Kiều Thiếp
-
Chương 64: Nàng nhớ đến ngọn đèn lưu ly mỹ nhân mà nàng nhận được khi ấy
Biên tập: B3
Chi Chi vội vàng kéo y phục trên bình phong xuống tuỳ tiện che chắn người mình, giọng nói vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Người mau đi ra ngoài!"
"Sao? Muốn ta giúp nàng mặc y phục?" Công Chúa rũ mắt, tiến về phía trước một bước.
Chân hắn vốn dài, một bước này gần như tiến sát lại gần Chi Chi.
Lưng Chi Chi vẫn còn lộ ra bên ngoài, y phục không che hết được, nàng không kìm được mà lùi ra sau, đôi mắt phượng bất an chớp chớp.
"Không phải, là bảo người đi ra ngoài."
Nàng cất giọng yếu ớt, càng khiến cho người ta muốn trêu đùa một phen.
Công Chúa cũng đang có ý như vậy.
Hắn lại tiến thêm một bước, cánh tay dài đưa ra, ôm chầm lấy Chi Chi đang muốn chạy trốn.
Lưng Chi Chi vẫn hở nên tay Công Chúa cứ thế dán lên tấm lưng trơn bóng ấy.
Da dẻ của Chi Chi cực đẹp, vừa trắng như tuyết lại vừa mềm mại, giống hệt như khối đậu hũ, để người ta nhìn thấy mà không cho người ta cắn mấy ngụm thì sao người ta có thể bỏ qua cho nàng.
"Chi Chi." Hắn thấp giọng dỗ dành đối phương: "Ta giúp nàng mặc y phục có được không?"
Chi Chi xấu hổ đến nỗi không dám mở mắt, vốn dĩ đối phương đâu có giúp nàng mặc y phục, nhưng lúc đó nàng mệt đến không chịu được nên không ý thức rõ được điều này.
Nàng khẽ cắn môi, không dám làm loạn, bởi vì tay nàng còn phải đang giữ lấy y phục.
***
Lừa đảo!
Nam nhân đều là kẻ lừa đảo!
Lúc Chi Chi bị trêu đùa đến chảy cả nước mắt, nàng không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Mặc dù đối phương không có thật sự tiến vào, nhưng nàng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, tất cả đều là dấu vết, nhất là trên ngực.
Một đôi tay vòng tới từ phía sau, giúp Chi Chi mặc xong y phục.
Chi Chi giãy giụa mấy cái, nhưng vẫn mềm nhũn trong ngực đối phương.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, từ tầm mắt của nàng bây giờ, vừa vặn nhìn thấy khuôn cằm hoàn hảo của đối phương.
Chi Chi nổi lên ý xấu, tiến sát lại gần, há đôi môi đỏ mọng ra cắn mạnh vào cằm Công Chúa.
Ai bảo hắn lưu lại dấu vết trên người nàng, vậy thì nàng cũng phải lưu dấu vết trên người hắn.
Dấu răng kia hằn ở đó nửa ngày mới biến mất.
Lúc dùng bữa cả mấy nha hoàn đều không nhịn được mà lén liếc nhìn mặt Công Chúa, Phi Nhạn nín cười đến nỗi khuôn mặt ngăm đen nghẹn ứ thành đỏ bừng.
Công Chúa vẫn thong dong ngồi trên ghế, dường như hoàn toàn không cảm thấy dấu răng trên cằm làm tổn hại tới uy nghiêm của hắn.
Chi Chi cắn đũa, liếc nhìn Công Chúa rồi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng vừa vang lên liền nhận được ánh mắt lạnh buốt của Công Chúa.
Chi Chi vội vàng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên môi.
***
Hôm sau Công Chúa nói muốn bôi thuốc giúp nàng, sau đó lại tiếp tục trêu đùa nàng thêm một hồi.
Mặc dù không quá mức như hôm qua, nhưng Chi Chi cảm thấy bản thân nàng đã biến thành một cây đàn, để cho người ta gảy tới gảy lui.
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Công Chúa.
Công Chúa hơi híp mắt lại, rồi vội né tránh: "Nàng lại muốn cắn ta?"
Thiếu nữ trước mặt hắn đây sợ là thật sự do chuột nhỏ biến thành, răng nhọn hoắt.
Ý đồ của Chi Chi bị đối phương nhìn thấu, không còn cách nào khác đành từ bỏ.
Nàng lại nằm trở về, chỉ chốc lát sau, Công Chúa bò tới như dây mây.
"Chi Chi." Hắn nhẹ giọng, đưa tay ra luồn vào trong mái tóc của Chi Chi: "Có muốn trở về hay không?"
Chi Chi hơi sững sờ, nàng ngước mắt lên: "Trở về phủ Công Chúa sao?"
Công Chúa gật đầu: "Kinh thành có một số việc cần ta xử lý, nếu nàng nguyện ý về với ta, chúng ta liền cùng nhau trở về, còn nếu nàng..."
Hắn còn chưa nói xong, Chi Chi đã hiểu ý của đối phương.
Nếu như nàng không muốn, vậy thì sẽ cứ tiếp tục ở lại chùa Tuệ Khê.
Chi Chi cúi đầu, nằm trọn trong ngực Công Chúa.
Nàng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
"Thịch ——"
"Thịch ——"
"Thịch ——"
Tượng trưng cho sự sống của sinh mệnh.
"Được." Chi Chi nói.
Công Chúa sửng sốt, ngây ngẩn một lúc rồi đưa tay nâng mặt Chi Chi lên: "Nàng nói gì cơ?"
Chi Chi đành phải lặp lại lần nữa: "Thiếp nguyện ý trở về."
Vừa dứt lời, Chi Chi liền nhận được một cơn mưa nụ hôn.
Trước đó Công Chúa luôn nói nàng giống một con cún nhỏ, mà hôm nay hắn cũng như vậy, không biết chính hắn có nhận ra hay không.
***
Ngày hôm đó xuống núi, Chi Chi đặc biệt tới tìm Vân Chiếu sư thái để từ giã.
Vân Chiếu sư thái vẫn phúc hậu hiền từ như trước, chẳng qua khi nhìn thấy Công Chúa đứng sau lưng Chi Chi thì khẽ cau mày.
Bà cố nhịn xuống, miễn cưỡng nói: "Chi Chi cô nương, nếu như nghĩ cho đoạn tình cảm của cô nương và Phò Mã thì nhân dịp còn sớm hãy đuổi người này đi. Tướng mạo của vị công công này sợ là có chút quá tốt."
Mặc dù Vân Chiếu sư thái cũng được coi như là sư phụ trụ trì của chùa Tuệ Khê, nhưng cũng chưa từng được gặp trực tiếp Công Chúa, cho nên không hề nhận ra người mà bà đang nói chính là Công Chúa.
Chi Chi nhìn ra đằng sau một cái, rồi quay đầu lại: "Tín nữ đã biết."
Vân Chiếu sư thái thở dài, đưa mắt nhìn theo đoàn người Chi Chi rời đi.
***
Còn chưa đi qua cổng thành, Công Chúa đã cùng các nàng tách nhau ra.
Hắn giao nhiệm vụ cho mấy người Phi Nhạn nhất định phải đưa Chi Chi về phủ, còn hắn thì cưỡi ngựa đi về hướng khác.
Chi Chi vào phủ Công Chúa bằng cửa sau.
Hạ nhân trong Thuý Sai Viện đã sớm nhận được tin tức, cẩn thận quét dọn sạch sẽ Thuý Sai Viện để nghênh đón chủ nhân trở lại.
Chi Chi vừa mới vào viện đã được ban thưởng.
Đều lấy danh nghĩa của Phò Mã, nhưng Chi Chi vừa mở một cái rương gỗ ra đã biết ngay người thực sự tặng quà là ai.
Chỉ có Công Chúa mới có thể ban cho nàng một rương yếm.
Chi Chi đỏ mặt, vội vàng đóng rương lại.
"Phò Mã nói nhất định phải để Ngũ di nương tự mình kiểm tra cái rương này, chúng nô tỳ cũng không được phép nhìn." Nha hoàn tặng quà cười nói: "Nếu như Ngũ di nương hài lòng, nô tỳ liền trở về bẩm báo."
Chi Chi nhanh chóng đuổi đối phương đi, rồi gọi mấy nha hoàn tới cất toàn bộ đồ vừa được ban thưởng.
Có nha hoàn nhắc tới cái rương trước mặt Chi Chi, Chi Chi gọi nàng ta lại: "Tạm thời cái này không cần phải cất vào kho."
Đồ đạc khi nhập kho đều phải kiểm đếm một lần, ghi vào danh sách để tránh mất trộm, nhưng một rương yếm này thì sao có thể...
Chi Chi chần chừ chốc lát, rồi bảo nha hoàn mang cái rương này vào trong phòng nàng.
***
Chuyện cái yếm tạm thời không đề cập tới nữa.
Chi Chi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì ba vị di nương kia cùng kéo tới.
Nhị di nương vừa nhìn thấy Chi Chi liền nói: "Ngũ muội muội, đã lâu không gặp."
Tứ di nương bên cạnh cũng cười: "Đúng vậy, muội làm gì mà muốn đến chùa Tuệ Khê tu hành để chịu khổ như vậy."
Nàng ta đảo mắt, nhìn thấy Phi Nhạn đứng sau lưng Chi Chi thì kinh ngạc: "Nha đầu ngăm đen kia là nữ nhân sao?"
Nàng ta tiến lại gần Phi Nhạn, không kìm được mà thốt lên: "Đây thật sự là nữ nhân? Ta còn tưởng là nam nhân mặc y phục nữ nhân nữa cơ?"
Phi Nhạn mặt không đổi sắc, giọng nói hào hùng: "Hồi Tứ di nương, nô tỳ đúng là nữ nhân."
Nàng ta nói xong, liền túm lấy tay Tứ di nương đưa lên ngực nàng ta.
Sợ đối phương không tin nên còn cố ý cầm tay đối phương ấn ấn vài cái.
Tứ di nương hét lên, vội vã rút tay về.
Nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc, cả người run rẩy: "Ngươi!"
Chi Chi bị biến cố này làm cho giật mình, nàng còn chưa kịp nói gì, Tam di nương từ đầu đến giờ không nói chuyện bỗng cười thành tiếng.
Nàng ta cười xong thì ngửa mặt nhìn trời, tựa như tiếng cười vừa rồi không phải của nàng ta vậy.
"Phi Nhạn, ngươi mau tạ lỗi với Tứ di nương." Chi Chi nói với Phi Nhạn.
Phi Nhạn không hiểu tại sao mình lại phải xin lỗi, nhưng chủ tử bảo mình nói xin lỗi thì mình cứ xin lỗi thôi.
Vì vậy, Phi Nhạn thành khẩn nói với Tứ di nương: "Nô tỳ đã mạo phạm, không nên cầm bàn tay ngọc ngà của Tứ di nương đặt lên ngực tiện của nô tỳ, hy vọng Tứ di nương có thể bỏ qua cho nô tỳ lần này."
Tứ di nương giận đến vặn vẹo cả mặt mũi, nàng ta cố gắng lắm mới miễn cưỡng nén được cơn giận xuống.
Không cần phải so đo với một đứa nha hoàn, kéo thấp thân phận của nàng ta.
Vẻ mặt của Nhị di nương cũng có chút lúng túng, nhưng nàng ta quen làm người hoà giải nên chuyện này cũng không ngoại lệ: "Được rồi, Tứ muội muội, nha hoàn này không hiểu chuyện, muội đừng so đo với nàng ta."
Nói xong, nàng ta lại nói với Chi Chi: "Muội trở về lúc này đúng là không có gì tốt hơn, hiện giờ trong kinh thành có không ít chuyện xảy ra, muội ở bên ngoài sợ là cũng không an toàn."
Nhắc tới chuyện này, Nhị di nương vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Một tháng trước khi Thái Tử tạo phản, cha nàng ta có gửi thư tới cho nàng ta, hỏi nàng ta những chuyện liên quan tới phủ Công Chúa.
Trọng điểm hỏi về ý kiến đánh giá của Công Chúa với ba vị hoàng tử.
Tuy Nhị di nương ở nội trạch, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, nha hoàn theo Công Chúa tới hành cung là tai mắt của nàng ta, vì thế cũng biết Công Chúa và Thái Tử không hợp nhau.
Công Chúa không gần gũi lắm với cả ba vị hoàng tử, nếu như nói người mà Công Chúa thật sự tán thưởng thì.
Nhị di nương cũng đã từng nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của Công Chúa và Phò Mã trong những bữa gia yến, dường như Công Chúa có nói Nhị hoàng tử là một người thông minh.
Chuyện Thái Tử tạo phản cũng chứng tỏ Nhị hoàng tử đích thực là người mưu trí.
Thái Tử tạo phản thất bại, bây giờ đang ở trong thiên lao.
Đương kim Thánh Thượng bị kinh hoảng, trực tiếp ngã bệnh.
Nhị hoàng tử tạm thời đảm nhiệm chức giám quốc, chỉ trong một đêm toàn bộ vây cánh của Thái Tử bị Nhị hoàng tử diệt trừ sạch sẽ.
Thậm chí nhà ngoại của Thái Tử cũng như cây đại thụ bị nhổ tận gốc trong một đêm, Hoàng hậu tự vẫn, nói là tự vẫn nhưng nguyên nhân thật sự của cái chết này sao có thể nói ra.
Mà sau khi Nhị hoàng tử đảm nhiệm chức giám quốc, đạo ý chỉ đầu tiên ban ra chính là khôi phục chức vụ trong triều của Phò Mã.
Nhị di nương không phải người ngốc, sợ là ngay từ đầu phủ Công Chúa và Nhị hoàng tử đã sớm hợp tác với nhau.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là lật đổ Thái Tử.
Nàng ta vô cùng vui mừng vì cha nàng ta đã viết lá thư kia, nếu không sợ là nhà đẻ của nàng ta cũng không giữ được.
Còn chuyện Thái Tử có thể sống được hay không thì còn phải phụ thuộc vào ý tứ của Thánh Thượng, nhưng đến bao giờ Thánh Thượng có thể khỏi bệnh thì lại là chuyện khác.
Sóng gió tạo phản kết thúc, cha nàng ta lại viết thư cho nàng ta, bảo nàng ta cứ yên tâm ở trong phủ Công Chúa.
Nhưng nàng ta không cam lòng, vì dù Phò Mã tuấn tú lịch thiệp nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ tới làm thiếp, thậm chí còn không được coi là thiếp, căn bản là thủ tiết sống như một quả phụ.
Phò Mã còn không đụng chạm gì vào nàng ta, luôn đối với nàng ta tương kính như tân. (*)
(*) Tương kính như tân: Đối đãi với nhau lịch sự, tôn trọng nhau như khách.
Chi Chi không biết phải nói lại thế nào, đành mỉm cười.
Nhị di nương đã quen với cái tính này của Chi Chi, lại nói tiếp: "Hai ngày nữa là Tết Nguyên Tiêu rồi, Tết Nguyên Tiêu chúng ta có thể ra khỏi phủ, mấy ngày trước Phò Mã đã nói với ta. Mặc dù Ngũ muội muội vừa mới trở lại nhưng Tết Nguyên Tiêu này tương đối náo nhiệt, không giống như chùa Tuệ Khê vắng lặng."
Tết Nguyên Tiêu?
Đột nhiên Chi Chi có chút hoảng hốt.
Tết Nguyên Tiêu một năm trước vẫn còn sờ sờ trước mắt nàng, thế nào mà đã tới Tết Nguyên Tiêu năm nay rồi.
Nàng nhớ đến ngọn đèn lưu ly mỹ nhân mà nàng nhận được khi ấy.
Sợ là bây giờ người thanh niên kia vẫn còn đang cực khổ đèn sách, nghĩ tới đây Chi Chi không nhịn được mà bật cười.
Còn mấy năm nữa hắn mới trở thành Thám Hoa.
Khi Công Chúa lên làm Hoàng Đế, hắn mới đỗ Thám Hoa.
Hết chương 64.
Chi Chi vội vàng kéo y phục trên bình phong xuống tuỳ tiện che chắn người mình, giọng nói vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Người mau đi ra ngoài!"
"Sao? Muốn ta giúp nàng mặc y phục?" Công Chúa rũ mắt, tiến về phía trước một bước.
Chân hắn vốn dài, một bước này gần như tiến sát lại gần Chi Chi.
Lưng Chi Chi vẫn còn lộ ra bên ngoài, y phục không che hết được, nàng không kìm được mà lùi ra sau, đôi mắt phượng bất an chớp chớp.
"Không phải, là bảo người đi ra ngoài."
Nàng cất giọng yếu ớt, càng khiến cho người ta muốn trêu đùa một phen.
Công Chúa cũng đang có ý như vậy.
Hắn lại tiến thêm một bước, cánh tay dài đưa ra, ôm chầm lấy Chi Chi đang muốn chạy trốn.
Lưng Chi Chi vẫn hở nên tay Công Chúa cứ thế dán lên tấm lưng trơn bóng ấy.
Da dẻ của Chi Chi cực đẹp, vừa trắng như tuyết lại vừa mềm mại, giống hệt như khối đậu hũ, để người ta nhìn thấy mà không cho người ta cắn mấy ngụm thì sao người ta có thể bỏ qua cho nàng.
"Chi Chi." Hắn thấp giọng dỗ dành đối phương: "Ta giúp nàng mặc y phục có được không?"
Chi Chi xấu hổ đến nỗi không dám mở mắt, vốn dĩ đối phương đâu có giúp nàng mặc y phục, nhưng lúc đó nàng mệt đến không chịu được nên không ý thức rõ được điều này.
Nàng khẽ cắn môi, không dám làm loạn, bởi vì tay nàng còn phải đang giữ lấy y phục.
***
Lừa đảo!
Nam nhân đều là kẻ lừa đảo!
Lúc Chi Chi bị trêu đùa đến chảy cả nước mắt, nàng không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Mặc dù đối phương không có thật sự tiến vào, nhưng nàng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, tất cả đều là dấu vết, nhất là trên ngực.
Một đôi tay vòng tới từ phía sau, giúp Chi Chi mặc xong y phục.
Chi Chi giãy giụa mấy cái, nhưng vẫn mềm nhũn trong ngực đối phương.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, từ tầm mắt của nàng bây giờ, vừa vặn nhìn thấy khuôn cằm hoàn hảo của đối phương.
Chi Chi nổi lên ý xấu, tiến sát lại gần, há đôi môi đỏ mọng ra cắn mạnh vào cằm Công Chúa.
Ai bảo hắn lưu lại dấu vết trên người nàng, vậy thì nàng cũng phải lưu dấu vết trên người hắn.
Dấu răng kia hằn ở đó nửa ngày mới biến mất.
Lúc dùng bữa cả mấy nha hoàn đều không nhịn được mà lén liếc nhìn mặt Công Chúa, Phi Nhạn nín cười đến nỗi khuôn mặt ngăm đen nghẹn ứ thành đỏ bừng.
Công Chúa vẫn thong dong ngồi trên ghế, dường như hoàn toàn không cảm thấy dấu răng trên cằm làm tổn hại tới uy nghiêm của hắn.
Chi Chi cắn đũa, liếc nhìn Công Chúa rồi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng vừa vang lên liền nhận được ánh mắt lạnh buốt của Công Chúa.
Chi Chi vội vàng cúi đầu xuống, nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên môi.
***
Hôm sau Công Chúa nói muốn bôi thuốc giúp nàng, sau đó lại tiếp tục trêu đùa nàng thêm một hồi.
Mặc dù không quá mức như hôm qua, nhưng Chi Chi cảm thấy bản thân nàng đã biến thành một cây đàn, để cho người ta gảy tới gảy lui.
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Công Chúa.
Công Chúa hơi híp mắt lại, rồi vội né tránh: "Nàng lại muốn cắn ta?"
Thiếu nữ trước mặt hắn đây sợ là thật sự do chuột nhỏ biến thành, răng nhọn hoắt.
Ý đồ của Chi Chi bị đối phương nhìn thấu, không còn cách nào khác đành từ bỏ.
Nàng lại nằm trở về, chỉ chốc lát sau, Công Chúa bò tới như dây mây.
"Chi Chi." Hắn nhẹ giọng, đưa tay ra luồn vào trong mái tóc của Chi Chi: "Có muốn trở về hay không?"
Chi Chi hơi sững sờ, nàng ngước mắt lên: "Trở về phủ Công Chúa sao?"
Công Chúa gật đầu: "Kinh thành có một số việc cần ta xử lý, nếu nàng nguyện ý về với ta, chúng ta liền cùng nhau trở về, còn nếu nàng..."
Hắn còn chưa nói xong, Chi Chi đã hiểu ý của đối phương.
Nếu như nàng không muốn, vậy thì sẽ cứ tiếp tục ở lại chùa Tuệ Khê.
Chi Chi cúi đầu, nằm trọn trong ngực Công Chúa.
Nàng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
"Thịch ——"
"Thịch ——"
"Thịch ——"
Tượng trưng cho sự sống của sinh mệnh.
"Được." Chi Chi nói.
Công Chúa sửng sốt, ngây ngẩn một lúc rồi đưa tay nâng mặt Chi Chi lên: "Nàng nói gì cơ?"
Chi Chi đành phải lặp lại lần nữa: "Thiếp nguyện ý trở về."
Vừa dứt lời, Chi Chi liền nhận được một cơn mưa nụ hôn.
Trước đó Công Chúa luôn nói nàng giống một con cún nhỏ, mà hôm nay hắn cũng như vậy, không biết chính hắn có nhận ra hay không.
***
Ngày hôm đó xuống núi, Chi Chi đặc biệt tới tìm Vân Chiếu sư thái để từ giã.
Vân Chiếu sư thái vẫn phúc hậu hiền từ như trước, chẳng qua khi nhìn thấy Công Chúa đứng sau lưng Chi Chi thì khẽ cau mày.
Bà cố nhịn xuống, miễn cưỡng nói: "Chi Chi cô nương, nếu như nghĩ cho đoạn tình cảm của cô nương và Phò Mã thì nhân dịp còn sớm hãy đuổi người này đi. Tướng mạo của vị công công này sợ là có chút quá tốt."
Mặc dù Vân Chiếu sư thái cũng được coi như là sư phụ trụ trì của chùa Tuệ Khê, nhưng cũng chưa từng được gặp trực tiếp Công Chúa, cho nên không hề nhận ra người mà bà đang nói chính là Công Chúa.
Chi Chi nhìn ra đằng sau một cái, rồi quay đầu lại: "Tín nữ đã biết."
Vân Chiếu sư thái thở dài, đưa mắt nhìn theo đoàn người Chi Chi rời đi.
***
Còn chưa đi qua cổng thành, Công Chúa đã cùng các nàng tách nhau ra.
Hắn giao nhiệm vụ cho mấy người Phi Nhạn nhất định phải đưa Chi Chi về phủ, còn hắn thì cưỡi ngựa đi về hướng khác.
Chi Chi vào phủ Công Chúa bằng cửa sau.
Hạ nhân trong Thuý Sai Viện đã sớm nhận được tin tức, cẩn thận quét dọn sạch sẽ Thuý Sai Viện để nghênh đón chủ nhân trở lại.
Chi Chi vừa mới vào viện đã được ban thưởng.
Đều lấy danh nghĩa của Phò Mã, nhưng Chi Chi vừa mở một cái rương gỗ ra đã biết ngay người thực sự tặng quà là ai.
Chỉ có Công Chúa mới có thể ban cho nàng một rương yếm.
Chi Chi đỏ mặt, vội vàng đóng rương lại.
"Phò Mã nói nhất định phải để Ngũ di nương tự mình kiểm tra cái rương này, chúng nô tỳ cũng không được phép nhìn." Nha hoàn tặng quà cười nói: "Nếu như Ngũ di nương hài lòng, nô tỳ liền trở về bẩm báo."
Chi Chi nhanh chóng đuổi đối phương đi, rồi gọi mấy nha hoàn tới cất toàn bộ đồ vừa được ban thưởng.
Có nha hoàn nhắc tới cái rương trước mặt Chi Chi, Chi Chi gọi nàng ta lại: "Tạm thời cái này không cần phải cất vào kho."
Đồ đạc khi nhập kho đều phải kiểm đếm một lần, ghi vào danh sách để tránh mất trộm, nhưng một rương yếm này thì sao có thể...
Chi Chi chần chừ chốc lát, rồi bảo nha hoàn mang cái rương này vào trong phòng nàng.
***
Chuyện cái yếm tạm thời không đề cập tới nữa.
Chi Chi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì ba vị di nương kia cùng kéo tới.
Nhị di nương vừa nhìn thấy Chi Chi liền nói: "Ngũ muội muội, đã lâu không gặp."
Tứ di nương bên cạnh cũng cười: "Đúng vậy, muội làm gì mà muốn đến chùa Tuệ Khê tu hành để chịu khổ như vậy."
Nàng ta đảo mắt, nhìn thấy Phi Nhạn đứng sau lưng Chi Chi thì kinh ngạc: "Nha đầu ngăm đen kia là nữ nhân sao?"
Nàng ta tiến lại gần Phi Nhạn, không kìm được mà thốt lên: "Đây thật sự là nữ nhân? Ta còn tưởng là nam nhân mặc y phục nữ nhân nữa cơ?"
Phi Nhạn mặt không đổi sắc, giọng nói hào hùng: "Hồi Tứ di nương, nô tỳ đúng là nữ nhân."
Nàng ta nói xong, liền túm lấy tay Tứ di nương đưa lên ngực nàng ta.
Sợ đối phương không tin nên còn cố ý cầm tay đối phương ấn ấn vài cái.
Tứ di nương hét lên, vội vã rút tay về.
Nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc, cả người run rẩy: "Ngươi!"
Chi Chi bị biến cố này làm cho giật mình, nàng còn chưa kịp nói gì, Tam di nương từ đầu đến giờ không nói chuyện bỗng cười thành tiếng.
Nàng ta cười xong thì ngửa mặt nhìn trời, tựa như tiếng cười vừa rồi không phải của nàng ta vậy.
"Phi Nhạn, ngươi mau tạ lỗi với Tứ di nương." Chi Chi nói với Phi Nhạn.
Phi Nhạn không hiểu tại sao mình lại phải xin lỗi, nhưng chủ tử bảo mình nói xin lỗi thì mình cứ xin lỗi thôi.
Vì vậy, Phi Nhạn thành khẩn nói với Tứ di nương: "Nô tỳ đã mạo phạm, không nên cầm bàn tay ngọc ngà của Tứ di nương đặt lên ngực tiện của nô tỳ, hy vọng Tứ di nương có thể bỏ qua cho nô tỳ lần này."
Tứ di nương giận đến vặn vẹo cả mặt mũi, nàng ta cố gắng lắm mới miễn cưỡng nén được cơn giận xuống.
Không cần phải so đo với một đứa nha hoàn, kéo thấp thân phận của nàng ta.
Vẻ mặt của Nhị di nương cũng có chút lúng túng, nhưng nàng ta quen làm người hoà giải nên chuyện này cũng không ngoại lệ: "Được rồi, Tứ muội muội, nha hoàn này không hiểu chuyện, muội đừng so đo với nàng ta."
Nói xong, nàng ta lại nói với Chi Chi: "Muội trở về lúc này đúng là không có gì tốt hơn, hiện giờ trong kinh thành có không ít chuyện xảy ra, muội ở bên ngoài sợ là cũng không an toàn."
Nhắc tới chuyện này, Nhị di nương vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Một tháng trước khi Thái Tử tạo phản, cha nàng ta có gửi thư tới cho nàng ta, hỏi nàng ta những chuyện liên quan tới phủ Công Chúa.
Trọng điểm hỏi về ý kiến đánh giá của Công Chúa với ba vị hoàng tử.
Tuy Nhị di nương ở nội trạch, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, nha hoàn theo Công Chúa tới hành cung là tai mắt của nàng ta, vì thế cũng biết Công Chúa và Thái Tử không hợp nhau.
Công Chúa không gần gũi lắm với cả ba vị hoàng tử, nếu như nói người mà Công Chúa thật sự tán thưởng thì.
Nhị di nương cũng đã từng nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của Công Chúa và Phò Mã trong những bữa gia yến, dường như Công Chúa có nói Nhị hoàng tử là một người thông minh.
Chuyện Thái Tử tạo phản cũng chứng tỏ Nhị hoàng tử đích thực là người mưu trí.
Thái Tử tạo phản thất bại, bây giờ đang ở trong thiên lao.
Đương kim Thánh Thượng bị kinh hoảng, trực tiếp ngã bệnh.
Nhị hoàng tử tạm thời đảm nhiệm chức giám quốc, chỉ trong một đêm toàn bộ vây cánh của Thái Tử bị Nhị hoàng tử diệt trừ sạch sẽ.
Thậm chí nhà ngoại của Thái Tử cũng như cây đại thụ bị nhổ tận gốc trong một đêm, Hoàng hậu tự vẫn, nói là tự vẫn nhưng nguyên nhân thật sự của cái chết này sao có thể nói ra.
Mà sau khi Nhị hoàng tử đảm nhiệm chức giám quốc, đạo ý chỉ đầu tiên ban ra chính là khôi phục chức vụ trong triều của Phò Mã.
Nhị di nương không phải người ngốc, sợ là ngay từ đầu phủ Công Chúa và Nhị hoàng tử đã sớm hợp tác với nhau.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là lật đổ Thái Tử.
Nàng ta vô cùng vui mừng vì cha nàng ta đã viết lá thư kia, nếu không sợ là nhà đẻ của nàng ta cũng không giữ được.
Còn chuyện Thái Tử có thể sống được hay không thì còn phải phụ thuộc vào ý tứ của Thánh Thượng, nhưng đến bao giờ Thánh Thượng có thể khỏi bệnh thì lại là chuyện khác.
Sóng gió tạo phản kết thúc, cha nàng ta lại viết thư cho nàng ta, bảo nàng ta cứ yên tâm ở trong phủ Công Chúa.
Nhưng nàng ta không cam lòng, vì dù Phò Mã tuấn tú lịch thiệp nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ tới làm thiếp, thậm chí còn không được coi là thiếp, căn bản là thủ tiết sống như một quả phụ.
Phò Mã còn không đụng chạm gì vào nàng ta, luôn đối với nàng ta tương kính như tân. (*)
(*) Tương kính như tân: Đối đãi với nhau lịch sự, tôn trọng nhau như khách.
Chi Chi không biết phải nói lại thế nào, đành mỉm cười.
Nhị di nương đã quen với cái tính này của Chi Chi, lại nói tiếp: "Hai ngày nữa là Tết Nguyên Tiêu rồi, Tết Nguyên Tiêu chúng ta có thể ra khỏi phủ, mấy ngày trước Phò Mã đã nói với ta. Mặc dù Ngũ muội muội vừa mới trở lại nhưng Tết Nguyên Tiêu này tương đối náo nhiệt, không giống như chùa Tuệ Khê vắng lặng."
Tết Nguyên Tiêu?
Đột nhiên Chi Chi có chút hoảng hốt.
Tết Nguyên Tiêu một năm trước vẫn còn sờ sờ trước mắt nàng, thế nào mà đã tới Tết Nguyên Tiêu năm nay rồi.
Nàng nhớ đến ngọn đèn lưu ly mỹ nhân mà nàng nhận được khi ấy.
Sợ là bây giờ người thanh niên kia vẫn còn đang cực khổ đèn sách, nghĩ tới đây Chi Chi không nhịn được mà bật cười.
Còn mấy năm nữa hắn mới trở thành Thám Hoa.
Khi Công Chúa lên làm Hoàng Đế, hắn mới đỗ Thám Hoa.
Hết chương 64.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook