Kill Your Husband
56: Thực Tế Những Người Quá Tỉnh Táo Là Những Người Không Tỉnh Táo Nhất


Edit: Cigarred
"Dù yêu hay hận, hắn đều che giấu rất kỹ và hắn coi việc được người khác yêu hoặc hận là một sự xúc phạm đối với hắn."
...
Khi Lâm Kỳ đi vào phòng nghiên cứu, lập tức nhìn thấy Lương Duyệt Nhan đứng ở bên trong, thậm chí thoạt nhìn cô còn thần thái sáng láng hơn cả đêm trước.

Làm sao có thể? Lâm Kỳ giống như nhìn thấy ma giữa ban ngày, chiếc mũ bảo hiểm mô tô trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng "rầm".

Lương Duyệt Nhan đang nói chuyện với tiến sĩ Tư, thậm chí cũng không quay đầu lại như không nghe thấy tiếng động lớn kia.

Yến Xuân Hòa sợ đến mức nhảy dựng lên, nhịn không được mắng một câu: "Còn trẻ như thế mà cầm đồ cũng không chặt, cậu bị Parkinson à?"
Thi Linh liếc mắt một cái, khó có thể tin mà nhìn mũ bảo hiểm trên mặt đất: "Chịu kích thích gì à? Không phải anh vừa sơn lại sao?"
Lâm Kỳ như vừa tỉnh mộng lại, ăn mặc tiết kiệm nửa tháng mới đủ tiền đi sơn lại bây giờ chắc chắn lại bị xước rồi, anh ta đau lòng cầm mũ lên, trong ánh mắt như tia laser chết chóc của Yến Xuân Hòa, lại không dám lỗ mãng, huống chi nơi đó còn có một quả bom hẹn giờ Lương Duyệt Nhan đang đứng, Lâm Kỳ cụp chặt đuôi đến chỗ ngồi.
Các cô gái còn đang nói chuyện, Yến Xuân Hòa đứng cùng Lương Duyệt Nhan.

Thi Linh đứng xa hơn một chút, Lâm Kỳ nhìn trộm qua, bố cục tinh tế như sự trang trọng của bức tranh nổi tiếng thời Phục hưng "Trường học Athena"(*), dường như đến cả tiếng thở gấp cũng sẽ quấy nhiễu cảnh tượng này.
Lúc này tiến sĩ Tư cầm đèn pin, đỡ đầu Lương Duyệt Nhan, quan sát đồng tử của cô.
"Thật sự không nhớ rõ?"
"Đúng vậy."

"Có cảm giác buồn nôn, muốn nôn không?"
"Trong phạm vi chịu đựng được."
"Cô định sẽ làm xét nghiệm nước tiểu cho em."
"Người của đội chống ma túy có tìm tới cửa không?" Yến Xuân Hòa cướp lời hỏi Lương Duyệt Nhan trước.
"Ban đầu." Tiến sĩ Tư nhấn mạnh hai từ này, bà tiếp tục nói với Lương Duyệt Nhan: "Đối chiếu với hồ sơ trong phiếu, về cơ bản em đủ tiêu chuẩn chẩn đoán ngộ độc heroin.

May là em tiêm ít."
"Em khống chế liều thuốc." Lương Duyệt Nhan nói.
"Em đắc dĩ cái gì! Về sau không được tiêm nữa!" Cuối cùng tiến sĩ Tư không nhịn được cơn giận, lạnh giọng mắng một câu, còn gõ đầu Lương Duyệt Nhan một cái, cô lập tức che đầu lại, đau đớn và choáng váng làm cho cô không đứng vững, Yến Xuân Hòa kịp thời giữ chặt cô, cô bám vào Yến Xuân Hòa lấy lại thăng bằng, Lương Duyệt Nhan khẽ nói một câu: "Cảm ơn."
Lâm Kỳ nhìn đăm đăm, trước khi Thi Linh cảnh giác nhìn qua thì anh ta cúi đầu xuống tiếp tục bận rộn việc của mình.
Yến Xuân Hoà nói: "Tôi cho rằng, xuất phát từ việc thuận tiện cho mục đích bảo quản, hoàn toàn có thể làm thứ này thành thuốc uống.

Thuốc nước hoặc viên nang."
Lương Duyệt Nhan cầm túi vật chứng có kích thước khác nhau, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói với Yến Xuân Hoà: "Bán đi cũng dễ, thông qua bất kỳ kênh nào, chủ yếu là xã hội đen, kênh bán hàng đơn giản và thô bạo nhất."
"Con đường kinh doanh này cho dù qua bao nhiêu năm vẫn như vậy." Thi Linh cảm thán một câu.
"Đương nhiên rồi, ngoại trừ gái mại dâm và cờ bạc, thì đây là ngành công nghiệp lâu đời nhất." Yến Xuân Hoà nói.
"Đối với các nơi sản xuất có năng lực sản xuất hàng loạt, có thể đó là phòng thí nghiệm hay nhà máy, tôi không thể nghĩ ra phương pháp nào tốth ơn cách này để kiểm soát nguồn cung, định giá độc quyền và giao dịch bảo mật." Lương Duyệt Nhan tổng kết, "Cho dù là ai, những nơi làm việc kinh doanh này cũng nghĩ như vậy, hoặc họ đã làm rồi."
Ba người kẻ xướng người hoạ, tạo nên sự đoàn kết vi diệu nào đó.
"Các cô được đấy." Tiến sĩ Tư bật cười: "Đợi chuyện này kết án, tôi tìm đội phòng chống ma tuý phát cờ khen thưởng các cô, hài lòng chưa?"

Một tiếng sau.
Kinh Tố Đường đi vào phòng nghiên cứu, Lâm Kỳ thấy ánh mắt như sương lạnh của anh thì đã lập tức lùi lại một bước, còn ném tất cả những thứ trong tay xuống đất.

Lần này anh ta ngăn cản được bi kịch xảy ra, nếu không axit đã đốt mu bàn chân anh ta một cái lỗ rồi.

Cùng một ngày mà nhiều đồ bị thương quá, Lâm Kỳ thở dài một hơi.
Lương Duyệt Nhan chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm, cô nhanh chóng giương mắt nhìn Kinh Tố Đường một cái, dường như bọn họ có nhìn nhau, nhưng tựa như lại không có, đến cả chào hỏi cũng không có.

Kinh Tố Đường đã quay mặt đi trước, Lâm Kỳ liền nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Vì thế anh ta to gan tiến đến bên cạnh Lương Duyệt Nhan hỏi: "Chị Lương, hôm qua sao lại...!có chuyện gì thế?"
"Cái gì?" Mặt Lương Duyệt Nhan vô cảm hỏi: "Mọi thứ tôi đều không nhớ."
"Kia không phải...!hiệu quả có giống tưởng tượng không?"
Trong ánh mắt Lương Duyệt Nhan viết ba chữ vừa to vừa rõ "Không thì sao".
"Chị Lương trâu thật!" Lâm Kỳ kích động nói, thấy Lương Duyệt Nhan không có phản ứng gì, anh ta quyết định thẳng thắn: "Cái kia, chị Lương, tối hôm qua...!Luật sư Kinh rất lo lắng cô xảy ra chuyện, suýt chút nữa mang cô đi cấp cứu.

Cũng may tôi ngăn lại, nếu không thì sao? Không phải tôi gặp rắc rối rồi sao? Ha, hahahaha."
Lâm Kỳ cười đến càng thêm xấu hổ.
Lương Duyệt Nhan không nói gì, liếc mắt lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi, làm việc đi."
Lâm Kỳ nhặt về cái mạng nhỏ.

Người phát hiện không khí quỷ dị không chỉ có mình Lâm Kỳ.

Yến Xuân Hoà như không có việc gì đi tới trước mặt Kinh Tố Đường, cô ấy nói: "Đi ra ngoài nói chuyện không?"
Kinh Tố Đường gật đầu, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Bọn họ đứng ở ngoài cửa không xa.
Kết quả Kinh Tố Đường mở lời trước, anh nói một hơi rất nhiều, bắt đầu từ Dương Lam, đến CCTV phát hiện Lư Văn, tự mình trải qua thì không quá chân thật, khi nói ra nguyên nhân kết quả thì lại cảm thấy đây là một câu chuyện có thăng có trầm.

Lương Duyệt Nhan là người dũng cảm xông lên phía trước.
"Thật ra, tôi mới vừa trở về từ chỗ đội trưởng Mã, nghe nói bọn họ đã nhận được lệnh bắt giữ với Lư Văn, vừa có tin tức của hắn sẽ lập tức hành động." Kinh Tố Đường khi nói ra những lời này cuối cùng cũng buông lỏng dây thần kinh căng thẳng, thậm chí còn có một tia mừng rỡ không dễ phát hiện.
Yến Xuân Hoà cũng có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra chút ý cười, cô ấy gần như là lập tức quay đầu nhìn về phía Lương Duyệt Nhan trong phòng thí nghiệm, khen ngợi nói: "Có được thành quả trong thời gian ngắn như vậy, Lạc Hiền và đội trưởng Mã đều sẽ cảm ơn hai người."
Kinh Tố Đường theo ánh mắt của Yến Xuân Hoà nhìn về cùng một người, anh nhanh chóng rời tầm mắt đi trước khi không thể kiểm soát được bản thân.
Yến Xuân Hoà trầm tư mấy giây, cố lấy dũng khí nói: "Hôm nay cô ấy...!Tóm lại, tôi nên thừa nhận cô ấy là người rất tuyệt, cho dù là nhân cách hay công việc, tôi không nên có thành kiến với cô ấy.

Có thể giúp tôi nói với cô ấy không?"
Trước mặt Kinh Tố Đường sáng ngời: "Cô ấy nghe được chắc chắn rất vui." Tia sáng kia lại ảm đạm đi, anh mất tự nhiên mà nói một câu: "Chỉ là, tôi cũng muốn cô giúp tôi nói với cô ấy, chuyện lệnh bắt giữ."
"?" Yến Xuân Hoà chưa kịp phản ứng lại, "Từ từ? Cái gì? Anh sợ cái gì?"
"Vậy cô sợ cái gì?" Kinh Tố Đường phản bác lại.
"Tôi không sợ! Anh...!Anh tự nói với cô ấy đi." Yến Xuân Hoà kích động, nhịn không được đáp lại một cách mỉa mai: "Tìm người truyền lời gì đó, hai người là học sinh đang giận dỗi à?"
"Cô thì không giống học sinh?" Bắt lấy lỗ hổng phản bác lại, đây là phản ứng theo bản năng luật sư.
"Bỏ đi.


Tôi tự nói việc của mình.

Mẹ nó, có phiền không hả." Yến Xuân Hoà nói, cô đưa điếu thuốc dài trên tay đến trước mặt Kinh Tố Đường, giương mắt nhìn anh: "Vậy giúp tôi châm một điếu."
"Tự mình châm." Kinh Tố Đường cắn nửa điếu thuốc của mình, anh đưa tay vào bên trong túi áo khoác, sau khi chạm vào đường nét của cậu bé kia thì chuyển sang túi quần lấy ra một cái zippo không có chạm khắc.
"Keo kiệt." Yến Xuân Hoà hừ một tiếng, nhận lấy zippo, còn suy nghĩ kỳ quái muốn châm chọc gì đó, cuối cùng nhịn lại: "Coi như tôi cho Lương tiểu thư mặt mũi."
Lương Duyệt Nhan lật qua trang giấy trong sổ tay, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người, nghe không được bọn họ nói cái gì, chỉ cảm thấy khoảng cách ngắn ngủi giống như thiên đường ngăn cách cô ở phía bên kia không ai có thể nhìn thấy.

Giống như một bộ phim đã có từ lâu, cô có thể bị mê hoặc bởi nội dung, mặc dù vậy nội dung lại không liên quan gì đến cô ấy.
Lương Duyệt Nhan thu hồi ánh mắt nhìn ra bên ngoài, cô rũ mắt xuống, tốc độ viết chữ chậm lại một chút, lập tức lại nhanh lên.

Cô không ngẩng đầu lên nữa.
Tiến sĩ Tư tình cờ cũng nhìn về phía hai người đang cùng hút thuốc ngoài cửa, lải nhải nói: "Em ấy, đừng học bọn họ hút thuốc, học thói hư, hút đến khi đen phổi, biết chưa, cuối cùng sẽ biến thành kẻ mập mạp xấu xí, giống như chồng cũ của cô."
"...!Không có chuyện như vậy." Lương Duyệt Nhan dừng một chút, chợt mở miệng phản bác.
"Chuyện hai người nói trước đó." Tiến sĩ Tư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, bình thường bà không tìm được ai để nói chuyện, một khi đã bắt đầu nói thì không thể dừng lại, như là chửi chó mắng mèo: "Lúc nào cũng tới lui như vậy, thật không hiểu nổi người trẻ tuổi.

Đàn ông ấy, cả ngày chỉ dựa vào tướng mạo đi dụ dỗ người ta."
Lương Duyệt Nhan đột nhiên dừng lại mọi động tác, đầu óc cô trống rỗng, chỉ chăm chăm nhìn tiến sĩ Tư, bà ấy bị nhìn không thoải mái lắm, vì thế hỏi: "Viết xong rồi?"
Lương Duyệt Nhan lắc đầu.

Cô nhếch khóe môi, miễn cưỡng cười, là nụ cười bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ý cười vẫn không nhiễm đến trong mắt: "Bọn họ rất xứng đôi, không phải sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương