Kilig P1 - Tempest
-
C47: Bốn Mươi Lăm
Đã hơn 3 giờ sáng rồi
Một mình trong bốn bức tường lạnh lẽo, Song Jaewon vẫn không thể ngủ được, hai mắt của hắn cứ mở thao láo nhìn về phía khoảng không bóng tối. Jaewon cứ tưởng bản thân bị bóng tối nuốt chửng lấy nhưng may thay hắn vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi tuần tra của những viên cảnh sát khi đi ngang qua phòng giam của hắn, nhờ đó Jaewon mới có cảm giác mình vẫn còn tồn tại
Vào ban đêm, vạn vật chìm vào bóng tối, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng hơn, có ít kích thích khiến chúng ta phân tâm hơn so với ban ngày. Có lẽ vì vậy con người thường có xu hướng cảm thấy cô đơn, tâm trí chìm ngập trong mớ hỗn độn và cảm xúc tiêu cực không thể nào thoát ra được. Jaewon cũng không ngoại lệ, từng đoạn ký ức chạy như một thước phim bỗng hiện lên trong tâm trí của hắn
Jaewon đã luôn tự hỏi bản thân tồn tại trên cõi đời này có ý nghĩa gì khi mà cả đấng sinh thành cũng vứt bỏ hắn, thiếu vắng tình thân đã đành, đằng này Jaewon lại còn mang trong mình căn bệnh tâm thần quái ác, chính vì căn bệnh đó, hắn đã luôn sống trong cô độc và lo âu vì sợ bản thân sẽ làm hại đến những người xung quanh
Kể từ khi mắc bệnh, Jaewon đã không thể tận hưởng cuộc sống như một người bình thường được nữa
Cuộc sống nhàm chán và cô độc của Jaewon cứ thế trôi qua, cho đến khi hắn gặp được Hyuk và Taerae, đây là hai người duy nhất có thể tiếp xúc gần với Jaewon mà vẫn bình yên vô sự, chẳng hiểu sao khi ở gần họ, căn bệnh của hắn như được kiềm hãm lại, chỉ khi hắn ở một mình thì căn bệnh mới bộc phát trở lại. Jaewon không biết lý do tại sao nhưng nhờ họ hắn mới được trải nghiệm cuộc sống như một người bình thường mỗi khi ở gần họ nên Jaewon cũng không quan tâm đến lý do lắm
Miễn là có thể được tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, Jaewon sẵn lòng đánh đổi mọi thứ
Hyuk và Taerae đối xử với Jaewon rất tốt, cho hắn một công việc, giúp hắn tìm một nơi ở tốt, xem hắn là bạn bè, là anh em. Đó là lần đầu tiên Jaewon cảm nhận được sự ấm áp len lỏi trong trái tim của hắn, Jaewon đã dành sự tin tưởng tuyệt đối cho Hyuk và Taerae, hắn đùa giỡn và tâm sự với họ rất nhiều nhưng mặc nhiên hắn không bao giờ nói cho họ biết về căn bệnh của mình. Jaewon tin tưởng Hyuk và Taerae nhưng lại không dám nói ra căn bệnh của mình, mặc dù Jaewon biết họ sẽ không bỏ rơi hắn trong bất kì hoàn cảnh nào nhưng hắn vẫn sợ sau khi biết chuyện thì hai người họ sẽ xem hắn là một con quái vật và xua đuổi hắn
Bởi vì ngoài Hyuk và Taerae, Jaewon chẳng còn bất kì người nào nữa
Khi bị tống vào đây, không còn Hyuk và Taerae ở bên cạnh, Jaewon đã rất sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được căn bệnh của mình mà làm hại đến mọi người, chính vì vậy hắn đã cố tạo bức tường ngăn cách với những người có ý định tiếp xúc gần với mình, cứ nghĩ như thế sẽ là cách tốt nhất, miễn không ai đến gần thì sẽ không ai gặp nguy hiểm
Rồi một ngày nọ, Hanbin xuất hiện với tư cách là Bác sĩ phụ trách điều trị, người duy nhất phá vỡ được bức tường vô hình ấy và đến bên Jaewon như một sự an ủi cho tâm hồn đã mục ruỗm, một tia sáng duy nhất trong chốn tù lao tối tăm này. Với đôi mắt đã từng nhìn thấy vạn vật xung quanh bằng một màu xám xịt, Hanbin xuất hiện, như một lọ sơn đổ đầy màu sắc vào tiềm thức của Jaewon khiến hắn như được nhìn thấy cả vườn hoa hướng dương vàng ươm và bầu trời xanh thẳm
Lần đầu tiên trong đời, Jaewon có cảm giác muốn được sống biết chừng nào
Jaewon thoáng giật mình, hắn chậm rãi ngồi dậy rồi thở hắt ra một hơi mệt mỏi, đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến vị Bác sĩ với đôi gò má phúng phính và ánh mắt trong trẻo tràn đầy sức sống kia, hắn khẽ nở một nụ cười chua chát như tự chế giếu bản thân. Rõ ràng chính mình là người đưa ra đề xuất không muốn Hanbin đứng ra chữa trị cho mình nữa, vậy mà giờ đây Jaewon lại nhớ Hanbin da diết
Jaewon vốn chẳng biết gì về tình yêu đôi lứa, cũng chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào, bởi làm gì có ai chịu ở bên cạnh một kẻ có vấn đề về tâm thần như hắn chứ. Jaewon chỉ được nghe Hyuk kể lại về những câu chuyện tình yêu chứ chưa từng tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Nhưng kể từ khi gặp Hanbin, trái tim vốn đã nguội lạnh của hắn như được thắp lên sự sống mới khiến Jaewon lần đầu tiên có cảm giác khao khát được ở bên cạnh một người đến như vậy
Nhưng cũng chính vì đoạn tình cảm ngang trái này phát triển quá nhanh, nó như những đoạn dây leo bao bọc lấy trái tim hắn, những chiếc gai nhọn đâm vào trái tim, tuy không khiến Jaewon chết nhưng đủ dày vò hắn đến phát điên, hắn khao khát muốn được chạm tay vào đoá hoa hướng dương ấy
Giờ đây không còn Hanbin ở bên cạnh, Jaewon không có cách nào khống chế được nỗi thống khổ và cơn đau âm ỉ nơi trái tim này, hắn chỉ có thể cắn chặt răng để nén đau, hơi thở trở dần trở gấp gáp và nặng nề
Giá như lúc đầu Hanbin chưa từng xuất hiện thì Jaewon sẽ không phải lâm vào tình cảnh khốn cùng này, bị thứ gọi là tình yêu dày vò như thế này
Không phải
Nói đúng hơn là giá như Jaewon được sinh ra trong một hoàn cảnh bình thường, có lẽ trong dòng đời tấp nập, Jaewon và Hanbin sẽ vô tình gặp nhau, khi ấy, hắn sẽ có đủ can đảm và tự tin để chạy đến nắm lấy cánh tay đó
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là một giấc mơ mãi mãi không bao giờ thành sự thật
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi cơn đau âm ỉ ở trái tim dần dịu đi, Jaewon mới để ý đến những tia nắng lọt qua khung cửa nhỏ chiếu sáng một khoảng phòng giam, ngay lúc đó hắn mới nhận ra bản thân đã thức trắng đêm chỉ vì nhớ thương một người
*Lạch cạch
Jaewon giật mình khi nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ mở khoá, cánh cửa phòng giam bị đẩy vào kêu lên vài tiếng ken két chói tai
"Hừm...xem chừng đêm qua cậu đã không thể chợp mắt nổi nhỉ Song Jaewon"
Vừa bước vào phòng giam, Lew đã chứng kiến dáng vẻ như thiếu ngủ mấy ngày trời của Jaewon, quần thâm dưới mắt hắn hiện rõ mồn một, đôi môi khô khốc. Lew nghĩ chắc là do bản thân hôm qua đã doạ sợ Jaewon khiến hắn lo lắng đến mức không ngủ được nhưng cậu nào có ngờ rằng lý do thật sự không như bản thân đã nghĩ
Lew nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay mình rồi lại nhìn Jaewon - "Tôi cho cậu 10 phút vệ sinh cá nhân rồi ăn xong bữa sáng! Hết 10 phút chúng tôi sẽ đưa cậu đến phòng tra khảo dù cậu có ăn xong hay chưa"
"H-Hơ...?" - Jaewon vẫn chưa tỉnh táo lắm, gương mặt lơ ngơ nhìn đối phương
"10 phút bắt đầu!"
Ngay khi Lew gằng giọng, Jaewon mới hốt hoảng rời khỏi giường, thậm chí vì quá vội nên suýt chút nữa vấp té, bộ dạng vụng về này thật khiến Lew chỉ biết lắc đầu ngao ngán
"Khi nào nghi phạm dùng xong bữa sáng thì đưa cậu ta đến phòng tra khảo số 2"
"Đã rõ!"
Dặn dò xong, Lew định bụng sẽ đến phòng tra khảo để kiểm tra lại mọi thứ, cậu day day thái dương một cách mệt mỏi, trong đầu bất giác nhớ lại chuyện sáng nay
*Flashback
Sau khi nói chuyện với Hanbin, Lew trở về văn phòng của mình vì nghĩ rằng Hanbin không muốn nhìn mặt mình ngay lúc này, Lew đã không thể chợp mắt nổi, cậu đã dành cả đêm để suy nghĩ về chuyện đó, cậu tự hỏi liệu quyết định đó của mình có vội vã quá không, có lẽ cậu nên giải thích lý do cho Hanbin biết mới đúng
Ngồi trầm tư cho đến khi trời sáng, Lew lại thở ra một hơi dài, cậu chỉnh chu lại y phục của mình rồi lấy hết dũng khí ghé qua văn phòng của Hanbin trước khi đến phòng giam của Jaewon
*Cạch
Khi mở cửa bước vào thì Lew không thấy bóng dáng của Hanbin đâu mà chỉ thấy Eunchan vừa mới thức dậy với bộ dạng ngái ngủ
Eunchan vẫn chưa biết chuyện gì, em dụi mắt rồi hướng ánh nhìn lơ mơ về phía Lew, Eunchan nở một nụ cười ngây ngốc - "Chào buổi sáng Lew~ cậu vừa mới đi đâu về vậy?"
"Chào buổi sáng, mình...chỉ đi lấy đồ một chút thôi, mà cậu có thấy anh Hanbin đâu không, Eunchanie?" - Lew có hơi lo lắng, sợ Hanbin vì chuyện đêm qua mà nghĩ không thông
"Anh Hanbin vừa đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi"
"À...ra là vậy" - Nghe vậy Lew mới thở phào nhẹ nhõm
"Hình như anh Hanbin đã không ngủ cả đêm hay sao í, mắt anh ấy đỏ ngầu, đã vậy bọng mắt còn sưng lên nữa" - Eunchan vừa dọn dẹp mền gối vừa kể lại tình trạng của Hanbin cho Lew nghe
Lew mím môi, cậu biết Hanbin không chỉ đơn thuần vì thức đêm nên mới bị như vậy, cảm giác tội lỗi một lần nữa bao trùm lấy tâm trí cậu. Hanbin vốn dĩ là một người rất kiên cường và không dễ khóc nhưng khi Hanbin đã rơi nước mắt thì chắc chắn chuyện này như một cú sốc khiến cậu buồn và tổn thương không ít
Sau khi Eunchan dọn dẹp xong, em mới để ý thấy sắc mặt của cậu bạn đồng niên không được tốt lắm
"Cậu không sao chứ Lew? Đừng nói với mình là cả đêm qua cậu thức cùng anh Hanbin đấy nhé?"
"Ừm...đêm qua...có chút chuyện nên mình không chợp mắt được"
Eunchan hết nhìn Lew rồi lại ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là 6h30 sáng, vẫn còn 30 phút nữa mới đúng giờ làm việc. Eunchan suy nghĩ gì đó một hồi liền đi tới kéo Lew ngồi xuống ghế rồi nhanh chân chạy đi hâm nóng ba miếng kimbap còn dư từ đêm qua để làm bữa sáng
"Cậu chưa ăn sáng đúng không? Ăn tạm kimbap nhé"
"Cảm ơn cậu..."
Eunchan còn cẩn thận bóc lớp vỏ bọc ngoài rồi mới đưa cho Lew, nhưng Lew không ăn mà chỉ nhìn chằm chằm vào miếng kimbap trong tay, trong miệng chỉ toàn dư vị đắng chát khiến Lew không muốn ăn
"Đêm qua...đã có chuyện gì sao?"
"Eunchanie...có chuyện này mình cần thông báo cho cậu"
"Mình nghe đây"
"Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu sẽ trở thành bác sĩ phụ trách chính điều trị cho Song Jaewon, mỗi khi cậu đến khám cho cậu ta, mình sẽ cho cảnh sát đi cùng để bảo vệ an toàn của cậu"
Phản ứng đầu tiên của Eunchan cũng bất ngờ không kém - "Cậu...Cậu nói vậy là có ý gì? Còn anh Hanbin thì sao? Chẳng lẽ cậu...đuổi việc anh Hanbin hả?!"
"Cậu bình tĩnh đi, mình không có đuổi việc anh Hanbin, mình chỉ...giao một công việc khác cho anh ấy"
"Nhưng tại sao cậu lại quyết định như vậy? Anh Hanbin vẫn đang làm tốt công việc hiện tại mà..."
Lew liền nói cho Eunchan nghe thoả thuận giữa cậu và Jaewon, đồng thời kể lại cuộc nói chuyện đêm hôm qua giữa mình và Hanbin
"À...ra là vậy, thật không ngờ Song Jaewon lại dám đưa ra điều kiện với cậu, nhưng bất ngờ nhất là cậu lại đồng ý, mình còn tưởng cậu sẽ dần cho Song Jaewon một trận vì dám đưa điều kiện với cậu"
Câu nói nửa đùa nửa thật của Eunchan đã thành công khiến khoé miệng của Lew cong lên một chút
"Mình cũng định làm vậy thật nhưng sau khi suy nghĩ lại...mình thấy việc này cũng có lợi nhưng mình không biết nên giải thích như thế nào với anh Hanbin. Cậu có nghĩ anh Hanbin sẽ...giận mình không? Hoặc thậm chí là không muốn nhìn mặt mình nữa"
Eunchan vỗ vai Lew - "Anh Hanbin sẽ không làm vậy đâu, mình sẽ nói chuyện với anh ấy sau, cậu đừng lo"
"Cậu...chẳng lẽ cậu hiểu được lý do tại sao mình làm vậy ư?"
Eunchan chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, chỉ cần để ý kỹ là sẽ thấy được sự thật, chỉ có Hanbin, nhân vật vô tình bị cuốn vào thì vẫn chưa biết gì thôi
*End Flashback
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu Lew thở dài rồi, chỉ biết mỗi lần gặp những chuyện mà cậu chưa thể giải quyết được thì Lew chỉ biết thở dài và sẽ cố nặn óc để tìm ra cách giải quyết
"Hy vọng Eunchanie sẽ giải thích cho anh Hanbin hiểu..." - Lew nghĩ thầm
"Lew!"
P/S: Tự nhiên nay quên đăng truyện, xin lỗi mọi người nhềuu, bù lại quá chap dài hơn một tí nha T^T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook