Kilig P1 - Tempest
-
C34: Ba Mươi Hai
Đồng tử Hanbin co rút lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chân thì đột nhiên mất hết sức khiến cậu ngã khuỵ xuống đất, Hanbin dùng tay tự bịt miệng mình để ngăn bản thân hét lên
Hanbin thu hết hình ảnh căn phòng tràn ngập sắc đỏ của máu với vô số vết cào vết xước hằn trên vách tường, ở giữa phòng là những con Ma-nơ-canh có kích thước của một con người trong tình trạng không còn nguyên vẹn, có con thì bị bị đứt lìa tay chân, có con thì mất đầu, có con thì bị treo lơ lửng nhưng điểm chung là trên người chúng có nhiều vết trầy xước chồng chéo lên nhau và mặt của những con Ma-nơ-canh đều được vẽ một nụ cười bằng thứ sơn đỏ khiến cho chúng càng thêm kinh dị
Quan trọng nhất là tất cả những con Ma-nơ-canh đó khoát trên mình đồng phục của cảnh sát
Có lẽ đây là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà Hanbin tận mắt chứng kiến, cậu sợ đến mức cơ thể run lẩy bẩy, dạ dày có cảm giác quặng lại khiến cậu muốn nôn khan
Trông mặt Hanbin tái xanh, Lew vội kiểm tra tình trạng của đối phương - "Anh không sao chứ? Hay em kêu người đưa anh lên trên nhé?"
Hanbin nuốt khan rồi lắc đầu, cậu bám vào cánh tay của Lew làm điểm tựa rồi chậm rãi đứng dậy
"A-Anh ổn"
"Thật không? Anh đừng cố quá, ở đây giao cho em là được, anh lên trên kia nghỉ một chút đi"
"Anh không sao thật, chỉ là...có hơi choáng một chút thôi"
Lew thấy đối phương cứ một mực vảo mình không sao, cậu cũng không nói gì nữa để tránh Hanbin cảm thấy khó xử nhưng Lew vẫn đứng sát lại gần Hanbin và để người anh bám vào mình
"Khụ khụ, cái đó...là máu thật hả?"
"Không phải, là sơn"
"S-Sơn ư?"
Nghe vậy, Hanbin liêng thở phào, ngẫm lại thấy cũng có lý, nếu là máu thật thì không thể giữ được sắc độ tươi như vậy khi để lâu ngoài không khí, hơn nữa cậu cũng không ngửi thấy mùi tanh. Có lẽ Hanbin bị cảnh tượng trước mắt làm cho mù mờ đầu óc, đến cả máu hay sơn cũng không phân biệt được, cậu vỗ vào hai gò má của mình vài cái để trấn tỉnh bản thân, không thể nỗi sợ lấn át lý trí của mình được
"Nhưng mà...cũng không phải là không có máu"
Một câu nói của Lew đã khiến Hanbin giật mình, cậu tròn mắt nhìn Lew
"Ý em là sao? Chẳng lẽ...trong sơn có pha lẫn máu?!"
"Cái đó thì chưa biết, em chỉ đoán vậy thôi, vẫn phải đợi lấy mẫu sơn về xét nghiệm đã"- Đoạn, Lew chỉ tay về phía vách tường có những vết cào xước - "Tuy nhiên, cảnh sát đã tìm thấy móng tay trên những vết cào xước"
"M-Móng tay?!"
Một viên cảnh sát tiến đến đưa cho Lew một cái túi nhỏ, bên trong là những mảnh móng tay mà họ đã thu được từ những vết xước
"Đây, anh xem thử đi, có phải là móng tay người không?"
Hanbin cẩn thận quan sát, móng tay người sau khi bị tác động mạnh sẽ khiến nó bật ra, tiếp xúc với không khí trong khoảng thời gian dài thì nó sẽ khô cứng và ngả vàng, nếu là móng tay giả thì sẽ không có những đặc trưng như trên
Hanbin hít một ngụm khí lạnh, đây đích thực là móng tay người
"Em nói thứ này được tìm thấy ở những vết xước trên tường sao?"
"Vâng"
"Nếu vậy thì...có ai đó đã dùng tay cào vào tường đến mức tạo ra các vết xước rõ như vậy, với lại người đó hẳn đã dùng lực rất mạnh đến mức móng tay gãy rồi bật ra"
"Em có suy nghĩ giống vậy, mẫu móng tay này em đã bảo người mang về phòng để xét nghiệm ADN rồi, hy vọng họ sẽ cho chúng ta kết quả sớm nhất có thể!"
"Hy vọng là vậy"
Mặc dù vẫn chưa có kết quả xét nghiệm nhưng Hanbin đã đoán được là ai rồi, dù sao thì đây cũng là nhà của người đó mà, làm gì còn ai ngoài hắn nữa
Lew tinh ý nhìn ra vẻ mặt trầm ngâm của đối phương, có vẻ Hanbin lại một lần nữa có suy nghĩ giống Lew
"Anh Hanbin, có phải anh cũng đang nghĩ đến một người đúng không?"
"Ừm..."
Song Jaewon
Hanbin chỉ nghĩ đến duy nhất mỗi cái tên này
"Khi anh kiểm tra sức khoẻ cho nghi phạm Song Jaewon, anh có để ý móng tay của hắn như thế nào không?"
"Em nhắc anh mới nhớ, mỗi khi anh đến khám cho Jaewon nhìn sơ qua thì móng tay của cậu ta trông vẫn bình thường nhưng khi chạm vào anh mới biết là móng tay của cậu tay rất mỏng, mỏng hơn rất nhiều so với móng tay của người bình thường. Thông thường khi móng tay của con người khi bị gãy đến mức bật ra thì nếu được sơ cứu đúng cách thì móng sẽ mọc lại trong vòng 6 đến 9 tháng, đặc biệt nếu móng càng bị tổn thương nhiều lần thì sẽ càng mỏng"
"Càng bị tổn thương thì càng mỏng, vậy nghĩa là...Song Jaewon đã tự làm bản thân bị thương?"
"Ừm, anh nghĩ vậy"
"Hmm...xem ra căn bệnh của hắn không hề nhẹ chút nào"
Hanbin im lặng không nói gì thêm, càng nghĩ cậu càng thấy thương cảm cho Jaewon, không những bị căn bệnh dày vò tinh thần mà đến thể xác cũng không được yên. Móng tay là nơi tập trung rất nhiều mạch máu, chính vì vậy bật móng là một cảm giác vô cùng đau đơn và cơn đau sẽ không chỉ một lần, mà nó sẽ kéo dài dai dẳn. Hanbin trải nghiệm qua cảm giác đó một lần trong đời rồi, cảm giác đau đớn đến mức không thể chịu nổi, nó còn khiến cậu gặp khó khăn trong sinh hoạt hằng ngày nữa
Không biết Jaewon bị như thế bao nhiêu lần nhưng chỉ một lần thôi là đã thấy đau thấu trời rồi, chẳng hiểu sao hắn có thể chịu đựng được
"Những con Ma-nơ-canh này bị đối xử thật dã man, trên người chúng đầy rẫy những vết trầy xước, không những vậy, các bộ phận trên cơ thể mỗi thứ một nơi"
Giọng nói của Lew một lần nữa vang lên kéo Hanbin trở về thực tại, Hanbin đi tới gần và quan sát tình trạng của những con Ma-nơ-canh, để tiện cho việc nhìn rõ hơn, cậu lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ mang theo bên người rồi soi vào từng dấu vết trên cơ thể Ma-nơ-canh
Bộ dạng tập trung của Hanbin khiến Lew có chút hiếu kì - "Anh có phát hiện ra gì không?"
"Lew này, thứ dùng để gây ra những vết xước trên cơ thể Ma-nơ-canh đã được tìm thấy chưa?"
"Vẫn chưa"
"Từ góc độ và độ sâu của mấy xước này, anh đoán thứ đó là một con dao với lưỡi dao nhỏ và mảnh, đủ bén để tạo ra những vết xước nhưng không đủ cứng cáp để xuyên qua những vật làm từ nhựa cứng"
"Hmm...dao rọc giấy loại nhỏ hả anh?"
"Lần này chúng ta không cùng suy nghĩ nữa rồi Lew à"
Đoạn, Hanbin mở chiếc cặp táp mình đem theo bên người, cậu lấy ra một cái túi vải, bên trong là một số dụng cụ dùng trong y khoa
"Thứ này"
Lew cau mày nhìn thứ trong tay đối phương - "Dao mổ ư?"
Hanbin gật đầu - "Chính xác là dao mổ sử dụng lưỡi dao số 22"
Đoạn, Hanbin dùng dao mổ ướm lên cơ thể Ma-nơ-canh theo góc độ của vết xước rồi giải thích theo góc độ quan sát của bản thân
"Với tư thế cầm dao như vậy thì vị trí của chúng ta không thuận chút nào, rất có thể kẻ gây ra chuyện này đã ngồi lên người con Ma-nơ-canh và dùng dao chém loạn xoạ nên mới tạo ra những vết xước chồng chéo lên nhau như vậy. Mà anh nghĩ nếu để cho đội khám nghiệm kiểm tra lại thêm lần nữa sẽ chắc chắn hơn, đây cũng chỉ là suy đoán của anh thôi"
Lew gật gù - "Lát nữa đội khám nghiệm sẽ có mặt, trước mắt em sẽ cho người đi tìm xem trong nhà nghi phạm có dao mổ hoặc dao có kích thước như những gì anh nói không"
"Ừm"
Những con Ma-nơ-canh trong trang phục cảnh sát bị đối xử như vậy khiến Hanbin có cảm giác ớn lạnh, cậu lẩm bẩm
"Xem ra kẻ này có oán hận rất lớn với cảnh sát..."
"Anh Hanbin, cả hai chúng ta đều suy đoán người làm ra những việc này là nghi phạm Song Jaewon, vậy-"
"Không phải"
"Hửm?"
Hanbin đột ngột ngắt lời Lew
"Đúng thật ngôi nhà này là của Song Jaewon nên cậu ta là người đáng nghi nhất nhưng anh lại nghĩ kẻ làm ra những chuyện kinh khủng dưới tầng hầm này...là nhân cách khác của Song Jaewon"
"Dựa vào đâu mà anh lại nói vậy?"
"Anh...chỉ nghĩ vậy, có khi đến Song Jaewon không hề biết đến sự tồn tại của căn phòng này. Khi căn bệnh Rối loạn nhân dạng phân ly bộc phát thì cậu ta sẽ không biết và cũng không nhớ mình đã làm gì. Có thể nhân cách khác của Jaewon nhân lúc chiếm được quyền điều khiển cơ thể đã tạo ra căn phòng này để thoả mãn sở thích bệnh hoạn của bản thân mà không để ai phát hiện, kể cả chính bản thân Song Jaewon"
"Cứ cho là nhân cách khác của nghi phạm đã làm ra những chuyện này, vậy thì làm cách nào kẻ đó có thể tạo ra căn phòng này mà không một ai hay biết?"
"Chuyện đó...anh vẫn chưa nghĩ ra"
Trước ánh mắt hoài nghi của Lew, Hanbin nói thêm - "Lát nữa về anh sẽ thăm dò thử xem liệu Jaewon có thật sự biết đến sự tồn tại của căn phòng này rồi sẽ báo lại với em sau nhé?"
"Cứ làm theo ý của anh, nhưng phải đưa nghi phạm đến phòng thẩm vấn để cảnh sát quan sát, chỉ cần Song Jaewon có bất kì biểu hiện khả nghi, em buộc phải dùng hình để tra khảo hắn!"
"Anh hiểu rồi"
Lew vỗ vai Hanbin, cậu thì thầm - "Em biết anh cảm thấy thương cảm cho Song Jaewon vì căn bệnh của hắn nhưng anh đừng quên rằng bốn mạng người đã ngã gục như thế nào, nhiệm vụ của chúng ta là làm sáng tỏ chân tướng sự việc và bắt kẻ ác phải chịu tội"
Hanbin có chút giật mình như bị nói trúng tim đen, chẳng lẽ cậu thể hiện rõ ra mặt đến nỗi Lew còn nhìn ra sao ư?
"Anh...Anh..."
Cứ ấp úng mãi Hanbin cuối cùng vẫn không thể nói hoàn chỉnh một câu tựa như cổ họng bị nghẹn lại, Hanbin chỉ biết gật đầu thay cho câu trả lời
Và thật may, Lew có vẻ không muốn làm khó người anh của mình nữa
Hanbin hiểu công việc của mình chứ, hiểu rất rõ là đằng khác, dù có thương cảm hay xót xa cho Jaewon vì căn bệnh đã khiến hắn làm ra những chuyện không thể dung thứ, một khi tìm ra được bằng chứng thì Jaewon vẫn sẽ phải chịu tội trước pháp luật
Một cái kết không thể nào tránh khỏi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook