Hạ Thần Sương còn tưởng Hạ Hâm nói đùa, vậy mà ăn điểm tâm xong nàng thực sự đi thay đồ. Lúc nàng từ trong phòng đi ra thực sự “chói lọi”.

“Thế nào? Không khiến ngươi mất mặt a.” Hạ Hâm tự tin nói.

Nàng hôm nay ăn mặc không biết bao nhiêu kiều diễm, mà trang phục lại rất trẻ trung. Mặc áo T-shirt xanh mặt trên in hình hoạt hình, ở dưới mặc quần màu trắng. Mái tóc hiền dịu buông ở sau lưng, theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng đong đưa. Gàn như không có vật trang sức gì, chỉ đeo viên đá kim cương ở tai, giống như ngôi sao nhỏ bị bỏ quên trên mặt đất.

Nhìn đệ đệ đang ngây ngươi, nàng khẽ cười đi đến tủ giầy, lục lọi nửa ngày lấy ra một đôi giày vải.

“Ha ha ha, ta mua 40 đồng đấy, cuối cùng cũng có cơ hội để đi!” Nàng đắc ý lấy đôi giày mà mình cũng nãi nãi mua được ở ngoài chợ sớm đi vào.

Hạ Thần Sương cũng im lặng đi giày.

Kỳ thực hắn vừa ngây người cũng không phải là bởi vì tỷ tỷ hắn đẹp. Trên thực tế tỷ tỷ hắn thực sự đẹp, nhưng cái cảm giác vừa nãy xuyên thấu qua lòng hắn khi nhìn tỷ tỷ. Giống như nhìn thấy Vãn Vụ, cái người đạm nhiên đứng trên cầu Kiều nhìn về phương xa.

“Lão đệ, tỷ ngươi lớn lên thực đẹp, nhưng ngươi cũng không nên mất mặt như vậy, linh hồn trở về nhanh!” bàn tay trắng nõn của Hạ Hâm đặt lên vai Thần Sương.

“Uy, nói nha!” Nàng đang nghĩ có phải trang phục của mình có vấn đề.

Kết quả sốt ruột nửa ngày, đệ đệ cũng không nói một lời.

Cho đến khi ngồi trong xe, hắn rốt cuộc mới mở miệng.

“Hạ Hâm, thực sự không nhìn ra ngươi cũng là một người cuồng tự kỷ.”

“╰_╯” Hạ Hâm tức giận, lòng lang dạ thú!

Hạ Thần Sương thấy không đủ, bổ sung: “Sau này ít mặc màu xanh đi, ngươi rõ ràng 30 tuổi còn đi giả dạng tiểu cô nương.”

Hạ Hâm tức giận đến hàm răng ngứa ngáy, trợn mắt hơn nửa ngày. Nàng nhìn đệ đệ nói: “Ngày hôm nay chó cắn Lã Động Tân, giết chết kẻ không biết phân biệt như ngươi!”

Hạ Thần Sương không để ý, đạp chân ga rời khỏi bãi đỗ xe. Ra khỏi tiểu khu tốc độ ngày càng tăng, Hạ Hâm ở trong xe suýt chút nữa bật lên.

“AAAA ~~ ngồi xe lão đệ thực sự có cảm giác a.” Nàng vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc.

Rời tiểu khu được một lúc, dọc đường cũng không có nhiều người. Hạ thần sương không có nhìn tỷ tỷ, nhưng lại biết nàng lúc này đang suy nghĩ cái gì.

Tốc độ xe cũng không giảm. Hắn nghĩ để nàng nhớ lại một số hồi ức cũng tốt.

Hạ Hâm đã kết hôn, nàng 24 tuổi lấy một sĩ quan hải quân hơn nàng 8 tuổi. Hạ Thần Sương nhớ kỹ, anh rể tùy xuất thân quân nhân nhưng cũng không phải người làm mọi việc nghiêm cẩn. Ví dụ như hắn cũng thích lái xe, thích trong kỳ nghỉ phép mang tỷ hắn chạy xe như điên trong đêm.

Hai người tình cảm thực sự rất tốt, hắn rất hạnh phúc. Nhưng ngày vui ngắn tày gang, lúc tỷ tỷ hắn 27 tuổi thì anh rể qua đời. Trong một nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện nhiệm vụ liền đem hắn ngủ mãi trong vòng tay của đại dương. Mà sau đó Hạ Hâm mất tích một thời gian, mãi về sau mới quay về nhà.

“Hâm Hâm, xuống xe đi.” Hạ Thần Sương chìm đắm trong hồi ức cũng tỉnh lại.

“Hắc, vậy bắt đầu diễn a? Ta đây gọi ngươi Thần Sương. Vì ta đã gọi quen nên sẽ không bị lỗi. Khái ~” Hạ Hâm viền mắt có chút đỏ, nhưng vẫn hướng hắn cười.

Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Hạ Hâm quàng tay đệ đệ hướng nơi nàng chưa từng bước vào.

“Thần Sương nếu hôm nay ta bắt được người cho ngươi thì nhớ mời ta đi ăn cơm a.” Nàng nói nhỏ, thế nào cũng phải vớt vát ít béo bở.

Hạ Thần Sương gật đầu đáp ứng. Đừng nói mời ăn, thật sự muốn giúp hắn, mời ăn một bữa cũng không nói chơi.

Đi được vài bước, Hạ Hâm đột nhiên nói: “Được rồi, tốt nhất là nên lấy tên của bằng hữu ngươi trong trò chơi.”

Hạ Thần Sương nghĩ như vậy cũng đúng, liền nói: “Hắn tên Vãn Vụ.”

Bởi vì ngày nghỉ, thời gian làm việc từ 9h30 đến 12h, đó là lý do mà mọi người tâm tình đều không tốt. Chưa đến thời gian làm việc nhưng cũng đã có nhiều người đến. Thấy cấp trên lần đầu tiên đi làm mà dẫn theo một nữ nhân khiến mọi người mắt to mắt nhỏ. Người có chút niên kỉ thì khẽ huýt sáo , khiến Hạ Thần Sương dở khóc dở cười. Hạ Hâm đúng là cố sức nhịn cười làm ra vẻ hồn nhiên.

Mọi người nhìn nàng đỏ mặt không nói được lời nào, chỉ có nàng hiểu rõ đó là nín cười.

Đáp lại lời hỏi thăm của mọi người, Hạ Thần Sương mang tỷ tỷ đến tầng cao nhất.

Căn phòng làm việc rộng lớn sạch sẽ ngăn nắp bị ánh mặt trời chiếu vào khiến trở nên ấm áp. Hạ Hâm ngồi xuống ghế làm việc của đệ đệ. Hạ Thần Sương cũng không tức giận, hắn rất không thích người khác ngồi vào chỗ của mình. Thế nhưng nhìn tỷ tỷ hắn chớp mắt, dường như trước mắt chỉ có nhẫn nại.

Rất nhanh thư ký bưng hai tách trà sữa đến. Thấy ngồi ở “Vương tọa” không phải là lão bản mà là nữ nhân xinh đẹp đi cùng lão bản, nàng thoáng giật mình. Nhưng vì làm việc chuyên nghiệp nên không lộ ra thần sắc gì, chỉ là lễ phép cười rồi quay lại thu xếp công tác làm việc với Hạ Thần Sương.

Hạ Thần Sương đơn giản giao cho nàng chút việc rồi để nàng ra ngoài, sau đó quay lại trừng tỷ tỷ đang che miệng cười kia.

“Sách, ngươi vừa rồi phải thể hiện tốt một chút mới phải, ngươi không biết thư ký là phát thanh viên tốt nhất sao?” Hạ Hâm oán giận biểu hiện cứng ngắc của đệ đệ.

“Yên tâm, nàng ta đã mở miệng thì hạt vừng cũng có thể biến thành quả dưa hấu. Làm được vậy là đủ rồi.”

Đúng như Hạ Thần Sương nói, thư ký đi ra ngoài không đầy ba giây, toàn bộ “Tập đoàn Thần Viễn” mọi người đều biết, bọn họ đều thấy Tổng tài mang đến một nữ nhân xinh đẹp, tương lai có thể trở thành phu nhân Tổng tài.

Thư ký đang định mang tin tức lan truyền toàn Bộ kỹ thuật, Lục Ninh Uy khoanh tay tiến đến. “Mới sáng sớm đã buôn chuyện gì?” Hắn cúi đầu hỏi.

“A! Lục quản lý Lục quản lý, đại tin tức, Tổng tài dẫn theo một mỹ nữ a.”

“Mỹ nữ? Thực sự?” Hắn cũng chưa từng nghe đại ca có người yêu.”Người nọ còn ở nơi này không?”

“Có a, ở trong phòng làm việc của Tổng tài.”

“Không được, ta phải nhìn một cái.” Lục Ninh Uy hấp tấp đi tìm thang máy.

Hắn gõ cửa, bên trong còn chưa dứt lời “Mời vào”, hắn đã phi vọt vào.”Đại ca, chi dâu ở đâu?”. Lục Ninh Uy đóng cửa quay đầu lại hỏi.

“…” Người được gọi là “chị dâu” đang cảm giác như lông tơ dựng hết cả lên? !

“Ninh Uy, ngươi trước tiên ngồi đi.” Hạ Thần Sương day day huyệt thái dương: “Đây là tỷ của ta Hạ Hâm, chị ruột.” Dứt lời hắn quay đầu đối Hạ Hâm nói: “Hắn là Lục Ninh Uy, quản lý phòng kỹ thuật.”

“A? ! Ở bên ngoài… Bọn họ…” Lục Ninh Uy lại bắt đầu gào to đứng lên.

“Tỷ tỷ của ta nói muốn giúp ta bắt “nội gian” ~ Vì vậy ta liền mang nàng tới.” Hạ Thần Sương đem Hạ Hâm từ chỗ ngồi của mình ra, nói: “Ngày hôm qua ngươi giúp ta điều tra, ta đã nhận ra được. Có người sử dụng chức quyền ở trong trò chơi bóp méo số liệu.”

“Thế nhưng, đại tỷ tới đây có thể giúp được gì a?” Không phải là hắn không tin, chỉ là vị Hạ Hâm này đến công ty mà không ai nhận ra, thế nào bắt trộm a?

“Nàng nói làm ra chuyện này đến tám chín phần là nữ.”

“A? ! A! ! Ta hiểu được.” Lục Ninh Uy khen ngợi gật đầu: “Đại tỷ nói rất có đạo lý a.”

“Một hồi ngươi gọi ta là Vãn Vụ là được.”

Hạ Hâm an tĩnh uống trà sữa, cũng không quan tâm tại sao đệ đệ đối với Lục Ninh Uy tín nhiệm. Dù sao tính ra công ty này cũn đến hơn nửa của Lục Ninh Uy. Lục Chấn cũng là Tổng tài của Khoa Quốc xí nghiệp, hắn có môt đứa con là Lục Ninh Uy. Nhưng đứa con thông minh thực thông minh, tính tình rất bướng bỉnh, ai nói cũng không nghe, mặc kệ tất cả, nhưng hết lần này tới lần khác vì Hạ Thần Sương như then lôi sai đâu đánh đó.

Con trai không nghe lời mình lại nghe lời người khác khiến Lục Chấn tức giận. Hắn tìm cách gặp Hạ Thần Sương, xem rốt cuộc là thần thánh nơi nào. Tới lúc nhìn thấy lại cảm giác hắn như tấm gương sáng.

Sau đó con trai nói muốn làm việc cho công ty trò chơi, khi đó vẫn còn đang học. Hắn cũng không phản đối, nhưng phải đưa được Hạ Thần Sương đến làm hắn mới đầu tư.

Lục Ninh Uy liền tìm Hạ Thần Sương thương lượng. Hạ Thần Sương suy nghĩ một lúc cũng thống khoái mà nhận lời, khiến hắn thiếu chút nữa đem tất cả các vị thần tiên ra mà cảm tạ.

Vì vậy Công ty cổ phần hữu hạn Thần Viễn được thành lập, sau lại được Lưu Chấn giúp đỡ, quy mô càng lúc càng lớn, phát triển thành Tập đoàn Thần Viễn.

Hạ Thần Sương từng đề nghị không nên lấy tên hắn, nhưng Lục Chấn lại cho là không quan trọng. Hắn cũng rõ ràng bất quá, nhưng đứa con của hắn cũng không có đủ năng lực đảm nhận, có huynh đệ tốt như vậy tương trợ cũng tốt.

Khi Thần Viễn thành lập, Hạ Thần Sương cùng Lục Ninh Uy kết huynh đệ, tuy nhiên đến nay ngoại trừ Lục Chấn với Hạ Hâm thì không ai biết. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hâm gặp Lục Ninh Uy.

Lục Chấn cũng không phải là không có ý riêng, Hạ Thần Sương trong lòng cũng có cân nhắc, rốt cuộc lúc đó đã can dự vào quá sâu. Bất quá bây giờ, Lục Chấn hoàn toàn yên tâm về Hạ Thần Sương.

“Đại tỷ lập tức giới thiệu là Lục Vãn Vụ, như vậy ta có thể chứng thực thân phận của ngươi.” Lục Ninh Uy đề nghị.

“Đi, hai người liền lựa hoàn cảnh mà làm, đến lúc đó ta ử giữa đem mấy nhân viên kỹ thuật cấp cao đến.” Hạ Thần Sương hiếm thấy khi mỉm cười, nhưng biếu tình lại thực khó xem.

Chín rưỡi, Hạ Thần Sương gọi điện thoại nội bộ, kêu thư kí cho mời các nhân viên kỹ thuật cấp cao đến phòng họp.

Nhận được thông báo chỉ định từng người một đến phòng họp, mọi người sắc mặt không giống nhau.

“Lục Vãn Vụ” ngồi thoải mái bên cạnh Hạ Thần Sương, bên cạnh là Lục Ninh Uy.

Nhân viên kỹ thuật cao cấp có ba nhân viên nữ, “Lục Vãn Vụ” bất động thanh sắc quan sát các nàng. Lục Ninh Uy đưa ra yêu cầu của Hạ Thần Sương, đem chuyện hài tử trong nhiệm vụ đêm thất tịch tình ra nói.

Bốn mươi phút sau mọi người nhất trí sửa đổi điều này.

Kế tiếp Hạ Thần Sương liền cười nói: “Chính sự đàm xong, cùng đại gia nói chuyện ngoài lề đi.” Hắn chỉa chỉa Hạ Hâm: “Vị này là Lục Vãn Vụ tiểu thư là hôn thê của ta, mặt khác, nàng ở Thất Vũ Phục trong Tiên Tích. Bất quá mấy ngày hôm trước có người gây ra xích mích, làm gì đó với ID của nàng.”

“A! Tổng tài phu nhân tương lai, ngài cũng không thể như vậy a, Tổng tài của chúng ta anh tuấn tiêu sái, trí dũng song toàn, tài vận tận trời…”

“Xin mọi người yên lặng.”

“Hay hay.”

Một đám thanh niên đứng lên, hướng “Lục Vãn Vụ” tiểu thư cười.

Mà Hạ Thần Sương, sắc mặt hắn rất bình tĩnh không dậy sóng. Chỉ có Lục Ninh Uy với Hạ Hâm có thể lý giải, hắn rất không hài lòng.

——————————————————————————————————————————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương