Kilig P2 - Tempest
-
C20: Sáu Mươi Chín
Thời tiết lúc sáng vốn dĩ vào mấy ngày gần cuối năm đã rét lắm rồi, buổi tối càng lạnh đến thấu xương. Phòng giam ở khu Giam giữ và cả khu Biệt giam đều không có máy sưởi, tù nhân chỉ được phát thêm áo bông, đó cũng là thứ duy nhất giúp bọn họ có thể sống sót qua mùa đông lạnh giá
Thời tiết lạnh khiến vết thương của Jaewon nhức nhối, có những hôm hắn đau đến mức không thể ngủ được dù đã uống thuốc giảm đau mà Hanbin đã kê cho. Nhưng tối hôm nay khác hẳn với mọi khi, Jaewon ngồi thu mình trên giường, hắn không quan tâm đến cơn đau từ vết thương trên tay mang lại bởi vì giờ đây tâm trí hắn vẫn đang luẩn quẩn về chuyện sáng nay
Jaewon chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối mặt trực tiếp với căn bệnh này, nghĩa là hắn hoàn toàn không hiểu rõ bản chất của nhân cách khác bên trong hắn. Jaewon chỉ biết kẻ đang tạm thời ngủ say và tồn tại trong cùng một thể xác với hắn là một kẻ không hề tốt đẹp gì, bằng chứng là những lần gã chiếm được quyền điều khiển thể xác rồi cố tình tự làm bản thân bị thương để khiến Jaewon cảm nhận được nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, thêm nữa gã còn bị tình nghi là hung thủ thật sự đứng sau các vụ án giết người hàng loạt
Một kẻ nguy hiểm mà ngay cả Jaewon cũng cảm thấy kinh tởm và sợ hãi
Nói đi nói lại, Jaewon chưa từng thử chủ động để nhân cách đó thoát ra và hắn tuyệt đối không muốn làm điều đó
"Haiz..." - Jaewon thở dài mệt mỏi, càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu
Mặc dù chính bản thân Jaewon nói rằng hắn cần thời gian để suy nghĩ nhưng thực chất Jaewon vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, hắn nói vậy chỉ muốn Hanbin an tâm và không phải lo lắng quá nhiều vì hắn. Nhưng hậu quả của cái miệng nhảy số nhanh hơn cái não là nếu sáng ngày mai, Jaewon không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát, hắn sợ Hanbin sẽ cảm thấy thất vọng về hắn
Jaewon vò đầu bứt tai cố nặn óc suy nghĩ rồi lại ôm tay, miệng phát ra vài tiếng ư ử than đau vì tự mình động vào vết thương. Với dáng ngồi gập người như con tôm đó làm Jaewon sớm cảm thấy mỏi lưng, hắn kê gối ngả lưng xuống, dù Jaewon đang cảm thấy mệt nhưng mắt cứ mở thao láo không sao đi vào giấc được
"Nếu sáng mai anh Hanbin biết mình không ngủ, anh ấy sẽ giận mình lắm"
Bất kể trong tình huống nào, Jaewon vẫn luôn nghĩ đến người trong lòng đầu tiên. Jaewon nằm thẳng người rồi xoay qua trái lại xoay qua phải, tìm một tư thế thoải mái nhất và nhắm mắt cố đưa bản thân vào giấc ngủ. Chưa có câu trả lời dứt khoát nhưng Jaewon nhớ đến lời dặn của Hanbin là dù có thức trắng đêm để suy nghĩ vậy cũng không phải là cách giải quyết. Trước mắt phải để đầu óc được thư giãn và nghỉ ngơi đã, không buồn ngủ cũng phải ráng ngủ được dù chỉ một chút
Vì cảm xúc chưa được ổn định nên Jaewon khó có thể thư giãn được, hắn liền thử nghĩ những điều tích cực, những thứ khiến bản thân cảm thấy vui vẻ
Jaewon nghĩ đến Hyuk và Taerae
Jaewon nghĩ đến những khoảng khắc hạnh phúc hiếm hoi nhất trong cuộc đời của hắn
Jaewon nghĩ đến...Hanbin
Hình ảnh Hanbin hiện lên trong tâm trí của Jaewon, nụ cười của cậu, giọng nói của cậu, cách đối xử của cậu, tất cả đối với Jaewon như báu vật mà hắn trân quý hơn cả bản thân
Rất nhanh, tâm trí của Jaewon dần được thả lỏng, hắn chậm rãi chìm vào giấc ngủ với hy vọng trong
giấc mộng hắn sẽ được gặp Hanbin
Thời gian như ngừng lại, không biết Jaewon đã ngủ được bao lâu nhưng khi hắn mở mắt ra thì phát hiện mọi thứ xung quanh tối đen như mực. Jaewon giật mình, phản ứng đầu tiên của hắn là hoảng hốt khi nhận ra dường như hắn không còn ở trong phòng giam nữa. Jaewon vô thức siết chặt tay thành nắm đấm vì căng thẳng nhưng rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng, hắn không cảm thấy đau, Jaewon liền giơ tay lên nhìn, đôi tay hắn hiện tại hoàn toàn lành lặn, ngay cả một vết xước còn không có chứ đừng nói đến vết thương
Nhưng điều này không làm Jaewon thấy vui chút nào, ngược lại hắn thấy hoảng sợ hơn là đằng khác. Jaewon cứ đứng yên tại chỗ, hắn căng mắt nhìn xung quanh một lần nữa như muốn xác định xem có ai khác hay thứ gì đó ở đây ngoài hắn không
"C-Có ai ở đây không?!!!"
Jaewon cất tiếng, hắn cố hét thật to nhưng âm thanh chẳng vang được bao xa mà còn dội ngược lại khiến đầu hắn bị choáng váng. Nhận thấy bản thân chỉ có một mình và chẳng thể làm gì được trong không gian tối tăm như vậy, Jaewon bất giác nhớ đến những ngày tháng ở trại trẻ mồ côi, khi hắn bị phạt nhịn ăn và bị nhốt vào một căn phòng chật hẹp và không có một chút ánh sáng nào, cơ thể Jaewon liền run rẩy theo phản xạ, mặt mũi thì trắng bệch, hắn nhắm tịt mắt và vòng tay tự ôm lấy bản thân
Jaewon lẩm bẩm tự trấn an bản thân đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, hắn cần phải nhanh chóng tỉnh dậy ngay
*Bịch
*Bịch
Trong không gian tĩnh lặng ấy, đột nhiên Jaewon nghe thấy có âm thanh vang lên, hắn còn tưởng là do bản thân quá sợ hãi nên mới sinh ra ảo giác nhưng khi lắng nghe kỹ thì âm thanh đó nghe như tiếng bước chân và càng lúc càng nghe rõ hơn như thể tiếng bước chân ấy đang tiến đến gần hắn. Jaewon mở mắt nhìn thật kỹ hướng phát ra âm thanh ấy, mồ hôi hột chảy dài trên thái dương xuống cằm hắn, dù không biết là ai nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì ít ra hắn không ở đây một mình
"L-Là anh Hanbin sao?"
Chẳng hiểu sao Jaewon lại nghĩ như vậy nhưng hắn thật sự mong đối phương là Hanbin, người sẽ kéo hắn ra khỏi thứ bóng tối đang chực chờ muốn nuốt chửng hắn
Một thân ảnh chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, ban đầu Jaewon vẫn chưa định hình được đối phương là ai cho đến khi gương mặt của kẻ đó dần lộ ra. Nụ cười trên môi vụt tắt, Jaewon tỏ ra thất kinh đến nỗi ngã ra sau, đồng tử run rẩy lại khi nhìn thấy dung nhan của kẻ đứng trước mặt mình, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nổi nên lời
Người này
Tại sao lại trông giống hệt hắn như thế?
Nhìn đối phương chẳng khác gì phản chiếu của Jaewon trong tấm gương
Khi Jaewon vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện vì cú sốc này thì đối phương đã rút ngắn khoảng cách với hắn. Kẻ đó đứng với tư thế hai tay đút vào túi quần, khác với sự sợ hãi của Jaewon, gương mặt của gã lạnh tanh không chút biểu cảm, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Jaewon khiến hắn không dám thở mạnh
Đôi môi gã chậm rãi mấp máy - "Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, Song Jaewon"
Đến cả giọng nói của gã cũng nghe giống hệt Jaewon nhưng có phần trầm và khàn hơn, giọng nói của gã này nghe như một loại âm thanh đến từ một nơi quỷ dị nào đó không thuộc về thế giới này
Jaewon nuốt khan, hắn không thể kiểm soát được sự sợ hãi dân trào trong tâm trí, Jaewkn muốn mở miệng hỏi đối phương rốt cuộc là ai nhưng cổ họng lại có cảm giác nghẹn ứ lại khiến hắn đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt thảm thương của Jaewon, biểu cảm trên mặt của đối phương vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt xuất hiện vài tia ghét bỏ và có phần khinh thường đối với Jaewon
"Không tính nói gì và chỉ ngồi đó run rẩy sao? Đúng là một kẻ vô dụng!"
Nghe những lời như muốn tát thẳng vào mặt, Jaewon mím môi, tự nhủ nếu bản thân không làm gì mà cứ tiếp tục ngồi yên thì hắn sẽ mắc kẹt tại nơi này vĩnh viễn mất. Jaewon hít một hơi thật sâu đè nén nỗi sợ của mình xuống, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dè dặt xen lẫn thận trọng quan sát đối phương
"C-Cậu...Cậu là ai? Tại sao...cậu l-lại trông...giống tôi như thế?" - Jaewon khó khăn lắm mới hoàn thành được câu hỏi
"Ta là ai thì bản thân ngươi hẳn phải biết rồi mới đúng"
Jaewon nghiên đầu khó hiểu, nhưng khi chưa kịp hỏi thì đối phương đã nói thêm một câu khiến trái tim Jaewon như ngừng đập trong phút chốc
"Ngươi nghĩ thử xem, tại sao chúng ta lại trông giống nhau đến vậy? Chẳng phải là vì chúng ta cùng tồn tại trong một thể xác sao"
Jaewon dường như hắn đã hiểu ẩn ý của đối phương. Gương mặt xanh rờn của Jaewon thành công làm khoé miệng của gã nhếch lên một chút
"K-Không...Không thể nào!"
Đôi chân Jaewon bất chợt trở nên mềm nhũn, trước khi hắn ngã nhào thêm một lần nữa thì đối phương đã nhanh chóng tiến đến nắm lấy tay Jaewon và siết chặt. Đôi mắt đen và sâu thẳm như một cái hố đen vũ trụ không đáy nhìn vào mắt Jaewon như đang xoáy thẳng vào tâm trí hắn
"Sao lại không thể? Sống chung trong một thể xác chừng ấy năm, bây giờ được gặp nhau thế này, ngươi nên vui mới đúng"
Vui ư?
Nếu không phải vì kẻ này, Jaewon đã không phải chịu đựng những cơn đau dày vò thể xác lẫn tâm trí
Nếu không phải vì kẻ này, Jaewon đã không phải cảm thấy cô đơn vì bản thân quá khác biệt với những người xung quanh
Nếu không phải vì kẻ này, Song Jaewon đã có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người
Tất cả mọi chuyện thành ra như thế này đều là vì kẻ này
Jaewon ngay lúc này đối với kẻ trước mặt mình vừa cảm thấy sợ nhưng trong nỗi sợ đó là sự uất ức và giận dữ kiềm nén bấy lâu nay như muốn bùng phát. Jaewon luôn là người nói không với bạo lực, trước đây khi vô tình xảy ra cãi vả với Hyuk hoặc Taerae thì hắn thường sẽ dùng lời nói để nói chuyện cho ra lẽ, tuyệt nhiên sẽ không bao giờ động tay động chân
Nhưng giờ đây, Jaewon chưa bao giờ cảm thấy huyết quản trong người mình nóng đến mức thôi thúc hắn hãy xả hết mọi uất ức mà mình đã phải chịu đựng vào kẻ đang đứng trước mặt
Đáy mắt của đối phương loé lên một tia sắc bén
"Ta có thể nhìn thấy sự thù hận trong mắt của ngươi. Có phải ngươi cho rằng nếu ta không tồn tại thì ngươi sẽ không lâm vào hoàn cảnh này-"
Đoạn, gã ghé đến thì thầm vào tai Jaewon
"Và nếu ta không tồn tại, không chừng ngươi có thể đường đường chính chính theo đuổi vị bác sĩ kia đúng không?"
Nghe được những lời như có ý muốn khiêu khích đó, lần này Jaewon không kiềm chế được nữa, hắn muốn cho đối phương nhưng gã lại một lần nữa nhanh hơn hắn một bước khi dùng tay còn lại bóp lấy cổ Jaewon. Gã nhìn Jaewon giãy dụa và cố gắng phatn kháng một cách vô vọng trong tay mình hệt như một con mồi nhỏ bé có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào
Gã bật ra một tiếng cười khẽ
"Người ta có câu kể cả những sinh vật mạnh mẽ nhất có thể bị khuất phục bởi tình yêu. Có nghĩa là sinh vật yếu đuối nhất cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ sức mạnh của tình yêu, đúng không?"
"Ugh!"
Jaewon nhăn mặt, hắn muốn chống trả nhưng bất thành. Rõ ràng Jaewon và đối phương đều sống chung một thể xác mà cớ sao gã lại khoẻ như vậy? Jaewon có cảm giác mình đang lấy trứng chọi đá vậy
"Kể cả ngươi cũng vậy, ngươi muốn trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ được người mình yêu"
Vẻ mặt của gã chợt hiện lên dáng vẻ tàn độc, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo và sắc xảo hơn
"Vậy nếu ta bóp nát thứ tình yêu đó thì sao? Nếu như ta...khiến cho Oh Hanbin biến mất mãi mãi thì sao?"
Jaewon mở to mắt, sự uất ức và tức giận ban nãy đều đã tan biến, ngay lúc này hắn chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Hanbin là giới hạn cuối cùng, là tất cả, là sự sống đối với Jaewon, nếu như cậu không còn trên cõi đời này nữa thì hắn vẫn sẽ sống, nhưng sống như một cái xác không hồn
Jaewon nắm lấy cánh tay đang vững vàng ngự trị trên cổ mình, hắn nói một cách khó khăn vì cổ họng bị đối phương bóp nghẹn
"Đ-Đừng! Không...Không được động vào anh...Hanbin...ugh!"
"Ngươi đang cầu xin ta sao? Trông thật thảm hại, đến cả sức chống trả còn không có, ngươi lấy thứ gì để bảo vệ Hanbin? Lấy tư cách gì mà muốn ta biến mất?"
Đối phương ném mạnh Jaewon xuống sàn, hắn ho khan vài tiếng, trên cổ hằn lên dấu tay đỏ ửng. Jaewon ngước lên nhìn đối phương, hắn chợt nhìn thấy trên cổ của gã bắt đầu xuất hiện vết hằn giống hệt mình
"Ngươi muốn ta biến mất sao? Đừng quên chúng ta sống trong cùng một thể xác, ta sống thì ngươi cũng sống, nếu ta chết thì ngươi cũng sẽ chết"
Đối phương vẫn chưa nói xong thì đột nhiên Jaewon thấy đầu đau như búa bổ, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo và dần dần tan biến, cuối cùng tâm trí chỉ còn lại một màu đen
"Ah!!"
Jaewon giật mình bật dậy, hắn thở hổn hển như bị thiếu dưỡng khí trong một khoảng thời gian dài
*Lạch cạch
Jaewon nghe được tiếng mở khoá, cánh cửa sắt bị đẩy mạnh, những viên cảnh sát phụ trách trực gác ca đêm xông vào vì nghe tiếng hét của hắn
"Làm cái quái gì mà la lối vào đêm khuya vậy, Song Jaewon! Có biết đã quá giờ nghiêm rồi không?!"
"T-Tôi xin lỗi, t-tay của tôi bị đập trúng thành giường nên mới..."- Jaewon ấp úng nói đại một lý do
"Còn làm ồn nữa thì đừng trách!"
"Vâng vâng! Tôi xin lỗi"
Jaewon có thể thấy rõ sự ghét bỏ trong ánh mắt của những viên cảnh sát khi nhìn hắn. Cũng phải thôi, dù sao Jaewon cũng đang bị gắn cái mác là nghi phạm chính trong vụ án giết người hàng loạt mà, những viên cảnh sát tỏ thái độ như thế là điều hiển nhiên
Sau khi bọn họ rời đi, Jaewon mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này đích thực là phòng giam rồi. Jaewon dáo dát nhìn kỹ lại một lần nữa để chắc chắn bản thân không bị ảo giác, hắn ngồi dựa người vào thành giường và cố điều hoà lại nhịp thở của mình
Jaewon đưa đôi tay bị quấn băng lên xem rồi lại sờ vào cổ mình
"Không lẽ...là mơ?"- Jaewon lẩm bẩm
Dù có là mơ đi chăng nữa thì giấc mơ này cũng quá chân thật đến mức trái tim hắn vẫn còn run lên vì sợ, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán trán và sau lưng. Đặc biệt là trước khi giấc mơ đó kết thúc, Jaewon vẫn nhớ rất rõ những lời cuối cùng mà kẻ kia đã nói với hắn
"Ta là cơn ác mộng lớn nhất của ngươi và ta cũng là thứ duy nhất mà ngươi có thể bám víu để có thể tồn tại trên cõi đời này. Thiếu ta, ngươi sẽ chẳng là thứ gì cả, Song Jaewon!"
5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook