Kilig P1 - Tempest
-
C40: Ba Mươi Tám
Căb phòng giam cũ đã bị hư hại nên Jaewon được chuyển sang phòng khác, bởi vì Hanbin và Eunchan không có mặt ở đây nên bác sĩ và y tá phụ trách khu vực Giam giữ có nhiệm vụ chữa trị vết thương cho hắn. Trước đó họ đã tiêm cho Jaewon một liều thuốc mê để hắn không tỉnh dậy giữa chừng, họ sơ cứu vết thương của hắn rồi nhanh chóng rời đi ngay, dù sao họ cũng không phải là người làm việc ở khu Biệt giam nên không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi trước nghi phạm bị xét vào diện cực kì nguy hiểm
Một lúc sau, thuốc mê dần mất tác dụng, mi mắt của Jaewon hé mở, đầu óc có cảm giác choáng váng và nặng nề, hắn theo bản năng định đưa tay lên xoa xoa thái dương cho đỡ nhức thì tay đột nhiên có cảm giác nhói đau. Jaewon đưa tay lên nhìn, hiện tại mắt của hắn nhìn có chút không rõ nhưng hắn vẫn thấy dải băng trắng muốt quấn xung quanh những ngón tay của mình, khi Jaewon thử chuyển động ngón tay một chút thì cảm giác đau đơn truyền thẳng lên đại não khiến hắn bừng tỉnh
Jaewon ngồi dậy một cách khó khăn, cơ thể hắn run rẩy vì cơn đau, môi hôi lạnh đọng thành một mảng trên trán, đồng tử co rút nhìn chằm chằm vào tay của mình
"Mình...Mình lại bị thương ở tay...rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra" - Jaewon nghĩ thầm
Đây không phải là lần đầu tiên Jaewon bị thương như thế này, hắn không nhớ chính xác mình đã bị bao nhiêu lần nhưng chưa có lần nào hắn biết được nguyên nhân
Có những lúc mỗi khi thức dậy, Jaewon đều phát hiện tay mình bê bết máu, cảm giác đau đớn kinh khủng khiến hắn không nhịn được mà rơi nước mắt, cơ thể thì căng cứng và run rẩy, đến cả việc hít thở cũng khó khăn. Jaewon còn nhớ rất rõ bản thân mình đã khổ sở cắn răng nhịn đau đến mức nào để tự băng bó cho bản thân rồi phải cẩn thận từng chút một để tránh vết thương bị nhiễm trùng, hắn không kể chuyện này cho bất kì ai biết kể cả những người anh em thân thiết của mình, Jaewon càng không dám đi đến bệnh viện vì sợ sẽ bị hỏi dồn dập nguyên nhân tại sao hắn lại bị như vậy vì đến cả hắn chẳng biết và cũng chẳng nhớ, hắn chỉ có thể giấu nhẹm chuyện đó, âm thầm tự đến hiệu thuốc để mà mua thuốc sát trùng và bông băng
Jaewon cắn chặt môi đến bật máu, khoé mắt đỏ ửng uỷ khuất, hắn cứ tưởng sau khi mình bị tống vào đây thì chuyện đó sẽ không xảy ra nữa nhưng không ngờ sự việc vẫn lặp lại, cơn đau và sự tê dại trên từng đầu ngón tay như đang nhắc nhở Jaewon rằng đây là hiện thực, không phải giấc mơ
Jaewon sinh ra cảm giác tủi thân và ấm ức, hắn không nhịn được nữa mà bật khóc như một đứa trẻ, bản thân bị thương mà lại chẳng biết nguyên nhân tại sao, hắn nghĩ mình không thể chịu đựng sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần như thế này được nữa, ngay lúc này Jaewon chỉ muốn chết để được giải thoát khỏi sự thống khổ này
*Soạt
Một viên cảnh sát đứng canh bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong liền mở cánh cửa nhỏ để nhìn vào bên trong
"Nghi phạm tỉnh rồi! Các cậu ở đây canh gác, tôi sẽ đi báo với Trung uý Lee"
"Đã hiểu!"
Viên cảnh sát dặn dò đồng đội của mình xong thì vội chạy đi, ngay khúc cua, Hyeongseop bất thình lình xuất hiện khiến viên cảnh sát đó giật mình, vì thắng gấp nên anh mất đà ngã về phía sau một cú đau điếng
"Đ-Điều tra viên Ahn?"
Hyeongseop chẳng mảy may quan tâm đến việc mình là nguyên nhân khiến đối phương bị ngã, anh mỉm cười
"Vị cảnh sát này có chuyện gì mà vội vàng thế kia?"
"T-Tôi có việc gấp cần phải báo lại cho Trung uý Lee"
Nghe vậy, ánh mắt của Hyeongseop loé lên một tia sáng, anh đưa tay đỡ viên cảnh sát đó đứng dậy rồi còn phủi bụi dính trên áo đối phương
"Vất vả cho anh rồi, cơ mà Trung uý Lee hiện tại đang rất bận, chi bằng anh nói với tôi trước rồi tôi sẽ giúp anh báo lại cho Trung uý Lee sau"
"Chuyện này..."
Viên cảnh sát ngập ngừng, những người làm việc trong khu Biệt giam này ai mà chẳng biết về những lời đồn đại về Hyeongseop, 10 lời đồn thì hết 11 là tiếng xấu rồi thì làm sao viên cảnh sát đó có thể dễ dàng tin tưởng Hyeongseop được chứ
Dĩ nhiên Hyeongseop cũng nhìn ra được sự hoài nghi trong ánh mắt của đối phương, anh bật cười
"Anh không cần phải cảnh giác thế đâu, đúng là trước đây tôi có hơi tệ thật nhưng Trung uý Lee đã giáo huấn tôi một trận nhớ đời rồi. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì vượt quá bổn phận cho phép nữa"
"Dù...Dù là vậy nhưng tôi vẫn nên báo cho Trung uý Lee trước..."
Trong một khắc, ánh mắt của Hyeongseop có chút lạnh lẽo nhưng ngay lập tức liền trở lại bình thường, viên cảnh sát cũng không phát hiện ra
Hyeongseop thở dài, anh nhún vai - "Nếu như anh đã nói vậy thì tôi cũng không cản nữa~ nhưng tôi phải báo trước là tình hình hiện tại rất căng thẳng, Trung uý Lee đang tất bật với việc điều tra, bận đến mức bù đầu bù cổ, nếu như anh muốn tạo thêm công ăn việc làm và áp lực cho Trung uý Lee thì cứ tự nhiên đi nhé~"
"Tôi..."
Viên cảnh sát này làm việc dưới trướng của Lew được một khoảng thời gian khá lâu, anh cũng hiểu cấp trên của mình là một người có tinh thần trách nhiệm rất lớn và sẽ không ngừng lại cho đến khi hoàn thành công việc của mình. Lời nói của Hyeongseop đánh động vào tâm lý của viên cảnh sát, anh cảm thấy có chút mâu thuẫn khi vừa không muốn tạo thêm gánh nặng công việc cho Lew nhưng lại vừa không muốn để Hyeongseop đứng ra giải quyết chuyện này
Nắm bắt được tâm lý của đối phương, Hyeongseop liền nói - "Nếu anh không an tâm thì anh cứ đi kè kè bên cạnh tôi, nếu thấy tôi làm chuyện gì đó vượt quá bổn phận thì anh cứ báo lại cho Trung uý Lee. Dù sao tôi cũng chỉ muốn san sẻ bớt công việc với Trung uý Lee thôi, thấy cậu ấy cứ đâm đầu vào hết việc này đến việc khác, tôi sợ cậu ấy sẽ kiệt sức mất"
Viên cảnh sát đắng đo suy nghĩ một hồi cũng bị Hyeongseop thuyết phục thành công, anh kể chuyện Jaewon đã tỉnh lại cho Hyeongseop nghe
"Ồ~ ra là vậy, thế anh có thấy Song Jaewon có biểu hiện hay hành vi gì bất thường không?"
"Chuyện đó...tôi không rõ, tôi chỉ thấy nghi phạm ngồi trên giường và cúi gằm mặt"
Hyeongseop xoa cằm nghĩ ngợi gì đó, khoé môi không nhịn được mà cong lên, anh vỗ vai viên cảnh sát
"Tôi hiểu rồi, làm phiền anh dẫn tôi đến chỗ nghi phạm nhé. Tôi muốn xem thử rốt cuộc Song Jaewon lại tính giở trò gì..."
Căn phòng giam hiện tại của Jaewon cách chỗ cũ 2 tầng lầu, theo như lời viên cảnh sát kể thì ban đầu Lew tính giam hắn ở đây tạm thời cho đến khi phòng giam cũ được sửa chữa xong nhưng sau đó cậu lại đổi ý và quyết định giữ Jaewon ở phòng giam mới này
"Ra là thế, Trung uý Lee đúng là một người kỹ lưỡng nhỉ~"
"Ừm...tại sao Điều tra viên Ahn lại nói như vậy?"
"Dễ hiểu thôi, Trung uý Lee đã dự tính những tình huống có thể xảy nếu như Song Jaewon lại một lần nữa lên cơn, thế nên cậu ấy liền lên kế hoạch ngăn chặn trước"
Lời giải thích của Hyeongseop có chút mơ hồ khiến viên cảnh sát nghe xong cũng chẳng hiểu gì, nhưng anh không quan tâm đến việc đối phương có hiểu hay không, một mình anh hiểu là được
Hyeongseop đoán Lew nghĩ rằng lần sau nếu Jaewon lên cơn chẳng may bị những tên tội phạm khác nhìn thấy, cậu e ngại việc chúng sẽ bắt chước và giả vờ mình bị tâm thần rồi nhân cơ hội tìm cách trốn thoát, hậu quả để lại sẽ rất kinh khủng. Dù sao thì những tên tội phạm đó cũng là thành phần cực kì nguy hiểm nên mới bị giam trong khu Biệt giam, chỉ cần nhìn thấy có cơ hội bỏ trốn thì chúng nhất định sẽ không bỏ qua
Đó chính là lý do vì sao Lew buộc phải chuyển Jaewon ra xa, cách ly hắn khỏi những tên tội phạm khác. Trong lòng Hyeongseop không khỏi cảm thấy ấn tượng, mặc dù chỉ là suy đoán của anh nhưng anh tin rằng ít nhất Lew cũng đã nghĩ đến tình huống đó
Bởi vì người lọt vào mắt xanh của Hyeongseop cũng không phải dạng vừa đâu
"Là ở đây, nghi phạm đang được giam trong phòng này"
Giọng nói của viên cảnh sát vang lên kéo Hyeongseop quay trở về thực tại, anh mở cảnh cửa nhỏ rồi nhìn vào bên trong, Jaewon đúng thật là chỉ ngồi yên một chỗ và cúi gằm mặt. Hyeongseop nheo mắt nhìn kỹ thì phát hiện cơ thể Jaewon có chút run rẩy
"Tôi muốn vào trong xem"
"H-Hả?!" - Viên cảnh sát tưởng mình nghe nhầm
"Tôi bảo tôi muốn vào trong xem, phiền anh mở cửa giúp tôi"
"K-Không được! Trung uý Lee có lệnh không được để Điều tra viên Ahn đến gần nghi phạm Song Jaewon khi chưa có sự cho phép của-"
Viên cảnh sát chưa kịp nói xong thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Hyeongseop khiến anh không khỏi giật mình
"Song Jaewon đang có biểu hiện bất thường! Lỡ có chuyện gì xảy ra thì liệu các người có gánh nổi không?!"
Chất giọng của Hyeongseop cũng thay đổi hoàn toàn, nếu như vừa nãy anh dùng giọng điệu nhã nhặn để nói chuyện thì giờ đây giọng nói của Hyeongseop trầm đi và thậm chí có phần gay gắt hơn
Viên cảnh sát đưa mắt sang nhìn những người đồng đội của mình, tất cả họ đều bày ra bộ mặt khó xử không biết nên làm sao
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này!"
Lời khẳng định chắc nịch của Hyeongseop một lần nữa khiến viên cảnh sát phải nghe theo, anh vội vàng lấy chìa khoá mở cửa phòng giam mà không để ý khoé môi của Hyeongseop đã cong lên. Vốn dĩ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả, Hyeongseop cố ý làm lớn chuyện để viên cảnh sát mở cửa cho mình thôi, bởi vì nếu dùng cách nhờ vả thông thường thì còn lâu cảnh sát mới để anh vào
Đừng trách những người cảnh sát quá dễ dãi, họ vẫn làm đúng trách nhiệm của mình, chỉ có điều là Hyeongseop quá cao tay thôi
"Nắm bắt tâm lý mấy người này còn dễ hơn cả việc ăn kẹo~" - Hyeongseop nghĩ thầm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook