẹ nó, thế mà còn ba hoa đao to búa lớn, làm tôi còn tưởng cậu thật sự vì nước quên thân lo lắng cho an nguy tinh cầu!”
Lyle không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi, “Rốt cuộc cô có cược không?”
“Không cược!” Liv nghiến răng nghiến lợi, “Lyle, đã có ai nói với cậu cậu càng ngày càng khiến người ta ghét chưa?”
“Bây giờ có rồi đây.” Lyle nhún vai, “Tôi xuống phòng tập bắn dưới hầm, nếu không có việc thì đừng đến quấy rầy.”
Tin tức này chiếm trọn vị trí đầu đề trên tất cả các kênh thông tin, ngay cả nhật báo Avana cũng dành ra một trang để đưa tin, công chúng lại một lần nữa dậy sóng.
Trước khi bị tấn công, Laura đã viết bài châm biếm lực lượng đặc biệt hoành hành ngang ngược, lợi dụng cái gọi là “an ninh tinh cầu” khiến toàn bộ công dân Avana không ai có thể an tâm ngủ yên, đặc công chính phủ miệt thị dân chủ, chà đạp nhân quyền, tùy tiện ám sát công dân, ai sẽ là mục tiêu kế tiếp? Ai có thể bảo đảm bản thân sẽ không phải là người tiếp theo bị giết? Toàn bộ bài báo được chọn lọc từng câu từng chữ, ngôn từ thông tục ngắn gọn, quan điểm sắc bén rõ ràng, tiêu đề “Ai là mục tiêu kế tiếp?” đánh mạnh vào nỗi lo sợ của đông đảo công chúng. Có thể nói đây gần như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong sự nghiệp của Laura tính đến nay, phạm vi ảnh hưởng mà nó tạo ra cũng không nhỏ, tin tức được đăng lên chỉ trong hai tiếng đã có hơn mười nghìn bình luận.
Ngay sau đó, Laura bị tấn công.
Không cần bất cứ ai chỉ điểm, dư luận vừa nghe tin này đã đồng loạt chĩa mũi dùi về phía lực lượng đặc biệt, Jeffrey lúc đến trụ sở thậm chí còn bị những người biểu tình bên ngoài ném trứng thối và cà chua. Mấy tiếng sau, gã tức giận mở họp báo thanh minh, nói việc Laura bị tấn công hoàn toàn không liên quan đến lực lượng đặc biệt, tất cả những kẻ phát ngôn bôi nhọ danh dự và uy tín của lực lượng đặc biệt sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Có phóng viên lập tức hỏi ngược lại, tuyên bố như vậy có phải là đang công khai phủ quyết quyền tự do ngôn luận của công dân không? Còn có người thẳng thắn nói, đặc công Chính phủ các người giỏi nhất là giết người rồi xóa dấu vết, giải thích một câu thế này ai tin? Liên tiếp câu hỏi dồn dập khiến Jeffrey không xoay sở kịp, sắc mặt gã càng lúc càng khó coi.
Lần họp báo này cuối cùng bị qua loa kết thúc, không đạt được hiệu quả như mong muốn, thậm chí chỉ càng chữa lợn lành thành lợn què.
Trước đó nửa tiếng, cạnh khu vực họp báo, Liv đeo thẻ ra vào màu xanh nhạt, huýt sáo đi từ phòng vệ sinh nam ra, đúng lúc có một người đàn ông đi đến, nhìn thấy phụ nữ đi ra thì giật mình vội ngửa đầu nhìn lại bảng chỉ dẫn xem mình có nhìn nhầm không. Liv vỗ vỗ vai anh ta, tốt bụng nói, “Người anh em, cậu không nhìn nhầm đâu, vào đi, đừng để lâu kẻo hại thận.”
Người nọ nửa tin nửa ngờ đi vào nhà vệ sinh, đến phòng riêng cuối cùng, đẩy cửa ra, thấy bên trong có mấy người đàn ông bị nhồi nhét xiêu xiêu vẹo vẹo bất tỉnh nhân sự, mà trên cổ những người này đều không có thẻ ra vào.
Ra khỏi phòng họp báo, Jeffrey trở lại văn phòng, giận dữ chỉ trích người phụ trách kế hoạch: “Không phải chỉ mời 5 tòa soạn lớn nhất đến thôi sao? Hôm nay toàn là thứ rác rưởi gì?”
Người phụ trách kế hoạch cũng rất mông lung: “Những người kia là phóng viên của vài trang báo nhỏ, tôi chắc chắn không hề mời bọn họ, bọn họ không có thẻ ra vào thì làm sao vào đây được.”
Jeffrey tức giận đập bàn: “Vậy ai cung cấp thẻ ra vào?!”
Người phụ trách kế hoạch vội vàng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Jeffrey âm trầm nhìn chằm chằm người nọ, lạnh lùng nói, “Nếu cấp trên đè trách nhiệm lên đầu tôi, các người cũng đừng mong sống được! Cút ra ngoài đi!”
***
Phòng bệnh VIP ở bệnh viện Omar, to con và một vệ sĩ khác đứng ngoài cửa, Lyle dẫn theo Edward và Brian vào trong.
Laura vừa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nằm bất động trên giường bệnh, trên mặt vẫn đeo máy thở, không thể nói chuyện, ngay cả nghe bọn họ nói cũng rất miễn cưỡng, bác sĩ nói chỉ có thể vào thăm mười phút, nếu lâu hơn bệnh nhân sẽ lại hôn mê.
Lyle khom lưng nắm lấy bàn tay đang đặt ngoài chăn của Laura cẩn thận nhét vào trong chăn, cúi xuống nhẹ giọng nói: “Nơi này rất an toàn, cửa sổ đều là kính chống đạn, bên ngoài cũng có vệ sĩ của tôi, tôi bảo đảm sẽ không ai làm hại cô được nữa.”
Hai hàng mi của Laura giật nhẹ một cái, ánh mắt vẫn như cũ trong suốt, giống như muốn thể hiện mình nghe được những gì hắn nói.
Lyle mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cô, “Laura, cô rất dũng cảm.”
Lúc hắn mờ mịt nhất, lý tưởng của Laura cho hắn phương hướng. Laura có sự kiên trì mà không phải ai cũng có, dám vì lý tưởng của bản thân mà phấn đấu quên mình, nhìn vào người phụ nữ này, Lyle mới quyết định phải tự nắm bắt cuộc đời của chính mình, quyết định sau khi đòi lại danh dự cho ngài Jasper sẽ rời khỏi Fluorita, cùng Kane sống một cuộc sống tự do tự tại. Chỉ là trời chẳng chiều lòng người, biến cố bất ngờ ập đến cùng tầng tầng lớp lớp bí mật dần hé lộ, khiến hắn một lần nữa trở lại Fluorita, mà thứ tự do kia cuối cùng lại chẳng còn trong tầm với.
Đến tận khi Kane chết rồi, Lyle mới biết mình nhiều yêu người này nhiều đến mức nào. So với y, có biết được những bí mật kia hay không vốn chẳng hề quan trọng, hắn không muốn quan tâm, cũng chẳng còn sức đâu để quan tâm. Trong đầu Lyle hiện tại chỉ có báo thù. Ở tận sâu trong lòng, hắn thực sự rất hy vọng có một viên đạn từ đâu bay ra găm thẳng vào đầu mình, kết thúc cuộc sống như địa ngục này.
—— Từ khi Kane chết, hắn cũng đã chết rồi. Cả đời này, thứ tự do kia sẽ chẳng bao giờ nằm trong tay nữa.
Mục tiêu sống có thể đã mất, nhưng sự giúp đỡ khi đó của Laura, chưa bao giờ hắn thôi cảm kích.
“Cám ơn cô rất nhiều.” Lyle lần thứ hai cúi người, hôn nhẹ lên trán Laura.
***
Lúc Liv từ bên ngoài trở về đã là chạng vạng tối, vừa cởi áo khoác và áo chống đạn áo ném cho Brian vừa thuận miệng hỏi: “Lyle đâu?”
“Trong phòng sưu tầm của Kane.” Brian hất hất đầu.
Liv đứng ngoài gõ cửa gần một phút, đến lúc cô ta sắp không nhịn được xông thẳng vào, Lyle ở bên trong mới lên tiếng, “Vào đi.”
Lyle đang cầm một khẩu súng máy dài khoảng bảy, tám mươi phân, họng súng đen ngòm chĩa thẳng ra cửa. Liv như cười như không nhìn hắn, “Khẩu súng này nặng 1.75kg, tư thế cầm của cậu sai rồi. Tư thế này khiến lực dồn lên cánh tay quá nhiều, không quá một tiếng đường đạn sẽ bắt đầu sai lệch.”
Lyle treo lại khẩu súng lên tường, nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Kane gom lắm hàng thế này, việc gì cậu phải bỏ một đống tiền mua vũ khí của đám buôn lậu, chỗ này cũng thừa đủ dùng.”
“Đây là của Sweetheart, cô đừng nhăm nhe động đến. Vũ khí cho mọi người tôi sẽ cung cấp đủ, không cần cô lo.” Dừng một chút, hắn nói thêm, “Đừng có động vào bất kỳ thứ gì trong này, một thứ cũng không.”
Liv liếm liếm môi, hai mắt phát sáng: “Ở đây có không ít hàng tốt lên chợ đen chưa chắc đã kiếm được.”
Trên mặt Lyle không hề có chút cảm xúc nào, chỉ là yên lặng nhìn cô ta, trong mắt là ý cảnh cáo rõ ràng.
Liv bĩu môi, lườm hắn: “Được rồi, không động vào bảo bối của Kane nhà cậu.”
Lyle lần thứ hai hỏi lại: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Cameron thông báo anh ta đã lấy được danh sách đặc công gián điệp mà Chính phủ Avana phái đến các tinh cầu khác.”
Vẻ mặt Lyle chẳng hề dao động, giống như hắn đã sớm biết được chuyện này: “Vậy sao? Giá cả thế nào?”
“50 triệu.”
“Bảo anh ta tự giữ lại mà dùng, tôi không có hứng thú.”
Liv ngạc nhiên: “Cậu không cần? Nếu bản danh sách này được công bố, mấy tên đặc công gián điệp kia sẽ bị quét sạch. Với tổn thất này, lực lượng đặc biệt đến mười năm sau cũng chưa thể khôi phục lại được.”
“Nhưng chuyện này cũng sẽ dẫn đến tranh chấp ngoại giao với các tinh cầu, Avana sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.” Lyle lắc đầu, “Dưới góc độ lãnh đạo Fluorita, tôi không thể làm thế.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp, “Nhưng nếu Cameron định tự mình công bố hoặc bán cho người khác, tôi cũng không quản được.”
“Phức tạp quá.” Liv lầm bầm, “Hiện tại lực lượng đặc biệt cũng đủ te tua rồi, cho dù chúng ta không làm gì, mấy tên “giác ngộ dân chủ” kia cũng sẽ phá nốt, chẳng bao lâu nữa đặc nhiệm sẽ đánh mất hoàn toàn lòng tin của người dân.”
“Mất lòng tin thì thay lãnh đạo, lọc bộ máy, không đủ.” Đôi mắt xanh thẳm của Lyle nheo lại, u ám mờ mịt, sâu không thấy đáy, “Tôi muốn bọn chúng hoàn toàn biến mất.”
Liv sờ sờ cằm, muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?”
“Theo lời cậu nói, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên lấy bản danh sách kia.”
Lyle tiện tay cầm lấy một khẩu súng trên tường, đi ra cửa, “Chúng ta cược đi, tôi cá Cameron sẽ không đem bán mà tự công khai bản danh sách kia.”
“Sao cậu dám nói chắc?” Liv đuổi theo, “Có phải cậu biết cái gì mà tôi không biết đúng không?”
“10 ngàn tệ, cược không?”
“Đồ lừa đảo, cậu đã biết chuyện Cameron sẽ công bố danh sách phải không? Mẹ nó, thế mà còn ba hoa đao to búa lớn, làm tôi còn tưởng cậu thật sự vì nước quên thân lo lắng cho an nguy tinh cầu!”
Lyle không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi, “Rốt cuộc cô có cược không?”
“Không cược!” Liv nghiến răng nghiến lợi, “Lyle, đã có ai nói với cậu cậu càng ngày càng khiến người ta ghét chưa?”
“Bây giờ có rồi đây.” Lyle nhún vai, “Tôi xuống phòng tập bắn dưới hầm, nếu không có việc thì đừng đến quấy rầy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook