Kim Bài Bảo Phiêu
-
Chương 24: Bị bắt
Ngày tháng trôi qua ở biệt thự bình lặng đến kỳ lạ, không có chém giết, không phải chạy trốn, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ ngắm biển xanh cát trắng, bình thường nhưng yên tĩnh.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề —— ví dụ như vấn đề một ngày ba bữa.
Ava từng đề nghị mỗi ngày cho người đưa nguyên liệu tươi hoặc cơm nấu sẵn đến đây, nhưng Kane từ chối. Chuyện bọn họ đang ở đây để càng ít người biết càng tốt, trách việc xuất hiện vài vị khách không mời mà tới.
Ngày thứ nhất, ba bữa bánh mì, miễn cưỡng có thể ăn được.
Ngày thứ hai, ba bữa lại bánh mì, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngày thứ ba, ba bữa tiếp tục là bánh mì, hoàn toàn bùng nổ.
…
Đến ngày thứ năm, Lyle trệu trạo nhai bánh mì, đờ đẫn nhìn Kane, thều thào nói: “Sweetheart, có thịt xông khói không?”
Đáp án đương nhiên là không. Ba người đàn ông trưởng thành sức ăn không phải nhỏ, chân giò xông khói đến ngày thứ ba ngay cả vụn cũng bị ăn sạch. Khi đó Lyle còn chê bai chân giò xông khói có mùi chất bảo quản, bây giờ muốn ăn cũng không có.
Kane đặt bánh mì trong tay xuống, đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, hai người muốn ăn gì?”
Hai mắt Ace sáng lên, vội vàng vứt bánh mì khô khốc đi, trêu chọc y: “Hôm qua tôi cũng nói không muốn ăn bánh mì, sao không thấy cậu đi mua hả?”
Kane bình tĩnh nghiêng đầu, “Vì tôi không muốn cho cậu ăn.”
Ace mếu máo nhìn Lyle: “Mỹ nhân, xem người đàn ông của cậu kìa, có ai thấy sắc quên bạn như thế không? Tôi còn từng đỡ đạn cho cậu ta đấy, hai người mới đè nhau có mấy lần, thế mà tên khốn này dám cho tôi thất sủng!”
Lyle thuận chân đạp Ace một phát, bỏ bánh mì lên bàn, nằm bò ra ghế sô pha, uể oải nói: “Sweetheart, tôi muốn ăn beefsteak tôi muốn ăn sườn cừu nướng tôi muốn ăn thịt lợn rán! Tôi muốn ăn thịt! Tôi muốn uống bia!”
Kane khom lưng hôn nhe lên môi hắn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Y đi khuất rồi, Ace mới giật mình gào theo: “Kane!!! Tôi đã nói tôi muốn ăn gì đâu! Này!”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng gấu mèo nhỏ nổ máy chạy thẳng.
Lyle ngả người vào lưng ghế cười đến cực kỳ thiếu đòn. Ace chuyển vị trí, ngồi xuống cạnh hắn, hai người song song dựa lưng vào ghế sô pha.
Lyle mở miệng trước: “Mặt trẻ con, để Kane đi ra ngoài không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, tay cậu ta bắt đầu lên da non rồi, chỉ hơi ngứa thôi, không có vấn đề gì.”
“Tôi với anh ấy ngủ cùng giường, chuyện đó đương nhiên tôi còn rõ hơn anh.”
Ace đơ ra một lúc mới hiểu ý hắn: “Cậu lo Kane bị theo dõi hoặc truy sát?”
Lyle gật đầu.
Ace cười cười: “Yên tâm đi, Sweetheart nhà cậu lang bạt một mình không phải ngày một ngày hai, ở phương diện đó cậu ta là bất khả chiến bại. Gấu mèo nhỏ có hệ thống chống định vị, cộng với sự cảnh giác của Kane, không ai theo dõi được.”
Sắc mặt Lyle đột nhiên hơi tối đi, quay đầu nhìn sang: “Ý anh là tôi liên lụy đến anh ấy?”
Ace chỉ cười nhìn hắn. Có lẽ Lyle đã quên mất Kane vốn là vệ sĩ được thuê đến để bảo vệ mình.
“Tôi có nói thế đâu. Mỹ nhân, có cậu đương nhiên là khiến cho tâm tình tên đó sung sướng vô cùng.”
Lyle còn chưa kịp nói, Ace đã tiếp tục: “Nhưng mà lần sau lúc “sung sướng” hai người có thể kêu bé thôi được không? Thông cảm cho tên độc thân như tôi một chút đi, hai người các cậu có thể làm đến quên trời đất, còn tôi chỉ có tay phải thân yêu thôi.”
“Bốc phét. Tường ở đây cách âm rất tốt.” Lyle ăn không được bao nhiêu, đói sắp mờ cả mắt.
“Tối qua 8 giờ 25 phút các cậu bắt đầu ư ư a a, tôi đã cố gắng lờ đi rồi, mà thế quái nào hai người càng kêu càng to, ư ư a a đến tận hơn mười giờ, tinh lực đúng là vô cùng dồi dào.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Lyle chậm rãi nứt ra, chỉ cần nghĩ đến lúc mình đang làm chuyện thân mật với Kane có người dự thính, mà người anh em dự thính này tám chín phần còn cho tay phải hoạt động, hắn lại có cảm giác y như vừa nuốt phải ruồi.
Ace xua tay: “Ngại quá, tôi cũng không muốn nghe đâu, nhưng mà tai thính quá, không muốn nghe cũng không được.”
Lyle thực sự không còn sức nói lại anh ta nữa, hắn và tên này hoàn toàn không có cách nào sống cùng một nhà được.
***
Biệt thự nằm ở tận cùng phía đông Naler, gần khu Đông. Kane lái xe hơn một tiếng, trước khi vào đến trung tâm thành phố một đoạn thì dừng xe, rút chìa khóa, vừa đi vừa xoa xoa eo và cổ đau mỏi. Đi vài bước, y lại quay trở về, co chân đạp gấu mèo nhỏ vài cái. Chiếc xe trắng như có sinh mệnh, kêu “Ngao” một tiếng, lúc này Kane mới cảm thấy thoải mái.
Y cao hơn mét chín, ngồi trong chiếc gấu mèo bản Reagan trần xe siêu thấp phải gù gập cả người hơn một tiếng, hậu quả là hiện tại tê cứng toàn thân.
Khu trung tâm ở Naler không được quy hoạch hạ tầng như các thành phố lớn bên ngoài. Ở đây cao ốc hoa lệ cũng có, mà khu ổ chuột rách nát lụp xụp cũng không ít, tạo ra quang cảnh kiến trúc không đồng đều. Kane đi vào một siêu thị tương đối lớn, đi vài vòng càn quét một lượt nguyên liệu nấu ăn, chỉ một lát sau đã vác theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài, sau đó lại đi vào một nhà hàng, mua vài món thịt đóng gói mang về. Mua xong, vừa ra đến cửa chuẩn bị đi, y đột nhiên quay lại, đi đến cầm lấy tờ báo trên tay người khách đang ngồi ở bàn gần cửa, chăm chú đọc tin tức trên mặt báo.
Gã đeo kính bị cướp báo gào lên: “Mẹ nó cái thằng này mày có bệnh à! Nhà hàng có giá báo bên kia mày không xem giật của tao làm gì! Có tin tao cho mày một phát súng nát đầu luôn không!”
Kane tập trung đọc tin tức, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời lẽ uy hiếp của gã. Đến lúc gã thật sự móc súng ra, y mới thả lại tờ báo, xoay người đi thẳng.
Gã đeo kính không cam lòng ồn ào, “Thấy súng là sợ, toàn bọn nhu nhược!”
Kane xách theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài, sau khi xác nhận không có ai bám theo mới đi về phía gấu mèo nhỏ, đem đồ đạc nhét vào cốp sau. Cất đồ xong, đóng cốp lại, y chống tay lên cái mông trắng tròn vo của gấu mèo nhỏ, suy nghĩ về nội dung ban nãy nhìn thấy trên báo.
Adrian Jasper, người lãnh đạo Fluorita – tổ chức phi chính phủ lớn nhất Avana, bị bắt khẩn cấp vì nghi ngờ có hành vi buôn lậu vũ khí quân dụng và khoáng sản đến Tatooine, năm ngày sau Tòa án tối cao Avana sẽ mở phiên điều trần.
Adrian Jasper, ngài Jasper, cũng chính là cha của Lyle.
Tên của ông xuất hiện trong lòng công chúng từ trước đến giờ luôn là đại diện cho sự liêm chính và lòng từ bi. Ông sở hữu công ty dược phẩm lớn nhất Avana, đồng thời còn là người lãnh đạo Fluorita. Tài lực và nhân phẩm khiến ông trở thành người đứng đầu Fluorita, mà thân phận của ông lại có tầm ảnh hưởng trực tiếp đến Chính phủ Avana.
Những năm qua, dưới sự tác động của Fluorita, rất nhiều dự luật có lợi cho công dân phổ thông đã được thông qua và ban hành. Cũng nhờ sự kiên trì và liều lĩnh của ông, trong quan hệ ngoại giao với các tinh cầu khác, Avana mới có thể duy trì các chủ trương nền tảng cơ bản mấu chốt và sáng suốt.
Ông còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều nghị viên và các nhà ngoại giao, trở thành cái gai trong mắt không ít tập đoàn tài chính.
Số lần ông từng bị ám sát nhiều vô kể, nhưng toàn bộ Avana đều biết địa vị của ông là thứ không thể lay chuyển, Chính phủ, nghị viên hay các nhà ngoại giao, bất kể là ai cũng không thể đạp đổ nền móng vững chắc nòng cốt của Fluorita.
Nhưng bây giờ, ông ấy bị bắt…
Kane có cảm giác, ngài Jasper đã sớm dự liệu được sẽ có một ngày thế này, mới quyết định để y đưa Lyle đi thật xa.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có vấn đề —— ví dụ như vấn đề một ngày ba bữa.
Ava từng đề nghị mỗi ngày cho người đưa nguyên liệu tươi hoặc cơm nấu sẵn đến đây, nhưng Kane từ chối. Chuyện bọn họ đang ở đây để càng ít người biết càng tốt, trách việc xuất hiện vài vị khách không mời mà tới.
Ngày thứ nhất, ba bữa bánh mì, miễn cưỡng có thể ăn được.
Ngày thứ hai, ba bữa lại bánh mì, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngày thứ ba, ba bữa tiếp tục là bánh mì, hoàn toàn bùng nổ.
…
Đến ngày thứ năm, Lyle trệu trạo nhai bánh mì, đờ đẫn nhìn Kane, thều thào nói: “Sweetheart, có thịt xông khói không?”
Đáp án đương nhiên là không. Ba người đàn ông trưởng thành sức ăn không phải nhỏ, chân giò xông khói đến ngày thứ ba ngay cả vụn cũng bị ăn sạch. Khi đó Lyle còn chê bai chân giò xông khói có mùi chất bảo quản, bây giờ muốn ăn cũng không có.
Kane đặt bánh mì trong tay xuống, đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, hai người muốn ăn gì?”
Hai mắt Ace sáng lên, vội vàng vứt bánh mì khô khốc đi, trêu chọc y: “Hôm qua tôi cũng nói không muốn ăn bánh mì, sao không thấy cậu đi mua hả?”
Kane bình tĩnh nghiêng đầu, “Vì tôi không muốn cho cậu ăn.”
Ace mếu máo nhìn Lyle: “Mỹ nhân, xem người đàn ông của cậu kìa, có ai thấy sắc quên bạn như thế không? Tôi còn từng đỡ đạn cho cậu ta đấy, hai người mới đè nhau có mấy lần, thế mà tên khốn này dám cho tôi thất sủng!”
Lyle thuận chân đạp Ace một phát, bỏ bánh mì lên bàn, nằm bò ra ghế sô pha, uể oải nói: “Sweetheart, tôi muốn ăn beefsteak tôi muốn ăn sườn cừu nướng tôi muốn ăn thịt lợn rán! Tôi muốn ăn thịt! Tôi muốn uống bia!”
Kane khom lưng hôn nhe lên môi hắn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Y đi khuất rồi, Ace mới giật mình gào theo: “Kane!!! Tôi đã nói tôi muốn ăn gì đâu! Này!”
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng gấu mèo nhỏ nổ máy chạy thẳng.
Lyle ngả người vào lưng ghế cười đến cực kỳ thiếu đòn. Ace chuyển vị trí, ngồi xuống cạnh hắn, hai người song song dựa lưng vào ghế sô pha.
Lyle mở miệng trước: “Mặt trẻ con, để Kane đi ra ngoài không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao, tay cậu ta bắt đầu lên da non rồi, chỉ hơi ngứa thôi, không có vấn đề gì.”
“Tôi với anh ấy ngủ cùng giường, chuyện đó đương nhiên tôi còn rõ hơn anh.”
Ace đơ ra một lúc mới hiểu ý hắn: “Cậu lo Kane bị theo dõi hoặc truy sát?”
Lyle gật đầu.
Ace cười cười: “Yên tâm đi, Sweetheart nhà cậu lang bạt một mình không phải ngày một ngày hai, ở phương diện đó cậu ta là bất khả chiến bại. Gấu mèo nhỏ có hệ thống chống định vị, cộng với sự cảnh giác của Kane, không ai theo dõi được.”
Sắc mặt Lyle đột nhiên hơi tối đi, quay đầu nhìn sang: “Ý anh là tôi liên lụy đến anh ấy?”
Ace chỉ cười nhìn hắn. Có lẽ Lyle đã quên mất Kane vốn là vệ sĩ được thuê đến để bảo vệ mình.
“Tôi có nói thế đâu. Mỹ nhân, có cậu đương nhiên là khiến cho tâm tình tên đó sung sướng vô cùng.”
Lyle còn chưa kịp nói, Ace đã tiếp tục: “Nhưng mà lần sau lúc “sung sướng” hai người có thể kêu bé thôi được không? Thông cảm cho tên độc thân như tôi một chút đi, hai người các cậu có thể làm đến quên trời đất, còn tôi chỉ có tay phải thân yêu thôi.”
“Bốc phét. Tường ở đây cách âm rất tốt.” Lyle ăn không được bao nhiêu, đói sắp mờ cả mắt.
“Tối qua 8 giờ 25 phút các cậu bắt đầu ư ư a a, tôi đã cố gắng lờ đi rồi, mà thế quái nào hai người càng kêu càng to, ư ư a a đến tận hơn mười giờ, tinh lực đúng là vô cùng dồi dào.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Lyle chậm rãi nứt ra, chỉ cần nghĩ đến lúc mình đang làm chuyện thân mật với Kane có người dự thính, mà người anh em dự thính này tám chín phần còn cho tay phải hoạt động, hắn lại có cảm giác y như vừa nuốt phải ruồi.
Ace xua tay: “Ngại quá, tôi cũng không muốn nghe đâu, nhưng mà tai thính quá, không muốn nghe cũng không được.”
Lyle thực sự không còn sức nói lại anh ta nữa, hắn và tên này hoàn toàn không có cách nào sống cùng một nhà được.
***
Biệt thự nằm ở tận cùng phía đông Naler, gần khu Đông. Kane lái xe hơn một tiếng, trước khi vào đến trung tâm thành phố một đoạn thì dừng xe, rút chìa khóa, vừa đi vừa xoa xoa eo và cổ đau mỏi. Đi vài bước, y lại quay trở về, co chân đạp gấu mèo nhỏ vài cái. Chiếc xe trắng như có sinh mệnh, kêu “Ngao” một tiếng, lúc này Kane mới cảm thấy thoải mái.
Y cao hơn mét chín, ngồi trong chiếc gấu mèo bản Reagan trần xe siêu thấp phải gù gập cả người hơn một tiếng, hậu quả là hiện tại tê cứng toàn thân.
Khu trung tâm ở Naler không được quy hoạch hạ tầng như các thành phố lớn bên ngoài. Ở đây cao ốc hoa lệ cũng có, mà khu ổ chuột rách nát lụp xụp cũng không ít, tạo ra quang cảnh kiến trúc không đồng đều. Kane đi vào một siêu thị tương đối lớn, đi vài vòng càn quét một lượt nguyên liệu nấu ăn, chỉ một lát sau đã vác theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài, sau đó lại đi vào một nhà hàng, mua vài món thịt đóng gói mang về. Mua xong, vừa ra đến cửa chuẩn bị đi, y đột nhiên quay lại, đi đến cầm lấy tờ báo trên tay người khách đang ngồi ở bàn gần cửa, chăm chú đọc tin tức trên mặt báo.
Gã đeo kính bị cướp báo gào lên: “Mẹ nó cái thằng này mày có bệnh à! Nhà hàng có giá báo bên kia mày không xem giật của tao làm gì! Có tin tao cho mày một phát súng nát đầu luôn không!”
Kane tập trung đọc tin tức, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời lẽ uy hiếp của gã. Đến lúc gã thật sự móc súng ra, y mới thả lại tờ báo, xoay người đi thẳng.
Gã đeo kính không cam lòng ồn ào, “Thấy súng là sợ, toàn bọn nhu nhược!”
Kane xách theo túi lớn túi nhỏ ra ngoài, sau khi xác nhận không có ai bám theo mới đi về phía gấu mèo nhỏ, đem đồ đạc nhét vào cốp sau. Cất đồ xong, đóng cốp lại, y chống tay lên cái mông trắng tròn vo của gấu mèo nhỏ, suy nghĩ về nội dung ban nãy nhìn thấy trên báo.
Adrian Jasper, người lãnh đạo Fluorita – tổ chức phi chính phủ lớn nhất Avana, bị bắt khẩn cấp vì nghi ngờ có hành vi buôn lậu vũ khí quân dụng và khoáng sản đến Tatooine, năm ngày sau Tòa án tối cao Avana sẽ mở phiên điều trần.
Adrian Jasper, ngài Jasper, cũng chính là cha của Lyle.
Tên của ông xuất hiện trong lòng công chúng từ trước đến giờ luôn là đại diện cho sự liêm chính và lòng từ bi. Ông sở hữu công ty dược phẩm lớn nhất Avana, đồng thời còn là người lãnh đạo Fluorita. Tài lực và nhân phẩm khiến ông trở thành người đứng đầu Fluorita, mà thân phận của ông lại có tầm ảnh hưởng trực tiếp đến Chính phủ Avana.
Những năm qua, dưới sự tác động của Fluorita, rất nhiều dự luật có lợi cho công dân phổ thông đã được thông qua và ban hành. Cũng nhờ sự kiên trì và liều lĩnh của ông, trong quan hệ ngoại giao với các tinh cầu khác, Avana mới có thể duy trì các chủ trương nền tảng cơ bản mấu chốt và sáng suốt.
Ông còn có quan hệ mật thiết với rất nhiều nghị viên và các nhà ngoại giao, trở thành cái gai trong mắt không ít tập đoàn tài chính.
Số lần ông từng bị ám sát nhiều vô kể, nhưng toàn bộ Avana đều biết địa vị của ông là thứ không thể lay chuyển, Chính phủ, nghị viên hay các nhà ngoại giao, bất kể là ai cũng không thể đạp đổ nền móng vững chắc nòng cốt của Fluorita.
Nhưng bây giờ, ông ấy bị bắt…
Kane có cảm giác, ngài Jasper đã sớm dự liệu được sẽ có một ngày thế này, mới quyết định để y đưa Lyle đi thật xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook